Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Cô gái thần bí

Tôi đang đợi đợt công kích thứ tư, thứ năm vung lên nhưng chúng lại không tiếp tục. Xem ra ba người bọn chúng mỗi người ra tay một lần liền cho rằng đủ rồi.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy bọn chúng tiến đến gần chỗ tôi nở nụ cười lạnh. Ba người bọn chúng sau tiếng cười giễu cợt vẫn không hề lên tiếng liền rời đi, ngược lại càng khiến lòng tôi sốt ruột, không khỏi trở nên lo lắng. Bởi vì nếu chúng không thèm nói một câu nào há chẳng phải tôi không những bị đánh đập dã man công cóc lại còn phải chờ đợi trong vô vọng rồi sao! Nhưng mà tôi đâu thể nào lên tiếng gọi chúng trở lại được.

Tôi mở mắt, chỉ thấy bọn chúng đã chìm vào trong màn đêm đen tối, lúc này mới nghe được một người nói:

"Đêm mười sáu sao?".

Một người khác đáp:

"Phải, nghe nói mọi người đều đã nhanh chóng đến đủ cả rồi".

Một người khác lại nói:

"Bạch lão đại vẫn còn sống, thật không thể ngờ đến việc đó. Sao đây, chúng ta trừ việc nghe theo, thật không còn cách khác sao?".

Hai người còn lại đồng thanh:

"Đến lúc phải nói ra, sợ là không dễ nói chuyện".

Bọn chúng vừa nói vừa đi khuất, sau đó còn nói mấy câu nữa nhưng tôi lại nghe không rõ.

Vốn là sau khi ba người bọn chúng rời đi, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm, dường như đã xém ngất đi thật, chỉ là tôi vừa nghe được câu "Bạch lão đại vẫn còn sống" này tim liền đập thình thịch, tinh thần cũng vì đó mà dâng tràn, ngẩng đầu nhìn theo ba người họ. Tôi vội bật dậy. Sau khi nhảy lên không khỏi hít một hơi thật sâu.

Bạch lão đại ư!

Chuyện này xem chừng không có khả năng, Bạch lão đại sao có thể còn sống được chứ? Nếu như ông ta không chết, vậy mấy năm nay ông ta đã đi đâu? Bạch lão đại tuyệt đối không phải nhân vật dễ dàng chịu an phận, ấy thế mà có thể nhiều năm như vậy không để người khác dò ra một chút tin tức nào, quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù trước giờ Bạch lão đại vốn đã là một nhân vật vô cùng thần bí, trừ biết ông ta họ Bạch ra thật sự không kẻ nào biết đích xác danh tính của ông ta, bởi vì trong Thanh bang ông ta là lão đại, cho nên bất luận là người Thanh bang hay nhân vật nào đó trong giang hồ đều phải gọi ông ta một tiếng "Bạch lão đại".

Ba người mới vừa rồi tập kích tôi cũng không phải cái loại hiền lành gì, bọn chúng muốn tranh giành thứ gì? Lại còn "đêm mười sáu" là ý gì? Vu Đình Văn lại vì cái gì mà chết trong tay bọn họ?

Vấn đề nhiều thật, tôi cảm thấy khớp xương mơ hồ phát đau. Đang lúc tôi định rời đi, đột nhiên nghe thấy một tràn cười duyên dáng truyền đến, qua một hồi một giọng con gái vang lên:

"Ba chú, các chú quá bất cẩn!".

Một giọng đàn ông vang lên:

"Gì chứ?".

Tôi vừa nghe được giọng của người đàn ông liền nhận ra hắn là một trong ba tên đã tập kích tôi, đột nhiên lại đang tiến đến đây!

Tôi nhanh chóng nằm lại xuống đất, vừa nằm xuống đã nghe một loạt tiếng bước chân đang từ từ đến gần. Giọng cô gái kia lại vang lên:

"Tối hôm qua chỗ này đã xảy ra chuyện, hôm nay lại có người bị thương ở đây, cảnh sát mà biết sẽ khó tránh khỏi nghi ngờ, đương nhiên phải mang hắn đi nơi khác".

Ba người kia nói:

"Thật là một cô nương suy nghĩ chu đáo. Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển nữ".

Cô gái cười một tiếng, đáp:

"Ba chú chớ trêu chọc cháu, cháu có là gì đâu".

Tôi len lén mở mắt ra, chỉ thấy phía trước là một cô gái vóc dáng cực kỳ thon thả, tóc dài gần đến eo, lộ ra sự quyến rũ cực điểm của nàng. Tôi không cách nào nhìn thấy rõ được mặt của nàng bởi vì hôm đó trời rất tối, trăng sao không sáng. Chờ đến lúc họ đến gần tôi, tôi nhắm mắt lại, chỉ cảm nhận được cả cơ thể đang bị hai người nhấc bổng lên. Đi được một đoạn, tôi không ngừng mở mắt nhìn trộm, phát hiện bọn họ mang tôi tiến ra đường cái. Chỉ chốc lát đã ra đến đường cái, bên đường đã có một chiếc xe đậu sẵn, là loại xe mới nhất của Mỹ màu táo xanh. Cô gái bước đến trước mở cốp xe, hai người nọ liền nhét tôi vào trong đó rồi đóng cốp.

Khi cốp xe sắp đóng lại, tôi dùng thủ pháp cực nhanh thực hiện một mánh nhỏ. Tôi nhanh chóng với lấy một cái kìm đặt ở dưới nắp cốp xe cho nên cái cốp đã không thật sự đóng kỹ lại. Bọn họ cho rằng tôi đã sớm bị thương nặng đến hôn mê nên không hề chú ý đến điểm này. Sau đó tôi bắt đầu nghe thấy tiếng động bốn người bước lên xe, chiếc xe cũng bắt đầu chạy, không được bao xa thì xe dừng.

Tôi nghe cô gái kia nói:

"Ba chú, gặp lại sau".

Ba người kia đáp:

"Gặp lại đêm mười sáu".

Cô gái lại nói:

"Vâng, nhớ mang theo ấn ký khỉ giấy".

Ba người kia cười vài tiếng, tiếng bước chân liền xa dần, xe tiếp tục khởi động.

Trong lòng tôi không khỏi vui mừng.

Mở hé cốp xe ra, thấy ba người kia chỉ còn là một chấm đen nhỏ, mà người lái xe chẳng qua cũng chỉ là cô gái kia... Tôi bèn vịnh vào thân xe bò ra khỏi cốp. Cô gái dường như không hề chú ý đến kẻ sắp bị nàng vứt bỏ này đã ra ngoài. Không biết nàng định xử lý tôi như thế nào, tôi ở trên cốp xe xem xét một hồi, thấy xe đang chạy về hướng nội thành.

Tay chân tôi không mất nhiều thời gian đã bám vào cửa sổ xe, sau đó tôi nắm lấy tay nắm cửa mà mở ra, lúc cô gái kia quay lại tôi đã ngồi ở bên cạnh nàng.

Trong nháy mắt, cô gái thất kinh, nàng quay sang nhìn tôi. Đột nhiên xe xóc nảy lắc lư, bánh xe dường như đâm trúng vật gì đó phát ra tiếng ma sát "két két" vô cùng chói tai.

"Tiểu thư", Tôi nói: "Lái xe cẩn thận chút".

Không đợi tôi nói xong, xe đã bình thường trở lại, cô gái nhìn tôi, tôi cũng nhìn nàng.

Nàng ước chừng 23 tuổi, vô cùng xinh đẹp, tôi cũng chỉ có thể nói như vậy. Bởi vì nàng quá mức xinh đẹp, nếu không phải vì vẻ mặt lạnh lùng và thần thái kiên định quá mức không nên có trong đôi mắt đó, tôi nhất định sẽ dành nhiều tính từ để miêu tả nàng hơn.

Chúng tôi nhìn nhau hồi lâu thì nàng mới nói:

"Anh là ai?".

Giọng điệu cũng lạnh như băng.

Tôi tiếp tục cùng nàng đấu mắt.

Nàng lại lần nữa hỏi:

"Anh là ai?".

Nàng vừa nói vừa khéo léo lái xe. Đã đến gần nội thành, xe cộ cũng tấp nập hơn.

"Tôi ư?". Tôi mỉm cười với nàng, nhưng lúc cười quai hàm cảm thấy hơi đau: "Tôi chính là kẻ bị người của cô nhét vào trong cốp xe nè. Tiểu thư, cô định làm gì tôi thế?".

Trên mặt cô gái thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng biến mất, đáp:

"Tôi đang định chạy thêm một đoạn nữa rồi quăng anh xuống đường, sau đó dùng xe cán anh".

Trong lòng tôi không khỏi thầm giật mình.

Tôi cố làm ra vẻ ung dung, nhúng vai một cái hỏi:

"Tai nạn giao thông sao?".

Nàng chỉ đơn giản đáp:

"Xem như tai nạn khiến anh bị thương, không phải cố ý".

Tôi đột ngột quay người sang, đưa tay nắm lấy cánh tay của nàng, nói:

"Tiểu thư, đã vậy chúng ta không cần phải đóng kịch nữa".

Nàng không hề giãy giụa, tay của tôi ghìm trên cánh tay trắng nõn của nàng nhưng nàng chỉ quay lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi không tự chủ mà buông tay. Lúc tôi buông hẳn cả năm ngón tay, ánh mắt của nàng dừng trên chiếc nhẫn thạch anh tím của tôi, đột nhiên phát ra tiếng cười khẩy, lái xe vào một con đường vắng vẻ rồi ngừng lại, nói:

"Vệ tiên sinh, mời xuống xe!".

Trong lòng tôi âm thầm sững sốt. Chiếc nhẫn thạch anh tím này là vật trang sức tôi yêu thích nhất, lại còn rất đáng giá về mặt kỷ niệm. Tôi đã đeo nó hơn mười năm nay, hầu như bất kỳ người nào chỉ cần nhìn thấy chiếc nhẫn đều sẽ biết danh tính của tôi.

Tuy nhiên, cô gái có bộ dạng con nhà giàu có trước mắt vậy mà lại có thể từ chiếc nhẫn nêu được đích danh của tôi, khiến cho tôi đối với thân phận của nàng càng thêm không tài nào lý giải nổi.

Tôi đương nhiên sẽ không vì vậy mà xuống xe, chỉ khẽ cười.

Tôi nói:

"Tiểu thư, cô đã biết rõ tôi là ai nhưng mà tôi lại không biết danh tính của cô, chuyện này có phải có chút không công bằng hay không!".

Nàng đột nhiên mỉm cười. Tôi phát hiện lúc nàng cười càng xinh đẹp hơn nhiều, làm người tôi như được tắm trong cơn gió xuân. Tôi dường như sắp quên mất bản thân quần áo rách nát, mặt mũi bẩn thỉu mà không kiểm soát hôn lên môi nàng.

Đương nhiên là tôi không có thật sự làm vậy. Tuy nhiên nàng có vẻ như đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của tôi, trong mắt nàng có chút khác thường như nhìn thấu tâm trí của tôi, nàng hơi quay đầu đi.

Tôi hỏi:

"Cô là ai?".

Nàng yêu kiều cười khúc khích, đáp:

"Vệ tiên sinh, như thế cũng không hề công bằng. Anh đâu có tự nói cho tôi biết danh tính của anh!".

Tất nhiên tôi hiểu rõ ý của nàng. Nàng chính là nhìn vật đoán ra thân phận của tôi nên cũng muốn tôi nhìn vật mà đoán thân phận của nàng. Tuy nhiên trên người nàng thực sự không có lấy vật gì có thể dùng để chỉ rõ thân phận. Không những vậy, trên người nàng dường như còn bao phủ thêm một màn sương mù vô hình dày đặc, che giấu hoàn toàn thân phận của nàng, trở thành một cô gái thần bí khó lường.

Tôi nhún nhún vai, nói:

"Thôi được rồi, dựa vào điểm này tôi thừa nhận thất bại".

Nàng mỉm cười với tôi, nói:

"Đừng buồn".

Ánh mắt tôi cẩn thận tìm kiếm trong xe, nhìn thấy túi xách bên cạnh nàng, nói:

"Tôi muốn hút một điếu".

Nàng lại mỉm cười, ném chiếc túi cho tôi, nói:

"Anh tự đi mà lấy".

Trên người tôi vốn dĩ cũng có thuốc lá nhưng lại cố ý hỏi xin nàng là bởi vì tôi muốn xem bên trong chiếc túi xách kia, không ngờ nàng đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi càng khiến cho tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Tôi đành cười ngượng ngùng, hỏi:

"Nghe nói bên trong túi xách của con gái chứa toàn bí mật, tôi thật có thể mở ra sao?".

Nàng chỉ cười một cách duyên dáng.

Tôi mở túi, thứ đập vào mắt đầu tiên là bảy tám con khỉ gấp bằng giấy bìa trắng!

Lúc đó tay tôi đột nhiên phát run, suýt nữa đánh rơi cả túi. Tôi tìm thấy thuốc lá, kéo lại túi xách. Trong quá trình thực hiện động tác này, tôi dùng thủ pháp cực kỳ nhanh trộm một con khỉ giấy, dán vào lòng bàn tay.

Nàng dường như không hề chú ý, nói:

"Tôi cũng muốn một điếu".

Tôi châm hai điếu thuốc, đưa cho nàng một điếu, thừa dịp trong một khắc lấy bật lửa đem con khỉ giấy vừa trộm được nhét vào trong túi.

Chúng tôi yên lặng hút thuốc, nàng đột nhiên mỉm cười, đưa điếu thuốc kê sát vào đôi môi đỏ mọng, tất cả các động tác hoàn toàn có vẻ như đang định kéo một hơi thuốc thật sâu, thế nhưng ngay tại lúc điếu thuốc sắp chạm vào đôi môi nàng đã vung tay lên, một ánh lửa nhỏ từ điếu thuốc nhanh chóng bắn về phía mắt phải của tôi!

Biến hóa này xảy ra ngoài ý muốn khiến tôi xém chút không kịp phòng bị. Trước mắt lóe lên ánh đỏ, tôi vội vàng nhắm mắt lại. Mí mắt bên phải cảm nhận một cơn đau đớn, tôi hừ một tiếng. Tuy nàng là một cô gái xinh đẹp nhưng tôi vẫn thình lình đánh ra một chưởng cực nhanh về phía trước. Khi đó hai mắt tôi đều đã nhắm nghiền, không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy một chưởng kia dường như đã đánh trúng vào ngực nàng.

Tôi nghe thấy nàng tức giận quát lên, trên ngực tôi liền trúng phải hai cú vô cùng mạnh bạo, cơ thể cũng bị ép ngả về phía sau, đầu đập trúng cửa, cả người rơi ra khỏi xe.

Lúc tôi ngã khỏi xe liền vội mở mắt, nhưng mà tôi vẫn không nhìn thấy gì, không phải vì trời tối đen mà bởi vì ánh sáng! Nàng bật đèn pha rọi thẳng vào tôi, ánh sáng mạnh đến nổi như làm cho hai mắt tôi nhìn thẳng vào mặt trời, đồng thời tôi còn nghe thấy tiếng động cơ xe gầm rú. Tôi biết nàng vẫn muốn thực hiện kế hoạch ban đầu là cán chết tôi. Gần như là bản năng, tôi lăn ra khỏi đó, "rồ" một tiếng, cảm nhận được chiếc xe lướt qua người mình.

Trước mắt tối sầm, hết sáng chói lại đến đen ngòm, trong khoảnh khắc tôi vẫn không nhìn thấy gì, nhưng mà tôi lập tức bật dậy. Vừa mới nhảy lên, đèn xe lập tức giống như tia chớp lại rọi thẳng đến chỗ tôi. Hình dạng to lớn cùng màu sắc của chiếc xe kiểu Mỹ này bỗng chốc giống như một con quái vật thời cổ đại đang gầm gừ tức giận lao vào tôi. Tôi thật sự không ngờ rằng lúc này nàng đã quay đầu xe trong khi bước chân của tôi vẫn chưa kịp đứng vững, lại phải lăn sang chỗ khác. Nhưng tài nghệ lái xe của nàng thật sự rất cao siêu, tôi mới lăn sang một bên lốp xe đã ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh kít kít cực kỳ chói tai kinh hồn bạt vía, lại một lần nữa lao vào tôi. Con đường này cực kỳ vắng lặng, vào lúc này đến một người đi đường cũng không có. Con đường này một hướng có thể rời đi, hướng còn lại thì dốc xuống sườn núi phía trước. Tôi biết, nếu tôi lăn xuống dưới núi nàng sẽ không thể đuổi theo tôi được nữa, nhưng vừa rồi khi tôi lăn đi để tránh khỏi chiếc xe, trong lúc nguy cấp lại lăn về hướng bên kia của sườn núi. Đầu xe cách tôi càng lúc càng gần, tôi không còn đường lui nữa đành phải dùng sức nhảy lên cao vài thước, tay nắm được cành cây nhỏ mọc ra trên khe nứt của vách núi, cả cơ thể treo lủng lẳng trên cây.

Trong nháy mắt đó tôi không khỏi cảm thấy hơi đáng tiếc, bởi vì nàng lái xe khí thế lao đến vội vã như vậy e rằng sẽ đâm phải vách núi, xe hư người chết!

Tuy nhiên sự việc xảy ra đã chứng minh lo lắng của tôi thật sự quá dư thừa. Tôi vừa mới nhảy lên, chiếc xe đang lao đến cách vách núi nửa thước đã vòng lại, tôi nhìn thấy cánh tay của nàng thò ra từ cửa sổ xe. Lúc này tuy tôi đã liên tục bị thương nhưng tính cảnh giác vẫn còn, tôi thấy trong tay nàng đang cầm một vật màu đen, liền vội vàng giấu mình vào đám lá cây dày đặc.

Vào lúc này nghe được ba tiếng "phách, phách, phách" cực kỳ nhỏ, mấy viên đá rải rác bên cạnh đã nảy lên bắn vào người tôi.

Rõ ràng nàng đang dùng súng giảm thanh bắn tôi!

Trên người tôi không có súng, ngoại trừ việc bất động ẩn nấp tôi không nghĩ ra được cách nào khác. Xe chạy chừng mười thước liền ngừng lại, cửa xe mở ra, nàng bước xuống xe đi về phía trước. Đột nhiên lại "phách, phách" hai tiếng, tôi cảm nhận được cánh tay trái bị một viên đạn sượt qua, cơn đau đớn khiến cơ thể hơi run rẩy.

Cành cây này không chắc chắn cho lắm, lúc tôi bám vào đã cong vòng, bây giờ lại lay động lần nữa thì "cạch" một tiếng gãy mất, tôi vội vàng dùng tay trái bám vào cạnh đá mới không bị ngã. Nhưng mà giờ đây trước mặt tôi đã không còn gì có thể che chắn, tôi cách mặt đất khoảng năm sáu thước, còn cách xa nàng khoảng một trượng. Nòng súng giảm thanh trên tay nàng chỉ ngay vào tôi, tôi còn có thể nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của nàng.

Tôi bây giờ không cách gì tránh được nữa. Dù có leo lên trên hay nhào vào người nàng thì cũng đều sẽ bị bắn trúng, bởi vậy tôi dứt khoát không động đậy, lưng dán vào vách đá, tay bám vào cạnh đá mà nương thân. Nàng cũng đứng yên không nhúc nhích, chỉ có nòng súng hơi lay động như thể đang cân nhắc xem nên bắn vào chỗ nào trên người tôi thì tốt.

Tôi nhìn nàng, nàng lạnh lùng thốt lên:

"Vệ tiên sinh, thành tích bắn súng của tôi là 935 điểm".

Tôi cố gắng khiến cho giọng mình không phát run để không phải trở thành kẻ hèn nhát, nói:

"Không sai, trình độ này có thể nói gần như sắp đạt tới thành tích của tay súng giỏi nhất thế giới rồi".

Ngay lúc này hy vọng duy nhất của tôi là sẽ có xe chạy ngang, như vậy nàng mới không dám tùy tiện hành động. Chỉ là cái bọn có xe hơi không biết đều đã chạy đến nơi nào hết rồi.

Nàng tiến thêm một bước, nói:

"Ở cự ly này, tôi còn có thể bắn trúng cả ruồi!".

Tôi nuốt một ngụm nước bọt nói:

"Tiểu thư, cô thật giống một con mèo tàn nhẫn, vậy thì tôi là gì đây, chuột nằm dưới móng vuốt của cô sao?".

Nàng đột nhiên nâng súng lên "phách" một cái, viên đạn sượt qua vành tai của tôi khoảng nửa tấc, ghim vào đá.

Trong lòng tôi cấp tốc nghĩ ra: thông thường súng lục chỉ có thể bắn được 7 phát đạn, mà nàng ta đã bắn ra 6 phát rồi, bên trong băng đạn hẳn là chỉ còn lại một viên mà thôi!

Nếu tôi khiến cho nàng bắn ra thêm một phát nữa, mà phát đạn này không bắn trúng tôi, như vậy nàng sẽ trở thành chuột, mà tôi dĩ nhiên chính là mèo!

Tôi lập tức nói:

"Tiểu thư, phát đạn này dùng để trừng phạt tôi cũng tốt, vừa mới nãy một chưởng kia đã đánh trúng chỗ nào trên người cô ấy nhỉ?".

Câu nói này thể hiện sự cợt nhã đến tột đỉnh.

Vì một chưởng lúc nãy đã đánh vào nơi vô cùng mềm mại, rõ ràng đã trúng vào ngực nàng, mà tôi lại còn dùng loại giọng điệu này nhắc lại chuyện đó, đương nhiên là vô cùng khinh bạc nàng.

Hơn nữa câu nói này thật sự là rất nguy hiểm. Mục đích của tôi vốn là muốn khiêu khích nàng, lần nữa khiến cho nàng mang đến cho tôi nổi sợ hãi cực độ khi sắp phải cận kề cái chết, một phát bắn ra sượt qua tóc tôi, như vậy đạn trong súng của nàng sẽ bắn ra hết. Tuy nhiên cũng có khả năng nàng sẽ cực kỳ tức giận trực tiếp bắn thẳng phát đạn đó vào ngực tôi! (ý là bắn vào đầu thì né được, bắn vào ngực không né được :>)

Tôi là đang mang tính mạng mình ra đánh cược.

Nếu như nàng thật sự vì hổ thẹn mà bị chọc giận, như vậy tôi sẽ có thể thoát được một mạng, còn nếu không e là chỉ còn con đường chết.

Tôi vừa nói xong câu đó, hô hấp liền trở nên khó khăn.

May thay, "phách" một tiếng, một viên đạn lướt qua bên phải của tôi, trán tôi cảm thấy đau rát, tôi còn ngửi thấy mùi tóc bị cháy. Đủ thấy viên đạn lúc nãy lướt qua gần tôi đến cỡ nào!

Tôi lập tức cười lớn nói:

"1, 2, 3, 4, 5, 6, 7. Tiểu thư, thứ trong tay cô đã trở thành một khẩu súng rỗng ruột rồi".

Tôi nói xong liền buông lỏng tay, phi thân vồ lấy nàng. Thân thủ của nàng cực kỳ linh hoạt, vội hướng ra nơi khác mà tránh đi. Tôi xông đến, vươn tay thành trảo, tuy không nắm trúng nàng nhưng đã "xoẹt" một tiếng xé rách một mảng lớn ở váy của nàng. Nàng xoay người chạy về hướng chiếc xe, tôi vội vàng đuổi theo. Nàng vung tay quẳng khẩu súng đang cầm về phía tôi, tôi vươn tay chụp lấy khẩu súng. Trong khoảnh khắc trì hoãn đó nàng đã lên được xe, tôi vẫn tiếp tục đuổi theo, mà xe của nàng bắt đầu lao nhanh về trước!

Tôi đương nhiên không đuổi kịp xe hơi. Lấy lại bình tĩnh, định đem khẩu súng đang cầm trong tay quẳng đi thì đột nhiên choáng váng. Trong ánh đèn đường màu cam tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, trong tay tôi là khẩu súng cỡ nòng 45, có thể bắn ra đến 8 phát đạn, một khẩu súng hiệu suất cực kỳ tốt! Tôi ngây ngốc hồi lâu mới ấn vào báng súng, "phách" một cái, viên đạn bay ra.

Trong băng đạn quả nhiên vẫn còn một viên!

Trong lòng tôi thật sự cảm thấy tổn thương!

Với viên đạn này, nàng chỉ cần nhấc một ngón tay là có thể đoạt lấy tính mạng của tôi, vậy mà nàng đã không làm thế. Vừa lúc nãy tôi còn tưởng là tự bản thân chuyển bại thành thắng, ấy vậy mà bây giờ mới biết tôi thật sự đã thất bại trong tay nàng một cách triệt để. Tôi bàng hoàng đi vài bước về phía trước, ngồi xuống một băng ghế ven đường, cũng không rõ đã ngồi bao lâu. Trong đầu rối rắm cứ như TV không có tín hiệu, dần dần hiện lên những hình ảnh hỗn loạn di chuyển rất nhanh và thay đổi. Trong những hình ảnh xoay quầng có mái tóc đen dài của nàng, có đôi môi hồng đang nở nụ cười quyến rũ, cùng với ánh mắt đầy giễu cợt với tôi.

Tôi nhất định là đã ngồi như vậy rất lâu, bởi vì lúc tôi bị một loạt tiếng bước chân làm giật mình, nhìn xuống đã thấy những tòa nhà còn sáng đèn đã thưa thớt đi hẳn. Tôi thấy ba người đang đi đến trước mặt, dĩ nhiên nhận ra bọn chúng là cướp.

Một tên có vẻ lớn tuổi nhất nhanh chóng rút ra một con dao bấm, hung hăng chỉ vào tôi, nói:

"Đồng hồ, mau cởi xuống".

Tôi đang ôm cả một bụng bực tức không có chỗ trút, ba tên cướp vặt này lại chọn tôi mà trêu vào, thật đúng là tự sa vào lưới.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn chúng, chỉ thấy hai tên tuổi khoảng 17-18 chỉ đứng đó không ngừng lắc lư, trong miệng nhai kẹo cao su, không giống người cũng không giống súc sinh. Tôi đứng dậy duỗi tay ra nắm chặt cổ tay tên cướp lớn nhất khiến hắn kêu lên mấy tiếng như lợn. Hai tên còn lại đang định co chân bỏ chạy thì bị tôi một chân đá tới "bộp, bộp", bọn chúng liền ngã xuống đất!

Tôi vung tay lên, quăng tên cướp lớn nhất ra xa chừng ba bảy bước chân. Hắn ngã xuống đất rên rỉ, cố gắng đứng lên, tôi nhặt con dao bấm đến bên cạnh hắn. Cơ thể hắn co rúm như một quả bóng, run rẩy dữ dội làm tôi cảm thấy thật buồn nôn, đá thật mạnh vào mông hắn làm hắn lăn thẳng cuốn dốc núi. Tôi bẻ "bựt" con dao của hắn thành hai khúc ném lại bên cạnh hai tên cướp bé rồi mới sải bước rời đi.

Chốc lát sau tôi đã đến một con phố khác, chờ không bao lâu đã có xe điện chạy tới, tôi lên xe, nhìn đồng hồ đã là một giờ sáng.

Về đến trước nhà, tôi trả tiền sau đó xuống xe, vừa ngẩng đầu nhìn đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Nhà tôi bây giờ trên dưới trong ngoài đèn đuốc sáng trưng, đi hai bước đến trước cửa thì hoảng hốt nhìn thấy một người đang ngồi, tôi càng thêm kinh ngạc, nhìn kỹ lại mới phát hiện ông ấy chính là lão Thái.

Lão Thái cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi cảm thấy càng kỳ quái hơn nữa, bởi vì tóc của lão Thái đã được cạo trọc đến sáng loáng, trên mặt ông ấy lúc này tràn ngập sự oán hận.

Tôi vội vàng hỏi:

"Lão Thái, nửa đêm canh ba ông ngồi trước cửa nhà làm gì?".

Lão Thái vẻ mặt đưa đám nói:

"Cậu tự mình vào trong xem đi. A Lý, tôi muốn nghỉ việc!".

Tôi càng thêm kinh ngạc. Lão Thái từ lâu đã trở thành một thành viên trong gia đình tôi, hai chữ "nghỉ việc" này phát ra từ miệng ông ấy quả thật là một việc không thể tưởng tượng nổi. Còn nữa, quần áo trên người tôi rách bươm, trên mặt, trên cánh tay toàn là vết máu mà ông ấy cũng không buồn hỏi đến, từ đó có thể thấy trong nhà nhất định xảy ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Tôi vội vàng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì? Lão Thái, rốt cuộc là có chuyện gì rồi?".

Lão Thái kích động nói không nên lời, qua hồi lâu mới nói:

"Hồng Hồng đó!!".

Tôi thở phào nhẹ nhõm hỏi:

"Hồng Hồng làm sao?".

Ông ấy phất tay nói:

"Cậu tự mình đi xem đi".

Tôi mỉm cười vỗ vào vai ông ấy:

"Lão Thái, sao đột nhiên ông lại cạo đầu chi vậy?"

Lão Thái cười cay đắng nói:

"Hồng Hồng nói gương mặt tôi giống cái gì Càng...cái gì Nạp..."

Tôi cười nói:

"Nhất định là Càng Bá Nạp (Yul Brynner) rồi!".

Lão Thái nói:

"Đúng đúng, Càng Bá Nạp chết tiệt đó đấy. Hồng Hồng nói tôi rất giống người đó nên bảo tôi nên cạo trọc đầu, thế là nàng tự mình ra tay".

Tôi cũng không khỏi cười gượng, nói:

"Hồng Hồng phá quá rồi!".

Lão Thái nói:

"Có phá hay không, cậu vào trong sẽ biết. A Lý, tôi nghỉ việc. Ai là cái gì càng bá kia chứ...Tôi không phải họ Càng!".

Tôi dìu ông ấy, đẩy ông ấy vào nhà, nói:

"Đừng nói vậy mà, tôi sẽ dạy cho Hồng Hồng một bài học, tôi sẽ...".

Tôi vừa nói đến đây liền cảm thấy choáng váng. Lúc này tôi đã vào tới phòng khách, trong nhất thời mắt tôi nhìn đăm đăm về trước, thiếu điều muốn ngất đi. Tôi vội vàng dùng tay che mắt, không đành lòng nhìn thêm nữa, lão Thái ở bên tai tôi nói:

"A Lý, lão tử thật sự không thể chịu nổi! Cậu xem, như này là cái giống gì đây chứ?".

Lão Thái nói ông ấy chịu không nổi đương nhiên phải có lý do, bởi vì chính tôi cũng chịu không nổi!

Trên bức tường giữa phòng khách vốn dĩ treo bốn bức tranh Hoa điểu điều bình của Trần Bán Đinh bây giờ đã biến mất, còn trên bức tường bên cạnh treo bức tôi yêu quý nhất, có thể nói là một tác phẩm vô giá của một danh họa Nhật Bản, bức sơn thủy có tiểu đấu phương là Tuyết chu đẳng dương cũng đã không cánh mà bay. Tại chỗ treo mấy bức tranh bây giờ lại treo một bức tranh khác mà tôi không biết là gì. Bức tranh đó thuộc trường phái ấn tượng, tôi biết, nhưng điều thật sự khủng khiếp chính là nó là do bốn bức trong bộ Hoa điểu điều bình của Trần Bán Đinh cùng bức Tuyết chu đẳng dương bị xé vụn mà hợp thành!

Người tôi đầm đìa mồ hôi lạnh, lão Thái nói:

"A Lý, nhìn bên kia kìa".

Tôi hướng mắt về nơi ông ấy đang chỉ, chỉ thấy cặp bình hoa ngũ sắc sặc sỡ từ thời Khang Hi, di vật duy nhất còn lại của ông nội tôi cũng trở thành đống nát vụn hình thù dị dạng xếp chồng lên nhau.

Tôi thực sự nhịn không nổi, gầm lên như Tarzan bị chọc giận:

"Hồng Hồng!".

Trên lầu truyền xuống giọng của nàng:

"Lý biểu ca, anh về rồi sao?".

Một tràn rầm rầm rầm vang lên, một người từ trên lầu chạy xuống, tôi nhìn thấy, lại lần nữa choáng váng. Quay đầu nhìn lão Thái, ông ấy đang quay mặt đi!

Tôi thừa nhận thời tiết vô cùng nóng bức, với lại cũng là ở trong nhà nên có ăn mặc giản dị một chút cũng tuyệt vời lắm. Nhưng mà Hồng Hồng, than ôi, nàng quả thực đang mặc không phải loại quần áo gì, bộ đồ kỳ quái đó còn chẳng nhiều vải bằng đồ bơi áo tắm, căn bản là không che được đường cong xinh đẹp trên người nàng. Nàng lao xuống cầu thang, tôi định lên tiếng mắng nàng nhưng co rúm lại.

Nàng đứng trước mặt tôi, tôi vốn là định lên tiếng nhắc nhở hoặc là hung hăng đánh vào mông nàng thật mạnh. Anh có thể đánh vào mông một bé gái chứ làm sao đánh một cô gái trưởng thành được chứ?

Hồng Hồng lớn lên hoàn toàn không giống cô gái nhỏ trong tưởng tượng của tôi, nàng đã là một thiếu nữ xinh đẹp. Vóc dáng của nàng quả thật là mỹ mãn đến cực điểm.

Tôi chỉ đành thở dài một hơi, nói:

"Em đến rồi à".

Nàng đột nhiên hét lên:

"Biểu ca, sao anh lại chảy máu thế! Bị thương rồi!"

Tôi ngồi xuống sô pha nói:

"Phải, anh bị thương rồi, em...". Tôi chỉ chỉ trên tường và góc phòng, hỏi: "Em còn phá hư cái gì nữa không?".

Trên mặt nàng hiện ra vẻ tức giận, kêu gào nói:

"Phá hư? Biểu ca, bức tranh và tác phẩm điêu khắc đó là kiệt tác nghệ thuật hiện đại, là kiệt tác đáng tự hào của em!"

Tôi bất lực nói:

"Vậy em có biết những nguyên liệu em dùng là gì không ?"

Nàng phất phất tay nói:

"Có vấn đề gì chứ. Anh có biết một khi cảm hứng sáng tác của nhà nghệ thuật xuất hiện là thế nào không. Lúc em vừa vào đây, nhớ lại những ký ức tuổi thơ liền có cảm hứng sáng tác. Bức tranh kia em đặt tên là Niềm vui tuổi thơ, còn tác phẩm điêu khắc em đặt tên là...". Gương mặt nàng đột nhiên đỏ lên, nói: "Gọi là Mùa hè với anh họ".

Tôi càng trở nên cạn lời hơn, nói:

"Được được được! Nhưng mà anh thấy mấy cái tên phải sửa lại một chút. Niềm vui tuổi thơ chi bằng đổi thành Niềm vui của quỷ, mảnh vụn bình hoa chi bằng gọi là Nước mắt anh họ!"

Hồng Hồng chu môi nói:

"Thì ra anh không hiểu chút gì về nghệ thuật hiện đại cả!".

Tôi bất lực đứng lên, nói:

"Phải rồi, là tại anh không hiểu".

Trong mắt nàng dường như đã ngấn lệ, nói:

"Lý biểu ca, em làm hư đồ vật anh yêu thích sao? Vậy mà em còn cho rằng anh sẽ khen ngợi kiệt tác của em".

Tôi cười gượng:

"Kiệt tác của em chỉ có hai món này thôi sao?".

Hồng Hồng đáp:

"Vốn dĩ em còn muốn vào phòng làm việc của anh".

Tôi ôm đầu hét lớn:

"Hồng Hồng".

Hồng Hồng nói:

"Nhưng mà lão Thái có chết cũng không cho em vào".

Trong lòng tôi vô cùng cảm kích lão Thái, nói:

"Lão Thái, ông thật sự đã cứu tôi một mạng!".

Lão Thái cũng cười trừ, tôi nói:

"Tốt rồi. Hồng Hồng à, sau này đừng có sáng tác con mẹ nó cái gì nghệ thuật hiện đại nữa".

Hồng Hồng mở to hai mắt, hứng thú hỏi:

"Con mẹ nó cái gì? Có nghĩa là gì vậy?".

Bởi vì nhất thời tức giận mà tôi đã buộc miệng, không ngờ Hồng Hồng lại hỏi kỹ như thế, chỉ đành thở dài, cố tình bỏ qua, nói:

"Hồng Hồng, em cũng nhìn thấy anh đang bị thương mà. Em nên đi ngủ đi!".

Hồng Hồng đáp:

"Không được, biểu ca, em sẽ giúp anh. Biểu ca, em đọc được trong tạp chí ở Mỹ về mấy chuyện tranh chấp trong hắc bang. Vì sao anh lại bị thương, chỉ có thể là do có chuyện mạo hiểm mới xảy ra đúng không? Lần sau em sẽ cùng đi với anh!"

Tôi bị dọa đến nhảy dựng. Hồng Hồng nói được nhất định sẽ làm được!

Tôi vội vàng nói:

"Không có, không có. Chẳng qua là khẩu súng bị cướp cò thôi!".

Nàng phất phất tay:

"Súng bị cướp cò? Thế thì không có gì hấp dẫn để nói".

Tôi đi về phòng ngủ, Hồng Hồng liền đi theo. Tôi không thể không chặn nàng lại ở ngoài cửa, nói:

"Hồng Hồng, anh muốn tắm rửa thay quần áo, em phải ở ngoài chờ anh mới đúng chứ".

Đại ca Hồng Hồng không cam lòng mà rời đi. Tôi nhìn theo bóng lưng nàng không khỏi lắc đầu thở dài. Nàng nghĩ mình là ai cơ chứ? Marilyn Monroe sao? Nếu không tại sao lại đi cái kiểu đó?

Hồng Hồng học nghệ thuật hiện đại từ Mỹ trở về mà tôi có cảm giác như có ngàn vạn bọn người từ trên sao Hỏa xông vào nhà mình vậy.

Tôi đóng cửa lại, băng bó vết thương trên cánh tay, viên đạn chỉ sượt qua nên thương thế không nặng lắm. Sau đó tôi đi tắm, thay bộ đồ ngủ rồi đem con khỉ giấy và khẩu súng giảm thanh cầm ở trong tay, lén lút mở cửa đi đến phòng làm việc, nơi tôi sẽ dành thời gian cả đêm để suy nghĩ cho rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện. Tuy nhiên, mới đến trước cửa phòng thì Hồng Hồng đột nhiên hét lên, dọa tôi giật cả mình.

Tôi quay đầu lại, thấy nàng đang làm mặt xấu với mình, nói:

"Biểu ca, anh bảo em đi ngủ, vậy tại sao anh lại không ngủ?".

Lúc này nàng đã thay một chiếc váy ngủ dài, trông rất đẹp.

Tôi nói:

"Anh có chuyện cần phải...". Không đợi nàng kịp lên tiếng, tôi lại nói: "Em đừng có quấy rầy anh!".

Hồng Hồng cười nghịch ngợm:

"Được thôi!".

Tôi vào phòng làm việc và đóng cửa, mở đèn, cất khẩu súng vào ngăn kéo. Lấy con khỉ giấy ra xem xét, tôi lập tức phát hiện con khỉ giấy này cũng có dấu vết của móng tay. Tôi vừa nhìn liền nhận ra ngay, kia cũng là dòng chữ "Tomson 25"!

Tôi không khỏi sững sờ một lúc lâu, lại là "Tomson 25"!

Tôi vốn cho rằng mấy chữ trên con khỉ giấy trong tay Quách Tắc Thanh là do chính cậu ta để lại, bây giờ mới biết thì ra không phải. "Tomson 25" rốt cuộc đại diện cho điều gì? Không lẽ là ám hiệu của bọn buôn lậu vũ khí, ám chỉ 25 khẩu Tomson sao? Cũng có khả năng, nhưng mà con khỉ giấy lại có ý gì?

Tôi đang khổ sở suy tư, đột nhiên cửa sổ truyền đến một tiếng "Hi". Tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cái đầu to đen đen như dầu hắt ính đang ở ngoài cửa sổ nhìn mình! Tôi nhìn thấy liền giật mình, ngã về phía sau lăn một vòng đến sau ghế sô pha. Ngay lúc này đột nhiên nghe được một tràn tiếng cười duyên dáng của Hồng Hồng, tôi vội vàng đứng thẳng dậy.

Hồng Hồng trèo từ ngoài cửa sổ vào nói:

"Biểu ca, anh quên rằng ban công có thể thông đến phòng làm việc sao?".

Trong tay nàng cầm một cái mặt nạ bằng gỗ, đó chính là gương mặt quái dị tôi đã nhìn thấy.

Tôi nói:

"Hồng Hồng, em còn làm càn nữa anh thật sự sẽ đánh đòn em!".

Hồng Hồng cười hì hì đi đến bàn làm việc cầm con khỉ giấy lên hỏi:

"Biểu ca, đây là cái gì vậy?".

Tôi tức giận nói:

"Anh cũng không...".

Mới nói được ba chữ đột nhiên nghe được "xoạt" một tiếng, sau đó là một tiếng "choang" thật lớn, đèn bàn đã bị đứt bóng, đồng thời lóe lên ánh sáng như có vật gì từ bên ngoài cửa sổ bay vào. Tôi biết là đang phát sinh biến cố liền vội nhảy về phía trước vồ lấy Hồng Hồng, ôm chặt nàng ngã xuống đất lăn vài vòng, ngay lập tức lại nghe thấy một tiếng "bộp" như có vật gì rơi xuống mặt bàn. Tôi lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một bóng đen lóe lên, còn chưa kịp nhìn rõ là kẻ nào đã biến mất dạng. Tôi nhanh chóng đứng dậy mở một ngọn đèn khác, trước hết nhìn đến chỗ Hồng Hồng, chỉ thấy nàng không hề sợ hãi mà trái lại còn rất hưng phấn, nói:

"Biểu ca, bình thường anh đều trải qua mấy chuyện đầy kích thích như vầy sao?". Sau đó lại nhỏ giọng bảo: "Biểu ca, lúc nãy anh ôm em quá chặt làm em bị đau!".

Tôi nhìn trên bàn, vật đó là một con dao dài bảy tấc cắm sâu xuống bàn.

Tôi nhìn con dao cười khẩy:

"Hồng Hồng, nếu vừa rồi anh không mạnh tay thì con dao này chắc đã ghim vào đầu em rồi đấy!".

Hồng Hồng cười đắc ý, nói:

"Biểu ca, như vậy không phải càng thêm kích thích hơn hay sao?".

Tôi chỉ có thể gật đầu nói:

"Rồi rồi, kích thích lắm!".

Vừa nói vừa đi đến chỗ cái bàn.

Con dao cắm chặt xuống bàn, trên con dao còn có một tờ giấy trắng ghi vài chữ, rằng:

「Vệ tiên sinh, người thông minh là người ít nhúng tay vào chuyện bao đồng」.

Chỉ đơn giản như vậy.

Hồng Hồng đến bên cạnh tôi nói:

"Biểu ca, nhất định phải nhúng!".

Tôi quay đầu lại, suýt nữa đã đụng vào chóp mũi của nàng. Tôi đẩy nhẹ nàng ra một chút, nói:

"Hồng Hồng, ngày mai em đến ở nhờ nhà một người bạn của anh ở ngoại ô".

Hồng Hồng không thèm suy nghĩ, đáp:

"Em không đi! Em muốn cùng anh mạo hiểm!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top