Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13.

Porsche đưa bức ảnh đã cũ hơi ố vàng cho Pete xem, người đàn ông trông có vẻ thân mật với Kinn trong ảnh là ai.

Pete nhíu mày, thật thà nói: "Mối tình đầu của cậu Kinn, cậu Tawan."

"Cậu ấy bởi vì phản bội cậu Kinn nên đã bị cậu Kinn bắn trong lúc mất kiểm soát, sống chết không rõ. Mọi người đều bảo cậu ấy đã chết rồi."

Không biết tại sao, Pete có dự cảm không tốt lắm. Trên thế giới này có rất nhiều người tên Tawan, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Có lẽ?

Pete cùng xem phim với Tankhun ở phòng của anh.

Tankhun ôm gối, một bên xem phim một bên hỏi Pete: "Mày gần đây có phải không ăn uống đàng hoàng không, sao lại càng ngày càng ốm thế?"

"Có sao?" Pete trả lời: "Cậu Tankhun, tôi vẫn ăn uống bình thường, Pol có thể làm chứng."

Pol bị Arm đánh thức, tay chân quờ quạng lung tung, lầm bầm không rõ nghĩa: "Chuyện gì xảy ra, có chuyện gì, có chuyện gì... ...cậu Tankhun có lệnh gì sao... ...'

"Pol, mày lại ngủ nữa à?" Tankhun bất mãn hét lên.

Arm nhỏ giọng giải thích: "Cậu Tankhun bảo gần đây Pete quá ốm, hỏi nó có phải là không ăn uống đàng hoàng không?"

"Ồ," Pol nói: "Thì ra cậu Tankhun hỏi chuyện này, tôi gần đây đều đi ăn trưa với Pete, nó ăn nhiều lắm, gần như là gấp đôi tôi, không có chuyện nó không ăn uống đàng hoàng đâu."

Tankhun quay người ra sau, nâng cằm Pete, xoay trái xoay phải, quan sát kĩ càng, cau mày, bĩu môi, nghi hoặc hỏi: "Thật sự ăn nhiều như vậy sao? Pete ốm đến nỗi cằm nhọn hoắc như vậy rồi, trước đây còn có chút thịt."

Bây giờ, hai má của Pete không còn nhìn ra được tí thịt nào, cằm nhọn lại, các đường nét trên khuôn mặt bởi vì ốm đi nên càng nổi bật hơn.

Pol gãi đầu, cười ngây ngô: "Cậu Tankhun nói đúng, Pete đúng là gầy đi rất nhiều."

Ngay cả người không để ý nhiều thứ như Pol cũng phát hiện cậu gầy hơn. Khuôn mặt Pete hơi thay đổi, thời gian gần đây cậu thật sự đã chăm sóc cơ thể mình rất tốt, thậm chí còn không đến phòng tập, chỉ tập một số bài tập đơn giản tại phòng ngủ. Lúc chọn quần áo để mặc cũng không dám chọn đồ quá mỏng, quá chật, đều chọn những bộ đồ rộng rãi, thoải mái.

Pete có hơi thất thần... ...

"Bác sĩ... ...bác sĩ, có... ...có thể, phá bỏ được không?"

Bác sĩ Top nói: 'Tôi khuyên cậu không nên bỏ đứa nhỏ, vì cậu đã tiêm thuốc ức chế trong một khoảng thời gian rất dài, nên đã gây ra một số thương tổn cho cơ thể. Nếu như phá bỏ, lớp niêm mạc khoang sinh sản của cậu sẽ bị tổn thương ở một mức độ nhất định. Nhiều khả năng cả đời này của cậu sẽ không thể nào có con được nữa."

"Vậy sao... ..." Pete khuôn mặt trắng bệch, lẩm bẩm một mình.

Cậu cầu xin bác sĩ Top đừng tiết lộ chuyện mình mang thai cho ai biết, nếu không nó sẽ khiến cuộc sống của cậu gặp phải rắc rối.

Top cau mày, đáp ứng với cậu.

Không ít Omega bởi vì bản thân mang thân phận Omega mà đánh mất tự do, chỉ có thể ở nhà, trở thành một cỗ máy sinh sản.

Top là một Beta, hắn rất đồng cảm với những chuyện xảy ra với các Omega. Nhưng tình trạng này rất khó thay đổi, hiện nay đã có một hiệp hội chuyên bảo vệ các Omega. Họ luôn nỗ lực để giúp Omega trong xã hội có cơ hội làm việc, chứng minh Omega không chỉ có thể mang thai, mà khả năng làm việc của họ cũng không thua kém bất kỳ Alpha hay Beta nào.

Bác sĩ kê một số loại thuốc giảm bớt tình trạng ốm nghén và thuốc bổ sung dinh dưỡng để Pete phục hồi sức khoẻ.

Xã hội luôn ngăn cấm việc Omega phá thai khi chưa được phép, việc phá thai cần được sự đồng ý của bác sĩ và gia đình của Alpha đã đánh dấu Omega đó. Pete không định nói cho Vegas biết chuyện mình mang thai, vì thế các bệnh viện chính quy không thể làm được nên cậu chỉ có thể đi đến một bệnh viện tư nhân. Pete đã phát hiện cách đây hai dãy phố có một bệnh viện tư nhân nhỏ, nó được xây dựng để giúp Omega giải quyết khó khăn nếu họ mang thai ngoài ý muốn.

Đợi đến khi cậu bước vào cửa mới phát hiện, chỗ này quá tồi tàn để được gọi là bệnh viện, chẳng qua chỉ là một phòng khám tư nhân nhỏ.

Vừa bước vào cửa, cậu liền nghe thấy tiếng la hét đau đớn phát ra từ trong phòng, chói tai, đau đớn không cách nào chịu nổi.

Sau bàn làm việc ở quầy lễ tân, một nữ y tá mặc chiếc áo khoác trắng ngước nhìn cậu, có chút ngạc nhiên, hỏi theo thông lệ: "Cậu đến khám bệnh gì?"

Pete vẻ mặt xấu hổ, ấp úng nói: "Tôi...tôi mang thai."

Cô y tá nhỏ không cảm thấy ngạc nhiên, dường như cô đã nhìn quen cảnh tượng này – – Omega một mình đến phá thai. Có điều, người đàn ông trước mặt cô không giống một Omega yếu ớt.

Cô ấy đưa số thứ tự cho Pete, bảo cậu hãy ngồi đợi ở bên trong, cô sẽ gọi tên khi nào đến lượt.

Trong phòng khám nhỏ này không có nhiều bệnh nhân, chỉ có lác đác vài người ngồi trên băng ghế.

Sàn vừa được lau, dưới chân cả một mảng ẩm ướt, khiến người khác cực kỳ khó chịu. Mùi thuốc sát trùng và mùi máu nhàn nhạt lãng đãng trong không khí, vô cùng khó ngửi.

Pete ngồi trên một băng ghế dài ngoài phòng khám. Cửa mở, cậu nhìn thấy một bệnh nhân Omega có vẻ ngoài ốm yếu đến khám bệnh, người đó cũng giống Pete, chỉ đến một mình, không có ai khác đi cùng.

Đối diện phòng khám là phòng phẫu thuật sơ sài, cửa mở một nửa, bức màn trắng tinh đung đưa trong gió, bóng người di chuyển tới lui, một hồi sau, bên trong truyền ra tiếng la hét đầy đau đớn, máu tươi bắn tung toé trên tấm rèm trắng. Lúc sau, một nữ Alpha dáng người cao ráo, gợi cảm đi đến đỡ một nam Omega xinh đẹp, thanh tú ra ngoài.

Alpha an ủi Omega: "Không sao, em vẫn còn trẻ, sau này chúng ta vẫn có thể có con."

Omega đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, gương mặt xanh xao, không có một chút máu. Bước đi cậu ta loạng choạng, cơ thể run rẩy, Alpha của cậu ta nhẹ giọng dỗ dành, cậu ta không nói gì, chỉ khóc mãi.

Có người ngồi xuống bên cạnh Pete, là Omega vừa rồi ngồi trong phòng khám, hai mắt đỏ hoe, ngồi xuống lau nước mắt. Anh ta nhìn thấy Pete, quay sang hỏi cậu: "Cậu cũng đến đây phá thai sao?"

Pete lạnh mặt, chậm rãi gật đầu.

"Tôi nghe họ nói, sẽ dùng một cái kìm vừa dài vừa lạnh lẽo, đưa vào khoang sinh sản, bóp chết đứa bé chưa kịp thành hình, sau đó từ từ rút ra..."

Cơ thể Pete run lên không thể kiểm soát. Bị thương, chảy máu trong những nhiệm vụ trước đây cậu không bao giờ sợ hãi, nhưng khi nghe thấy lời nói vừa rồi của Omega đang ngồi bên cạnh, cả người cậu như rơi vào hầm băng, sững sờ ngồi im bất động một lúc lâu. Sau đó cậu lấy điện thoại ra, thử gọi điện thoại cho Vegas.

Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không ai biết được, trong bốn mươi hai giây cậu đợi Vegas bắt máy, cậu đang nghĩ điều gì – – rốt cuộc là mong đợi Vegas sẽ bắt máy, hay là... ...?

Điện thoại đã được kết nối, Pete nhắm mắt lại.

Nếu cuộc gọi này Vegas không bắt máy, liệu cậu có bước vào phòng khám lạnh lẽo, nằm trên bàn mổ trong tuyệt vọng để chiếc kìm kim loại lạnh băng kia đưa vào cơ thể cậu, không ngừng bóp chết bé con chưa thành hình hay không?

"Pete, em làm sao vậy?"

"Vega...," giọng Pete run rẩy, hơi khàn, khoảnh khắc cậu nghe thấy giọng nói của Vegas, hốc mắt của cậu chua xót, nói: "Em muốn ăn cơm cà ri miền Nam, anh có thể mua cho em được không?"

"Ừm," Vegas hỏi: "Gần đây, em vẫn khoẻ chứ? Đói rồi sao?"

"Em rất khoẻ, em muốn... ...hai phần, hai phần cơm cà ri."

"Được, được."

"Em ở chỗ cũ ở bên ngoài Gia tộc chính chờ anh."

"Ừm." khi cuộc gọi sắp bị cúp, Vegas nhanh chóng thì thầm: :Pete, I miss you."

Pete cúp máy, không biết có nghe thấy câu nói của Vegas không.

Một y tá bước ra từ phòng khám, cô cầm một cuốn sổ hô to: "Số 96 Pete? Pete – –" cô nâng cao giọng, gọi nhiều lần liên tiếp, không ai đáp lại, nên cô gọi số thứ tự của bệnh nhân tiếp theo.

Pete cau chặt mày, bịt kín miệng vội vàng bước ra khỏi phòng khám nhỏ. Cậu ngồi dựa vào chân tường bên ngoài hồi lâu, dường như mùi máu nồng nặc còn đọng lại trong mũi, rất lâu vẫn chưa tản đi.

Chờ đến khi cậu cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút, Pete mới chậm rãi trở về Gia tộc chính.

Từ đằng xa, cậu đã thấy Vegas đang đứng chéo chân lại, khoanh tay, đứng dựa lưng vào xe motor của hắn. Hôm nay Vegas mặc một chiếc áo sơ mi có hoa văn màu đen, kết hợp với quần tây đen ống ôm, cổ áo vẫn giống như thường ngày, tuỳ ý mở hai nút đầu.

Pete tiến lại gần, Vegas nhìn thấy cậu, một nụ cười nhẹ xuất hiện nơi khóe miệng, quan sát cậu từ trên xuống dưới.

"Pete, em ốm đi nhiều rồi." hắn có chút lo lắng nói, muốn đưa tay lên chạm vào bên má cậu, nhưng lại cứng rắn kiềm chế.

Pete bước đến, không nói lời nào, ôm chầm lấy hắn, cậu ngửi thấy mùi pheromone gỗ thông tuyết và trà An Cát quen thuộc trên người hắn, cơ thể dần thả lỏng, cảm thấy thư thái và bình yên.

Pete cảm giác như mình được sống lại. Cậu dường như đã rơi vào địa ngục nhưng khi chạm vào Vegas, cảm nhận nhiệt độ của hắn, cảm nhận pheromone quen thuộc, điều này khiến cậu cảm thấy cậu sống, con của cậu - một sinh mệnh mới cũng sẽ sống. Cậu không có quyền tước đi sự sống của một sinh mệnh, cho dù thời điểm đứa trẻ này xuất hiện không phải là thời điểm thích hợp.

Pete rời khỏi vòng tay của Vegas, Vegas nhìn cậu, cuối cùng vẫn không khống chế được mà vuốt ve gương mặt của cậu, hắn thì thầm: "Pete, phải chăm sóc bản thân thật tốt."

Hắn muốn chăm sóc Pete, nhưng hắn không đủ dũng khí để nói ra, hắn sợ sẽ bị cậu từ chối.

Vegas luôn không thể nào có thể giữ được những thứ mà hắn muốn, hắn càng giữ chặt, cuối cùng đều sẽ rời bỏ hắn đi thật xa. Trước đây là tình thương của ba hắn, bây giờ là... ...Pete. Có lẽ hắn đã làm quá nhiều chuyện xấu xa trong cuộc đời ngắn ngủi của mình nên ông trời đã trừng phạt hắn, khiến hắn cầu mà không được.

"Em vẫn khoẻ." Pete nhắc lại lần nữa, hơi nheo mắt, đôi môi hé mở, muốn Alpha của cậu chạm vào người cậu. Vegas nghiêng người tới, ôm lấy cậu, cảm nhận nhiệt độ của đối phương.

"Anh nghe Nop nói, tối hôm đó khi em rời đi, cơ thể em không được khoẻ, vẻ mặt rất tệ." Vegas lẩm bẩm nói: "I'm sorry... ..."

"Lẽ ra anh nên trở về sớm hơn."

Pete mở mắt, thoát khỏi vòng tay Vegas, khoé miệng nhếch lên, cười nhẹ một tiếng: "Anh có công việc của anh, em có cuộc sống của em, anh không cần phải làm như thế."

Vegas nhìn chằm chằm cậu, Pete không hiểu được nỗi đau hiện diện trong mắt của hắn có nghĩa là gì.

– – my Pete, light of my life.

Vegas nhịn không được tiến đến gần, tiến đến gần hơn.

Hắn giống một con bọ nhỏ, bản năng thúc đẩy hắn, tiến về phía ánh sáng.

Nhưng mà, tự chuốc họa vào thân, kết cục chẳng qua cũng là... ...

Hai người nhìn nhau, Pete nhìn vào đôi mắt chứa đựng tâm tình phức tạp của Vegas, sau đó khẽ hôn lên khóe miệng hắn.

Vegas đáp lại cậu, đáp lại Pete bằng tất cả sự nhiệt tình của hắn.

Không gì có thể ngăn cản hắn đến gần Pete, trừ cái chết.

Satan có thể mang linh hồn đã bị vấy bẩn của hắn rời đi, tình yêu vĩnh hằng của hắn, trái tim của hắn, sẽ vĩnh viễn đập lên vì cậu.

Nụ hôn dịu dàng dần trở nên nóng bỏng, tình cảm dâng trào. Vegas giống như một kẻ đói khát, sự ngọt ngào vô tận từ khoang miệng của Pete, hương thơm quen thuộc của nắng ấm sau cơn mưa đọng lại trong khoang mũi, mùi sữa nhàn nhạt, rất ngọt, rất nồng đậm đang dần bao quanh lấy hắn.

Hai người hôn nhau trên con phố yên tĩnh, vắng vẻ.

Trong lúc tình nồng ý mặn, Pete cảm nhận thấy, cậu cứng rồi.

Sau đó, cậu đẩy Vegas ra.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Vegas, vẻ mặt của Pete có chút mất tự nhiên.

Cậu hiện tại, không thể để tình dục chi phối, cậu không chỉ có một người.

"Cơm cà ri miền Nam của em." Pete đưa tay ra, nói: "Đưa em, em đói rồi – –"

Vegas lấy phần cơm cà ri treo trên xe đưa cho Pete, hắn im lặng một lúc, sự ham muốn cũng không vì bị người yêu đẩy ra mà biến mất.

Pete lấy phần cơm cà ri xong, liền muốn xoay người rời đi, Vegas lên tiếng: "Pete, em muốn rời đi sao?"

Hắn có chút gấp gáp, hoảng loạn.

Pete cau chặt mày, nói: "Không thì sao?"

"I'm so hungry." ánh mắt của cậu nhìn xuống hạ thân đang sừng sững của Vegas, cười cười nói: "Em tin anh sẽ có cách giải quyết."

"See you." Pete vẫy tay với hắn, quay người rời đi không thèm ngoảnh lại.

"Oh, shit!"

Cậu có khi là thiên thần, nhưng cậu có lúc cũng là ma quỷ.

Vegas biết, bọn họ từ trong trong cốt tuỷ là cùng một loại người, nếu không hắn sẽ không bị đối phương thu hút nhiều như thế.

Cậu Tankhun đã uống hết nước và bảo Pete đi lấy thêm, cậu đẩy cửa bước ra, chuẩn bị đi xuống lầu.

Cậu đi qua một đoạn đường dài, hành lang yên tĩnh, hai người tiến đến gần, người đang tiến đến gần là Porsche. Một người mang khuôn mặt tái nhợt đi theo sau hắn, ngay cả khi cậu ta chỉ mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản và bình thường nhất, vẫn không cách nào che giấu được rằng cậu ấy là một Omega rất thanh tú và đầy mê hoặc.

Pete gật đầu với Porsche, chờ đến khi cậu có thể nhìn thấy mặt người đang bị còng tay đi theo sau Porsche, Pete vô cùng kinh ngạc – – là cậu Tawan.

Cậu ấy chưa chết sao?

Mối tình đầu của cậu Kinn, trở về từ cõi chết hả?

Pete trong lòng vô cùng thắc mắc, khi đi ngang qua Tawan, đối phương liếc nhìn cậu, khẩu hình miệng khẽ động: "I know who you are."

Tôi biết cậu là ai.

Một người tù nhân, nhưng lại giống như một kẻ chiến thắng, dương dương tự đắc với Pete.

Tawan nở một nụ cười không rõ ý tứ, né tránh ánh nhìn của cậu, hạ thấp giọng, nói: "Baby 'P'."

"Kinn biết không?" Tawan nói: "Cậu đã phản bội anh ấy."

Pete đứng lặng một lúc lâu, đợi đến khi cậu hồi thần, chỉ thấy Porsche đang đẩy của phòng cậu Kinn đi vào, bóng dáng Tawan khuất sau cánh cửa.

Cánh cửa đóng lại – –

Pete nhìn cánh cửa đã đóng lại, hoá ra người tối hôm đó nghe điện thoại là cậu ấy.

Vegas, anh muốn làm gì?

--------🖤💙-------
Ơi là trời, mí pà đòi chap mới như kiểu sắp đốt sốp tới nơi zạy á :(((( thông cảm sốp còn bận kiếm tiền huhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top