Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hortensias

                 -Em-
"Mưa rồi nhỉ?"
    Em thích mưa.Mưa trầm lắng,nhẹ nhàng,nhưng đôi khi rất đáng sợ, và mạnh  mẽ nữa.Từng hạt mưa trắng xoá đáp xuống nền đất,ẩm ướt ,lạnh lẽo.Có nhiều người không thích mưa,bởi họ nói là'mưa thì phiền lắm,lại còn chẳng đẹp bằng trời nắng ấm'.Ấy vậy mà trời mưa với em lại đẹp đến lại thường.Em thấy mưa cứ như là nước mắt của trời ,buồn lắm,nhưng nó giống em.
     Em hay khóc,luôn là cậu bé mít ướt mà các bạn thường hay trêu chọc,chỉ có mỗi anh là đứng ra bảo vệ em. Anh nói với em rằng đừng nghe những lời nói đó,chỉ nghe theo anh thôi. Lúc ấy,giọng anh ấm ơi là ấm,em nghe mà cứ như bị thôi miên.
    Mỗi khi mưa,em thích để những giọt mưa bay phớt lên mặt, rồi lặng lẽ đáp xuống nơi tâm hồn em.Anh cứ hay càu nhàu'Đừng để dính mưa như thế,lỡ ốm thì sao?'. Em cũng chỉ cười,một nụ cười mà có lẽ,đã thật lâu rồi mới xuất hiện lại với em.
"Chắc từ lúc đó em đã lỡ thương anh mất rồi."
___________________
   
   Mưa,mưa gột rửa đi những vấy bẩn của thế gian,để rồi bỏ lại những gì buồn bã nhất gom vào một vũng nước còn tồn đọng trên con đường anh hay dẫn em đi dạo,mà tâm sự,trò chuyện. Nhưng sẽ chẳng còn những lần hai đứa mình bước trên cùng con đường,tán gẫu về đủ thứ trên trời dưới đất.Vì anh có người để anh trân trọng cả đời rồi.Chị ấy xinh đẹp,giỏi giang,biết nội trợ,anh yêu chị ấy từ chính con người bên trong. Hai người gặp nhau vào ngày trời nắng ấm,anh kể với em.Anh kể là'Lúc đó Minhae đẹp lắm,em ấy ngắm hoa mà sao anh thấy hoa còn không đẹp bằng đâu!'. Em nghe xong thì buồn lắm chứ,nhưng sao có thể thổ lộ ra khi anh chỉ coi em là em trai?  Em chỉ cười,vì cuối cùng anh đã tìm được người mà đi tiếp với anh trên con đường sau  này rồi.Hôm đó,em về một mình ,không chút báo hiệu cho việc trời sắp mưa,chỉ thấy lốp đốp vài hạt.Em nghĩ là mưa bóng mây thôi,nhưng bỗng mấy hạt mưa ngày một nặng như đang trút hết nỗi lòng.À,ra là ông trời đang khóc thay cho em thì phải.Nhẹ ngước mặt lên để những hạt mưa chạm vào làn da dần trở nên nhợt nhạt,mặc kệ ánh mắt của người đi đường đang phải chạy vội kiếm chỗ trú mưa.Giờ chẳng còn ai cằn nhằn khi em dầm mưa,cũng chẳng còn ai lấy ô che chắn cho em nữa,chỉ có độc mỗi bản thân em-chỉ một mình em thầm lặng khóc trong cơn mưa đầu hạ.
"Liệu rằng anh có biết em đau đớn đến cỡ nào khi phải vùng vẫy trong chính cuộc tình đơn phương này không?"
__________________

   Em mới mở một tiệm hoa,tên là "Mưa".Anh cũng biết em rất thích hoa mà, đúng chứ?Anh thường đến mua hoa của tiệm,nhờ em gói cho bó hoa đẹp đẹp để tí nữa anh tặng Minhae. Em gói một bó hoa hướng dương* được bọc giấy báo nâu,giản dị mà ấm áp. Tình yêu của anh dành cho chị ấy cũng vậy,đơn giản,nhiệt huyết và chân thành.Dù có hơi ích kỉ chút nhưng em cũng muốn thử là chị Minhae một lần,để được tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào anh dành cho,em mơ mộng quá nhỉ?
   Nay anh đến cửa hàng của em,không phải để mua hoa,anh chỉ đến để tâm sự đôi chút với em về các loại hoa thôi.Anh hỏi em là sao nhớ được mấy cái ý nghĩa của cả chục loại hoa thế,em ôn tồn giải thích rằng khi đã yêu thích một cái gì đó,em chắc chắn sẽ luôn nhớ mọi thứ về chúng. Đương nhiên,những gì về anh dù em có ngủ cũng có thể đọc vanh vách, như thể sở thích hay cách anh biểu đạt cảm xúc đã ghim sâu vào trí nhớ của em.
   Anh kể với em là chị  Minhae tinh tế lắm,dù mới chuyển về chung sống với nhau được gần 2 tháng thôi,mà chị ấy đã hiểu rõ từng chút một về anh rồi.Em đâu có muốn nói ra,là chị ấy đã hỏi em về những gì liên quan tất thảy về anh tí nào.Khoảng thời gian em với anh cạnh nhau gì có ít,bao nhiêu thói hư tật xấu của anh em cũng nói hết ra cho chị Minhae biết rồi,mong rằng chị ấy có thể hiểu anh hơn,để còn chăm sóc anh nữa chứ.
   Thời điểm 4 tháng sau chính là lúc anh gửi thiệp mời đám cưới của anh và chị ấy đến tận tay em. Anh hớn hở kể em nghe đủ thứ về cái buổi tối,ngày mà anh cầu hôn chị ấy.Em nhìn cái thiệp mời trên tay,mắt dường như trở nên vô hồn,trong lòng em xuất hiện một khoảng không tăm tối vô tận.Anh nhờ em đến làm phù rể cho anh hôm đó nhé,hoa cưới anh cũng đặt hoa của em luôn. Em chỉ gật đầu,nở một nụ cười đầy gượng gạo mà đáp lại:'Em mong làm phù rể cho anh quá trời!'.Đó là lời nói mà em thấy giả tạo nhất từ trước đến giờ,em cũng sẽ chẳng đoán được bản thân lại làm điều đó với người mình thương nhất.May quá,có lẽ niềm vui đã khiến anh không nhận ra sự ngượng nghịu đó của em.Đến ngày tổ chức đám cưới của anh và chị ấy,em chỉ ở lại được nửa buổi liền đi về. Em có lỗi với anh,với chị Minhae nhiều lắm,nhưng trái tim em chẳng chịu được.Nó cứ rỉ máu từng giọt một,dù có cho em mười cái mạng em cũng không dám tiếp tục ở lại,sao có thể nhìn người mình yêu đi chúc rượu mừng cùng người con gái khác được cơ chứ?
   Sau khi đám cưới của anh và chị ấy xong xuôi,mọi người ai ai cũng chúc phúc.Em lại không đủ dũng khí để đối diện với anh,lựa chọn cách hèn nhát nhất,là trốn tránh.Trốn tránh tình cảm này,rời bỏ đất nước gắn bó hơn hai thập kỉ để đến nơi đất khách quê người,không ai biết ai.Nơi em đặt chân đến là nước Pháp thơ mộng,ở ngay chốn thủ đô Paris tráng lệ cổ kính.Với số vốn lãi không nhỏ lắm từ của hàng hoa ở Hàn,em cũng mở một tiệm hoa nhỏ trong góc phố,mang tên"Un Crachin"-cơn mưa phùn ,nhỏ và kéo dài.Em có từng học tiếng Pháp,chắc chắn rằng anh không biết đâu.Khả năng ngoại ngữ của em cũng đủ để có thể sống tại đây.Mọi người thân thiện lắm,rất dễ thương luôn!Họ cởi mở và luôn giúp em trong việc làm quen với môi trường mới,và có một vài điều khiến em nhớ đến anh,dù thực chất khi nào em cũng nhớ anh cả.Nhưng em không đủ can đảm để quay về gặp anh,tại em sợ khi lỡ gặp lại anh, em lại không thể buông bỏ tình cảm được.Tính đến nay chắc hơn sáu tháng rồi đấy,kể từ ngày em xa anh.
"Nói là xa anh để có thể buông bỏ,nhưng sao càng xa lại càng nhớ thế này?"
__________________

"Mưa đẹp quá,hoa cũng thật đẹp."
   Anh biết không?Ở Pháp mấy nay mưa nên tâm trạng ai cũng trầm ngâm,vậy mà lại có một vị khách hay mua hoa ở tiệm em liên tục phải gần tuần trời! Người ta không ghi tên khi đặt hoa,chỉ duy 1 từ 'Soleil'.Nghĩa là 'nắng'.Hầu như mỗi ngày,khung giờ đặt đều ngẫu hứng(?)Nhiều khi còn mua một bó fleur de bon augure* vào sát giờ đóng cửa,tầm khoảng 11 giờ đêm ấy.
__________________

"Fleur de bon augure...?Hình như bó hoa cưới em làm cho chị ấy vào đám cưới của hai người cũng là bon augure thì phải."
________________

   Anh này,vị khách bí ẩn kia hẹn đặt một giỏ hortensias* và ghi chú rằng sẽ đích thân đến lấy .Thường thì em chỉ thấy có cậu bé tầm khoảng ừm...14 tuổi gì đó nhận hoa xong trả tiền luôn,em đang rất mong chờ không biết người ta là ai nè~.

"Anh...em nhớ anh.Liệu người em nhắc đến kia mà là anh nhỉ?Em sẽ vui lắm."
                _.-.-.-._
                 
    -Cho tôi một bó rose blanche* cùng với pivoine* nhé.
    -Ah,nay mưa nhỏ mà lâu quá,nên cậu gói giúp tôi fleur de thé* có được không?
    -Lavande* và tulipes* kết hợp với nhau khá đẹp đấy,cậu nhận đơn này nha?
    -Fleur de salem bọc trong tờ báo mới của tuần này,tuyệt vời!
    -Một bó Œillet vào một ngày mưa phùn, có chút buồn nhỉ?
    -Nay trời hửng nắng lên chút rồi,gói cho tôi bó tournesol, nho nhỏ thôi là được!
         ______________

"Khi nào mới đến đây? Bụi Fleur de tigon violet trước cửa hàng bắt đầu nở rộ rồi...Thời gian ơi,sao lại trôi đi chậm đến thế?"
      __________________
 
  -Seungkwan...Nói là nhớ anh mà bỏ anh đi như vậy?Em ác thật đó!-Tiếng khóc chứa đầy kìm nén bật ra từ người con trai đã có nét trưởng thành trên khuôn mặt lai tây,khụy xuống nền đất ẩm ướt.Hoa heathbell* dại mọc quanh ngôi mộ,đọng lại trên cánh hoa những giọt mưa phùn từ sớm.Trông thấy thì trong sáng,đơn thuần nhưng nó vốn mong manh,yểu mệnh lắm!

     -----------------------

(*)
Fleur de thé :hoa trà.
Rose blanche:hoa hồng trắng.
Tournesol:hoa hướng dương(Được biết đến với ý nghĩa về niềm tin và lòng ấm áp).
Lavande:hoa oải hương.
Pivoine:hoa mẫu đơn.
Fleur de bon augure:hoa cát tường.
Fleur de tigon violet:hoa tigôn tím.
Œillet:hoa cẩm chướng.
Fleur de salem:hoa salem.
Tulipes:hoa tulip.
Haethbell:hoa thạch thảo.






"Nắng đến,mưa tan đi.Nhưng nắng nhớ mưa,mưa vẫn trở lại.
Người đi,để những tiếc thương cho người ở lại,nhưng đâu thể nào mà quay về được nữa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top