Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17.

Trong suốt hôn lễ, Vegas không cách nào tập trung được, hắn ngồi thẳng lưng, dè dặt quan sát biểu cảm của Pete ngồi bên cạnh hắn.

Pete trên môi luôn giữ nụ cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhìn nhân vật chính của hôn lễ.

Pete càng lộ ra dáng vẻ bình tĩnh, Vegas càng căng thẳng. Hắn biết hắn đã làm sai, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm, bất an.

Đôi vợ chồng mới dưới sự chứng kiến của linh mục, trao nhẫn cho nhau.

Linh mục nói: "Ngay bây giờ các con có thể hôn nhau."

Đôi vợ chồng mới hôn nhau.

Nụ hôn kết thúc, phụ dâu phụ rể, hoa đồng đi trước, vây quanh cặp đôi mới cưới ra khỏi lễ đường, tiếp sau đó là thời gian ném bó hoa.

Vegas bám sát vào người Pete, ....., nhỏ giọng gọi: "Pete."

Pete bất động thanh sắc liếc nhìn hắn, sau đó thu lại tầm mắt, hoà vào đám đông.

Vegas ra khỏi nhà thờ, Nop lập tức tiến đến, hỏi ý kiến: "Cậu Vegas?"

Biết rõ chuyện này chỉ là hiểu lầm, Vegas đau đầu, lạnh mặt ra lệnh: "Kế hoạch bị huỷ bỏ."

Pete quay đầu lại nhìn, nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh như sao trời: "Vegas, những người này, đều là anh mời đến tham gia hôn lễ sao?"

Vegas: "... ..."

Cả người đơ ra, mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hắn cười gượng, nói: "Yes."

Pete nhướng mày, nở một nụ cười khó đoán, nói: "Ok."

Earth đứng phía trước goi: "Pete, em mau đến đây – – đến chụp hoa cưới này."

Pete bước nhanh đến, đứng sau đám đông, cho đủ số lượng.

Chờ đến khi Vegas giải thích xong các vấn đề cho Nop hiểu, tiến đến cho Pete, thấy cậu đã cầm bó hoa trên tay, Earth cười vô cùng mãn nguyện: "Pete, xem ra người tiếp theo kết hôn sẽ là em, anh chờ tin vui của em đấy!"

Pete cười nhạt, lịch sự gật nhẹ đầu, nói: "Hy vọng là thế."

Vegas đứng cách cậu không xa, người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Nhiếp ảnh gia muốn chụp một tấm ảnh gia đình của Luke, Pete đương nhiên được gọi đến chụp. Sắp xếp vị trí đứng xong xuôi, Pete đứng cạnh Luke. Nhiếp ảnh gia đã chuẩn bị chụp, đột nhiên Luke bảo dừng lại, sau đó nói với Pete: "Tại sao không gọi Vegas sang đây chụp chung."

Pete chưa kịp nói gì.

Luke trực tiếp lớn tiếng gọi tên Vegas, khi Vegas đang đi đến chỗ họ, Luke hạ giọng, nói: "Pete, tối hôm đó anh không phải cố ý nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người đâu, anh thức dậy uống nước. Thật đó, tại cách âm trong nhà không tốt."

Pete: "... ..."

Vegas từ đằng kia đi đến.

Luke mời hắn: "Vegas, chụp ảnh gia đình cùng chúng tôi không.."

Vegas không lên tiếng, đưa mắt nhìn Pete.

Pete khẽ gật đầu.

Vegas trông có vẻ rất vui, đứng bên cạnh cậu. Trong lúc chờ chụp ảnh, như một thói quen hắn vươn tay ôm eo cậu, kéo Pete vào trong vòng tay của mình.

Pete đã quá quen thuộc với pheromone của Vegas, cậu thấy nhột, nhưng cơ thể của cậu lại không bài xích với động tác của Vegas.

Vegas mím môi cười nhẹ.

Một tiếng "tách", tấm ảnh gia đình được chụp xong!

Hôn lễ kết thúc, phần còn lại của Bridal Party được tổ chức tại một nhà hàng cạnh bờ biển.

Là một bữa tiệc buffet.

Pete vừa cầm dĩa bánh ngọt, vừa hỏi Nop - người đang đi theo sau lưng Vegas: "Nop, bọn họ đang ở đâu vậy? Bảo họ đến đây ăn chút gì đi."

"Hôm nay là ngày trọng đại của Luke, tôi không muốn làm mọi người mất hứng." Pete cắn một miếng bánh, bởi vì nó quá ngọt, mà lông mày nhíu lại, cậu đưa nó đến trước miệng Vegas, ra hiệu bảo hắn ăn giúp cậu.

Vegas ngoan ngoãn mở miệng, giải quyết nốt miếng bánh ngọt mà Pete đang ăn dở.

Không lâu sau, có rất nhiều người mặc vest đen đến dự tiệc, thân hình vạm vỡ, vẻ mặt lạnh lùng. Bọn họ có chút mất tự nhiên, cầm lấy cái dĩa, bên trên là một số loại bánh ngọt màu hồng.

Pete rất kén ăn, món nào cũng chỉ ăn một hai miếng liền không muốn ăn nữa. Những thứ mà cậu không muốn ăn nữa đều được đưa cho Vegas, Vegas cũng không từ chối, đều ăn hết. Chỉ là một số món ăn khá cay khiến Vegas lộ ra vẻ mặt lúng túng.

"Nếu anh không muốn ăn thì thôi vậy." Pete ánh mắt lạnh nhạt.

Vegas không dám làm Pete tức giận, ngoan ngoan há miệng, Pete đút cho hắn một miếng phi lê cá hồi nhúng một ít mù tạt.

"Khụ khụ... ..." Vegas bị sặc bởi mùi cay nồng của mù tạt. Hắn che miệng lại, ho không ngừng, hốc mắt ươn ướt.

"Anh có muốn uống một ly nước không?"

Pete cầm lấy ly Martini màu sắc rực rỡ từ trên khay của phục vụ, đưa cho Vegas. Thức uống quen thuộc, Vegas vừa uống một ngụm, vị cay nồng ở trong khoang miệng khiến hắn bỏ qua sự giáo dưỡng, không nhịn được trực tiếp nhổ ra. Pete kịp thời né đi nên không bị bắn lên quần áo, Vegas che miệng lại bằng một chiếc khăn tay, hắn nhìn cậu cầu cứu. Pete nhận lấy ly rượu, nói cho hắn biết nhà vệ sinh ở đâu, hắn có chút xấu hổ rời đi.

Luke nghiêng người qua, vẻ mặt ranh mãnh: "Vegas đã đắc tội gì với em à, em định hành hạ cậu ta như vậy luôn hả?"

Pete vẻ mặt vô tội: "Làm gì có."

"Anh nhìn thấu hết rồi, không cần nguỵ biện." Luke hỏi: "Pete, mấy người này...mấy người này đều là bạn của Vegas sao?"

Luke chỉ vào Nop và những vệ sĩ khác.

Pete gật đầu, nói: "Anh không cần lo, bọn họ đều là thuộc hạ của Vegas."

Luke im lặng một lúc lâu, lựa lời nói: "Vegas, cậu ta có lai lịch ra sao?"

Pete thành thật trả lời: "Cậu chủ của Gia tộc phụ, người thừa kế số một."

Luke thiếu chút nữa là đi vào vết xe đỗ của Vegas, phun ngụm rượu vừa uống ra khỏi miệng. Anh ta lúng túng nuốt nước bọt, có chút khó chịu ho khan.

Ho xong, anh ta lại có chút ngưỡng mộ nói: "Pete, cậu ta là cậu chủ Gia tộc phụ, em lại dám đối xử như vậy với cậu ta sao!"

"Có gì không được chứ," Pete nói: "Trong mắt em, anh ấy cũng giống như những người bình thường, không có gì khác biệt."

"Pete, đứa nhỏ trong bụng em...là của Vegas phải không?"

Pete không nói gì, cậu lắc lư ly rượu Martini trên tay, trong vô thức cậu muốn nhấp một ngụm để che đậy cảm xúc đang dao động của mình, nhưng lại bị Luke chặn lại.

Anh ta có chút hoảng hốt lo sợ ngăn cậu lại, nói: "Em đang mang thai, không được uống rượu."

Pete bĩu môi, có chút không vui: "Chỉ uống một ngụm, không thể xảy ra chuyện gì đâu."

"Không được." Luke thái độ kiên quyết.

Luke vừa nói được đôi ba câu với Pete, lại bị người khác gọi đi.

Pete đợi Vegas một lúc, nhìn thấy Nop đang đứng trước quầy lấy thức ăn.

Cậu bước đến, chào hỏi đối phương.

Nop nhìn thấy cậu, trong lòng có chút căng thẳng.

"Nop, đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, anh thu xếp để bọn họ trở về đi. Chúng tôi không đặt trước quá nhiều phòng."

Nop là người nắm rõ tình hình. Đối mặt với Pete, anh ta có chút lúng túng, ngập ngừng nói: "Vâng, cậu Vegas đã ra lệnh như vậy."

Pete gật đầu.

Vegas được Luke giới thiệu, rất nhanh đã hoà nhập với người trong gia đình của họ.

Pete biết rõ, hắn rất giỏi ngụy trang, luôn chiều theo sở thích của mỗi người, khiến mọi người vô hình chung sẽ khiến người khác có hảo cảm. Đặc biệt Luke đã ám chỉ với mọi người, Vegas là bạn trai của cậu, hơn nữa, hắn còn tỏ ra không để ý đến đứa nhỏ trong bụng của cậu là con ai, vui vẻ tiếp nhận.

Pete cắn môi, vừa mới bắt đầu chỉ có một vài câu giải thích, sau đó một truyền mười, mười truyền trăm, họ hàng đều công nhận Vegas là một "chàng trai tốt". Mọi người đối xử với hắn ngày càng nhiệt tình, Pete lười giải thích, mọi chuyện đã phát triển vượt ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Hôn lễ kết thúc, Nop dìu Vegas đã say không biết gì trở về phòng ngủ.

Pete không biết tại sao Vegas lại uống say như thế, tửu lượng của hắn tệ như vậy sao?

Vegas trong miệng không ngừng gọi tên Pete, bảo cậu đừng bỏ rơi hắn, Nop dìu Vegas an toàn về đến phòng, biết điều rời đi.

Pete nhìn khuôn mặt đỏ bừng của hắn, lộ ra vẻ mặt khó chịu, cậu đi lấy một chậu nước ấm, làm ướt khăn, sau đó ngồi trên mép giường, cẩn thận lau mặt cho hắn.

"Pete... ..."

"Pete, đừng đi, em đừng đi."

"Anh cần em... ..." nói xong, hắn khẽ nức nở.

Pete dừng lại động tác lau mặt, cậu vuốt gọn những lọn tóc loà xoà trên trán Vegas, cúi xuống, khẽ hôn lên trán hắn, thì thầm: "Đồ ngốc."

Nụ hôn di chuyển dần xuống, cậu nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi hắn. Khi cậu đang do dự có nên tiếp tục hôn xuống không, Vegas nằm dưới người cậu đột nhiên mở mắt. Hai người nhìn nhau một hồi lâu, qua một lúc, Vegas đưa tay ra siết chặt sau gáy của Pete, nhẹ nhàng ấn xuống, cánh môi mềm mại chạm vào nhau.

Vegas nhìn chằm chằm cậu, không buông tha bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên gương mặt cậu. Pete có chút xấu hổ, đặt hai tay lên ngực hắn, ngọ nguậy muốn ngồi dậy.

"Nhắm mắt lại." cậu nói.

Vegas khẽ lắc đầu.

Pete đưa tay ra, che đi đôi mắt của hắn, sau đó cúi người xuống, tiếp tục một cách dịu dàng, một nụ hôn đầy quyến luyến.

Lông mi của Vegas lướt qua lòng bàn tay cậu, cảm giác ngứa ngáy truyền đến. Không lâu sau, Pete rút tay lại, Vegas nắm lấy cổ tay của Pete, chọc nhẹ vào lòng bàn tay.

Bọn họ ăn ý không đề cập đến mối quan hệ trước mắt của hai người, Pete ở lại phòng của hắn.

Pete vô cùng bình thản nằm cạnh Vegas. Trong bóng tối, Vegas nhẹ giọng nói: "Pete, em ngủ chưa?"

"Hửm?"

"Đứa nhỏ có phải con của anh hay không đều không sao hết," Vegas nói: "Pete, cho anh thêm một cơ hội, để anh chăm sóc hai người, được không?"

Pete không lên tiếng, cậu mở mắt, nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

"Anh sẽ cố gắng trở thành một người ba tốt, một người chồng tốt."

Pete không nói gì, qua một lúc, cậu nói: "Trễ như vậy rồi, anh không buồn ngủ sao?"

"Không buồn ngủ." trong bóng tối, tay của Pete bị hắn bắt lấy, Vegas nắm chặt tay cậu, đầu ngón tay xoa nhẹ lên mu bàn tay của cậu.

"Không buồn ngủ vậy... ...thắt lưng của em có chút mỏi, anh giúp em xoa một chút đi."

Tay của Vegas mò mẫm trong bóng tối.

"Anh xoa chỗ nào vậy?" Pete bắt lấy tay hắn, kéo lên, đặt ở thắt lưng.

"Ấn nhẹ vào." Pete yêu cầu.

Vegas xoay người lại, dùng lòng bàn tay giúp cậu xoa bóp, làm giảm cảm giác đau nhức, Pete thoải mái phát ra tiếng rên khe khẽ.

"Mang thai rất mệt sao?" Vegas nói: "Em khổ cực rồi."

"Ừm."

Khi Pete đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Vegas ngưng động tác xoa bóp lại.

"Pete," hắn nhỏ giọng gọi cậu.

"Làm sao vậy?"

Vegas tiến tới, ghé sát vào tai cậu, giọng nói khàn khàn: "Anh...anh cứng rồi, làm sao đây?"

Pete: "... ..."

Qua một lúc, Pete nói: "Phòng tắm, ra cửa rẽ trái."

Vegas lẩm bẩm nói: "Giúp anh đi."

"Help me."

Pete mắng hắn một câu, bất đắc dĩ vươn tay ra.

Một lúc sau, hơi thở hổn hển càng trở nên dữ dội.

Pete hết cách, nói: "Vegas, anh có thể nào đừng phản ứng mạnh như vậy được không?" hiện tại hắn cực kỳ giống một Omega đang bị chơi. Pete thật sự không hiểu, rốt cuộc ai mới là Omega? Làm sao có thể dễ dàng bị dục vọng chi phối như vậy!

Tay cậu lên xuống một cách nhanh chóng, không lâu sau, Vegas bắn hết vào tay cậu.

Pete mặt đỏ bừng, tai vừa nóng vừa đỏ, cậu chậm rãi thở phào, bảo Vegas dọn dẹp sạch sẽ, cậu phải đi ngủ rồi.

Ngày hôm sau, Pete thức dậy có hơi muộn.

Cậu từ cầu thang bước xuống, phát hiện Vegas đang theo bà ngoại học nấu ăn, cậu đứng trên tầng hai lặng lẽ quan sát một lúc lâu.

Vegas bắt chước cách cầm dao cắt giống hệt bà ngoại, bà đứng cạnh bên chỉ dẫn hắn.

"Pete từ nhỏ đã không biết nấu ăn, mỗi lần vào phòng bếp bà đều phải nơm nớp lo sợ." bà ngoại cười nói: "Khi ở Gia tộc chính chắc chắn là nó đã ăn không ít mì ăn liền rồi. Vegas, con hãy để ý đến nó, đừng để nó ăn nhiều mì ăn liền như vậy."

"Vâng, ngoại. Con sẽ giúp bà trông chừng em ấy, không để em ấy ăn nhiều mì gói, mấy thứ này đều không có dinh dưỡng."

"Đúng vậy." bà ngoại vội vàng nói: "Được rồi, đến lúc cho thêm đường dừa rồi."

"Thêm nhiều ớt một chút, Pete từ nhỏ đã thích ăn cay."

"À, vâng."

Pete mím môi cười nhẹ, cậu lớn tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Ngoại ơi – – hai người đang nói chuyện gì đấy, có phải là đang nói xấu con không?"

"Vegas, em cảnh cáo anh, đừng có nói xấu em trước mặt ngoại, nếu bị em phát hiện, hừm... ..." Pete mở miệng, nói bằng khẩu hình miệng "anh coi chừng anh đấy" , cậu ừ hử rồi xuống lầu, đi vào phòng bếp.

Vegas giống như đang làm chuyện xấu bị bắt gặp tại trận, có chút chột dạ.

Bà ngoại cười nói: "Pete, đứa nhỏ này, sao lại hung dữ với khách như thế."

"Con hung dữ sao?" Pete cười hỏi Vegas: "Anh nói xem, em có hung dữ không?"

"Không, không hung dữ." Vegas có chút lúng túng nói.

Pete vô cùng hài lòng.

Cậu tiến đến gần bà ngoại, nắm lấy tay bà, bĩu môi: "Bà ngoại~, sao bà lại nói giúp người ngoài, con có còn là cháu cưng của bà nữa không."

"Lớn to đầu rồi, lại còn sắp có em bé, sao vẫn còn trẻ con như vậy!" bà ngoại thở dài, ánh mắt nhịn không được nhìn sang Vegas, nói: "Cũng không biết, ai có thể chịu được tính khí của con."

Vegas lên tiếng: "Ngoại ơi, thật ra...tính tình của Pete rất tốt, ở Gia tộc chính mọi người đều rất thích em ấy."

"A?" bà ngoại thẳng thắn hỏi: "Còn con, Vegas, con có thích Pete không?"

Vegas đang làm cơm cà ri, lúc múc ra dĩa, nghe thấy vậy hắn xấu hổ cúi đầu, liếc mắt nhìn sang Pete.

Pete mỉm cười, một tiếng "ayda", âm thanh hờn dỗi vang lên: "Bà ngoại ! ! !"

Vegas xoay người lại, nhìn thẳng vào bà, vẻ mặt nghiêm túc, hắn tăng âm lượng, hét lên: "Ngoại ơi, xin cho con được phép chăm sóc Pete đến hết cuộc đời."

Bà ngoại nhìn thấy biểu cảm cười trộm của Pete,  cố tỏ ra bí hiểm, nói: "Không được, nếu lỡ như con làm cho Pete tức giận, khiến nó đau lòng, vậy thì phải làm sao?"

Vegas vội vàng nói: "Sẽ không, sẽ không đâu ạ."

"Con... ...con sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt, sẽ xem em ấy còn quý trọng hơn sinh mạng của con." Vegas nói: "Nếu con khiến Pete tức giận, hay làm em ấy buồn, em ấy đánh mắng con ra sao đều được, chỉ là đừng rời bỏ con."

"Con...con không thể sống thiếu em ấy!"

"Vegas," Pete trừng mắt nhìn hắn, hai má hơi phồng lên, trước mặt bà ngoài, ăn nói vớ vẩn.

Bà ngoại hài lòng gật đầu, nắm lấy bàn tay Pete, rồi lại nắm lấy bàn tay Vegas, đặt tay của Pete vào trong tay của Vegas, giọng nói thành khẩn: "Pete mệnh khổ, không dễ gì mới lớn đến chừng này. Hôm nay, bà giao nó cho con, con phải đối xử thật tốt với nó, nếu không... ..."

"Ngoại."

"Ngoại~"

Vegas và Pete đồng thành hét lên.

"Được rồi, được rồi, bà đi trước đây, không làm phiền không gian riêng của đôi tình nhân."

Chờ bà ngoại rời đi, Pete muốn rút tay ra, nhưng Vegas lại nắm chặt không buông.

Pete cau mày, giận dữ trừng mắt, nói: "Vegas, anh đừng nghĩ rằng ngoại nói như vậy là anh đã đủ tư cách vượt qua khảo nghiệm ở chỗ em."

"Nếu anh lại tiếp tục mắc sai lầm, khiến em tức giận thêm lần nữa, em liền, em liền... ...ra ngoài tìm một... ..."

Vegas nhẹ nhàng kéo Pete vào lòng của mình, hai tay ôm lấy eo, đôi mắt tĩnh mịch, nói: "Em sẽ không như vậy."

"Anh chắc chắn vậy sao?"

"Ừm," Vegas gật đầu, nói: "Bởi vì, anh biết em sẽ không nỡ. Với lại, anh hiện tại rất chắc chắn, đứa nhỏ trong bụng em, là con của anh."

------🖤💙------
Dạo này chị em mình khá bận, không còn trans sẵn để up nữa. Những lúc up muộn là những lúc vừa beta xong :( . Đêm hôm qua cũng thế. Tui trong lúc đợi thì đã ngủ quên. Cám ơn mọi người rất nhiều, dù chương mới ra chậm nhưng vẫn luôn ủng hộ và đợi nó =))))
Chương 17 rồi, thế là lại sắp kết thúc một bộ truyện nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top