Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Hoseok tan lớp lúc 5h30 chiều, như thường lệ đứng chờ xe bus ở trạm. Cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên liền mở ra xem, hơi ngạc nhiên nhìn dãy số lạ hiện trên màn hình.

_Xin lỗi ai vậy ạ??

_Là tôi đây.

Hoseok nghe thấy giọng nói trầm, trong đầu chợt nhớ ra mình còn vị hôn phu tương lai đã một tuần chưa gặp.

_Em tan học chưa??

_A....tôi vừa mới hết tiết, đang đứng chờ xe bus. Có chuyện gì không??

_Hôm nay tôi rảnh nên đến đón em.

Hoseok đột nhiên thấy kì quái, có cảm giác tiếng nói trong điện thoại như đang văng vẳng đâu đó xung quanh. Cậu theo bản năng quay đầu lại, tim lập tức như muốn vọt ra đằng miệng. Người kia không biết từ lúc nào đã như bóng ma đứng đằng sau cậu, một thân âu phục màu xám cao ngạo đầy khí chất.

_Anh...anh tới lúc nào thế??

_Cũng mới đây thôi- Kim Taehyung đưa tay cầm lấy balo của cậu, mặt không kìm được nhăn lại- Hôm nay chỉ học có hai môn, bỏ đá vào hay sao mà đeo cặp nặng như vậy?? Nếu lên xe bus không có chỗ ngồi thì em định vác cái của này đứng cho tới lúc về nhà sao??

Sao hắn biết mình hôm nay chỉ học hai môn chứ?? Hoseok trong lòng thắc mắc, nhưng không có dũng khí mở miệng hỏi. Cậu có chút tủi thân gãi gãi tóc. Mình cũng chỉ mang thêm mấy quyển giáo trình của môn ngày mai để đối chiếu tư liệu, hắn sao lại mắng mình. Có nặng thì cũng là mình đeo, mình có nhờ hắn mang giúp sao??

Taehyung cũng nhận ra mình hơi quá lời, ho khụ một tiếng dịu giọng:

_Sau này sẽ có người đưa đón em đi học, không cần phải mỗi ngày chen chúc trên xe bus nữa.

_Không cần đâu. Đàn ông con trai, chen chúc một chút cũng đâu có gì to tát.

_À tay của anh đã đỡ chưa??

Taehyung giơ bàn tay trái ra trước mặt cậu. Hoseok nhìn thấy chỗ bỏng đã bắt đầu kết vảy, thở phào nhẹ nhõm nói:

_Thật may quá, như vậy là đã sắp lành rồi. Cũng may là bỏng nhẹ ở tay trái chứ không phải bên kia, nếu không hẳn sẽ rất bất tiện.

Hắn gật nhẹ đầu, nhìn đi nơi khác nói một câu:

_Cảm ơn.

Hoseok có chút ngỡ ngàng, đến lúc định thần lại cả người đã bị nhét vào ghế phó lái trong xe ô tô. Cậu trong lòng không nhịn được vui vẻ, cầm dây an toàn muốn thắt lại. Nhưng cái thứ này thật sự rất phiền phức, khiến cậu loay hoay cắm ra cắm vào một lúc lâu vẫn không được.

_Ngốc thật.

Kim Taehyung tặc lưỡi nói một câu xong liền từ bên ghế lái nhoài người sang. Ở góc độ này, Hoseok có thể nhìn rõ góc nghiêng đẹp đẽ cùng sườn mặt sắc như dao của hắn. Tim cậu đập nhanh khó kiểm soát, đến thở cũng không dám thở mạnh. Khi Taehyung quay sang liền bắt gặp ngay ánh mắt trong trẻo pha chút bối rối không thể che giấu của người kia. Hắn đột nhiên nhếch mép, thì thầm:

_Có biết hôn không??

Hoseok mở to mắt, mờ mịt lắc đầu. Môi cậu bỗng nhiên bị ai đó chặn lại. Kim Taehyung hai tay tì sát hông Hoseok, cúi xuống ngậm lấy đôi môi nhỏ của cậu. Cả người cậu cứng đờ, không biết làm gì ngoài việc để hắn ép chặt vào đệm ghế. Taehyung không xâm nhập vào trong mà chỉ mút viền môi ngoài, qua mấy giây liền buông ra, hài lòng nhấn ga phóng xe đi.

_Anh...sao anh lại hôn tôi??

_Hai ta sắp thành vợ chồng.

_Nhưng...nhưng nụ hôn đầu của tôi...

_Ngay cả lần đầu tiên của em cũng sắp thuộc về tôi, nụ hôn đầu thì tính là cái gì.

Dĩ nhiên Hoseok không ngốc đến mức không hiểu lần đầu trong lời hắn nói nghĩa là gì. Cậu mặt mũi đỏ bừng, mím môi hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Phải rồi, kết hôn đồng nghĩa với việc phải làm chuyện ấy nữa. Nhưng cậu là con trai, cũng không thể sinh con cho Kim Taehyung được, nên cái việc đó cũng đâu có cần thiết lắm.

Nụ hôn đầu đời cứ như vậy bị lấy mất, mông lung như trò đùa...

_Tới rồi.

Xe ô tô dừng lại trước một cửa hàng nhỏ. Kim Taehyung mở cửa, kéo cậu vào bên trong. Hoseok nhận ra đây là một cửa hàng bán canh kim chi, tuy diện tích không lớn nhưng lại rất sạch sẽ.

_Taehyung, Taehyung phải không??

Một người đàn ông gương mặt phúc hậu từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Kim Taehyung liền không giấu nổi mừng rỡ thốt lên. Hắn nở nụ cười, tiến lên hai bước giang tay ôm lấy người kia:

_Bác Lee, con về rồi này.

_Về sao không nói sớm chứ- bác Lee hai tay ôm vai hắn- Chà, càng lớn càng đẹp trai đấy nhỉ. Đi biệt mấy năm, tôi còn tưởng cậu quên mất ông già hom hem này rồi.

_Làm sao thế được ạ- Taehyung mỉm cười, bỗng đưa tay kéo Hoseok ở bên cạnh- Bác Lee, con giữ đúng lời hứa, đưa người đến cho bác duyệt đây.

Hoseok còn đang ngơ ngác nhìn, đột nhiên bị kéo đến. Cậu có chút giật mình, lắp bắp hướng người đàn ông lên tiếng:

_Cháu chào bác. Cháu....cháu là Hoseok ạ.

_Chà, không tồi không tồi- bác Lee cười tươi, vỗ vai hắn- Thằng nhóc cậu đúng là mắt tinh thật, kiếm đâu được cậu bé ngoan ngoãn ưa nhìn quá. Hai đứa ngồi đây đợi, đồ ăn sẽ mang lên ngay bây giờ đây. Cứ tự nhiên nhé, hôm nay bác mời.

Một nồi canh kim chi thịt lợn to được đặt trên bếp. Hoseok nhấp một ngụm, cảm thấy tất cả các giác quan giống như đều được mở ra. Cậu cúi đầu ăn liền một chặp ba bốn tô canh cùng cơm nóng không nói chuyện, tới lúc nhận ra có điều gì không đúng lắm mới ngẩng lên. Kim Taehyung một tay chống lên cằm, đang chăm chú nhìn cậu không chớp mắt.

_Anh...sao không ăn??

_Em cứ ăn đi.

_Sao vậy được- Hoseok lấy muôi múc một tô lớn đẩy sang chỗ hắn- Không ngờ trên đời lại có quán bán canh kim chi ngon vậy. Anh làm sao biết được nơi này thế??

_Bác Lee là bác nấu bếp ở trường trung học của tôi. Sau đó bác không làm ở đó nữa mà mở quán này, đến nay cũng được hơn 10 năm rồi.

Hoseok gật gù, trong lòng không nhịn được tăng lên hảo cảm với Taehyung. Cứ nghĩ mấy người có tiền như hắn sẽ ăn uống ở mấy chỗ xa xỉ, không nghĩ tới hắn lại đưa cậu đến một nhà hàng nhỏ giản dị như vậy. Về điểm này, Taehyung thực sự rất giống với ông Kim.

_Bác Lee rất tốt, đối xử với tôi như con ruột. Tôi đã từng hứa trước khi kết hôn nhất định sẽ đưa người đến gặp bác, cũng sẽ để bác ngồi ở vị trí trang trọng nhất ở hàng đầu trong hôn lễ.

_Hiện tại, cuối cùng cũng thực hiện được rồi.

Hoseok nghe hắn nói chuyện, tim bỗng nhiên đập nhanh không kiểm soát. Cậu cúi đầu, vùi mặt cố gắng ăn nốt tô canh còn đang dở.

________

Âu phục xám cho quý vị. :).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top