Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27

Ôn Dịch Quân sững người, ngây ra mất vài giây, Kim Tại Hưởng kiêu ngạo tùy ý, trước giờ chưa từng cúi đầu, cũng chưa từng nói mấy lời yếu đuối, càng chưa từng suy sụp như vậy. Cái gì mà em ấy không cần con nữa? Bà thực sự không dám tin Kim Tại Hưởng lại nói ra được những lời thế này.

Kim Sam định thần lại, nhìn Kim Tại Hưởng bằng ánh mắt đầy cảm xúc khó nói: "Hai đứa chia tay rồi sao?"

Kim Tại Hưởng khép mí mắt lại, không dao động, không có ý trả lời lại.

Kim Sam nhận ra trong lòng hắn đang khó chịu, có điều cô lại không hề đồng tình. Tuy rằng là em trai ruột, nhưng những năm này Trịnh Hạo Thạc sống ra sao, cô là người biết rất rõ ràng: "Chị đã nói với em rồi, Trịnh Hạo Thạc là người hiếm có, em phải yêu cẩn thận, đừng chia tay, bây giờ thành ra thế này em chẳng trách ai được."

Cô hơi dừng lại, giọng điệu cũng mềm hơn: "Trịnh Hạo Thạc thân với cậu út, nếu như em muốn theo đuổi lại, vậy thì nhờ cậu út..."

"Em sẽ không nhờ cậu út đâu." Kim Tại Hưởng nhắm mắt trả lời.

Tâm tình tức giận của Ôn Dịch Quân cũng dịu lại: "Chia tay rất tốt, tránh việc sau này gặp mặt lại xấu hổ, coi như con còn chút lương tâm."

Kim Tại Hưởng mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào bà, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ: "Em ấy tốt hay không trong lòng con rõ ràng nhất, không cần mẹ phải đánh giá em ấy. Còn nữa, con sẽ không kết thúc với em ấy như vậy đâu, con sẽ theo đuổi lại em ấy."

"Con nói cái gì cơ?" Hai mắt Ôn Dịch Quân tối sầm, bà lùi về sau một bước. Kim Sam vội đỡ lấy bà, bà hít một hơi thật sâu: "Mẹ không đồng ý, sao con có thể làm ra chuyện như thế này được cơ chứ!"

Kim Tại Hưởng đứng dậy khỏi sofa, cho hai tay vào trong túi: "Chuyện của con không cần mẹ phải quan tâm, mẹ có rảnh thì tìm cho em trai mẹ một đối tượng xem mắt đi, cậu ấy có còn bé nữa đâu, cũng nên kết hôn rồi."

Kịch bản mà Trịnh Hạo Thạc viết riêng cho Lâm Chiếu theo đơn đặt hàng đã viết được một nửa, lấy tên là "Khi Em Mỉm Cười". Kết hợp với những tài liệu lưu hành thời điểm này, vai nam chính của Lâm Chiếu là một thám tử thực tập không đáng tin, chỉ được cái mã. Cậu ta mở một văn phòng thám tử, việc làm ăn vắng vẻ đìu hiu. Người đầu tiên tới nhờ việc là nữ chính, một giáo viên Taekwondo, vừa có thể tấn công vừa thể phòng ngự, còn có thiên phú hạng nhất về trinh thám. Hai người nam sắc gái tài, hoan hỉ oan gia, suốt hành trình phá được không biết bao nhiêu kỳ án.

Người xét duyệt kịch bản của Công ty Tây Đường rất thạo nghề, lập tức chuyển khoản tiền đặt cọc trước, cảm thán rằng Hoắc tổng đã tìm đúng người rồi. Trịnh Hạo Thạc nhìn thì lạnh lùng, không ngờ rằng lại rất biết phỏng đoán tâm lý người xem. Bầu không khí của cả câu chuyện rất vui vẻ, tấn công thẳng vào những khán giả đã chán ngấy những bộ phim nam trinh thám, nữ bình hoa, cây cổ thụ già cỗi lại mọc ra một đóa hoa mới mẻ.

Xây dựng nhân vật Lâm Chiếu trong phim nhìn qua thì không được ưa thích, nhưng kỳ thực cậu ta là một công tử con nhà giàu, nhưng lại mang cảm giác thân thiết, chính trực lương thiện, phù hợp với xu hướng của những đối tượng khán giả chính về thiết lập thẩm mỹ cho nam chính.

Vào hôm giao kịch bản xong, Trịnh Hạo Thạc gặp được bà chủ trong truyền thuyết của Tây Đường – Hoắc Nhạn Thanh. Có thể nhận thấy khi còn trẻ bà là một mỹ nhân, bởi vì bây giờ bà vẫn rực rỡ lóa mắt. Người xinh đẹp kỵ nhất là tầm thường, bà mặc một chiếc áo phong cách Tây theo mốt, ngồi ở ghế lái của chiếc xe thể thao màu đỏ, những ngón tay đặt bên mép cửa sổ được sơn màu đỏ rực. Hai người đứng nhìn nhau từ xa, bà mỉm cười với Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc cũng cười lại theo phép lịch sự. Cậu rút chìa khóa xe ra, đang định xoay người vào ghế lái thì một bóng người từ ghế sau xe Hoắc Nhạn Thanh bước xuống. Lâm Chiếu chạy tới: "Anh Tiểu Thạc ới, em có thể đi ké xe anh được không? Bà chủ của bọn em không thuận đường."

Trịnh Hạo Thạc chậm rãi gật đầu.

Lâm Chiếu mở cửa xe ra, ngồi vào trong ghế phó lái, cúi đầu ngoan ngoãn thắt đai an toàn vào. Trịnh Hạo Thạc hơi giật mình, mối quan hệ của Lâm Chiếu và Hoắc Nhạn Thanh thật sự đáng nghiền ngẫm. Nếu như Lâm Chiếu đi nhờ xe, theo phép lịch sự thì nên ngồi ở ghế phó lái, để tránh cho chủ xe cảm thấy mình giống như lái xe riêng. Nhưng cậu ta lại dám để Hoắc Nhạn Thanh làm lái xe, xem ra quan hệ của hai người này không bình thường.

Cậu không phải là người hay tò mò, những chuyện không liên quan tới mình, cậu cũng lười quan tâm.

"Cậu muốn đi đâu?" Trịnh Hạo Thạc khởi động xe.

Lâm Chiếu cười híp mắt nói: "Em muốn ngồi với anh lâu thêm một lát, anh đưa em tới dưới nhà anh là được."

Trịnh Hạo Thạc lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, cậu không quen với việc người ngoài quá nhiệt tình với mình. Cậu chẳng hề đáp lời, Lâm Chiếu cũng không cần cậu trả lời, một mình cậu ta có thể tự biên tự diễn cả buổi.

"Sắp tới em không thể tới tìm anh thường xuyên được nữa, chương trình tuyển chọn của công ty em sắp khởi quay rồi, năm nay Hoắc tổng sắp xếp em tham gia."

"Chúc mừng." Giọng Trịnh Hạo Thạc bình bình.

Lâm Chiếu ngả ngớn nhìn sườn mặt thanh tú của cậu: "Ra mắt phiền phức quá, em muốn làm phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, ngồi ăn chờ chết thôi."

"..."

"Đùa với anh ấy mà." Lâm Chiếu không đợi cậu có phản ứng gì, lại nói tiếp: "Nếu như em diễn kịch bản của anh thì sớm muộn gì em cũng sẽ nổi tiếng, nếu nổi tiếng sớm hơn thì lại có thể thu hút lưu lượng cho kịch bản của anh, em vẫn nên nổi tiếng trước thì hơn."

Trịnh Hạo Thạc khẽ cười: "Đừng nghĩ chuyện ra mắt đơn giản như vậy."

"Anh Tiểu Thạc này, em khác với người ta, em nhất định sẽ nổi tiếng." Lâm Chiếu nói xong câu này, ngồi ở ghế phó lái tự vui vẻ: "Năm nay không nổi, năm sau em lại ra mắt lần nữa, mẹ em... chính là bạn của Hoắc tổng."

Cậu ta ngập ngừng mấy giây: "Bà ấy rất ủng hộ sự nghiệp của em."

Trịnh Hạo Thạc vừa không quan tâm, cũng không nói gì. Nhà cậu cách studio rất gần, cậu dừng xe lại lối vào khu nhà. Lâm Chiếu đẩy cửa nhảy xuống, đi được mấy bước lại quay lại, chống hai tay lên cửa kính ghế lái, ghé sát vào nhìn Trịnh Hạo Thạc từ khoảng cách gần, cậu ta cười hi hi: "Anh Tiểu Thạc, gọi anh thế này nghe kỳ quái chết được, hay là em gọi anh là anh thôi nhé, thế nào?"

Trịnh Hạo Thạc không nghĩ ngợi gì nhiều, quăng qua một câu không cảm xúc: "Gọi thế nào tùy cậu."

Lâm Chiếu nhún vai, nhỏ giọng từ từ gọi một tiếng: "Anh."

Trịnh Hạo Thạc bình thản "ừ" một tiếng, thờ ơ ấn cửa kính xe lên, rút chìa khóa xuống xe. Cậu đi thẳng vào nhà mà không quay đầu lại. Lâm Chiếu cũng không xấu hổ, cậu ta nhìn theo bóng lưng dứt khoát của Trịnh Hạo Thạc, hét lớn lên mà chẳng hề cảm thấy ngại ngùng: "Anh, anh đợi xem, em nhất định sẽ nổi tiếng, còn nổi tiếng hơn cả Kim Tại Hưởng!"

Người qua đường đồng loạt nhìn về phía cậu ta với ánh mắt như nhìn tên thần kinh.

Trịnh Hạo Thạc giật giật mí mắt, quay đầu nhìn cậu ta: "Cố lên." Nói xong thì đi thẳng về nhà.

Cậu thực sự không được may mắn lắm, dự cảm về việc tốt thì chẳng thành công, dự cảm việc xấu thì chuẩn từng cái một. Quả nhiên không ngoài dự liệu, vừa ra khỏi thang máy cậu ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng, hàng xóm nhà cậu không hề hút thuốc.

Có lẽ là Kim Tại Hưởng đứng mệt rồi, hắn mặc một chiếc áo thun màu xám đậm, cong lưng ngồi xuống trước cửa, cánh tay buông dưới đầu gối, đường cong cổ tự nhiên thanh thoát. Hắn kẹp điếu thuốc lá giữa hai ngón tay, khẽ cúi đầu, nhìn có vẻ tâm trạng nặng nề.

Trịnh Hạo Thạc nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng châm đầu điếu thuốc màu cam vài giây, Kim Tại Hưởng bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau, hai người đều sững lại.

Kim Tại Hưởng đứng dậy, kỳ thực chỉ không gặp nhau trong vài ngày ngắn ngủi, khuôn mặt Trịnh Hạo Thạc vừa rơi vào trong tầm mắt của hắn, cảm giác trái tim trống rỗng của hắn như được lấp đầy bằng bông gòn, tràn đầy khó tả. Hắn đút hai tay trong túi, nghiêng mặt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ hành lang: "Trịnh Hạo Thạc, thằng nhóc ban nãy là ai?"

Giọng Lâm Chiếu rất lớn, hắn không muốn nghe cũng khó. Hắn biết rõ đàn ông có bản chất thế nào, khi gặp người mình thích mới hay chém gió, thể hiện chí khí lớn, tình cảm của Lâm Chiếu với Trịnh Hạo Thạc chắc chắn không phải bình thường. Nếu như là trước đây, hắn sẽ lấy ngay điện thoại của Trịnh Hạo Thạc, xóa phương thức liên lạc, hạn chế sau này gặp lại. Nhưng bây giờ hắn đã không còn tư cách làm như thế nữa rồi.

Trịnh Hạo Thạc sẽ không trả lời câu hỏi này, giữa cậu và Kim Tại Hưởng lần trước đã nói rõ ràng hết tất cả, không cần thiết phải phí lời nữa. Cậu mở cửa ra: "Lần trước anh nói muốn giết tôi, nếu như đã muốn giết tôi thì mong anh hãy mang thêm con dao tới đây, tôi còn tiện báo cảnh sát."

Kim Tại Hưởng sửng sốt, biểu cảm tên khuôn mặt rất khó coi, hai tay hắn bám vào cánh cửa, đề phòng Trịnh Hạo Thạc đột ngột đóng cửa lại, "Tôi có thể vào nói chuyện không?"

Trịnh Hạo Thạc không có ý lùi về phía sau, bình tĩnh nhìn hắn, dùng hành động để thể hiện sự từ chối.

Trong lòng Kim Tại Hưởng không rõ là cảm giác gì, nhà của Trịnh Hạo Thạc còn không vào được, trái tim hắn nảy mạnh trong lồng ngực, nhìn thẳng vào mắt Trịnh Hạo Thạc: "Em..." Vì hút quá nhiều thuốc, giọng hơi khàn, hắn hắng giọng: "Tôi đã biết chuyện năm năm nay em làm viết thuê cho Bối Tín Hồng rồi, đây vốn là chuyện tôi phải giải quyết công bằng, nhưng do sơ suất tôi đã chẳng làm gì, xin lỗi em."

"Chuyện này không liên quan gì tới anh cả."

Trịnh Hạo Thạc thong thả, tư thế như muốn đóng cửa. Kim Tại Hưởng chắn ngang chặn cửa lại, mùi nước hoa quen thuộc của Trịnh Hạo Thạc bay vào trong mũi. Mùi hương ngọt ngào khiến cơ thể hắn nóng lên, miệng khô lưỡi khô.

"Tôi và Chu Giác Thanh không có quan hệ gì, trong mắt tôi cậu ta không khác gì Tống Ứng Phi cả. Tôi không biết chuyện cậu ta bày mưu hãm hại em, nếu như biết, tôi sẽ không làm bạn với cậu ta."

Lời xin lỗi tới muộn giống như chiếc bánh sinh nhật muộn mà Trịnh Hạo Thạc từng ăn, cả hai đều chẳng còn ý nghĩa gì. Thần thái cậu nghiêm túc lãnh đạm, thờ ơ nói: "Kim Tại Hưởng, chuyện cậu ta thích anh, bạn bè anh đều biết."

Kim Tại Hưởng hơi sững người, nhíu chặt mày: "Cậu ta có thích tôi hay không cũng không liên quan gì tới tôi, tôi không biết, cậu ta có là người hay là ma tôi cũng không quan tâm, năm năm qua tôi có rất nhiều chỗ có lỗi với em, em coi tôi như..."

Hầu kết hắn cuộn lên xuống, khó khăn nói ra ba chữ nhục nhã: "Người thay thế."

"Coi như chúng ta hòa nhau. Trịnh Hạo Thạc, tôi muốn bắt đầu lại với em. Chuyện của em tôi sẽ giúp em thu xếp ổn thỏa, chúng ta bắt đầu lại có được không?" Tốc độ nói của Kim Tại Hưởng vững vàng, đôi mắt vừa sáng vừa trong suốt chứa dựng chờ mong nhìn Trịnh Hạo Thạc.

Trịnh Hạo Thạc hơi sững người, nghiêng đầu qua xem xét hắn, giống như không quen người trước mặt này.

Kim Tại Hưởng bị ánh mắt dò xét của cậu nhìn tới mức khó chịu, khuỷu tay kẹp trong khe cửa duỗi ra, bàn tay thành thạo xoa hai má cậu, cảm xúc ấm áp làm lòng bàn tay ngứa ngáy, ngực cũng mềm nhũn theo.

Trịnh Hạo Thạc ngửi được mùi thuốc lá trên ngón tay hắn, hơi nhíu mày, kéo dài khoảng cách, để lại bàn tay Kim Tại Hưởng giữa không trung.

"Kim Tại Hưởng, anh làm sao thế?"

Lần này tới lượt Kim Tại Hưởng sững người, hắn cũng không muốn biết rốt cuộc bản thân bị làm sao. Hòa cái gì, Trịnh Hạo Thạc lừa gạt hắn, hắn vẫn luôn nghẹn trong ngực khó có thể nuốt xuống, nhưng trừ hận ra thì còn có cảm giác bất lực. Bây giờ hắn giống như một kẻ nghiện, biết rõ Trịnh Hạo Thạc là thuốc phiện hại người, nhưng phản ứng mạnh mẽ trong lúc gián đoạn thuốc khiến cho hắn khó mà chống cự.

Kim Tại Hưởng rút cánh tay lúng túng về, nắm chặt khung cửa, ngón tay thon dài dùng sức tới trắng bệch. Cổ tay nổi lên gân xanh, thẳng tới mười giây sau, hắn đột nhiên buông lỏng ra, nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Trịnh Hạo Thạc, hình như tôi đã thích em rồi."

Trịnh Hạo Thạc lẳng lặng nhìn Kim Tại Hưởng, thản nhiên bật cười, "Không phải là thích, đây là sự lưu luyến đối với vật mà anh đã từng sở hữu. Anh không cần phải tìm tôi nữa, hai chúng ta không ai nợ ai, không cần liên quan gì tới nhau."

Cậu nói xong, lạnh lùng đóng cửa cái rầm.

Ngực Kim Tại Hưởng bị nghẹn khó chịu, không phải tới bây giờ hắn mới thích Trịnh Hạo Thạc, cũng không phải mấy tháng ngắn ngủi gần đây. Năm năm qua, mỗi lần gặp mặt, mỗi lần ở chung, giống như từng sợi dây ồ ạt kéo tới, dùng tình cảm dịu dàng đan thành một chiếc lưới khiến hắn không thể nào thoát ra, nhốt chặt tim hắn lại bên trong.

Nhưng người đan lưới không còn muốn trái tim này của hắn, người đó khẽ kéo dây, khiến tất cả những thứ hắn nương tựa vào đều biến thành mây khói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top