Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Mau dỗ em...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Thái Anh kéo Kim Trân Ni vào một góc vắng người:

- Nini, tấm hình đó được chụp lúc em quá buồn ngủ, em không để ý tới mọi chuyện xung quanh. Em vốn muốn gỡ tay Bùi Tú Trí ra, nhưng do quá buồn ngủ nên em đã ngủ mất...

Càng nghe, Kim Trân Ni càng cảm thấy trong lòng vui hơn một chút, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ lạnh lùng:

- Ừm.

- Nên là...chị đừng giận em nha? - Phác Thái Anh dùng ánh mắt cún con, chớp chớp nhìn nàng.

Nàng muốn hôn cô, nhưng nghĩ lại đang ở bên ngoài rất không tiện. Phác Thái Anh thì không nghĩ thế, cô cúi xuống ngậm lấy môi nàng, nhẹ mút vào.

Kim Trân Ni sửng sốt, hai mắt mở lớn.

Dường như trở thành một thói quen, tay Phác Thái Anh mò vào trong áo của nàng, trượt lên bộ phận nhạy cảm đang nhô cao trước ngực.

- Ưmm...

Nàng bắt lấy cái tay đang làm loạn, trong giọng nói mang theo chút khàn khàn quyến rũ:

- Đừng...đang ở bên ngoài.

- Vậy chúng ta về nhà em?

- Không được, sao...sao có thể làm chuyện đó...ở nhà em chứ...

Phác Thái Anh phì cười, sau đó lại tiếp tục nói:

- Chị đang suy nghĩ gì vậy chứ, không phải chuyện đó. Ngày mai muốn tới ăn tối ở nhà em không?

- A?

- Ngày mai là mừng thọ ông nội của em 80 tuổi, có mời cả chú Kim và chị nữa.

Tối hôm sau, biệt thự Phác gia từ sớm đã có khách tới, đều là những người thuộc giới thượng lưu, mặc vest rất lịch sự. Phác Nguyên hôm nay cũng từ trường đại học Q trở về, còn dẫn theo bạn gái nữa.

Bạn gái của Phác Nguyên là người thành phố Q, dáng người cao ráo, xinh xắn như búp bê.

Mặc Lý Châu nhìn thấy Phác Nguyên đang nắm tay một cô gái xinh đẹp thì liền mỉm cười tiến tới:

- Chào tiểu Nguyên, chào cháu.

- Cháu chào dì. - Cô gái kia lễ phép nói.

Phác Nguyên cũng cúi đầu chào mẹ, sau đó giới thiệu:

- Đây là Ninh Niên Kiều, là bạn gái của con.

- Vậy sao? Thật tốt quá, hai đứa vào trong đi.

Phác Thái Anh cúi đầu chào Ninh Niên Kiều, sau đó ánh mắt lại hướng về phía cổng chính.

Cô đang đợi Kim Trân Ni.

Chỉ 15 phút sau, xe hơi của Kim gia đã dừng tại bãi đỗ xe, Kim Trân Ni cùng Kim Khải bước xuống xe, thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn. Hôm nay nàng mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong, bên ngoài là chiếc váy ngắn tới đầu gối, có màu đen tuyền. Nhìn qua, Kim Trân Ni như một thiếu nữ hoạt bát và năng động.

Vừa tiến vào trong sảnh chính, Kim Trân Ni đã bị một chàng trai tiến tới làm quen:

- Chào quý cô xinh đẹp, tôi là Nhâm Huân, năm nay 24 tuổi, sắp tới sẽ kế thừa tập đoàn Nhâm Tiếu. Xin hỏi quý cô tên là gì vậy? (rồi ai mướn giới thiệu chi tiết v cha nội)

Kim Trân Ni vốn sẽ không để tâm, nhưng khi nhớ lại lời ba nàng dặn dò lúc ở nhà, nàng bất đắc dĩ phải tiếp chuyện với anh ta.

"Bây giờ con đã là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Kim Dự, nếu như có ai tới làm quen hay bắt chuyện, con nên tiếp chuyện lại với người ta đôi câu, đó là phép lịch sự."

- Tôi là Kim Trân Ni.

Nàng đáp, chuẩn bị rời đi thì Nhâm Huân lại tiếp tục cuộc trò chuyện:

- Em nhìn có vẻ trẻ trung nhỉ, em năm nay bao nhiêu tuổi?

- 17 tuổi.

Nhâm Huân lại được một phen bất ngờ, cô gái đứng trước mặt anh thế mà lại chưa 18 tuổi. Vốn dĩ hôm nay anh ta tới bữa tiệc này, một phần là cũng muốn kiếm một ai đó "chơi" cùng mình qua đêm.

Khi vừa nhìn thấy Kim Trân Ni, Nhâm Huân đã mê đắm sắc đẹp của nàng, anh ta muốn biến nàng trở thành người của anh ta.

- Em có bạn trai chưa? - Nhâm Huân lắc lắc ly rượu trên tay.

- Tôi chưa có... - Kim Trân Ni vẫn bình thản trả lời.

Nhưng mà nàng có bạn gái rồi.

Ở đằng xa, Phác Thái Anh nhìn thấy Kim Trân Ni cứ đứng tiếp chuyện với tên Nhâm Huân đó, nhịn không được lửa giận trong lòng.

Hoàng Phủ Tuyết - là bạn học chung lớp với Phác Thái Sở, cũng là tiểu thư của tập đoàn Hoàng thị, tới gần bên Phác Thái Anh:

- Nữ thần của em đang trò chuyện cùng ai kìa~

Bởi vì cũng là một trong những người cùng chơi trong nhóm của Diêu Xa nên dĩ nhiên Hoàng Phủ Tuyết cũng có quen biết với Phác Thái Sở và em gái của cô ấy Phác Thái Anh.

- Aisss...chị thật nhiều chuyện. - Phác Thái Anh nghe giọng nói, không cần nhìn cũng biết người đang đứng cạnh mình là ai.

- Em xem em kìa, giận tới mức đỏ mặt luôn rồi.

- Mặc kệ em đi.

Hoàng Phủ Tuyết chép miệng, đúng là lúc này cô ấy không nên chọc vào Phác Thái Anh, em ấy mà nổi cơn thịnh nộ thì đúng thật là đáng sợ.

- Hoàng Phủ Tuyết, cậu lại trêu gì Thái Anh đó?!

- Aiya, Sở Sở à, mình mới là người bị doạ sợ đây nè. Em cậu ăn dấm của Nhâm Huân, nãy giờ trút giận sang mình.

Phác Thái Anh không thèm để tâm đến lời nói của hai người bên cạnh, trực tiếp rời đi chỗ khác. Ánh mắt Phác Thái Sở mở to hết cỡ:

- Đứa nhóc này bây giờ biết ghen rồi cơ à.

Phải mất một lúc lâu sau Nhâm Huân mới buông tha cho Kim Trân Ni, nàng thở dài, nãy giờ cứ phải trả lời hết mấy câu hỏi ấu trĩ của anh ta.

Rốt cục người này có để ý tới cảm nhận của người nghe không thế?

Ngay khi Nhâm Huân rời đi, Kim Trân Ni đã bị nắm lấy cổ tay. Còn chưa kịp hoàn hồn, nàng đã bị người đó kéo ra ngoài vườn, nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng, không hề có người vì tất cả mọi người đều đang tập trung ở sảnh chính.

- Tiểu Anh.

Kim Trân Ni nhận ra người vừa kéo tay nàng, hai mắt sáng bừng lên:

- Hôm nay em rất xinh đẹp.

- Thì sao? Em xinh đẹp như vậy, chị cuối cùng vẫn là tiếp chuyện với Nhâm Huân.

Trong giọng nói nồng nặc mùi dấm chua.

Kim Trân Ni cũng đâu có ngốc mà không nhận ra, đứa nhỏ này lúc nào cũng để ý tới nàng như vậy. Khoé miệng không tự chủ mà cong lên một chút, nàng nâng tay lên câu lấy cổ Phác Thái Anh.

- Chị...chị cười cái gì...!!

Kim Trân Ni không nặng không nhẹ, kiễng chân lên, thổi khí vào tai Phác Thái Anh:

- Em ghen à, Tiểu Anh?~

Trong nháy mắt, khuôn mặt của Phác Thái Anh đã trở nên đỏ bừng. Cô ôm eo nàng, kéo cơ thể mềm mại kia vào trong lòng:

- Chị mau dỗ em...

- Vậy...em muốn chị dỗ em như thế nào đây?

- Một chút nữa, 8 giờ lên phòng của em, được không?

Kim Trân Ni cũng thẹn đỏ mặt, cọ cọ ở trong lòng Phác Thái Anh, gật đầu đáp ứng:

- Được...

- Trân Ni, chị có thể đừng cọ nữa được không? Nếu không, em không nghĩ em có thể kiềm chế được tới 8 giờ đâu.

Kim Trân Ni nghe những lời nói ái muội bên tai, vội đẩy Phác Thái Anh ra một chút:

- Trước 8 giờ em không được phép làm bậy.

- Em nhớ rồi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top