Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

15.

Pete xoay người, nhắm mắt lại, thu hết vẻ mặt đau khổ, cậu nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt.

Cậu mở mắt ra lần nữa, ánh mắt trong suốt, dáng vẻ bình tĩnh.

Pete bước ra khỏi nhà kho bỏ hoang, thuộc hạ của Vegas lo lắng bước tới, họ muốn biết Vegas có mệnh lệnh gì mới không. Pete lạnh lùng nhìn họ, bất ngờ hành động, bắn chết hết những người đang có mặt ở đây.

Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật.

Bụng chợt xuất hiện một cơn đau quặn thắt, Pete phải bám vào tường nhà kho bên cạnh, từ từ ngồi gục xuống, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán. Một cảm giác nhộn nhạo quen thuộc ập đến, Pete không khống chế được cảm thấy buồn nôn.

"Chỉ... ...chỉ mới bấy nhiêu mà con đã không chịu được rồi sao?" cậu nhìn xuống bụng mình, thì thầm: "Phải dày vò Papi như vậy à."

Không bao lâu sau, Kinn cùng vệ sĩ Gia tộc chính chạy đến.

Pete ngồi thụp xuống đất, vẻ mặt khó coi, Kinn liền lao đến hỏi: "Pete, Porsche đâu?"

Pete nắm chặt tay Vegas, khó khăn lên tiếng: "Cậu Kinn, gọi xe cấp cứu, cậu Vegas, cậu ấy bị Tawan bắn, sống chết không rõ."

Kinn lộ ra vẻ mặt hoài nghi, hắn do dự.

Big, Arm, Pol và các vệ sĩ khác cùng nhau chạy đến.

Sự trầm mặc của Kinn khiến Pete nhìn sang Big, Big đang đợi lệnh của cậu Kinn.

"Big, gọi xe cứu thương đến – –"

"Vâng, cậu Kinn."

"Porsche đang ở căn phòng nhỏ trong cùng." Pete nói xong mấy câu đó, mồ hôi nhễ nhại, cậu khép hờ mắt, hơi thở hổn hển.

Những người còn lại cùng cậu Kinn vào giải cứu Porsche và Porschay, Arm tiến đến bên cạnh cậu, lo lắng hỏi: "Pete, mày không sao chứ? Mày bị thương ở đâu vậy?"

Pete lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Tao không sao."

"Tao không sao hết, mày đi vào trong giúp mọi người đi."

Arm do dự một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi vào trong xem xét tình hình.

Pete trong lúc đang ở một mình đã bí mật gửi tin nhắn cho bác sĩ Top, bảo họ hãy đến nhà kho bỏ hoang. Đợi không lâu, cậu đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vô cùng chói tai, Pete liếc nhìn bác sĩ Top, người đang đi vào trong để sơ cứu.

Cậu cúi đầu, mồ hôi túa ra ướt đẫm cả tóc mái. Chiếc cáng khiêng Vegas đi ngang qua bên cạnh Pete, Vegas được nhân viên y tế đẩy vào xe cấp cứu.

Pete nhìn thấy chiếc xe cứu thương rời đi xong mới an tâm, cậu không tiếp tục cố gắng chống đỡ nữa, lập tức ngất xỉu.

Pete đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, đứa con của bọn họ đã an toàn được sinh ra.

Nhưng Vegas đã chết vào mùa hạ năm đó.

Là chính tay cậu, đã bắn chết hắn!

Kỹ năng bắn súng của Pete được tốt nghiệp với điểm tối đa, cậu rất tự tin vào khả năng bắn súng của mình.

Đồng thời, cậu thừa nhận lần này cậu đã đặt cược một canh bạc.

Cậu đánh cược, cược bản thân, cũng đánh cược vào tình cảm của Vegas dành cho cậu.

Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc... ...sẽ giết chết Vegas!

Pete từ trong giấc mơ khóc đến tỉnh dậy, chóp mũi đang nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cậu nhìn quanh – – đây là bệnh viện.

Cậu luống cuống lau đi nước mắt trên mặt, vén chăn ra nhanh chóng xuống khỏi giường.

Cậu rời khỏi phòng bệnh trong tâm trạng vừa hoảng hốt vừa vội vàng, trên đường đi cậu gặp Arm, trên tay Arm đang cầm thức ăn đã mua cho Pete.

"Pete, mày đi đâu vậy?"

"Tao đi thăm cậu Vegas." Pete có chút gấp gáp hỏi: "Cậu ấy như thế nào rồi?"

Arm vẫn chưa kịp trả lời, Pete đã lo lắng đi nhanh về phía trước và đứng mặt bác sĩ Top.

"Bác sĩ Top...Vegas, cậu ấy... ..." Pete nắm lấy cánh tay của bác sĩ Top, ổn định lại cơ thể, đôi môi không huyết sắc có chút run rẩy, cậu đã đánh mất dáng vẻ bình tĩnh như mọi ngày, khoé mắt đỏ hoe.

Giấc mơ đó, quá chân thật, chân thật đến nỗi giống như nó thực sự đã xảy ra.

Bác sĩ Top dừng bước, nói: "Các dấu hiệu sinh tồn của cậu Vegas hiện tại đã ổn định, viên đạn không trúng vào tim, thậm chí nó còn cách khá xa tim, tuy nhiên, nó đã găm vào xương sườn của cậu ấy, khiến cậu ấy chảy rất nhiều máu, vẫn tốt là được cứu chữa kịp thời, nếu không... ..." anh khẽ lắc đầu.

Pete nghe được những lời này, thở phào nhẹ nhõm, cậu bị dọa sợ đến độ đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Arm bước đến, nhìn thấy sắc mặt của cậu không được ổn, quan tâm hỏi: "Pete, mày vẫn ổn chứ, sắc mặt mày kém quá, có muốn trở lại giường bệnh nằm nghỉ một lát không."

Pete lắc đầu, nói: "Tao muốn đi thăm cậu Vegas."

Arm nhìn bóng lưng rời đi của Pete, lại nhìn xuống đồ ăn mà mình đang cầm trên tay, trầm ngâm.

Pete đứng ngoài cửa phòng bệnh của Vegas, nghe thấy tiếng khóc của Macau, cậu thậm chí còn không có đủ dũng khí để tiến vào.

Trong phút chốc, cậu đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Không bao lâu sau, cậu nghe thấy tiếng cãi vã giữa ngài Kan và Macau.

Ngài Kan tức giận bước ra khỏi phòng, Pete đứng nép sang một bên, cúi đầu, chắp tay chào.

Chờ đến khi ngài Kan đã đi xa, Pete mới tiến vào phòng, nhìn thấy trên người Vegas bị đặt rất nhiều ống, khuôn mặt bị mặt nạ dưỡng khí che mất, mắt nhắm nghiền, đôi môi tái nhợt, yên tĩnh nằm trên giường bệnh.

Macau nghe thấy tiếng bước chân, cậu quay đầu lại, Pete nhìn thấy vệt đỏ trên khuôn mặt của cậu, đại khái đã biết được lúc nãy có chuyện gì xảy ra.

"Anh Pete." Macau chịu uỷ khuất, uỷ khuất vì ba của cậu, vào thời khắc cậu nhìn thấy Pete, nước mắt không nhịn được chảy ra càng nhiều.

Pete tiến đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, an ủi: "Đừng khóc, Macau."

"Anh Pete, anh nói xem, anh của em... ...sẽ không sao chứ?"

Pete vỗ lưng của Macau, nói một cách chắc chắn: "Ừm, Vegas sẽ không sao đâu."

Hắn nợ cậu một lời giải thích, hắn không thể cứ thế mà rời đi được.

Pete trở về từ phòng bệnh của Vegas, cậu Kinn và cậu Tankhun đã đứng đợi cậu ở phòng.

Khi Tankhun nhìn thấy Pete, anh đã bước nhanh đến, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: "Pete, mày có sao không?"

"Lúc nghe Pol nói chuyện của mày, trời ơi đúng là dọa tao sợ chết khiếp. Mày không biết đâu Pete, trái tim của tao đập thình thịch thình thịch, thiếu chút nữa là xỉu tại chỗ luôn rồi... ..." Tankhun vỗ ngực lải nhải không ngừng.

Pete cảm thấy ấm lòng, nói: "Cậu Tankhun, tôi không sao. Tôi dù sao cũng là một trong những vệ sĩ xuất chúng nhất của Gia tộc chính mà."

Tankhun không nở nổi nụ cười.

Pete tiến đến trước mặt cậu Kinn.

Kinn ngước mắt nhìn cậu, nói: "Pete, mày kể lại tình hình hôm đó cho tao nghe đi."

"Kinn, đừng quá nghiêm khắc. Pete là bệnh nhân." Tankhun bất mãn nói.

Pete nhỏ giọng kể những chuyện đã xảy ra hôm đó – –

Tawan bắt cóc Porsche, bị Pete phát hiện. Cậu đã đơn thương độc mã đến đó để giải cứu Porsche, sau đó gửi tin nhắn cho Gia tộc chính để mọi người dẫn người đến ứng cứu, đúng lúc tình cờ gặp được Vegas cũng đang đi cứu người.

Sau đó, bọn họ và Tawan xảy ra xung đột, đối đầu chính diện.

Trong cuộc chiến, Vegas vô tình bị Tawan bắn bị thương, mà Tawan, bị... ...

"Bị tôi giết chết."

Khi Kinn nghe thấy người giết chết Tawan là Pete, sắc mặt khẽ thay đổi, khuôn mặt lộ ra vẻ chấn động nhẹ.

Tankhun nhìn thấy vẻ mặt đó, ngay lập tức hét lên: "Kinn!! Tawan đã phản bội mày hai lần rồi, nếu mày buồn vì loại người này, có phải mày... ..."

Kinn chột dạ bác bỏ lời của Tankhun: "Tao không có!"

Tankhun khịt mũi, rõ ràng là không thèm tin.

Kinn hỏi: "Pete, mày nói Vegas cũng đến đấy để cứu người?"

Vậy thì, giữa hắn và Tawan không có bất cứ liên hệ nào?

Sau lưng của Tawan là đám mafia Ý và mafia Nhật... ...nếu đúng là như vậy, Gia tộc phụ không có liên can gì đến việc này, càng không phản bội Gia tộc chính?

"Đúng ạ," Pete cúi đầu, nói: "Tôi nghe Tawan nói chuyện với một người đàn ông. Tawan nói, không tìm thấy được thông tin mà người đó muốn ở Gia tộc chính, bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách, muốn thông qua việc bắt cóc Porsche, lấy thông tin quan trọng từ trên người của nó. Hắn nói, cậu Kinn xem trọng Porsche như vậy, nó nhất định sẽ biết nơi cậu Kinn cất giấu thông tin quan trọng."

Kinn không công khai mối quan hệ với Porsche, hắn nghe thấy những lời của Pete xong liền chống tay lên trán, chặn đi ánh mắt chế giễu của Tankhun đang nhìn vào hắn.

"Mày chắc chứ Pete? Người đàn ông đó không phải là Vegas?"

Pete gật đầu, nói: "Cậu Vegas lúc đó đang đứng cạnh tôi, ẩn mình trong bóng tối."

Kinn hết lần này tới lần khác hỏi kỹ từng chi tiết, sau khi xác nhận chuyện Gia tộc phụ không liên can đến việc này, hài lòng đứng dậy sau đó rời đi.

Pete cũng thuận tiện xin Tankhun một kỳ nghỉ phép dài hạn. Tankhun biết rõ tình hình sức khoẻ của cậu gần đây, đồng ý cho cậu trở về Chumphon nghỉ ngơi một thời gian.

Hai tháng nháy mắt trôi qua.

Tankhun nhận được tin nhắn của Pete, cậu nói bà ngoại đã mai mối cậu với một Omega. Gia đình đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ cho cậu, hy vọng cậu chủ có thể cho phép cậu kéo dài kỳ nghỉ.

Tankhun cảm thấy rất ngạc nhiên, vui vẻ đồng ý.

Chưa đầy nửa ngày, tin tức này không ngừng lan rộng. Mọi người trong Gia tộc chính đều biết rằng Pete sắp sửa kết hôn rồi.

Tin tức này được truyền đến Gia tộc phụ – –

Vegas sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan thì cuối cùng cũng tỉnh lại.

Hắn phải nằm ở trên giường bệnh gần nửa tháng, hắn còn phải dành thêm một tháng nằm trong bệnh viện để phục hồi sức khoẻ. Nhưng hắn vừa mới xuất viện, liền nghe được tin Pete sắp kết hôn.

Làm sao hắn có thể ngồi yên cho được.

Hắn ngay lập tức chạy thẳng từ bệnh viện đến Gia tộc chính, hỏi thăm Pete ở chỗ Tankhun.

Tankhun thấy lần này Gia tộc phụ không chống đối lại gia tộc của anh, còn vì lợi ích gia tộc mà giải quyết vấn đề của Tawan. Hiếm khi Tankhun có sắc mặt tốt khi đối mặt với Vegas.

Vegas trông có vẻ hơi bối rối, khuôn mặt không có chút huyết sắc. Hắn đang mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, điều này làm Tankhun có chút ngạc nhiên, anh không chút giấu diếm, nói hết với Vegas việc Pete thật sự sắp kết hôn.

"Em ấy thật sự... ...sắp kết hôn sao?" Vegas thất vọng cúi đầu, đôi mắt hắn lập tức đỏ hoe.

Tankhun ngạc nhiên, không ngừng nhìn quanh. Anh nhìn kĩ Vegas từ trên xuống dưới một lần nữa, không thể nào tin được nghĩ: Chẳng lẽ... ...giữa Alpha và Alpha, thật sự tồn tại tình yêu sao?

Vegas giống như người mất hồn, lặp đi lặp lại mãi một câu: "Em ấy thật sự sắp kết hôn rồi.", sau đó hắn rời khỏi Gia tộc chính trong trạng thái mất hồn mất vía.

Vegas lái một chiếc xe bình thường rời đi, hắn không mang theo gì cả. Sau khi xuống khỏi bến tàu, hắn bắt đầu dò hỏi xem nhà Pete ở đâu.

Mấy cô dì vá lưới bên cạnh bến tàu đang nói chuyện rôm rả.

"Mọi thứ trong nhà của Pete đã chuẩn bị xong hết chưa? Hai ngày nữa đám cưới sẽ được tổ chức... ..."

"Lâu rồi ở chỗ chúng ta chưa có đám cưới nào hoành tráng như vậy. Họ là một cặp tiên đồng ngọc nữ, trời đất tác hợp."

"Ai có thể nói không phải... ..."

Vegas đột nhiên hít thở không thông, lấy tay che ngực, cảm giác vết thương hơi âm ỉ đau.

Chịu đựng cơn đau, Vegas tiến đến hỏi họ về địa chỉ nhà của Pete.

"Cậu là ai? Từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua cậu."

Vegas vẻ mặt trắng bệch, dừng một chút rồi nói: "Tôi là bạn... ...ở Gia tộc chính... ...của Pete."

"À à à," các dì chỉ đường cho hắn đến nhà Pete.

Một lát sau, một ngôi nhà đơn sơ hai tầng hiện lên trước mắt. Vegas tiến đến gần, hắn nhìn thấy dưới mái hiên, bên cạnh cây chuối, là Pete đang đứng nói chuyện với một bà lão.

Cậu đang mặc một bộ quần áo trắng tinh khiết rất rộng rãi, nó trông khác hoàn toàn so với trước đây. Pete hiện tại không có mặc đồ vệ sĩ tối màu, không có nét mặt sắc bén lạnh lùng, mà vô cùng tươi sáng chói lọi, trên người là bộ đồ bình thường, thoải mái.

Bụng cậu hơi nhô cao lên, mặt tròn hơn rất nhiều, nhưng trông vẫn khá xanh xao, không chút huyết sắc.

Cậu không còn là vệ sĩ trưởng vô tình của Gia tộc chính nữa. Cậu của bây giờ giống như bất kỳ người "mẹ" nào trên thế giới này, tràn đầy ánh sáng mềm mại, khiến người khác vô cùng kinh ngạc.

Cậu, có thai rồi!

Vegas nghĩ: Đứa nhỏ trong bụng Pete, là của hắn sao?

Hai tay buông thõng bên người, bởi vì cảm xúc không ổn định, bất giác hắn nắm chặt tay lại.

Vô tình gây nên tiếng động, thu hút sự chú ý của hai người đang đứng trong sân.

Pete nhìn thấy hắn, ánh mắt bình tĩnh một cách bất ngờ. Cậu nhỏ giọng nói với bà ngoại hai câu, sau đó chậm rãi tiến về phía Vegas.

Vegas nín thở, hắn chỉ đứng yên ở đó, không nhúc nhích. Hắn lặng lẽ nhìn cậu đi về phía mình.

"Vegas," Pete gọi tên hắn, nói với hắn: "Anh xuất viện rồi sao?"

"Ừm," đầu óc Vegas bỗng trở nên trống rỗng, thậm chí còn không nhận ra sự khác lạ trong lời nói của Pete.

"Chúng ta nói chuyện một lát đi, anh chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói."

Vegas đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, hắn sợ phải nghe những lời hắn không thể chấp nhận được thốt ra từ miệng Pete.

Hắn cứ tưởng, cậu yêu hắn.

Bất luận là sống hay chết, cậu đều sẽ không rời bỏ hắn.

Nhưng hiện tại dù bé con trong bụng không biết có phải là con của hắn hay không, cậu lại muốn kết hôn cùng với người khác.

Nghĩ về việc đó, Vegas khó có thể chịu được.

Tại sao?

Tại sao Pete lại đối xử với hắn như vậy?

Là bởi vì, hắn... ...làm sai rồi sao?

Cho nên, cậu không cần hắn nữa?

Trong suốt đường đi, họ không nói với nhau dù chỉ một lời, chỉ lẳng lặng cùng nhau đi về phía bờ biển.

Dưới chân là cát vàng mịn màng, mềm mại. Mỗi một bước đi, đều khiến chân họ lún sâu xuống cát.

Những chú chim hải âu bay lượn trên bầu trời xanh, thỉnh thoảng sẽ phát lên vài tiếng kêu inh ỏi.

Các dì đang phơi đồ bên bờ biển nhìn thấy Pete, sẽ chào cậu với một nụ cười hiền hậu.

Vegas nhìn thấy nụ cười của Pete, có chút không biết phải nên làm thế nào. Lúc cậu cúi đầu, ánh mắt trở nên mềm mại hơn, cậu dịu dàng vuốt ve chiếc bụng nhỏ hơi nhô lên của mình. Vegas thừa nhận, hắn sợ, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ sợ hãi nhiều như vậy.

Nỗi sợ hãi giống như bóng tối, không ngừng tiến về phía hắn, kéo hắn trở lại vực thẳm tối tăm.

Nhưng một khi con bướm đêm đã được nhìn thấy ánh sáng, làm sao còn muốn trở lại trong màn đêm u tối nữa.

Hai người đi bộ đến một nơi vắng vẻ.

Pete dừng bước, trên mặt hiện lên nụ cười yếu ớt, cậu nhìn vào đôi mắt tràn đầy dịu dàng của hắn, cậu gọi tên hắn: "Vegas."

Cậu mỉm cười, hắn nhận thấy ở cậu có chút bi thương.

"Khi anh hôn mê, em đã mơ thấy một giấc mơ."

"Trong mơ, em... ...thật sự đã giết chết anh." Pete nhìn sang hướng khác, trông ra mặt biển xanh ngát, thở dài: "Omega thiếu vắng đi Alpha của mình – – sự cô độc đã xé nát cuộc sống của em, kéo em vào bóng tối, đẩy em vào cơn điên cuồng."

"Cũng may là," cậu mỉm cười, cả người tỏa sáng rực rỡ, nói: "Anh không sao."

Khi Vegas hôn mê, cậu đã mơ thấy rất nhiều, rất nhiều giấc mơ.

Những giấc mơ đã nhấn chìm cậu, khiến cậu rất khó để tỉnh dậy.

Vegas ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Pete, hắn có quá nhiều điều muốn nói, quá nhiều vấn đề muốn hỏi, thiên ngôn vạn ngữ, rất khó để nói thành lời. Hắn nhìn Pete đến ngây người, sợ chỉ cần hắn chớp mắt, Pete sẽ biến mất.

"Vegas, anh vẫn ổn chứ?"

Vegas đôi môi mấp máy, hắn muốn nói 'không ổn', nhưng hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình lên tiếng: "Fine, I'm fine."

Đôi mắt hắn nóng lên, cay cay, chua xót.

Vegas tiến đến gần, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Pete. Khoảnh khắc vùi đầu vào cổ cậu, hắn nhắm chặt hai mắt, cảm nhận làn da ấm áp, mềm mại, cảm nhận pheromone của Pete.

Hắn rất đau lòng, hắn muốn hỏi cậu một câu: Vì sao?

Pete khẽ vuốt lưng, âm thầm an ủi hắn.

Lòng bàn tay ấm áp của cậu xoa xoa trên má hắn và nhẹ nhàng lấy đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khoé mắt.

"Vegas, anh làm sao vậy?"

Vegas không lên tiếng, hắn giống một đứa trẻ bị bỏ rơi, vừa đáng thương lại vừa mềm yếu.

"Pete, I'm sorry." hắn dùng dáng vẻ hèn mọn nhất, cầu xin cậu: "Em đừng đi, đừng rời bỏ anh."

Tôi có thể chắc chắn, người tôi yêu là em ấy, mặc kệ em ấy có yêu tôi không, mặc kệ đứa nhỏ trong bụng em ấy là của ai.

Chàng vệ sĩ trưởng sắc sảo và rạng ngời trong quá khứ, chỉ còn sót lại sự bình thường của một người bình thường. Nhưng tôi yêu em ấy, em ấy chỉ cần cho tôi một ánh mắt, tôi liền biết tâm hồn của tôi không thể tách rời khỏi em ấy.

--------🖤💙--------
Chắc  tôi phải đổi cover với tên fic thôi.
"Em ấy không yêu tôi."
Khà khà, nghe mùi bi thương chưa =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top