Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete mở mắt, hương bách tùng ngào ngạt khắp căn phòng len lủi vào mũi khiến cậu hít thở từng nhịp đều đặn vô cùng sảng khoái. Vegas vẫn đang ngủ, hắn quàng hai tay ôm ghì lấy cậu, cơ thể hai người không có một chút khe hở nào, dán chặt vào nhau. Vì tối qua làm đến muộn, Vegas chỉ kịp tắm rửa sơ qua cho cậu rồi cả hai ôm nhau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nên bây giờ cậu và Vegas đều trong tình trạng khỏa thân, cơ thể trần trụi áp sát vào nhau. Pete có thể cảm nhận từng hơi ấm của những vùng da được kề cạnh, mang tai lại bắt đầu đỏ ửng lên. Cậu ngẩng đầu, ngắm nhìn gương mặt đẹp như tạc của Vegas. Có lẽ ngắm hơi say mê, lúc Vegas tỉnh rồi cậu vẫn chưa phát hiện ra.
"Thế nào, hôm qua tên bác sĩ kia khuyên em nên bỏ trốn, nhưng sáng nay ngắm anh thấy tiếc của nên hối hận rồi đúng không?"
Pete cười nắc nẻ, cậu giả vờ đẩy Vegas ra khỏi người mình, giọng giận dỗi.
"Đúng vậy, vị bác sĩ kia quả thật không giỏi chút nào, Alpha của em vừa có sắc vừa có tài, sao em có thể chỉ vì vấn đề Pheromone không hòa hợp mà chia tay anh được, em phải đề nghị Chính gia trừ lương của Red."
Pete bước xuống giường, vội mở tủ tìm áo tắm bông mặc vào cho đỡ lạnh. Lúc đi  qua chiếc gương lớn giữa phòng, cậu bỗng ngờ ngợ, rồi quay đầu chạy lại giường.
"Vegas, em đã bảo anh đừng cắn sâu như vậy rồi, anh nhìn đi, có khi cả tuần vẫn không hết bầm đầu. Đã thế còn không chỉ một nốt, cả cổ em đều là vết bầm, tác phẩm của anh cả đấy."
Nhìn Pete lớn tiếng cáu kỉnh, Vegas liên tục nhếch nhẹ khóe miệng. Hắn khẽ vuốt ve những vết cắn nông sâu trên cần cổ trắng nõn của Omega, rồi cẩn thận đặt lên những nụ hôn thành kính nhất. Pete yên lặng cho Vegas gặm cắn trên cổ mình, cậu vươn hai tay lên, chầm chậm ôm lấy hắn. "Cảm giác như ôm một chú chó đang vui vẻ liếm liếm mặt mình vậy." Pete thầm nghĩ.
Cậu khẽ đẩy Vegas ra khỏi người mình, lớn tiếng mắng hắn:
"Làm gì vậy, anh càng khiến cổ em có nhiều vết hơn đó. Muốn em khâu mỏ anh lại đúng không?"
Vegas vẫn còn vương vấn cần cổ của cậu, nếu hôm nay công ty và tên khốn Kinn không có nhiều việc như vậy, thật sự hắn không muốn rời xa Pete lúc nào. Pheromone của Pete những ngày gần đây dao động khá nhiều, nhưng không quá lớn. Hắn băn khoăn liệu Pete có đang bận tâm điều gì mà không thể chia sẻ cùng hắn không?
"Hôm nay em định làm gì vậy, Pete. Khi anh bớt bận hơn, chúng ta nên đi đâu đó nghỉ dưỡng nhé."
"Em...cũng không biết nữa. Có lẽ hôm nay em sẽ sang Chính gia chơi cùng với hội cậu Tankhun."
Pete đáp bừa. Chỉ có sang Chính gia Vegas mới không cử vệ sĩ sang theo dõi cậu từng giây từng phút. Cậu không bài xích việc Vegas nắm rõ hành tung cậu từng phút từng giây, nhưng cậu hiểu rõ năng lực của mình, một vệ sĩ ưu tú của Chính gia không cần một đám vệ khác lúc nào cũng hai tư trên bảy bu theo như trông trẻ.
Vegas gật đầu, hắn hôn lên trán cậu, dặn dò:
"Ừm, chơi vui nhé, tối anh sẽ qua đón em."
Pete tự mình lái xe đến biệt phủ Chính gia, nhưng khi xe gần đến cổng, cậu chờ cho vệ sĩ của Vegas rút đi, rồi đổi hướng rẽ sang một ngõ nhỏ, đỗ xe trước một quán pub. Cậu gọi một ly Gros Verdot, chậm rãi nhấm nháp. Rất lâu mới được chạm vào rượu vang, Pete cảm thấy thần kinh mấy hôm nay của mình dường như cũng được giải tỏa.
Cậu muốn tìm ai đó để nói chuyện, liền lấy điện thoại ra gọi cho Pol:
"Pete, có việc gấp gì sao?"
Nghe thấy tiếng súng nổ liên tục ở đầu dây bên kia, Pete bỗng có chút hoài niệm:
"Đang làm nhiệm vụ sao, vậy t cúp đây."
Pol khẽ rên một tiếng đau đớn, giọng cậu ta đầy thống khổ:
"Ừm, trúng hai phát đạn lận, lần này thiếu người quá. Phu nhân, ngài có thể chuẩn bị cho người đồng nghiệp cũ này một chiếc quan tài làm bằng gỗ sồi thật đẹp không?"
Pete phì cười, cái tên này sắp đi đời rời mà còn tếu táo được:
"Câm đi, trốn cho kĩ đó, tao sẽ không bao giờ mua cho mày quan tài nếu lần này mày bỏ mạng đâu..."
"Pollllll...."
Là tiếng của Arm, Pete nắm chặt chiếc điện thoại, khoảng một phút sau, Arm bắt máy:
"Nó trúng một viên đạn thứ ba rồi, mất máu nhiều quá. Không phải lơ là đâu Pete, là bị bắn lén. Tên sát thủ ở trên tòa cao tầng phía đối diện. Cúp đây."
"Có... có cần tao qua đó không?" Pete ngập ngừng đề nghị, nghe qua tình hình bên đó không khả quan lắm, Pol, một tay vệ sĩ lão luyện, lại có thể trong thời gian ngắn ngủi trúng ba viên đạn. Tuy Alpha có thể hồi phục thân thể rất nhanh, nhưng Pete thực sự vẫn rất lo lắng cho hắn.
Đầu dây bên kia liên tục vang lên tiếng súng đạn, bom nổ inh ỏi. Arm chần chừ:
"Mày đến cũng được, tao cần đưa Pol đến bệnh viện gấp. Lần này đi quá thiếu người. Chỉ còn vài tên Alpha thôi, tao nghĩ mày sẽ đối phó dễ dàng. Pete, nếu Vegas biết..."
"Hắn sẽ không biết, chỉ cần người biết không nói, hoặc đã chết."
"Vậy, cảm ơn mày, tao cúp máy đây."
"Nói gì vậy, tao còn đợi thiệp mời cưới của bọn mày đó."
Pete rời khỏi quán pub một cách vội vã, lúc lái xe  xé gió đến bến cảng Harrod, Pete không hiểu do chất cồn hay được làm nhiệm vụ khiến lòng cậu sôi trào cảm giác phấn khích bao lâu nay chưa có lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top