Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33

"Trùng hợp thật đấy." Mẹ Kim quay đầu nhìn rồi cười nói: "Ông nội con đến rồi, qua chào ông đi."

Dứt lời bà ấy liền đi về phía bên kia.

Trịnh Hạo Thạc còn đang ngẩn người, liền cảm thấy một tay Kim Tại Hưởng buông xuống, nắm chặt tay cậu. Cậu vô thức nghiêng đầu, Kim Tại Hưởng đột nhiên đi về phía trước kéo theo Trịnh Hạo Thạc còn chưa kịp phản ứng khiến cậu loạng choạng.

Lăng Mạc ở bên cạnh cũng hoảng sợ theo, cậu ta vội vươn tay muốn giữ Trịnh Hạo Thạc liền thấy Kim Tại Hưởng vươn cánh tay thon dài ra ôm lấy cậu.

"Sao thế?" Kim Tại Hưởng cau mày: "Khó chịu ở đâu à?"

Lăng Mạc: "..."

Sao thế? Không phải do người nào đó đi đứng không đàng hoàng một hai cứ phải nắm tay mới chịu xong giờ khiến người ta suýt ngã rồi còn hỏi sao thế.

"Không sao." Trịnh Hạo Thạc đứng lên, kéo tay Kim Tại Hưởng ra: "Không đứng vững thôi."

Kim Tại Hưởng nhìn cậu hai giây rồi ngoan ngoãn không đòi nắm tay cậu nữa, chờ Trịnh Hạo Thạc đi về phía bên kia đi, hắn liền từ tốn đi bên cạnh cậu.

Mấy vị trưởng bối nói đùa vài câu xong thì thấy Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng đi đến trước mặt.

Ông cụ Kim lập tức vỗ vai Kim Tại Hưởng, cười nói: "Ông Mễ, lần trước chưa kịp giới thiệu cháu trai tôi cho ông. Đây là cháu đích tôn của tôi, tên là Kim Tại Hưởng. Kim Tại Hưởng, mau chào ông đi."

Kim Tại Hưởng gật đầu, lễ phép chào hỏi: "Con chào ông."

Ông cụ Kim vừa lòng gật gật đầu rồi lại vỗ vai Trịnh Hạo Thạc, trong giọng nói có chút khoe khoang cười nói: "Đây là cháu trai nhỏ của tôi, Trịnh Hạo Thạc. Từ nhỏ vừa ngoan vừa hiểu chuyện, lần nào cũng giành giải nhất trong các kỳ thi. Khi thằng bé nhận được học bổng thì điều đầu tiên nó làm là mua quà cho gia đình..."
Những lời này đột nhiên gợi lên chuyện cũ của Kim Tại Hưởng. Đúng là Trịnh Hạo Thạc rất hiểu chuyện, khi cậu giành được học bổng mẹ Kim liền đề nghị đi nhà hàng ăn mừng thành tích của cậu. Có tổng cộng 5 vị phụ huynh có mặt, ai cũng nhận được quà mà Trịnh Hạo Thạc đã chọn cẩn thận trên mạng.

Chỉ có Kim Tại Hưởng là không có.
Lúc đó Kim Tại Hưởng còn cười ngây ngô, cứ nghĩ là mối quan hệ của hắn và Trịnh Hạo Thạc rất đặc biệt nên chắc hẳn cậu đang chuẩn bị một món quà lớn cho mình. Sợ phụ huynh ghen tị nên mới lén tặng cho hắn sau, cho nên khi mẹ Kim hỏi hắn nhận được quà gì hắn còn khoe khoang là bí mật, không chịu nói cho bà ấy.

Nhưng mà mãi đến khi họ về đến nhà, hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi, chui lên giường nằm rồi mà Trịnh Hạo Thạc vẫn án binh bất động.
Vừa lên giường, Trịnh Hạo Thạc liền phát hiện ánh mắt uất hận của Kim Tại Hưởng đang nhìn mình, cậu có thể đoán được nguyên nhân, hỏi: "Sao thế?"

"Quà của tôi đâu?" Kim Tại Hưởng hỏi.

Im lặng một lúc lâu, Trịnh Hạo Thạc liền giải thích: "Tôi không đủ tiền, lần sau mua bù nhé."

Kim Tại Hưởng hừ một tiếng, ghen tị nói: "Bọn họ có mà tôi không có?"

Trịnh Hạo Thạc: "..."

"Ừ, sao cũng được." Kim Tại Hưởng nói: "Ai cũng quan trọng hơn tôi."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

"Trịnh Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng chua xót hỏi: "Ở trong lòng cậu có phải tôi không phải người quan trọng nhất hay không?"

"..." Trịnh Hạo Thạc nghĩ nghĩ, nói: "Không phải, tôi cho rằng mối quan hệ của chúng ta không phải cứ tặng quà là xong."

Kim Tại Hưởng dừng lại, nhìn cậu.
Trịnh Hạo Thạc nhìn lại: "Tôi nghĩ với mối quan hệ của chúng ta mà chỉ tặng một hai món quà thôi cũng không có ý nghĩa gì. Vì chúng ta quá thân thiết rồi nên tôi chọn để dành phần của cậu trước rồi sau này sẽ tặng."

Kim Tại Hưởng suy nghĩ kỹ về logic này, sau một lúc một phân tích thấy có vẻ hợp lý.

Chẳng phải hắn và Trịnh Hạo Thạc tuy hai mà một à? Mua quà cho hắn chẳng khác nào Trịnh Hạo Thạc tự mua quà cho chính mình.

Quà tặng là một cách thể hiện lòng biết ơn, giữa bọn họ mà còn cần đến cái này à? Tất nhiên là không cần, bọn họ thân nhau còn hơn cả người nhà.
Đó là sự thân thiết mà không cần bất kỳ quà tặng hay lời nói nào để tỏ vẻ thân mật.

Vừa hiểu được logic này, Kim Tại Hưởng càng thêm vui mừng, nắm tay Trịnh Hạo Thạc không chịu buông ra, lại còn thề thốt: "Sau này đừng tặng quà cho tôi. Với quan hệ của chúng ta, chúng ta không cần mấy thứ đồ này."
Cho nên trong mắt Trịnh Hạo Thạc, Kim Tại Hưởng thật sự rất dễ dỗ, chỉ cần cậu nói vài câu thôi là Kim Tại Hưởng sẽ tự dỗ bản thân.

...

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Hạo Thạc vừa ngoan vừa học giỏi, khó tìm ra khuyết điểm.

Còn Kim Tại Hưởng thì hoàn toàn ngược lại vừa nghịch ngợm vừa phiền phức, ngày ngày cứ quấn lấy Trịnh Hạo Thạc. Ai nói cũng không nghe nên ông cụ Kim thích Trịnh Hạo Thạc hơn.

Khi đưa hai người đi gặp ai cũng phải giới thiệu cậu là cháu trai nhỏ...
Nhưng cụ ông Mễ không dính chiêu này, tươi cười phản bác: "Đây không phải là cậu nhóc nhà họ Trịnh à, sao lại là cháu trai của ông?"

"Thằng bé từ bé lớn lên với Kim Tại Hưởng, cũng có thể tính là cháu trai mà." Ông cụ Kim nói: "Tiểu Thạc, chào ông đi."

Trịnh Hạo Thạc im lặng một lúc, hơi gật đầu, nhẹ nhàng chào: "Cháu chào ông."

Khi cậu ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt của Mễ Nhạc.

Trịnh Hạo Thạc khựng lại, nỗi sợ hãi của cậu với nhân vật chính thụ khiến cậu vô thức ngoảnh mặt đi, lùi lại một bước, né tránh tầm mắt của cậu ấy.

Tuy nhiên Kim Tại Hưởng đã nắm lấy tay cậu, tiến lên chắn trước mặt cậu.
Trịnh Hạo Thạc nâng mắt lên liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Kim Tại Hưởng đang nhìn Mễ Nhạc.

Sau đó liền nghe thấy cụ ông Mễ cười nói: "Đúng rồi, để ông giới thiệu cho hai đứa. Đây là cháu trai của ông, tên là Mễ Nhạc, cũng bằng tuổi các cháu. Ông đoán ba đứa có thể chơi với nhau đấy."

"Mau qua đây nào Mễ Mễ." Cụ ông Mễ vỗ vai Mễ Nhạc, bảo cậu ấy đi lên phía trước.

"Đúng rồi." Mẹ Kim nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn về phía Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng, cười hỏi: "Hai đứa còn nhớ Mễ Mễ không?"

Nghe vậy hai người đồng thời nhìn mẹ Kim.

Thấy thế mẹ Kim liền giải thích: "Khi còn nhỏ Mễ Mễ hay tới tìm hai đứa chơi lắm. Nhưng hồi đó Kim Tại Hưởng hơi dữ, cứ hễ Mễ Mễ dựa sát người Tiểu Thạc là lại tức giận, còn khiến thằng bé khóc chạy về mách mẹ. Sau này thằng bé không dám tìm hai đứa nữa. Rồi vài tháng sau ra nước ngoài du học nên mới không lớn lên với các con."

Trịnh Hạo Thạc nghe vậy liền sửng sốt.

Khi còn nhỏ họ chơi với rất nhiều bạn, cũng có không ít người bị Kim Tại Hưởng dọa đến khóc nên Trịnh Hạo Thạc không nhớ được.

Chỉ là cậu không nghĩ tới thì ra nhân vật chính thụ xuất hiện sớm như vậy...

Sau khi giới thiệu cho bọn họ xong, mấy vị trưởng bối cũng rời đi, để lại không gian cho bọn nhỏ làm quen với nhau.

Mễ Nhạc nhìn Kim Tại Hưởng, sau đó lại nhìn Trịnh Hạo Thạc, tầm mắt rũ xuống nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, rồi sau đó cười nhẹ, vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên là Mễ Nhạc, Mễ trong đại mễ, Nhạc trong vui vẻ, hạnh phúc. Có thể kết bạn với hai cậu không?"

Trịnh Hạo Thạc rũ mắt, nhìn bàn tay Mễ Nhạc. Cậu không ngẩng đầu, im lặng chờ đợi sự tuyên án cuối cùng, cậu muốn xem phản ứng của Kim Tại Hưởng.

Cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Kim Tại Hưởng đang lạnh lùng nhìn Mễ Nhạc, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, chúng tôi không kết bạn với những người trông quá bình thường."

Trịnh Hạo Thạc là sững sờ, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn hắn. Cậu phát hiện thái độ của Kim Tại Hưởng đối với Mễ Nhạc khác hoàn toàn với nguyên tác, khác một trời một vực.

Cuốn tiểu thuyết kia rách nát vô cùng, thiếu rất nhiều trang, có lẽ pháo hôi nhỏ quá giống cậu nên Trịnh Hạo Thạc mới vô thức kháng cự hình ảnh nhân vật chính thụ và chính công ở bên nhau, cho nên bất cứ tình tiết nào có cảnh họ ở bên nhau cậu đều tự động lướt qua.

Chỉ biết là khi Kim Tại Hưởng nhìn thấy nhân vật chính thụ, hắn đã say mê nhân vật chính thụ đến phát điên, căn bản không hề nặng lời với cậu ấy một lần nào. Che chở đối phương giống như che chở cho pháo hôi, lại còn cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.

Đúng lúc đó, Lăng Mạc đi tới, nghe thấy lời của Kim Tại Hưởng, cậu ta nhìn về phía Mễ Nhạc rồi lấy điện thoại di động ra chụp bản thân. Cậu ta thầm nghĩ, vãi, chẳng lẽ trong mắt Kim Tại Hưởng, mình là một anh chàng đẹp trai?

Sắc mặt Mễ Nhạc cứng lại, hỏi: "Tôi chưa làm gì có lỗi với cậu mà?"

"Không." Kim Tại Hưởng cười nhạt, lạnh lùng nói: "Đây là thói quen của bọn tôi thật."

Lúc này Lăng Mạc đi đến bên cạnh bọn họ, Kim Tại Hưởng quay đầu nhìn cậu ta, chỉ cậu ta: "Thấy chưa? Muốn kết bạn với chúng tôi ít nhất cũng phải đẹp như thế này nè."

Mễ Nhạc rơi vào trầm tư nhìn cái con người bình thường Lăng Mạc đang bận tạo dáng tỏ vẻ mình đẹp trai ngời ngợi.

Thấy Trịnh Hạo Thạc vẫn còn sững sờ, Kim Tại Hưởng kéo tay cậu: "Đi thôi."
Cậu bị Kim Tại Hưởng kéo ra vườn hoa, xung quanh khá yên tĩnh, Kim Tại Hưởng dừng bước, hắn quay người lại: "Không phải cậu muốn kết bạn với người ta à? Sao không nói lời nào?"

Trịnh Hạo Thạc vẫn còn hơi bối rối, đây là lần đầu tiên cậu thấy một tình tiết quan trọng đi chệch khỏi quỹ đạo của tiểu thuyết gốc.

Thực ra từ khi bước vào cuốn tiểu thuyết này, Trịnh Hạo Thạc đã quan sát rất kỹ, quan sát mọi nhân vật trong tiểu thuyết có thực sự tồn tại hay không, địa điểm và hình ảnh được mô tả có giống nhau không, có rất rất nhiều tiểu tiết nhỏ của Kim Tại Hưởng và những thứ xung quanh.
Xét cho cùng, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết,nó không thể bao quát mọi chi tiết của cuộc sống, nhưng miễn là những hình ảnh được mô tả trong cuốn tiểu thuyết rất giống với trải nghiệm thực tế của Trịnh Hạo Thạc.
Cậu cũng cố gắng không phá vỡ quy luật này, cố gắng chứng minh mình có thể thay đổi thế giới. Nhưng sự thật chứng minh không thể thay đổi được, ngay cả cái quyền lựa chọn tránh xa Kim Tại Hưởng cậu cũng không thể làm được. Bởi vì chỉ có thể dựa vào Kim Tại Hưởng để sống sót.

Vận mệnh nói cho cậu biết cậu sẽ chết nếu rời khỏi Kim Tại Hưởng. Nếu cậu muốn sống, cậu cần phải ở bên cạnh Kim Tại Hưởng và hợp tác với tiến trình của thế giới này cho đến khi nhân vật chính thụ xuất hiện.

Tuy rằng cậu không nhớ rõ thời điểm gặp nhân vật chính thụ nhưng cậu nhớ rất rõ là vào ngày sinh nhật của Kim Tại Hưởng. Bởi vì Kim Tại Hưởng đã nhận được món quà tốt nhất trên thế giới, sau lần sinh nhật này, hắn không còn có bất cứ quan hệ gì với pháo hôi nhỏ này nữa.

Vì những chuyện đã xảy ra trước đó khiến Trịnh Hạo Thạc chắc chắn rằng cậu đã thay thế pháo hôi nhỏ sống trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, cho nên cậu cũng không còn nghi ngờ về sự chia ly và cái chết mà cậu sắp phải đối mặt.

Mà lúc nãy, sợi giây thần kinh trong đầu cậu đang căng lên bỗng nhiên bị cắt đứt.

"Trịnh Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng dựa lên bàn nhìn cậu: "Tôi và tên họ Mễ kia ai đẹp hơn?"

Trịnh Hạo Thạc ngước mắt lên nhìn hắn, hơi hé môi vì tâm trạng thay đổi quá nhanh nên lúc này cậu không biết phải nói gì.

"Chuyện này còn cần phải hỏi à?" Kim Tại Hưởng nghiêng người, hắn ghé sát mặt cậu, hơi nheo mắt: "Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu ta đẹp trai hơn tôi?"

Trịnh Hạo Thạc vô thức lắc đầu.

"Tôi đẹp trai?" Kim Tại Hưởng hỏi lại.
Trịnh Hạo Thạc thành thật gật đầu.
Nhìn chằm chằm cậu một lúc sau đó Kim Tại Hưởng nói: "Không phải nói muốn kết bạn với người ta à? Sao không nói đi?"

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Kim Tại Hưởng thích đội nồi cho cậu ghê nhỉ.

"Tôi chưa nói muốn kết bạn với cậu ấy." Trịnh Hạo Thạc nói.

"Thật không?" Kim Tại Hưởng nghĩ nghĩ, hơi nhướn mày: "Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?"

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Lúc này Kim Tại Hưởng mới thoải mái hơn tí, cười cười nhìn cậu: "Gần đây cậu ít soi gương lắm à? Có vẻ như phòng của chúng ta cần lắp một chiếc gương thật lớn. Để cậu soi gương nhiều hơn, nhìn cậu nhóc đẹp nhất trên thế giới giúp cải thiện thị lực của cậu."

Cậu nhìn Kim Tại Hưởng, một lúc sau mới hỏi: "Cậu không thích cậu ấy à?"

"Ai? Cái cậu Mễ gì đó?" Kim Tại Hưởng nhíu mày, cười: "Cậu thử nói xem vì sao tôi phải thích cậu ta? Cậu nghĩ tôi là người bác ái vậy sao?"
Vừa nói xong hình như Kim Tại Hưởng nghĩ đến chuyện gì đó, hắn nhìu mày, uy hiếp nói: "Trịnh Tiểu Thạc, tôi đột nhiên phát hiện lời cậu nói có ẩn ý, sao cậu cứ nghĩ là tôi phải thích cậu ta thế?"

Ngừng một lúc, hắn nói: "Vì cậu muốn làm quen cậu ta?"

Trịnh Hạo Thạc không biết làm thế nào mà bộ não đơn giản của Kim Tại Hưởng lại có thể nghĩ ra một logic quanh co như vậy, liền lắc đầu.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu hai giây, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Tôi còn nhớ hình như cậu ta có add WeChat cậu mà đúng không? Có đồng ý không?"

"Không." Trịnh Hạo Thạc nói.

Thấy Kim Tại Hưởng cứ nhìn cậu mãi, Trịnh Hạo Thạc lập tức ngầm hiểu ý, cậu lấy điện thoại ra, mở danh sách kết bạn Wechat cho hắn xem, cái tên Mễ Mễ hiện ở trên cùng.

Cái tài khoản WeChat này nhìn chướng mắt vô cùng, Kim Tại Hưởng trực tiếp lấy điện thoại xóa cái tên WeChat kia đi.

Xóa xong mới hơi hơi vừa lòng một chút, ôm Trịnh Hạo Thạc: "Tốt nhất đừng để tôi biết cậu có hứng thú với cậu ta."

Dứt lời liền cười, tỏ vẻ độc đoán bổ sung thêm một câu: "Thấy cậu ta đẹp cũng không được."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Thấy Trịnh Hạo Thạc tỏ vẻ không biết nói gì, Kim Tại Hưởng khoa tay múa chân: "Trái tim tôi rất lớn nhưng chỉ có thể chứa được một mình cậu, không thêm ai được nữa đâu."

Dứt lời cảm thấy hơi buồn cười, liền "phụt" một tiếng bật cười.

Không phải Kim Tại Hưởng chưa từng nói lời này, cũng không có gì nghiêm trọng nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thạc cảm thấy nhịp tim của mình có chút tăng nhanh. Cậu nhìn Kim Tại Hưởng, không thấy tí bất thường nào.
Nếu cốt truyện đã thay đổi, thì nguyên nhân của vấn đề này có phải do Kim Tại Hưởng hay không...
Sắc trời tối dần, thấy Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng vẫn chưa đi vào, Mễ Nhạc nhịn không được cũng ra ngoài xem. Nhìn thì có vẻ như cậu ấy đang đi lang thang nhưng thực ra cậu ấy đang đi tìm hai người họ.
Từ nhỏ cậu ấy không có bạn thân nên rất hâm mộ tình cảm giữa Kim Tại Hưởng và Trịnh Hạo Thạc, hai người họ có thể nắm tay cả ngày, dính bên nhau. Cho nên sau khi lớn lên, nhân duyên với người xung quanh hiển nhiên rất mỏng manh, nhưng giữa bọn họ dường như không có ác ý, không có nghi ngờ, cũng không có so đo. Thực sự chỉ có nhau.

Bước ra vườn, cuối cùng cậu ấy cũng nhìn thấy hai người. Kim Tại Hưởng đang dựa lên bàn, một tay ôm eo Trịnh Hạo Thạc, khóe miệng nở nụ cười, không biết hắn đang nói cái gì nhưng xem ra hắn đang dỗ cho Trịnh Hạo Thạc vui.

Mối quan hệ của họ dường như thân thiết hơn những gì cậu ấy tưởng tượng.

Đứng được một lúc, Mễ Nhạc thấy đôi mắt nhạy bén của Kim Tại Hưởng liếc qua đây. Vừa rồi trong mắt hắn còn tràn ngập ý cười trong phút chốc trở nên lãnh đạm, xuyên qua sắc tối nhìn thẳng về phía cậu ấy, trong mắt hiện lên một tia thù địch mà cậu ấy không thể hiểu nổi.

Ngay sau đó, Kim Tại Hưởng vòng tay ôm Trịnh Hạo Thạc vào lòng, tư thế vô cùng thân mật, vừa thể hiện tính chiếm hữu mạnh mẽ.

Trong nháy mắt, ngay cả người ngoài cuộc cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập.

...

Hai người đang nói chuyện vui vẻ bỗng Trịnh Hạo Thạc bị Kim Tại Hưởng ôm vào lòng mà không báo trước. Có điều Kim Tại Hưởng thường hay làm vậy, cho nên cậu cũng không quá kinh ngạc, chỉ là độ chiếm hữu của cái ôm Kim Tại Hưởng này quá mạnh, có chút giống như tuyên bố chủ quyền.

Sau đó Trịnh Hạo Thạc liền nghe thấy hắn nói bên tai: "Cậu ta ra đây."

Ai? Trịnh Hạo Thạc thầm đặt một dấu chấm hỏi trong lòng.

"Cái tên họ Mễ." Kim Tại Hưởng bổ sung.

Trịnh Hạo Thạc trầm mặc, không nói chuyện.

Mặc dù cốt truyện nhìn như đã thay đổi, nhưng cậu vẫn không dám lơ là. Chỉ sợ hạnh phúc quá mức ngắn ngủi.

"Cậu nói xem có phải cậu ta tới tìm cậu không?" Kim Tại Hưởng cười nói.
Trịnh Hạo Thạc không biết hắn suy nghĩ cái gì mà đưa ra kết luận kiểu này.

Nhưng theo ý kiến ​​của cậu chắc là Mễ Nhạc ra ngoài tìm Kim Tại Hưởng. Xét cho cùng, nhân vật chính thụ và công trong tiểu thuyết là mũi tên kép siêu mạnh. Bây giờ thì không nhưng Trịnh Hạo Thạc không biết sau này tất cả những chuyện này có xoay chuyển hay không...

"Muốn hù cậu ta không?" Kim Tại Hưởng lại nói.

Giọng nói của hắn dưới sắc trời chạng vạng có vẻ có chút trầm, mang theo vẻ dịu dàng chỉ có giành cho cậu. Trịnh Hạo Thạc không hiểu, lùi lại một chút, ngước mắt lên, đang định hỏi hắn có ý gì nhưng đã thấy Kim Tại Hưởng đột nhiên đứng lên, giơ hai tay ra ôm mặt cậu.

Trịnh Hạo Thạc sững sờ một lúc, tim như muốn nhảy lên vì xúc động, dưới ánh hoàng hôn cậu thấy Kim Tại Hưởng cúi đầu xuống.

Đôi mắt của Trịnh Hạo Thạc khẽ nhúc nhích, đôi mắt mở to không thể tin được, cậu cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống dưới chóp mũi và trên môi.

Mãi cho đến khi xác định người kia đã rời đi, Kim Tại Hưởng mới ngẩng đầu nhìn Trịnh Hạo Thạc. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh như nước, giống như những gợn sóng bị đẩy ra theo từng lớp từng lớp, thực sự khiến người ta rung động.

Hai người nhìn nhau vài giây, Kim Tại Hưởng nhìn xuống nơi hắn vừa hôn lên.

Ngừng một chút, Kim Tại Hưởng giơ tay chọc lên người Trịnh Hạo Thạc: "Mềm quá..."

Khi hôn lên còn có cảm giác chạm phải lông tơ.

Trịnh Hạo Thạc vô thức rùng mình một cái, hai tay đang nắm lấy quần áo của Kim Tại Hưởng đột nhiên siết chặt hơn một chút.

"Cậu ấy đi rồi à?" Trịnh Hạo Thạc hỏi.

"Đi rồi." Kim Tại Hưởng nói.

Môi hắn khẽ nhúc nhích, đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi bỗng kêu lên.

Là mẹ Kim gọi đến.

...

Vừa bước vào phòng khách, Kim Tại Hưởng liền bị mẹ Kim kéo sang một bên răn dạy vài câu. Hắn vừa nghe mẹ mình nói ánh mắt vừa dán lên người Trịnh Hạo Thạc. Hôm nay hắn đã hứa với cậu là sẽ luôn ở bên cậu. Tuy rằng ngày thường cũng chẳng khác là bao.

Thấy Kim Tại Hưởng bị kéo đi răn dạy, Trịnh Hạo Thạc tự giác không đi theo. Bọn họ đã phát triển một sự ăn ý ngầm, mỗi khi Kim Tại Hưởng bị răn dạy, Trịnh Hạo Thạc sẽ tự động tránh sang một bên. Từ nhỏ đến lớn Kim Tại Hưởng luôn đi gây chuyện cho nên rất hay bị mắng.

Nếu Trịnh Hạo Thạc mà đi cùng lỡ mà cũng bị mắng lây thì đảm bảo Kim Tại Hưởng sẽ cãi lại người lớn luôn.

Trịnh Hạo Thạc quay người đi đến bàn bánh ngọt bên cạnh.

Vì lo cho sức khỏe của cậu, không thể ăn quá nhiều thực phẩm rác nên hôm nay tất cả đồ ngọt ở đây đều do mẹ Kim tự mình dặn dò dùng nguyên liệu tốt cho sức khỏe làm ra, hương vị có thể không ngọt và thơm như bánh thông thường nhưng Trịnh Hạo Thạc có thể ăn toàn bộ.

Trên kệ cao nhất của bàn bánh kem là một vài chiếc bánh nhỏ màu hồng, cắm lên đó là một miếng chocolate hình quả đào.

Đây hẳn là vị đào yêu thích của Kim Tại Hưởng. Trịnh Hạo Thạc nghĩ thầm, cậu lấy một miếng đặt lên đĩa và nếm thử.

Quả thật là có vị đào, mùi béo ngậy của bánh kem đi kèm với hương đào nhẹ, ăn rất ngon.

Trịnh Hạo Thạc không khỏi nghĩ đến hình ảnh vừa rồi đụng phải môi trên cùng hơi thở của Kim Tại Hưởng, có chút mềm, không nhịn được liền cắn cái thìa trong miệng.

"Quan hệ của cậu và Kim Tại Hưởng tốt thật." Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam.

Không bao lâu sau Mễ Nhạc liền xuất hiện bên cạnh cậu, trái tim Trịnh Hạo Thạc bất giác nhảy lên. Chắc là vì pháo hôi nhỏ chết vì cậu ấy nên Trịnh Hạo Thạc đối với Mễ Nhạc luôn có cảm giác khó tả. Không có tí thiện cảm nào, vừa nhìn thấy liền muốn tránh xa.

"Trịnh Hạo Thạc, cậu đã xem WeChat chưa?" Mễ nhạc cười nói: "Tôi vừa add WeChat cậu đấy, tôi muốn làm bạn với cậu."

"Không phải tôi đã nói với cậu rồi à, cậu không hợp với tiêu chuẩn của chúng tôi." Giọng nói lạnh lùng Kim Tại Hưởng truyền đến, hắn đứng bên cạnh Trịnh Hạo Thạc, khoác vai cậu.
"Vậy à? Vậy thì xin lỗi, cái này là do trời sinh rồi." Mễ Nhạc nói: "Do ông nội tôi muốn tôi làm bạn với các cậu."
Lúc này mẹ Kim tình cờ đi ngang qua nghe thấy liền đi tới: "Đúng rồi Tiểu Thạc, cháu và Mễ Mễ add WeChat nhau đi. Cậu ấy vừa mới về Trung Quốc lại còn bằng tuổi hai đứa nữa, có gì làm quen thêm bạn mới."
Dứt lời liền nháy mắt với Kim Tại Hưởng, ý bảo hắn đừng cản đường.
Tuy rằng với tính cách của Kim Tại Hưởng, mẹ Kim đã đoán chừng bọn họ không thể kết bạn này nọ nhưng bà ấy không thể không quản chuyện này, vẫn phải cho mấy người lớn tuổi thể diện.

...

Sau khi thêm WeChat, đêm nay sắc mặt của Kim Tại Hưởng rất xấu.

Thấy hôm nay chắc không tan sớm được, mẹ Kim gọi người dọn phòng Kim Tại Hưởng từ sớm để hai đứa nhỏ qua đêm.

Sau khi ăn tối thì trời cũng đã khuya, Trịnh Hạo Thạc và Kim Tại Hưởng đi tiễn khách.

Trước khi về Mễ Nhạc còn quay lại nhìn Kim Tại Hưởng, khi đi ngang Trịnh Hạo Thạc cậu ấy liền dừng bước, hỏi: "Tôi nhắn tin cho cậu cậu sẽ trả lời chứ?"

"..." Bản năng bài xích thúc đẩy Trịnh Hạo Thạc vô thức lùi một bước.

Thái dương Kim Tại Hưởng giật giật, hắn nhìn ông nội mình đang đứng ngoài cửa nói chuyện với cụ ông Mễ.
Từ nhỏ đến lớn không ai không biết Trịnh Hạo Thạc là người của hắn, đây là lần đầu tiên Kim Tại Hưởng thấy có người dám nhún nhảy trên giới hạn của hắn ở trước mặt hắn như vậy. Nếu không phải vì thể diện của ông nội thì nắm đấm của hắn đã cứng từ lâu rồi.

"Có được không?" Mễ Nhạc lại hỏi một câu.

Không thích cậu ấy thì cũng phải nể mặt.

Trong lòng Kim Tại Hưởng chửi rủa dữ dội, hắn cố gắng duy trì vẻ mặt bình thường rồi bế Trịnh Hạo Thạc lên tầng.

Nếu ở lại thêm một giây nào nữa thì hắn sợ rằng tình bạn kéo dài mấy chục năm của ông nội sẽ bị hắn phá hủy.
...

Về phòng, chăn ga gối đệm đã được sắp xếp xong, ngoại trừ cái tủ trống trơn, còn lại toàn bộ căn phòng đều có hơi người.

Kim Tại Hưởng đặt Trịnh Hạo Thạc trên giường, từ trên cao nhìn xuống: "Yên tâm chưa?"

Trịnh Hạo Thạc sửng sốt, tạm thời chưa hiểu ý hắn lắm.

"Còn 3 tiếng nữa là qua ngày hôm nay." Kim Tại Hưởng chăm chú nhìn vào đôi mắt cậu: "Hôm nay tôi không quen bạn mới, cũng không rời bỏ cậu. Yên tâm chưa?"

Trịnh Hạo Thạc không ngờ hóa ra chuyện hắn muốn nói là chuyện này. Im lặng một lúc mới nhẹ nhàng gật đầu.

Ngay sau đó liền nghe Kim Tại Hưởng nói: "Nhưng hiện tại tôi không yên tâm."

Trịnh Hạo Thạc nâng mắt lên nhìn hắn.

"Cậu cảm thấy tên họ Mễ này đẹp, lại còn muốn kết bạn với cậu ta." Kim Tại Hưởng nặng nề nhìn cậu chằm chằm: "Bây giờ còn add Wechat nữa ha, vui chưa?"

"... Tôi không muốn kết bạn với cậu ấy." Trịnh Hạo Thạc nói.

Cậu cảm thấy cái vấn đề này lần nào cậu cũng phải giải thích cả trăm lần với Kim Tại Hưởng.

...

Mặc comple cả buổi tối nên khiến cả hai không thoải mái, Kim Tại Hưởng cũng không muốn nhây quá lâu chỉ đành để Trịnh Hạo Thạc đi tắm trước.
Họ không mang theo quần áo để thay nhưng mẹ Kim đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ dùng cá nhân và đồ ngủ mới cho họ.

Sau khi tắm xong, Trịnh Hạo Thạc mặc bộ đồ ngủ mới đứng trước bồn rửa mặt để sấy tóc liền thấy Kim Tại Hưởng bước vào với nửa thân trên trần trụi.

Ngay cả quần hắn cũng không mặc tử tế, cởi một nửa, đi đến phía sau Trịnh Hạo Thạc: "Muốn tôi sấy giúp không?"
"Không." Trịnh Hạo Thạc đã sấy gần xong rồi, cậu đặt máy sấy tóc xuống, xoay người: "Tôi không sao, cậu đi tắm đi."

Nói xong, cậu vòng qua Kim Tại Hưởng, định từ bên cạnh đi ra ngoài, nhưng Kim Tại Hưởng nhanh chân chặn trước mặt cậu, vòng tay ngăn cậu đứng trước bồn rửa mặt.

Trịnh Hạo Thạc đang định đẩy hắn ra, khi cậu cụp mắt xuống nhìn trúng tuyến nhân ngư của Kim Tại Hưởng thì cậu đột nhiên ngừng lại.

Trịnh Hạo Thạc sửng sốt hỏi: "Cậu đi xăm?"

"Ừ." Kim Tại Hưởng kéo mép quần xuống một chút, để lộ tên Trịnh Hạo Thạc bên cạnh tuyến nhân ngư. Bên cạnh tên còn có một nhân vật chibi bé bé xinh xinh mặc quần áo mũm mĩm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được đó là ai.

Ngơ ngác nhìn hình xăm, Trịnh Hạo Thạc ngẩn người một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Cậu xăm ở đây mà dì không mắng cậu à?"

"Bà ấy không thấy được đâu." Kim Tại Hưởng thờ ơ nói.

Sau đó hắn mỉm cười, hạ giọng nói nhỏ vào tai cậu: "Chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy toàn bộ hình xăm này mà thôi."

Cái hình xăm này quả thực xăm ở nơi tương đối bí mật, Trịnh Hạo Thạc nuốt nước bọt: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của cậu mà."

"Ừ." Kim Tại Hưởng hiểu ý cậu, nhìn cậu rồi nói: "Là sinh nhật của tôi, cho nên tôi mới xăm hình cậu lên."

"Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị gì cho cậu..." Trịnh Hạo Thạc lẩm bẩm.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu một lúc lâu, khóe miệng cong lên, ánh mắt nghiêm túc: "Cậu chính là món quà tốt nhất mà Thượng Đế ban tặng cho tôi."

*** 33 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top