Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TRACK 10 - Mưa trên sân thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-

You're in my arms, and all the world is calm

Cậu trong vòng tay mình, và mọi thứ trên thế gian này thật êm đềm

The music playing on for only two

Âm nhạc vang lên chỉ dành cho hai ta

So close together, and when I'm with you

Thật gần gũi, và khi mình ở bên cậu

So close to feeling alive

Thật gần gũi để cảm nhận sự sống.

-

"Hey, hỏi cậu chuyện này cái."

"Huh?" Hansol lấy tai phone xuống, nhìn người yêu mình mới đi dạy gia sư về: "Hôm nay kết thúc hơi trễ nhỉ?"

"Bị kéo lại hỏi quá trời chuyện." Seungkwan bật cười, "Con gái mà, lúc nào cũng đủ thứ vấn đề."

"Cậu nói cô bé cấp hai đó hả?"

"Ừa, một cô gái trong đầu có tư tương khá là lãng mạn, đáng yêu lắm." Seungkwan thực ra không ghét trẻ con, cậu nhún nhún vai: "Oh, cô bé nó hỏi mình, trong phim tình cảm của Âu Mỹ, rooftop ở New York nơi mà nam chính và nữ chính hôn nhau có thật là tồn tại không? Mình nói mình chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng có thể hỏi giùm cô bé."

"Vậy có lẽ phải hỏi bố mẹ mình, chắc họ sẽ rõ hơn, có phải nó đã xem bộ phim người nhện đúng chứ?" Hansol cười hỏi: "Nếu Seungkwan muốn được nhìn thấy, mẹ mình nói Noel năm nay họ sẽ về đó vài hôm, cậu muốn theo cùng không?"  

"Không có tiền." Seungkwan bĩu môi với cái người đang ngồi trên sofa: "Đúng là tên thiếu gia New York." 

"Ê ê, mấy cái sân thượng kiểu đó ở đâu mà chả thấy?" Hansol chỉ lên trên trần nhà: "Sân thượng của chung cư cậu chưa từng lên ư?"

"... Cậu nói cái chỗ chất đầy rác ấy hả?" Seungkwan nhếch môi nhìn cậu.

"Phong cảnh trên đấy cũng đâu đến nổi tệ lắm đâu."

"Mệt, không bàn với cậu vụ này nữa." Seungkwan thở dài một, cái quyết định đi tắm vẫn thiết thực hơn.

Nói đến căn phòng của hai người thuê, tuy bên trong trang bị tiện nghi rất đầy đủ nhưng căn phòng này cũng đã quá lâu năm rồi, hồi trước hai người họ đã không biết phải dọn dẹp bao nhiêu lần thì căn phòng trọ này mới được sạch sẽ và ấm cúng như bây giờ, ngoài cái sân thượng chẳng ai dám bước chân đến ở tầng trên cùng của chung cư.

Nói sai rồi. Ngoài cái tên anh hùng Choi Hansol này thì chẳng ai dám bén mãn đến cái sân thượng ở tầng trên cùng của chung cư.

Nhất là vào cái khoảng thời gian gần đến giữa mùa hè, Seoul mưa một phát là mưa suốt mấy ngày liền, nghĩ đến cái chỗ đó không biết nó sẽ khủng khiếp đến mức nào.

"Có thật là không đi chứ? New York."

Hansol thật sự đang rất nghiêm túc, vào mấy tuần trước thì cậu ta đã bắt đầu đi xin thời hạn nghỉ với chỗ làm việc của mình, buổi thực tập đếm sơ sơ thì dự kiến chắc cũng sẽ kết thúc vào trước tuần Noel, còn buổi học chính khóa trong trường với năng lực của Hansol thì chắc cũng không có gì rắc rối đâu.

Tuy rằng bản thân cũng chả có ký ức quá rõ, nhưng từ nhỏ nghe lời bố mẹ kể lại, và những tấm ảnh gia đình trong album hình, ít nhiều gì ký ức về cái thành phố như mơ trong tâm trí của cậu nó cũng còn động lại một chút nào đó.

Dù gì cũng là nơi mình được sinh ra, theo cách nói của mẹ, là một nơi chứa đựng thứ được gọi là tình yêu. 

"Làm sao mà mình không muốn đi chứ? Nhưng mà, vé máy bay thì đắt tiền, còn tiền khách sạn ăn uống này nọ... Mặt mũi nào mà mình để bố mẹ cậu phải ra tiền cho mình?" Khỏi bàn tới việc đi mở miệng xin tiền bố mẹ mình.

Seungkwan khoác trên vai chiếc khăn tắm ngồi xuống bên cạnh Hansol, cười rồi cười: "Chẳng phải mình nói học kì sắp tới sẽ có trao đổi sinh viên Mỹ mà? Nếu nhanh hơn thì tầm mùa thu năm sau là có thể đi rồi, bây giờ mình không gấp lắm đâu mà."

"Nhưng..."

"Ầy, đây là chuyến đi gia đình của cậu mà, có thêm mình thì nó kì lắm." Seungkwan cười bảo, tuy rằng cậu biết lúc lễ hội âm nhạc ở Hangang lần trước, bố mẹ của đối phương thậm chí luôn cả em gái, ai cũng mong rằng sau này mình có thể tham gia cùng họ nhiều hơn.

"Nhưng tới lúc cậu đi trao đổi sinh viên thì mình có được đi theo đâu."

"Chưa , chưa đăng kí nữa cơ mà, bàn vụ này hơi sớm quá không." Seungkwan vừa cảm thấy ấm lòng vừa thấy hài hước, đồng thời cũng cảm thấy hơi choáng. 

Làm sao mà cậu lại  không muốn đi du lịch tại một thành phố lãng mạn với người yêu của mình? Nói thật thì bản thân cậu chi ra khoảng tiền để đi du lịch cũng không phải là không được, nhưng tính tiết kiệm trong lý trí cậu không cho phép bản thân mình hành động như vậy.

 Nếu không biểu hiện trở nên trưởng thành, chính chắn hơn thì cậu sẽ dễ bị người bạn trai vô tư của mình dắt mũi mà đi.

Mặc dù từng câu từng lời nói của Hansol nó cứ đâm thẳng vào trong lòng mình.

"Rồi rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, thay vì nghĩ về chuyện đó thì mình nghĩ cậu nên bỏ tâm tư ra chuẩn bị buổi diễn trong tuần này của cậu kia kìa."

Vì muốn đánh lạc sự chú ý của đối phương, Seungkwan vuốt ve dưới cằm của bạn trai mình như đang chơi cùng với cún con, hoặc là hôn nhẹ lên mái tóc xoăn không chải chuốt của Hansol.

"Hình như còn phải mưa lâu lắm ấy."

"Nó không đến nhanh đi nhanh như mấy cơn mưa dữ dội, cái kiểu mưa lăm răm lúc tạnh lúc mưa mới thực sự phiền phức." Seungkwan nằm ườn trên sofa ngắm mưa rơi qua khe hở cửa sổ.

"À mà dự báo thời tiết nói rằng tuần sau thời tiết sẽ tốt lắm á."

"Oa, tuần tới mình bận nhất luôn ấy, không được nghỉ rồi tiếc thật"

Chỉ có thể nói là vận thời không may thôi, xoay qua xoay lại kỳ nghỉ hè cũng không còn bao lâu, đôi lúc Seungkwan nghĩ rằng, rốt cuộc thì ý nghĩa, và lý tưởng sống của mình là đâu? Trong khi cuộc sống bản thân cứ thế bận rộn không ngơi nghỉ.

Có được công việc làm thêm ổn định và mức lương đủ chi cho phần tiền thuê nhà và chi phí sinh hoạt, có thể học tốt trong chuyện học tập còn có được những cơ hội thực tập đáng quý, lại có được một bạn trai yêu thương mình hết mực, có được như vậy cậu cũng đã thuộc dạng may mắn hơn những cậu sinh viên khác rất nhiều rồi. 

Chỉ là đôi khi cậu cũng muốn dẹp bỏ mọi thứ để làm một số chuyện điên rồ gì đó, ví dụ như đợt bị Hansol lôi đi tới đảo Jeju lần đó, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy ngọt đến phát chua.

"Như vậy đáng tiếc thật." Hansol cũng không nói gì nhiều, tiếp tục chăm chú vào công việc trên máy tính, Seungkwan chỉ ngồi ngơ người một lúc rồi cũng cảm thấy chán chường, thôi thì về phòng ngủ trước vậy. 

Đêm hôm đó cậu mơ thấy một giấc mơ, cậu mơ thấy mình đang ở trong những cảnh phim Mỹ, cậu đang trên sân thượng của Manhattan đưa mắt nhìn xa về khung cảnh nơi đó, ánh đèn của nhiều tòa nhà chọc trời trông như một dãy ngân hà tuyệt đẹp dưới tầm mắt mình.

Cậu nghe thấy có ai đó đang cất tiếng hát, có người đang cùng ôm lấy nhau cùng nhảy đôi, và cậu đón nhận cơn gió man mát ấy nhìn về phía sau, nhìn thấy sân thượng được trang trí thật lộng lẫy. Chốc lát, nhìn lại xung quanh mình không một bóng người, chỉ còn một chiếc máy radio cũ kĩ đang phát lên những bản tình ca. 

-

A life goes by, romantic dreams must die

Dòng đời cứ trôi, những giấc mơ lãng mạn sẽ kết thúc

So I bid mine goodbye and never knew

Vì thế  mình nói lời chào tạm biệt và không bao giờ biết

So close was waiting, waiting here with you

Quá gần để đợi chờ,đợi chờ cậu ở đây  

And now forever I know

Và hiện tại,mãi mãi mình biết

All that I want is to hold you so close

Tất cả mình cần là có cậu

-

Lúc Seungkwan mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy chính là tấm lưng rộng lớn của Hansol, cảm giác  như chỉ cần chạm vào thì đã có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp và nhịp tim của đối phương. 

Như thế thì quá tốt rồi. So với đứng trên sân thượng đẹp tuyệt vời nhưng không một bóng người, thì được sống trong một thành phố đang bị bao vây bởi cơn mưa rào, và trong một căn phòng nọ được nằm cùng gối với đối phương vẫn là điều hạnh phúc hơn.

Như vậy thật sự quá tốt rồi. Cậu nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn không dám chạm vào tấm lưng của Hansol.

Thời tiết tuần tiếp đến ở Seoul vẫn không hẳn là tốt lắm, chỉ là không như tuần trước mưa lăm rằm không dứt. Nhưng đây không phải chuyện tốt, vì thiếu đi nước mưa để hạ nhiệt, nên cả một thành phố Seoul cứ như một cái lò hấp, nóng đến khiến người không chịu được.

Trong tuần này Seungkwan phải cùng bạn mình hoàn thành xong một cuộc thi giáo án, bước vào giai đoạn chạy nước rút cuối cùng mỗi ngày đều phải ở trong trường họp đến nửa đêm, cả mấy buổi làm thêm với thực tập cũng không được bỏ ngang hông, khỏi nói tới việc hẹn hò, đến cả hình bóng của Hansol cũng khó mà nhìn thấy.

"Hey, Seungkwan, sắc mặt cậu không được ổn lắm, có cần nghỉ ngơi một chút không?" Cô bạn cùng nhóm lo lắng nhìn mình: "Cậu quá sức rồi đó, vừa phải thực tập, vừa phải làm thêm, không thể yên ổn nghỉ trọn kì nghỉ hè này không được sao?"

"Không sao đâu, mình đâu phải không ra ngoài chơi đâu."

"Cậu nói lễ hội âm nhạc ở Hangan đó sao? Bớt đùa đi cậu, cái đó có một ngày à." Cô bạn đảo mắt một vòng, rồi cô hạ thấp giọng xuống: "Bạn trai cậu không giận ư?"

"Cậu ta cũng bận mà." Vì đây là người bạn cực thân nên mới biết được mối quan hệ giữa cậu với Hansol, Seungkwan cũng không trốn tránh gì, hoặc là do mình quá mệt mỏi nên cũng không muốn tiêu hao phần thể lực còn lại mà đi tránh né: "Cậu không cần phải lo đâu."

"Ơ... hình như tối nay sẽ mưa lăm răm ấy, cậu có mang ô theo không..."

Cô bạn nữ đã nói gì cậu cũng chẳng nghe rõ, nhìn ánh đèn dần dần sáng lên ở đằng ngoài thư viện, Seungkwan có chút mơ hồ.

Cứ tưởng rằng lại trở về với cái sân thượng được trang trí đầy bóng đèn ấy.

Cậu đột nhiên lại nhớ Hansol vô cùng, không biết vì sao, cái nỗi nhớ mong manh ấy gần như sắp lấp đầy cả lòng ngực.

Cậu tự cho rằng mình là anh trai, nhưng vào những lúc này thực sự cậu mong manh đến mức chỉ muốn tìm đến Choi Hansol, hi vọng đối phương có thể mau mau đến cứu mình thoát khỏi cái sự chèn ép của những áp lực từ cuộc sống.

Lại là kết thúc của một ngày bận rộn, đi dọc theo con hẻm gần khu chung cư về nhà thì cũng gần mười giờ mấy, đến cả bửa tối cũng không kịp ăn, thật sự mệt mỏi đến muốn bật khóc.

Lúc nãy nhắn hỏi Hansol có ở nhà không, cậu ta cũng im hơi lặng tiếng không trả lời, cậu sắp suy sụp thật rồi.

"Hansol? Vernon?" Bóng đèn của hành lang ở chung cư bị hỏng rồi, cậu chỉ có thể nhờ đèn led của điện thoại để mở khóa cửa, nhưng vừa đúng lúc cửa được mở ra cậu liền bị ôm chặt vào lòng, làm cậu giật mình xém hét lên. 

"Suỵt suỵt suỵt là mình nè, cậu đi theo mình, mình sợ tối một chút nữa sẽ mưa mất...." Vâng đúng là Hansol rồi, cậu ta dắt tay cậu đi qua dãy hành lang, đi về hướng chiếc cầu thang nhỏ hẹp kế bên.

"Cậu làm gì kéo theo mình vậy! Aiss đau quá đá trúng cái hộp rồi... Ôi mẹ ơi rốt cuộc ở đây nó lộn xộn cỡ nào vậy..."

"Seungkwan cậu nhìn nè!"

-

So close to reaching that famous happy end

  Quá gần để vương tới cuộc sống thiên đường

Almost believing this was not pretend

  Chắc chắn là vậy,đây không phải là nguỵ tạo

And now you're beside me

  Và bây giờ em bên anh và nhìn lại

and look how far we've come

  Khoảng thời gian chúng ta đến với nhau dài như thế nào 

So far

Quá dài 

We are so close

Nhưng chúng ta thì đang gần nhau

-

Seungkwan cứ tưởng rằng mình đang đi vào một đài thiên văn, nếu không thì làm thế nào trong thành phố Seoul này lại có những ánh đèn lấp lánh như vậy?

Nhìn kĩ mới phát hiện ra đó là vô số cái bóng đèn được xuyên qua thanh sắt cũ kĩ, soi sáng vài chiếc bàn nho nhỏ, trên đầu trải lên miếng thảm bảy màu và bóng đèn. 

Một trong những chiếc bàn đó có đặt một cái loa trên đó, đang phát lên những ca khúc nhẹ nhàng.

"Hmm... Đa phần mấy món đồ này đều lấy từ đồ cũ, cậu biết đó, mình và đồng nghiệp, bạn bè với bố mẹ mình mượn lại đó, làm ra khung cảnh nghệ thuật này có nhiều kiểu khác nhau lắm." Hansol ngại ngùng gãi gãi đầu: "Mình đã cố gắng lắm mới có thể mô phỏng lại phong cách của New York, nhưng dọn dẹp ở đây thật sự không dễ dàng, may là... may là tuần này cậu bận nên..."

"Yaa!! Bà chủ nhà có cho phép để cậu bày binh bố trận thế này chưa?"

"Bà ta còn mong có người dọn dẹp hộ đây nữa này." Nhìn theo bóng dáng của Seungkwan, Hansol cảm thấy có chút lúng túng, lặng lẽ giấu đi đôi bàn tay bị đinh đóng trúng hay bị hộp sắt đâm phải: "Vậy, Seungkwan, từ nay trở đi đây chính là nơi để chúng mình nghỉ ngơi nha."

"Đưa tay ra."

Seungkwan ngoảnh mặt lại, do ngược hướng với ánh sáng nên cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương, nhưng Hansol chưa kịp giấu hai bàn tay bị thương của mình vào thì đã bị cậu nhìn thấy.

Hai người im lặng một lúc, chỉ còn lại giọng hát trầm ấm của nam ca sĩ đang ngân nga cất tiếng hát trong loa.

 "Cậu thật là, thật là..." Giọt nước mắt bất chợt rơi vào lòng bàn tay của Hansol, xuýt xoa nhìn xuống vết thương đã liền sẹo: "Tay của cậu, tay của cậu..."

"Mịn chỉ muốn cậu được vui vẻ và chỉ hi vọng cậu cảm thấy hạnh phúc," Hansol thở dại, đầu mũi hơi cay cay vì nghẹn ngào, cậu nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Seungkwan: "Cậu quá vất vả rồi, nhìn cậu như vậy mình sót lắm..."

"Một mình cậu cân hết tất cả, mình cảm thấy buồn lắm... Bây giờ mình cũng đã cao hơn cậu to con hơn cậu, đã có thể bảo vệ cậu rồi..."

"Này cậu đang nói mình lùn chứ gì!" Seungkwan cười ra nước mắt: "Hồi lúc cấp 3 cậu còn thấp bé hơn mình nhá!"

"Không có không có, Seungkwan vậy vừa rồi..." Lời giải thích chưa dứt, bỗng trời lại bắt đầu mưa, không phải mưa to nhưng cũng đủ làm ướt cả người, trong lòng Hansol tuy thất vọng nhưng trú mưa vẫn quan trọng hơn, nhưng không ngờ đến rằng bị Seungkwan kéo giữ lại, tiếp đến vùi vào lòng cậu. 

"Không sao, mưa không lớn lắm." Cậu đưa cằm đặt trên hõm vai người yêu mình, mang một chút nghẹn ngào: "Cảm ơn cậu, Hansol, không có cậu... mình thật sự không biết phải như thế nào nữa."

"Đi đến New York nhớ chụp ảnh cho mình xem đấy, và mình cũng sẽ cố gắng xin đi trao đổi sinh viên, mình..."

"Hey, Seungkwan, cậu có nhớ trong phim họ đã khiêu vũ với nhau như thế nào không? Giống như trong dạ hội ấy."

Seungkwan ngẩn mặt lên, bây giờ mặt cậu dính đầy nước mưa kèm thêm nước mắt chắc chắn xấu muốn chết luôn, đầu tóc của Hansol cũng ướt chèm nhẹp trên trán, nhưng đôi mắt nâu trong veo ấy, toàn là mình, cái nhìn chăm chú và thâm tình đến vậy.

Cậu cảm nhận mình như được cả một cái vũ trụ giữ trong đầu lòng trân trọng sủng ái.

"Mình biết, như trong Beauty and the Beast đúng chứ," Cậu hơi nhón chân lên, hôn lên gương mặt của người yêu: "Hãy dạy cho mình cách nhảy đôi đi."

Hai người họ đều bị ướt mưa cả người, nhưng họ vẫn cứ dính chặt vào nhau, vừa hôn lại vừa cười khúc khích. 

Nụ cười thật hạnh phúc và mãn nguyện, cứ như thật sự được bước vào trong một câu truyện cổ tích vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top