Phần 1
Pete thừa nhận rằng tướng ngủ của cậu ấy không tốt lắm, chân kẹp chăn, tay ôm gối đầu là một việc hết sức bình thường, vì vậy cậu ấy không ngạc nhiên khi cảm thấy tay mình đang ôm thứ gì đó trong khi nửa tỉnh nửa mê.
Nhưng ... "thứ" trong tay dường như cứng hơn gối và chăn, lại còn khá ấm, ừm, cảm giác cứ như đang ôm một người.
Đang ôm một người!
Pete ngay lập tức tỉnh dậy!
Đúng vậy, cậu thực sự đang ôm một người, đập vào mắt là bộ đồ ngủ màu xanh đậm, hoặc có thể nói người cậu đang ôm không phải là phụ nữ.
Pete tiếp tục nhìn lên, cằm lúm nhúm râu, lại nhìn lên trên, oh, là Vegas.
Vegas!
Pete dùng sức đạp 1 phát, Vegas liền bị đá bay ra khỏi giường, kèm theo một tiếng càu nhàu.
Vegas, người đang nằm dưới giường, đang có một khuôn mặt ngơ ngác vô tội chưa hiểu chuyện gì. Tôi chỉ là là nằm ôm vợ ngủ thôi mà, tại sao lại tự nhiên bị đá xuống giường thế này? Tuy nhiên, còn nhiều điều khó hiểu hơn ở đằng sau.
Pete mặc dù vô cùng kinh hãi nhưng vẫn mạnh mẽ nói: "Cậu chủ Vegas, sao anh lại ở đây, phòng khách của gia tộc chính ở khu vực khác."
Vẻ mặt này của Pete, không hề xa lạ với Vegas. Hắn ta đã nhìn thấy nó từ bao giờ? Ồ, đúng rồi , khi hắn chưa thân quen với Pete, mỗi lần hắn đến gia tộc chính Pete đều có biểu hiện này, vừa nghiêm túc vừa xa cách, như thể cậu ấy đang thầm nói với bạn rằng chúng ta không quen biết.
"Pete, đây là phòng của gia tộc thứ, đây là phòng của anh". Vegas không thích biểu hiện của Pete lúc này, mặt trời nhỏ của hắn nên tươi sáng và ấm áp. Họ là người yêu của nhau và nên được dựa vào nhau. Vegas đưa tay muốn vuốt ve khuôn mặt của Pete, hắn thích khuôn mặt của cậu, núng nính thịt, mỗi khi cậu cười có chiếc lúm đồng tiền xinh xinh, vô cùng ngọt ngào. Tuy nhiên, lần này, thay vì đưa mặt vào gần tay hắn như mọi khi, Pete lại cảnh giác lùi lại một bước.
Pete thực sự chỉ là phản ứng tự nhiên, trong trí nhớ của cậu, cậu và Vegas, một người là vệ sĩ trưởng của gia tộc chính, một người là cậu cả của gia tộc thứ, cho dù họ không phải thực sự là kẻ thù, cũng không nên có quan hệ thân thiết như vậy. Tuy nhiên, khi cậu tránh khỏi tay Vegas, nét buồn trên gương mặt của Vegas vẫn khiến Pete nghẹn ngào.
"Pete, em làm sao vậy, em không được khỏe à? Vẫn còn tức giận vì tối qua anh đã đi bar với nhóm Kinn hả. Không phải anh đã giải thích rồi sao? Bọn anh thực sự chỉ là đi vì công việc thôi, Thiwat muốn anh và Kinn có thể đầu tư vào quán bar của cậu ấy, bọn anh chỉ là đi xem xét một chút, anh thật sự không có trêu hoa ghẹo nguyệt, anh thừa nhận rằng không đến đón Venice đúng giờ là sai, nhưng em đã đánh anh để trút giận rồi còn gì? Đừng giận nữa có được không, anh hứa sẽ không có lần sau đâu."
Vegas cứ liên tục luyên thuyên, Pete mới nhận ra rằng khuôn mặt của Vegas có vẻ hơi đỏ và sưng lên, như thể nó bị ai đó đánh liên tục.
"Còn đau không?" Pete không biết mình bị làm sao, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Vegas, cậu cảm thấy khó chịu, cậu đưa tay ra xoa nhẹ khuôn mặt của Vegas. Vẻ mặt của Vegas cũng chuyển từ âm u sang vui vẻ, hắn ôm chặt lấy Pete.
Pete ôm Vegas một hồi mới chợt tỉnh ra, đưa tay đẩy hắn ra: "Cậu chủ Vegas, mặc dù không biết tại sao tối hôm qua tôi lại ngủ trong phòng của anh, tôi xin lỗi vì đã làm phiền, tôi bây giờ phải trở về gia tộc chính làm việc đây." Pete muốn đứng dậy rời khỏi giường, nhưng Vegas đã giữ chặt lấy Pete, "Pete, em đang nói gì vậy, sao lại về gia tộc chính, em đã từ chức ở gia tộc chính rồi, em bây giờ là người yêu của anh, là người nắm quyền của gia đình này, của gia tộc thứ."
Vegas nhấc một sợi dây chuyền khỏi cổ của Pete. Đây là sợi dây chuyền rất bình thường, nhưng mặt dây chuyền trên sợi dây lại không hề tầm thường chút nào. Nó là một chiếc nhẫn. Hoa văn trên chiếc nhẫn này không hề xa lạ với cậu, hình như giống với hoa văn trên chiếc nhẫn cậu chủ Kinn đeo, chỉ là chiếc này thì làm bằng đồng.
"Anh đang nói nhảm gì vậy, cậu chủ Vegas, anh còn chưa tỉnh ngủ à, sao tôi có thể từ chức, tôi sẽ luôn trung thành với gia tộc chính, tôi có lý do gì có thể từ bỏ gia tộc chính cơ chứ..."
"Bởi vì em yêu anh" Vegas ngắt lời Pete, trong mắt hắn đầy vẻ kiên định và cố chấp, "Và anh cũng rất yêu em, rất yêu rất yêu em, anh không thể sống thiếu em được." Vegas vẻ mặt đau khổ, cầu xin nói: "Pete, chúng ta không cãi nhau nữa, anh thực sự biết lỗi rồi, em đừng đi có được không. "
Pete không nói một lời, cậu dùng tay đánh ngất Vegas, rồi vội vàng mặc quần áo vào.
Vừa ra khỏi phòng, Pete lại bị chặn lại, là Macau ... và tay cậu ta đang ôm một đứa trẻ con. Đứa trẻ vừa nhìn thấy Pete, nó liền vô cùng vui vẻ và thậm chí còn nhào vào người cậu.
"Cái này ..." Pete không có lựa chọn nào khác ngoài đỡ lấy vững vàng ôm đứa bé vào lòng.
"Anh Pete, anh dậy rồi, haiz, Venice vừa tỉnh dậy đã ầm ĩ một hồi, em còn phải chuẩn bị đi học. Anh dậy rồi thì tốt quá, không nói nữa em đi học đây." Macau vội vã rời khỏi nhà, bỏ lại phía sau, một Pete với khuôn mặt bất lực. Nhưng mà, Pete cũng không dám ở lại quá lâu, cậu chỉ có thể cùng Venice đi ra ngoài. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là khi vừa ra khỏi cổng, Nok đã dừng lại ngoài cổng đợi cậu, và hỏi với vẻ mặt tự nhiên: "Oh, Pete, sao lại có mỗi mình cậu vậy, cậu chủ Vegas đâu? "
Pete đã tìm bừa một lý do nói dối, không ngờ rằng Nok thực sự tin vào điều đó, rồi chở cậu và Venice đi.
"Hôm nay đi thẳng đến công ty hay đưa cậu chủ Venice đến nhà trẻ trước?" Nok hỏi.
"Hôm nay, hôm nay trước hết cứ về gia tộc chính đi." Pete không biết thế giới hôm nay có chuyện gì xảy ra, cậu chỉ có thể trở về gia tộc chính tìm cậu chủ Tankul bàn bạc.
"Ồ, Pete, mày về rồi à?" Tankul ôm lấy Venice, "Bé V, con học bố Vegas của con làm khuôn mặt đau khổ hả, cười lên nào, ây đúng rồi."
"Pete, sao sáng sớm đã về đây vậy, Vegas chưa dỗ được mày à?" Porsche buồn ngủ hỏi.
Pete đang có một suy nghĩ hợp lý và một không hợp lý.
"Por, Tối hôm qua là lần đầu tiên chúng ta và cậu chủ Tankul đến quán bar của chị Yok uống rượu đúng không?" Pete biểu tình hoang mang hỏi Porsche.
"Tất nhiên là không, chuyện đó đã lâu rồi mà. Mày và Vegas ở bên nhau cũng được hai ba năm rồi, sao đột nhiên lại hỏi thế? Sao lại ..." Porsche cười xấu xa chọc chọc vào người Pete " Có phải hôm qua Vegas đi bar khiến mày không vui, vì vậy mày định rủ chúng ta đến chỗ của chế Yok vào tối nay..."
"Không phải!" Pete lắc lắc Porsche và nói, "Trí nhớ của tao chỉ dừng lại ở tối qua khi chúng ta đã đến chỗ chị Yok uống rượu. Việc mày nói tao cùng cậu chủ Vegas ở bên nhau thì tao lại không nhớ gì hết."
Lần này, Porsche im lặng ...
"Ai ya, chẳng lẽ Pete bị giống hệt như trong phim rồi, xuyên không rồi?" Tankul hỏi. " Vậy thì cũng tốt, xuyên không rồi thì đừng quay về nữa, đừng đến gia tộc thứ nữa, quay lại gia tộc chính, tao đã không vui từ lâu khi mày bị Vegas cướp đi rồi..."
Tankul vẫn đang balabala không ngừng, trong đầu Pete lại chỉ có vài từ.
Mình xuyên không rồi.
Xuyên không rồi.
Xuyên rồi.
Rồi.
* Nếu mọi người thích truyện thì tặng mình 1 sao nha, cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top