Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Vegas thức dậy lần thứ ba, hắn đi đến kết luận rằng rất có thể hắn vẫn chưa chết.

Có một số bước để đi đến suy luận của hắn, và quan trọng nhất, là lần thứ ba khi hắn tỉnh lại, hắn thấy mình trong một thế giới đau đớn tột cùng, nhiều hơn so với những lần trước đó cộng lại. Hắn thức dậy thở hổn hển và đổ mồ hôi vì nó, và một y tá xuất hiện sau khi Macau-chắc-chắn-không-phải-là-tưởng-tượng nhấn vào tiếng còi của trạm y tá như thể em đang cạnh tranh cho một chương trình trò chơi trị giá hàng nghìn tỷ baht.

Khoảnh khắc y tá loay hoay với thứ gì đó sau đầu Vegas, cơn đau ngay lập tức biến mất và Vegas đã tự mình đưa đủ người vào bệnh viện (và sau đó đến thăm họ, rồi hoàn thành công việc của mình) để biết điều đó có nghĩa là gì và y tá đã làm gì.

Bằng chứng tiếp theo của Vegas là Macau ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh giường của Vegas, sau khi việc tiêm morphin kết thúc, và nói, với vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn vô cùng lanh lợi, tươi sáng, "Tốt là P'Pete không có ở đây - anh ấy đã làm cho cô y tá đó khóc."

P'Pete.

Đột nhiên, Vegas thấy rằng rào cản đối với việc nói không còn cao như trước đây. Giọng nói của hắn có thể tiếp cận được, mặc dù cổ họng hắn đau đớn khi cố gắng mở ra, nhưng cuối cùng nó vẫn khả thi. "Pete?" Hắn dường như không thốt ra tiếng, nhưng cũng đủ để Macau lao xuống phía trước một cách háo hức với đôi mắt gần như không thể tin được - và sự nhăn nhó khi Vegas cố gắng hết phát ra giọng điệu khàn khàn của hắn khiến Macau trông nhẹ nhõm như Pete tưởng tượng đã từng trước đây. 

"Làm cho ai đó khóc?"

"Thật đáng sợ khi có ai đó mỉm cười với cô ấy trong những ca đêm ma quái đó," Macau nhận xét đơn giản. "Ngoài ra, bước chân của anh ấy không phát ra tiếng ồn."

Vegas khịt mũi với em trai mình. "Cuối cùng bây giờ em ấy cũng sẽ thành công trong một nhiệm vụ trinh sát," hắn nói, bỏ qua cái nhìn kỳ quặc lướt qua khuôn mặt của Macau. Vegas cũng phớt lờ cái cách mà cơn đau kéo dài ngay dưới bề mặt của tất cả các loại thuốc gây mê bằng cách nào đó đã di chuyển đến ngực hắn và khuếch đại - như thể cô y tá chưa hề đến. "Họ sẽ phát ngất."

Nhịp điệu trong lời nói của hắn hầu như không có. Hắn mệt - hắn quá mệt - nhưng em trai hắn đang ở đây, trước mặt hắn, và lần cuối cùng hắn nhìn thấy Macau là trước mọi thứ với Tawan và Porsche. Trước khi đến nhà an toàn, trước khi cuộc bao vây Chính gia.

Hắn biết phải hành động thế nào trước một Pete tưởng tượng, nhưng hắn không biết làm thế nào để hành động trước em trai của mình sau tất cả mọi thứ. Sau khi bước vào nhà an toàn, Vegas cảm thấy như được lột xác và trở nên mới mẻ, thậm chí bây giờ còn hơn thế nữa, và mặc dù hắn vẫn luôn trung thực nhất trước mặt Macau, hắn không biết làm thế nào để thành thật này trước mặt em trai mình.

Trước mặt bất kỳ ai ngoại trừ ngoài Pete.

"Hia," Macau cất giọng, vẫn với cái biểu cảm kỳ quặc đó, và bây giờ là một giọng điệu rất lạ. "P'Pete nghỉ làm. Anh biết điều đó, phải không?"

Vegas nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đó là điều mà hắn mơ hồ suy đoán - trong những khoảnh khắc yên tĩnh, tuyệt vọng bên cạnh hồ bơi. Tuy nhiên, đó không phải là thứ mà hắn có thể định hình hay định nghĩa rõ nét, bởi vì làm sao điều đó có thể xảy ra được? Làm thế nào mà điều đó có thể hợp lý hay thực tế? Kết luận có nhiều khả năng hơn trong lời nói của Pete là Pete sẽ sống với Vegas trong khi vẫn làm việc cho Chính gia - nếu không làm việc cho bất kỳ ai sẽ là chủ nhân mới của Thứ gia.

Ngay cả thế, Vegas vẫn nghĩ về bản thân mình khi đó - về suy nghĩ của hắn vào đêm đó. Hắn đã ảo tưởng khi nghĩ như vậy khi đó. Kết luận thực sự có khả năng nhất là Pete nói rằng em sẽ ở với Vegas, theo một cách lãng mạn, trong một thời gian, trong khi vẫn sống với Chính gia và tiếp tục cuộc sống của em như bình thường.

Vegas hầu như không xứng đáng dù chỉ là một phần nhỏ trong cuộc đời của Pete, chứ đừng nói đến tất cả.

"Anh ấy đi mua thức ăn cho em," Macau nói thêm để Vegas biết rằng em trai của hắn nghĩ tất cả những điều này kỳ lạ giống như chính Vegas - có lẽ thậm chí còn lạ lùng hơn, nếu không biết câu chuyện của Vegas. "Em phải nói với anh ấy rằng em đói bụng để anh ấy rời đi, nếu không anh ấy sẽ không làm thế. Anh ấy tắm ở đây," Macau hất cằm về phía phòng tắm riêng, "và nhờ một số vệ sĩ khác mang quần áo cho anh ấy. Nếu em không nói với anh ấy rằng em muốn thứ gì đó bên ngoài bệnh viện, anh ấy sẽ chỉ lấy bất cứ thứ gì trong nhà ăn được gửi lên đây."

Vegas nghiền ngẫm tất cả sự vô lý này trong giây lát, và sau đó cau mày khi bộ não bị nhiễm thuốc giảm đau của hắn dần tiêu hóa những từ ngữ của Macau. Tuy nhiên, trước khi hắn có thể mở miệng, em trai của hắn đã chen vào, mím môi và đưa tay vẫy vẫy như cách mà chỉ một cậu thiếu niên nghịch ngợm mới có thể làm được, "Em không khiến anh ấy phải đi xa - chỉ là một nơi nào đó để anh ấy thực sự nhìn thấy mặt trời."

"Anh ấy có thể biết em đang làm gì," Vegas nói, nhìn chằm chằm lên trần nhà một lần nữa.

"Chỉ cần anh ấy rời khỏi bệnh viện hơn năm phút, thì có vấn đề gì?" Macau đáp trả.

Vegas nhắm mắt lại và thở dài một hơi đủ sâu để hắn cảm thấy được mình bị khâu lại ở đâu - kéo hắn trở lại cuộc sống mà hắn không biết phải làm gì bây giờ. Khi hắn mở mắt, Macau đã kéo ghế của em sát ngay trên giường, dựa vào như thể sắp nói cho Vegas một bí mật. Biểu hiện của thằng nhóc là thứ kỳ lạ nhất từng có trong những khoảnh khắc ngắn ngủi mà Vegas đã thức giấc.

"Anh đã làm gì với anh ấy?" Macau thì thầm hỏi, ngôn ngữ chung thứ hai của họ tuột ra.

"Nếu em đang cố gắng tìm hiểu lý do tại sao em ấy đang làm những gì em ấy đang làm," Vegas trả lời bằng tiếng mẹ đẻ của họ, "em đang hỏi sai câu hỏi."

Vẻ ngoài của Macau bối rối như cảm giác của Vegas, nhưng em trai của hắn không bao giờ có cơ hội để hỏi thêm. Đôi mắt của Vegas theo dõi cánh cửa mở ra, và Macau đứng bật dậy khi Pete bước vào, sải bước ngang phòng háo hức nhận túi thức ăn.

Vegas là một kẻ ngốc khi từng nghĩ rằng Pete là một mảnh ghép trong trí tưởng tượng của hắn hoặc của bất kỳ ai. Hắn còn là một kẻ ngu ngốc hơn nữa khi nghĩ rằng bất kỳ sức mạnh nào cao hơn trong bất kỳ thế giới hoặc chiều không gian nào sẽ phạm sai lầm khi cho anh ta Pete ở thế giới bên kia.

Pete chân thật một cách đau đớn, thống khổ, và tan nát cõi lòng.

Pete mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, phẳng phiu, những chiếc cúc áo được mở ra chỉ để lộ ra phần hõm nhợt nhạt ở cổ họng. Đuôi áo sơ mi nhét vào trong một chiếc thắt lưng tối màu, kéo lên cao theo phong cách của em, làm cho cơ thể của Pete trông thon gọn và chặt chẽ hơn so với những gì Vegas từng biết. Tóc của em nằm trên lông mày, không còn dài quá mắt nữa - chắc hẳn em đã cắt tóc, vào một thời gian nào đó trong những ngày (tuần?) Vegas đã hôn mê.

Em quá đẹp so với những gì Vegas có thể chịu đựng, và khi ánh mắt của em bắt gặp một Vegas tỉnh táo và vật lộn để ngồi dậy. Toàn bộ khuôn mặt của Pete sáng lên, như thể tất cả ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ chỉ tập trung vào gò má của em và chúng chụm lại khi em cười.

"Vẫn còn sống?" Pete hỏi, giọng em ấm áp và nhẹ nhàng. Qua tiếng sột soạt khi mở gói đồ ăn mang ra, Macau cười khẩy, và Vegas cảm thấy một phần căng thẳng trong hắn giảm bớt khi rõ ràng rằng hai người quan trọng nhất trong cuộc đời hắn không còn quá đau buồn vì những gì đã xảy ra.

Thật lạ đối với hắn khi mọi người quan tâm đến những gì xảy ra với hắn. Vào lần gần đây nhất, hắn bị bắn đến mức nặng đến mức phải nhập viện, sau cùng, cha hắn chỉ yêu cầu báo cáo của bác sĩ - cấm Macau đến lớp muộn để thăm Vegas - và gửi cho Vegas thủ tục giấy tờ để hoàn thành trong khi hắn đã nằm liệt giường.

"Gần như không," Vegas đáp lại, và hắn tự nhủ rằng hắn đã tưởng tượng ra ánh sáng le lói trong mắt Pete. Hắn nói với bản thân rằng hắn chỉ tưởng tượng sự run rẩy trong cái nhìn của Pete khi em đến gần giường ngủ của Vegas, bỏ qua hoàn toàn chiếc ghế trống của Macau và ngồi trên mép của nó.

Vegas mạnh mẽ nói với bản thân rằng hắn chỉ đang tưởng tượng ra động tác ấy quen thuộc đến thế nào - như thể Pete chưa bao giờ sử dụng ghế trong suốt những ngày qua để ngồi bên cơ thể bất động của Vegas.

Việc khẳng định với bản thân rằng hắn đang tưởng tượng ra mọi thứ trở nên khó khăn hơn khi Pete bắt đầu sắp xếp lại một số chiếc gối xung quanh Vegas. Pete đã thấy rõ vài giây trước Vegas chật vật như thế nào để ngồi, và bây giờ cánh tay của Pete, nhẹ nhàng và chắc chắn quanh vai và cổ của Vegas, cẩn thận giúp hắn thẳng người và luồn gối sau lưng để nâng hắn lên.

Vegas chắc chắn rằng vết thương của hắn đang kêu gào phản đối, ngay cả khi thuốc giảm đau đã được tiêm vào người, nhưng hắn dường như không thể cảm nhận được gì sau cú sốc.

Có một phần nhỏ bé, do dự - ở sâu trong góc trái tim hắn - cố gắng hòa âm với những giọng nói xa hơn, u ám hơn. Giọng nói nhỏ bé đó cố gắng nhắc nhở Vegas rằng Pete đã chọn hắn, trước khi viên đạn đó bắn ra, trước khi mọi thứ trở nên đen đủi.

Vegas biết điều đó. Vegas nhớ điều đó. Đó là khoảnh khắc mà hắn sẽ không bao giờ quên trong suốt cuộc đời. Điều đó không có nghĩa là nó trở nên dễ tin hơn.

Những giấc mơ của Vegas thậm chí không thể gợi ra thực tế hắn hiện đang sống.

"P'Pete," Macau nói, ngấu nghiến một ngụm thức ăn, rõ ràng không chỉ là mồi nhử để đưa Pete đi dạo. "Y tá nói rằng bác sĩ cần phải kiểm tra Hia để điều chỉnh lại tất cả các IV của anh ấy bây giờ vì anh ấy đang tỉnh táo hơn."

Pete đã ngừng lại việc định vị lại những chiếc gối của Vegas, nhưng em vẫn ngồi trên mép giường, các ngón tay cẩn thận trượt xung quanh các dây giám sát được gắn vào các ngón tay của Vegas. Pete đan tay họ với nhau cẩn thận để không làm rối bất cứ thứ gì, và nó đã lấy mất tất cả những gì Vegas còn để tiếp tục thở.

Sự nỗ lực của hắn là vô ích— máy theo dõi nhịp tim hắn gần như ngay lập tức bắt đầu phản bội hắn, và Vegas chưa bao giờ cảm thấy biết ơn một cách thảm hại hơn khi người em trai thường xuyên móc ngoáy của hắn chỉ giả vờ như thể em không có tai hoặc mắt trước tiếng bíp inh ỏi.

Tuy nhiên, Pete nhìn thẳng vào màn hình, lâu như một khoảng thời gian vô tận. Cuối cùng, khi em quay lại nhìn Vegas, Vegas cảm thấy như thể hắn thà chịu thêm một liều morphin gây ảo giác dành cho một số người ở thế giới bên kia.

Ít nhất thì nhiệm vụ của người ở thế giới bên kia là đối phó với những lời bào chữa thảm hại nhất của loài người - trước mặt Pete thực, một người không có nghĩa vụ gì với Vegas, Vegas cảm thấy tồi tệ hơn thảm hại, bé hơn một mảnh vụn và thấp kém hơn lời bào chữa tồi tệ nhất của nhân loại.

Pete, lộng lẫy trong ánh ban mai, sạch sẽ và tươi tắn, sáng sủa như trước khi Vegas chạm vào và hủy hoại em, như cách Vegas hủy hoại mọi thứ hắn cố gắng yêu.

Nằm ở đây, bản thân suy sụp về thể chất và giá trị, thậm chí không thể tự mình ngồi dậy trước Pete, không kém hơn những gì Vegas đáng phải nhận.

"Tí nữa anh sẽ gọi họ," Pete trả lời Macau, không rời mắt khỏi khuôn mặt của Vegas dù chỉ một chút. Chậm rãi, môi em cong lên thành một nụ cười nhỏ, không hề giống khi Vegas quay lại đối mặt với em vào cái đêm định mệnh đó bên hồ bơi. "Anh khát nước?"

Tại sao?

Tại sao em vẫn còn ở đây?

Tôi không là gì cả, và tôi không còn gì cả.

Không có gì, trong khi em xứng đáng với mọi thứ.

Vegas nuốt xuống tất cả những câu hỏi mà hắn biết rằng mình sẽ phải hỏi vào một ngày nào đó - chỉ không phải hôm nay. Hắn sẽ tham lam, ích kỷ, và đáng ghê tởm, chỉ một thời gian nữa thôi. Hôm nay, hắn sẽ mỉm cười đáp lại Pete và dùng sức lực ít ỏi của tay mình để siết chặt những ngón tay của Pete,

Không hiểu sao, cử chỉ nhỏ đó lại khiến nụ cười của Pete nở ra, rạng rỡ hơn, như thể Vegas đã làm được một điều kỳ diệu trong mắt Pete. Vegas thực sự sẽ không bao giờ hiểu em, theo một cách nào đó, ngay cả khi hắn luôn hiểu những người khác.

"Khát," Vegas nói bằng tiếng Anh và Pete tít mắt cười, như thể yêu cầu nhỏ nhoi đó của hắn là một loại âm nhạc trong tai em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top