Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7.

Cơn bão đi qua, tàn phá cả khu rừng.

Pete lau đi nước mưa trên mặt, bọn họ đã tìm kiếm một ngày một đêm, mưa gió cũng hoành hành suốt cả đêm.

Cậu loạng choạng bước về phía một căn nhà gỗ tồi tàn và đổ nát, cũng không biết là người thợ săn nào đã dựng lên nó nhưng hiện tại nó là nơi trú ẩn tạm thời của tất cả vệ sĩ.

Cậu cởi chiếc áo mưa trong suốt trên người ra, bộ đồ vệ sĩ bên trong ướt sũng dính sát vào da thịt vô cùng khó chịu. Cậu đến gặp Arm, muốn mượn cục sạc dự phòng để sạc chiếc điện thoại đã sập nguồn của mình.

Căn nhà nhỏ hẹp, vô cùng chật chội.

Pete tìm đến một góc nhỏ, lấy một cái bánh quy nén kèm một chai nước khoáng.

Mở điện thoại lên, có hàng chục cuộc gọi nhỡ, thậm chí hàng trăm tin nhắn cậu chưa đọc.

Pete không mở bánh quy nén, cậu đặt bánh và nước sang một bên mặc dù bản thân đang rất đói và khát, sức cùng lực kiệt. Cậu đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, thời tiết ảm đạm không nhìn ra được bây giờ là mấy giờ, cậu thử gọi lại.

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối.

Tốt quá, ở đây có tín hiệu.

"Alo, anh ổn không?" Pete hỏi đối phương.

Vegas ném con dao trên tay xuống bàn, con dao cắm thẳng đứng, lưỡi dao trắng bạc ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cho thấy độ sắc bén của nó.

"Em bận xong rồi sao?" hắn ngạc nhiên đứng dậy khỏi ghế da, đi đến bên cửa sổ, vầng trăng sáng lấp lánh bên ngoài, trên trời là cả một biển sao.

"Không." Pete ngắn gọn, nói: "Em...muốn ăn thịt nướng." cậu thở dài, núi sâu rừng già không phải nơi cho người bình thường ở. Mưa gió cuốn sạch tất cả, vừa nóng vừa ẩm, các loài côn trùng có độc có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

"Đợi em trở về, anh đưa em đi ăn." khoé miệng Vegas hơi nhếch lên, hắn dịu giọng nói: "Anh biết có một quán bán thịt nướng cực kỳ ngon."

"Thật sao?" Pete liếm môi, cậu như thể nếm ra được mùi vị thịt nướng giữa môi và răng, cậu hỏi: "Thời tiết ở chỗ anh thế nào?"

Vegas mở cửa sổ, ánh trăng chiếu vào khung cửa, từng tia sáng rơi xuống.

Hắn đưa tay ra, ánh trăng như nằm trọn trong lòng bàn tay, trái tim của Vegas lúc này mới dần yên tâm và tĩnh lặng lại. Xung quanh yên lặng, biển sao hòa cùng tiếng côn trùng ríu rít, hắn chưa bao giờ im lặng ngắm nhìn ánh trăng như vậy, không còn lẫn với xương máu, cũng không còn u ám và lạnh lẽo.

Vegas thành thật nói: "Ánh trăng đêm nay thật sự rất đẹp."

Pete không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, đây dường như là một cơn mưa bão không bao giờ dứt. Mây đen cuồn cuộn đầy trời, giống như một con quái thú làm náo động cả bầu trời.

Vegas hỏi: "Em nhìn thấy ánh trăng chưa?"

"Trong gió, hình như có hương hoa. Còn có, mùi hương của em."

Pete cắn môi, chớp chớp mắt. Không hiểu tại sao trái tim bên ngực trái đập rất mạnh, tần suất của nó càng ngày càng nhanh hơn, là ảo ảnh sao?

"Em nhìn thấy rồi."

"Em đưa tay ra đi."

"Được, anh đợi một chút."

Pete bước ra ngoài, Arm ngước mắt nhìn cậu trong đám đông. Pol phàn nàn thời tiết quá xấu, không ngừng thở dài. Arm yên lặng lắng nghe, không quan tâm hắn, cũng không ngắt lời.

Pete đi dưới mái hiên, cậu đưa tay ra, nước mưa từ mái hiên rơi xuống lòng bàn tay, lành lành rất sảng khoái.

Đồng thời điểm đó, Vegas nhắm mắt lại, hắn cũng đưa tay ra, nắm lấy ánh trăng trong lòng bàn tay, như thể hắn có thể giữ lấy khoảnh khắc thuộc về cậu.

"Em bắt được ánh trăng chưa?"

"Bắt được rồi." Pete không thể nhịn cười, cười vì sự trẻ con của họ.

"Khoảnh khắc này, chỉ thuộc về anh và em."

Pete cười khẽ, cậu không còn cảm thấy đói và mệt nữa. Vegas yên lặng, lắng nghe tiếng cười của cậu.

"Pete."

"Ừm?"

"Pete."

"Ừm??"

"I miss you."

"en..." Pete nói: "I'm so hungry."

Quán thịt nướng.

Pete và Vegas ngồi cạnh nhau, Pete chịu trách nhiệm cho thịt cậu muốn ăn lên vỉ nướng, còn Vegas sẽ nướng thịt, sau đó gắp ra dĩa và dùng kéo cắt thành từng miếng nhỏ.

Phân công công việc rõ ràng!

Pete cảm thấy như mình được sống lại, đồ ăn ngon khiến cậu cảm thấy dễ chịu. Cậu nói thêm vài câu về nhiệm vụ lần này.

"Anh không biết hai sát thủ mà em đã gặp ngu ngốc như thế đâu." Pete nói, "Em muốn bắt sống chúng, nhưng lại vô tình giết chết chúng."

Vegas đang cắt thịt ba chỉ, hắn nghe Pete nói vậy động tác trên tay hơi khựng lại. Trong mắt thoáng thấy nụ cười trên môi của Pete, không nhịn được cũng bật cười theo cậu.

"Em không bị thương chứ?"

Pete hất cằm, có chút tự hào nói: "Chuyện nhỏ thôi, chỉ là đám lưu manh, không làm hại được em đâu."

Vegas đột ngột tiến lại gần.

Pete không tránh đi, nhìn thẳng vào hắn, cậu muốn biết hắn đang muốn làm cái gì.

"Tốt lắm." Vegas hết sức tự nhiên lấy khăn tay lau đi vết sốt dính trên khoé miệng.

Pete chớp mắt, vẻ mặt hết sức vi diệu.

Cậu nghiêng đầu nói nhỏ vào tai hắn: "Lát nữa chúng ta cùng về nhà anh nhé."

"I'm so hungry." nói xong, cậu nhanh chóng ngồi thẳng dậy, khẽ cúi đầu im lặng ăn thức ăn trong đĩa của mình.

Khóe miệng Vegas cong lên, hắn khẽ ậm ừ một tiếng.

Trong lúc ăn thịt nướng,

Vegas hỏi: "Nghe nói anh Hai bị thương, vết thương của anh ấy thế nào rồi?"

Có chết không?

Người như Kinn chuyện xấu gì cũng từng làm qua, ông trời không nên bảo vệ cho hắn!

Pete vẻ mặt nghiêm nghị, cau mày, nói: "Em không biết."

Cậu Kinn bị bắn, hiện tại vẫn còn hôn mê, tin tức này Pete không dám để lộ một cách dễ dàng. Nếu không những thế lực mafia khác sẽ rục rịch hành động, lúc đó có thể có rắc rối và cậu phải đi xử lí!

"Ừ." Vegas trái với lòng, nói: "Anh Hai phúc lớn mạng lớn, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu."

Ăn xong cơm tối, Pete lên xe của Vegas trở về Gia tộc phụ.

Đây không phải lần đầu cậu đến đây nên vệ sĩ của Gia tộc phụ cũng không cảm thấy thắc mắc.

Pete đi sau Vegas nửa bước chân, đi theo bóng lưng của hắn.

Vegas lướt mắt để ý đến chuyển động của cậu, hắn vươn tay ra chuẩn xác nắm lấy cổ tay Pete, trượt dần xuống theo mu bàn tay, khó khăn luồng ngón tay vào, để mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Pete ngạc nhìn cúi đầu xuống nhìn, cậu vùng vẫy muốn hắn buông tay nhưng Vegas giữ quá chặt, cậu không cách nào thu tay về được. Chẳng qua, vệ sĩ nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên, kinh hồn bạt vía như thể nhìn thấy quỷ.

Pete có chút khó hiểu, tiếng tăm bên ngoài của Vegas là một Alpha cường đại, sẽ có không ít Omega bên cạnh. Thế tại sao khi vệ sĩ nhìn thấy bọn họ nắm tay, thuộc hạ của Vegas lại tỏ vẻ kỳ lạ như thế?

"Anh – –"

Cậu chủ nhỏ của Gia tộc phụ, Macau.

Pete đấu tranh để rút tay mình ra khỏi tay của Vegas.

Cậu kiềm chế cảm xúc, gương mặt vô cảm, lạnh lùng như mọi khi. Ánh mắt của cậu hiện tại giống như ánh mắt khi gặp Macau ở Gia tộc chính.

Macau đi đến trước mặt Vegas, giọng điệu thân thiết, hỏi: "Anh, sao anh không đưa em đi ăn tối?"

Vegas hơi quay đầu, liếc nhìn Pete đang đứng phía sau, nói: "Không tiện."

Pete chắp tay, cung kính chào: "Cậu Macau."

Macau chau mày nhìn chằm chằm cậu, dường như nhận ra cậu là ai. Trên mặt hiện lên vẻ thù địch, cao giọng nói: "Mày là vệ sĩ bên cạnh anh Cả?"

Pete gật đầu.

Macau lộ ra vẻ mặt ghê tởm Tankhun, hỏi: "Tại sao mày lại ở đây?" cậu tiến lại gần Pete, ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc trên người Pete, mùi pheromone này khiến cậu muốn đến gần Pete.

"Macau, lịch sự một chút, Pete là khách của anh."

Macau ngượng ngùng đáp lại: "Vâng."

"Anh, em trở về phòng làm bài tập đây."

"Đi đi."

Hôm sau khi Macau ngồi ăn sáng cùng Vegas, cậu đã nói với hắn: "Mùi hương trên người Pete thơm quá, em thích pheromone của anh ấy, hình như là một Alpha phải không?"

"Thế nào?"

Macau ngại ngùng nói: "Anh ấy...anh ấy rất đẹp trai, dáng lại chuẩn nữa. Nếu như không phải là người bên cạnh anh Cả thì tốt quá rồi."

"Anh, anh đưa anh ấy đến nhà của mình đi." Macau hứng thú nói: "Như vậy em có thể gặp anh ấy mỗi ngày."

Vegas: "... ..."

"Em điên rồi à!" Vegas nghiến răng nghiến lợi, mắng cậu: "Kỳ phát tình của em đến rồi?"

Trước mắt, Vegas không ngờ rằng tình tiết này sẽ xảy ra vào hôm sau, hắn và Pete đi vào phòng hắn.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, không cần nói gì, không cần ám thị, hai người trực tiếp ôm hôn nhau.

Môi răng lẫn lộn, nóng bỏng mãnh liệt.

Mấy ngày không gặp, Pete cảm thấy mình bắt đầu ham muốn xác thịt của Vegas, nghiện hắn. Rõ ràng không phải kỳ phát tình, nhưng lại khao khát Alpha ở trước mặt, nụ hôn của hắn, sự dữ dội khi ở trên giường của hắn, sự dịu dàng bất chợt, cậu muốn mọi thứ của hắn.

Khi nụ hôn kết thúc, quần áo trên người Pete gần như đã bị cởi sạch. Cậu ngã vào vòng tay của Vegas, đôi mắt long lanh, đôi môi sưng đỏ vì nụ hôn ban nãy.

Cậu ghé vào tai Vegas, thì thầm: "Anh có muốn, nhìn thấy ánh trăng đêm nay không?"

Đôi mắt Vegas tối đi, dục vọng đang bùng cháy vừa nóng bỏng lại mạnh mẽ. Tấm rèm được kéo dần sang hai bên, lộ ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Thật không may, đêm nay là một đêm không có trăng, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt lập lòe mờ ảo trên bầu trời đen.

Pete tựa lưng vào tấm kính lạnh lẽo, cậu cắn môi, nụ cười ẩn hiện trong đáy mắt.

Vegas vồ đến, hắn rất tự nhiên ôm lấy eo cậu, hai tay cậu vòng qua cổ hắn, Pete không cách nào khống chế được mà run rẩy. Cơ thể cậu tự động tiết ra dịch thể, quá nhiều dịch tràn ra, vô cùng nhớp nháp đang từ từ chảy xuống hai chân cậu.

Vegas dễ dàng tiến vào, Pete nhắm mắt lại, thở một hơi đầy thoả mãn, cắn vành tai của hắn, thì thầm: 'Thật ra, hôm đó trời mưa rất lớn, cơ thể của em lúc đó cũng giống như bây giờ, rất dính dớp."

"Anh xem, ánh trăng đêm nay có đẹp không?"

Hai người dụi tai vào nhau, Vegas ngửi thấy mùi pheromone của cậu, lúc này pheromone của hai người quấn quýt lấy nhau, khó mà phân biệt được đâu là của anh đâu là của em.

Pete hỏi: "Anh đã bắt được ánh trăng chưa?"

"Bắt được rồi."

Vegas bắt đầu không ngừng chuyển động trong cơ thể cậu, âm thanh phát ra trong cổ họng của Pete, nó dần biến thành tiếng rên rỉ mị hoặc.

---------------💙----------------
Vegas bắt được Pete
Còn tôi bắt được vài chị pónk tà răm =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top