Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete tỉnh lại sau một giấc ngủ dài, trong một căn phòng bệnh trắng xóa, sặc mùi thuốc tẩy. Cánh tay cậu bị gãy, phần đầu bị thương khá nặng và một vài vết thương trên cơ thể.

Porsche: Tỉnh rồi à Pete, mày ngủ hơi lâu rồi đấy.

Pete: Ừ... Porsche. Sao tao lại nằm ở đây vậy?

Porsche: Mày còn nói nữa. Mày cũng bất cẩn quá rồi. Lái xe trong đêm tối, lại còn đi quá tốc độ, nên va chạm với một chiếc xe tải ngược chiều, bị thương. Nếu hôm đấy tao không sai người đi tìm mày, thì có lẽ mày đã chết thối mục xương ở xó xỉnh nào rồi...

Pete: Hì hì... Tao xin lỗi.

Porsche: Nằm nghỉ ngơi đi. Tao đi báo cho thằng Tankul và mọi người.

Porsche rời đi, gọi điện thoại báo cho Kinn biết. Chủ một lúc sau cả đám người kéo đến phòng bệnh vủa Pete làm huyên náo cả cái bệnh viện.

Tankul: Hây, thằng Pete... Mày tỉnh rồi. Huhu tao sợ mày sẽ không bao giờ tỉnh nữa chứ. - khun nủ vừa nói vừa ôm trầm lấy Pete.

Pete: Khun nủ... Buông tôi ra... Tôi đau...

Arm: Ấy Khun nủ, Pete đang bị thương, cậu đừng ôm chặt thế.

Tankul: ấy chết... Tao quên mất, xin lỗi Pete. Tại tao vui quá.

Pete: ( cười ngượng ) Không có gì đâu ạ.

Tankul: Mày phải nhanh nhanh hồi phục đấy. Tao chờ mày lâu lắm rồi. Còn một đống phim tao đang chờ mày xem cùng kìa.

Kinn: Pete. Mày tỉnh lại là tốt rồi. Thời gian này hãy nghỉ ngơi đi. Porsche, em ở lại trông chừng nó được không?

Porsche: Được. Công việc tạm thời anh giúp em xử lí.

Pete: ( Bất ngờ ) Thằng Porsche, mày cũng biết xử lí công việc của gia tộc rồi cơ.

Tankul: Mày đừng có đùa. Thằng Porsche hiện giờ lên làm người đứng đầu gia tộc phụ rồi đó. Ngầu kinh luôn.

Pete: Ghê vậy sao, Porsche?

Porsche: Cũng bình thường thôi. Tao chỉ giúp Kinn xử lí vài chuyện vặt vãnh ý mà.

Kinn: Thôi, tao về đây Pete. Thằng Kul, về thôi, để cho thằng Pete nó nghỉ ngơi.

Tankul: ờm... (Buồn bã) Pete mày nhớ nghỉ ngơi tốt nha. Tao về đây.

Pete: Vâng. Khun Kinn về cẩn thận. Tạm biệt Khun nủ.

Sau khi mọi người đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Porsche và Pete.
Porsche ngồi bên cạnh giường bệnh của Pete, trầm ngâm gọt vỏ quả táo cho Pete ăn. Chợt cậu hỏi.

Pete: Ê mày, tao nhớ ngài Karn là chủ của gia tộc phụ mà. Sao giờ là mày rồi?

Đôi tay tỉ mẩn của Porsche đang thoăn thoắt gọt táo bỗng chốc khựng lại.

Porsche: Mày còn nhớ những gì trước khi mày bị tai nạn không Pete?

Pete: Trước khi tao bị tai nạn? Tao vẫn nhớ tao là vệ sĩ của gia tộc chính, ngài Karn là chủ của gia tộc phụ, luôn tranh giành quyền lực với ngài Korn. Và còn... Và còn...

Chợt Pete ôm đầu, mặt tỏ vẻ đau đớn. Porsche thấy vậy liền đặt ngay quả táo và con dao trên bàn rồi tiến đến gần nắm lấy tay Pete.

Porsche: Pete, mày không sao chứ?

Pete: Tự nhiên tao thấy rất đau đầu... Tao không nhớ gì cả...

Porsche: Không sao... Đừng quá lo lắng. Bác sĩ nói thời gian đầu sẽ khó khăn đôi chút. Cũng chỉ là một vài kí ức nhỏ thôi, mày không cần quá cố gắng nhớ lại làm gì.

Pete: Ừ...

Porsche liền quay sang gọi nốt quả táo, bổ từng miếng nhỏ để vào chiếc đĩa cho Pete ăn. Pete vui vẻ vừa ăn vừa xem chương trình truyền hình trên Tivi, còn Porache đã rời đi để gặp gỡ bác sĩ điều trị cho Pete.

Mấy ngày qua, ngày nào phòng bệnh của Pete cũng đông vui. Anh em vệ sĩ trong Chính gia lần lượt kéo đến thăm bệnh Pete. Ngay cả ngày Korn cũng có ghé qua hỏi han làm Pete rất vui. Ngày hôm nay có một người đến thăm Pete, là Macau.

Macau: ( Gõ cửa ) P'Pete? 

Porsche: Ai vậy? ( Ra mở cửa ) Macau? 

Macau: Vâng, P'Porsche. Em đến thăm P'Pete.

Porsche chợt kéo Macau đến một góc khuất trong bệnh viện rồi nói vài điều gì đó. Sau đó mới trở lại phòng bệnh.

Porsche: Pete. Hôm nay có một người đến thăm mày.

Pete: Vẫn còn sao? 

Porsche: Ừ. Macau.

Pete: Macau? Con của... ngài Karn?

Porsche: Ừ.

Macau: Em chào P'Porsche. P'Pete, anh cảm thấy thế nào rồi? Đã khỏe hơn chưa.

Pete: Khun Macau. Tôi đã ổn hơn rồi.

Macau: Sao anh vẫn còn gọi em là Khun Macau vậy? Đừng xưng hô như vậy nữa. Nghe xa cách lắm.

Pete: Vâng...

Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngại và căng thẳng. Pete vẫn rất ngượng ngùng đối diện với Macau. Trong đầu Pete chỉ nghĩ rằng Macau là con vủa ngài Karn, là người của gia tộc chính. Pete hoàn toàn không nhớ bất cứ điều gì về cậu bé này. Hai người cứ im lặng như vậy cho đến khi Porsche lên tiếng.

Porsche: À Pete. Thật ra trước đây mày với Macau khá thân thiết, nên Macau quen gọi mày là P'Pete rồi, mày cũng không còn gọi nó là Khun Macau nữa.

Pete: Vậy à. Xin lỗi nhé Macau, sau tai nạn gần như tôi không nhớ được chuyện trước đây.

Macau: ( Nhìn Porsche cười nhạt ) À không sao đâu ạ. Anh không nhớ rồi từ từ sau này sẽ nhớ. Cũng không còn sớm nữa. Em còn bài tập chưa làm. Em về trước đây ạ.

Porsche: Ừ. Cần tôi sai người đưa về không?

Macau: Dạ thôi cảm ơn P'Porsche. Em tự về được. Tạm biệt P'Pete, em về đây. Khi khác em lại đến thăm.

Pete: Tạm biệt, khun Macau.

Macau rời đi, trong phòng chỉ còn Pete và Porsche ngồi đối diện nhau.

Porsche: Mày có muốn ăn gì không Pete. Ăn cam tao bổ nhé.

Pete: Ừ... Cảm ơn mày. À này Porsche... Tao thân thiết với người của gia tộc phụ từ khi nào vậy? Tao nhớ là Khun Nủ đâu thích người của gia tộc phụ đâu. Tại sao tao lại thân thiết được với họ?

Porsche: À... Cái này... Tại trước đây thằng Tankul hay bắt mày trói thằng Macau lại nhưng vì mày thương hại nó nên không làm thế. Macau cảm thấy mày tốt bụng nên rất coi trọng mày. Từ đấy thằng bé hay gọi mày là P'Pete, thay vì đối xử với mày như một vệ sĩ bình thường. Mày cũng coi nó như em trai, nên không cần câu nệ gọi là Khun Macau như những người khác.

Pete: À... Thì ra là như vậy.

Pete nghe Porsche giải thích xong thì liền vui vẻ, với tay lấy miếng cam ngọt mát lên ăn và thường thức trận bóng phát trên tivi, mà vô tình không để ý đến đôi tay còn đang run rẩy của Porsche.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top