Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Án mạng ở trường học (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba Trịnh Hạo Thạc nằm viện, Trịnh Tiểu Hạ vẫn như mọi ngày, tranh thủ thời gian đi học về sớm để nấu ăn đem đến cho Trịnh Hạo Thạc. Nhưng hôm nay phá lệ đến muộn hơn một chút do ở trường còn có việc cần cô xử lý. Trịnh Hạo Thạc vui vẻ nói chuyện điện thoại với Kim Tại Hưởng. Người bên kia giọng nói mang vài phần mệt mỏi:"Lát nữa anh sẽ đến tìm em, hiện tại sở cảnh sát còn có nhiều chuyện phải xử lý"

Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy hắn mỗi ngày đều bận rộn chạy tới chạy lui cũng thật đau lòng, nhưng mà tính chất công việc của hắn bắt buộc hắn phải bận rộn:"Anh phải lo cho sức khỏe nữa a, em bây giờ không thể chăm sóc được cho anh...haiz..." 

Kim Tại Hưởng được người thương quan tâm, đương nhiên cực kì cao hứng, bao nhiêu mệt mỏi đều gác sang một bên:"Không sao, không sao. Ngược lại là em đó, mấy ngày này nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm anh lo lắng"

Trịnh Hạo Thạc cười một tiếng:"Em biết rồi. À, vụ án kia....có tiến triển gì không?"

Trịnh Hạo Thạc gần đây luôn thấy bất an, có lẽ một phần là do nạn nhân của vụ án kia là học trò của cậu. Mấy đêm gần đây Trịnh Hạo Thạc đều rất khó ngủ, mỗi khi chợp mắt đều mơ thấy những hình ảnh hỗn độn, mà trong những hình ảnh kia lại có Lý Tiểu Thanh. Cậu bé cả người đầy máu, đứng trước mặt Trịnh Hạo Thạc khóc lóc, nhưng mà lại không có bất kì giọt lệ nào rơi xuống mà trong hốc mắt cậu lại rỉ ra hai hàng máu đỏ tươi. Cậu luôn miệng gào lên đau khổ, luôn miệng nói mình chết oan lắm. Trịnh Hạo Thạc cũng sợ hãi lắm, dù biết đó chỉ là một giấc mơ, nhiều lần cậu muốn hỏi Lý Tiểu Thanh ai là người giết cậu bé, nhưng mà đến lúc mấu chốt lại bừng tỉnh. 

Kim Tại Hưởng thở dài một hơi, nói:"Tên Ngô Phong kia không chịu khai bất kì cái gì cả, chỉ nói mình không có giết người, mình vô tội. Nhưng mà ngoài hắn ra thì lúc đó chẳng thấy ai ở hiện trường, vụ án sắp rơi vào bế tắc rồi"

Trịnh Hạo Thạc nghe xong không khỏi thất vọng, không thể để hung thủ tự do như vậy, nhưng mà nếu Ngô Phong thực sự là hung thủ thì cũng không có bằng chứng để kết tội hắn. Lúc đó bản thân Trịnh Hạo Thạc quá hoảng loạn, cộng với buổi tối không thể nhìn rõ khuôn mặt của sát nhân. Trịnh Hạo Thạc chán nản tắt điện thoại, đang định nằm xuống nghỉ ngơi thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Trịnh Hạo Thạc lấy làm lạ, nếu là Trịnh Tiểu Hạ thì cô sẽ tự nhiên mở cửa bước vào, nhưng mà người đến là ai cơ chứ? 

Trịnh Hạo Thạc ngờ vực nhưng vẫn lãnh đạm lên tiếng mời người kia vào. Nhưng mà người đến lại làm Trịnh Hạo Thạc khá bất ngờ:"Thầy hiệu trưởng?" Thường ngày luôn quen với việc hiệu trưởng áo sơ mi chỉnh tề, hôm nay ông ta chỉ mặc áo phông đơn giản khiến Trịnh Hạo Thạc suýt chút nhìn không ra. Nhưng mà nhờ chiếc áo phông kia mới nhìn rõ được cơ tay săn chắc của ông ấy, làm Trịnh Hạo Thạc không khỏi có chút ghen tị.

Trương Duệ tay xách một túi hoa quả bước vào phòng, nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc ngồi trên giường bệnh, thần sắc khá tốt, gương mặt cũng có chút huyết sắc so với lúc mới nằm viện liền yên tâm hơn một chút. Ông mỉm cười tiến đến bên cạnh giường, đặt hoa quả lên bàn:"Sức khỏe của thầy Trịnh đã ổn hơn chưa?"

Trịnh Hạo Thạc cười một tiếng, nhủ thầm hiệu trưởng thật tốt so với mấy giáo viên trong trường rất nhiều. Từ lúc nằm việc đến giờ chẳng thấy bóng dáng của người nào đến thăm hỏi mình một chút, dù chỉ mới làm việc ở trường một khoảng thời gian không quá dài, nhưng chẳng lẽ tình đồng nghiệp chỉ đến thế là cùng? Trịnh Hạo Thạc ôn nhuận nói:"Làm phiền thầy hiệu trưởng rồi, sức khỏe của tôi cũng hồi phục rất nhiều, không đáng quan ngại"

Trương Duệ gật đầu, lát sau lại nói:"Thế thì....cậu tính khi nào trở lại trường?" Trương Duệ có chút khó xử khi nói ra điều này, người vẫn còn nằm trên giường bệnh, lại đến thúc ép người ta đi làm có vẻ không hợp lý. Nhưng mà Trịnh Hạo Thạc dạy tốt nhất, học sinh lại yêu thích cậu ta, chất lượng dạy học cực kì cao, nếu thiếu đi cậu e là sẽ không ổn. Dù biết Trịnh Hạo Thạc chỉ là giáo viên tạm thời, nhưng mà sau này Trương Duệ sẽ nghĩ cách để cậu ở lại trường trở thành giáo viên chính thức.

Trịnh Hạo Thạc nghe đến đây liền quăng hết mấy lời khen Trương Duệ lúc nãy cho chó ăn. Cứ tưởng lão già này có lòng tốt đến thăm mình, thật không ngờ nguyên nhân chính đến đây là hối thúc cậu trở lại dạy học. Trong lòng nghĩ một đằng, ngoài mặt lại nói một nẻo, Trịnh Hạo Thạc cười nói:"Tôi sẽ cố gắng trở lại sớm nhất có thể" Nội tâm âm thầm hừ lạnh một tiếng. 

Vốn là đến đây hỏi thăm vài ba câu, nhưng tình huống hiện tại lại lâm vào trầm mặc nhất thời cả hai bên không biết nói gì nữa, không khí cứ thế chìm vào một mảng lặng ngắt như tờ. Đúng lúc này, cánh cửa phòng lại bật mở, thân ảnh Trịnh Tiểu Hạ ngay lập tức xuất hiện, trên tay cầm mấy túi thức ăn nhanh nhẹn vào phòng. Lúc này hình như vẫn chưa phát hiện trong phòng có thêm một người khác, vì vậy Trịnh Tiểu Hạ theo thói quen nói thao thao bất tuyệt. Lúc nhìn thấy Trương Duệ đứng yên bất động bên cạnh Trịnh Hạo Thạc lại hốt hoảng mà làm rơi mấy túi thức ăn xuống đất. 

Trương Duệ nhanh chóng bước đến giúp cô nhặt lên mấy túi đồ ăn kia, Trịnh Tiểu Hạ nhìn ông một chút, mỉm cười:"Cảm ơn" 

Trương Duệ nhìn Trịnh Tiểu Hạ một cái, quay sang Trịnh Hạo Thạc nằm trên giường, giọng nói mang theo vài phần kinh ngạc:"Đây chắc hẳn là em gái cậu đi? Cả hai nhìn thật giống nhau a"

Trịnh Hạo Thạc chỉ cười không đáp. Em gái không giống tôi chẳng lẽ giống ông à? Nói nhảm. 

Trương Duệ cũng chẳng nán lại lâu, sau đó liền ra về. Khi bước ra khỏi phòng, ông ta đụng phải viện trưởng, cả hai người cười nói vui vẻ như rất thân thiết. Trịnh Tiểu Hạ đem cháo đổ ra chén đưa đến cho Trịnh Hạo Thạc, tiện miệng liền hỏi:"Người lúc nãy là đồng nghiệp của anh à?"

Trịnh Hạo Thạc cầm thìa cháo trong tay, thổi thổi để vơi đi hơi nóng của nó, ăn một miếng vào miệng rồi mới trả lời:"Ông ta là hiệu trưởng trường anh"

Trịnh Tiểu Hạ gật đầu, nói tiếp:"Anh thấy ông ta là người thế nào?"

Trịnh Hạo Thạc quay sang nhìn em gái, ánh mắt hiện lên vài phần ngạc nhiên:"Em phát hiện có gì không ổn rồi?"

Trịnh Tiểu Hạ bật cười, chỉ chỉ đôi mắt của mình, thần bí nói:"Ánh mắt nhìn thấu sự đời a~ Chuyện gì cũng đừng hòng qua mặt em"

Trịnh Hạo Thạc xì một tiếng, giọng nói mang vài phần trào phúng:"Ông ta đến hối thúc anh đi làm thôi. Chẳng phải loại tốt lành gì cả, người xấu xa. Hừ"

Nói xong lại yên lặng ăn phần cháo cua nóng hỏi thơm ngon của mình. Trịnh Tiểu Hạ ở cạnh gọt mấy trái táo cho cậu tráng miệng. Cả hai vui vẻ trò chuyện đến khi nghe được âm thanh thở dài vang lên cùng với tiếng mở cửa phòng. Kim Tại Hưởng lê bước vào phòng bệnh, vừa vào đã không thèm hỏi đến ai một câu, tự tiện lấy cốc nước Trịnh Hạo Thạc uống dở mà nốc cạn, sau đó uể oải ngã lưng xuống sofa gần đó. 

Trịnh Hạo Thạc nhìn dáng vẻ như xác chết khô của hắn cũng đau lòng. Khuôn mặt xanh xanh trắng trắng không chút huyết sắc, đôi mắt thâm đen như mấy ngày không ngủ. Trịnh Hạo Thạc xót xa nói:"Anh đã ăn gì chưa? Nếu chưa thì đến đây ăn một chút"

Kim Tại Hưởng nghe đến thức ăn liền bật dậy, Trịnh Hạo Thạc hất càm ý bảo Trịnh Tiểu Hạ lấy thêm một chén cháo cho hắn. Kim Tại Hưởng ngồi trên giường ăn như ma đói, rất nhanh liền hết sạch chén cháo, ăn xong cháo hình như còn chưa đủ no, hắn vơ vét thêm hai trái táo của Trịnh Hạo Thạc, sau đó mới thỏa mãn mà ngồi dựa trên giường. Trịnh Hạo Thạc lắc đầu cười khổ, lấy khăn lau miệng giúp hắn:"Mấy ngày nay bận lắm sao? Hình như ngủ không ngon?"

Kim Tại Hưởng nắm lấy tay cậu, mè nheo nói:"Đúng a~ Mấy ngày nay bị cấp trên hối thúc đẩy nhanh tiến độ điều tra vụ án, phải hoàn thành trong mấy tuần tới. Nhưng mà manh mối bị đứt đoạn, tên khốn Ngô Phong kia không chịu mở miệng nói một lời, làm anh muốn điên lên rồi"

Trịnh Hạo Thạc rút tay lại, ở đây còn có Trịnh Tiểu Hạ a, làm vậy còn ra thể thống gì nữa. Nhưng mà nhìn Trịnh Tiểu Hạ dường như không để ý, khuôn mặt ra vẻ ' ta mù rồi, ta không thấy gì hết', lúc này Trịnh Hạo Thạc mới không ngượng ngùng. 

"Ngô Phong trước tiên đừng tạo sức ép cho hắn. Nên điều tra chuyện đời tư của hắn một chút, nhất là mối quan hệ yêu đương của hắn. Còn có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh"

Kim Tại Hưởng yên lặng lắng nghe. Trịnh Hạo Thạc thấy hắn tập trung cao độ như vậy không khỏi buồn cười, nhẹ giọng nói:"Nếu muốn vụ án sớm phá giải, tập trung điều tra người này, hẳn là manh mối quan trọng của vụ án"

Kim Tại Hưởng nhíu mày, có chút khó hiểu nói:"Sao lại điều tra gã?"

Trịnh Hạo Thạc bất lực nói:"Đương nhiên có lý do rồi. Có bằng chứng mới dám nói a, đến đây em nói cho anh nghe, còn có kế hoạch này nữa"

Kim Tại Hưởng nhìn vẻ thần bí của Trịnh Hạo Thạc cũng thật sự nổi tâm tư tò mò, tiến đến gần cậu. Sau khi nghe xong mắt liền trợn to, há hốc mồm với vẻ không thể tin được, một lúc sau mới ấp a ấp úng:"Vậy....Sao được? Chuyện này.....Thật sao? Không thể được đâu, quá mạo hiểm"

Trịnh Hạo Thạc thở dài, xoa xoa ấn đường:"Ngoài cách này không còn cách nào khác nữa. Sao anh nhát gan như vậy? Cũng không phải để anh đối phó, sợ cái gì?"

Kim Tại Hưởng nói:"Không phải anh đối phó mới đáng lo. Chuyện này không thể được"

Trịnh Hạo Thạc lại dứt khoát nói:"Không được cũng phải được. Nếu anh không dám làm thì để một mình em tự giải quyết. Nếu xảy ra chuyện gì cũng đừng trách em"

Kim Tại Hưởng nghe gia hỏa cứng đầu, cứ một mực như vậy cũng hết cách, đành thuận theo cậu mà nói:"Thôi được rồi, chuyện này rất nguy hiểm. Anh không muốn xảy ra bất trắc gì đâu."

Trịnh Hạo Thạc đắc ý nói:"Để em ra tay đương nhiên phải thành công. Cứ chờ bắt hung thủ đi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top