Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5

Trán Vegas đầy mồ hồi, khuôn mặt nhăn nhó đầy đau khổ, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu từ ngắt quãng.

Pete lo lắng lay lay người Vegas gọi hắn:

" Vegas... tỉnh dậy đi... Vegas..."

Vegas bừng tỉnh, đôi mắt trừng lớn, miệng không ngừng thở hổn hển hớp lấy từng ngụm khí. Hắn nhìn thấy Pete,vội vàng vươn tay kéo cậu cúi xuống ôm chặt. Hắn cần một người có thể bên cạnh hắn xóa tan đi cảm giác sợ hãi vừa rồi.

Giấc mơ quá đáng sợ. Trong giấc mơ hắn đang đứng ở một không gian bốn chiều rộng lớn với một màu xám đầy ảm đạm lạnh lẽo, xung quanh không có bất kì thứ gì, không gian rộng lớn khiến hắn cảm thấy bản thân hoang mang và mất phương hướng. Vegas cứ lảo đảo đi về phía trước trong vô định, cảm giác sợ hãi ngày càng tăng lên. Bỗng có một tia sáng phía đằng xa, tia sáng cứ thế lại gần hắn, lại gần hắn cho đến khi hắn thấy lờ mờ hình dáng của một người con trai. Ánh sáng của người con trai đó quá mạnh nhưng lại ấm áp, hắn như vớ được chiếc phao cứu sinh, đi nhanh về hướng người con trai đó. Người đó đứng im hướng mặt về trước đợi hắn, hắn nheo mắt để nhìn rõ hơn nhưng vẫn không thể thấy rõ mặt mũi, nhưng hắn lại cảm nhận rõ được cảm xúc mãnh liệt hắn dành cho cậu, một tình cảm dạt dào tuôn trào, một niềm hạnh phúc khó tả dâng lên trong trái tim hắn, hắn muốn ôm trọn vào lòng, muốn yêu thương, che chở cho người đó. Người con trai bỗng đưa tay lên, áp nhẹ bàn tay bên khuôn mặt của hắn, ngón tay cái không ngừng mân mê nhè nhẹ gò má hắn. Vegas cứ để mặc như thế, nhắm đôi mắt hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, đầu còn hơi nghiêng nghiêng để tiếp xúc nhiều hơn với bàn tay ấm áp mềm mại. Người đó cất tiếng nói dịu dàng, trong giọng nói như chứa đựng vô vàn điều tiếc nuối:

" Hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé, tạm biệt anh."

Vegas mở mắt, đưa tay định nắm dữ lấy người đó đang quay lưng bước đi nhưng không sao chạm tới được. Hắn sợ hãi, hoảng loạn không ngừng kêu lên.

" Đừng bỏ anh... xin em...đừng bỏ anh..."

Người đó cứ mặc kệ hắn kêu gào, mang đi ánh sáng duy nhất của hắn, cảm giác như mang đi cả nguồn sống của hắn, để lại hắn với không gian lạnh lẽo vô định vốn có. Cảm giác mất mát này còn đáng sợ hơn khi ba hắn mất. Hắn đuổi theo, nhưng càng chạy lại càng xa, hắn cứ thế gọi với theo cho đến khi hụt chân vấp ngã và bừng tỉnh dậy.

Vegas ôm chặt Pete trước ngực, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm. Thực ra hắn không nhận thức được người mình ôm là ai, hắn chỉ cần người bên cạnh hắn lúc này, hắn cần hơi ấm để xóa tan đi sự cô đơn đáng sợ đó.

Pete cứ để mặc Vegas ôm như thế, cho đến khi bản thân thấy không thở nổi nữa liền đập đập nhẹ nhắc nhở hắn thả ra, hắn đành miễn cưỡng buông tay.

" Có chuyện gì vậy? Anh gặp ác mộng hả? Không sao chứ". Pete vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mồ hôi cho hắn, nhưng hắn không nói gì mà chỉ nhìn chăm chăm cậu. Pete định đứng dậy rót cho Vegas một li nước, nhưng hắn vội vàng nắm lấy tay cậu:

" Đừng đi, ở lại đây với tôi"

"Em rót nước cho anh"

Pete vỗ nhẹ lên bàn tay Vegas đang nắm chặt như để trấn an, nhưng hắn không có ý định bỏ ra, đôi mắt như cầu xin khiến cậu mủi lòng liền ngồi xuống lại.

Vegas nhích người sang một chút sau đó liền vỗ vỗ vô chỗ trống bên trái của hắn tỏ ý muốn cậu nằm xuống. Pete do dự một lúc nhưng cuối cùng cậu cũng quyết định nắm xuống bên cạnh.

Hai cười cứ thế nằm im lặng, Pete liền lên tiếng:

" Anh gặp ác mộng à?"

" Ừ"

" Đáng sợ lắm hả?"

" Ừ"

Pete quay mặt qua nhìn Vegas, tay cậu chạm nhẹ vào bàn tay của hắn an ủi:

" Không sao đâu, chỉ là giấc mơ mà thôi"

Vegas nhìn Pete, chưa một ai quan tâm đến hắn như thế, dù chỉ là một câu an ủi đơn giản nhưng hắn cảm thấy thật ấm áp, tay hắn xoay lại bao phủ lên tay cậu nắm chặt. Hắn biết đó chỉ là giấc mơ, nhưng cảm giác để lại trong hắn lại quá đỗi chân thật khiến hắn sợ hãi.

Hai người cứ thế nắm tay nhau ngủ, Vegas cảm thấy yên tâm hơn và hắn cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, hai người không ai nhắc về chuyện đêm qua, mọi sinh hoạt vẫn diễn ra bình thường như mọi hôm.

Vegas tiếp tục các bài tập, ngày mai hắn có thể tháo bột và xuất viện. Bác sĩ dặn hắn luyện tập thêm ở nhà và giữ gìn sức khỏe. Về việc lấy lại trí nhớ cũng đừng miễn cưỡng quá, nên thực hiện từ từ tránh cơ thể cảm thấy mệt mỏi.

___________________

Vegas

Tôi đang đứng trước cổng biệt thự gia tộc Thứ, ngôi nhà thân thuộc gắn liền từ khi tôi còn bé giờ đây đã thuộc quyền quản lý của tôi. Hai bên đường đi vào là các vệ sĩ đang đứng xếp hàng chào đón chủ nhân của họ trở về. Khi nhìn thấy tôi, họ liền cúi rạp đầu xuống, chào lớn:

" Chào mừng cậu chủ trở về"

Đáng lý ra họ phải gọi tôi là ông chủ, nhưng tôi cảm thấy cách gọi đó có hơi già nên liền dặn Nopt vẫn gọi tôi như trước kia.

Tôi bước vào nhà, cảnh vật vẫn thế không có gì thay đổi, nhưng giờ đây tâm trạng tôi đã khác. Có chút thoải mái, nhẹ nhõm, không phải như trước kia cứ về đến nhà là lo lắng sự trách mắng bất ngờ của ba, và sự khó chịu người đàn bà kia ập lên đầu. Có chút hưng phấn, thỏa mãn vì giờ đây tôi đã làm chủ được cuộc đời mình mà không cần phải ganh đua với bất kì ai. Nhưng cũng có chút cảm giác mất mát trong lòng.

Mọi thứ trong phòng ngủ và phòng làm việc của tôi đã được Nopt và Pete dặn dò chuẩn bị từ trước, tất cả đều rất vừa ý tôi. Tôi nhìn tất cả một lượt, hít một hơi thật sâu, nơi đây từ giờ sẽ có một khởi đầu mới do chính tôi tạo nên.

______________

" Hah... hah..". Tôi choàng tỉnh dậy vì giấc mơ đó lại xuất hiện, cả người tôi ướt sũng mồ hôi, người đó trong mơ vẫn rời bỏ tôi mà đi để lại cho tôi sự sợ hãi và hoảng loạn.

Tôi đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc chiến, đôi tay từ nhỏ đã nhuốm máu, tra tấn hàng trăm người bằng các hình thức khác nhau mà không sợ hãi, ngược lại còn thấy phấn khích và thỏa mãn. Vậy mà chỉ một giấc mơ như thế có thể hút hạn năng lượng của tôi, cảm giác như rút đi sự sống, rút đi trái tim chỉ để lại một cái xác không hồn.

Lảo đảo ngồi dậy, tôi với tay tìm ly nước ở đầu giường nhưng đã hết. Không muốn gọi vệ sĩ, tôi liền đi xuống nhà bếp để lấy nước thì nhìn thấy Pete đang ở đó.

" Vegas..."

" Anh không ngủ được hả?". Pete lo lắng hỏi tôi.

" Ừ... tôi lại gặp ác mộng". Tôi trả lời Pete. Không biết vì sao bản thân khi đứng trước cậu ta lại luôn muốn bộc lộ sự yếu đuối.

Pete liền lại chỗ bếp rót cho tôi một ly nước.

" Anh uống đi sẽ đỡ hơn".

Pete nhìn tôi uống ly nước, xong xuôi thì dọn dẹp một lượt rồi toan rời đi. Tôi liền nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu ta, nhìn thẳng vào đôi mắt đó như van nài. Pete nhìn tôi, thoạt đầu là ánh mắt khó hiểu, sau đó cậu ta liền hiểu ý tôi, nhanh chóng theo tôi về phòng.

Tôi đã nằm sẵn trên giường nhưng Pete vẫn ngồi ở mép giường tỏ vẻ lúng túng. Nếu trước kia tôi từng lợi dụng tình cảm của cậu ta thì ít nhiều chắc cũng có đụng chạm thân mật rồi, bản tính của mình tôi còn lạ gì nữa. Chỉ có điều tôi thắc mắc là chúng tôi đã làm tình hay chưa, không biết mùi vị cậu ta thế nào nhỉ? Những suy nghĩ đó trong đầu làm tôi cảm thấy thích thú mà nhếch mép cười.

" Chẳng phải đã ngủ ở bệnh viện rồi à, cậu ngại cái gì?". Tôi thúc giục Pete, nhưng cậu ta chẳng có phản ứng gì cả.

" Ah...Vegas..."

Pete hốt hoảng khi tôi kéo cậu ta nằm xuống giường, hai tay ôm chặt cậu ta vào lòng, cằm tì lên đỉnh đầu. Tôi cất giọng nói thì thầm nhẹ nhàng:

" Đừng nghĩ gì cả, tôi chỉ muốn ngủ ngon thôi". Pete không ngừng cựa quậy người trong vòng tay của tôi để cố thoát ra, cậu cố gắng gỡ tay của tôi nhưng không hiểu sao lại chẳng dùng bao nhiêu lực, vậy nên mãi cậu ta vẫn chưa thoát ra được.

" Vegas... nằm bình thường là được... không cần ôm". Cậu ta cố gắng thuyết phục tôi.

" Nếu còn không nằm im thì tôi thịt cậu đấy."

Nói rồi bàn tay tôi liền di chuyển định đặt lên ngực Pete, cậu ta hốt hoảng liền nắm lấy tay tôi, không còn cựa quậy nữa mà nằm im mặc cho tôi ôm.

Tôi hài lòng cười nhẹ. Thịt cậu ta thì chắc không phải bây giờ nhưng sau này thì tôi cũng không đảm bảo. Tôi không cần sử dụng cậu ta như những người trước kia của Kinn nên không cần vội. Cứ tận hưởng chơi đùa một chút cũng thú vị.

Vừa nghĩ tôi vừa chìm vào giấc ngủ, lại một giấc ngủ say và yên bình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top