Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11.

"Vegas, anh hiện tại là đang quyến rũ em sao?" cậu thấy ánh mắt nóng bỏng của Vegas đang nhìn chằm chằm vào hình xăm bên hông của cậu, giọng nói đứng đắn, nghi ngờ hỏi.

Ánh mắt của Vegas trong suốt, không nhiễm sắc dục, hôn lên hình xăm bên hông của Pete.

Bàn tay to lớn luồn vào cạp quần của cậu, bị Pete nhanh chóng nhìn thấy và giữ bàn tay của hắn lại. Pete cau mày, lên tiếng cảnh cáo: "Đừng quậy nữa, một chút nữa phải đi làm nhiệm vụ."

Từ chối, lại từ chối!

Pete của hắn luôn vô cùng tỉnh táo mà từ chối hắn, ngoại trừ những lúc trong kỳ phát tình không chống đỡ được.

Có lẽ... ...chỉ là em ấy không yêu tôi.

Vegas cúi đầu, giữ im lặng. Pete chỉ có thể thấy một bên mặt nhợt nhạt của hắn, hiếm khi yếu đuối, không cường đại như người ngoài thường thấy, càng giống một chú cún nhỏ tội nghiệp hơn. Cậu thở dài thườn thượt, cậu nâng cằm hắn, buộc đối phương phải ngước lên, sau đó cậu cúi xuống, hôn lên môi hắn.

"No time," Vegas nói: "I'm so sorry, we must hurry."

Pete mặc áo khoác vào, mở cửa, nói: "Sau một phút, anh hẵng đến."

Hai người xuất hiện cùng một lúc, quá khả nghi!

Porsche, Arm, ở trong sân trong đợi họ, Pete đến trước.

"Xin lỗi, tao đến muộn." Pete giải thích: "Tối qua cơ thể có chút không thoải mái."

Porsche nói: "Tao nghe Vegas nói mày bị đau dạ dày, bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"

Pete lúc nào cũng lạnh mặt, nghe Porsche hỏi vậy trong lòng sửng sốt, vẻ mặt vẫn bình thản, gật đầu nói: "Không có gì đáng ngại, sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ."

Arm hỏi cậu: "Mày ăn sáng chưa? Muốn ăn chút cháo không? Dù gì cậu Vegas vẫn chưa đến."

Pete lắc đầu, sáng sớm nay cậu ở phòng Vegas có uống một ly sữa nóng, thời gian không còn nhiều, cậu vẫn đợi đến khi làm xong rồi mới quay về ăn.

Không lâu sau, Vegas xuất hiện. Hắn dặn dò mọi người làm việc chú ý một chút, một nhóm người lên xe, xuất phát.

... ...

... ...

Nhiệm vụ diễn ra rất suôn sẻ, kỹ năng bắn súng của Pete vô cùng tuyệt vời. Trước khi chính thức trở thành vệ sĩ của Gia tộc chính, trong quá trình huấn luyện chú Chan từng khen cậu trước mặt mọi người.

Họ đã bắt được người trung gian có thể liên hệ với Tom - "anh Wang".

Trong phòng giam ở Gia tộc phụ, Vegas cúi xuống đối mặt với anh Wang. Trong ánh mắt đầy vẻ ngoan độc,  hắn nở nụ cười vừa tự mãn vừa nguy hiểm, giống như một đoá hồng đầy gai nhọn, tỏa ra hương thơm mê hoặc chết người.

Pete cúi xuống nhìn hắn, đôi mắt cậu lướt qua, hơi thở như ngừng lại vì tâm trí bị thu hút bởi pheromone phát ra từ trên người của Vegas.

Những thứ nguy hiểm, thường vô cùng quyến rũ.

Chờ Porsche và Arm lần lượt từng người ra khỏi phòng, Pete cố tình giảm tốc độ lại, Vegas là người đi sau cùng. Phía trước chính là ánh sáng chói lọi, rực cháy mà sau lưng họ là bóng tối lạnh lẽo, ẩm thấp.

Pete dừng lại, quay người ra phía sau.

Cậu đứng ngược sáng, sau lưng là ánh nắng rực rỡ, Vegas không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu.

Hai người chỉ cách nhau một bước chân.

Vegas đứng yên đó nhìn cậu, sau lưng hắn là bóng tối lạnh lẽo.

Pete tiến đến, hai tay quấn lấy cổ hắn, cậu không nói lời nào mà trực tiếp tìm lấy đôi môi của hắn hôn một nụ hôn thật sâu.

Pete hiếm khi chủ động, nụ hôn của cậu say đắm như thể đang bốc cháy, đốt người khác thành từng mảnh.

Vegas choáng váng, sau khi hồi thần hắn vô cùng vui sướng đáp lại nụ hôn của Pete.

Khi nụ hôn say đắm của hai người kết thúc, Pete ôm chặt lấy Vegas, Pete nhắm mắt lại nói một cách mơ hồ: "Anh... ...chọc vào người em."

"Em mệt rồi." cho nên, cậu từ chối một số hoạt động cần nhiều thể lực.

Pete nói: "Em muốn ăn mì gói."

"Mì gói mà ăn làm gì, nó không có dinh dưỡng."

Pete đẩy Vegas ra, hất cằm, có chút giận dỗi nói: "Em! Chính! Là! Muốn! Ăn! Nó!"

Nói xong, cậu không thèm đếm xỉa đến Vegas, vội vội vàng vàng rời đi.

Nhìn thứ đang ngẩng đầu ở dưới thân, hắn cười gượng, Omega của hắn châm lửa xong liền chạy... ... thật đau đầu.

Ở sân trong đang bắt đầu phục vụ bữa tối.

Pete đi ngang qua, Arm và Porsche hỏi cậu có muốn ngồi xuống ăn chút gì không. Pete lướt mắt nhìn đám vệ sĩ của Gia tộc phụ, một đám đều để ngực trần, đều là bọn Alpha man rợ thô lỗ. Mặc dù không phải Pete không thể ngồi cùng bàn, nhưng Pete ghét nó, nên không có cảm giác thèm ăn.

Cậu lắc đầu, nói: "Tao không đói, về phòng nghỉ ngơi trước đây."

Arm có chút lo lắng: "Nhưng mày gần như cả ngày không ăn gì rồi."

"Không sao đâu, Arm." Pete dịu giọng nói: "Đừng lo, khi nào đói tao sẽ tự đi tìm đồ để ăn."

Pete trở về phòng đi tắm, chờ đến khi cậu mặc quần áo xong và đi ra, có một vị khách không mời mà đến đang ngồi trên giường cậu.

"Anh đến làm gì?" Pete giọng điệu không tốt, lấy khăn lau tóc, trên người chỉ mặc một chiếc áo T-shirt hờ hững che phần hông, bên dưới là chiếc quần lót. Pheromone của cậu tràn ngập khắp căn phòng, sự trong lành của nắng sau cơn mưa quyện với hương sữa ngọt ngào.

Vegas nghe thấy tiếng nói của cậu, quay đầu lại nhìn. Thấy cậu ăn mặc đơn giản, mát mẻ, không chút phòng bị, ánh mắt hắn tối lại, vô thức nuốt nước bọt.

"Anh nghe họ nói em không ăn tối ở trong sân."

Pete khuôn mặt không vui, tỏ vẻ chán ghét: "Có quá nhiều người đang ngồi trên bàn, ai mà ăn cho nổi."

"Anh giúp em nấu mì xong rồi, đến đây – –"

Pete nghe thấy lời đó, hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi đến.

Vegas cầm tô mì trên bàn đưa cho cậu.

Pete đón lấy, trên mặt nở một nụ cười, hít nhẹ một hơi, mùi thơm của mì bốc lên.

"Thơm quá."

Pete nóng lòng muốn gắp ngay một đũa thật to, đưa vào trong miệng.

Vẻ mặt của cậu khi đưa đũa mì vào miệng lập tức thay đổi, cậu nhổ ra, thất vọng nói: "Khó ăn quá, sao mùi vị lại nhạt nhẽo như vậy."

"Em không ăn!"

Vegas nhíu chặt mày lại, nhận lấy tô mì từ tay Pete, gắp một đũa ăn thử.

Mùi vị của mì vẫn như bình thường, không hề nhạt nhẽo như Pete nói, hơi cay một chút, Vegas không ăn được cay nên phải uống một ngụm nước ngay lập tức.

"Mùi vị vẫn ổn mà, em thử lại xem?"

Pete quay đầu đi, cáu kỉnh từ chối: "Không muốn, khó ăn muốn chết."

Vegas hết cách với Pete, dỗ dành nói: "Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn nhé?"

"Không muốn, em mệt lắm."

Có lẽ Pete thấy mình quá vô cớ gây sự, cậu hạ giọng nhẹ nhàng chỉ Vegas: "Anh đi nấu thêm một tô nữa đi, em muốn ăn một tô mì trộn, mà phải cắt nhỏ ớt bỏ vào."

"Không cay em không ăn."

Vegas hết cách với Omega của mình. Bản thân hắn nuông chiều ra sự cáu kỉnh của cậu, có thể làm gì đây? Chỉ có thể chấp nhận chịu đựng.

"Em còn muốn ăn gì không? Anh bảo Nop mang đồ ăn vặt đến rồi em ăn trước một chút nhé?"

"Gỏi đu đủ." Pete cao ngạo nói: "Phải thêm một chút ớt, nếu không ngon anh phải ăn hết, em không ăn."

"Ok ok ok." Vegas nghiêng người đến gần Pete, ngửi mùi sữa trên người cậu, véo má cậu một cái mới rời đi.

... ...

... ...

Pete vừa đói vừa buồn ngủ, cậu nằm trên giường. Lúc đang thiu thiu mơ màng ngủ, Vegas trở lại.

"Pete – –"

"Pete – –"

"Tóc em chưa sấy khô, đừng nằm ngủ." Vegas ôm Pete dựa vào lòng, lấy máy sấy giúp cậu sấy khô tóc, dịu giọng nói: "Mau dậy nào, anh làm món mì siêu cay cho em đây."

"Hưm~" Pete không mở mắt, giọng sữa lại có chút lười biếng: "Em buồn ngủ, không muốn ăn đâu."

"Không được, cả ngày nay em không ăn cái gì ra hồn hết." Vegas sấy khô tóc cho Pete xong hắn cúi đầu cắn lên vành tai của cậu, nhỏ giọng nói: "Bad boy," hơi nóng phả vào tai của Pete, ngứa ngáy, khiến cậu tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Vegas, em ghét anh – –" Pete lật người lại, ôm eo Vegas, chôn sâu vào trong lòng, hai má lưu luyến dụi vào người hắn.

"Nghe lời," Vegas nói: "Gỏi đu đủ cũng chuẩn bị xong rồi."

"Anh hôn em đi, em sẽ dậy... ..."

Vegas nhướng mày cười nhẹ, hạ giọng, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Really?"

"Lừa anh đấy, hahaha..." Pete mơ hồ lẩm bẩm. Cậu nằm trên đùi Vegas, mở mắt, nở một nụ cười tinh nghịch, nụ cười trong veo hiện lên trong ánh mắt của hắn, sáng như một vì sao.

Vegas bị nụ cười của cậu làm cho bật cười, cười cưng chiều.

Pete rất ít khi cười trước mặt người ngoài, bởi vì nụ cười của cậu quá mềm mại, vô cùng giống một Omega yếu đuối. Pete rất nhạy cảm với việc người khác nói rằng cậu giống một Omega, mặc dù cậu ấy thật sự là một Omega. Lúc trước trong thời gian huấn luyện, các vệ sĩ trong nhóm đều cười nói cậu giống một Omega yếu ớt, Pete trực tiếp nổi giận, cậu đánh hắn mặt mũi bầm dập, nếu không có người ngăn lại kịp thời, Pete nghĩ người đó đã chết rồi.

Cho đến nay, không ai dám bảo Pete mặt mũi thanh tú, đáng yêu trước mặt cậu, không một ai dám bảo cậu giống như một Omega.

Phải mất một lúc Pete mới chịu ngồi dậy ăn mì siêu cay, cậu thử món gỏi đu đủ trước, vị chua của chanh và vị cay của hạt tiêu đã kích thích vị giác của cậu. Cậu ăn một miếng sau đó đút cho Vegas.

Vegas nhìn chằm chằm vào món gỏi đu đủ trước mặt với vẻ ngần ngại, hắn không thể ăn thức ăn quá cay, đối diện với ánh nhìn của Pete, hắn không thể không ăn nó.

Vị cay của gỏi đu đủ trong miệng lập tức kích thích vị giác, khuôn mặt Vegas có chút thay đổi.

"Anh sao vậy, nó rất cay sao? Không phải chứ, em thấy nó không cay chút nào."

Vegas khó nhọc nuốt món gỏi đu đủ xuống, mở nắp nước khoáng uống từng ngụm to.

Pete sững sờ nhìn hắn uống nước, không thể nhịn được cười, vừa cười vừa nói: "Thật đó, món gỏi đu đủ này không cay chút nào, Vegas, hình như anh một chút cay cũng không ăn được phải không?"

Cậu có vẻ phiền não nói: "Sau này anh về Chumphon làm sao sống nổi đây."

Món ăn miền Nam rất cay, bữa cơm mà bà ngoại nấu đều để thêm rất nhiều ớt, Vegas một chút cay cũng không ăn được vậy không phải anh ấy khó sống rồi sao?

Pete lấy tô mì trộn, sợi mì được trộn thấm đẫm dầu ớt. Nhìn qua nó rất đỏ, rắc thêm một chút vừng rang và rong biển lên trên, trộn qua trộn lại, cậu gắp một đũa thật lớn đưa nó vào trong miệng, ừm...nó có vị rất vừa phải.

Nước mắt trào ra bên khoé mắt của Vegas, miệng hơi sưng. Pete lại gắp cho hắn một đũa mì, lựa hết ớt ra, đưa đến trước miệng hắn, gương mặt ngây thơ nói: "Cái này, cái này không cay, em cam đoan."

Vegas có chút sợ hãi, gương mặt nhăn nhó, khẽ lắc đầu.

Vẻ mặt của Pete hơi thay đổi, lạnh mặt, giọng điệu không tốt: "Em chỉ muốn anh ăn một đũa mà anh không chịu phải không?"

"Được, được, được," Pete còn muốn nói gì đó, Vegas chịu thua, mở miệng, ăn đũa mì mà Pete đút. Nói thật thì đây có lẽ là màn tra tấn dã man nhất trên thế giới. Hắn nắng mưa thất thường, rung chuyển trời đất, cuối cùng lại thua thê thảm trước món mì siêu cay của Pete!

Vegas bị cay đến mức tông cửa bỏ chạy, Pete trông theo bóng lưng của hắn đang vội vàng rời đi, thắc mắc: "Cay như vậy sao?"

Sau khi ăn xong mì trộn cậu mang tô đến phòng ăn, Vegas đang lấy hộp sữa ra khỏi tủ lạnh, trên bàn có hai ba hộp sữa trống rỗng đang nằm lăn lóc.

"Uống nhiều như vậy, anh không sợ bị căng bụng à?" Pete rửa sạch tô, đứng sau lưng hắn hỏi.

Vegas quay người lại, không nói lời gì, ánh mắt oán hận nhìn Pete.

Pete nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của hắn, xì một tiếng, không nhịn được, cười lớn thành tiếng. Tại sao dáng vẻ hiện tại của Vegas lại buồn cười như vậy, miệng sưng đỏ, hốc mắt đỏ hoe.

"Hahahahahahahaha... ..." Pete có chút hướng nội, cậu không phải là một người thích cười, nhưng mà! Nhưng mà! Pete nhất định phải nhấn mạnh một chuyện, dáng vẻ hiện tại của Vegas, thật sự quá buồn cười rồi!

Cậu phá lên cười, cười chảy cả nước mắt, bụng bắt đầu thấy hơi đau.

"Không được rồi, thật sự là quá buồn cười."

Vegas bất lực, mở nắp hộp sữa một lít, không nói lời nào bắt đầu uống.

Tiếng cười của Pete quá lớn, thu hút sự chú ý của vệ sĩ Gia tộc phụ đang đi tuần tra đến. Vegas liếc mắt nhìn người vệ sĩ, người đàn ông cảm thấy rét lạnh, vội vàng rời đi.

Pete cắn môi, không để tiếng cười tràn ra khỏi cổ họng, cậu cười với đôi mắt ngấn lệ, lông mày cong cong.

"Uống có ngon không? Em cũng muốn thử một miếng." Pete đột nhiên có chút khát.

Vegas liếc nhìn cậu, hắn tự mình uống một ngụm, nhân lúc Pete đang phân tâm rồi nâng cằm cậu hôn lên, truyền sữa trong miệng cho cậu.

"Ưm ưm... ..."

Vegas bị tiếng cười của cậu kích thích đến điên rồi à? Pete nghĩ thầm. Đây là một nhà bếp dạng mở, lỡ như bị người khác nhìn thấy không biết chuyện tai tiếng này sẽ bị nói đến tận đâu.

"Buồn cười sao?" mắt Vegas tối đi, ánh mắt hắn nhìn Pete trở nên nóng như lửa, giống như cậu sắp bị ăn tươi nuốt sống ở đây vậy.

Mặt Pete đỏ bừng, hai mắt ươn ướt, tay Vegas luồn vào trong vạt áo, không nặng không nhẹ xoa eo cậu. Cậu có chút sợ sệt lắc đầu, với tính khí của Vegas thì làm điều gì đó thái quá ở nơi công cộng đối với hắn mà nói là một việc rất thú vị, càng thêm kích thích.

"Bad boy," Vegas rời khỏi một bên cổ của cậu, chỗ da thịt vừa bị chạm vào giống như bị bốc lửa, khiến Pete bất giác rùng mình.

Vegas cắn vành tai của Pete, hắn hàm hồ nói: "Về phòng của anh, vận động sau bữa tối đi. Tối nay, anh phải trừng trị thích đáng bé hư như em."

Pete cảnh giác, đôi mắt nhìn quanh cố gắng tìm đủ mọi cách thoát khỏi thảm cảnh đêm nay.

Vegas dường như đang thăm dò xem cậu đang nghĩ gì, bàn tay to di chuyển trên người cậu: "Nếu em không nghe lời, anh sẽ xử em ngay tại đây."

Pete thoả hiệp... ...

Đêm tĩnh lặng, trăng treo giữa trời.

Trong phòng Vegas, tiếng rên rỉ liên tục phát ra lúc trầm lúc bổng.

Pete nghĩ thầm, hai lần đã là giới hạn rồi, nếu tiếp tục làm thêm nữa thì ngày mai cậu không xuống giường nổi mất.

Cho nên, đợi đến khi Vegas xuất ra lần nữa trong người cậu. Hai tay Pete chống lên tấm kính trong suốt lạnh lẽo của cửa sổ sát đất, cậu mở to mắt, ngắm ánh trăng ở phía xa, nhìn chằm chằm một lúc lâu, đôi mắt chua xót, sụt sịt hai tiếng, nhỏ giọng khóc.

"Em sao vậy?" Vegas cọ mặt vào bên cổ của cậu, hỏi.

Pete quay đầu ra sau, hai mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, cực kỳ ấm ức lên án: "Không, không muốn nữa, em rất...rất mệt."

Vegas vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Pete, dỗ dành: "Ok, ok, ok."

"Baby, em đừng khóc nữa." Vegas – – hôn lên những giọt nước mắt trên má của cậu, đau lòng nói: "Đều là lỗi của anh."

Pete gật gật đầu, khàn giọng vừa khóc vừa lên án: "Mấy tên Alpha đáng ghét như các anh là cái đồ tinh trùng thượng não. Trong đầu chỉ có việc làm tình, nhưng quay đầu liền trách Omega quá dễ dãi, em nghĩ... ...vốn dĩ là do các anh phóng túng, bản chất dâm đãng... ..."

Vegas: "... ..."

Pete vừa khóc, hắn liền cảm thấy cả người đều khó chịu. Đương nhiên cũng không dám nói những lời khiến Pete buồn lòng, chỉ có thể làm theo ý cậu, dỗ dành cậu như đang vuốt ve bộ lông mịn màng của một chú mèo con.

Sau khi mắng Vegas một trận, Pete cảm thấy tinh thần sảng khoái. Đợi Vegas vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng, cậu không nhịn được cắn môi, khóe miệng cong lên.

Ngày hôm sau.

Vegas bắt đầu triển khai kế hoạch, hắn và Pete đi theo sau lưng của anh Wang, vượt qua được cổng an ninh của Tom.

Thuộc hạ của Tom đến báo cho hắn biết rằng anh Wang đã đến. Vegas rút khẩu súng lục vắt sau thắt lưng, trong lúc không ai để ý bắn chết từng người đang làm nhiệm vụ bảo vệ bên cạnh Tom.

Anh Wang chào tạm biệt Vegas với khuôn mặt tái mét, cơ thể khẽ run lên khi nghe tiếng súng phát ra từ chỗ của Vegas. Nhiệm vụ của hắn ta đã hoàn thành, một chút tác dụng cuối cùng của hắn cũng bị Vegas triệt để lợi dụng. Pete có chút nghi hoặc, không đợi Vegas giơ súng lên Pete đã bắn chết anh Wang trước mặt hắn.

Vegas quay đầu nhìn lại, Pete nhún vai giải thích: "Tôi tưởng cậu sẽ... ..." giết người diệt khẩu!

Vegas gật đầu, nở một nụ cười tán thưởng.

Pete đương nhiên không biết kế hoạch chính của Vegas là gì, nhưng cậu mơ hồ có thể đoán ra Vegas đang nghĩ gì... ...

Quả nhiên đúng như dự đoán... ...

Vegas lấy anh Wang làm con bài dùng để thương lượng, đưa đến trước mặt Tom để lợi dụng hết giá trị cuối cùng của hắn ta.

Pete nghĩ thầm, thật sự quá ác nghiệt. Cậu đặt mình vào Vegas mà suy nghĩ, nếu như là anh ấy, anh ấy nhất định cũng sẽ làm như thế, vì về bản chất mà nói cậu và Vegas khác đường đi nhưng cùng đích đến.

Vegas đi thương lượng với Tom. Pete, Arm và Porsche ngồi trong thùng xe, sẵn sàng nghe lệnh hành động.

Hôm nay Pete cảm thấy có chút khó chịu. Đêm qua Vegas nói rằng hắn sẽ trừng phạt nghiêm khắc, nhưng vì sợ cậu bị thương, thủ hạ lưu tình. Suy cho cùng vẫn không phải là làm quá dữ dội, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất mệt, hai chân mỏi nhừ.

Cậu lạnh mặt, lắp ráp súng một cách vô cảm, chờ tín hiệu của Vegas.

Lắp ráp súng xong, cậu cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ, nghĩ thầm đã sắp đến thời gian rồi. Cửa thùng xe được mở bởi Vegas, họ tận dụng vị trí và sự bất ngờ, một loạt đạn được bắn ra, đối phương thương vong nặng nề.

Khả năng bắn súng của Pete rất tốt, Vegas hạ gục kẻ thù bên dưới, cậu giúp hắn hạ gục những kẻ phía sau.

Nhiệm vụ kết thúc một cách suôn sẻ đến đáng ngạc nhiên, Pete tin tưởng vào năng lực của bản thân, nhưng cậu vẫn không khỏi cau mày.

Lần này quá trơn tru, thuận lợi lạ thường!

Trong bữa party, mọi người đều rất vui mừng, ai cũng cao hứng vì đã hoàn thành nhiệm vụ rất viên mãn.

Pete đã uống hết một nửa ly cocktail. Cậu ngay từ đầu đã cảm thấy khó chịu, lúc này đầu óc hơi choáng váng, phải tìm một chỗ để nghỉ ngơi. Cậu Kinn biết rằng nhiệm vụ của họ đã hoàn thành xuất sắc, phải tổ chức một bữa party ăn mừng. Pete đã đặc biệt gọi cho cậu Kinn để báo cáo, Kinn bảo cậu phải chú ý đến Vegas một chút, đừng để hắn đến quá gần Porsche.

Pete biết mối quan hệ giữa Porsche và cậu Kinn. Cậu nghĩ, Vegas cũng không phải đối với Omega nào cũng cảm thấy hứng thú, sự lo lắng của cậu Kinn có lẽ là hơi dư thừa rồi. Nhưng... ... đợi đến khi cậu nhìn thấy Vegas và Porsche đứng nói chuyện rất thân mật trong đám đông, cậu không dám chắc nữa.

Có lẽ cậu Kinn đã nói đúng, Porsche là một Omega rất có sức quyến rũ, rất khác với những Omega yếu đuối khác.

Vegas và Porsche đang nói chuyện với nhau.

"Đi theo tôi đi." Vegas đưa ra lời mời với Porsche, thay vì làm việc ở Gia tộc chính không bằng đến Gia tộc phụ làm việc, giúp hắn giải quyết công việc. Hắn cho rằng Porsche là một Omega rất có năng lực, huống hồ nếu hắn làm như vậy, có thể khiến Kinn cảm thấy không vui. Nghĩ về điều đó, Vegas cảm thấy hưng phấn không chịu được.

"Tôi sao?"

"Đúng vậy." Vegas nói: "Ở đây có đủ tự do, có thể làm bất cứ điều gì mà Porsche muốn."

... ...

... ...

Pete uống cạn ly cocktail của mình, bước chân có chút chệnh choạng đi qua đó, cậu nắm lấy cổ áo Vegas, có chút không hài lòng nói: "Vegas, tránh xa Porsche ra."

Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

"Sao đêm nay anh nói nhiều thế, em nhìn liền cảm thấy khó chịu – –"

Giọng của cậu rất lớn, qua một lúc vệ sĩ của Gia tộc phụ đều ngừng hoạt động ăn mừng, DJ cũng ngừng chơi nhạc, mọi người đều dán mắt vào Pete.

Người đó sao dám nói với người thừa kế Gia tộc phụ những lời như thế?

Không sợ chết à?

Họ nhìn Pete như cách họ đang nhìn một xác sống biết đi.

Arm bước qua, vội vàng giải thích: "Cậu Vegas, Pete uống say rồi, cậu đừng trách phạt sự thiếu lễ độ của Pete."

Porsche cũng giúp một tay: "Vegas, Pete không phải cố ý làm thế."

Pete giữ chặt cổ áo Vegas không buông, hai người cách nhau rất gần, cậu lớn giọng nói: "Tôi không có say, ai say chứ." trong lòng hơi thắt lại, một cảm giác khó chịu đầy chua xót lan ra từ ngực trái.

"Vegas," bước chân không vững, cậu cảm thấy khó chịu, nhỏ giọng nói: "Kiss me, Vegas."

Giọng nói này quá nhỏ, nhỏ đến nổi chỉ có Vegas cách cậu gần như thế mới có thể nghe được lời cậu nói.

"Really?"

"I want you... ..."

Lời của Pete còn chưa nói xong, Vegas đã hôn lên môi cậu.

Trời đất quay cuồng, cả thế giới dường như im lặng.

Đám đông lặng ngắt như tờ, mọi người đều sững sờ vì cảnh tượng trước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top