Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Kẻ mạo danh thâm nhập hang hổ

Tôi cố gắng hết sức kềm chế cơn giận trong lòng, bởi vì giậndữ mà thậm chí đã quên mất nỗi sợ sẽ bị vạch trần chuyện cải trang, nhìn vềphía bọn họ.

Bạch Tố lên tiếng trước, nói:

"Tần đại thúc, đây là gia huynh Bạch Kỳ Vỹ, cháu tên là BạchTố."

Tôi "ừ" một tiếng trỏ vào bọn họ nói:

"Không lẽ hai đứa chính là con Bạch lão đại sao?".

Bạch Kỳ Vỹ khinh khỉnh nhìn tôi, ra dáng chủ cả đáp:

"Đúng vậy."

Tôi hỏi:

"Bạch lão đại có khỏe không?".

Bạch Kỳ Vỹ lạnh lùng đáp:

"Khỏe!".

Đúng lúc này, tôi nhận ra người đứng cạnh hắn chính làchuyên gia gọi hồn Đỗ Trọng!

Bạch Kỳ Vỹ lên tiếng hỏi:

"Kiểm tra xong chưa?".

Đỗ Trọng liếc tôi một cái rồi đi tới chỗ Bạch Kỳ Vỹ ghé tainói nhỏ mấy câu, sắc mặt Bạch Kỳ Vỹ có hơi biến đổi, nói:

"Có chuyện như vậy sao?".

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía tôi!

Tôi vừa nhìn thấy tình huống này, tim đã đập thình thịch.Trong tay của Đỗ Trọng đang cầm chính là khỉ giấy của tôi, hiển nhiên nhận racâu nói "kiểm tra xong chưa" kia của Bạch Kỳ Vỹ là đang hỏi Đỗ Trọng đã kiểmtra khỉ giấy của tôi kỹ càng chưa. Những lời Đỗ Trọng thì thầm tôi không thểnghe được, nhưng có thể đoán ra trên con khỉ giấy có gì đó không ổn.

Vào lúc này nếu như thân phận của tôi bị vạch trần thì tôihoàn toàn không còn đường sống nữa, tôi không thể không sợ hãi!

Nhưng tôi lập tức bình tĩnh lại, vì khỉ giấy của tôi đích thựcđã lấy từ tay Tần Chính Khí, hoàn toàn không có khả năng sai sót.

Tôi và Bạch Tố gần như lên tiếng cùng một lúc, hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?".

Đỗ Trọng đáp:

"Bạch tiểu thư, thông qua việc chiếu đèn hồng ngoại đã xác địnhđó đích thực là khỉ giấy chúng ta phân phát ra ngoài, nhưng mà....".

Tôi cáu kỉnh hỏi:

"Mẹ kiếp, đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nhị cái gì?".

Đỗ Trọng lạnh lùng đáp:

"Nhưng mà trên khỉ giấy có dấu vân tay của người thứ hai!".

Tôi nghe thấy thế liền giật mình.

Thật không ngờ Bạch Kỳ Vỹ làm việc cẩn trọng đến mức này.

Bên trên khỉ giấy rõ ràng đã có ký hiệu nào đó mà tôi khôngbiết, phải dùng tia hồng ngoại kiểm tra thì nó mới lộ ra, hơn nữa bọn họ còn kiểmtra cả vân tay trên khỉ giấy nữa!

Đến thời điểm này rồi tôi không thể không đâm theo lao, tứcgiận nói:

"Cái gì mà vân tay với không vân tay! Rốt cuộc có muốn họ Tầnông tham gia hay không? Nếu không muốn, Tần mỗ sẽ lập tức rời đi, chẳng thiếttha tới đây làm gì!".

Bạch Kỳ Vỹ lạnh lùng nói:

"Tần huynh đệ....".

Tôi lập tức giận tím mặt, trở tay đập một chưởng lên cái bànbên cạnh vang lên "rầm" một tiếng, cái bàn lớn kia suýt nữa bị tôi đập bể,quát:

"Mày gọi ông bằng gì cơ?".

Tôi biết rõ lần họp mặt diễn ra ở Thượng Hải vào năm đó, cácvị đầu lĩnh của tất cả các bang các hội đều đã kết nghĩa huynh đệ, cho nên tôiquả thực có lý do chính đáng để trách mắng Bạch Kỳ Vỹ.

Sắc mặt hắn thay đổi, hỏi:

"Ông muốn tôi gọi ông bằng gì?".

Tôi cười khẩy, đáp:

"Ông đây gọi cha mày một tiếng đại ca, vậy mày nói xem màynên gọi ông là gì? Ông đây không tin con của Bạch lão đại đến cả quy tắc nàycũng không hiểu!".

Bạch Kỳ Vỹ bị tôi nói tới sắc mặt tái xanh, Bạch Tố mới lêntiếng:

"Tần đại thúc, xin chú đừng tức giận!".

Tôi "hừ" một tiếng, nói:

"Tuổi còn trẻ mà luôn miệng xưng huynh gọi đệ với ông, khôngphục sao?".

Bạch Kỳ Vỹ nói:

"Tôi hỏi ông, tại sao trên khỉ giấy có vân tay của kẻ khác?".

Tôi càng lớn tiếng hơn nữa, đáp:

"Có thì làm sao nào? Thằng nhóc thối tha mày quản được Tần đạigia ông sao?".

Vào lúc này đã có khoảng 7-8 người vây quanh chúng tôi.

Nơi này đúng như dự đoán của tôi chính là một hầm phòngkhông, nhưng ngoài một cái bàn cạnh cửa ra thì trống rỗng. 7-8 người kia đềudùng sắc mặt bình tĩnh nhìn tôi, xem ra chỉ cần Bạch Kỳ Vỹ ra lệnh một tiếng, bọnchúng sẽ lập tức gây bất lợi cho tôi.

Xét theo sắc mặt của Bạch Kỳ Vỹ, nếu không phải bên cạnh cóBạch Tố, có lẽ hắn sẽ thật sự ra lệnh gây bất lợi cho tôi rồi.

Bạch Tố vội nói:

"Ca ca, có thêm vân tay của một người thì có vấn đề gì đâuchứ? Có thể là vì Tần đại thúc không cất giữ cẩn thận nên mới bị người khác cầmqua thì sao? Cha vẫn đang chờ gặp lại bạn cũ của cha, đừng có kéo dài thời gianthêm nữa!".

Bạch Kỳ Vỹ cười mỉa, nói:

"Nếu là vân tay của người khác đương nhiên sẽ không thành vấnđề. Nhưng vân tay này lại là của Vệ Tư Lý, anh làm sao có thể dễ dàng bỏ quachuyện này được đây hả?".

Tôi nghe Bạch Kỳ Vỹ nói như vậy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôilạnh. Tôi cẩn thận ngàn lần, vạn lần chính là để tránh lộ ra sơ hở, ấy vậy mà cẩnthận đến đâu cũng không thể ngờ được việc Bạch Kỳ Vỹ sẽ kiểm tra vân tay trênkhỉ giấy, hơn nữa bọn họ còn có hồ sơ vân tay của tất cả mọi người bao gồm cả tôi,có thể phát hiện ra ngay lập tức việc tôi đã từng chạm vào con khỉ giấy.

Bạch Tố không tự chủ được "a" một tiếng duyên dáng, thấtthanh nói:

"Vệ Tư Lý ư?"

 .

Tôi có thể nghe ra được lời của nàng tuy đơn giản, nhưngtrong giọng nói lại bao hàm không biết bao nhiêu cảm xúc phức tạp.

Tôi cũng vội nói:

"Của Vệ Tư Lý thì thế nào?".

Bạch Kỳ Vỹ cười gian xảo ha ha rồi nói:

"Thì rắc rối hơn. Hắn là kẻ thù của Thất bang Thập Bát hội, trongcuộc họp mặt lần này của chúng ta, hắn nhất định sẽ nghĩ cách quấy rối!".

Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt của hắn cực kỳ sắcbén. Tôi tin rằng nếu như trên mặt mình không phải đang có một lớp hóa trang, hẳnlà vẻ mặt tôi đã rất xấu xí.

Trong tình huống này, ngoại trừ cố tỏ ra mạnh mẽ thì thật sựkhông có biện pháp nào khác.

Tôi lớn tiếng nói:

"Láo xược! Rốt cuộc Hoàng Long hội có được coi là người củaThất bang Thập Bát hội hay không? Tần Chính Khí ông đây là bạn tốt của cậu ta đấy!".

Bạch Kỳ Vỹ hỏi:

"Hắn đã đến tìm ông sao?".

Tôi đáp:

"Đương nhiên rồi. Ông đây sống trong ngôi nhà gỗ đó biết baonhiêu năm qua, không biết thằng cháu ngoan như mày đã ghé qua thăm hỏi lần nàochưa?".

Bạch Kỳ Vỹ lại hỏi:

"Ông chỉ cho hắn xem con khỉ giấy này thôi sao?".

Tôi lấy ra con khỉ giấy còn lại trong túi, nói:

"Cậu ấy đều đã xem qua cả hai con. Rồi sao?".

Tôi sớm đã lường đến chuyện Bạch Kỳ Vỹ sẽ hỏi đến con khỉ giấycòn lại cho nên mới lấy ra trước. Bạch Kỳ Vỹ vội vàng nhận lấy giao cho Đỗ Trọng,Đỗ Trọng đi vào trong cửa.

Tôi nói:

"Sao nào?".

Bạch Tố nói:

"Tần đại thúc, mong chú bỏ qua cho. Chỉ vì lo sợ có người lẻnvào phá hỏng chuyện lớn cho nên không thể không làm như vậy!".

Tôi đáp:

"Cháu gái ngoan, cháu còn có hơi giống cha cháu, một trong nhữngngười chúng tôi đấy!".

Tôi nói đến đây liền giễu cợt liếc Bạch Kỳ Vỹ, sắc mặt BạchKỳ Vỹ cực kỳ khó coi.

Một lúc sau, Đỗ Trọng mới đi ra, nói:

"Bạch thiếu gia, trên này cũng có dấu vân tay của Vệ Tư Lý!".

Vào lúc này đây tôi đang thực sự hoảng sợ.

Bọn họ mà đè tôi xuống kiểm tra dấu vân tay, tôi sẽ không tàinào che giấu được nữa.

Đỗ Trọng nói xong ngừng một lúc mới bổ sung:

"Vân tay này có lẽ mới để lại cách đây không lâu, không quámột tiếng đồng hồ!".

Tôi nghe Đỗ Trọng nói thế càng thêm sợ hãi. Đỗ Trọng dám khẳngđịnh chắc nịch đến vậy đương nhiên là vì ông ta nắm được phương pháp và dụng cụtiên tiến nhất để kiểm tra mà nhiều người chưa biết đến, nếu như ông ta tiếnthêm một bước nữa, chỉ ra vân tay của Vệ Tư Lý mới được in lại trong vòng 5phút thì tôi chắc chắn càng gay go hơn.

Tôi vội vàng nói:

"Đúng vậy, lúc ông đây đến gần chỗ này đã gặp được Vệ Tư Lý.Cậu ấy muốn ông đưa cho cậu ấy xem mấy con khỉ giấy thêm lần nữa, tại sao ông lạikhông đưa chứ?".

Bạch Tố nghe xong lại "a" một tiếng, hỏi:

"Anh ta... anh ta đang ở gần đây sao?".

Tôi đáp:

"Không sai."

Bạch Tố biến sắc, Bạch Kỳ Vỹ bận rộn xoay đi, ra lệnh rằng:

"Nhanh chóng tìm cho ra hắn!".

7-8 người kia vâng dạ rồi lập tức ra ngoài, Bạch Tố quátlên:

"Đứng lại cho tôi!".

Những người kia dừng bước.

Bạch Kỳ Vỹ hỏi:

"Muội muội, em làm như vậy là ý gì?".

Bạch Tố đáp:

"Anh không được phái người đi hãm hại Vệ Tư Lý!".

Tôi cũng lập tức kêu to:

"Ai muốn hại Vệ Tư Lý? Kẻ nào dám? Bạch lão đại sẽ không làmra loại chuyện như thế này!".

Bạch Kỳ Vỹ hung hăn liếc tôi rồi quay sang nói với Bạch Tố:

"Muội muội, em không phải không biết chuyện Vệ Tư Lý muốngây sự với chúng ta. Anh chỉ phái người đi tìm hắn để xem xem hắn có thật sự đangở gần đây hay không thôi!".

Bạch Tố trầm ngâm trong chốc lát rồi âm thầm thở dài, đáp:

"Thôi được, vậy để em đi!".

Bạch Kỳ Vỹ có hơi sững sốt rồi lập tức cười giảo hoạt, nói:

"Được thôi, vậy em đi đi. Nhưng nếu em gặp Vệ Tư Lý thìkhông được vì tư quên công đâu đấy!".

Sắc mặt Bạch Tố lập tức thay đổi, hỏi:

"Ca ca, lời này của anh có ý gì? Em và Vệ Tư Lý thì có chuyệntư gì để nói chứ? Em không đồng ý, chúng ta hãy đi gặp cha để cha phân xử chorõ ràng!".

Bạch Kỳ Vỹ có vẻ như rất e dè cô em gái này, vội đáp:

"Được rồi, được rồi, nói đùa cũng không cho sao?".

Khuôn mặt Bạch Tố vẫn giận dữ không thôi.

Tôi tin rằng Bạch Kỳ Vỹ cũng nhận ra, sở dĩ Bạch Tố tức giậnlà vì hắn đã hoàn toàn nói trúng tâm sự của nàng. Trong chớp mắt, tim tôi khôngkhỏi loạn nhịp.

Tôi không nghĩ đến nữa, không phải vì tôi không muốn nghĩ màlà do Bạch Tố dời gót mở cửa đi mất, còn Bạch Kỳ Vỹ đã xoay người lại nhìn tôi.Không có Bạch Tố ở đây, thái độ của hắn lập tức trở nên hung ác hơn rất nhiều,một tay chống vào eo một tay đặt trên bàn, nói:

"Họ Tần kia, nếu ông không thức thời, tôi tuyệt đối sẽ khôngbỏ qua cho ông. Còn nếu như ông thức thời...." Hắn nói đến đây thì lấy ra một tờgiấy trong túi áo đưa cho tôi, nói: "Cái này sẽ là của ông!".

Tôi cầm lấy và nhìn, ra là một tờ chi phiếu mệnh giá 20 vạn.

Khi tôi nhận ra thứ mình đang cầm trên tay là gì liền cảm thấykích động.

Tôi chỉ muốn chửi ầm lên sau đó xé nát tờ chi phiếu kia ra.

Tuy nhiên, tôi lập tức nghĩ, nếu muốn phá hoại hành động củahắn thì tốt nhất khoan hẳn đối đầu trực diện với hắn, thế là tôi định cất tờchi phiếu ấy vào. Có điều, tôi lại nghĩ bây giờ tôi là Tần Chính Khí, đối với chuyệnnhư thế này ông ấy tuyệt đối sẽ không nhận tờ chi phiếu kia. Tôi không thể chỉvì tiện cho hành động của mình mà làm hỏng mất danh dự của Tần Chính Khí.

Mặc dù tôi liên tục thay đổi ý định trong đầu đến ba lầnnhưng chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, tôi lập tức cười chế giễu, "xoẹt" mộttiếng xé tờ chi phiếu ra làm hai, sau đó lại "xoẹt" thêm một tiếng xé làm tư rồimới nói:

"Bạch lão đại đang ở đâu? Nếu không gặp được ông ấy, vậy ôngđi!".

Bạch Kỳ Vỹ cười giận dữ.

Tôi tin rằng nếu không phải Bạch lão đại đã biết rõ đêm nay tôichắc chắn sẽ đến, có lẽ hắn đã nổ súng bắn chết tôi từ lâu rồi.

Hắn cười vài tiếng, nói:

"Được lắm, để tôi xem ông sẽ ngang tàng được bao lâu!".

Cho đến bây giờ tôi mới biết được một sự thật, đó chính là lýdo tại sao "Thần roi" tam ải tử lại mặc cho hắn sai khiến, rõ ràng đó là kết quảtừ việc dùng tiền mua chuộc của hắn, và có khả năng hắn cũng dùng thủ pháptương tự để mua chuộc thêm người khác nữa.

Theo tôi được biết, sau khi Thất bang Thập Bát hội mất đikhu vực hoạt động cũ đã giống như cá voi bơi vào vùng nước cạn, bề ngoài thì tiếngtăm giàu có chứ thật ra nhiều năm nay các vị đầu lĩnh trong bang hội không cócuộc sống khá giả gì mấy. Tiền tài đối với bất kỳ ai mà nói cũng đều là một loạicám dỗ vô cùng lớn, tư khố Thanh bang năm đó cũng chính vì thế mà mất mạng, cácnhân vật bị hắn thu phục nhất định không hề ít.

Nói cách khác, tôi đối đầu với Bạch Kỳ Vỹ sẽ là sự chênh lệchrất lớn về lực lượng, tuyệt đối không phải một cuộc đấu tranh công bằng.

Tôi cũng cười nhạt, đáp:

"Ông đây cũng muốn xem mày ngang tàng được bao lâu!".

Bạch Kỳ Vỹ xoay người lại vẫy tay, có hai người đi về phía tôi,nói:

"Tần huynh đệ, mời đi theo chúng tôi!".

Theo như lời của Bạch Tố lúc nãy, Bạch lão đại đang chờ gặplại các vị đầu lĩnh của Thất bang Thập Bát hội. Nói cách khác, trước khi gặp đượcBạch lão đại, cho dù Bạch Kỳ Vỹ có căm ghét tôi cỡ nào đi nữa thì tôi vẫn sẽbình an vô sự.

Thế là tôi thản nhiên đi theo hai người kia.

Chúng tôi đi qua một cánh cửa, sau đó lại đi qua một đường hầmrất dài, đi hết đường hầm thì phát hiện đã đi đến một bãi biển!

Bãi biển lởm chởm đá, sóng vỗ vào bờ, cực kỳ hoang vu.

Tôi thất kinh, hỏi:

"Hai vị, thế này là sao?".

Người kia đáp:

"Tần huynh đệ yên tâm, từ đây ngồi thuyền một lúc sẽ đến nơihọp mặt."

Tôi liếc nhìn hai người kia mà đánh giá cẩn thận, thấy cả haingười họ đều cực kỳ oai vũ.

Tôi đến gần, nói:

"Hai vị là người của bang hội nào, thứ cho tôi mắt kém!".

Hai người họ đáp:

"Chúng tôi chỉ là hạng nhỏ nhoi, chưa đủ để được nhớ tới."

Một trong hai người họ lấy đèn pin cường lực trong túi ra, mộtngười sáng một người tối, người còn lại thì nhìn tôi, bỗng nhiên nói:

"Tần huynh đệ, vừa rồi anh thật sự rất nguy hiểm!".

Trong lòng tôi xao động, giả vờ không hiểu, hỏi:

"Nguy hiểm? Nguy hiểm gì chứ?".

Anh ta quay lưng nhìn một cái, thấy không có người nào khácmới giảm thấp âm lượng, nói:

"Mấy năm nay chuyện gì Bạch lão đại cũng đều giao cho contrai ông ấy giải quyết. Hầy, tôi không cần nhiều lời chắc anh cũng đã rõ tìnhhình thế nào rồi chứ!".

Người cầm đèn pin quay đầu lại nói:

"Đừng nhiều lời nữa, lỡ như có kẻ nào nghe được sẽ gặp rắc rốiđấy! Than thay, Tần huynh đệ, bất mãn mà nói, liên tục mấy năm nay những kẻkhoác lác và nịnh bợ đều được thăng chức rất nhanh chóng. Người như chúng tôitrở thành phế vật, trái lại bọn buôn lậu ma túy thì....".

Người đó nói đến đây dường như nhận ra bản thân đã lỡ lời, lậptức im bặt.

Tôi nghe được bốn chữ "buôn lậu ma túy", tim liền giật thót"thịch" lên một tiếng, đang định hỏi tiếp thì đã nghe thấy tiếng động cơ, mộtchiếc ca nô nhỏ lướt đến. Hai người kia không nói gì thêm với tôi nữa, đồng loạtleo lên ca nô chạy ra biển. Ca nô thẳng tiến về phía trước, tôi căn cứ theo ánhsao trên trời xác định phương hướng, nhận ra đang lao nhanh về phía nam, khoảngnửa tiếng đồng hồ sau mới đi đến một hòn đảo nhỏ rồi ngừng lại.

Tôi cùng hai người kia lên bờ, trông thấy có bốn người rađón, nói:

"Hoàng Long hội Tần huynh đệ đã đến rồi sao? Bạch lão đại chỉcòn chờ một mình anh thôi đấy, mau tới đây!".

Trong bóng đêm, tôi nhanh chóng nhìn quanh cái đảo nhỏ này kỹhơn một chút, lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái.

Vốn dĩ tôi đã cho rằng địa điểm Bạch lão đại triệu tập cuộchọp mặt lần này là ngay tại số 25 đường Tomson, không thể ngờ được số 25 đườngTomson chỉ là một trạm dừng, trên thực tế cuộc họp mặt sẽ được cử hành ở trên hònđảo này.

Hiển nhiên tôi đã có thể lường trước trên đảo nhỏ này nhất địnhđã được Bạch lão đại tạo ra những công trình cực kỳ hiện đại, bởi vì nơi này lúcbình thường tuyệt đối sẽ không có ai lui đến.

Tôi lập tức đồng ý đi theo bọn họ, không bao lâu sau ba ngườichúng tôi đã đứng trước một cửa động cỏ dại mọc đầy bao lấy sơn động, ấy vậy màkhi tiến vào bên trong lại thấy đèn đuốc sáng trưng, trước mắt xuất hiện mộtcái thang máy. Chúng tôi tiến vào thang máy, thang máy đi thẳng xuống phía dướihơn mười phút mới ngừng lại.

Tôi càng thêm bội phục Bạch lão đại.

Tuy rằng nơi này là một hoang đảo, nhưng nếu muốn bố tríthang máy ở đây cũng đã là một công trình cực kỳ to lớn rồi. Tôi vẫn còn hoàinghi thiết bị của nơi này là của quân đội Nhật Bản để lại, quả nhiên rất dễdàng phát hiện ra cái khung của thang máy này có xuất xứ từ một công ty nổi tiếngcủa Nhật Bản, nhưng mà thang máy rõ ràng đã từng được Bạch lão đại sửa đổi, vìnó được trang bị thiết bị mắt điện tử mới nhất.

Lúc thang máy dừng lại, cửa mở ra, tôi quan sát trước mắt mình,càng thêm choáng váng mất một lúc lâu!

Trước mắt mình là một đại sảnh cực kỳ rộng lớn, e rằng phảiđến tận 50 mét vuông, trên mặt sàn trong sảnh trải một tấm thảm dày, ánh sángtrên trần nhà cực kỳ êm dịu, trên vài chiếc ghế sofa đã có rất nhiều người đangngồi.

Tôi vừa mới ra khỏi thang máy đã có vài người cười ha hả chạyra chào đón, kêu lên:

"Tần huynh đệ!".

Tôi thật sự không biết bọn họ là ai, nhưng nghĩ rằng toàn làcác nhân vật của Thất bang Thập Bát hội, vì thế cũng "ha ha" theo bọn họ, đáp:

"Lại gặp nhau rồi, các ông vẫn chưa chết đấy nhỉ!".

Trong đại sảnh vang lên một tràn tiếng cười vang vọng, giữanhững tiếng cười lại nghe thấy một giọng nói rất trầm, hỏi:

"Tần huynh đệ, sao chú đến trễ thế?".

Âm thanh ấy vừa cất lên truyền vào tai của tôi, tiếng cườitrong đại sảnh lập tức im bặt. Tôi rùng mình lần theo giọng nói, nhìn thấy trênmột chiếc ghế sô pha đơn có một ông già khoảng 60 tuổi đang ngồi đó.

Mặt vuông tai lớn, ánh mắt sáng ngời, trên người mặc trườngbào màu xám nhạt, trong tay cầm một cái tẩu, khí thế phi phàm, phong thái đángsợ.

Tuy rằng tôi cho tới bây giờ chưa từng gặp qua Bạch lão đại,nhưng mà trong tình huống này không cần hỏi cũng biết chắc chắn chính là ông ấy,vội vàng tiến tới vài bước đến bên cạnh ông ấy, nói:

"Bạch lão đại, nhiều năm không gặp!".

Bạch lão đại mỉm cười, đáp:

"Đúng vậy, chớp mắt đã qua rất nhiều năm rồi!".

Ông ấy vừa nói vừa nhìn tôi, thế nhưng dáng vẻ tươi cườitrên mặt đột nhiên thu lại. Nụ cười biến mất, ông ấy càng thêm cực kỳ uy nghiêm.

Tim tôi đập thình thịch, ánh mắt Bạch lão đại lạnh lẽo nhưđiện quét qua quét lại trên người tôi, nói:

"Tần hyunh đệ, mấy năm nay chú trở nên khắc khổ hơn rồi đó!".

Tôi nghe ông ấy nói thế, tim càng đập hỗn loạn hơn.

Về chuyện trí nhớ siêu phàm của Bạch lão đại tôi cũng đãnghe nói qua từ lâu. Cải trang thành Tần Chính Khí có thể giấu được con mắt củangười khác nhưng có thể sẽ không giấu được Bạch lão đại.

Tôi thật sự không hề nắm chắc.

Lúc ấy cũng chỉ có thể kiên trì nói:

"Bạch lão đại, đừng nhắc đến nữa. Mấy năm nay quả thật là đãcùng đường bí lối, nếu như biết sớm về chuyện của anh, tôi đã tới sớm hơn rồi!".

Bạch lão đại cười ha hả, đột ngột vươn tay ra. Vóc dáng ông ấycực kỳ cao to, mặc dù ngồi trên ghế nhưng người vẫn không thấp đi mấy, vừa vươntay ra đã nắm chặt lấy cánh tay phải của tôi.

Trong lòng tôi càng kinh hãi hơn nữa, võ nghệ của Bạch lão đạirất cao cường, đương nhiên hơn tôi rất xa.

Nếu như thời điểm này để ông ấy nhìn ra sơ hở, có khả năng ngaycả cơ hội để biện bạch cũng sẽ không có đã chết ở đây rồi.

Lúc đó những người trong đại sảnh cũng đã nhận ra thái độ củaông ấy đối với tôi có sự khác thường, đồng loạt im lặng nhìn chúng tôi.

Tôi cố gắng bình tĩnh, hỏi:

"Bạch lão đại, huynh đệ trong các bang đều đến đông đủ rồisao?".

Bạch lão đại đáp:

"Đều đã đến đủ!".

Ông ấy vừa nói vừa vén tay áo bên phải của tôi lên.

Tôi vừa thấy ông ấy vén tay áo của mình, trong lòng không khỏibội phục ông ấy, đồng thời tôi cũng đã thở phào nhẹ nhõm!

Lúc tôi cải trang thành Tần Chính Khí, tôi đương nhiên tự yêucầu bản thân nhất định phải giống hệt như ông ấy. Trên tay phải của Tần ChínhKhí có một hình xăm ngũ trảo kim long, tôi đã dùng màu xanh vẽ lại trên cánh tay,nếu như không phải kiểm tra kỹ lưỡng mà chỉ nhìn sơ qua thôi thì đích thậttrông giống như nhau.

Tôi bội phục Bạch lão đại là vì trí nhớ của ông ấy so với vịkỳ nhân có trí nhớ siêu phàm trong lời đồn không hề phóng đại. Tần Chính Khí vốndĩ không phải một nhân vật quá tiếng tăm, hơn nữa chuyện đã qua rất nhiều năm, ôngấy chẳng những vừa trông thấy tôi đã cảm thấy tôi có chỗ không giống với TầnChính Khí mà còn nhớ rất rõ trên cánh tay của Tần Chính Khí có hình xăm con rồng.

Nếu con rồng trên tay tôi có thể thành công lộng giả thànhchân, vậy thì sẽ có thể yên tâm, không còn sợ bị ông ấy vạch trần nữa.

Bạch lão đại thấy trên tay tôi có con rồng xanh thì sững sốtmột lúc rồi mới buông tay ra, cười ha hả nói:

"Lão đệ, bộ dáng của chú trở nên rất khắc khổ nhưng con rồngxanh trên tay vẫn giương nanh múa vuốt như xưa!".

Tôi cũng cười ha ha theo ông ấy, đáp:

"Bạch lão đại quả thật trí nhớ rất tốt!".

Vượt qua được cửa ải khó khăn này, cả người tôi đã toát đầymồ hôi lạnh, mồ hôi trên lưng chảy xuống ròng ròng như thể có vài con thằn lằnđang chậm rãi bò vậy.

Bạch lão đại vung tay lên, nói:

"Mời ngồi!".

Tôi hỏi:

"Người đã đến đông đủ cả rồi, còn chờ gì nữa?".

Bạch lão đại nhìn về phía thang máy, đúng vào lúc này cửathang máy mở ra, Bạch Tố và Bạch Kỳ Vỹ cùng bước ra ngoài đi đến trước mặt Bạchlão đại kêu một tiếng.

Bạch lão đại chậm rãi đứng lên.

Ông ấy vừa đứng lên, tất cả mọi người cũng đồng loạt đứnglên theo ông ấy, bầu không khí trong đại sảnh lập tức trở nên nghiêm túc.

Bạch lão đại chỉ tay sang phải, nói:

"Các huynh đệ, mời sang bên kia!"

Mọi người anh đẩy tôi nhường tiến vào một cánh cửa lớn, bêntrong đó lại là một đại sảnh khác nhưng chỉ tầm 6-7 mét vuông, bên trong có mộtbàn tròn lớn cùng với 25 chiếc ghế dựa. Cả bàn lẫn ghế đều làm bằng gỗ lim, trênbức tường đối diện cửa treo bức tranh lão đại kết nghĩa đồ, bên cạnh bức tranhlà một câu đối, vế trên là 「Nhật nguyệt đồng lòng」, vế dưới là 「Thiên địa nhất đức」. Phía trướcbức tranh đốt vài cây nhang, khói bay khúc chiết càng làm tăng thêm phần uynghiêm và trang trọng trong bầu không khí.

Mọi người tiến vào, có kẻ ồ lên, nói:

"Bạch lão đại, đây là bộ bàn ghế năm xưa đây mà!".

Bạch lão đại đáp:

"Đúng vậy, tôi biết rõ một ngày nào đó huynh đệ Thất bang ThậpBát hội sẽ lại có cơ hội dùng đến. Chúng ta cứ việc chiếu theo vị trí năm đó màngồi, không cần phải khách sáo!".

Mọi người đều đồng ý, nhao nhao tiến đến an vị.

Lần này lại làm khó tôi rồi, bởi vì tôi căn bản chưa từngtham dự cuộc họp mặt năm xưa của Thất bang Thập Bát hội, làm thế quái nào màtôi biết được vị trí của Hoàng Long hội là ở đâu? Tuy nhiên tôi không thể chỉ đứngyên một chỗ được, đành phải đi theo mọi người rồi vòng tới vòng lui, bước đithong thả đến cạnh bức tranh ngẩng đầu lên nhìn một lúc, chỉ nghe Bạch lão đạihỏi:

"Tần huynh đệ, ngồi được rồi chứ?".

Tôi quay đầu lại, 25 chiếc ghế chỉ còn một vị trí trống,không cần hỏi cũng biết chỗ đó nhất định là của Tần Chính Khí. Tôi vội vàng lướtqua vài người rồi ngồi xuống chỗ đó, sau khi ngồi vào chỗ đã trông thấy Bạch KỳVỹ và Bạch Tố đứng ở sau lưng của Bạch lão đại.

Ông ấy chậm rãi hướng mắt nhìn từng người một, mọi người đềuưỡn ngực mà ngồi. Yên lặng một hồi lâu Bạch lão đại mới thở dài, nói:

"Thanh bang bất hạnh, suýt chút nữa đã bị bêu xấu!".

Lời này của ông ấy vừa nói ra, sắc mặt của mọi người đều thayđổi. Bạch lão đại nói tiếp:

"Năm xưa mọi người đều kính trọng vị tư khố là một trang hảohán, ấy vậy mà lúc về già hắn ta lại phản bội, định một mình độc chiếm bảo tàngcủa Thất bang Thập Bát hội chúng ta. Cũng may chúng tôi phát hiện ra sớm, hắnđã chết rồi!".

Trong phòng vang lên những tiếng thở dài. Rõ ràng tất thảynhững người này đều biết rất rõ năm xưa Vu Đình Văn đã từng hùng hồn như thếnào, ấy thế mà hôm nay lại mang tiếng xấu với các bang hội.

Bạch lão đại ngừng một lúc mới tiếp tục nói:

"Sự việc cách đây đã nhiều năm, tiếp tục vùi số tiền đó dướilòng đất cũng không phải cách hay, do đó tôi đã chuẩn bị hơn nửa năm, cuối cùngcũng tập hợp về đủ 25 người, chi bằng chúng ta hãy lấy số tiền kia ra và chia đềunhư đã bàn bạc. Không biết các vị huynh đệ có ý kiến gì khác không?".

Sau khi Bạch lão đại nói xong thì yên tĩnh một hồi lâu mớicó một người trung niên gầy gò trầm giọng, nói:

"Xin hỏi Bạch lão đại, thế còn mục đích năm đó chúng ta trữkhoản tiền này thì sao?".

Bạch lão đại thở dài, đáp:

"Đúng vậy, hôm nay chia số tiền đó ra thật sự là đã làm tráivới mục đích năm đó. Chúng ta vốn là muốn đợi xem xét tình hình, có thể dùng sốtiền đó cho việc phát triển nhân nghĩa và nghĩa hiệp của bang hội. Nhưng hiện tại,quan niệm về tổ chức bang hội của người đời đã thay đổi, thời thế đã thay đổi, erằng mục đích trước kia sẽ không thể đạt được nữa!".

Tôi lập tức nói lớn:

"Là do người của chúng ta tự trở nên suy đồi, thực sự khó màtrách người đời!".

Sắc mặt Bạch lão đại hiện lên vẻ kinh ngạc, hỏi:

"Lời này của Tần huynh đệ có thật hay không?".

Tôi nhìn Bạch Kỳ Vỹ, nghĩ thầm bây giờ vẫn không có chứng cứgì về hắn, nếu công khai chỉ trích về sau sẽ không biết nên dùng lý do gì, chonên chỉ đành nói:

"Tôi chỉ là cảm thấy như vậy thôi. Hoàng Long hội vốn dĩkhông hề có cắc bạc nào, tôi thực sự không có tư cách lên tiếng."

Sắc mặt Bạch lão đại trầm xuống, hỏi:

"Tần huynh đệ, chú đang nói cái gì vậy? Năm xưa huynh đệtrong tất cả các bang các hội đều ca ngợi Hoàng Long hội các chú vì nước mà rasức. Bây giờ chú nói như thế khác nào đoạn tuyệt với huynh đệ chúng tôi rồi sao?".

Những lời của Bạch lão đại nói ra ngay cả giọng điệu và sắcmặt đều nghiêm túc dữ dội.

Tôi tự biết bản thân đã lỡ lời, vội vàng đứng dậy, nói:

"Bạch lão đại, mấy năm qua tôi phải sống cảnh nghèo khổ, khótránh khỏi có chút bực tức, mong anh thứ lỗi cho tôi!".

Bạch lão đại chậm rãi gật đầu, nói:

"Tần huynh đệ, chú là một trang hảo hán bụng dạ thẳng thắn,nhưng nếu còn nói những lời như vậy nữa không khỏi sẽ phụ tấm thịnh tình củacác huynh đệ khác!".

Tôi đáp:

"Biết rồi."

Bạch lão đại nói:

"Chú ngồi xuống đi."

Tôi ngồi xuống, càng thêm ngưỡng mộ cách làm người của Bạchlão đại, nghĩ thầm xem ra cho dù ông ấy không có tài năng nổi bật mà kẻ kháckhó có được đi nữa thì ông ấy vẫn sẽ trở thành một vị thủ lĩnh vô cùng xuất sắc.Tài năng của ông ấy có được tiếng tăm như thế trong các tổ chức bang hội xác thựckhông phải may mắn mà có.

Sau khi ngồi xuống, tôi nói:

"Đã như vậy, tôi quả thực cho rằng hôm nay mọi người chia củathực sự không phù hợp với mục đích đã đặt ra năm xưa!".

Tôi vừa nói vừa nhìn Bạch Kỳ Vỹ, chỉ thấy sắc mặt của hắn cựckỳ xấu xí, hơn nữa còn chứng kiến được cảnh hắn nháy mắt với một vài người, nhữngkẻ đó lập tức reo lên:

"Tôi lại nói tốt đấy! Có chờ nữa cũng thế thôi, dù sao cũngchỉ có thể chôn dưới đất, đã vậy tại sao lại không chia ra cho rồi?".

Bọn họ vừa kêu lên vừa từ lấy ra những mảnh sắt của mình từtrong túi, đặt bộp bộp lên trên bàn rồi đẩy vào giữa bàn. Một lúc sau, giữa bànđã có đến 13 mảnh sắt. Bạch lão đại ho khan một tiếng, vung tay lên, chậm rãi đẩymột mảnh sắt vào giữa bàn. Bạch lão đại vừa ra tay thì im lặng chốc lát rồi lạicó khoảng bảy người đẩy mảnh sắt vào.

Giữa bàn đã có đến 21 mảnh!

Tôi nhìn một lượt ba người vẫn chưa hề có động tĩnh còn xótlại. Một người chính là người trung niên gầy gò lên tiếng đầu tiên, hai ngườicòn lại một người thân hình mập mạp vô cùng oai vệ, giống như đại ca Tống Kiêncủa Phi Hổ bang trong lời đồn, người còn lại cỡ khoảng trên dưới 40 tuổi, tướngmạo bình thường, nhưng nhìn kỹ lại có một cảm giác khí khái cương nghị. Vốn dĩtôi đã sợ rằng sẽ có đến hai mươi bốn người đồng ý và sẽ chỉ còn lại một mình tôi,thế thì rất khó mà kiên trì nổi, bây giờ trông thấy mình có đến ba người đồng đạo,trong lòng đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

Gã mập mạp kia lên tiếng:

"Các vị huynh đệ, Tống mỗ tôi có một chuyện muốn hỏi."

Bạch lão đại nói:

"Mời nói."

Gã mập kia tự xưng "Tống mỗ " nên tôi càng khẳng định chắcchắn ông ấy chính là Tống Kiên của Phi Hổ bang.

Phi Hổ bang không phải bang hội lớn, bang chúng phần lớncũng là công nhân than ở khu vực phía bắc tỉnh An Huy, toàn là anh em nghèo khóở lưu vực Hoài Giang. Lúc Phi Hổ bang còn thịnh thế đã từng giúp đỡ rất nhiềungười lúc hoạn nạn, quả thực đã cứu được tính mạng của không ít người. Khi đó ởlưu vực Hoài Giang gặp thiên tai, là thời điểm mọi người có thể nhìn thấy đượcrõ nhất về sự giúp đỡ của Phi Hổ bang, ai ai cũng ngưỡng mộ cách làm người củaTống Kiên, vì trong nhà ông ấy gia sản đầy ắp, một nửa vùng núi ở huyện Tiêuthuộc phía bắc An Huy có hơn phân nửa là của nhà ông ấy, ấy thế mà gia sản của ôngấy bao năm qua đều dùng để giúp đỡ bang chúng Phi Hổ bang.

Ngay lúc này, trông thấy ông ấy hơi cúi xuống, nói:

"Hôm nay 25 vị huynh đệ tề tựu đông đủ, không ít người xuấtthân từ gia đình giàu có. Như các huynh đệ hiện giờ gia sản cũng đã vô cùng kếtxù, nếu bây giờ còn chia số tiền kia ra thành 25 phần, dám nói mỗi một phần đềusẽ lớn hơn hẳn gia tài của bất kỳ ai." Ông ấy nói đến đây thì ngừng một chút mớitiếp tục: "Dám hỏi chúng ta dựa vào đâu mà nhận số tiền lớn đến thế?".

Giọng điệu cứng rắn của Tống Kiên vừa dứt, tôi lập tức lêntiếng:

"Tống đại ca nói hay lắm. Nếu muốn chia thì số tiền đó phảiđược dùng vào việc của bang hội, dùng vì hàng ngàn huynh đệ!".

Người trung niên gầy gò kia nói:

"Ý của tôi cũng giống như Tống huynh đệ và Tần huynh đệ."

Bạch lão đại nhìn vào 21 mảnh sắt giữa bàn rồi lại nhìn bốnngười chúng tôi.

Tôi nhận ra trong một thoáng trên mặt của ông ấy đã hiện ra dángvẻ cực kỳ mệt mỏi, bộ dạng này tuy chỉ hiện ra trong chốc lát nhưng cũng khôngthể qua được mắt tôi. Trong khoảnh khắc đó, trong lòng tôi đã hiểu ra không ítvấn đề.

Vốn dĩ đối với chuyện như thế này, những người có thể tánthành trong Thất bang Thập Bát hội tuyệt đối sẽ không lên đến tận 21 người. Tôitin rằng ngoại trừ những kẻ đã bị Bạch Kỳ Vỹ mua chuộc, những người còn lại đềulà vì đã chứng kiến hành động của Bạch lão đại nên mới làm theo mà thôi. Thế nhưng,bọn họ lại không biết đầu têu chuyện này vốn không phải ý muốn của Bạch lão đạimà là ý của Bạch Kỳ Vỹ. Sự yêu thương và tin tưởng của Bạch lão đại đối với BạchKỳ Vỹ là điều có thể hiểu được, mà khuyết điểm lớn nhất trong đời ông ấy e rằngcũng sẽ từ đây mà ra. Hiển nhiên Bạch Kỳ Vỹ đã dùng đủ các phương pháp xảo diệulừa gạt Bạch lão đại, nhưng nếu ông ấy vì con trai mình mà vấp ngã, bất kể thếnào cũng sẽ trở thành vết nhơ của ông ấy.

Yên lặng một lúc lâu, Bạch lão đại mới nói:

"Ba vị nói cũng có lý, cũng có lý."

Ông ấy nói đến đây thì ngừng lại, không tiếp tục nói gì thêmnữa. Trong lòng tất cả mọi người đều là kinh ngạc không thôi.

Bạch Kỳ Vỹ nói:

"Cha, có thể để con nói vài lời với mọi người không?".

Bạch lão đại phất tay, đáp:

"Con nói đi."

Bạch Kỳ Vỹ bước tới trước một bước, nói:

"Các vị đại thúc, bây giờ chỉ có 4 người là không đồng ý màcó đến 21 người đồng ý, chuyện này thật sự đã không cần thiết phải bàn bạc gìthêm nữa!"


Mấy lời này của Bạch Kỳ Vỹ nghe thì có vẻ không có gì nhưngtrên thực tế lại cực kỳ lợi hại.

Rõ ràng hắn đang nhắc nhở mọi người rằng căn bản không cần đểý đến 4 người chúng tôi mà muốn mọi người ép chúng tôi phải giao ra các mảnh sắt.Tôi nhìn thấy ba người còn lại ngẩn người ra, dường như không biết nên ứng phónhư thế nào thì lập tức đập một chưởng lên bàn, quát:

"Hỗn xược!".

Bạch Kỳ Vỹ biến sắc, nói:

"Hẳn là cả 20 vị đại thúc và gia phụ đều đang hỗn xược sao?".

Bạch Kỳ Vỹ vừa nói điều này thì mọi người đều nhìn sang tôi,có vài người sắc mặt đã giận dữ. Tôi lập tức đứng dậy, nói:

"Bạch lão đại, nếu như anh bảo không cần lắng nghe ý kiến của4 người chúng tôi, vậy tôi sẽ lập tức mang mảnh sắt này đi khỏi đây!".

Tống Kiên cũng nói:

"Tần huynh đệ nói đúng lắm. Bạch lão đại, các huynh đệ củaThanh bang phân tán ở hải ngoại rất đông và cũng được chia phần, nhưng nếu giốngnhư Phi Hổ bang chỉ còn bảy tám người, không còn thêm ai khác, chẳng lẽ số tiềnkhổng lồ đó mà chỉ để chia cho bảy tám người thôi sao?".

Tôi trầm giọng nói:

"Bạch lão đại, anh nhất định phải suy nghĩ cho kỹ, đừng vì mộtý niệm sai lầm mà đánh mất một đời anh minh!".

Tôi liều lĩnh nói ra câu đó đã khiến cho tất cả mọi người ngạcnhiên, bởi vì cho tới bây giờ có thể nói là chưa từng có kẻ nào dám nói ra nhữnglời như vậy với Bạch lão đại. Vốn dĩ đang chín người mười ý tranh luận thì lậptức trở nên im ắng, Bạch lão đại cúi đầu, không nhìn mọi người mà ngây người thậtlâu.

Trong lòng tôi âm thầm mừng rỡ mưu kế đã thành công, bởi vì chỉcần thuyết phục được Bạch lão đại thì âm mưu của Bạch Kỳ Vỹ sẽ khó mà thành được.

Sau một hồi lặng ngắt như tờ rất lâu, Bạch lão đại mới ngẩngđầu lên.

Mọi người đều nhìn ông ấy, cùng chờ đợi quyết định của ông ấy,nhưng ông ấy bỗng nhiên lại cười ha hả, nói:

"Vừa rồi tôi còn cho rằng là do mắt tôi đã mờ, hóa ra khôngphải thế!".

Ông ấy vừa nói xong, mọi người đều ngạc nhiên, ngay cả tôicũng không hiểu nổi ý tứ của ông ấy.

Ông ấy vừa dứt lời sắc mặt liền tối sầm lại, nói:

"Lời chú nói lúc nãy vô cùng có lý, nhưng mà tôi cũng có chuyệnmuốn hỏi."

Tôi thấy chuyện đang xảy ra có vẻ như cực kỳ không ổn, nhưngcũng không thể không tiếp tục đâm theo lao, đáp:

"Mời Bạch lão đại nói."

Bạch lão đại gằn từng chữ một, nói:

"Xin hỏi các hạ rốt cuộc là ai?".

Tôi nghe Bạch lão đại nói ra lời này, trong thoáng chốc nhưthể sét đánh ngang tai, da đầu run lên bần bật, không biết nên đáp lại thế nào.

Trong phòng xì xầm những tiếng xôn xao bàn tán, Bạch Kỳ Vỹ mớinói:

"Mọi người yên lặng, nghe gia phụ nói!".

Lúc này tôi đã hơi bình tĩnh lại, hỏi:

"Bạch lão đại, anh làm sao vậy? Tần Chính Khí cũng không nhậnra sao?".

Bạch lão đại đáp:

"Phải, cậu rất giống Tần Chính Khí, ngay cả hình xăm con rồngtrên cánh tay cậu cũng có. Cậu học theo chú ấy cũng không tồi, nhưng mà cậu lạirất có năng lực. Nếu Tần Chính Khí mà tài giỏi như cậu đây thì Hoàng Long hội saolại rơi vào kết cục không hề phát triển nổi ở vùng núi phía tây Chiết Giang kiachứ?". Ông ấy nói đến đây thì xoay người, quát: "Cậu rốt cuộc là kẻ nào mà dámmạo danh Tần Chính Khí?".

Lời này vừa ra khỏi miệng Bạch lão đại thì lập tức đã có bốnngười rời khỏi ghế vọt đến sau lưng tôi, quay lại thì thấy đã bị bọn họ baovây.

Tôi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy từ gót chân lên đến đỉnh đầumình, vội hét lên:

"Tống đại ca, anh xem xem thế này là thế nào?".

Tống Kiên cũng đứng dậy, nói:

"Một khi Bạch lão đại đã nhắc nhở thì biểu hiện của các hạquả thật rất khá".

Tôi biết rõ cho dù chuyện xử lý món tài sản kia tôi đồngquan điểm với Tống Kiên đi chăng nữa, nhưng nếu thân phận mình bị vạch trần thìTống Kiên chắc chắn vẫn sẽ không đứng về phía tôi.

Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, hỏi:

"Bạch lão đại, vậy ông thử nói xem tôi là ai?".

Bạch lão đại đẩy ghế, đứng lên nói:

"Bất luận cậu là ai đi nữa thì cũng không phải Tần ChínhKhí. Người anh em, cậu cải trang thành Tần Chính Khí thật sự rất giống, xémchút nữa ngay cả tôi cậu cũng qua mắt được, nhưng cậu đã quên Tần Chính Khí chỉlà một gã thô lỗ, còn cậu tôi thấy lại là một người rất có năng lực!".

Lúc Bạch lão đại nói ra mấy câu kia, tất cả mọi người đều rờighế mà bao vây lấy tôi. Bạch Kỳ Vỹ xông lên trước định vồ lấy tôi thì đã bị Bạchlão đại tức giận quát:

"Dừng tay!".

Bạch Kỳ Vỹ ngừng lại cách tôi chừng năm sáu thước, nói:

"Cha, con biết hắn là ai rồi!".

Bạch lão đại trầm giọng hỏi:

"Là kẻ nào?".

Trên mặt Bạch Kỳ Vỹ hiện ra dáng vẻ vô cùng đắc ý:

"Hắn nhất định là Vệ Tư Lý!".

Bạch Kỳ Vỹ vừa nói xong liền nghe Bạch Tố lên tiếng:

"Ca ca, không được nói bậy!".

Bạch Kỳ Vỹ cười khẩy, nói:

"Muội muội, em yên tâm. Ngay điểm này cả anh cũng không ngờđược, em cần gì phải giúp đỡ kẻ chống đối Thất bang Thập Bát hội chúng ta khắpnơi như vậy chứ?".

Bạch Tố tức giận nói:

"Nói gì đó? Tại sao em phải giúp đỡ Vệ Tư Lý?".

Bạch Kỳ Vỹ có lý không sợ ai, đáp:

"Muội muội, đang chỗ các chú bác đông như vậy, nói ra sẽkhông tốt lắm đâu!".

Bạch Tố vừa giận vừa lo, suýt nữa phát khóc.

Bạch lão đại quát lên:

"Câm miệng!".

Hai chữ "câm miệng" của ông ấy khiến cả đại sảnh im ắng trởlại, không ai dám lên tiếng.

Bạch lão đại nói:

"Người anh em, cậu đã có gan mạo danh người khác trà trộnvào chúng tôi, chẳng lẽ lại không có can đảm thừa nhận thân phận của mình sao?".

Nỗi lo lắng trong lòng tôi vào lúc này rất khó diễn tả.

Trong khoảnh khắc đó không biết đã liên tục nặn ra biết baonhiêu cách để thoát thân, tuy nhiên đừng nói đến chuyện ngay lúc này vây quanh tôicó hơn 30 người thân mang tuyệt kỹ, cho dù chỉ có một mình Bạch lão đại đichăng nữa e cũng đã khó có thể thoát thân rồi!

Tôi cố gắng hết sức bình tĩnh lại, nói:

"Bạch lão đại, ông mà cũng không tránh được việc có hơi coithường tôi quá rồi, tôi chính là Vệ Tư Lý!".

Tôi vừa nói xong, Bạch Tố đã lấy tay che miệng kêu một tiếnga đầy kinh ngạc, ai ai cũng xôn xao. Bạch Kỳ Vỹ bước một bước dài lướt đến trướcmặt tôi, năm ngón tay như khuôn duỗi tay định trảo vào ngực tôi. Người tôi hơi nghiêngxuống tóm ngược lấy cổ tay của hắn, dùng lực ba ngón tay nhẹ nhàng lôi tay hắn rachỗ khác. Bạch Kỳ Vỹ tuyệt nhiên không thể ngờ rằng trong tình huống như thếnày mà tôi vẫn dám đánh trả, cho nên vừa mới ra tay tôi đã giành phần thắng, cơthể Bạch Kỳ Vỹ loạng choạng rồi ngã nhào xuống cách khoảng bảy tám thước. BạchKỳ Vỹ vừa ngã thì vòng tròn đang bao vây tôi lập tức trở nên nhỏ hơn rất nhiều,Bạch lão đại phất tay, mọi người mới dừng lại. Bạch Kỳ Vỹ ở dưới đất xoay ngườibật dậy, hung hăng trừng mắt nhìn tôi.

Bạch lão đại cũng nhìn tôi, nói:

"Vệ huynh đệ, mặc dù mấy năm qua tôi không giao du với bênngoài nhiều nhưng chuyện ở ngoài cũng biết chút ít. Cho dù là cách cậu làm ngườihay làm việc, tôi đều có nghe qua, có phần kính trọng cậu là một nam tử hán."

Tôi lập tức đáp:

"Rất cảm ơn lời nói đó của Bạch lão đại."

Sắc mặt Bạch lão đại đột nhiên trầm xuống, nói:

"Vệ huynh đệ, thế nhưng hành động ngày hôm nay của cậu đã chạmđến tối kỵ của Thất bang Thập Bát hội rồi, nếu cậu còn có lời gì thì nhanhchóng nói ra đi!".

Ông ấy vừa nói vừa vung tay lên.

Lúc Bạch lão đại giương tay, trong ống tay áo lộ ra một chiếcvòng tay mã não màu đỏ như lửa. Ngay khi nghe được những lời đó của Bạch lão đại,tôi đã hiểu rằng đêm nay ông ấy nhất định sẽ không chịu buông tha cho tôi,trong phút chốc tôi gần như tuyệt vọng.

Vậy nhưng, ngay khi nhìn thấy chiếc vòng tay màu lửa đỏ kia,tôi lập tức nhớ đến Hồng Hồng, vội nói:

"Đúng vậy, quả thật tôi có chuyện muốn nói".

Bạch lão đại đáp:

"Cậu không cần ngại, cứ nói thẳng ra, những chuyện mà cậu muốnlàm, tôi nhất định có thể làm thay cậu!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top