Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

19.

Trong đêm tối, Vegas cúp điện thoại, hắn rón ra rón rén trở về phòng, vừa nằm xuống cạnh Pete, giọng nói mơ hồ của Pete vang lên, hỏi: "Ai gọi điện đến vậy?"

Sau khi nghĩ ngợi, Vegas nói: "Là Porsche."

"Hửm?"

Vegas đến gần Pete, giúp cậu xoa bóp eo, làm dịu đi cảm giác đau nhức.

Bụng của Pete hiện tại càng ngày càng lớn, căng phồng như một quả bóng, phần thắt lưng thường xuyên bị đau nhức, đứng ngồi đều không thoải mái, Vegas vô cùng đau lòng. Hắn dự định đợi đến khi em bé ra đời, sẽ kể cho nó nghe nỗi đau khi Pete mang thai, để biết rằng nó đã dày vò Pete khó chịu như thế nào!

"Porsche có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, liên quan đến tai nạn xe của ba mẹ Porsche. Cậu ấy nghi ngờ chuyện này có liên quan đến ngài Korn, bảo là không nghĩ được ai có thể giúp cậu ấy. Cho rằng anh là người sẽ không bị Gia tộc chính mua chuộc, cho nên đã đến nhờ anh giúp đỡ."

"Ừm, anh nghĩ sao?" Pete buồn ngủ đến díp cả mắt hỏi.

"Pete, nói thật thì anh hiện tại không muốn nhúng tay vào cuộc chiến của gia tộc."

"Vegas, chuyện này liên quan đến ba mẹ Porsche, nó nhất định là bị dồn đến đường cùng rồi, nếu không, sẽ không gọi xin anh giúp đỡ." Pete giọng điệu nhẹ nhàng, nói: "Anh giúp nó cũng không sao."

"Nó là bạn thân của em."

"Ừm," Vegas dịu dàng trấn an: "Khuya lắm rồi, em mau ngủ đi, nếu không ngày mai tay chân vừa lạnh vừa bị sưng phù."

Bên cạnh truyền đến tiếng thở nhè nhẹ, đều đặn, Vegas nhìn chằm chằm lên trần nhà, cả đêm trằn trọc không ngủ được.

Sáng sớm Vegas liền gọi cho Nop, bảo anh ta sai vài người đi điều tra tai nạn xe hơi của ba mẹ Porsche.

Porsche đã gửi cho Vegas tấm ảnh chụp chung của ba mẹ và ngài Korn, Vegas đã từng xem qua tấm ảnh, hiểu được tầm quan trọng của việc này. Bởi vì ba mẹ của Porsche, hắn đã nhìn thấy tấm ảnh của họ trong phòng làm việc của ba.

Không bao lâu sau, Nop đã nói với hắn là bọn họ đã tra ra một số manh mối, nhưng do đã trôi qua quá nhiều năm, người thật sự biết rõ chuyện này không còn lại bao nhiêu người.

Pete nhận ra hắn có tâm sự, đành giải vây cho hắn: "Nếu anh muốn tự mình đi điều tra, có thể trở về Bangkok."

Vegas do dự, hắn không muốn rời xa Pete, rời khỏi Chumphon. Nhưng hắn lại muốn biết rõ mối quan hệ phức tạp của ba mẹ Porsche với gia tộc của hắn.

Trước sự thuyết phục của Pete, Vegas quyết định sẽ trở lại Bangkok, điều tra rõ ngọn ngành chuyện này.

Pete nhìn theo chiếc thuyền đưa Vegas rời đi, Luke bước đến từ sau lưng cậu, nói: "Rõ ràng là không nỡ, tại sao lại khuyên người ta rời đi."

"Anh ấy là một con đại bàng, không phải là một con sói đã hết thời vinh quang." Pete nói: "Em không muốn anh ấy vì một vài chuyện mà phải hối hận cả đời."

Luke thở dài.

Pete đột ngột nói: "Luke, giúp em với."

Pete khuôn mặt trắng xanh, mồ hôi lạnh tuôn ra trên trán, đôi môi run rẩy nói: "Bụng của em, đột nhiên đau quá."

Luke vội vàng dìu cậu, căng thẳng nói: "Pete, em sao thế...không phải là sắp sinh rồi đấy chứ?"

Pete lắc đầu, cậu cũng không biết nữa, rõ ràng vẫn chưa đến ngày dự sinh.

Luke nơm nớp lo sợ đưa Pete đến bệnh viện trong làng để bác sĩ kiểm tra cho cậu, chắc chắn là ngày sinh vẫn chưa đến.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là thai nhi động đậy, tránh xúc động mạnh." bác sĩ dặn dò.

Ông bà ngoại nghe thấy tin Luke đưa Pete đến phòng khám, bỏ hết công việc đang dang dở trên tay, chạy ngay đến phòng khám xem Pete.

"Ông bà ngoại, con không sao." Pete cố nặn ra nụ cười nhợt nhạt, an ủi hai người lớn tuổi.

"Vegas đâu rồi?" bà ngoại hỏi.

"Anh ấy có chuyện phải trở về Bangkok rồi ạ." Pete giải thích.

Bà ngoại có chút không vui, nói: "Vợ sắp sinh rồi mà không lo ở bên cạnh chăm sóc, lúc này còn chuyện gì quan trọng khiến nó phải trở về Bangkok."

"Ngoại~" Pete nói: "Là con bảo anh ấy trở lại Bangkok."

"Con, đứa nhỏ này thật là – –" bà ngoại đau lòng nắm lấy tay Pete, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.

Vegas rời đi gần một tháng, mỗi ngày hắn đều gọi điện thoại cho Pete, báo cáo lại những gì hắn đã điều tra.

Đêm đó hắn gọi điện video cho Pete, như thường lệ Vegas kể hôm nay hắn đã làm những gì cho Pete nghe, Pete cũng sẽ nói với Vegas, hôm nay bé con lại dày vò cậu ra sao.

Sau khi nói xong những chuyện thường ngày, Pete nhận ra hắn có gì đó không ổn. Hôm nay Vegas dường như có chút căng thẳng và nhạy cảm, cậu hỏi: "Anh sao vậy, còn có chuyện gì muốn nói với em hả?"

Vegas im lặng, hắn đang ngồi trong phòng ngủ, trên tường treo rất nhiều trang bị khác nhau, khiến hắn nhìn thấy rất phiền muộn.

"Pete, anh... ..." hắn nhắm mắt, nắm chặt tay thành nắm đấm.

Chuyện này, hắn không muốn nói với Pete, sợ Pete sẽ lo lắng, nhưng... ...lỡ như, lỡ như hắn xảy ra chuyện, nếu Pete không biết, cậu sẽ hận hắn.

"Vegas," Pete dịu dàng gọi.

Vỗ về hắn: "Anh còn nhớ những gì em đã nói không? Cho dù việc gì xảy ra chúng ta đều phải cùng nhau gánh vác, cùng nhau đối mặt, không có gì quá to tát cả."

Vegas mở mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như hắn đã hạ quyết tâm, nói: "Ba quyết định ngày mai Gia tộc phụ sẽ tiến hành bao vây Gia tộc chính. Pete, xin lỗi, anh không cách nào có thể ngăn cản chuyện này."

Pete im lặng, im lặng một lúc, cậu nói: "Vegas đừng cảm thấy có lỗi, nghe em, anh phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, sống sót trở về, được không?"

"Nếu anh chết, em sẽ dẫn theo con của anh, tái hôn với người khác." Pete nhìn thẳng vào mắt hắn, từng câu từng chữ nói: "Hứa với em, phải sống."

Ngày hôm sau, Pete cả ngày lo lắng trùng trùng, không ăn nổi cơm, chỉ uống được một ít nước.

Bên ngoài trời nhiều mây, mây đen đang bay đến, thời tiết ngột ngạt khiến người khác cảm thấy khó chịu.

"Đoàng—", sấm chớp ầm ầm, Pete giật mình, cậu đi tới đóng cửa sổ, khi vừa đóng cửa sổ xong, mưa gió ùn ùn kéo tới, gió thổi mạnh làm bật tung cửa sổ, mưa tạt vào mặt Pete.

Pete từ từ lau đi, cậu cảm thấy bản thân dường như trở nên mềm mại, yếu đuối, trước đây cậu không như thế này. Con người một khi có mối bận tâm, liền trở nên do dự thiếu quyết đoán, yếu đuối hèn nhát.

Mồ hôi không ngừng túa ra trên trán, bụng đột ngột xuất hiện một cơn đau dữ dội.

Đau, đau quá.

Pete khuôn mặt tái đi vì đau, không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, cậu dựa lưng vào tường, thở hổn hển, muốn gọi người đến.

Cửa phòng cậu không đóng, người đầu tiên phát hiện ra tình trạng của cậu là Earth - người đang đi xuống bếp để lấy nước uống, anh vội vàng đi vào, hỏi: "Pete, em sao rồi, vẫn ổn chứ?"

Pete liên tục lắc đầu.

"Em đợi một chút, anh đi gọi người đến." Earth nhanh chóng chạy đi, Pete đợi một lúc, Earth dẫn Luke cùng ba mẹ Luke cùng chạy lên lầu.

Bọn họ cùng nhau đưa Pete đến bệnh viện.

Bên ngoài cửa sổ mưa gió không ngớt, sấm chớp kèm theo gió mạnh không ngừng kéo đến.

Vừa đến bệnh viện, Pete đau tê dại cả người, ý thức mơ hồ.

Đợi đến khi cậu vào phòng sinh, đã là chuyện của nửa tiếng sau đó.

Bác sĩ gây mê cho cậu, đợi một lúc sẽ tiến hành sinh mổ.

Ý thức của Pete dần trở nên mơ hồ, tâm trí của cậu như bay theo gió, băng qua đại dương, đến bên cạnh Vegas. Trong cơn mê, cậu thấy Vegas đang chiến đấu trong một cuộc chiến đẫm máu, cậu thấy ngài Kan và ngài Korn nằm trên vũng máu.

Vegas cúi đầu nhìn ngài Kan, tiếng khóc xé tim gan, khắp nơi đều là máu, mùi thuốc súng vẫn còn sót lại trong không khí. Vẻ mặt của mỗi người đều tê liệt, lạnh lẽo, trận mưa lớn bên ngoài dường như đã rửa sạch vết máu trên mặt đất, dường như có thể gột rửa hết tất thảy những điều bẩn thỉu, nhơ nhuốc nhất trong trận chiến.

"Oa oa – –" Pete bị tiếng khóc của đứa nhỏ đánh thức, vừa tỉnh lại, Earth đã ôm một đứa nhỏ cơ thể vẫn chưa được lau sạch, vẻ mặt anh vui vẻ hớn hở nói với Pete: "Pete, là một cặp song sinh, một nam một nữ."

Bà ngoại rưng rưng nước mắt, bà ôm trong tay một đứa nhỏ khác, hỏi cậu: "Con muốn đặt tên gì cho tụi nhỏ?"

Pete hơi hé miệng, âm thanh vừa nhẹ vừa nhỏ, nói: "Venice, con trai gọi là Venice, con gái... ...con gái gọi là Victoria." nói xong, Pete không chống đỡ được nữa, lập tức ngất xỉu.

Cậu từng thảo luận với Vegas về việc đặt tên cho con của mình. Vegas không có hứng thú với việc đặt tên cho con, hắn mỉm cười bảo cậu cứ đặt tên mà cậu thích. Pete nghĩ ra được mấy cái tên, tên con trai có, tên con gái có. Giờ đây, chúng toàn bộ đều đã được sử dụng.

Không lâu sau, Vegas gọi điện thoại báo cho Pete rằng hắn sẽ trở về Chumphon trễ vài hôm, bởi vì ba của hắn, ngài Kan - đã qua đời, ngài Korn cũng qua đời cùng lúc với ông ta.

Pete nói với hắn, con của họ đã được sinh ra, một trai một gái, là một cặp song sinh.

Vegas nghe vậy, vẻ mặt ngơ ngác, sau khi bất ngờ qua đi hắn dè dặt hỏi: "Thật sao?"

Pete gật đầu, nhờ Earth ôm đứa nhỏ sang đây.

Vegas nhìn qua màn hình, đứa nhỏ trắng hồng nhỏ xíu, ánh mắt tràn đầy dịu dàng khó tả.

"Pete, anh không biết làm sao để cảm ơn em, vì đã bằng lòng ở bên cạnh anh." Vegas lấy tay che mặt, không muốn Pete nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của mình.

Pete cười nhẹ, vỗ về hắn: "Vegas, có lẽ ban đầu tụi nhỏ đến không đúng lúc, nằm ngoài dự liệu, nhưng tụi nhỏ là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban tặng cho chúng ta."

Pete đã nghỉ phép được nửa năm, mới từ Chumphon trở lại. Tankhun ôm chầm lấy cậu không rời tay, oán trách cậu tại sao lâu như vậy mới quay lại. Trong nhà xảy ra nhiều biến cố – – Gia tộc phụ dưới sự lãnh đạo của ngài Kan, đã bao vây Gia tộc chính.

Tankhun không biết ở sân vườn đã xảy ra chuyện gì, Kinn và Porsche đều không chịu nói. Kinn nói với anh, ba của bọn họ - ngài Korn - đã giết chú Kan. Kan là người chết trước, còn ngài Korn bị bắn, có một viên đạn lạc bắn trúng ngài Korn, cả hai đều chảy rất nhiều máu nên đã không qua khỏi.

Tankhun biết rõ, Kinn đã không nói cho anh biết sự thật, chắc chắn có lý do của riêng mình. Anh cũng không miễn cưỡng hỏi cho ra lẽ vì sợ sẽ nhận được một câu trả lời không mong muốn.

Pete ôm Tankhun, giải thích: "Cậu Tankhun, bởi vì... ...mang thai, có em bé."

Tankhun bị choáng váng một lúc, sắp xếp lại lời nói của Pete, vui mừng khôn xiết ôm lấy cậu: "Ý mày nói, vợ của mày mang thai, có em bé rồi?"

Pete im lặng một lúc, bị Tankhun xem là ngầm thừa nhận.

Cậu lấy điện thoại ra, đưa cho anh xem ảnh của tụi nhỏ.

"Tụi nó đã ra đời rồi, một đứa gọi là Venice, một đứa gọi là Victoria." Pete chỉ vào hai cục bông trắng hồng trong tấm ảnh.

Tankhun đã rất sốc trước tin tức tốt lành này, anh hét lên: "A a a... ...dễ thương quá, chúng lớn lên nhất định sẽ cực kỳ đáng yêu!"

Bởi vì trong nhà có hai cục bông trắng hồng thường gào khóc đòi ăn, nên Pete thường nghỉ phép trở về Chumphon. Mấy ngày gần đây, Pete lại nghỉ phép, Tankhun rất thoải mái cho phép.

Kể từ khi ngài Korn và ngài Kan lần lượt qua đời, mối quan hệ của Gia tộc chính và Gia tộc phụ có chút tế nhị. Cả hai gia tộc đều ngầm không nhắc đến những ân oán trước đó, như thể thế hệ trước đã chết, hận thù cũng vì vậy mà tiêu tan thành mây khói.

Vào một ngày không khác biệt gì so với ngày thường, đó là một ngày hết sức bình thường. Điều kinh ngạc nhất đã xảy ra, có người từ Gia tộc phụ gửi thiệp mời đám cưới đến Gia tộc chính.

Tankhun không có hứng thú đi xem nó, anh ném sang một bên. Anh chỉ có chút ngạc nhiên, vậy mà lại là thiệp cưới của Vegas. Không biết ai lại xui xẻo đến như vậy, phải kết hôn với Vegas!!!

Anh đi hỏi Kinn, "Mày có đi không?"

Kinn nói: "Đi chứ, sao lại không đi, hiếm khi gia tộc mình lại có chuyện vui như vậy."

Tankhun gần đây rất ít khi gặp được Porsche, anh tùy tiện hỏi, Kinn giải thích: "Porsche sang bên đấy giúp đỡ, ngày mai sẽ trở lại, hôn lễ này chúng ta sẽ tham gia."

Vào ngày diễn ra hôn lễ, Tankhun đặc biệt chọn một bộ lễ phục đủ để làm mù mắt mọi người. Anh tự tin đảm bảo mình sẽ nổi bất nhất trong đám đông, nhấc chiếc kính râm, anh vô thức hỏi: 'Pete, mày thấy tạo hình của tao hôm nay thế nào?"

Arm đẩy kính, nói: 'Cậu chủ, Pete xin nghỉ phép rồi, nó vẫn chưa quay lại."

"Ối," Tankhun có chút bất mãn nói: "Arm, tháng này Pete đã xin nghỉ phép tận mấy lần rồi, không ổn thì bảo nó đem vợ con đến nhà chúng ta luôn đi."

Arm nói: "Không lâu lắm, tháng này có ba mươi ngày, Pete cũng xin nghỉ khoảng chừng mười ngày rồi."

Tankhun: "... ..."

Đột nhiên biết được anh trai mình sắp kết hôn bạn sẽ có cảm giác ra sao?

Maucau chỉ cảm thấy mơ màng, anh ruột của mình, có vợ từ khi nào vậy?

Macau vừa trải qua kỳ phân hoá lần hai mấy ngày trước, từ Omega phân hoá thành Alpha. Trong khi cậu vẫn chưa kịp đau buồn vì mối tình đơn phương của mình tan vỡ, cậu lại biết được rằng anh trai mình sắp kết hôn.

Vegas giữ rất kín chuyện này, cậu thậm chí còn không biết Vegas sẽ kết hôn với ai.

Vào ngày diễn ra hôn lễ, Macau ngồi ở bàn tiệc chính háo hức chờ đợi , hôn lễ vẫn chưa bắt đầu. Bên cạnh cậu có người vừa đến, Macau nhìn sang, là anh cả Tankhun gần đây không còn gây khó dễ cho cậu nữa.

Macau không tình nguyện chắp tay lại, chào hỏi Tankhun: "Chào anh Cả."

Rồi tiếp tục chào những người khác.

Hôm nay là hôn lễ của anh trai cậu, cậu không thể cư xử thô lỗ được.

Tankhun liếc nhìn cậu một cái, không quá cao hứng ừm một tiếng, sau đó ngồi xuống.

Vegas cử người đi đón người thân của Pete từ Chumphon đến Bangkok, người thân của Pete rất vui mừng, đối với Vegas rất nhiệt tình.

Pete luôn cảm thấy Vegas đang giấu diếm điều gì đó với cậu. Sáng sớm hôm sau, Vegas ở trên giường nắm lấy tay cậu, nói một cách đầy trìu mến: "Pete, hôm nay chúng ta kết hôn đi."

Đầu óc Pete trở nên trống rỗng, ngập ngừng nói: "Kết... ...kết hôn? Anh nói là hôm nay sao?"

Cậu cảm thấy có chút hoang đường, nhưng Vegas lại gật đầu, hắn nói: "Anh đều chuẩn bị xong hết cả rồi, hay là em không nguyện ý kết hôn với anh?" hắn nhìn Pete có chút uất ức, vẻ mặt hiện lên vẻ dè dặt.

"Ông bà ngoại, còn có các cô dì chú bác, bọn họ đều biết hết rồi sao?"

Vegas gật đầu.

"Chỉ có em là không biết?"

Vegas hối lỗi gật đầu.

Pete mắng: "Tên khốn ích kỷ."

Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là... ...đi đến hôn lễ!

Hôn lễ được tổ chức rất riêng tư, khách đến cơ bản chỉ có họ hàng hai bên và người có quan hệ thân thiết.

Đám cưới vẫn chưa bắt đầu, Tankhun buôn dưa lê nói chuyện phiếm với Porsche: "Porsche, mày nói xem, người như Vegas, không biết Omega nào lại ngốc như vậy, lại đi kết hôn với nó, hahahahahaha."

Porsche không trả lời, lúc này nhạc được xướng lên, hôn lễ bắt đầu. Bản nhạc <Wedding March> vang lên, cuộc trò chuyện của hai người bị gián đoạn, đèn xung quanh tối đi. Tankhun cảm thấy hứng thú nên xoay người lại, ở cuối thảm đỏ anh nhìn ra cửa, khoảnh khắc anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó, nụ cười trên gương mặt anh đông cứng lại.

Tankhun kinh ngạc hét lên: "PPPP... ...Pete... ..."

Sao có thể là Pete!!!

Người có phản ứng giống anh là Macau - người đang ngồi bên cạnh anh. Cậu lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau nó nở một nụ cười tự chế nhạo bản thân, biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.

Tankhun không biết tại sao nhóc con này lại lộ ra biểu cảm như vậy, bởi vì biểu cảm trên mặt cậu không tốt hơn anh là bao.

Ở cuối thảm đỏ, ông ngoại mặc một bộ tây trang màu đen, ông có tinh thần rất minh mẫn, gương mặt hồng hào, Pete trong bộ lễ phục trắng tinh nắm tay ông tiến về phía trước.

Vegas ở phía đầu thảm đỏ, mong chờ người mình yêu tiến đến, hắn cũng mặc một bộ lễ phục trắng tinh, cả hai bộ quần áo đều có cùng kiểu dáng, chỉ là chi tiết có hơi khác nhau một chút.

Pete được ông ngoại dẫn đi trên thảm, khi đi ngang qua trước bàn tiệc chính, Tankhun rơm rớm nước mắt, không kiềm được gọi một tiếng "Pete".

Pete nghe thấy giọng nói của cậu Tankhun, xoay đầu, gửi cho anh một nụ cười vô cùng thoải mái.

Tankhun: Pete, nếu mày bị bắt cóc hãy nháy mắt một cái... ...uhuhuhuhu... ...cái quái gì đang xảy ra vậy? Tại sao vị hôn thê của tên khốn Vegas lại là... ...Pete, Pete không phải là Alpha sao?

Rốt cuộc cái quái gì đang xảy ra vậy, Pete đã giấu anh bao nhiêu chuyện rồi?

Tankhun nghĩ thầm, tự rót cho mình một ly rượu, uống cạn. Macau ngồi bên cạnh, tâm trạng buồn bực, nói: "Anh cả, em cũng muốn uống, anh có thể giúp em rót một ly không?"

Tankhun bình thường sẽ luôn làm khó với nhóc con này, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cậu, anh lập tức giúp Macau rót một ly rượu mạnh.

Hai người bắt đầu uống, cậu một ly tôi một ly.

"Macau, mày trông có vẻ không được vui, hôm nay là hôn lễ của Vegas không phải sao?"

Macau vẻ mặt buồn bực nói: "Không có, anh Cả. Anh mới là người trông có vẻ không được vui."

Tankhun lạnh lùng trừng mắt nghiến răng, thấp giọng nói: "Tao đương nhiên là thấy không vui rồi, không ai nói với tao hôm nay là hôn lễ của Vegas và Pete."

Kinn nghiêng người qua, hạ thấp giọng, nói: "Khun, tao cũng không biết."

Bởi vì bọn họ thậm chí còn không thèm mở thiệp cưới ra xem!

Ông ngoại đặt tay Pete vào tay Vegas.

Cặp đôi mới cưới nổi bật dưới ánh đèn sân khấu, bọn họ nắm lấy tay nhau, bốn mắt nhìn nhau đong đầy tình ý.

Dưới sân khấu, ở bàn tiệc Earth bị cảm động khóc đến mơ hồ, vừa khóc vừa nói với Luke: "Bó hoa của em đã có tác dụng rồi, Pete kết hôn với người em ấy yêu rồi!"

"I Vegas take you, Pete, to be my wife, my partner in life and my one true love."

Ở bàn chính, Tankhun và Macau bắt đầu ôm nhau khóc.

Porsche vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ hỏi Kinn: "Bọn họ bị làm sao vậy?"

Kinn nói: "Không biết, có lẽ là do quá vui mừng."

Porsche thở dài, không ngờ được rằng người kết hôn với Vegas lại là Pete. Pete, cậu... ...có rất nhiều chuyện không nói cho bọn họ biết, nếu có cơ hội Porsche muốn hỏi cho rõ ngọn ngành, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

"I will trust you and honor you, "

"I will laugh with you and cry with you."

......

......

"So I give you my life to keep."

Vegas đã hoàn thành lời thề nguyện, giúp Pete đeo nhẫn lên ngón áp út.

Pete nói lời thề nguyện, cũng đeo nhẫn lên cho Vegas.

Sau này, vinh quang hay ô nhục đều cùng nhau gánh vác.

Hai người trao nhau nụ hôn đầy ngọt ngào.

Tankhun và Macau ngồi dưới sân khấu nhìn một màn này, sau đó tiếng khóc càng trở nên to hơn.

Trong khoảnh khắc hai người hôn nhau, Pete thầm nghĩ: Cho dù là sống hay chết, sau này họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.

Ai cũng không thể mang người cậu yêu rời khỏi cậu.

— END —

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top