Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pete ở Chính gia một thời gian, cậu luôn cảm thấy dường như mọi người có điều gì đó muốn giấu cậu. Cậu từng nghe được Khun nủ nói với vệ sĩ của mình là không được nhắc đến người đó trước mặt cậu.
Pete luôn thắc mắc rốt cuộc trước khi tai nạn cậu đã gặp ai, và người đàn ông đó là ai. Tại sao Khun nủ lại không cho mọi người nhắc đến người đó trước mặt cậu.
Rốt cuộc còn tồn tại một người nào khiến từng xuất hiện trong cuộc đời cậu mà cậu lại không thể nhớ ra anh ta chứ.

Mọi thắc mắc của Pete vẫn chỉ mãi mãi ở trong lòng Pete. Cậu không kể với bất cứ ai, càng không hỏi han thêm gì về người đàn ông Khun nủ nói đến. Những bí ẩn, nhưng câu hỏi không có đáp án càng chất chứa nhiều trong lòng Pete càng khó chịu.

Đến một ngày, cả Khun Kinn, Porsche, Khun nủ và cả Khun Kim, cậu bé Porschay đều đến căn nhà của Gia tộc phụ. Pete tự hỏi không biến họ đến để làm gì.
Họ không để cho Pete đi, họ giấu Pete. Nhưng cậu đã vô tình nghe lén được, nên đòi Porsche cho đi bằng được, với lí do là sang thăm Macau.
Porsche từng nói với Pete rằng trước đây Pete rất tốt với Macau và cậu bé cũng rất coi trọng Pete. Những lí lẽ đó đủ để khiến Porsche cho cậu đi cùng, mà không thể phản bác lại được cậu.

Đoàn xe dừng lại ở biệt thự thứ gia. Nơi đây vẫn không có gì thay đổi nhiều. Một người đàn ông tên Nop đã đứng sẵn ở cửa và chào đón họ.

Nop: Chào Khun Kinn. Chào Khun Porsche. Mời mọi người vào trong.

Kinn: Ừ. Nop, Macau đâu?

Nop: Cậu Macau không khỏe, mấy hôm nay vẫn nằm trên giường suốt. Để lát tôi kêu cậu ấy dậy.

Kinn: Macau không khỏe, sao không báo cho tôi?

Nop: Thưa, cậu Macau nói là mấy chuyện nhỏ nhặt này không nên làm phiền Khun Kinn, nên tôi mới không dám báo cho Khun Kinn biết.

Kinn: Ừ. Chúng ta vào trong thôi.

Gia tộc phụ hiện giờ được quản lí bởi Porsche. Tất cả vệ sĩ, gia nhân trong nhà đều quen thuộc với Porsche và đón tiếp Gia tộc chính rất nồng nhiệt.
Họ vừa vào trong nhà, thì Macau đã đi xuống. Mới một thời gian không gặp, trông cậu bé đã ốm và xanh xao đi nhiều. Giương mặt tái nhợt, cậu bé đi đứng còn không vững, phải có người đỡ.

Macau: Anh hai... P'Porsche... Mọi người đến rồi sao.

Porsche: Ừ... Macau, em không khỏe sao? Em có ổn không vậy?

Macau: P'Porsche, em vẫn ổn, chỉ là cảm mạo một chút thôi. ( Hướng mắt sang nhìn Pete, cậu bé ngạc nhiên ) P'Pete, hôm nay anh cũng đến sao?

Pete: Ừ. Macau, mới thời gian không gặp, trông em đã ốm đi nhiều rồi.

Macau: Em vẫn ổn. Cảm ơn anh.

Macau và Pete vẫn ngượng ngùng như vậy. Tuy rằng Porsche nói Pete với Macau đã quen biết nhau từ trước và đối xử rất tốt với nhau, nhưng Pete vẫn luôn cảm giác cậu bé đang giữ khoảng cách và muốn xa lánh Pete. Như thể giữa hai người có một khúc mắc gì đấy trong quá khứ, mà Pete không thể nhớ nổi, khiến cho mối quan hệ này trở nên căng thẳng.

Pete vốn tưởng hôm nay sang Gia tộc phụ có việc gì, hóa ra cũng chỉ là dùng nữa với nhau.
Sau khi ăn xong, Porsche nói Macau hãy về phòng nghỉ ngơi, phần còn lại để Porsche lo liệu.
Khun nủ và khun Kim đã trở về căn phòng nghỉ dành cho khách, còn Porschay thì đi thăm Macau. Có lẽ hai người này là bạn bè thân thiết với nhau. Pete sau khi ăn xong, nhân lúc mọi người không tập chung liền trốn đi ra chỗ khác.

Pete đi loanh quanh căn biệt thự này. Tuy nó không lớn bằng biệt thự của Gia tộc chính, nhưng cách bài trí cũng hết sức tinh tế và độc đáo. Nó mang hơi hướng cổ điển và tạo cảm giác cố kính ma mị hơn so với sự hiện đại của biệt thự Chính gia.
Chợt Pete dừng chân tại một căn phòng lạ. Căn phòng này nhìn qua giống như một phòng làm việc. Pete tò mò liền bước vào căn phòng đó. Bụi bặm đã khiến Pete sặc và ho vài tiếng. Pete đi khắp căn phòng, cậu cảm thấy có một cái gì đó rất quen thuộc và gần gũi, giống như trước đây cậu từng bước chân vào căn phòng này rồi. Đồ đạc ở đây toàn mấy thứ kì lạ, Pete nghĩ chủ nhân của căn phòng này chắc hẳn là một người rất quái dị. Phòng này không phải phòng làm việc của Porsche, cũng không giống phòng của Macau, căn phòng này khá bám bụi, chắc nó đã bị bỏ bê lâu lắm rồi.
Pete không hiểu nổi, tại sao trong căn biệt thự này lại tồn tại một căn phòng lạ lẫm như vậy.
Căn phòng này có một cánh cửa nhỏ, Pete tò mò mở cửa, thì ra có một căn phòng nhỏ khác đằng sau kệ sách kia. Căn phòng nhỏ này bài trí khá đơn giản, có một chiếc giường với bộ chăn ga gối đệm màu sẫm, nột cái kệ nhỏ để vài món đồ trang trí và vài chai rượu vang loại xịn.
Pete mệt mỏi rồi phịch xuống chiếc giường, đệm khá êm ái. Chợt Pete ngửi thấy một mùi hương quen thuộc. Mùi hương của chiếc giường này làm Pete cảm giác rất dễ chịu. Giống như một mùi hương từ một người rất thân quen nào đó của Pete mà cậu từng gặp trong quá khứ. Pete ngả lưng xuống chiếc giường, tham lam hít lấy hít để mùi hương quen thuộc. Từng ngụm khí đi vào buồng phổi Pete, rất dễ chịu nhưng cũng khiến trái tim Pete chợt đau thắt lại. Cảm giác như có ngàn chiếc kim châm chích vào trong lòng.

Pete đưa mắt nhìn sang chiếc tủ đầu gường, có một khung ảnh đang úp xuống. Cậu đưa tay với lấy khung ảnh, dùng tay áo phủi phủi vào phát cho bớt bụi. Bứ ảnh dần dần lộ diện, khiến cho Pete ngỡ ngàng mà bật người dậy.
Trong ảnh là hình của cậu chụp với một người con trai lạ mặt, người đấy rất đẹp trai. Pete và người đấy đang nắm chặt tay nhau cười rất vui vẻ và hạnh phúc. Ánh mắt của Pete rất đỗi bàng hoàng. Tại sao tại căn biệt thự của gia tộc chính lại tồn tại một căn phòng kì lạ, mà trong căn phòng này lại vó hình của cậu chụp chung với một người đàn ông.
Hàng tá câu hỏi dồn dập trong đầu Pete khiến đầu cậu trở nên đau nhói. Cậu đặt khung ảnh xuống giường rồi ôm lấy đầu mình đau đớn. Những hình ảnh về giấc mơ của cậu, và cả hình ảnh ở khung ảnh đó, tất cả mọi thứ đều rối tung cả lên, chồng chất lên nhau khiến Pete ôm chặt lấy đâu, nhắm chặt mắt lại, run rất toàn thân.

Mất một lúc cơn đau đó mới thuyên giảm một chút, chợt cậu thấy chiếc giường này có chút cộm cộm. Cậu liền đứng dậy lật tấm nệm giường lên thì thấy có một quyển sổ bằng da đã sờn, một vài chỗ ở bìa đã bị bong tróc, nhưng bên trong giấy vẫn còn khá mới.
Đưa tay cầm lấy quyển sổ, Pete đọc dòng chữ ghi ở bìa sổ: " Nhật kí của Vegas Korawit Theeyapanyakul ".
Pete rất sốc. Vegas chắc phải là tên một người mà trước bà của cậu đã nhắc đến nhưng bị Porsche chặn lại. Còn họ Theeyapanyakul... Pete liền nghĩ, anh ta có phải là một người có cùng huyết thống với ngày Korn. Nhưng rõ ràng ngài Korn chỉ có ba đứa con là Khun nủ, khun Kinn và Khun Kim. Còn ngài Karn có một đứa con là Khun Macau. Vậy người tên Vegas này là ai, tại sao nhật kí của hắn lại ở đây? Và còn nữa, tại sao trong căn phòng kì lạ này lại có ảnh của cậu và một người đàn ông lạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top