Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện : Phần trung học 0021

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện : Phần trung học 0021

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Đây là lần đầu tiên Trịnh Hạo Thạc nhìn thấy có người tỏ tình mà có thể tỏ tình kiểu hợp tình hợp lý như vậy.

Không giống như tỏ tình mà giống như đang công khai đe dọa.

Hai người đều không nói gì, không khí ngưng đọng một lúc, không bao lâu sau tiếng chuông vào học liền vang lên.

Kim Tại Hưởng liếc mắt nhìn Trịnh Hạo Thạc, quay lưng lại, nói: "Lên đây, tôi cõng em*."

(*Cũng tính là tỏ tình rồi nên tui đổi xưng hô nhé.)
(Thích quá đi thôiiiiiii, hai người họ yêu nhau nhưng người rung động là tôi!!!)

Trịnh Hạo Thạc hơi dừng lại rồi nhấc chân lên, thử xoay mắt cá chân một cái.

Vẫn ổn, chỉ đau tý khi di chuyển thôi chứ không ảnh hưởng nhiều đến việc đi bộ.

"Không, tôi có thể tự đi." Trịnh Hạo Thạc nói: "Không đau lắm."

"Lên đây." Kim Tại Hưởng nắm lấy một tay cậu rồi quay đầu nhìn cậu: "Em không muốn bị tôi bế lên lớp chứ?"

Cậu im lặng chớp mắt, lúc này Trịnh Hạo Thạc lúc này mới chậm rãi vươn tay ôm cổ Kim Tại Hưởng.

Cũng may lúc này là giờ học, nên suốt quãng đường đi tới khu dạy học cũng không gặp được ai. Tuy nhiên, không thể tránh khỏi có những học sinh ở tầng một nghiêng đầu nhìn ra, có người nhìn thấy bọn họ thì hét lên một tiếng nhưng rất nhanh đã bị giáo viên ngăn lại.

Trịnh Hạo Thạc đặt cằm lên vai Kim Tại Hưởng, giấu hơn nửa khuôn mặt của mình trong khuỷu tay.

Nhìn từ góc độ này của Kim Tại Hưởng, chỉ có thể nhìn thấy cậu lộ ra một đôi mắt đẹp nhìn trái nhìn phải, giống như đang phòng bị có giáo viên nào xuất hiện hay không.

Cậu luôn lơ đãng thực hiện những hành động nhỏ đáng yêu, hầu như lúc nào cũng có thể chọc trúng điểm manh của Kim Tại Hưởng.

Thấy Kim Tại Hưởng đang cười, Trịnh Hạo Thạc rũ mắt nghiêng đầu nhìn hắn.

Một lúc sau cậu nói: "Có mệt không? Cậu thả tôi xuống đi, tôi có thể tự đi được."

Kim Tại Hưởng liếc cậu: "Trịnh Hạo Thạc, không phải là em không biết tôi đang theo đuổi em chứ?"

Trịnh Hạo Thạc dừng một chút, không rõ vì sao lại liên quan đến đề tài này.

Thấy Trịnh Hạo Thạc rũ mắt xuống, lộ ra biểu cảm có chút ngại rồi lại vùi đầu thấp hơn một chút.

Kim Tại Hưởng để lộ một nụ cười như ý nguyện.

"Giờ em đã biết rồi đấy." Kim Tại Hưởng nói, ánh mắt nhìn về phía trước: "Tôi đang theo đuổi em."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Rõ ràng là đang uy hiếp.

...

Trong nháy mắt đã trôi qua một tuần học tập lần nữa, bọn họ lại chào đón cuối tuần.

Hôm nay Trịnh Hạo Thạc muốn về nhà, Kim Tại Hưởng cả ngày đều cảm thấy không thoải mái, trong tay nghịch bút, không yên lòng.

Thậm chí đã bắt đầu có một ít ý nghĩ phòng ngừa.

Nếu Trịnh Hạo Thạc vào đại học Hạ, hắn sẽ thi vào trường gần nhất trường đại học Hạ, giữa bọn họ sẽ cách nhau hai trạm.

Cho dù thời gian bắt taxi cộng thêm chờ xe thì kiểu gì cũng phải mất mười phút, còn chưa tính cả thời gian đi bộ trong trường.

Vốn phần lớn thời gian bọn họ đều phải đi học, lỡ như tiết học của Trịnh Hạo Thạc trùng với hắn thì nhất định Trịnh Hạo Thạc không đồng ý cho hắn trốn học.

Cho nên cho dù mỗi ngày vừa tan học hắn liền chạy qua đại học Hạ thì thời gian hắn có thể ở bên Trịnh Hạo Thạc cũng rất ít.

Càng đừng nói lỡ như Trịnh Hạo Thạc ở lại, trong ký túc xá có bạn học có ý tứ với cậu.

Nghĩ đến đây, Kim Tại Hưởng lập tức nghiến răng nghiến lợi, bẻ cái bút trong tay làm đôi.

Nữ sinh ngồi ở bàn bên cạnh hắn trong lúc vô tình liếc thấy cảnh tượng này liền hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn Trịnh Hạo Thạc, chỉ thấy Trịnh Hạo Thạc đang thu xếp cặp sách.

Cãi nhau à? Muốn đổi chỗ? Nữ sinh thầm nghĩ.

Cô ấy khó khăn lắm mới được đu CP ở cự ly gần, thế mà lại sắp BE rồi à????

Kim Tại Hưởng bực bội xoa tóc, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc đang thu xếp cặp sách.

Kim Tại Hưởng nhíu mày: "Em muốn trốn học à?"

"..." Trịnh Hạo Thạc ngước mắt lên: "Không, tôi thu xếp cặp sách trước."

Cậu nhét từng cuốn sách giáo khoa muốn mang về nhà vào cặp của mình, nói: "Lát nữa cho cậu đỡ phải chờ tôi."

Kim Tại Hưởng nhìn cậu, khóe miệng hơi cong, bực bội trong lòng trong nháy mắt bị xoa dịu. Hắn thích loại cảm giác này, thích Trịnh Hạo Thạc theo bản năng mặc định bọn họ là một đường, thích tất cả mọi người đều mặc định bọn họ cùng một chỗ.

Bọn họ là sự hiện diện tốt nhất và gần gũi nhất.

... Mặc dù khoảng cách vẫn còn xa một chút.

"Trịnh Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng cầm bút trên bàn cậu gõ lên mép bàn.

Im lặng một chút hắn lại cười nói: "Em nói xem tôi có thể thi đỗ đại học Hạ không?"

Nghe nói như vậy, Trịnh Hạo Thạc cảm thấy ngoài ý muốn, cậu ngước mắt nhìn hắn.

Sau một thời gian dài mới hỏi: "Sao lại muốn vào đại học Hạ?"

"Em nói đi?" Kim Tại Hưởng hỏi ngược lại: "Em không muốn học cùng tôi à?"

Trịnh Hạo Thạc không nói gì.

Kim Tại Hưởng tiếp tục nói: "Nếu tôi không có ở đây, có người tỏ tình với em thì làm sao giờ?"

Vừa nghĩ đến khả năng này, Kim Tại Hưởng liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Hắn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!

"Tôi muốn thi vào đại học Hạ." Kim Tại Hưởng rất kiên định nói.

Hà Tuấn ở bên cạnh nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn, qua hơn nửa ngày, mới mang vẻ mặt "cậu ổn chứ": "Cậu đang nói cái gì vậy? Cậu không sao chứ?"

Kim Tại Hưởng không để ý tới cậu ta mà chỉ nhìn Trịnh Hạo Thạc: "Nếu tôi cố gắng một chút, có thể thi đậu được không?"

Tuy rằng quả thật Kim Tại Hưởng rất thông minh, nhưng từ khi hắn vào cấp 3 thì chưa từng chăm chú nghe giảng, từ giờ trở đi mới chịu học thì dường như phải bắt đầu quá trình từ con số không.

Suy nghĩ thật lâu, Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu lên: "Nếu cậu muốn, cậu có thể thử xem."

"Muốn chứ." Kim Tại Hưởng cười: "Muốn cùng trường với em, muốn cùng phòng với em, muốn đến sắp điên rồi." (Tính chiếm hữu cao ngất trời)

Trịnh Hạo Thạc rũ mắt xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Vậy thử xem."

Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thạc, lời này hắn nghe được không khác gì Trịnh Hạo Thạc đang cam chịu sẽ yêu đương với hắn.

...

Kim Tại Hưởng vừa về đến nhà, vội vàng ăn mấy miếng cơm liền chạy về phòng học.

Bây giờ chỉ cần nghĩ đến nếu hắn không ở cùng trường với Trịnh Hạo Thạc, sẽ có rất nhiều người tỏ tình với Trịnh Hạo Thạc là liền tức giận đến phát điên.

Nếu như hắn thi đậu đại học Hạ, hắn có thể đăng ký chung phòng ký túc xá với Trịnh Hạo Thạc! Bọn họ có thể ở bên nhau mỗi ngày, thậm chí còn có thể ngủ chung một cái giường, dù sao Trịnh Hạo Thạc cũng không ngăn hắn được.

Hơn nữa có hắn ở đó, hắn tuyệt đối! Tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội tỏ tình Trịnh Hạo Thạc!

Lúc này Kim Tại Hưởng tràn đầy năng lượng, lập tức đắm chìm vào việc học mãi đến khi hắn hoàn thành tất cả bài tập mà Trịnh Hạo Thạc giao trong hai ngày qua.

Thoát khỏi bầu không khí học tập căng thẳng, Kim Tại Hưởng không nhịn được lại bắt đầu nghĩ đến Trịnh Hạo Thạc. Hắn cảm thấy mình đã mê cậu rồi, mỗi ngày đều muốn nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc, một khắc cũng không muốn tách ra.

Nếu không vào được đại học Hạ, Kim Tại Hưởng thật sự không dám nghĩ đến chuyện này, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Chắc là điên mất.

Ngồi được một lúc, Kim Tại Hưởng cầm ly nước bên cạnh lên uống "ừng ực" gần hết ly nước. Sau đó, hắn lấy điện thoại ra nhấp vào Wechat của Trịnh Hạo Thạc, ngồi nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của cậu một lúc.

Một lúc sau, Kim Tại Hưởng đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy hắn sắp đi ra ngoài, mẹ Kim lập tức không vui nói: "Đã muộn như vậy rồi mà con còn định đi đâu?"

"Đi gặp con dâu của mẹ." Kim Tại Hưởng lấy chìa khóa, uể oải nói.

Nói xong hắn không nhịn được cười, không biết nếu Trịnh Hạo Thạc nghe được sẽ ngại hay tức giận.

Mẹ Kim: "..."

...

Sau khi về nhà, ăn uống và tắm rửa xong xuôi, Trịnh Hạo Thạc đã lập một kế hoạch học tập rất nghiêm ngặt cho Kim Tại Hưởng và nhân tiện ghi chép các ghi chú và trọng điểm của từng môn học.

Sắp xếp xong xuôi cũng đã gần mười một giờ. Trịnh Hạo Thạc lấy điện thoại ra, trên đó có vài tin nhắn WeChat và một cuộc gọi nhỡ.

Tất cả đều nhận từ mười phút trước.

[Kim Tại Hưởng: Trịnh Tiểu Thạc, em đang làm gì vậy?]

[Kim Tại Hưởng: Bài tập em giao tôi làm xong hết rồi.]

[Kim Tại Hưởng: Có muốn mang cho em kiểm tra không?]

Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ một lúc rồi gọi lại cho hắn.

"Cuối cùng em cũng trả lời rồi." Giọng nói dễ nghe của Kim Tại Hưởng từ đầu bên kia truyền đến, giọng điệu lười biếng, xung quanh còn có tiếng côn trùng kêu vang.

"Vừa đọc sách xong." Trịnh Hạo Thạc nói.

"Ồ, vất vả quá." Kim Tại Hưởng cười nói: "Em thật sự không định cho người khác một con đường sống à?"

Trịnh Hạo Thạc cầm cốc nước trái cây bên cạnh uống vài ngụm.

Sau khi nghe cậu uống nước xong, Kim Tại Hưởng đột nhiên nói: "Trịnh Tiểu Thạc, ba mẹ tôi cãi nhau." (Con với cái ¯⁠\⁠_⁠(⁠ツ⁠)⁠_⁠/⁠¯)

Trịnh Hạo Thạc dừng lại, còn chưa kịp nghĩ ra lời an ủi, Kim Tại Hưởng lại nói: "Cho nên tôi không ngủ được đành chạy ra ngoài."

"...Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?" Trịnh Hạo Thạc hỏi.

"Dưới lầu nhà em." Kim Tại Hưởng nói.

Trịnh Hạo Thạc sửng sốt, đứng dậy mở cửa sổ liền nhìn thấy một người đang ngồi trên bậc thang cao dưới gốc cây ở tầng một, Kim Tại Hưởng bật đèn pin của điện thoại chiếu lên.

"Bây giờ tôi không muốn về." Kim Tại Hưởng cười nói: "Có muốn xuống đây an ủi tôi không?"

Trịnh Hạo Thạc im lặng cúi đầu nhìn bóng đen dưới lầu, Kim Tại Hưởng mặc một cái áo khoác thoạt nhìn rất đơn bạc, tay hắn vẫn luôn vẫy ánh đèn trong tay.

Có lẽ chính vì những lời đó mà Trịnh Hạo Thạc luôn cảm thấy Kim Tại Hưởng trông như thế này có chút cô đơn và đáng thương, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Khiến cậu hơi... Đau lòng.

"...Chờ tôi một chút." Trịnh Hạo Thạc nói.

Cậu nhỏ giọng nói, ngữ điệu hòa vào màn đêm có chút dịu dàng.

"Ừ." Kim Tại Hưởng đáp lại, trong giọng nói mang theo ý cười: "Tôi chờ em."

...

Trịnh Hạo Thạc mặc áo khoác vào phòng ba mẹ nói một câu liền đi xuống lầu.

Kim Tại Hưởng ngồi trên bậc thềm cao, uể oải khoanh chân ngồi nhìn ánh đèn trên lối đi trên lầu từng cái bật tắt.

Mãi đến khi ánh đèn tầng cuối cùng sáng lên, hắn mới nhìn thấy học bá nhỏ của mình xuất hiện ở lối rẽ.

"Cậu lạnh à?" Trịnh Hạo Thạc đi tới trước mặt Kim Tại Hưởng, đưa cho hắn một cái áo: "Đây là cái áo khoác lớn nhất của tôi rồi."

Kim Tại Hưởng cúi đầu cầm áo khoác rồi ngẩng đầu nhìn cậu.

Mặc dù có chút không tốt nhưng khi Trịnh Hạo Thạc nhìn cảnh này lại cảm thấy Kim Tại Hưởng giống như một con chó lớn sắp bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương vẫy đuôi với chủ nhân của nó.

Thấy Kim Tại Hưởng im lặng nhìn mình, Trịnh Hạo Thạc suy nghĩ một chút rồi vỗ vai hắn, khô khan an ủi: "Nếu tâm trạng không vui có thể nói với tôi."

Dáng vẻ của Trịnh Hạo Thạc thật sự rất buồn cười.

Mặc dù Kim Tại Hưởng muốn nhịn cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Cười hai tiếng, thấy vẻ mặt không biết nói gì của Trịnh Hạo Thạc, Kim Tại Hưởng ho khan một tiếng, nhịn cười nói: "Được, tôi nói với em."

"Buồn ngủ?" Kim Tại Hưởng đổi chủ đề.

"Vẫn ổn." Trịnh Hạo Thạc nói.

Gió đêm có chút mạnh, xẹt qua mái tóc trên trán của Trịnh Hạo Thạc, thổi vài sợi tóc bay vào mắt cậu khiến mí mắt cậu có chút ngứa ngáy.

Trịnh Hạo Thạc quơ quơ tóc, chải nó rồi dụi mắt.

"Tóc dài rồi." Kim Tại Hưởng nhân cơ hội giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cậu.

"Ừ." Trịnh Hạo Thạc gật đầu: "Mai đi cắt."

Dứt lời hai người lại im lặng một lúc lâu, Kim Tại Hưởng cười nói: "Em muốn an ủi tôi à?"

Trịnh Hạo Thạc nhìn hắn: "... An ủi như thế nào?"

Kim Tại Hưởng nhìn cậu một một lúc rồi ôm lấy cậu: "Là như vậy đó."

Trịnh Hạo Thạc dừng lại, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Kim Tại Hưởng ôm chặt hơn một chút, tựa cằm lên vai cậu dùng giọng điệu đáng thương nói: "Cho tôi ôm em một lát."

Trong nháy mắt Trịnh Hạo Thạc liền mềm lòng.

Một lúc sau, Trịnh Hạo Thạc vòng tay ôm lấy Kim Tại Hưởng rồi nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn để an ủi hắn.

Hai người ôm nhau trong bóng đêm yên tĩnh, Kim Tại Hưởng ngửi mùi cơ thể Trịnh Hạo Thạc, ngửi hết lần này đến lần khác như thể bị nghiện.

Sao nó thơm đến nỗi hắn không muốn buông tay chút nào.

...

Trịnh Hạo Thạc sững sờ chớp mắt một cái.

Cậu cảm thấy Kim Tại Hưởng đang ngửi gì đó, chóp mũi hắn cọ lên da thịt trên vai và cổ hơi ngứa ngáy.

Hành động này... hơi lạ.

Trịnh Hạo Thạc lùi lại một chút muốn rời khỏi vòng tay của hắn, nhưng Kim Tại Hưởng không buông tay.

"Kim Tại Hưởng." Trịnh Hạo Thạc gọi hắn rồi dùng hai tay đẩy hắn ra: "Cậu làm gì vậy?"

Một lúc sau Kim Tại Hưởng mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Trịnh Tiểu Thạc, sao em lại thơm như vậy?"

Câu nói này thật sự khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Trịnh Hạo Thạc hơi ngẩng cổ lên, cậu không ngừng lùi ra phía sau: "Kim Tại Hưởng, đừng ngửi nữa."

Giọng nói bị đè nén nghe có chút nhỏ.

Tuy nhiên, chuyện này đối với Kim Tại Hưởng lại càng tiện hơn, hắn ôm cậu vào lòng rồi vùi mặt vào cổ Trịnh Hạo Thạc, chóp mũi thỉnh thoảng cọ qua yết hầu cậu.

"Kim Tại Hưởng." Trịnh Hạo Thạc sợ khiến người khác chú ý rồi qua đây nên khẽ gọi một tiếng: "Có chút ngứa, tóc của cậu cọ lên da tôi."

Kim Tại Hưởng nghe vậy liền bật cười ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt của Trịnh Hạo Thạc gần trong gang tấc, yết hầu của hắn lên xuống hai lần.

Hắn đột nhiên không muốn làm người nữa, hiện tại hắn chỉ muốn làm cầm thú.

Thật sự ánh mắt của Kim Tại Hưởng quá trần trụi khiến Trịnh Hạo Thạc ngoảnh mặt muốn tránh xa hắn, nhưng người cậu lại bị hắn giam cầm.

Mãi cho đến khi điện thoại của Trịnh Hạo Thạc trong túi vang lên, thấy đó mẹ Trịnh gọi, Kim Tại Hưởng mới thả cậu ra để cậu nghe máy.

Sau khi nghe máy, mẹ Trịnh hỏi sao cậu vẫn chưa về, Trịnh Hạo Thạc mới giải thích tình hình của Kim Tại Hưởng cho bà nghe rồi cúp điện thoại.

Cầm điện thoại trong tay một lúc, Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu lên nhìn Kim Tại Hưởng rồi nhìn đi chỗ khác nói: "Mẹ tôi hỏi cậu có muốn ở nhà tôi không."

Kim Tại Hưởng nhìn cậu, khóe môi lập tức cong lên: "Em ở chung phòng với tôi à? Không ở chung một phòng với em thì không được."

Sao lại có người lưu manh như vậy chứ.

Trịnh Hạo Thạc thầm chửi rủa trong lòng, rồi sau đó nói: "Ừ."

"Em chắc chứ?" Kim Tại Hưởng nhướn mày.

Thấy Trịnh Hạo Thạc dứt khoát không nói nữa, Kim Tại Hưởng lại nói: "Vậy tôi không đảm bảo mình sẽ không làm gì."

Trịnh Hạo Thạc khó chịu trừng mắt nhìn hắn: "...Vậy thì bỏ đi."

Nói xong, cậu liền dự định rời đi.

Kim Tại Hưởng lại bật cười vội vàng kéo cậu lại dỗ dành: "Tôi hứa, được, tôi hứa sẽ cố gắng không làm bậy."

Trịnh Hạo Thạc liếc hắn một cái, cậu không muốn dây dưa với hắn nữa dứt khoát dắt hắn về nhà cùng luôn.

Hai người lần lượt lên lầu, khi đến trước cửa nhà Trịnh Hạo Thạc lấy chìa khóa ra mở cửa.

Liền có cảm giác Kim Tại Hưởng ghé sát tai cậu: "Không phải tôi không muốn hứa, chủ yếu là sợ không khống chế được."

"Vậy nên em cố gắng tý đi Trịnh Tiểu Thạc, em biết chưa?" Kim Tại Hưởng cười nói.

Vừa dứt lời, khóa cửa đã được mở khóa, vừa hay mẹ Trịnh vừa bước ra khỏi phòng.

"Dì ơi, cháu làm phiền dì rồi." Kim Tại Hưởng lập tức biến thành một đứa trẻ nghe lời.

"Không có gì không có gì, không làm phiền." Mẹ Trịnh cười nói: "Phòng dành cho khách chưa dọn dẹp kịp nên cháu có thể ngủ với Tiểu Thạc, cứ coi như nhà mình đi."

"..." Trịnh Hạo Thạc nhìn mẹ mình một lát.

Cậu thầm ám chỉ, bà thực sự không biết rằng mình đang đẩy con trai mình vào hố lửa đấy.

...

Sau khi vào phòng, Trịnh Hạo Thạc tìm đồ ngủ cho Kim Tại Hưởng mặc, có điều hình thể của họ có chút khác biệt, Trịnh Hạo Thạc không tìm được bộ nào phù hợp để Kim Tại Hưởng mặc.

"Bỏ đi." Kim Tại Hưởng nói: "Dù sao tôi cũng quen cởi trần ngủ rồi."

Trịnh Hạo Thạc: "..."

Lúc Kim Tại Hưởng đi tắm, Trịnh Hạo Thạc tranh thủ tìm một cuốn sách đọc.

Khi Kim Tại Hưởng đi ra từ phòng tắm, hắn nhìn thấy Trịnh Hạo Thạc đeo một cặp kính gọng vàng to che gần hết khuôn mặt, im lặng ngồi cạnh bàn đọc sách.

Nghe thấy tiếng hắn đi ra, Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu đẩy gọng kính: "Tắm xong..."

Đang hỏi nửa chừng, cậu đột ngột dừng lại. Trịnh Hạo Thạc thấy Kim Tại Hưởng quấn khăn tắm, thân trên trần trụi đứng bên cạnh cậu, tóc hắn vẫn còn nhỏ giọt nước.

Nghĩ rằng đó là chiếc khăn tắm mà mình dùng hàng đêm, mặt Trịnh Hạo Thạc liền đỏ bừng, ngay cả cặp kính cận cũng không che được.

"Em không cho tôi cứ vậy ra ngoài." Kim Tại Hưởng nhướn mày cười cười, sau đó nói: "Ngày mai tôi mua cho em một cái mới."

Trịnh Hạo Thạc im lặng một lúc, sau đó đưa ly nước trái cây trong tay cho hắn: "... Muốn uống nước trái cây không?"

"Có." Kim Tại Hưởng nhận lấy uống hai ngụm rồi hỏi: "Đang đọc gì đấy?"

"Cứ đọc thử đi." Trịnh Hạo Thạc nói.

Hắn đặt ly nước xuống rồi cầm sách lên lật xem, chuẩn bị bình luận gì đó. Sau khi thấy tất cả đều bằng tiếng anh, hắn liền bình tĩnh đặt nó xuống đọc những thứ khác.

Trịnh Hạo Thạc chỉ nhìn hắn lướt qua cái này một lúc, nhìn cái kia một lúc, cậu cầm ly nước trái cây hắn vừa uống lên uống vài ngụm.

Kim Tại Hưởng cầm lịch học lên lật xem, nhướn mày hỏi: "Cho tôi à?"

Trịnh Hạo Thạc đang uống nước trái cây, cậu đành ngước mắt lên đẩy kính rồi gật đầu.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu. Một lúc lâu sau, khóe môi hắn khẽ cong lên, trong mắt hiện lên ý cười nhỏ nhặt.

"Trịnh Tiểu Thạc, có phải em đang mong đợi tôi sẽ học cùng trường với em không?" Kim Tại Hưởng hỏi.

Trịnh Hạo Thạc rũ mắt, cậu nghịch ly nước trái cây trên tay: "Không phải cậu muốn thi đậu đại học Hạ à?"

"Vậy em có muốn tôi thi không?" Kim Tại Hưởng nói.

Trịnh Hạo Thạc: "... Cậu có thể tham gia kỳ thi nếu cậu muốn."

"Nếu tôi thi đậu thì sao?" Kim Tại Hưởng hỏi.

Trịnh Hạo Thạc: "Cái gì?"

"Có thưởng không?" Kim Tại Hưởng hỏi.

Trịnh Hạo Thạc ngẩng đầu nhìn hắn: "... Cậu thi đậu mà sao lại muốn tôi thưởng cho cậu?"

"Do cần em động viên một chút đấy?" Kim Tại Hưởng cười: "Nếu phần thưởng phong phú, nói không chừng tôi sẽ nỗ lực vươn lên."

Một lúc sau, Trịnh Hạo Thạc rũ mắt hỏi: "Vậy cậu muốn phần thưởng gì?"

"Tôi muốn gì cũng được?" Âm cuối của Kim Tại Hưởng hơi cao lên.

"... Chờ cậu thi đậu rồi nói tiếp." Trịnh Hạo Thạc nói.

"Vậy thì không được." Kim Tại Hưởng cười nói: "Chừng nào em đồng ý, tôi mới có động lực đi thi."

Trịnh Hạo Thạc nhìn chằm chằm chữ trên sách không nói lời nào.

"Trịnh Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại như bông của Trịnh Hạo Thạc, hắn thấy nó cũng giống như con người cậu vậy: "Hứa với tôi."

Nhiệt độ bên tai hơi nóng, Trịnh Hạo Thạc hất tay Kim Tại Hưởng ra nhưng lại bị hắn nắm nắm chặt trong lòng bàn tay.

Trịnh Hạo Thạc muốn rút tay ra nhưng Kim Tại Hưởng không cho cậu rút ra, ngón tay hắn luồn qua ngón tay cậu, mạnh mẽ siết chặt mười ngón tay.

"Có đồng ý không?" Kim Tại Hưởng nắm chặt tay cậu.

Nhiệt độ lòng bàn tay Kim Tại Hưởng cao hơn cậu rất nhiều, ngón tay hắn nắm chặt ngón tay mát lạnh của Trịnh Hạo Thạc, cậu cảm nhận được có chút ấm áp nhẹ nhàng truyền qua.

Một lúc sau, Trịnh Hạo Thạc chớp mắt, khẽ mím môi dưới rồi nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Kim Tại Hưởng nhìn cậu, xác nhận lại: "Thưởng gì cũng được?"

Im lặng một lúc, Trịnh Hạo Thạc lại ừ.

Trịnh Hạo Thạc biết yêu cầu này có thể quá đáng đến mức nào nhưng Trịnh Hạo Thạc biết hắn có thể tự tay khiến cậu đưa cảm xúc của bản thân ra ngoài.

Kim Tại Hưởng chỉ nhìn cậu chằm chằm mãi.

Nói thật, hắn không ngờ Trịnh Hạo Thạc sẽ đồng ý với yêu cầu này, hắn chỉ cảm thấy không thoải mái nếu không nói chuyện với cậu, chỉ muốn quấn lấy trêu chọc cậu thôi.

Suy cho cùng, yêu cầu này quả thực là quá sức đối với một người quá nghiêm túc với mọi thứ như Trịnh Hạo Thạc.

Đây được xem như là một bất ngờ lớn ngoài ý muốn.

"Trịnh Tiểu Thạc." Kim Tại Hưởng khẽ gọi, trong giọng nói mang theo vui mừng: "Thì ra em thích tôi như vậy."

*** 85 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top