Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57

Vegas và Pete ngồi trong phòng bệnh. Vegas ngồi 1 bên im lặng. Pete cũng không nói gì, lôi máy tính ra làm việc.

- ở công ty tôi cũng không giao cho cậu việc gì. Tại sao thấy cậu lúc nào cũng bận rộn như vậy?

Pete nhìn Vegas 1 lát, cũng bỏ laptop qua 1 bên.

- anh ăn gì chưa?

Câu hỏi không liên quan làm Vegas có chút giật mình.

- hả? À...chưa...

Pete không nói gì. Với lấy điện thoại.

- Nop. Lát cậu mang mọi thứ đến cho tôi, đi qua đây trên đường X mua giúp tôi 1 hộp bánh trứng.

Nói xong Pete liền cúp máy.

- Macau không sao anh không cần lo.

- tôi không lo cho nó.

- thật sao?

- vì tôi biết cậu lo xong hết rồi.

- cũng chưa hẳn. Còn đến gặp gia đình họ nữa. Anh đi làm nốt đi.

- ừm. Cậu nghỉ đi, ăn gì chưa?

- Macau vừa mua cháo cho tôi rồi. Gia đình họ rất hiền lành, đừng dọa họ.

- tôi giống kẻ hay đi dọa người lắm sao?

- không.

Vegas chưa kịp mừng thầm đã nghe Pete nói 1 câu.

- anh là kẻ đó chứ không phải giống kẻ đó.

Vegas trợn trắng mắt. Pete lại nhẹ cười 1 cái làm hắn nhất thời ngây cả người. Tức giận cũng không cánh mà bay.

Nhìn sắc mặt cậu không được tốt ngồi trên giường bệnh, hắn cũng muốn quan tâm cậu, nhưng lại không biết phải nói gì. Ngồi đó 1 lát, chờ Nop mang quà đến, ăn vài cái bánh trứng rồi đi giải quyết nốt chuyện còn lại.

Gia đình kia rất dễ tính, biết họ thanh toán tiền viện phí cho còn mang tiền và quà đến xin lỗi, gia đình họ còn mừng đến rơi nước mắt. Vegas cũng ngồi nói chuyện 1 lát rồi ra về.
Hắn gọi điện thoại về nhà lớn nơi ba hắn ở.

- dì Han. Muốn bổ máu thì nên ăn gì?

- hả?

Dì Han kia có chút kinh ngạc. Bổ máu? Chẳng nhẽ cậu chủ đã hủy hoại con gái nhà ai đó, chẳng may để lại hậu họa? Vậy là rất vô lương tâm, còn có lỗi với "phu nhân" nữa.

- tôi hỏi thức ăn bổ máu.

- rất nhiều a. Thịt bò, cá hồi, trứng, bí ngô, cà rốt. À, sô cô la đen cũng có thể bổ máu nữa.
Vegas nhíu mày 1 chút sau đó đáp.

- đã biết.

Liền cúp máy. Lại rất nhanh ấn 1 số điện thoại khác. Là 1 nhà hàng nổi tiếng thuộc quản lí của Theerapanyakul.

- mấy người làm cho tôi 1 bát canh cá hồi, cho cả thịt bò, trứng, bí ngô với cà rốt vào. 30 phút nữa mang đến bệnh viện cho tôi.

Nói xong liền cúp máy, không kịp để đầu dây bên kia nói gì. Suy tính 1 chút lại đi ra bãi đỗ xe, lái xe gần nửa vòng thành phố đến 1 cửa hàng sô cô la nổi tiếng.

Lúc Vegas quay lại canh cũng đã được đem đến. Hắn mang cả canh và sô cô la vào phòng Pete.

Cậu vừa từ nhà vệ sinh ra. Đang định nằm lại giường.

- tôi mang đến cho cậu chút canh.

- cám ơn.

Vegas kéo bàn lên, múc canh ra bát cho Pete.

Cậu nhìn bát canh là lạ, khẽ nhíu mày.

- đây...là canh gì vậy?

- hả?

- sao có mùi cá, lại có cả thịt bò?

Pete cầm thìa khuấy khuấy trong bát.

- hình như có cả trứng.

- ừm. Có cả bí ngô và cà rốt. Là canh bổ do nhà hàng làm.

- canh bổ?

- ừm.

Pete kịch liệt nhíu mày, thìa trên tay cũng buông xuống. Đầu chậm rãi cúi chậm.
Nhìn vai cậu run run Vegas có phần hoảng sợ.

- này, cậu làm sao vậy?

Là...cảm động hắn sao? Vegas gọi thêm 2;3 lần.

- HAHAHAHAHA....

Pete bất ngờ ngửa ra giường cười lớn. Khuôn mặt do nín cười từ nãy đã có chút đỏ. Giờ lại cười đến nước mắt cũng chảy ra.

- cậu...cậu cười cái gì?

- canh này...thật sự là...bổ không bình thường.

Vegas mờ mịt nhìn Pete đang cười như điên. Pete gắng gượng lắm mới có thể ngừng cười.

- anh đã nói gì với đầu bếp?

- thì bảo họ nấu canh. Cho mấy thứ này vào.

- anh không đi bịt mồm họ lại, mai trang nhất sẽ có tiêu đề "Tổng giám đốc tập đoàn Theerapanyakul làm con gái nhà người ta có bầu".

- bậy bạ, tôi làm gì có người tình. Tên nào nói vậy tôi vặn răng hắn.

Vegas nghĩ Pete đã hiểu nhầm gì đó, liều mạng giải thích.

- không phải nói anh có người tình. Anh biết mấy thứ này để làm gì không?

- bổ máu.

- hóa ra anh cũng biết?

- dĩ nhiên.

- vậy anh biết bổ máu cho ai không?

- người thiếu máu.

- nhưng đối tượng này không đơn giản như vậy.

Thấy Vegas nhíu mày, Pete lại nói tiếp.

- là dành cho phụ nữ mang thai và người sau khi phá thai.

- hả?

Pete cười cười. Người này, thật ngốc muốn chết. Nhưng...hắn chuẩn bị canh cho cậu? Còn đi tìm hiểu mấy loại bổ máu?

- tôi...tôi đi đổi.

Vegas ngượng ngùng cầm bát canh. Pete giữ lại.

- khỏi cần. Đằng nào cũng nấu rồi, không ăn rất phí. Mùi không tệ.

- vậy...vậy cậu phải ăn cái gì?

- tôi cũng không có bệnh gì. Ăn uống bình thường được rồi. Ăn nhiều đạm, vitamin là được.

- vậy chiều nay sẽ bảo dì Han làm cho cậu chút thức ăn bổ dưỡng.

- ừm. Anh ăn trưa chưa?

- lát tôi ăn.

- nhiều canh như vậy tôi ăn không hết. Anh cũng ăn đi. Nên...bổ máu 1 chút.

Pete vừa nói vừa nín cười. Vegas có chút ngượng ngùng cũng ngồi lên giường cùng Pete ăn canh.

Múc vài thìa canh lại gắp miếng thịt bò trong bát bỏ vào bát Pete.

Cậu có chút ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn. Hắn nhẹ nhàng nói.

- ăn nhiều 1 chút.

Cậu có chút không quen khi thấy hắn như vậy. Khẽ hắng giọng 1 chút mới nói.

- cám ơn.

Sau đó lại tiếp tục ăn.

Vegas nhìn cậu cúi đầu ăn khẽ mỉm cười. Người con trai này...rất xinh đẹp.

Ăn uống xong Vegas gọi điện thoại cho Nop thu xếp việc công ty, bản thân ở lại bệnh viện, hoàn toàn không có ý định rời khỏi.

- à, giám đốc.

- sao?

- hồi sáng có tiểu thư Malee đến công ty tìm anh.

Hắn khẽ nhíu mày.

- Malee?

- vâng.

- cậu có nói tôi ở đâu không?

- dạ, không. Tôi chỉ nói anh không ở công ty.

- được rồi. Nói bảo vệ, lần sau thấy cô ta thì không được cho vào.

- dạ?

Nop kinh ngạc, không tin vào tai mình. Cả công ty này ai mà không biết Malee là người Tổng giám đốc yêu nhất. Luôn dung túng vô độ, trước kia vào phòng hắn cũng không cần báo cáo 1 tiếng. Vậy mà...

- tôi nói không để cô ta bước vào công ty.

- v...vâng. Tôi biết rồi.

- ừm. Nếu có gì thì báo lại ngay cho tôi.

Nói xong hắn liền cúp máy, lại gọi điện về, kêu dì Han làm chút thức ăn bổ dưỡng.

- tôi biết rồi ạ. Tôi sẽ làm canh thịt bò.

- đừng. Đừng làm thứ đó.

Vegas lập tức ngăn cản.

- sao ạ? Chẳng nhẽ cô ấy không cần nữa. Bổ máu là phải ăn 1 thời gian dài. Nếu không đứa bé sẽ không tốt.

- dì biết nó là bổ máu gì?

- bổ máu chính là vậy chứ sao ạ?

Vegas thực sự muốn độn thổ.

- không phải. Tóm lại là dì cứ nấu đồ bổ đi. Đừng bổ máu. Bổ bình thường thôi.

- hả? Bổ...bình thường?

- ý tôi là...không phải bổ máu, còn bổ gì cũng được.

- à...vậy tăng canxi được không? Bà bầu rất cần cái này.

Vegas thấy đầu mình kêu ong ong. Khó khăn lắm anh mới có thể nói.

- không có bà bầu. Là nấu cho Pete. Cậu ấy...có chút bệnh.

- phu nhân? Cậu ấy bị bệnh sao? Có nặng lắm không?

- phu nhân?

Vegas có chút giật mình, sau đó nghĩ ra liền nhoẻn miệng cười.

- không sao. Nghỉ 1 chút là được, dì nấu canh đi. Lát tôi về lấy.

Nói xong liền cúp máy, vừa cười cười vừa bước về phòng bệnh. Cậu vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top