Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 11: Tổn thương đứa nhỏ

Khoảng lặng trong phòng khiến Pete hoảng loạn đến cực độ, kể từ khi Top rời đi, dường như không còn ai lui đến nơi này nữa. Vô hình tạo nên cảm giác chính mình một lần nữa bị vứt bỏ, nhốt vào căn phòng tối tăm năm xưa.

Em lẳng lặng cúi đầu nhìn chằm chằm cái bụng phẳng lì của mình, bàn tay vô thức chạm lên da thịt mềm mại. Từng thớ dây thần kinh cũng run lên vì cảm giác như có thể chạm đến bé con đang say ngủ ở bên trong.

Nhưng rồi, những ngón tay vô thức cuộn lại thành nắm đấm, mạnh mẽ lao xuống vùng bụng yếu ớt. Pete cuộn người, rên một tiếng đau đớn. Cảm tưởng từng khúc xương cũng gãy ra làm đôi.

"Khốn kiếp!"

Em cắn môi đến bật máu, thì thầm mắng chửi. Ông trời quả thực muốn dùng trò đùa ác độc này để dày vò em.

Tại sao phải đến ngay lúc này?

Tại sao vào lúc em muốn chết nhất lại đem đứa nhỏ đáng thương đến.

Bé nhỏ, có phải con cũng rất ghét ba đúng không. Vì sao phải hùa nhau với cha con bắt nạt ba?

Đáng ghét, đáng ghét.

"Nhưng ba không muốn bỏ con..."

Pete run rẩy, cố thì thầm nói chuyện với đứa nhỏ chưa thành hình trong bụng. Dù biết con sẽ không thể hiểu được những gì mình nói, em vẫn gắng gượng thủ thỉ tâm sự.

Không ai cả, không ai muốn nghe em nói vào lúc này. Dường như chỉ có bé con miễn cưỡng lắng nghe lời trách cứ uất ức của mình.

Có phải mẹ em năm đó cũng từng đau khổ ôm bào thai trong bụng mà trút giận không, có phải đứa bé và em đều là thứ nghiệt chủng không nên có mặt trên đời?

Đau quá, ngay cả trong giấc mơ, em cũng không dám ước ao mang một bào thai bên đời. Thậm chí mơ tưởng đó là giọt máu của Vegas, em càng không dám mơ.

Pete nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cắn răng nuốt nghẹn âm thanh nức nở nhỏ nhặt của mình xuống, giọng nói gần như vỡ ra.

"Ba và con đánh cược nhé. Nếu như anh ấy không muốn, ba cũng sẽ không buông tay con đâu, bé nhỏ."

Ván cờ này, em cũng tự hiểu phần thua thuộc về mình.

Đánh cược, thực ra chỉ là đang an ủi đứa bé thôi. Con rất sợ mà đúng không? Ba không để con một mình đâu, ba sẽ không giống bà ngoại của con đâu.

.

"Pete?"

Arm ngơ ngác lại gần cái bàn ăn gần khu bếp, nhìn chằm chằm bóng lưng gầy rộc đang ra sức ăn uống như bị bỏ đói mấy ngày liền. Bộ dạng háu ăn của em đã quay trở lại nhưng cậu ta không sao vui nổi.

Em ăn từng muỗng lớn, vui vẻ thưởng thức những món ăn thơm lừng trên bàn. Dù cho những vệ sĩ trong nhà thỉnh thoảng sẽ xoay người nhìn em vài giây với sự tò mò đáng chết, Pete vẫn tỏ ra chẳng để ý điều gì.

Thậm chí, không ai có thể nhìn ra dáng vẻ của một người vừa mới tự sát từ trên cơ thể em. Giống như kẻ mới khiến Chính gia loạn điên lên không phải là Pete ấy.

"Mày khoẻ hẳn chưa mà ra đây vậy? Mày có thể nhờ tao hay thằng Porsche đưa đồ ăn đến mà."

"Tao khoẻ lắm," Em đáp, đôi mắt cười cong thành hình bán nguyệt đẹp đẽ, dù bên trong chẳng có một tia hạnh phúc nào. "Đợi ăn xong, tao sẽ mang cơm qua chỗ Khun Tawan cho. Tụi mày vất vả mấy nay rồi."

Arm khẽ nuốt nước bọt, đảo mắt nhìn Pol đang đứng sau lưng em, liên tục ra ám hiệu hỏi thăm. Mà Pete còn không phát hiện nó nữa, chỉ một mực chăm sóc cho bữa ăn của mình.

"Pete, Khun Kinn đã cùng Khun Tawan đi lấy bằng chứng rồi."

Arm nói, cẩn thận quan sát vẻ mặt của em. Thế nhưng Pete vẫn cứ dửng dưng như thế, hai má phồng lên vì nhai nuốt những miếng cơm cà ri lớn.

"Cũng tốt, Khun Tawan sẽ sớm rời khỏi nơi này, Porsche không cần phải điên tiết mắng cậu ta với tao nữa."

Pol đảo mắt, trao đổi với Arm. Hai đứa nó thật sự không hiểu em đã xảy ra chuyện gì, vui vẻ cũng không hẳn vui vẻ, mà đau buồn cũng chẳng phải.

Rốt cuộc nguyên do tạo nên sự phức tạp trên người Pete, không một ai biết đến. Thế nên càng không thể gỡ rối khúc mắc trong lòng bọn họ.

Pete, tưởng chừng như em là người cởi mở thân thiện nhất trong nhà, ai cũng hiểu được cảm xúc của em. Vậy mà chỉ một sự việc đáng sợ đã xảy ra, toàn bộ vỏ bọc đều sụp đổ.

"Hừm, tao có hơi buồn ngủ," Pete dụi mắt, uể oải dựa lưng vào thành ghế. Sau đó chậm chạp đứng lên, ngây ngô nói. "Tao về phòng chợp mắt một lát, có gì nhớ gọi tao nhé."

Arm và Pol nhìn chằm chằm bóng lưng liêu xiêu của đứa bạn, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác sợ hãi không tên. Vì thế nên bọn nó nhanh chóng thu dọn tàn cuộc của Pete, đi tìm cậu chủ nói chuyện.

Chợp mắt một lát của em thực ra là ngủ đến tận tối khuya. Kí túc xá vắng lặng chỉ có mỗi mình em đang ngơ ngẩn nhìn cái chăn đắp trên người. Pete mím môi, cố xoa dịu cơn đau tại ổ bụng, trấn tĩnh hơn nửa giờ mới đỡ hơn.

Em thoáng nhìn qua cái giường bên cạnh, phát hiện không có người nào nằm cuộn tròn trong chăn như mọi ngày. Thế nhưng trên bàn đã có một mâm cơm được đậy kín, thỉnh thoảng sẽ phát ra hương thơm khó cưỡng.

Dù vậy miệng lưỡi Pete hiện tại rất khô đắng, cảm giác không muốn ăn uống nên trực tiếp bỏ qua nó. Em thừ người nhìn trần nhà, sau đó mò mẫm sờ vào vùng bụng phẳng lì.

Gương mặt thanh tú hơi nhăn lại rồi từ từ giãn ra, mang theo chút dễ chịu mà xoa vuốt bé con đang say ngủ.

Cánh cửa phòng cạch một tiếng bật mở, vốn tưởng Porsche trở về nên Pete vội giấu nhẹm hành động âu yếm của mình, mắt to mắt nhỏ nhìn người vừa bước vào.

Hoá ra là Arm tới để trông chừng em, cậu ta cầm bát cháo nóng hổi lại gần chỗ đầu giường. Cánh tay tìm tòi đến công tắc bật đèn lên, thoáng nhìn thấy Pete bất động mở to hai mắt, cậu ta liền hoảng hốt.

Bởi vì Tankhun nửa đêm không an tâm, sợ em ở một mình phát sốt nữa nên mới muốn sang kiểm tra Pete ra sao. Thế nhưng cậu chủ cũng mệt nhọc cả ngày lo chuyện gia đình đang rối tung, vì vậy Arm mới nhận công việc này.

"Ăn cháo nhé, tao biết mày vẫn không chịu ăn cơm mà."

Cậu ta liếc sang mâm cơm mà mình đã chuẩn bị lúc chiều vẫn còn y nguyên, nhỏ giọng dỗ dành em.

Pete nhìn sang giường bên cạnh, phất lờ ánh mắt khẩn thiết của Arm, bâng quơ hỏi.

"Porsche sang phòng Khun Kinn rồi à?"

Đôi mắt sau cặp kính của cậu ta khẽ mở to, có hơi chột dạ đảo đi chỗ khác. Pete không tinh ý nhận ra sự kì lạ của Arm nhưng em phát hiện bàn tay đang cầm chén cháo run lên một chút.

Không phải hôm nay Kinn cùng Tawan đi lấy bằng chứng rồi sao, với tính cách của Porsche và những sự việc xảy ra gần đây, chắc hẳn đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tệ hơn, có lẽ Tawan đã giở trò với nó.

"Arm, mày phải nói thật cho tao biết. Porsche đâu rồi?"

Cậu ta nắm chặt bàn tay em, cẩn thận không muốn tổn thương tới thân thể yếu ớt của em. Arm thở dài, lột bỏ sự mạnh mẽ giả tạo của mình xuống.

Những gì Pete thấy hiện tại chỉ là một chàng vệ sĩ thông minh nhất gia tộc đang mệt mỏi tột cùng, hốc mắt cũng hoe đỏ vì thức trắng cả đêm.

"Porsche đang bị tình nghi phản bội Chính gia, tồi tệ hơn là cấu kết với Thứ gia để hại Khun Kinn. Hai tiếng trước gia tộc vừa họp biểu quyết sẽ trừng phạt nó như thế nào."

"...."

"Mức phạt nặng nhất là bắn chết, Khun nủ bỏ phiếu chống lại, Khun Kinn để phiếu trống. Phiếu cuối cùng của Khun Kim, quyền quyết định hiện tại nằm trong tay cậu ấy. Khun nủ cả đêm nay gọi điện cho cậu ấy nhưng không ai bắt máy, tao dỗ mãi Khun nủ mới chợp mắt một chút."

"Vì sao Porsche bị tình nghi? Mấy bữa nay cũng không có chuyện gì mà."

Em nuốt nước bọt, cảm giác bất an càng ngày càng dâng cao. Arm đặt bát cháo xuống bàn, xoa nhẹ lên mu bàn tay lạnh toát của Pete.

"Sáng nay Khun Kinn và Tawan đi lấy bằng chứng, vốn dĩ chỉ có mình cậu ấy đi, chẳng hiểu sao Porsche đuổi theo tới tận nơi. Sau đó, Tawan chỉ ra camera nó gắn trong phòng, tang chứng vật chứng rành rành như vậy..."

"Khun Kinn không tin nó sao? Hai người...."

"Sao tin nổi chứ? Toàn bộ bằng chứng phản bội đều chỉ điểm nó, hơn nữa Porsche cũng không chứng minh được mình vô tội. Khun Kinn mới đem nó nhốt vào ngục giam."

Pete mở to hai mắt, hoài nghi tất cả những gì Arm có đúng không. Chỉ trong một ngày, bạn thân của em đã bị đẩy vào chỗ chết, phải chờ ngày phán quyết. Mà Tawan thảnh thơi nhìn màn kịch của mình diễn ra thuận lợi mà không cần giở trò gì.

Em hất tung tấm chăn, đứng bật dậy. Arm hốt hoảng kéo em lại, nhất định không em chạy đi. Pete căm giận rút tay ra, khàn giọng chỉ trích.

"Ngay cả mày cũng tin chuyện hoang đường đó? Chúng ta đều biết Porsche là người như thế nào."

"Tao tin nó nhưng gia tộc chỉ nhìn vào bằng chứng phản bội kia, thậm chí chuyện nó qua lại với Khun Vegas đã bị phanh phui rồi."

Pete trút ra một hơi phẫn nộ, hấp tấp thay bộ đồ đồng phục vệ sĩ lên. Arm kích động xông tới chắn ngang đường đi, ngăn cản em.

"Nếu như mày đứng ra bảo vệ nó, mày cũng sẽ gặp nguy hiểm."

"Mọi thứ đều do tên khốn Tawan gây ra." Pete nắm chặt cổ tay của Arm, trở tay một cái liền khống chế cậu ta.

Người cả ngày chỉ ngồi làm việc với máy tính như Arm sẽ không thể đọ được sức lực của một võ sĩ Muay Thái, dù cho cơ thể em đã suy yếu hơn nửa.

Pete đẩy Arm ngã mạnh xuống đất, xô bàn ghế gần đó chắn hết đường lại, dứt khoát quay lưng bỏ chạy.

"Nếu như Porsche bị bắn chết vì dây dưa với Vegas thì tao cũng đã chết hàng ngàn lần rồi."

"Không thể, Pete–"

Arm gầm lên, cố gắng đẩy bàn ghế sang chỗ khác. Mà Pete còn cứng đầu hơn thế, em chốt cửa từ phía ngoài, hoàn toàn không để cậu ta có đường đuổi theo.











"Porsche."

Ánh lửa lập loè trong đèn cầy khẽ lung lay giữa làn gió, bờ vai vững chắc của nam nhân áo trắng chợt xuất hiện trước mắt mơ màng của nó.

Porsche bừng tỉnh nhìn người đứng cách mình một cái song sắt, nụ cười chưa kịp nở rộ trọn vẹn đã tắt ngúm. Lời trách cứ vừa treo trên đầu lưỡi liền nuốt vội vào trong.

"Vegas, tại sao?"

Hắn nhận ra giọng nói của nó mang đầy tràn vẻ thất vọng, đôi mắt sâu thẳm bỗng chốc trở nên vô cùng tuyệt vọng. Vegas cầm chìa khoá trên tay, căng thẳng nhìn nó.

"Bỏ trốn cùng tôi, Porsche."

"...."

"Tawan đã đạt được mục đích của mình rồi. Hai gia tộc bây giờ đang cấu xé nhau vô cùng căng thẳng, mà tôi và Porsche bị hắn đem ra làm bia đỡ. Sau đêm nay, khi Kim trở về Gia tộc chính và bỏ phiếu quyết định. Porsche sẽ bị giết chết ngay lập tức."

"Tại sao tôi phải tin tưởng cậu? Chúng ta–"

"Tôi thích Porsche, chẳng lẽ Porsche còn không nhìn ra sao. Dù tôi độc ác tàn nhẫn như thế nào cũng sẽ không tổn thương người mình yêu."

Nó nghi hoặc nhìn vẻ mặt chân thành của Vegas, đối mặt với bao nhiêu chuyện cả ngày hôm nay khiến Porsche không thể không đề phòng với hắn. Nhưng lời vừa rồi chợt làm nó ngẩn người, tưởng rằng những gì mình chắc nịch từ lâu lại hoá thành sai lầm.

Vegas xông vào nhà giam, cẩn trọng cầm tay nó lên tháo chiếc còng sắt xuống. Gương mặt Porsche thoáng giãn ra, lại hoài nghi chính mình đã nhầm tưởng tất cả mọi chuyện.

"Chẳng phải cậu thích Pe–"

"Đi thôi."

Vegas nắm lấy bàn tay nó, dịu dàng vuốt ve chỗ mềm mại nhất ở lòng bàn tay. Nhưng nghĩ đến bản thân không còn đường lui nữa, sau đêm nay mình bị phán án tử, còn em trai của nó sẽ bị truy sát diệt khẩu liền quyết tâm hơn.

Hai người lao ra khỏi nhà giam, chạy thật nhanh tiến tới bậc thang lối ra. Tức khắc nòng súng lạnh lẽo liền chĩa vào đầu Porsche, cùng đôi mắt âm u đến tận cùng của người nó thân thiết nhất – Pete.

Người mà nó đã từng nghĩ sẽ không bao giờ muốn tổn thương đến, thậm chí trước khi bị nhốt vào nơi tối tăm dơ bẩn này, nó đã thức cả đêm để chăm sóc.

Người mà Porsche không nghĩ có thể gặp vào thời điểm này lại đứng trước mặt nó, thân thể gầy yếu bạc nhược lung lay giữa không gian chật hẹp. Mà cánh tay cầm súng thì vững chắc lạ thường.

Đôi mắt Pete gần như vỡ tan ra khi nhìn thấy những ngón tay đan xen nhau của hắn và Porsche. Tâm hồn nức toạc một mảng nay lại càng lớn hơn. Em gồng cứng người mới cầm nổi khẩu súng chĩa vào bọn họ.

"Porsche, tại sao mày muốn bỏ trốn?"

"Ngay cả mày cũng không tin tưởng tao. Kinn đã yêu cầu mày tới bắt tao đúng chứ, rõ ràng mày đang sốt cao mà, mày với nó cố tình lừa tao sao?"

Em hoảng loạn nhìn nó, vô hình nghe thấy những tổn thương và trách móc của Porsche. Em muốn nói rằng mình không hề lừa dối nó, em chỉ muốn cứu nó ra khỏi chỗ này. Thế nhưng từng câu từng chữ đều nghẹn lại ở cuống họng, cay đắng nhìn Vegas đang sắp động thủ.

Nòng súng đen ngòm lập tức chuyển hướng sang hắn, lần này ngón tay của em đã chạm tới cò súng, chỉ cần một trong hai di chuyển liền thẳng tay nổ súng bắn chết hai người.

Vegas thấy mình không thoả thuận bằng ánh mắt với em được nên giơ tay đầu hàng, lùi lại vài bước. Gương mặt em thoáng sững sờ, sự cảnh giác dành cho hắn càng tăng cao.

Lợi dụng sơ hở tâm lý của Pete, Porsche dứt khoát tung một quyền tấn công em. Cả hai rơi vào trận chiến không cân sức, Porsche tay chặn mũi súng của em, tay còn lại ngăn cú đấm Pete giơ lên.

Em bị kẹt cứng trong gọng kìm của nó, cố gắng thoát ly bằng cách vung chân đạp vào bụng Porsche. Hai người đồng thời ngã ra sau, Pete nhào lên đấm xuống mặt nó một cái, Porsche cũng đáp trả bằng cú gạt chân quyết liệt.

Thế chủ động dần rơi vào Porsche, họng súng đen ngòm vừa nãy còn hướng vào mặt nó nay đã chĩa thẳng xuống người em. Pete cắn răng nhịn đau, tung cước đá bay súng đi.

Hai người một lần nữa nhào vào trận chiến khốc liệt, mà Vegas tần ngần muốn xông tới tách em ra, lôi Porsche chạy trốn.

Ý thức cuộc chiến này sẽ nhanh chóng bị người của Chính gia phát hiện, cộng thêm việc bản thân có thể rơi vào ngục giam lần thứ hai khiến ý chí chiến thắng của Porsche càng sôi sục hơn.

"Xin lỗi, Pete."

Nó xoay người, dứt khoát đấm vào sườn mặt em, đồng thời đạp thẳng lên bụng Pete. Cơ thể em đã suy yếu kể từ lúc lao đến đánh nhau với Porsche, thêm việc hứng chịu những đòn tấn công sát thương cao khiến em mất khống chế gục xuống đất.

Ổ bụng rất nhanh đã truyền tới cơn đau khủng khiếp, xông từ vùng thân dưới cho đến đỉnh đầu. Pete hoảng sợ co quắp người, ôm bụng đau đớn rên lên. Từng đốt ngón tay bấu víu vào góc áo sơmi nhiễm đầy bụi bẩn, gương mặt em thoáng chốc đã trắng bệch, bụng dưới chịu đựng cơn đau xé toạc cơ thể làm hai, thống khổ kêu thành tiếng.

"Đau...ưm...đau quá....Porsche..."

Giờ phút này em chẳng thể nghĩ được điều gì ngoài việc phải cứu lấy đứa nhỏ đang nằm trong bụng mình, Pete run rẩy cầu xin nó, nức nở rên rỉ.

Ánh mắt Porsche bỗng dại ra, sợ hãi nhìn cơ thể em co rúm vì đau, bàn tay cầm súng cũng giật lên một cái.

"Pete!"

Người đầu tiên hồi tỉnh là Vegas. Hắn tận mắt nhìn thấy cổ chân của em dính dớp tia máu đen đỏ lẫn lộn, vội vàng bước xuống những bậc thang để tới chỗ em.

Thế nhưng tiếng bước chân đang chạy đến nơi này vang vọng ngày càng rõ rệt hơn, không chỉ một mà nhiều hơn nữa. Thần trí Porsche cũng vừa kịp hồi tỉnh, lo lắng nhìn vẻ mặt nhăn nhó chịu đựng đau đớn của em, chỉ thành khẩn nói một câu sau đó quay đầu kéo tay Vegas bỏ chạy.

"Pete, ngàn lần xin lỗi."

Vừa lúc Arm đuổi tới nơi này, cậu ta liếc nhìn hai người mới chạy lướt qua mình, lại xoay lưng nhìn bộ dạng khóc không thành tiếng vì đau của Pete. Sự hoảng loạn và khiếp đảm liên tiếp ập đến.

Máu đỏ đen chảy thành tia dài xuống chân em, mà quần tây sớm đã che hết thảm trạng bên trong. Pete yếu ớt nằm trong vòng tay của Arm, cố hớp từng ngụm khí vào buồng phổi, cơ thể run lẩy bẩy.

"Tao ở đây, đừng sợ, tao gọi bác sĩ Top đến ngay."

Em níu lấy vải áo sơmi của Arm, tâm trí dần dần rơi vào mơ hồ cùng hãi hùng, chỉ có thể dùng toàn bộ hơi sức còn lại để cầu xin cậu ta.

"Làm ơn....cứu đứa bé, Arm."

"Tao xin mày....ưm...."

"Không sao hết, đừng lo, tao đưa mày về phòng."

Arm vuốt mái tóc bết dính của em, vội vã dùng khăn tay lau đi máu ở chân cho Pete. Rồi cẩn thận ôm em trong vòng tay chạy nhanh về kí túc.






























































Đôi lời của tui.

Readers đừng vội mắng Vegas và Porsche nha. Quễ Wegath thấy em iu đau cũng định xông tới xem Pít thế nào rùi, nó lo cho em gần chết. Cả Porsche cũng sợ Pít bị cái gì nhưng mà Kinn và Arm đuổi tới nơi nên hai đứa buộc phải tháo chạy thui nè 🥹

Spoil chap sau Pít dấn thân vào Thứ gia để Wegath chích điện nha 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top