Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bây giờ là 6 giờ sáng, thời tiết hôm nay có nắng nhưng không quá nóng, thêm vào đó là chút gió thoảng rất thích hợp để ra ngoài.

Vegas vừa đi ra ngoài mua ra để chuẩn bị làm cơm cà ri. Hiện tại anh đã hoàn toàn quen với vị cay nồng của ớt. Anh vừa thái rau vừa nhớ tới lần đầu tiên nấu cơm cho Pete. Tuy rằng món ăn hôm đó được nấu rất vội vàng nhưng Pete vẫn rất hưởng thụ. Nghĩ tới đây, Vegas không khỏi lắc đầu cười khổ.

"Vegas, hôm nay anh định nấu cơm cà ri à?"

"Pete? Sao em dậy sớm thế?'

"Em gặp ác mộng, tỉnh lại cũng không thấy anh, ngủ không được..."

"Xin lỗi bảo bối, lần sau nếu có ra ngoài anh sẽ nói với em, Lại đây anh ôm một cái nào, một lát nữa là có thể ăn cơm được rồi."

Quay ngược thời gian khi Vegas đang lái xe đến thành phố B.

—-------------------------

Sau khi Vegas tìm thấy chiếc USB. Anh xem từng video một nhưng hoàn toàn chẳng có cảm xúc gì khi xem đến video của vụ bắt cóc.

Trong nhà kho đổ nát chỉ có một người đàn ông bị thương nặng và đang hôn mê bị trói ở đó. Không lấu sau vegas đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, "Ôi chao! Tôi quên mất!" Lần đầu tiên Vegas nghe thấy giọng Pete hoảng loạn như vậy.

Nhưng lúc này Vegas không thể cười nổi bởi vì sau khi thấy Pete cúp điện thoại của Tankul thì anh thấy Pete nhặt con dao dưới đất lên rồi tự đâm vào người mình.

"Đồ ngốc này." Vegas cảm thấy tim mình thắt lại.

Sau khi nghe Pete nói đau, anh lại thấy Pete tự đánh vào người mình hai cái rồi loạng choạng bước ra khỏi tầm nhìn của video.

"Sao có thể không đau được chứ..."

Vegas lúc này chỉ muốn lao đến bên Pete, muốn ôm lấy cậu. Không ai hiểu rõ hơn anh cái cảm giác đau đớn như nào khi cầm dao tự cứa mình.

Nhưng anh không biết vị trí chính xác của Pete. Sau khi hỏi Tankul, Vegas càng cảm thấy bất an, Pete không đi công tác nên chắc chắn em ấy đã nói dối để đi làm việc đó... Vegas chỉ có thể lái xe đến thành phố B trước, anh gọi điện và nhắn tin cho Pete hết lần này đến lần khác, anh sợ đứa bé của mình sẽ ngu ngốc như lần trước.

Sau đó, anh nhận được một cuộc gọi từ Porsche.

"Vegas, tôi nhận được một email nặc danh từ người mà lần trước đã cung cấp manh mối cho vụ của Tawan."

"Email viết gì?"

"Bạn của anh, Pete, có thể là hung thủ trong vụ án con bướm xanh..."

'Porsche...nghe tôi nói. Tôi cũng đoán được rồi, tuy nhiên tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu giúp tôi được không?"

"anh nói trước đi." Porsche kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Porsche nghe thấy Vegas khiêm tốn như vậy.

"Tôi nhận được một tin nhắn, hẳn là người đã gửi email. Người đó gửi vị trí của Pete cho tôi, hiện tại tôi đang lái xe tới đó...Đợi một lát nữa cậu hãy gọi điện cho đồn cảnh sát thành phố B, nói cho họ biết tình hình chung rồi cùng nhau xử lý vụ án."

"Vegas, anh không định bao che cho Pete đấy chứ?"

"Ừm, đại loại là như vậy."

"..." Porsche rất rối rắm. Thân là cảnh sát, cậu tuyệt đối không được làm như vậy. Nhưng sẽ luôn có ngoại lệ, "Được rồi, tôi phải làm gì tiếp theo?"

"Tôi sẽ đến vị trí nhận được trước, hiện tại có thể Pete đang ở đó. Sau khi tôi đưa em ấy đi, tôi sẽ gửi cho cậu một tin nhắn và sau đó cậu hãy phát lệnh truy nã rồi đuổi theo chúng tôi cùng với cảnh sát thành phố B. Tôi sẽ đưa Pete ra khỏi núi." Vegas suy nghĩ rất nhanh.

"Dựa theo những gì tôi biết về Pete, em ấy nhất định sẽ tìm cách tạo khoảng cách với tôi chẳng hạn như giả vờ bắt cóc tôi. Tôi muốn cậu bắn vào bụng em ấy nhưng đừng bắn vào chỗ hiểm. Porsche, tôi tin cậu."

"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ sắp xếp."

Vegas bất đắc dĩ mới phải làm vậy, chỉ có làm cho tất cả mọi người tưởng rằng Pete chết dưới họng súng của cảnh sát thì mới không có ai đặt câu hỏi về tính xác thực của sự việc.

Những việc tiếp theo Vegas đã lên kế hoạch trước, nhưng anh không nói cho Pete biết về kế hoạch này bởi vì anh không chắc cuối cùng kế hoạch của mình có thành công hay không và chắc chắn Pete cũng không đồng ý khi anh làm như vậy.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, mặc dù Vegas đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi thực sự chứng kiến cảnh Pete bị bắt, tim anh vẫn thắt lại, đầu óc trống rỗng. Và khi anh thấy Pete ngã quỵ trên đất, máu chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất, anh nghĩ rằng Pete thực sự đã chết. Nhưng may thay, may mắn thay Porsche đã không thất hứa.

Sau khi các cảnh sát khiêng Pete lên xe cứu thương để đến bệnh viện, Porsche yêu cầu bác sĩ sắp xếp một xác chết tương tự với hình thể của Pete, thông báo ca phẫu thuật thất bại và ngăn cản việc khám tử thi. Sau đó, xác chết được đem đi hỏa táng và vụ án khép lại. Sau ca mổ, Pete lặng lẽ tiễn Pete ra khỏi bệnh viện để Vegas đưa về.

"Porsche, tôi có chút thắc mắc tại sao cậu lại giúp tôi." Dù sao thì Vegas biết Porsche là người rất chuyên tâm phá án và tận tâm với công việc và là một trong số ít cảnh sát có năng lực.

"Thật ra tôi vẫn luôn do dự, mãi cho đến cái đêm trên núi. Sau khi tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, tôi muốn đi dạo một vòng cho khuây khỏa. Hôm đó trời mưa rất to nhưng tôi vẫn lờ mờ nhìn thấy anh và Pete ôm nhau rồi còn nhảy cùng nhau. Đó là một khung cảnh rất ấm áp. Chắc hẳn anh phải yêu cậu ấy rất nhiều."

"Ừ, không có em ấy tôi không biết sẽ sống như thế nào." Vừa nói chuyện với Porsche, Vegas vừa dịu dàng nhìn Pete vẫn còn hôn mê bất tỉnh trên giường. Anh nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Porsche mỉm cười nhìn hai người, "Vậy anh phải đáp ứng với tôi sau này chăm sóc cậu thấy thật tốt, không để cậu ấy giết người nữa, cho dù đối phương là một tên khốn nạn như nào đi chăng nữa."

"Ừm, yên tâm đi, chờ "đám tang" của Pete xong xuôi, tôi sẽ mang em ấy ra nước ngoài, đổi một thân phận khác và sống thật tốt."

"Được rồi, tôi thật không ngờ vụ án đã phải điều tra mất mấy tháng lại có kết cục như vậy. Tôi phải về đội để xử lý một vài công việc. Chúc hai người thật hạnh phúc."

"Porsche, thật sự cảm ơn cậu."

Sau khi Porsche rời đi, cậu không vội quay trở về đồn, cậu ngồi trong xe, im lặng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Pete tỉnh dậy vào một ngày trước "đám tang". Vegas kể cho cậu nghe đầu đuôi sự việc, Pete đã rất xúc động.

"Pete, vết thương còn đau không? Thật xin lỗi, nếu không làm như vậy thì người khác sẽ nghi ngờ."

"Không, Vegas." Pete lắc đầu, "Anh không cần xin lỗi em đâu, anh chỉ cần yêu em là được."

Vegas thấy mình bị trêu chọc, có chút ngượng ngùng, "Anh đi gọt táo cho em."

Mặt trời sắp lặn, ánh hoàng hôn dịu nhẹ chiếu vào những miếng táo. Trên chiếc ghế bên cửa sổ, Pete tựa đầu vào vai Vegas và nhắm mắt lại, tận hưởng khoảng thời gian hạnh phúc mới giành được này.

"Meo meo..." Grey cũng chậm rãi đi tới, nhảy lên người Pete, nheo mắt lại kêu gừ gừ.

"Lại đây Grey, chạm vào vết thương của ba nhỏ bây giờ." Vegas vội vàng ôm lấy Grey.

"Ba nhỏ?" Pete thắc mắc.

"Ừm..."

"Anh thích là được, Vegas!" Nếu không phải có một bàn tay đang lén lút véo lưng anh thì Vegas thực sự cho rằng Pete thực sự thích cách gọi này.

Ánh hoàng hôn dần tắt nhưng một gia đình ba người bên cửa sổ lại ấm áp đến lạ thường.

- TOÀN VĂN HOÀN -

----------------------

P/s: Trời ddaatf cúi cùng cũng end 2 bộ nữa gòi. Mặc dù bộ này không hay lắm (chả biết sao lúc đó tui lại dịch bộ này), kết hơi ảo tí nm thui mn đọc zui zẻ nha. Cảm ơn mn nhìu nè và mong mọi người ủng hộ bộ truyện mới của tui nha(bộ đó k hay k lấy tìn luôn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top