Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Lễ gọi hồn


Tôi lớn tiếng:

"Hồng Hồng, chuyện này không giống như lúc còn dưới quê bắt cá, lấy trứng chim. Em có thể sẽ gặp nguy đến tính mạng bất cứ lúc nào đó!".

Nàng lắc lắc đầu đáp:

"Em không sợ".

Tôi nói:

"Em không sợ nhưng anh sợ. Em mà xảy ra chuyện gì bất trắc, dì dượng chắc chắn sẽ mắng anh đến chết, anh cũng gánh không nổi. Chỉ một câu thôi, ngày mai em phải rời khỏi đây".

Hồng Hồng bướng bỉnh:

"Em không đi thì sao?".

Tôi đáp:

"Em không đi, anh đi. Anh sẽ đến Alaska!".

Hồng Hồng sững sờ một lúc lâu mới nói:

"Biểu ca, thì ra anh ghét bỏ em đến vậy. Vậy mà em... em còn nghĩ anh sẽ vui vẻ chào đón em!".

Nàng vừa dứt lời hốc mắt đã đỏ lên.

Tôi vội vàng nói:

"Hồng Hồng, làm sao anh có thể ghét bỏ em được chứ. Anh chỉ nghĩ cho sự an toàn của em thôi. Mấy ngày nay anh đang dính líu đến một chuyện vô cùng khó hiểu".

Hồng Hồng vội hỏi:

"Là chuyện gì?".

Tôi đáp:

"Rốt cuộc là chuyện gì anh cũng không rõ nhưng đã có một người chết, một hôn mê bất tỉnh rất có thể sau này sẽ trở thành kẻ ngớ ngẩn. Mới tối nay thôi anh còn vừa thoát chết trong gang tấc nữa đấy!".

Hồng Hồng im lặng không lên tiếng.

Tôi biết nàng đang bắt đầu động não không biết lại định giở thêm trò quỷ quái gì, ấy vậy mà không ngờ nàng sẽ nói:

"Biểu ca, em không quấy rầy anh nữa. Ngày mai em sẽ ngoan ngoãn đến nhà bạn của anh ở".

Tôi vội trả lời:

"Tốt lắm. Người bạn này của anh vốn là một kiện tướng thể thao, là tuyển thủ đua xe đấy, cũng là một người yêu thích nghệ thuật hiện đại. Cậu ấy nhất định có thể tạo cho em một kỳ nghỉ thú vị có ý nghĩa".

Hồng Hồng không nói gì mà đi ra cửa.

Nàng ra ngoài rồi tôi mới ngồi xuống.

Mãi đến năm giờ sáng, trong đầu tôi sau một hồi rối loạn cuối cùng cũng hiểu được một vài manh mối.

Thứ nhất, chuyện này nhất định có liên quan đến Bạch lão đại, đương nhiên lại càng liên quan mật thiết đến một lượng tiền của khổng lồ. Mà không chỉ có Bạch lão đại, e rằng các nhân vật tam sơn ngũ nhạc cũng dính líu đến chuyện này.

Thứ hai, "đêm mười sáu" đương nhiên là ám chỉ thời gian. Hôm nay là ngày mười ba dương lịch, hai mươi bốn âm lịch. "Đêm mười sáu" rốt cuộc là dương lịch hay âm lịch đây? Khả năng rất lớn là âm lịch. Bởi vì Bạch lão đại này là đầu lĩnh Thanh bang mang đậm khí chất Trung Quốc, có lẽ rất ít khi sử dụng dương lịch.

Thứ ba, tôi sẽ không sợ lời đe dọa đó mà sẽ tiếp tục "lo chuyện bao đồng". Nếu như lại có kẻ đến đe dọa tôi lần nữa thì ít ra tôi sẽ có thể thu được thêm manh mối mới.

Tôi dứt khoát viết ra hai đoạn bản thảo để ngày mai gửi đến tòa soạn đăng lên mục quảng cáo trong tờ báo ngày mai, nội dung là: 「Bạch tiên sinh, thư đã nhận được. Thứ cho tại hạ khó lòng tuân theo, Vệ」. Đối với người khác mà nói, thứ này chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng đối với Bạch lão đại (tôi tin chắc kẻ phóng con dao có liên quan đến ông ta) có thể sẽ thấy vẫn còn một đoạn khác là: 「Cuộc hẹn Tomson 25, chớ quên」.

Đó chính là "mánh khóe" của tôi.

Tôi thật sự hy vọng bọn họ sẽ cho rằng tôi đã biết được bí mật của dòng chữ đó.

Sau khi làm xong hết mấy chuyện này tôi mới đi ngủ. Ngày hôm sau, mười một giờ tôi mới thức dậy, mở cửa phòng liền thấy lão Thái mặt mày đưa đám đã đứng ở đó. Ông ấy có vẻ như đã đứng chờ rất lâu.

Tôi vội hỏi:

"Lại làm sao nữa?".

Lão Thái đáp:

"Hồng Hồng đi rồi".

Tôi không khỏi sửng sốt, hỏi:

"Đi rồi? Là ý gì? Ra ngoài chơi một mình sao?".

Lão Thái đáp:

"Không phải, cô ấy mang hành lý đi hết rồi. Tôi hỏi cô ấy định đi đâu, cô ấy liền bảo không ai quan tâm cô ấy thì cô ấy có đi đâu cũng không cần báo lại".

Tôi ngẩn ra một hồi mới hỏi:

"Em ấy không nói gì hết sao?".

"Gì cũng không nói. Nhưng mà tôi đứng cạnh chiếc taxi nên có nhớ biển số xe".

Tôi thở phào nhẹ nhõm nói:

"Được rồi, vậy ông đến công ty taxi hỏi tài xế xem Hồng Hồng đã đi đến chỗ nào rồi đưa em ấy về nhé".

Lão Thái muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu:

"Biết rồi".

Chuyện này cứ tạm thời giải quyết như vậy đi (lúc đó tôi đã cho là vậy). Trong mấy ngày này tôi không thể chuốc thêm phiền phức gì nữa, tôi phiền đủ rồi.

Tôi đi tắm rồi vội vàng ăn uống qua loa sau đó lập tức vào bệnh viện thăm Tiểu Quách. Tuy rằng Tiểu Quách chưa chết nhưng tình trạng hiện tại không thấy có chuyển biến gì tốt. Tôi ngồi trước giường bệnh ngây người một hồi lâu, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy. Hơn nữa, trong đầu tôi cứ quanh quẩn về mấy từ Tomson 25, bởi vì không rõ được ý nghĩa của mấy từ này thì chuyện gì cũng không thể giải quyết được.

Đối với con khỉ giấy - một lớp bí ẩn này - ít ra đã hé lộ một chút qua câu nói của cô gái kia. Cô gái đã nói với ba tên vung trường tiên tấn công tôi rằng: 'ấn ký con khỉ', như vậy xem ra con khỉ giấy đó có thể được dùng làm một loại tín vật.

Tôi biết chỉ bằng trí lực của một mình tôi sẽ khó mà giải quyết được vấn đề, cho nên tôi quyết định đi tìm một người bạn làm thám tử tư. Người bạn này trong việc phá án có thành tích cực cao, có thể nói là đại danh đỉnh đỉnh. Anh ta nói nếu viết ra tên thật của anh ta ở đây sẽ bị nghi ngờ là đang "quảng cáo" (cho anh ta), bởi thế tôi sẽ đặt cho anh ta một cái tên giả, gọi anh ta là Peter Hoàng.

Lúc tôi đến văn phòng của Peter thì anh ta đã ra ngoài, tôi ngồi đợi cả buổi chiều cũng không thấy anh ta trở lại, đành lưu lại một tin nhắn, bảo anh ta rằng tôi có một chuyện thú vị sẽ khiến anh ta thích thú, mời anh ta đến nhà tôi.

Sắc trời chạng vạng thì tôi về đến nhà.

Lão Thái vẫn bộ mặt đưa đám đứng ở cửa chờ tôi.

Tôi thản nhiên hỏi:

"Hồng Hồng về rồi à?".

Lão Thái trả lời:

"Không có".

Tôi lại giận dữ muốn bốc hỏa hỏi:

"Em ấy không chịu về sao?".

Lão Thái lắc đầu đáp:

"Không phải thế. Tôi đến tìm tài xế taxi, anh ta bảo anh ta chở Hồng Hồng đến một khách sạn thì Hồng Hồng xuống xe. Tên bồi khách sạn bảo có thấy Hồng Hồng đứng trước cổng khách sạn đợi một lúc rồi bắt một chiếc taxi khác rời đi, không biết đã đi đâu rồi!".

Tôi thở dài.

Phiền phức, lại có thêm một chuyện phiền phức. Mấy ngày nay không biết là đã gặp phải vận xui gì nữa?

Tôi không nói một lời, cũng không có tâm trạng ăn cơm, chỉ ngồi một chỗ trên ban công như một bức tượng đợi Peter. Mãi cho đến chín giờ mới nghe tiếng chuông cửa, theo sau là giọng nói của Peter Hoàng:

"Vệ Tư Lý! Vệ Tư Lý!".

Tôi vội trả lời:

"Anh mau lên đây!".

Peter Hoàng đi lên trên lầu.

Anh ta khoảng 35-36 tuổi, là một người có học thức uyên bác, sở thích cũng vô cùng nhiều. Ngoại hình của anh ta bình thường, trông có vẻ giống như một nhân viên bình thường của một công ty nước ngoài, tuyệt đối không thể nhìn ra anh ta là một thám tử nổi tiếng.

Anh ta ngồi ở đối diện tôi, chấp tay nói:

"Tôi cũng tình cờ có một chuyện hết sức thú vị đây".

Tôi cười gượng gạo nói:

"Nói chuyện của tôi trước đi. Đối với anh mà nói chắc chắn thú vị, còn đối với tôi là vô cùng đau đầu đây!".

Anh ta gật đầu:

"Được, nói chuyện của cậu trước vậy".

Tôi liền đem chuyện của Vu Đình Văn cùng những chuyện xảy ra gần đây kể cho anh ta nghe.

Peter Hoàng nghe xong, bình tĩnh đáp:

"Thú vị lắm. Chuyện của tôi xem ra có liên quan đến chuyện của cậu rồi".

Tôi hỏi:

"Liên quan gì chứ?".

Giọng điệu của Peter Hoàng trở nên lười biếng hơn, nói:

"Chính là mấy từ Tomson 25".

Tôi lập tức nói:

"Peter, anh đừng có úp úp mở mở như vậy nữa có được không? Mấy từ kia rốt cuộc nghĩa là gì?".

Peter mỉm cười đáp:

"Nói thẳng ra chẳng có gì ly kỳ hết, là số 25 đường Tomson thôi".

Tôi ngây người hỏi:

"Anh làm sao khẳng định?".

Peter Hoàng nhìn lên, nói:

"Tôi vốn đã biết chuyện này có hơi kỳ quặc, bây giờ nghe cậu kể tôi càng có thể khẳng định đây là chuyện vô cùng hệ trọng mà những vấn đề tầm thường không thể so sánh được!".

Tuy tôi không hỏi nữa nhưng thắc mắc trong lòng nhiều như sao trên trời. Tôi đã quá rõ tính khí người này, anh càng hỏi nhiều anh ta sẽ càng đem sự việc kéo dài ra và khiến anh thêm sốt ruột hơn mà thôi.

Anh ta châm điếu thuốc, hút mấy hơi rồi nói:

"Cậu biết không, tôi đối với linh hồn học rất có hứng thú".

Trong lòng tôi thầm thở dài. Quả nhiên anh ta sẽ dùng mười vạn tám ngàn dặm lòng vòng, không biết phải mất bao lâu mới vào vấn đề chính để giải đáp nghi vấn trong lòng tôi!

Tôi chỉ gật đầu, Peter Hoàng cười nói:

"Tối hôm nay có thể chứng minh một vấn đề...".

Tôi không nhịn nổi nữa mà lớn tiếng bảo:

"Vấn đề gì? Chẳng lẽ là ma ám sao?".

Peter Hoàng đáp:

"Chính là ma ám".

Tôi vội nói:

"Tôi không có hứng thú".

Peter Hoàng nói:

"Cậu có hứng thú, bởi vì chuyện ma ám đó là ở số 25 đường Tomson".

Tên thực tế khi tôi nghe anh ta nói ra ý nghĩa của Tomson 25 đã tin tưởng vào phán đoán của anh ta rồi, bởi vậy tôi chỉ đáp:

"Thôi được, anh nói tiếp đi".

Peter Hoàng nói:

"Số 25 đường Tomson là căn biệt thự to lớn có lịch sử 70 năm".

Tôi chế giễu:

"Chắc là vậy nên mới có ma chứ gì".

Anh ta không thèm để ý đến lời nhạo báng của tôi mà tiếp tục:

"Hiện tại căn biệt thự đồ sộ này chỉ có hai người già đang ở, mà tên của họ chắc cậu cũng biết, chính là Điền Lợi Đông và vợ ông ấy".

Tôi gật đầu đáp:

"Ông ấy là triệu phú, tôi đương nhiên biết. Con trai độc nhất của họ không phải mấy năm trước đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi sao? Sao vậy, không phải hồn ma của anh ta trở về đấy chứ?".

Triệu phú đó có duy nhất một đứa con trai bảo bối, mà ai cũng biết mấy năm trước cái gã bảo bối đó lái xe rơi xuống vách đá mà chết. Không phải là trở về nhân giới tìm niềm vui đó chứ? Không lẽ anh ta đã biến thành ma?

Peter Hoàng cười khổ:

"Không phải, là cháu gái của bọn họ".

"Cháu?".

Tôi cảm thấy kỳ quái, vì tôi chưa từng nghe nói đến việc Điền Lợi Đông còn có một đứa cháu gái.

"Phải". Peter Hoàng nói: "Cô ấy là Rose, là con của em gái bà Điền, từ nhỏ đã là cô nhi được nhà họ Điền nhận nuôi. Hai lão nhân gia vô cùng yêu thương cô ấy, xem cô ấy như con gái ruột. Rose là một cô gái vô cùng khép kín, cả ngày đều ở trong nhà không ra ngoài, nửa năm trước đột ngột qua đời".

Tôi cảm thấy có chút hứng thú, hỏi:

"Đột ngột qua đời là ý gì?".

Peter Hoàng đáp:

"Lúc đó tôi cũng từng cùng với cảnh sát điều tra qua chuyện này nhưng không có kết quả. Cô ấy ra đi rất thanh thản, trên mặt không có vẻ đau đớn, cơ thể cũng không có vết thương nào, lúc giải phẫu tử thi mới biết là do nghẽn mạch máu ở tim mà chết. Đây là hiện tượng thường thấy ở những người mắc bệnh tim nặng, thông thường có biểu hiện rất đau đớn, nhưng Rose lại không hề có bệnh về tim mạch. Tại sao cô ấy chết vẫn còn là một bí ẩn".

Tôi duỗi người nói:

"Điều này cũng không có gì lạ. Theo tôi được biết có những loại độc dược có thể làm người ta tử vong, nhưng lúc giải phẫu tử thi sẽ không tìm ra được nguyên nhân cái chết".

Peter Hoàng gật đầu nói:

"Tôi cũng tin rằng nguyên nhân cái chết đa phần là do bị người khác hãm hại, cơ mà trong căn biệt thự đó không ai có động cơ giết cô Rose đáng yêu đó cả. Tôi điều tra mất ba tháng trời mới từ bỏ vụ án này, ấy vậy mà không ngờ oan hồn của Rose đã hiển linh!".

Tôi cười ha ha và nói:

"Peter, anh nhanh chóng đổi nghề đi. Đi làm nhân viên trong mấy công ty nước ngoài ấy, tôi ủng hộ anh".

Peter Hoàng ngạc nhiên hỏi:

"Tại sao?".

Tôi cười, đáp:

"Những người bị giết hiển linh nói ra tên kẻ đã hại họ thì thám tử đâu còn việc để làm nữa?".

Peter Hoàng hơi cáu, nói:

"Cậu bị làm sao vậy? Tôi đang bàn chuyện nghiêm túc với cậu mà!".

Tôi có chút hối hận, bởi vì tôi biết nếu đây không phải sự thật thì Peter Hoàng đã không mang dáng vẻ nghiêm trọng như vậy.

Tôi gật đầu nói:

"Xin lỗi, xin lỗi. Anh nói tiếp đi".

Peter Hoàng châm một điếu thuốc khác, nói:

"Bắt đầu từ nửa tháng trước, cứ đến nửa đêm thì vợ chồng Điền Lợi Đông lại nghe thấy tiếng đàn piano trong trẻo trong phòng khách vang lên, mà khúc nhạc được đàn lại là bài mà Rose thích nhất. Có hôm Điền Lợi Đông và bà vợ thậm chí còn nhìn thấy một bóng người bên cạnh cây đàn, nhưng khi bọn họ đến gần thì nó biến mất!".

Tôi cũng cảm thấy sự việc không đơn giản, một lời cũng không phát ra mà chỉ nghe Peter nói.

"Một tuần trước, Điền Lợi Đông có mời tôi ngủ lại biệt thự của ông ta. Tôi ở trong căn phòng của cô Rose quá cố, nửa đêm nghe thấy tiếng piano và tiếng thở dài của phụ nữ. Tôi âm thầm rời khỏi phòng, nhìn thấy có bóng đen hơi lóe lên, bỗng chốc đã không thấy dấu vết đâu nữa. Hôm đó tôi thật sự vô cùng tỉnh táo!".

Tâm trí tôi nghĩ thử xem chuyện gì đã xảy ra nhưng mà không nghĩ ra nổi.

Peter Hoàng tiếp tục:

"Chuyện này lan truyền trong giới của mấy vị quý phu nhân giàu có, đến nỗi làm cho càng ít người dám lui tới căn biệt thự hơn. Mãi cho đến hôm qua có một người đến đó tự tiến cử bản thân, bảo mình tinh thông bách linh chi thuật, có thể làm cho cô Rose đã chết kia trò chuyện với Điền phu nhân, hơn nữa còn cho người khác đến xem. Thời gian chính là đêm nay!".

"Ở đâu? Số 25 đường Tomson sao?".

Peter Hoàng đáp:

"Chính xác".

Tôi đứng lên đi tới đi lui, nói:

"Loại chuyện giáng linh này tôi thật sự rất có hứng thú, nhưng tôi không hiểu chuyện ma quỷ ở số 25 đường Tomson thì có liên quan gì đến những chuyện mà tôi đụng phải cơ chứ?".

Peter Hoàng nói:

"Có rất nhiều chuyện lúc bắt đầu có vẻ như không hề liên quan đến nhau, nhưng càng phát triển lại càng thấy được có khi chỉ là cùng một vấn đề".

Chuyện vẫn chưa phát triển như lời Peter Hoàng nói nên bây giờ tôi vẫn nửa tin nửa ngờ.

Peter Hoàng nói:

"Dự kiến pháp sư gọi hồn kia vào nửa đêm hôm nay sẽ gọi ra linh hồn cô Rose. Chúng ta nên đến sớm một chút để quan sát hoàn cảnh ở đó trước".

Tôi gật đầu, đang định nói thì đột nhiên nghe được trong phòng ngủ của tôi vang lên tiếng "cạch", giống như âm thanh vật gì đó rơi xuống đất. Ban công thông phòng ngủ với phòng làm việc, tôi và Peter Hoàng đang ngồi ở phòng làm việc.

Không nhìn thấy tình hình phòng ngủ, tôi lập tức kêu to:

"Lão Thái, là ông à?".

Tuy nhiên không có ai trả lời, tôi vội chạy đến phòng ngủ. Trong phòng tối đen như mực, tôi bước đến vươn tay ra mở đèn thì thấy tủ quần áo đã bị mở tung, trên sàn rớt ra cái móc áo, rõ ràng chính là thứ phát ra cái tiếng "cạch" ban nãy, quần áo trong tủ cũng có hơi lộn xộn.

Peter Hoàng theo ở phía sau, anh ta nhìn xuống sàn liền nói:

"Từng có người nấp trong tủ quần áo của cậu".

Tôi sải bước đến trước tủ, Peter Hoàng cũng đi theo, nói:

"Kẻ nấp trong này chắc chắn là con gái".

Tôi ngẩn người một lúc mới hỏi:

"Làm sao anh biết?".

Peter Hoàng vươn tay ra nhặt một sợi tóc dài trên bộ đồ tây, đáp:

"Cái này là bằng chứng. Cô gái này cao khoảng mét bảy".

Đối với phụ nữ Trung Quốc mà nói, con số này quả thật là rất cao, tôi lập tức nghĩ tới cô gái mới hôm qua thôi đã suýt chút nữa khiến tôi mất mạng.

Cô gái đó vóc người cũng cao ráo, tôi vốn đã nghi ngờ tối hôm qua người phóng dao cảnh cáo nhất định là cô ấy, bây giờ xem ra trốn trong tủ quần áo chắc chắn cũng là cô ấy!

Tôi ngây ra một lúc lâu, gượng gạo cười nói:

"Đi thôi. Đêm nay tôi và anh cùng đến số 25 đường Tomson!".

Peter Hoàng cười:

"Cậu biết người trốn trong tủ là ai rồi sao?".

Tôi cười lúng túng:

"Đừng nói bậy!".

Hai người chúng tôi trao đổi thêm một lúc nữa, mười giờ ra khỏi cửa, mười giờ ba mươi phút đã đến trước số 25 đường Tomson.

Số 25 đường Tomson là một căn biệt thự cực kỳ rộng lớn, tính cả người làm thì chỉ có 6 người đang sống ở đó, lối kiến trúc xưa cũ cùng ánh đèn chỉ sáng một nửa càng tăng thêm phần không khí đen tối ảm đạm.

Một người làm dẫn chúng tôi vào phòng khách. Phòng khách này thực sự là cực kỳ rộng lớn, có đến khoảng 7-8 bộ ghế sô pha, trong một góc phòng đặt chiếc đàn piano lớn, ánh đèn pha lê rõ ràng không tài nào chiếu sáng hết cả gian sảnh khách này.

Tôi phát hiện trong phòng này có một kẻ ngồi trong một góc tối xem tạp chí, trông thấy chúng tôi thì hơi ngẩng đầu lên. Kẻ đó ngồi trong góc tối mà lại còn mang kính đen, đội một cái mũ có cắm lông vũ, thật không hiểu anh ta làm sao mà nhìn thấy được. Vóc người anh ta rất mảnh khảnh, nếu không phải môi trên có chút râu dường như sẽ khiến người khác nghĩ rằng đây là một cô gái mặc đồ đàn ông.

Trong chớp mắt, anh ta lại nâng tờ tạp chí lên che kín cả mặt.

Trong ấn tượng tức thì, tôi bỗng cảm thấy kẻ này quen quen, nhưng lại không thể nhớ được đã từng gặp ở đâu rồi, bây giờ đang ở trong nhà của Điền Lợi Đông, tôi đương nhiên không thể mạo muội dò hỏi xem anh ta là ai. Tôi nhìn anh ta vài lần rồi cùng Peter Hoàng dạo quanh đại sảnh, sau đó đi tới trước cây đàn piano nhìn cho kỹ hơn nhưng không thấy có điểm gì bất thường.

Đồng hồ điểm mười một giờ lại có thêm vài người đến. Hai người này là nhà văn rất nổi tiếng, một vị Kim tiên sinh, một vị Đổng tiên sinh. Còn có một gã mập mạp vừa tiến vào sảnh đã lớn tiếng tự giới thiệu là chủ tịch công ty XX không tin có ma quỷ, sau đó không ai buồn để ý đến ông ta, liền ha ha cười to.

Sự chú ý của tôi vẫn luôn đổ dồn vào gã đang ngồi trong góc tối, cái người có râu nọ. Người đó dường như cũng nhận ra tôi đang chú ý đến gã, vẫn cầm khư khư tờ tạp chí không hề buông xuống càng khiến tôi thêm nghi ngờ.

Sau đó, ngay cả cảnh sát mà trong đó có hai vị là cảnh sát cấp cao cũng tới, thế là Peter cùng họ trò chuyện.

Đến mười một giờ ba mươi phút, vợ chồng Điền Lợi Đông đi cùng một người trung niên mặc âu phục màu đen tiến vào sảnh.

Đôi mắt của người trung niên đó giống như phát ra màu xanh lục yếu ớt, trong đại sảnh tăng thêm một bầu không khí thần bí, mọi người đều im lặng nhìn người đàn ông đó với vẻ mặt ngạc nhiên.

Tôi cẩn thận đánh giá vị "chuyên gia gọi hồn" này, nhận ra ánh mắt của ông ta có một loại hào quang kỳ quái, mà loại hào quang đó càng khiến ông ta trông giống ma quỷ hơn!

Vị "chuyên gia gọi hồn" này rất khó dự đoán chính xác tuổi tác nhưng có thể là trên dưới năm mươi tuổi, gương mặt gầy còm. Người có loại gương mặt này vừa nhìn sẽ không thể dễ dàng quên được.

Vợ chồng chủ nhà và chuyên gia gọi hồn vừa xuất hiện, không khí thần bí càng lúc càng mạnh mẽ. Chủ nhà gật đầu chào hỏi mọi người, mọi người cũng đứng cả dậy đáp lễ, chỉ có gã có râu trong góc kia vẫn nghênh nghênh ngang ngang ngồi im, kính đen cũng không thèm tháo.

Trên mặt Điền Lợi Đông hiện ra vẻ bất mãn. Luận địa vị xã hội của ông ấy mà nói, rất ít kẻ dám đối đãi bất lịch sự với ông ấy như thế này, nhưng mà ông ấy không nói gì.

Tình huống này đập vào mắt tôi, khiến tôi càng thêm lưu ý đến gã đó hơn.

Điền Lợi Đông ho khan, nói:

"Các vị, tôi xin được giới thiệu với mọi người, Đỗ Trọng tiên sinh".

Chuyên gia gọi hồn đứng dậy, điều thu hút sự chú ý của tôi là cách ông ta ôm quyền hướng về phía mọi người. Đây là loại nghi thức chào hỏi đã sắp bị lãng quên của người Trung Quốc. Tôi nhìn ông ta lần nữa, ông ta vẫn bị bao trùm trong bầu không khí bí ẩn, có thể nói là không có biểu cảm gì.

Điền Lợi Đông nói tiếp:

"Đỗ tiên sinh là người gọi hồn, hầy... Chuyện gọi hồn này ngay đến bản thân tôi cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng Đỗ tiên sinh khẳng định chắc nịch có thể làm được, các vị ngồi đây cũng không phải là người ngoài...".

Ông ta nói đến đây liền không kềm chế được mà nhìn về phía gã có râu nọ.

Từ hành động của ông ta tôi có thể khẳng định chắc chắn, Điền Lợi Đông hẳn là không quen biết gã đó. Cái gã đó có thể đã biết sẽ có rất nhiều khách khứa đến đây nên đã trà trộn vào.

Tuy tôi đã khám phá ra thân phận của gã, nhưng mà ở đây tôi không phải chủ nhân, đương nhiên sẽ không tiện ra mặt can thiệp vào, chỉ có thể chú ý đến gã nhiều hơn.

Điền Lợi Đông nói tiếp:

"Sự việc lần này hy vọng các vị sẽ không nói cho người ngoài biết!".

Điền Lợi Đông vừa dứt lời, gã chủ tịch mập mạp kia đáp liên tiếp bảy tám lần rằng "Nhất định rồi".

Tôi nhìn đồng hồ, thời gian đã gần điểm mười một giờ năm mươi phút. Tôi nhìn thấy Điền Lợi Đông ngồi xuống. Chuyên gia gọi hồn Đỗ Trọng mà tôi dám khẳng định chỉ là một cái tên giả lấy theo tên một loại thuốc đông y – lấy ra từ trong một cái túi da hai cây nhang dày bằng ngón tay, tiếp đó châm vài que diêm rồi đốt nhang.

Tôi suy đoán tên họ Đỗ này có thể chỉ là chuyên gia thôi miên cao cấp chứ tuyệt đối không phải "chuyên gia gọi hồn" quái gì cả.

Vào lúc nhìn thấy ông ta đốt hai cây nhang đó, tôi không khỏi hoài nghi ông ta có mục đích nào khác mới tới đây hay không. Tuy nhiên, tôi đã cẩn thận ngửi mùi nhang nhưng cảm thấy mùi hương không có gì khác thường.

Đỗ Trọng đốt nhang, cầm thẳng lên, chầm chậm đi đến bên cạnh cây đàn piano cắm nhang vào một chiếc bình nhỏ, rồi chậm rãi giơ tay lên, nói:

"Tắt đèn!".

Bất kể là nhất cử nhất động hay thậm chí là vẻ mặt và giọng nói của vị chuyên gia gọi hồn đều toát lên vẻ thần bí dị thường.

Hai người làm đứng nép một bên nhìn Điền Lợi Đông, Điền Lợi Đông nói:

"Làm theo lời của Đỗ tiên sinh".

"Phách" một tiếng, chùm đèn pha lê tắt ngóm.

Ngay cả khi những chùm đèn pha lê được bật lên, với diện tích quá lớn thế này cũng không thực sự soi sáng được hoàn toàn đại sảnh. Mà bây giờ đèn lớn treo phía trên đã được tắt đi, đại sảnh càng thêm tối om tối mù. Một hồi lâu tôi không nhìn thấy được gì, mãi đến khi tròng mắt thích nghi với bóng tối tôi mới nhìn thấy đóm lửa nhỏ của mấy cây nhang kia vừa khéo bao phủ cây đàn piano thành một tầng sáng đỏ thẫm. Đỗ Trọng đứng cạnh mấy đóm lửa, màu đỏ âm u của nhang ánh lên khuôn mặt ông ta, khiến ông ta giống như mấy gã phù thủy nội địa châu Phi, vô cùng kỳ lạ và bí ẩn.

Trong đại sảnh không có một chút tiếng động nào.

Tôi nhìn mọi người, đương nhiên không thấy rõ được gương mặt của họ, nhưng vẫn có thể nhận ra sự chú ý của mỗi một người đều đang tập trung vào khuôn mặt của Đỗ Trọng. Tôi tin chắc hành động của gã Đỗ Trọng này nhất định có mục đích, nhưng tôi nghĩ không ra rốt cuộc ông ta đến đây vì cái gì. Có lẽ ông ta đang thiết kế một trò lừa bịp để lừa tiền bà vợ của Điền Lợi Đông chăng? Tuy nhiên trong đầu tôi cứ quanh quẩn mãi một việc khác, nó không cho phép tôi nhìn nhận vấn đề này đơn giản như vậy.

Tôi tin rằng Tomson 25 chính là số 25 đường Tomson, cũng chính là cái nơi đang cử hành lễ gọi hồn tràn đầy không khí thần bí ngay trước mắt mình, nhưng mà cho đến lúc này tôi vẫn không thể tìm ra mối liên hệ nào giữa hai chuyện.

Đôi mắt của Đỗ Trọng mở như không mở, nhắm như không nhắm, đầu hơi ngẩng lên, môi cử động, không nghe rõ được gì.

Đột nhiên vanh lên âm thanh "keng" phá tan sự im lặng, sau đó vang lên liên tiếp mười một lần.

Đó là tiếng chuông đồng hồ báo giờ, chắc là đã nửa đêm rồi. Tiếng chuông kéo theo một tràn âm thanh rỉ tai nhau, Peter cũng thấp giọng nói với tôi:

"Chú ý nhé, đến giờ rồi đấy!".

Lời Peter vừa dứt, tiếng chuông vẫn thong thả kéo dài, Đỗ Trọng đột nhiên hét lên bằng loại âm thanh như người mộng du, nói:

"Nghe xem!".

Trong phòng lập tức rơi vào sự yên tĩnh trở lại.

Tiếng đàn piano du dương và trong trẻo vang lên.

Tiếng đàn kia không còn gì nghi ngờ đúng là phát ra từ cây piano đó, nhưng lúc này rõ ràng trước cây đàn đó không có ai hết, nắp đàn cũng đang được đậy kín.

Peter Hoàng nhè nhẹ thọt vào tôi, nói:

"Cậu giải thích thế nào?".

Tôi thì thầm:

"Rất đơn giản, một cái máy ghi âm nhỏ đã đủ thực hiện trò vặt vãnh này rồi".

Tôi nghe được tiếng khóc nức nở của bà Điền, đột nhiên Đỗ Trọng tiến đến, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc hơn đi tới cạnh cây đàn không có người, hơi cúi đầu xuống, nói:

"Rose tiểu thư, nếu cô đã trở về, lại còn để cho các vị khách thưởng thức tiếng đàn của cô, vậy tại sao cô không mở nắp đàn ra?".

Lúc Đỗ Trọng nói những lời này, suýt chút nữa tôi đã cười ầm lên, bởi vì từ ngữ và thái độ của ông ta thật sự hết sức lố bịch, quả thực giống như một kẻ điên vậy. Tuy nhiên sau khi ông ta dứt lời, sự việc không thể tin nổi đã xảy ra!

Tôi nhận ra cực kỳ rõ ràng, mình đã nghe được tiếng thở dài của một thiếu nữ.

Thành thật mà nói, trong tình huống như thế này mà nghe được âm thanh thở dài như thế thực sự khiến cho người ta phải rợn cả tóc gáy. Sau đó, nắp hộp đàn piano chầm chậm tự mở ra, bên cạnh cây đàn bây giờ chỉ có một mình Đỗ Trọng, mà hai tay của ông ta vẫn luôn đặt tại trước ngực, ai ai cũng thấy.

Kẻ mở nắp đàn chẳng lẽ thật sự là linh hồn của cô Rose quá cố sao?

Trong đại sảnh vang lên vài tiếng hét.

Tôi vốn đã cho rằng Đỗ Trọng có thể là một ảo thuật gia, ông ta đã lợi dụng bóng tối dùng miếng lụa đen để mở nắp đàn, loại chuyện này đối với mấy tay ảo thuật gia mà nói thật sự không phải chuyện gì khó. Nhưng mà vấn đề khó hiểu xuất hiện ngay trước mắt mọi người chính là việc sau khi nắp đàn mở ra, các phím đàn đều đang tự chuyển động như có đôi bàn tay đang thật sự đánh đàn vậy!

Tiếng đàn ding dong vốn dĩ cực kỳ du dương và đẹp đẽ nhưng vào lúc này lại đang tỏa ra một bầu không khí ma quái khiến cho người ta hô hấp khó khăn, cơ thể lạnh toát như rơi vào vùng đất của ma quỷ.

Phím đàn tự động chuyển động, chuyện này thực sự khó mà giải thích được.

Khoảng chừng mười phút sau, phím đàn mới ngừng chuyển động, tiếng đàn cũng ngưng bặt. Đỗ Trọng nói với chiếc ghế trống rỗng:

"Rose tiểu thư, cô có muốn nói vài lời với dì của cô không?".

Bà Điền điên cuồng hét lên:

"Rose à, nếu con có chuyện gì thì hãy nói với dì đi...!".

Đỗ Trọng lùi về sau một bước, nói:

"Điền phu nhân, cô ấy có chuyện muốn nói với bà, mong bà đến gần đây".

Cơ thể bà Điền run rẩy đi đến bên cây đàn, đôi bàn tay run run mò mẩn phía trước.

Đỗ Trọng lập tức ngăn cản hành động của bà ấy:

"Điền phu nhân, không thể chạm vào linh hồn được đâu".

Dưới ánh lửa của nhang tôi thấy được bà Điền đã dàn dụa nước mắt, nói:

"Rose à, nếu con có chuyện gì thì nói nhanh lên!".

Đỗ Trọng vươn một cánh tay ra, nói:

"Điền phu nhân, lời của Rose nhất định phải thông qua tay của tôi bà mới có thể nghe được. Bà dùng tai dán vào lòng bàn tay tôi".

Bà Điền gật đầu, làm theo lời ông ta bảo áp tai vào lòng bàn tay, yên lặng lắng nghe. Phía bà ấy nghiêng đầu vừa khéo lại quay mặt về phía tôi, tôi có thể nhìn thấy sắc mặt bà ấy tha đổi, lúc buồn lúc vui, sau cùng là vô cùng nghiêm túc hỏi:

"Rose, nhất định phải như vậy sao?".

Lúc này chúng tôi thật sự không nghe thấy gì.

Tuy nhiên xét theo tình trạng của bà Điền, rõ ràng bà ấy đã nghe thấy chuyện gì đó.

Sau khi nói xong câu đó, bà ấy gật đầu lia lịa, lại nói:

"Rose, con đã nói vậy rồi, dì sẽ làm theo lời con...Được rồi... Được rồi, dì hứa với con, sẽ không nói chuyện này cho ai nghe hết". Bà ấy nói xong mấy câu lại thất thanh kêu: "Rose! Rose!".

Đỗ Trọng chầm chậm buông tay xuống, nói:

"Linh hồn của cô ấy đã đi xa rồi!".

Bà Điền lại ngấn lệ, kêu lên:

"Lợi Đông! Lợi Đông!".

Điền Lợi Đông lập tức ra lệnh:

"Mở đèn!".

Đèn lớn treo bên trên lại sáng, bà Điền đi đến trước mặt Điền Lợi Đông, nói:

"Lợi Đông, Rose nói...".

Bà ấy mới nói được mấy chữ đột nhiên im lặng.

Từ đầu tới cuối tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái tên chuyên gia gọi hồn kia, Peter Hoàng thì thầm:

"Cậu tin chưa?".

Tôi lập tức trả lời:

"Không, tôi không tin dù chỉ là một chút. Trong chuyện này chắc chắn có một âm mưu vô cùng lớn".

Tôi có hơi to tiếng, khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi. Khuôn mặt Đỗ Trọng cứng đờ như người chết, không chút biểu cảm gì mà trừng tôi.

Bà Điền nói:

"Không đúng. Đỗ Trọng tiên sinh thực sự đã gọi được linh hồn tới, chính tai tôi nghe con bé nói như vậy!".

Tôi nhún vai, nói:

"Peter, chúng ta đi thôi!".

Lúc này tôi phát hiện ra gã đeo kính đen cũng đã đứng lên và đi ra ngoài. Peter Hoàng phải nói mấy câu với những người khác khiến cho gã đó rời đi trước chúng tôi, chờ đến lúc chúng tôi ra ngoài đã thấy gã đó lên một chiếc taxi. May mà tôi tinh mắt, còn có thể nhìn thấy biển số xe.

Trên đường về, Peter Hoàng hỏi tôi:

"Tôi cũng đồng ý rằng trong chuyện này nhất định còn có âm mưu, nhưng những chuyện Đỗ Trọng làm không phải có hơi thần bí sao?".

Tôi đáp:

"Thoạt nhìn có vẻ thần bí, kỳ thực có nhiều mánh khóe có thể dễ dàng giải thích được".

Peter Hoàng nói:

"Không sai, nắp đàn có thể dùng dây đen kéo lên, tiếng đàn có thể tạo ra bằng máy ghi âm nhỏ, thậm chí những lời Điền phu nhân nghe thấy có thể cũng là dùng máy ghi âm loại nhỏ thông qua bàn tay Đỗ Trọng mà bật âm lượng cực nhỏ đưa vào tai Điền phu nhân. Nhưng mà phím đàn thì làm sao tự chuyển động được?".

Tôi suy nghĩ một lúc, nói:

"E rằng bên trong cây đàn có điều kỳ lạ nào đó mà chúng ta chưa biết. Peter, tôi quyết định đêm nay sẽ trở lại đại sảnh của Điền gia điều tra một phen".

Anh ấy quay đầu nhìn tôi, hỏi:

"Cậu định hành động mà không xin phép sự đồng ý của chủ nhà sao?".

Tôi gật đầu, đáp:

"Đúng vậy".

Peter Hoàng im lặng một lúc lâu, lại lên tiếng:

"Có cần tôi đi cùng cậu không?".

Tôi suy nghĩ một hồi, đáp:

"Không cần, anh còn có chuyện của anh. Anh thử điều tra xem Điền phu nhân rốt cuộc đã nghe được những gì từ trong tay Đỗ Trọng".

Peter Hoàng nói:

"Được, tôi nhất định cố gắng tìm cách".

Trong lúc nói chuyện, xe đã chạy đến trước cửa nhà tôi, một chiếc taxi chạy qua trước mặt. Tôi vừa nhìn thấy biển số xe lập tức choáng váng, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, dùng tay chặn chiếc taxi kia lại.

Chiếc xe này đích thị là chiếc xe mà gã có râu nọ đã bước lên, ấy thế mà lại xuất hiện gần nhà tôi, tôi hiện tại thật sự không thể không hỏi cho ra lẽ.

Tôi lập tức hỏi tài xế:

"Vị khách vừa rồi của anh có phải là một gã có râu không?".

Tài xế gật đầu, nói:

"Không sai".

Tôi lập tức hỏi:

"Anh ta xuống xe ở đâu thế?".

Tài xế liếc nhìn tôi, hỏi:

"Anh là ai?".

Peter Hoàng bước tới giải vây:

"Tôi là thám tử tư".

Tài xế thuận tay chỉ về trước mặt nói:

"Anh ta xuống xe chỗ đó".

Tôi nhìn theo hướng mà anh ta chỉ, không kềm được mà tim đập thình thịch loạn cả lên.

Tài xế taxi chỉ đến chính là cổng nhà tôi!

Tôi vội vàng hỏi lại:

"Anh không nhớ nhầm đó chứ?".

Tài xế taxi không giấu nổi vẻ khó chịu mà nhìn tôi trả lời:

"Đương nhiên không nhớ nhầm rồi".

Tôi quay sang hỏi Peter Hoàng:

"Lúc ở Điền gia, anh có chú ý cái gã có râu đeo kính đen không?".

Peter Hoàng nói:

"Tôi không chú ý, có chuyện gì ư?".

Tôi suy nghĩ, quyết định tốt hơn hết không cần nói nhiều, bởi vì sự việc không có manh mối thì có muốn nói cũng không biết phải nói như thế nào.

Tôi chỉ nói:

"Không có gì. Ngày mai tôi sẽ đem kết quả điều tra ở Điền gia báo cho anh biết".

Peter Hoàng căn dặn:

"Cẩn thận chút, tự tiện đột nhập nhà người khác là phạm pháp đấy".

Tôi mỉm cười:

"Chỉ cần anh không đi báo án là được rồi".

Hai người chúng tôi chia tay, tôi lấy chìa khóa ra chuẩn bị bước vào từ cửa trước, tuy nhiên suy đi tính lại tôi lại chạy ra cửa sau yên lặng đẩy cửa. Cửa sau bị khóa, tôi nhìn kỹ ổ khóa không thấy có dấu vết bị phá hoại. Chìa khóa cửa sau này là do lão Thái cất giữ, đương nhiên nếu có chìa khóa vạn năng thì muốn mở cửa này cũng không có gì khó, nhưng mà gã kia sau khi từ Điền gia đi ra lại đến nhà tôi là vì chuyện gì? Tôi ở cửa sau bồi hồi một lúc lâu, cảm thấy sự việc này thực sự quá khác thường, liền quyết định sẽ lén lút đột nhập vào nhà của chính mình để xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi lui về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn lên, thấy lầu hai có một cửa sổ đang mở, muốn từ cửa sổ đó đi vào thực sự là một chuyện hết sức dễ dàng. Không đến hai phút tôi đã đạt được mục đích, đẩy cửa ra, ở trong bóng tối lắng nghe thật kỹ.

Bây giờ đã là nửa đêm, theo lý lão Thái đã ngủ từ lâu, nhưng mà tôi lại nghe thấy ông ấy giống như đang nói chuyện với người khác. Do giọng nói của ông ấy không lớn, tôi lại ở tít trên lầu nên chỉ thoáng nghe được vài ba chữ, dường như ông ấy đang cầu xin ai đó, rằng:

"Tôi... hiện giờ... Không được... Cũng... không được...".

Tim tôi đông cứng, cơ thể nhẹ nhàng đi xuống lầu, giọng của lão Thái nhỏ lại.

Qua một hồi tôi lại nghe thấy lão Thái thở dài, tôi lặng lẽ tiến đến phòng ông ấy, đi đến trước cửa mới lên tiếng:

"Lão Thái, ông đang làm gì vậy?".

Vừa dứt lời, trong phòng lão Thái truyền ra một tiếng "bộp". Tôi thầm biết có chuyện không ổn, nhanh chóng vịn vào tay nắm cửa định mở ra.

Tôi vội hỏi:

"Lão Thái, ông không sao chứ?".

Giọng của lão Thái không được tự nhiên đáp:

"Tôi ngủ rồi".

Tôi hỏi:

"Lúc nãy ông vừa nói chuyện với ai?".

Lão Thái đáp:

"Không... không có. Chắc là tôi nói mớ thôi".

Tôi nói:

"Ông mau mở cửa ra!".

Qua một hai phút lão Thái mới mở cửa, tôi tiến vào bên trong nhìn ngó bốn phía, chỉ thấy một cái ghế ngã dưới đất, những thứ khác không có gì kỳ lạ.

Tôi nhìn lão Thái, đi thẳng vào vấn đề:

"Lão Thái, ông đang giấu tôi chuyện gì?".

Sắc mặt lão Thái bối rối, đáp:

"Không có. A Lý, tôi làm gì có chuyện... giấu cậu chứ".

Thái độ của ông ấy càng khiến lòng tôi thêm nghi ngờ. Lão Thái đã nhìn tôi khôn lớn, ông ấy đáng ra không nên có chuyện giấu tôi!

Tôi không nói gì thêm mà chỉ nhìn ông ấy, thái độ của ông ấy bây giờ cực kỳ lúng túng và bất an, hỏi:

"A Lý, cậu... cậu trở về lúc nào vậy?".

Tôi không trả lời ông ấy mà nói:

"Lão Thái, có một gã có râu đã vào nhà của chúng ta. Ông có nhìn thấy hắn không?".

Sắc mặt lão Thái càng thêm trắng bệch, giọng của ông ấy thậm chí còn hơi run rẩy, nói:

"Không... thấy".

Mặc dù miệng nói "không thấy" nhưng chỉ cần nhìn qua sắc mặt của ông ấy cũng biết rõ ràng đã gặp qua gã kia, nhưng tại sao ông ấy lại muốn giấu diếm cho gã đó nhỉ? Nếu như nói lão Thái cùng người khác thông đồng hãm hại tôi thì đó là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà lúc này cái chuyện không thể tưởng tượng được đó lại đang ở ngay trước mắt tôi.

Tôi "ừ" một tiếng, cố ý nói:

"Chắc là tôi nhầm lẫn. Ông đi ngủ đi, tôi còn có chuyện phải ra ngoài".

Lão Thái vâng dạ làm theo, còn tôi dĩ nhiên giả vờ như không còn nghi ngờ gì nữa đi ra ngoài. Tôi ngồi trong phòng một lúc lâu rồi tắt đèn, bước chân thật nặng nề bước lên cầu thang, sau khi lên lầu lập tức trở xuống, trốn trong bóng tối quan sát cửa phòng lão Thái.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cửa phòng lão Thái chầm chậm mở ra, cái đầu trọc lóc của ông ấy thò ra bên ngoài dọ thám xung quanh một lúc rồi rụt trở về. Tôi còn nghe ông ấy nói một cách rõ ràng:

"Đi mau!".

Ngay lập tức, một bóng người lén lút đi ra từ trong phòng ông ấy. Vừa nhìn bóng dáng của người đó tôi đã có thể khẳng định anh ta chính là cái gã thu hút sự chú ý của tôi ở Điền gia!

Tôi thầm cười giễu, vẫn tiếp tục bất động. Sau khi kẻ đó ra khỏi phòng lão Thái, lại lặng lẽ đi về phía trước, tôi phát hiện hướng mà gã đang đi chính là chỗ thông xuống cánh cửa tầng hầm, tôi âm thầm đi theo sau. Quả nhiên sau khi đến bên cạnh cửa tầng hầm, gã đó liền lấy ra chìa khóa mở cửa.

Tôi bỗng cảm thấy đau lòng, bởi vì chìa khóa vốn dĩ được lão Thái cất giữ, bây giờ nó đang ở trong tay gã này, vậy chuyện này nhất định là hợp mưu với lão Thái mà ra!

Tôi thầm thở dài: Ngay cả lão Thái cũng không thể tin tưởng, tôi bây giờ còn có thể tin ai được nữa?

Tôi đợi gã đó mở được cửa hầm, lập tức phóng đến, vừa lúc gã đang định đóng cửa tôi đã chạy đến vươn tay ra đẩy cửa lại, lạnh lùng nói:

"Anh bạn, không cần diễn tiếp trò hề này nữa!".

Gã đó bị bất ngờ, lập tức nhảy xuống, tôi chỉ nghe được một loạt âm thanh "lách cách".

Trong hầm một màu đen đặc, tôi đứng ở cửa hầm, không ngại để lộ cả người ra, lập tức nhảy xuống.

Điều hòa lại hơi thở, tôi nói lớn:

"Trong đây không có đường ra, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy thoát được sao?".

Tôi nghe được tiếng thở hổn hển truyền đến cách mình hơn một trượng, liền đi đường vòng một nửa vòng cung, tuy không nhìn thấy gì nhưng căn cứ vào âm thanh mà phán đoán có lẽ tôi đã ở ngay sau lưng gã đó rồi. Đang lúc định tấn công gã đã nghe "phách" một tiếng, đèn điện trong hầm lập tức sáng trưng.

Biến hóa này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi. Tôi hướng về trước "hự" một cái đánh ra một quyền, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, thấy lão Thái đang đứng ở cửa tầng hầm. Tôi lùi về sau dựa lưng vào tường, chuẩn bị nghênh tiếp đợt công kích của lão Thái và cái gã kia. Nhưng lúc nhìn gã có râu nọ liền không khỏi trừng lớn tròng mắt, một câu cũng không phun ra nổi!

Dù trước mặt không có gương nhưng tôi tin chắc vẻ mặt của mình lúc này nhất định vô cùng buồn cười!

Gã có râu trên môi đã không thấy râu nữa, mắt kính rơi một bên, mũ cũng rớt một bên, mái tóc dài, tuy còn đang mặc bộ đồ tây nhưng rõ ràng là một cô gái.

Mà lại còn là nhỏ em họ tiểu bảo bối Hồng Hồng của tôi nữa chứ!

Nàng lúc này đang dùng sức xoa xoa bắp chân, lúc nãy ngã xuống đây có vẻ không nhẹ. Tôi hít vào một hơi, sắp mất bình tĩnh, tuy nhiên khi nhìn đến hai thứ liền dập ngọn lửa giận xuống.

Thứ nhất chính là hành lý của Hồng Hồng trong tầng hầm cùng một cái giường xếp, tiếp đó là nhìn thấy ánh mắt tràn đầy u oán ngập nước mắt của Hồng Hồng.

Tôi thở dài, hỏi:

"Hồng Hồng, em đang làm trò gì đây?".

Hồng Hồng không trả lời, "òa" một tiếng khóc rống lên. Tôi nhìn lão Thái, khuôn mặt lão Thái khổ sở nói:

"Hồng Hồng nhất định không cho tôi nói với cậu, cô ấy nói tôi mà nói cho cậu biết, cô ấy nhất định sẽ nhảy xuống biển".

Tôi lắc lắc đầu, hỏi:

"Nghĩa là căn bản em ấy không hề rời khỏi nhà sao?".

Lão Thái khó xử gật đầu.

Tôi đi đến bên cạnh Hồng Hồng đỡ nàng dậy. Nàng đang mặc bộ đồ tây của tôi, tôi lập tức hiểu rõ, hỏi:

"Hồng Hồng, lúc anh và Peter Hoàng nói chuyện, em đang nấp trong tủ quần áo sao?".

Hồng Hồng không thèm nhìn tôi, bướng bỉnh đáp:

"Đúng vậy, thì sao nào?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top