Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đừng bận tâm đến tôi, hãy để tôi chết lặng với cảm xúc của chính mình đi. Tôi đang mệt mỏi, tôi có thể chìm bất cứ lúc nào, tôi muốn được biến mất. 

Vegas:

Tôi biết Pete đang dùng cặp mắt căm phẫn nhìn tôi từ đằng sau, tôi nhận thức được rất rõ ràng cậu ấy vẫn là Pete của những ngày trước, tên vệ sĩ lớn gan đã phá hỏng kế hoạch của tôi. Có lẽ chỉ một mình tâm trạng của tôi là thay đổi, tôi đã tự nhiên để lộ những suy nghĩ có phần viễn vông của mình, Pete chắc chắn đã hiểu được, cậu ấy dường như rất sành sõi về những kẻ như tôi. Đó là lí do cậu ấy nheo mắt lại và tìm cách để sẵn sàng ứng phó với điều tôi sắp làm. Buồn cười thật đấy. Cậu ta đang cố thu mình lại sao? Cậu ta biết nhiều thứ hơn tôi nghĩ.

"Mày lại định làm gì tao nữa, Vegas?"

Tôi khựng lại, cảm thấy có chút giận khi Pete chống đối lại chính phản ứng của mình mà hỏi tôi đang định làm gì cậu ấy, nó làm tôi nhớ đến những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng tôi, những điều không thể cứu vãn được, một sự thật rằng với Pete tôi vẫn nguyên vẹn là một kẻ tồi tệ. Nếu lúc này tôi có thể ném thứ cảm giác xốn xang này một bên và lao vào trút giận vào Pete, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy bồn chồn đến như vậy.

Những vết thương chắc chắn sẽ để lại sẹo trên người Pete khiến tôi trầm mặc trong giây lát mặc dù tôi đã thức cả đêm chỉ để làm công tác tư tưởng về cách tôi sẽ đối xử với cậu ấy, cơ thể của Pete dù trong trạng thái nào cũng hấp dẫn đến mức tôi sẵn sàng trả bất kì cái giá nào để lại gần. Khi Pete thức dậy và giọng cậu ấy cất lên, tôi phản ứng theo bản năng, mặc kệ những ẩn ý tôi cố giấu nhẹm đi và xuôi theo thứ tình cảm này. Không, chuyện như thế này không nên xảy ra với kẻ mà người ta gọi là Vegas. Tôi có thể mua, chiếm đoạt hay lên kế hoạch để giành lấy những gì tôi muốn... trừ điều này, tôi cảm thấy rối loạn kể cả khi nhận ra được ánh mắt hơn tám phần say đắm của Pete. Ồ, cậu ta thật sự cần tôi để giải tỏa, làm sao mà tôi lại không để ý điều đó sớm hơn? Nhưng tôi không rõ mình liệu có thấy thỏa mãn hay vui thích nữa không? 

Tôi cứ mặc cậu ta đứng đó mà tiến vào phòng tắm, xả nước vào bồn ngâm, Pete không nói gì, chỉ có cảm xúc hỗn loạn của tôi và cả cậu ta quyện vào nhau. Tôi đã không thoải mái lắm sau một đêm dài, chỉ ngồi đó và nhìn vào Pete, suy nghĩ làm thế nào để tiếp tục "kì nghỉ" này mà không cần phải bước khỏi những bức tường tôi đã tự tạo dựng từ đó đến nay. Pete đang sợ chính bản thân mình thay vì sợ tôi, tôi cảm thấy tức giận và xót xa về điều đó. Cứ như... tôi không thể có được cậu ta, tôi chỉ là một kẻ ngoài lề và Pete thậm chí không muốn buông thả bản thân khi ở gần tôi. Làm sao có thể? 

"Nếu cậu không biết điều dù chỉ một giây, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mấy kẻ mà cậu quan tâm đâu" Tôi chỉ nói mà không suy nghĩ, giọng tôi đều đều nhưng cũng đủ để Pete đang mông lung gì đó phải giật mình quay sang. Cậu ta lại mím chặt môi nhìn tôi đi đến. Tôi chậm rãi tháo xích khỏi còng tay cho Pete, cậu ta chới với, tôi đỡ lấy bằng một tay và để vai Pete dựa vào người mình. Nhớ lại lúc cậu ta chật vật và xin thua khi tôi nhắc đến ngoại, tôi chắc chắn lúc này cậu ta sẽ không làm gì hớ hênh. 

"Tao không cần tắm rửa" Pete yếu ớt nói, cậu ấy biết rằng phản bác là vô tác dụng với tôi, chỉ đơn giản là nêu ý kiến. 

"Ai cũng cần phải tắm rửa cả Pete, lần trước tôi đã lau cho cậu, bây giờ cần phải làm sạch hơn, có hiểu không?"

"Điêu à? Mày còn coi tao là con người sao?" Cậu ấy dường như cáu kỉnh hơn so với hai ngày trước, có lẽ vì khi nãy bị tôi trêu đùa.

"Thú cưng... thì cũng phải tắm rửa" Tôi vừa nói vừa dựng Pete đứng thẳng lên.

Tôi có đang nhẹ nhàng với cậu ta quá không? Tôi không thể hiểu được cách mà cơ thể tôi đang phản ứng, giống như thúc ép não bộ phải bóp thật chặt, nhưng trái tim và thâm tâm không cho phép tôi làm điều đó. Pete chau mày, đẩy tôi ra, một mình lửng thửng bước vào trong, nhìn bóng lưng cậu ấy tôi bắt đầu trở lại là một Vegas tự độc thoại, tôi không biết mình đang cảm thấy gì.

"Tên khốn này? Mình không hiểu nổi nó luôn, bị điên hay sao? Mực nước này để rửa chân à? Giờ hắn có dúi đầu mình vào đó để dìm thì cũng không thể chết được, oi" Pete không đợi tôi vào, lại nói lớn những câu chửi rủa trong đầu ra ngoài. Tôi cứ đứng phía sau cậu ta, nhìn dáng vẻ chật vật xoay ngang xoay dọc như thể đang tìm gì đó.

"Này đồ ngốc, đang tìm gì?"

"Shh, mày không thấy sao? Cách để cởi quần! Mày bảo tao đi tắm còn gì"

"Để tôi giúp"

Không biết sức lực ở đâu, Pete nhảy tót sang một bên, bàn tay tôi vừa đưa ra lơ lửng ở không trung, phật ý, tôi bực mình và chộp lấy cánh tay cậu ta. Tại sao cậu cứ lựa chọn việc bị đau vậy Pete? Đừng tiếp tục ngu ngốc nữa, không thể buông thả và chiều theo ý tôi một chút sao? Tôi nghĩ vậy nhưng tự tôi cũng biết phản ứng này là điều hiển nhiên, nếu tôi là Pete, tôi thậm chí sẽ làm nó tệ hơn. 

Sau khi gỡ băng xuống, nhìn rõ hơn vết thương của Pete tôi cũng yên tâm phần nào, trông nó sạch sẽ và hơn một nửa đã đóng vảy, nó sẽ sớm lành. Tôi đi đến gần, giữ nguyên cậu ấy tại vị trí, tay còn lại giữ lấy má và bắt Pete phải nhìn vào mình. Tôi sẽ tận dụng tất cả các cơ hội có được để tìm hiểu về ánh mắt này, tôi phải hiểu hết mọi thứ, tôi chưa thật sự sẵn sàng... để mở lòng mình. Làm ơn, em có thể cho tôi biết dù chỉ một chút có được không, Pete? 

Mắt tôi cụp xuống, tôi hy vọng Pete sẽ không thấy đau. Tôi biết Pete đang phải đấu tranh với những phản ứng khác thường, có lẽ giống như tôi, có lẽ không, mà chỉ đơn giản là cậu ấy ghét tên khốn Vegas đã làm mình thành ra thế này và cậu ấy muốn trốn chạy. Tôi đã giam giữ đủ lâu để cậu ấy "phải" có phản ứng với tôi, thú thật là tôi không vui lắm. Tôi nới lỏng đai quần của cậu ấy và kéo nó xuống, mắt vẫn dò tìm biểu hiện của Pete, lần thứ ba tôi chạm vào vùng xương chậu có hình xăm thú vị đó, Pete phản ứng còn kịch liệt hơn và cứ sau mỗi hơi thở, cậu ấy lại chau mày một lần. 

"Ngồi vào đi, chút nước ấm sẽ làm cậu thoải mái hơn, đừng để nước dính vào vết thương hở, đó là lí do tôi để ít nước" Giọng tôi hơi khàn lại. Pete nhận ra và thở một hơi yếu ớt như kiểu ngại ngùng, khi tôi buông tay, cậu ấy lập tức xoay người và leo vào bồn tắm, tôi chỉ đứng trân đó, dĩ nhiên không có ý định để một mình cậu ta ở đây và rời đi. 

"M...mày định đứng đó tới bao giờ?" Pete đằng hắng, coi bộ là đã ngại, khi tôi chỉ đơn giản là bình tĩnh và đứng khoanh tay, tỏ ra vô hại, Pete cũng chỉ đơn giản là ngại ngùng.

Phải nói sao khi có một phần tôi thích khoảnh khắc này.

"Khi cậu xong và tôi sẽ giúp cậu lau rửa phía trên" Tôi giơ ra một ngón tay và làm động tác khoanh tròn trên không trung, hướng vào nửa trên cơ thể của Pete "Cảnh này rất tuyệt, tôi sẽ không bỏ lỡ nó"

Tôi đảo ánh mắt xuống phía dưới và Pete lập tức quay mặt đi, nuốt nước bọt.

"Chuyện quái gì xảy ra với mày vậy Vegas?" Pete giả đò lơ đãng nói.

"Đừng cáu bẩn với tôi vậy chứ, bé ngoan"

Pete dường như đang thoải mái chút ít, cậu ấy không muốn bận tâm tới tôi nữa và dễ dàng chìm đắm vào mùi hương của hoa cúc đỏ cùng với chút ít tinh dầu. Có lẽ nước vậy là vừa rồi, tôi hài lòng nhếch môi cười nhẹ, xoay người để làm ướt gạc y tế. Lúc tôi bưng lấy chậu nước sát khuẩn và hồ hởi bước đến thì Pete như đã đắm chìm vào thế giới nào đó của riêng mình, tôi chỉ thấy hơi lạ, mắt cậu ấy đượm buồn và xa xăm, vai thụp xuống, tôi cứ đứng đó với đôi môi hơi mấp máy nhưng lại không muốn lên tiếng. Giờ đây tôi đang bận tâm đến Pete, trước nay tôi luôn nghĩ mình không có thời gian để bận tâm đến ai khác. Có điều gì đó ở Pete làm tôi không thoát ra được. Sao cậu ấy lại đột nhiên như vậy, người nào đó vừa chân thật, vừa có vẻ xa lạ, cảm giác như tôi sẽ không bao giờ có thể biết được Pete là ai. 

"Đừng lo, mấy kẻ cậu bận tâm đều đang khỏe mạnh cả, lo cho thân mình trước đi"

"Tao không phải... đang bận tâm" 

Cậu ta dứt khỏi luồng suy nghĩ từ nãy giờ và ngạc nhiên vì thấy tôi ở đó, hơi lúng túng, hai tay đưa xuống vọc nước bên dưới. Tôi đặt chậu đang cầm lên bồn rửa mặt, ngồi thụp xuống, giữ tay cậu ta còn Pete thì như đã quen, người hơi ngửa ra để tôi có thể giúp cậu ta làm sạch lại chỗ vết thương. Tôi lướt tay qua da thịt Pete, cảm nhận chút run rẩy bật ra từ làn da của cậu ta. Pete không quá trắng nhưng da dẻ lại rất mềm, lúc nào cũng hơi lành lạnh, cảm giác lân lân gây nghiện kể cả khi đã cách một lớp vải. Có thể khao khát muốn chinh phục cũng là một phần khiến tôi có những kích thích cao độ tới vậy. Pete quay sang nhìn tôi, tròng mắt hơi sáng đượm một chút buồn tôi chưa từng thấy. Hơi nóng bốc lên, có thể căn phòng quá ngột ngạt, trên trán Pete vương một chút mồ hôi và vài giây sau nó lăn dài xuống gò má. 

"Có đau không?" Tôi buột miệng, trong lòng không gợi lấy một chút suy nghĩ nào, riêng Pete thì nhìn tôi đầy kinh ngạc.

Cậu ta không đáp, hoặc có thể không kịp đáp, tôi nhỏm người lên, liếm lấy mấy giọt mồ hôi trên má và kề đó đặt nụ hôn nhẹ trên môi Pete. Tôi đã nói rồi, tôi chắc chắn sẽ không giữ được nữa. Pete dễ dàng thoát khỏi tôi vì hai tay tôi đang đặt trên lồng ngực cậu ấy và cơ thể không có thế để giữ thăng bằng. Tôi hừ nhẹ một tiếng, trở lại với việc đang dang dở. Tôi thảy chiếc gạc lại vào chậu sát khuẩn, thấm khô giúp Pete trong khi cậu ta đơn giản là ngồi đó và hồi tưởng, có lẽ đang suy nghĩ gì đó về tôi. Tốt, cậu hãy suy nghĩ nhiều một chút và bớt nói lại. Tôi thuần thục lôi cuộn băng trắng ra, quấn vài vòng, hai tay tôi lưu lại trên lưng Pete lâu một chút và cằm hơi đặt lên vai cậu ấy lúc vòng cuộn băng ra phía sau. 

Tôi lại đang làm gì nữa, không thể cứ vậy mà lao vào cũng không thể để cậu ta biết về cảm giác của tôi quá nhiều, cứ thế này tôi sẽ phát điên. Tôi đỡ Pete bước ra khỏi bồn và ánh mắt bối rối của cậu ấy chọc cười tôi, đồng ý tôi là một kẻ khốn, nhưng làm gì cũng cần phải có quá trình. Phải, có quá trình.

Tôi lấy khăn ra quấn quanh eo Pete, tay kéo trượt chỗ mông cậu ấy và xoa bóp nhẹ, ánh mắt vẫn đảo lên xuống giữa đôi chân mày và chóp mũi Pete, nếu tiếp tục nhìn vào mắt cậu ta tôi sợ mình sẽ quá vồn vã.

"Sao bây giờ im lặng vậy?" Tôi đưa tay về phía trước, giúp cậu ta thấm khô vùng bên dưới rồi khẽ hỏi. 

Pete rùng mình.

Tôi cảm giác như đang đi từng bước đến chiến thắng. Pete quay đi, vẫn tiếp tục thu "chiếc đuôi" lại mà không nói một lời, cậu ấy đang cố giữ thứ gì đó khỏi tôi, tôi muốn biết nó là gì. 

"Có muốn ăn chút gì đó... "nóng" không?" 

Âm thanh trầm khàn dường như đã đánh thức giác quan còn hơi ù lì của Pete, cậu ấy quay ngoắt sang và ánh mắt cố làm ra vẻ tĩnh lặng. Pete, tôi sắp tìm được đến đó rồi. Cậu ấy chắc chắn không thích ý tưởng này, tôi biết, nhưng cơ thể của Pete thì khác, nó đang phản ứng, tôi gạt hết mọi ý nghĩ rằng liệu Pete nghĩ như thế nào về mình.

Tôi quăng khăn tắm sang một bên, một tay ôm lấy eo giúp Pete đứng vững, tôi đã áp sát gần đến mức hai bàn tay Pete phải đặt lên ngực tôi và cố để tạo khoảng trống. Tên nhóc này sau khi tắm rửa sạch sẽ lại có một mùi hương như thể thuộc về tôi, Vegas lại đang phát điên, tôi không thể cứu lấy chính mình khi đứng trước Pete.

Cậu ấy chỉ đơn giản là phản ứng theo bản năng, lí trí và cảm xúc của Pete đang chiến đấu với nhau, đây chính là điều khiến tôi hứng thú nhất. Tôi cười nhạt, một bàn tay khác vuốt ve từ giữa sống lưng xuống phía dưới, càng về sau Pete lại càng trưng ra vẻ mặt thú vị hơn.

Cá chắc cậu ấy đang hoang mang lắm. Tôi quả thật thích cậu ấy rồi.

----

Đôi lời: Bình tĩnh, trước 12h đêm nay tui sẽ nhả "cảnh sau" ra cho mấy bà :)))

Hm... Toi tin rằng, Vegas luôn buông thả những cảm xúc điên loạn của bản thân vì cơ thể của anh ta đã không thể chứa được nữa, cho đến một ngày sự buông thả của anh ta trở thành đòn bẩy cho cảm xúc đã bị kìm kẹp từ lâu của Pete, còn Pete trở thành nơi xoa dịu của Vegas. Họ dựa vào nhau để chữa lành nỗi thống khổ của cả hai. Nếu theo cảm nhận của mạch phim hiện tại, hai đứa này thật sự là một cặp đôi hoàn hảo và nó cực kì tuyệt vời về mạch cảm xúc luôn í. Mặc dù tôi phải công nhận truyện thì cuốn hơn về cái việc mà Vegas yêu Pete, nhưng nó lại chưa hợp lí lắm về việc Pete yêu Vegas, nhỉ? T_T Chỉ là cảm nhận của riêng tôi thôi.

Mà, tối nay là ep 12, sao càng xem đoạn reaction trailer ep12 tôi càng nghi hai anh ta đang ngại vì sắp có cảnh hồ bơi của OTP chứ không phải là ngại vì 2 ảnh sẽ "làm gì đó", má? :)))

Thôi kệ, dù thế nào toi hy vọng mn thích chương này. Nếu biên kịch mà nghĩ giống tôi thì tháng 7 này sang Thái tôi sẽ ăn vạ để vào nhà Mây làm luôn, chứ còn đợi gì nữa :))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top