Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6.

Pete đang nhớ lại chuyện đã xảy ra khuya hôm qua sau khi buổi đấu giá kết thúc. Cậu không ngừng thử nhớ xem tối qua mình đã tắt tai nghe sau khi tháo nó ra chưa, cậu tin rằng mình sẽ không thể nào phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy. Nếu không thân phận Omega của cậu sớm đã bị bại lộ từ lâu, cho nên sự thật chỉ có một...

Đi đến kết luận này, Pete nghiến răng nghiến lợi đến tận nửa đêm vẫn không ngủ được. Khó khăn lắm mới tiến vào giấc ngủ, cậu bỗng rơi vào một giấc mơ kỳ quái – – trước mắt là máu đỏ khắp nơi, thế giới bên ngoài cửa sổ vừa lạnh lẽo vừa tăm tối, bầu trời phản chiếu màu đỏ như máu một cách kỳ lạ. Bên ngoài thú dữ gầm rú, quỷ quái đau đớn hét lên, tất cả đều vô cùng kinh khủng.

Căn phòng cậu đang ở rất ẩm thấp, mặt đất bê bết máu. Cậu cẩn thận mở cửa ra, một hành lang tối tăm hiện ra trước mắt.

Pete biết mình đang mơ, cậu liều mạng cố gắng tỉnh lại, nhưng mọi thứ đều vô ích.

Cậu đi hết một đường, không biết đã đi bao lâu, bỗng một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt cậu.

Một chiếc áo sơ mi bằng nhung màu đỏ rượu quỷ dị dưới ánh sáng, giống như hoà vào bóng tối. Người đàn ông ngoảnh mặt lại, đôi mắt thờ ơ, khóe miệng hiện lên ý cười, quen thuộc lại xa lạ.

"Vegas – –" Pete nhỏ tiếng gọi.

Người trước mặt vừa nghe thấy giọng nói của cậu liền sững sờ, dừng lại tại chỗ không bước tiếp nữa, Pete ngập ngừng bước đến.

Pete đứng sau lưng hắn, cách hắn một bước chân.

Vegas quay lại, đôi mắt lạnh lùng dường như trở nên ấm áp ngay khi nhìn thấy Pete.

"Pete." Vegas tiến đến gần cậu, ngửi pheromone của cậu. Mùi hôi tanh của máu trong không khí lại tỏa ra mùi sữa hòa quyện với mùi nắng thoang thoảng sau cơn mưa.

Quen thuộc, thật thơm.

Pete lùi lại có chút cảnh giác, đối phương không ngừng tiến lại gần.

Từng bước từng bước một.

"Là em sao?"

Pete bị ép vào góc tường, không ngờ rằng Vegas ở trước mắt đột nhiên ôm chầm lấy cậu, đưa mũi đến một bên cổ của cậu hít một hơi thật sâu để tìm pheromone trên cơ thể cậu. Thật ấm áp, đó là mùi hương của Omega hắn.

"Thật tốt khi có em ở đây." Vegas nhẹ nhàng thì thầm.

Lúc này bầu trời đỏ như máu và u ám ngoài cửa sổ đã bị ánh sáng mặt trời hé mở. Ánh nắng chói chang tràn ra từ khe hở, cảnh vật xung quanh thay đổi. Từ hành lang xa lạ tối tăm bọn họ được đưa đến một bãi cỏ xanh mát, hoa thơm chim hót tràn ngập ánh nắng rực rỡ, đầy ấm áp.

"Hundreds of years ago, I must have said
'I love you'."

Mấy trăm năm trước, tôi đã từng nói với em 'Tôi yêu em'.

"You just forgot," Vegas nhỏ giọng nói: "and me."

Chỉ là em quên, tôi cũng quên mất.

"Nhưng mà, hiện tại tôi tìm thấy em rồi."

Pete không lên tiếng, nhắm mắt lại im lặng cảm nhận sự tồn tại của Vegas.

... ...

... ...

Ánh sáng ngoài cửa sổ vỡ tan, ánh sáng huyền ảo xuyên qua rèm cửa lẻn vào phòng.

Gia tộc phụ.

Vegas quay mặt qua, từ từ mở mắt. Hắn mơ thấy Pete, hắn không dễ gì mới mơ thấy một giấc mơ tươi đẹp như vậy.

Trong những năm qua, trên tay hắn đã dính quá nhiều máu, đã giết quá nhiều người và làm quá nhiều việc. Trong giấc mơ của hắn, giống như ở địa ngục <Decameron> đầy tiếng la hét, tiếng gầm rú, lạnh lẽo, tăm tối và đẫm máu.

"Pete." Vegas nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Làm sao đây, hình như, càng ngày càng..."

Pete thỉnh thoảng sẽ trả lời LINE của Vegas. Đôi khi sẽ trả lời một dòng trước khi ngủ, đôi khi trong lúc xem phim với Tankhun rảnh sẽ trả lời hắn một câu "Xem phim với cậu Tankhun, bận".

Thời kỳ mẫn cảm của Vegas vẫn chưa qua.

Cha hắn cần người giao một tập tài liệu quan trọng cho Gia tộc chính, Vegas rất vui vẻ đi làm.

Sau khi đưa tài liệu xong, Vegas đi đến phòng tập luyện có mùi pheromone của Pete. Sau khi hắn bước vào, các vệ sĩ đang luyện tập liền tụm năm tụm bảy rời đi.

Vegas đút một tay vào túi quần, dựa vào tường, yên lặng nhìn Pete cách đó không xa đang quay lưng về phía hắn tập tạ. Mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm chiếc áo phông, lộ ra cơ bắp mạnh mẽ của Pete. Trong phòng không có pheromone của người khác, với sự vận động cường độ cao, pheromone của Pete theo gió trở nên vừa mê hoặc vừa quyến rũ.

Có thể do trời quá nóng, Pete cởi chiếc áo phông trắng đã đẫm mồ hôi ra, sau đó quay trở lại tiếp tục luyện tập.

Một lúc sau, Pete dường như ý thức được có người đang đứng nhìn. Cậu từ từ đặt tạ xuống, quay đầu nhìn sang bên cạnh liền thấy một bóng người đang đi về phía mình.

Vegas hôm nay ăn mặc rất giản dị, chiếc quần tây đơn giản cùng với áo sơ mi đen xám không cài nút ở trên cùng. Hắn đi tới, cầm lấy chiếc khăn mồ hôi màu trắng mà Pete đã để sang một bên, rồi bước đến chỗ cậu.

"Tại sao anh lại ở đây?" Pete nhìn xung quanh phát hiện cậu là người duy nhất còn lại trong phòng tập luyện, cậu mới hỏi Vegas.

"Tôi đến đưa tài liệu." Vegas rất tự nhiên vươn tay, lau mồ hôi trên trán của Pete một cách cẩn thận và nhẹ nhàng.

Pete để cho hắn làm những gì mà hắn muốn, không cảm thấy khó chịu cũng không cảm thấy bị mạo phạm.

Hai người cách nhau rất gần, mùi pheromone trên người của Pete quá nồng, hoà lẫn với với mùi hương nhè nhẹ của trà trắng An Cát trên người Vegas.

Sau khi Vegas lau mồ hôi cho cậu, hắn nghiêng người về phía trước, nhắm mắt lại hít nhẹ một hơi.

Vẻ mặt của Pete nhất thời không được tự nhiên, nhưng cậu không lùi về sau, khoé miệng cậu không khỏi nhếch lên, vô ý để lộ ra nụ cười. Cậu không phải là người thích cười, bởi vì đường nét trên khuôn mặt cậu khi cười quá mềm mại, càng giống một Omega yếu đuối. Tuy rằng cậu vốn dĩ là như thế, nhưng cậu lại không muốn bị phát hiện thân phận.

Cậu đã cố gắng hết sức để cải trang thành một Alpha cường đại, nói cười thận trọng, đối xử lạnh nhạt với mọi người. Cộng với kỹ năng mạnh và năng lực hạng nhất, không ai có thể nghi ngờ rằng cậu là một Omega.

Mọi thứ mà cậu có ngày hôm nay đều phải đánh đổi bằng rất nhiều máu và mồ hôi, nếu ai muốn phá vỡ cuộc sống yên bình hiện tại, cậu sẽ chống trả một cách quyết liệt. Nhưng...theo thời gian, Vegas luôn để lộ ra khía cạnh dễ tổn thương, cởi bỏ lớp ngụy trang của mình, đối xử chân thành với cậu.

"Đêm qua em đã gặp anh trong mơ." Pete thì thầm.

Vegas mở mắt, ánh mắt khi hắn nhìn người khác lúc nào cũng lãnh đạm và lạnh lẽo, khiến người khác không dám nhìn thẳng, vậy mà...bất cứ khi nào nhìn vào Pete, luôn có một ngọn lửa nóng bỏng đang cháy rực trong mắt hắn.

Thật muốn, mạnh mẽ giữ em ấy bên mình.

Tốt hơn hết là nhốt em ấy lại, ở nơi không có ai có thể nhìn thấy em ấy, để Pete chỉ thuộc về một mình hắn.

"Vậy sao?" Vegas nhìn Pete đầy trìu mến, dịu dàng. Hắn vuốt ve cổ Pete, dựa vào đó ngửi mùi hương ở tuyến thể sau cổ cậu.

"Hundreds of years ago," Pete nói với hắn: "I must have said 'I love you'."

Vegas nghe vậy, vô cùng sửng sốt. Hắn đứng thẳng người dậy, nhìn chằm chằm Pete hồi lâu, đột nhiên cúi người xuống muốn hôn Pete.

Pete mở mắt nhìn hắn, Vegas cười nhẹ, thì thầm nói: "Pete, nhắm mắt lại."

Pete ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Vegas vuốt ve khuôn mặt cậu và nhanh chóng hôn xuống một cách mãnh liệt, Pete cũng đáp lại hắn như thế. Nụ hôn này vừa nóng bỏng mãnh liệt, lại vừa say đắm.

Đến khi nụ hôn kết thúc, Vegas có chút hưng phấn ôm chặt lấy cậu.

Không có gì cần giải thích, không có gì cần nói rõ. Chỉ một câu đơn giản, chỉ một ánh mắt, Vegas đã hiểu rõ Pete. Em ấy đến rồi, hơi ấm của hắn, ánh sáng của hắn đến rồi, đến tìm hắn rồi.

Hai người họ yên lặng tận hưởng không gian riêng tư, bỗng có một tiếng nói bên ngoài phòng tập luyện. Pete vô cùng cảnh giác, cậu đẩy Vegas ra xa, nhìn xung quanh sau đó kéo tay Vegas, bước nhanh đến phòng thay đồ ở góc phòng tập luyện.

"Pete nên ở trong phòng tập luyện mới phải." đó là giọng của Pol, hắn nói lớn: "Bình thường không có việc gì làm, nó sẽ ở lì phòng tập luyện."

"Pete – –"

"Pete – –"

"Pete – –"

Pol hét lên mấy lần, hắn và Arm một trước một sau tiến vào, Pol nhìn quanh, nghi ngờ nói: "Này! Pete không có ở đây, không lẽ nó quay về phòng rồi à?"

Arm đẩy kính, không lên tiếng.

"Pete gần đây có chút bất thường lắm." Pol nói.

Arm nhìn hắn, hỏi: "Bất thường như thế nào?"

Pol gãi đầu, không trả lời được nguyên do tại sao.

Arm bất lực cười một tiếng, trong lòng đã dự đoán được, nói: "Có lẽ là nó đang yêu."

"Oh~" Pol ngạc nhiên, tra hỏi Arm làm sao hắn biết được chuyện đó.

... ...

... ...

Phòng thay đồ nhỏ hẹp, nó gần như quá chật để chứa hai người đàn ông.

Pete và Vegas dựa sát vào nhau, Vegas vòng tay qua eo Pete, cậu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ở nơi nào đó của Vegas.

"Em có muốn không?" Vegas hỏi nhỏ bên tai cậu.

Vẻ hoảng sợ lướt qua trong mắt Pete, cậu mở miệng mắng thầm: "Anh điên à."

Khi tiếng bước chân bên ngoài xa dần, có tiếng thở dốc phát ra từ căn phòng thay đồ trong góc phòng.

"Ưm, a... ...a... ..."

Nơi này, các vệ sĩ của Gia tộc chính sẽ xuất hiện mọi lúc.

Pete một bên nhận lấy cú thúc mạnh mẽ của Vegas đang lấp đầy trong cậu, một bên lại lo sợ rằng sẽ bị phát hiện.

Không lâu sau, phòng tập luyện lại có người đến.

Cậu nghe thấy giọng hình như là Big và Ken. Khi giọng nói đến gần hơn nữa, cậu nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người họ, cậu sợ đến mức cắn mạnh vào vai Vegas, kiềm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, phát ra âm thanh như động vật nhỏ.

Big ngừng nói chuyện với Ken, hắn ngửi thấy mùi pheromone của Alpha vô cùng cường đại, đó là hương thơm của gỗ thông tuyết và trà trắng An Cát. Gần đây mỗi khi vô tình gặp Pete, hắn đã ngửi thấy mùi hương này trên người của cậu, nhưng...hắn nhớ rằng pheromone của Pete rất nhạt và không có tính công kích, còn pheromone này...pheromone này là của Vegas - người thừa kế Gia tộc phụ, giống hệt nhau.

Big không xa lạ gì với pheromone của Vegas, hắn thường bí mật gặp gỡ người thừa kế Gia tộc phụ, bán một số thông tin quan trọng của Gia tộc chính để đổi lấy rất nhiều tiền.

Big lạnh mặt, ngăn Ken đi vào phòng thay đồ, tìm một cái cớ dẫn hắn đi ăn.

"Không phải nói sẽ ăn cơm sau khi tập luyện sao?" Ken bối rối hỏi.

Big sắc mặt không được tốt lắm, lập tức túm lấy Ken, bất chấp tất cả lôi hắn rời đi.

Trong phòng thay đồ, Pete thở phào nhẹ nhõm. Dịch thể được giải phóng khỏi cơ thể của Vegas làm cả người cậu nhớp nháp, khó chịu vô cùng.

Thời gian gần đây Pete để ý thấy Big luôn quan sát mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ, thỉnh thoảng khi nhìn thấy cậu từ xa sẽ đi vòng sang đường khác.

"?"

Pete cảm thấy bối rối nhưng cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó, vì cậu Kinn đã bị bọn côn đồ bắt cóc ở nhà Porsche. Bọn họ đã đuổi theo suốt cả chặng đường, tuy nhiên một cơn mưa xối xả bất ngờ ập đến, chiếc xe chở Kinn và Porsche từ trên đường lao xuống khu rừng rậm rạp bên cạnh, sống chết không rõ.

Tất cả vệ sĩ của Gia tộc chính đều được điều động để tìm kiếm dấu vết của cậu Kinn trong cơn mưa bão.

Thời kỳ nhạy cảm của Vegas cuối cùng cũng đã qua, nhưng hắn phát hiện điện thoại của Pete đang trong trạng thái bị ngắt kết nối, tin nhắn không thể gửi đi được.

Cậu thậm chí không trả lời tin nhắn cho có lệ trước khi ngủ, Vegas lần đầu tiên gặp phải tình cảnh Waterloo.

(Giải thích một chút: Waterloo là trận quyết định của Chiến dịch Waterloo và trận cuối của Napoleon. Trận chiến được coi là "điều kịch tính mà bạn chưa bao giờ gặp trong cuộc đời".
Ở đây có nghĩa là chuyện Pete không trả lời tin nhắn của Vegas là chuyện chưa bao giờ xảy ra đối với hắn, kiểu dị á. Hiểu hông? Hông hiểu thì thoi bỏ qua ik.)

Hắn luôn chơi đùa với trái tim của kẻ khác, lần này đã bị đảo ngược thân phận – –

Vegas không phải là một người dễ dàng bỏ cuộc, khoảng 6 giờ tối ngoài cửa sổ trời đang mưa tầm tã, hắn thử gọi lại cho Pete.

Điện thoại thực sự đã được kết nối.

Trời mưa tầm tã, tiếng mưa rào rào.

"Alo – –" Pete đang ở trong rừng, mặc trên người cái áo mưa mở đèn pin rọi xung quanh, tuy nhiên quần áo bên trong áo mưa vẫn bị ướt sũng, dính vào người rất khó chịu.

"Pete," Vegas đôi mắt đầy tơ máu, giọng khàn khàn hỏi: "Cuối cùng em cũng nhận điện thoại của anh rồi."

"Anh – – nói – – cái gì?" tia chớp loé lên, mưa như trút nước. Pete nghe không rõ, cậu hét lên: "Em đang bận, không có thời gian nói chuyện với anh."

Hai người chưa nói được mấy cậu, Pete bởi vì điện thoại không có tín hiệu, đã ngắt kết nối với Vegas.

Vegas vẻ mặt ảm đạm, hắn biết chuyện gì đang xảy ra trong Gia tộc chính, nhưng – –

Hắn tức giận đẩy hết đống đồ trên bàn xuống đất, hắn phẫn nộ đập mạnh xuống mặt bàn. Bọn vệ sĩ canh cửa im bặt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Mấy ngày nay cậu chủ Vegas tính khí vô cùng xấu, họ phải thật cẩn trọng, sợ sẽ chọc giận cậu chủ.

Vegas đôi mắt đầy tơ máu, thở hổn hển, hắn nghiến răng gọi thuộc hạ đến.

"Cử kẻ giết người giỏi nhất, giải quyết hết đống rắc rối đó cho tôi." giọng Vegas vừa lạnh lùng vừa dữ tợn: "Làm không xong, cũng không cần quay lại đây."

Kinn, mày lúc nào cũng là kẻ ngáng đường tao! Vegas nghĩ thầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top