Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

đã nhiều năm trôi qua.

cắt đoạn duyên mình không đứt 
hồi ức đau lòng không vứt
để trọn một lòng nao nức. 
vấn vương một đời không dứt.

cơn mưa tháng bảy bất chợt đổ xuống, dữ dội và dai dẳng, nhưng lại chẳng thể rửa sạch nỗi lòng tội lỗi của kim kwanghee, hơn cả sự hối hận, anh ước mình chưa từng cất lời.

đã nhiều năm trôi qua, cái hồi ức kinh khủng đó lại không hề quên anh, đeo bám trường kỳ, như rễ cây ngày một phát triển để rồi đâm sâu vào đại não anh. 

những lời nói ra khó nghe đến mức chẳng dám nhớ lại, nhưng kwanghee vẫn nhớ rõ dáng vẻ bàng hoàng dần dần chuyển sang giận dữ rồi đến thất vọng của đối phương. 

park jaehyuk không đáp lại một lời nào, im lặng chịu đựng cơn tức giận của kwanghee. 

là cảm giác tim như ngừng chuyển động trong lồng ngực, jaehyuk chẳng thể nghe được thêm bất kỳ điều gì. mỗi thanh âm bây giờ đi qua màng nhĩ đến não y chỉ còn là tiếng ong ong đau tai nhức óc. 

tại sao lại cãi nhau? 

không hề nhớ.

cả park jaehyuk và kim kwanghee chẳng nhớ bất cứ điều gì ngoài khoảnh khắc cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, rồi để lại mỗi người mỗi khoảng không riêng.

không nhớ tại sao lại lớn tiếng với đối phương, cũng không nhớ được những lời cay độc đã làm vỡ nát mảnh tình mong manh này. 

tất cả đọng lại chỉ là nỗi thất vọng tràn trề. 

chỉ là trong khoảnh khắc đó, park jaehyuk không còn muốn giải thích, không còn muốn đôi co, không còn muốn nghe, không còn muốn thở những hơi thở nặng nề, đứt đoạn vì cố giấu đi tiếng nức nở trong lòng nữa.

chỉ là y quá đỗi mệt mỏi, chỉ là y muốn rời đi.

cánh cửa phòng đóng lại, nhẹ tênh. 

nhưng lòng kim kwanghee nặng trĩu, mọi sự tức giận trong phút chốc liền tan biến. phút chốc anh bỗng hiểu ra mọi thứ, hiểu ra tất cả sự im lặng, tất cả sự nhẫn nhịn của jaehyuk dành cho anh. hiểu cả cách y im lặng bỏ đi không nói một lời. từ sự giận dữ đến cảm giác đau đớn đến không thở được, cách nhau chỉ một cái chớp mắt, cách nhau chỉ một cánh cửa.

màn đêm trôi qua chỉ trong vài tiếng nức nở. kwanghee thức cả một đêm trường, mà chẳng tài nào tìm được cách để đối diện với park jaehyuk. anh chẳng thể nghĩ được gì, não bộ rỗng tuếch, tất cả những gì còn lại là cảm xúc ăn năn và hối lỗi. ước chi thời gian ngưng lại, để anh có thì giờ tìm kiếm tâm trí đã lạc mất về lại thân xác vô hồn này.

nhưng sao mà thời gian ngưng động được, kwanghee đã mất quá lâu để trấn tĩnh bản thân, mất quá lâu để tìm lại chính mình. khoảng cách giữa họ như tỉ lệ thuận với thời gian, trong ngần ấy thì giờ, sự xa cách giữa anh và park jaehyuk đã kéo dài đến mức chẳng thể tiếp cận.

là xa cách thật đấy.

park jaehyuk đã rời đi. căn phòng trống rỗng, tủ áo và kệ giày chẳng còn gì, chăn gối được xếp ngay ngắn, sàn nhà được lau sạch sẽ, như ban đầu, như chưa từng có hình bóng y ở đây.

chiếc vali kwanghee tặng jaehyuk đã cùng y lăn bánh đến một vùng trời xa lạ.

kwanghee không đến muộn, anh đã có mặt ở sân bay trước giờ khởi hành cả tiếng đồng hồ. nhưng lời nói của anh thì khác, nó không đến. anh chẳng thể cất lên bất kỳ lời nào cho tới tận lúc park jaehyuk tạm biệt.

kim kwanghee nuốt ngược tất cả tâm tư vào trong dạ, vành môi nhấp nháy nhưng lại chẳng có thanh âm nào phát ra. quá hèn nhát để mở lời.

cuối cùng kwanghee chỉ có thể nở nụ cười chào tạm biệt park jaehyuk.

một nụ cười cay đắng.

lời tạm biệt khó nói bởi vì lòng ta vẫn còn muốn gặp lại.

đã nhiều năm trôi qua, kwanghee và jaehyuk vẫn chưa từng liên lạc lại với nhau. cánh cửa năm ấy không chỉ khép lại cuộc cãi vã, mà còn khép lại tất cả sự liên kết trong đời của hai người.

vậy nên nỗi niềm ân hận ngày một lớn, như gai đâm ngày một sâu vào lòng dạ kim kwanghee. nếu biết lần gặp đó là cuối cùng, anh ước mình đã không nói những lời nói làm tổn thương park jaehyuk. 

nhưng biết đâu được, là bởi vì anh nên lần gặp đó mới là cuối cùng chăng.

đã nhiều năm trôi qua, kim kwanghee vẫn mắc kẹt lại tại nơi này, nơi mọi nỗi niềm của anh bị mắc nghẹn nơi cổ họng, chẳng thể cất thành lời.

tại sân bay rộng lớn, kwanghee đứng lấp ló ở một góc xa, cố tìm kiếm bóng dáng của jaehyuk. 

sau những tháng ngày xa cách tưởng chừng như sẽ dài cả một đời. park jaehyuk vậy mà lại trở về mảnh đất thân thuộc này một lần nữa. 

như thể ông trời nghe thấy những lời cầu nguyện hằng đêm của kim kwanghee.

như thể ông trời trao cho kim kwanghee thêm một cơ hội nữa để sửa sai.

anh đã nhìn thấy jaehyuk giữa dòng người đông đúc, lâng lâng cái cảm giác rộn ràng trong tâm trí, trong vô thức đôi chân kwanghee vội vàng tiến về phía y.

mỗi bước chân ngày một nhanh, mỗi bước chân ngày một lớn, như thể anh đang dốc hết sức mình mà chạy đến bên park jaehyuk.

chỉ là dòng người sao quá ào ạt, càng đến gần lại càng khó tìm được hình bóng jaehyuk, y cứ lúc ẩn lúc hiện giữa dòng người. kim kwanghee lách mình qua khỏi đám đông, nỗi lo lắng bộc lộ rõ trên khuôn mặt, chẳng thể giấu.

gặp được rồi. 

jaehyuk đứng ở băng chuyền hành lý cách kwanghee chẳng đến mười bước chân. gần đến thế mà chân anh chẳng thể cất bước, đôi chân nặng chì như thể đã chạy hàng vạn dặm để rồi mệt đến rã rời. 

nhịp thở của kwanghee trở nên dồn dập, jaehyuk đã lấy xong hành lý, y đang tiến về phía anh. tâm trí anh không rõ tại sao nhưng lại hoảng loạn và sợ hãi, chỉ muốn quay đầu bỏ chạy. 

nhưng lướt qua nỗi sợ chưa kịp hình thành, lướt qua những tiếng thở rối loạn, park jaehyuk lướt qua cả kim kwanghee, như thể không nhìn thấy anh.

kwanghee như đánh mất hồn xác, mọi giác quan đông cứng trong giây phút ấy.

thật khó để diễn tả bằng lời, nhưng có lẽ sự hối hận của kim kwanghee còn lớn hơn cả sự hèn nhát.

kwanghee quay người, kéo mạnh lấy tay áo khoác sắp khuất xa anh của park jaehyuk. 

"anh kwang-"

nỗi bất ngờ vì sự đột ngột này chưa kịp hiện lên khuôn mặt jaehyuk thì đã bị sự bất ngờ khác đè lên.

"park jaehyuk, xin lỗi em."

sau lời nói là khoảng im lặng kéo dài. khoảng lặng này làm tâm trí kwanghee trở nên hỗn loạn, anh rất tò mò biểu cảm của jaehyuk nhưng lại chẳng dám nhìn.

park jaehyuk bỗng bật cười phá đi bầu không khí ngượng ngùng.

"anh đến tận đây chỉ đến nói vậy với em thôi sao? xấu xa quá đấy."

kim kwanghee chẳng hiểu gì, chỉ là nhìn dáng vẻ cười phá lên của jaehyuk, làm tất cả âu lo trong lòng anh như tan biến, chỉ là anh cũng bất giác bật cười theo.

thật ra park jaehyuk đã nghe thấy lời xin lỗi của kwanghee từng rất lâu rồi.

đã nhiều năm trôi qua, nhưng có lẽ kim kwanghee vẫn chưa biết rằng park jaehyuk không hề rời đi sau khi khép lại cánh cửa phòng.

jaehyuk đã ngồi ngoài hành lang trong cả đêm dài lạnh lẽo. màn đêm rất đỗi tĩnh mịch, vậy nên những tiếng thút thít và nức nở, những lời xin lỗi thì thầm mà kim kwanghee nói trong ân hận, park jaehyuk đều nghe rõ như thể anh đang nói ngay bên tai y.

im lặng nhiều năm như vậy, chỉ có cơn giận là nguôi đi, còn đây tình cảm vẫn là vẹn nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top