Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Án mạng ở trường học (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Hạo Thạc nằm viện một tuần, vết thương cũng nhanh chóng lành lại. Cậu biết bây giờ muốn lười biếng cũng không thể nữa, vì vậy nên bắt buộc phải lê thân trở lại trường học. Ở sở cảnh sát của Kim Tại Hưởng cũng bận rộn không kém, phải chạy ngược chạy xuôi điều tra tất cả thông tin liên quan đến vụ án.

Trịnh Hạo Thạc nhìn đồng hồ, thoáng một chút liền tới giờ ăn trưa. Cậu thở dài một hơi, đang muốn đi tìm chút gì đó lót dạ thì nghe một tiếng gọi ở phía sau. Trịnh Hạo Thạc quay lại liền thấy hiệu trưởng Trương Duệ đi về phía mình, miệng liên tục gọi 'cậu Trịnh, cậu Trịnh'

"Thầy hiệu trưởng tìm tôi có chuyện gì sao?"

Trương Duệ cười một tiếng, nói:"Có thể nhờ cậu giúp một chuyện không?"

Trịnh Hạo Thạc ngạc nhiên, Trương Duệ ít khi nhờ người khác giúp đỡ mình. Mọi chuyện dù khó hay dễ đều tự bản thân tìm cách giải quyết. Không ngờ hiện tại lại đến nhờ cậu giúp, có lẽ chuyện lần này đặc biệt quan trọng đi. Vì vậy Trịnh Hạo Thạc nói:"Nếu có thể thì tôi sẵn sàng giúp thầy"

Trương Duệ thở nhẹ một hơi khi nghe được lời hứa từ cậu, ông ta không giấu giếm mà đi thẳng vào vấn đề:"Trường chúng ta sắp tới sẽ gửi một số sinh viên ưu tú qua Úc du học. Nhưng mà hồ sơ thất lạc, rối loạn lung tung, mà thời gian đang cận kề, cậu có thể giúp tôi phân loại hồ sơ một chút không?"

Trịnh Hạo Thạc có nghe qua kế hoạch kia, cho một số sinh viên giỏi qua trường được liên kết ở Úc để trải nghiệm, thực tập. Chuyện phân loại hồ sơ cũng không có gì khó vì vậy cậu ngay lập tức đồng ý.

"Hồ sơ kia ở nhà của tôi. Nếu được thì tối nay cậu đến nhà tôi đi"

Trịnh Hạo Thạc mỉm cười, gật đầu:"Vâng"

.

Trịnh Hạo Thạc sau khi về nhà liền thay quần áo, ăn nhẹ rồi đến nhà Trương Duệ giúp ông ta xử lý hồ sơ. Cậu dặn dò em gái một vài chuyện rồi mới yên tâm bắt taxi lên đường. Nhà của Trương Duệ thật không ngờ cách khá xa trung tâm thành phố, khi Trịnh Hạo Thạc đến nơi đã là 7 giờ kém 5 phút. Trịnh Hạo Thạc quan sát nhà của Trương Duệ từ bên ngoài, ngôi nhà theo phong cách cổ điển thập niên 90. Bề ngoài khá cổ kính, rêu xanh bám đầy tường, xung quanh trồng khá nhiều cây nhưng đa số là ngân hạnh, mấy gốc cây đã cao lớn thành đại thụ, ánh mặt trời khó chiếu vào làm nơi đây tăng thêm một tầng âm khí lạnh lẽo. Gió từng trận từng trận lùa qua tán cây xào xạt, xào xạt, Trịnh Hạo Thạc có cảm tưởng hình như ai đó đang gọi tên của mình, không nhịn được toàn thân ớn lạnh, nhanh tay gõ cửa.

'cốc cốc cốc'

Không lâu sau trong nhà truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, cánh cửa kẽo kẹt mở ra. Trương Duệ vừa nhìn thấy người đến là Trịnh Hạo Thạc thì ánh mắt sáng lên, nhanh chóng mời cậu vào nhà. Trong nhà bày trí khá đơn giản, trên tường treo mấy bức ảnh chụp trắng đen cổ điển, thoạt nhìn trông rất hoài niệm nhưng nhìn lâu sẽ cảm thấy có vẻ người trong hình cũng đang nhìn mình chằm chằm. Trịnh Hạo Thạc lắc đầu không nhìn nữa, đem tâm tình đặt lên tách trà nóng trước mặt. Vì ở trong gió lạnh một khoảng thời gian bây giờ được uống một tách trà thơm ngát nóng bỏng làm cả người cũng ấm lên.

Trương Duệ từ phòng trong bước ra, trên tay ôm một chồng hồ sơ lớn đặt lên bàn. Ông ta cầm một tờ danh sách đưa cho Trịnh Hạo Thạc xem qua, nói:"Đây là tất cả những sinh viên sẽ được chọn. Cậu chỉ cần tìm giúp trong đống hồ sơ này mấy thông tin của những sinh viên đó thôi"

Trịnh Hạo Thạc nhìn qua tờ giấy một lần, cũng cảm thấy có gì đó không ổn, liền nói:"Không phải nói chỉ chọn 50 người thôi sao? Sao ở đây lại có đến 51 tên?"

Trương Duệ tròn mắt ngạc nhiên, ngay sau đó nói:"Không thể nào, tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi. Đủ 50 tên mà, sao bây giờ lại dư ra một người?"

Trịnh Hạo Thạc mỉm cười, đưa lại tờ giấy cho Trương Duệ, nhẹ nhàng nói:"Quả thực dư một người, mà người đó lại là người chết"

Trương Duệ nghe xong câu kia, tờ giấy trên tay cũng rơi xuống đất. Ông ta có chút hoảng loạn nhặt lấy tờ giấy, cười nói:"Cậu nói đùa gì vậy?"

Trịnh Hạo Thạc lại không cười, chỉ nghiêm mặt nói:"Không phải sao? Là Lý- Tiểu- Thanh"

Trương Duệ nghe đến cái tên kia, khuôn mặt thoắt xanh lại trắng, đem tờ giấy nhìn lại một lần nữa, quả thật có 51 cái tên và cái tên cuối cùng chính là Lý Tiểu Thanh được viết bằng mực đỏ như máu. Trương Duệ sợ hãi ngay lập tức ném tờ giấy ra xa. Trịnh Hạo Thạc thấy hành động của ông ta, cũng không ngạc nhiên, chỉ cười nói:"Sao vậy thầy hiệu trưởng?"

Trương Duệ thở hồng hộc, mắt liếc nhìn khắp nơi, miệng lẩm bẩm:"Không thể nào, không thể nào. Nó chết rồi, không thể trở về được nữa, không thể, không thể"

Trịnh Hạo Thạc lúc này nhìn chằm chằm Trương Duệ, lạnh giọng nói:"Sao lại sợ như vậy? Sợ cậu ta trở về tìm ông báo thù sao?"

Trương Duệ lúc này bừng tỉnh đại ngộ, lúc nãy vì sợ hãi mà vô tình để bản thân giấu đầu hở đuôi bị Trịnh Hạo Thạc phát hiện. Khi ông ta hồi phục tinh thần, miệng lại cười thân thiện như ngày thường:"Cậu nói gì vậy? Lý Tiểu Thanh dù sao cũng là học sinh của tôi, tôi làm sao có thể......"

Trịnh Hạo Thạc tức giận đập bàn, nói:"Đến giờ còn chưa chịu nhận tội? Ông chính là kẻ giết Lý Tiểu Thanh."

Trương Duệ hừ lạnh:"Không có bằng chứng thì đừng hồ ngôn loạn ngữ"

Trịnh Hạo Thạc nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài gió rất lớn, ánh trăng chiếu lên những tia sáng vỡ vụn, lá cây khẽ lay động tạo thành những cái bóng lập lòe in lên cửa sổ. Trịnh Hạo Thạc lại nói:"Không có bằng chứng sao? Ông nhìn đi, kia có phải là Lý Tiểu Thanh hay không?" Trịnh Hạo Thạc vừa nói vừa chỉ đến bên cửa sổ, mơ mơ hồ hồ nhìn ra được bóng người yếu ớt in trên cửa, chỉ cần gió lớn thêm một chút sẽ cuốn trôi cái bóng kia vào màn đêm mãi mãi.

Trương Duệ vừa nhìn đến, không biết thấy cái gì lại hét lên điên dại. Liên tục lùi ra xa chui vào trong góc tường ngồi ôm đầu, miệng lẩm bẩm:"Không thể nào, không thể nào. Nó không thể vào đây. Có bùa, tao có bùa" Lão điên loạn nhảy dựng lên, lôi hết mấy thứ trong ngăn kéo ném ra ngoài, lúc tay chạm đến được mấy tấm giấy thì mừng như điên, rút nó ra khỏi ngăn kéo, miệng lẩm bẩm 'tao có bùa, tao có bùa, mày không thể đến gần tao'

Trịnh Hạo Thạc lại cảm thấy buồn cười, nhưng lời nói ra lạnh lạnh lẽo thấu xương, đem Trương Duệ đang cao hứng kia kéo xuống địa ngục:"Ông nhìn xem trên tay mình là thứ gì?"

Trương Duệ nhìn lại mấy tấm giấy cầm trong tay, không phải hoàng phù, mà là mấy tấm ảnh trắng đen chụp một cậu bé mảnh mai, làn da trắng tuyết tựa hồ trên nền ảnh đen lại thêm ma mị. Lão vừa nhìn thấy liền trợn mắt, như bị bỏng mà đem mấy tấm ảnh ném loạn.

"Tại sao lại như vậy? Cái gì đang xảy ra?"

Trịnh Hạo Thạc nói:"Chẳng lẽ ông còn không hiểu?"

Trương Duệ như điên loạn mà gào lên:"Nó không thể trở về được nữa. Chính tay tao đã giết chết nó, còn đem hồn nó nhốt lại, nó không thể trở về được nữa!!!! Tại sao lại thành ra như vậy?"

Lời nói của Trương Duệ vừa dứt, cánh cửa trước mặt đột ngột bị đạp đổ, một tốp cảnh sát ngay lập tức nhào vào bắt lấy ông ta. Kim Tại Hưởng cũng có mặt, vừa vào đã chạy đến bên cạnh Trịnh Hạo Thạc luôn miệng hỏi:"Em có sao không? Có bị thương không?"

Trịnh Hạo Thạc chỉ lắc đầu. Trương Duệ tay bị còng lại, lúc này mới ngộ ra bản thân lão hình như đã bị lừa. Bao nhiêu sợ hãi chuyển thành tức giận, muốn xông đến bốp chết Trịnh Hạo Thạc, nhưng bị hai viên cảnh sát gắt gao khống chế không thể hành động. Vì vậy liên tục gào lên:"Mày làm sao biết? Rõ ràng hôm đó mày không nhìn thấy tao."

Trịnh Hạo Thạc cười khẩy:"Đúng là tôi không nhìn thấy mặt ông, nhưng mà có lẽ ông không nghĩ đến vết thương trên cổ mình đi? Lúc giằng co với hung thủ, tôi đã cố tình cào lên cổ gã, hôm đó ông đến bệnh viện chỉ mặc áo phông, vô tình để tôi phát hiện"

Trương Duệ cật lực lắc đầu:"Tao đương nhiên biết vết thương đó, nhưng mà đáng lẽ nó đã lành lại rồi. Sao lại như vậy? Mày cũng không thể chỉ dựa vào bao nhiêu đó để kết tội tao"

Trịnh Hạo Thạc hừ lạnh:"Đúng vậy. Lúc đầu tôi cũng nghĩ chỉ là trùng hợp. Nhưng em gái tôi đã nói, lúc nhìn thấy ông, em ấy giật mình làm rơi túi thức ăn. Ông nghĩ em ấy tại sao lại giật mình?"

Trương Duệ không đáp, chỉ lặng lẽ liếc Trịnh Hạo Thạc. Trịnh Hạo Thạc cười, câu nói tiếp theo đem Trương Duệ mặt mày đỏ tươi vì giận dữ chuyển thành trắng bệch không chút huyết sắc:"Bởi vì em ấy nhìn thấy bên cạnh ông còn có một người khác, đó là Lý Tiểu Thanh. Cậu ta vẫn luôn đi theo ông. Ông nói cái gì? Giết chết cậu ta xong còn nhốt linh hồn cậu ta lại sao? Ông tìm nhầm pháp sư rồi. Cái gọi là nhốt linh hồn cậu ta lại thực chất là khóa chặt linh hồn cậu ta với ông. Cậu ta sẽ không thể quấy phá ông, đến khi ông chết mới có thể đem cậu ta giải thoát. Như vậy chứng minh một điều, cậu ta từ trước đến bây giờ vẫn luôn ở cạnh ông. Còn nữa, vết thương trên cổ của ông lâu lành bởi vì âm khí trên người ông quá nặng, khả năng tự hồi phục cũng chậm hơn người bình thường là điều đương nhiên"

Vừa nói ra câu kia, không chỉ mình Trương Duệ sợ đến xanh mặt mà hai viên cảnh sát khống chế ông ta cũng không nhịn nổi mà rùng mình mấy lần. Chẳng trách từ lúc bước vào căn nhà này lại cảm thấy âm u lạnh lẽo đến như vậy.

Trịnh Hạo Thạc lại nói tiếp:"Ông trồng nhiều cây Ngân Hạnh trước cửa là để xua tà sao? Nhưng có biết rằng thuật pháp khóa hồn kia không bị ảnh hưởng bởi Ngân Hạnh hay không? Có trồng cũng vô ích"

Trương Duệ nhìn bóng của mình phản chiếu trên vách tường, thế nào lại không phải một mà là hai cái bóng. Một cái bóng nhỏ luôn dính chặt lấy cái bóng ông ta, chỉ hận không thể trực tiếp cắn xé ông ta thành ngàn mảnh. Trương Duệ là hiệu trưởng của trường đại học lớn, lạm chức lạm quyền, nhìn thấy Lý Tiểu Thanh một thân một mình đến thành phố học tập liền muốn giở chiêu trò. Ép cậu đóng học phí nhiều gấp hai lần vì cậu không phải là sinh viên trong thành phố, nghe rõ ràng là rất vô lý, nhưng cậu nhóc ở quê lên như Lý Tiểu Thanh lại không có bất kì nghi ngờ nào. Ở quê chỉ còn lại người bà đã già yếu, không thể làm phiền đến bà lo lắng kiếm tiền cho cậu. Lý Tiểu Thanh hết cách chỉ biết đến van xin hiệu trưởng cho cậu thêm chút thời gian, Trương Duệ nhìn dáng vẻ thanh tú của cậu liền nổi tà tâm, ép buộc cậu dùng cách khác để đóng tiền. Nếu cậu đem mình tặng cho ông ta, tất cả chi phí sinh hoạt học tập đều miễn phí. Lý Tiểu Thanh bị dồn đến đường cùng, chỉ còn cách gật đầu chấp nhận. Sau đó vì bị vũ nhục quá lớn, lại liên tục bị Trương Duệ tra tấn hành hung, cậu không chịu đựng nổi mà muốn nói ra sự thật rằng một hiệu trưởng luôn mang vẻ ngoài thanh cao lại là kẻ vô đạo đức như vậy. Trương Duệ sợ thanh danh của mình cố gắng vun đắp mấy chục năm phút chốc bị hủy hoại trong tay một thằng nhãi, vì thế đành phải ra tay bịt miệng Lý Tiểu Thanh mãi mãi.

Còn về phần Ngô Phong, vì sao hắn vô tội mà lại không hé răng nửa lời? Cảnh sát đã điều tra rõ ràng, tình cảm của Ngô Phong thực sự phức tạp. Hắn hay lui đến một quán bar trong thành phố, mà một nữ tiếp viên trong quán lại là tình nhân của hắn. Vì thói quen trăng hoa, Ngô Phong nào chỉ có duy nhất mình cô ta là tình nhân. Khi cô ta phát hiện Ngô Phong lừa dối mình, đã hẹn hắn ta đến ba mặt một lời. Miệng lưỡi Ngô Phong rất đáng sợ, chỉ mấy câu đã làm cô gái kia bỏ qua hết mọi chuyện sau đó còn vui vẻ với nhau mấy tiếng đồng hồ thành ra phải đến trễ. Số của hắn cũng đủ nhọ đi, vừa đến lại bị nghi là hung thủ sau đó bị bắt giam, mà lý do để thoát tội thì không tiện nói ra. Dù hắn có trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng mặt mũi vẫn cần a. Nói mình cùng một tiếp viên quán bar vui vui vẻ vẻ để thoát tội còn ra thể thống gì.

Vụ án cuối cùng cũng kết thúc, cấp trên của Kim Tại Hưởng gửi lời khen ngợi đến hắn. Tính chất vụ án có phần đặc biệt nghiêm trọng mà lại giải quyết nhanh như vậy thật đáng tự hào. Lần này nếu không nhờ vào Trịnh Hạo Thạc và Trịnh Tiểu Hạ thì có lẽ Kim Tại Hưởng mãi sẽ không thể tra ra được chân tướng và đã bị cấp trên mắng một trận rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top