Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3 : Tại đêm thác loạn, buộc phải lên giường với tra nam họ Kim

( H )

Chạng vạng tối.

Phác Chí Mẫn đứng sẵn ở cửa, kinh ngạc nhìn thân ảnh phía trước, đồng tử theo đó dao động mãnh liệt, xem ra tình trạng của bạn nhỏ dường như khá hơn rất nhiều, nhất là ở bề ngoài.

Ánh mắt từ đầu đến cuối đều chắc nịch đặt trên người nọ mà không rời, trong lòng như có gì đó trào ra.

Hắn từng đi qua bờ biển, cũng từng đi qua chân trời. Cảm giác hiện tại tương tự như nước biển dưới ánh mặt trời ấm áp cọ quanh, giống hơi nước trong biển mây dày đặc khiến trái tim hắn khoan khoái tê dại, nhịn không được hân hoan nhảy nhót.

Đúng là Phác Chí Mẫn ngay khi được Trịnh Hạo Thạc chấp thuận lời mời, từ sáng đã luôn miệng dặn dò cậu phải ăn diện thật đẹp mới có thể cùng hắn đến chỗ hẹn.

Nhưng hiện tại là có thể giết người a..

Không ngờ chẳng cần mặc thiếu vải thì đối phương cũng đủ làm hắn bị mê hoặc.

Chỉ là tội cho người kia vừa mới đi ra khỏi cửa nhà liền phải bắt gặp hành vi kỳ quái này làm cho rùng mình mà đột ngột ho khan.

Trịnh Hạo Thạc còn do dự nhưng vẫn không thể không đến gần hỏi " Cậu chờ mình lâu chưa ? "

Đợi cả nửa ngày vẫn chưa có câu trả lời, nội tâm theo đó âm thầm lo lắng.

Phản ứng đầu tiên là nghĩ chẳng lẽ do đợi dưới tuyết trời lâu quá mà hại Phác Chí Mẫn bị đóng băng.

Ban đầu đứng từ trên lầu nhìn xuống chiếc xế hộp xa lạ đắt tiền, Hạo Thạc đơn thuần cho rằng lại là đại gia nào đang bao nuôi tiểu minh tinh, mượn danh nghĩa thăm bạn mà đến tìm người chơi đùa.

Ý nghĩ này chỉ hoàn toàn bị dập tắt cho tới khi thấy người từ trong xe bước ra, đại não lập tức choáng váng.

Ngơ ngác một hồi, cảm nhận nhiệt độ về đêm càng lúc tăng cao, không khí chạm vào da lạnh ẩm, nhớp nháp, thỉnh thoảng còn có cơn gió lạnh phả qua đầu, mang theo hơi nước rét buốt.

Lại thêm hối thúc Trịnh Hạo Thạc phải khẩn trương, sau cùng vẫn là kiên nhẫn nhắc " Phác Chí Mẫn ".

Người kia nghe thấy tên bản thân tâm can liền thoáng tỉnh, người như có bệnh, tự hỏi không hiểu tại sao vừa nãy giống như bị cậu câu mất hồn phách, làm cách nào cũng không thể dứt ra.

Sắc mặt hắn ngượng muốn chín, lập tức hiện thêm vài tin bối rối, xin lỗi dứt câu đã nhanh chóng mở cửa xe ấn cậu ngồi xuống.

Có chút thẹn.

Thật tình cả quãng đường, trong xe khoảng lâu vẫn duy trì im ắng đến lạ, hai người tựa hồ đều tràn đầy phiền não, mím môi không nói một lời.

Cảm thấy bản thân sắp bị bầu không khí này ép đến ngợp, cậu âm thầm liếc sang phía Phác Chí Mẫn ngồi, da tay của người kia thật sự là bị hun lạnh mà đỏ lên.

Trịnh Hạo Thạc chốc lát nảy sinh vài phần áy náy, lại để ý tới nét mặt không chút biến chuyển của bạn học cũ, xem ra đúng là đang giận dỗi cậu.

Nhận ra người nhỏ sắp cất giọng hỏi, đem hắn ngồi bên cạnh từ đang thả lỏng thành giữ chặt vô lăng, lại nhớ đến cảnh hồi nãy Phác Chí Mẫn quả có chút hơi nhiệt tình nhìn ngắm đối phương.

" Phác Ch.."

Trời sinh hắn có tật giật mình, chẳng đợi Trịnh Hạo Thạc nói hết câu đã vội cắt ngang.

" Tới nơi rồi ."

Xe đột ngột đánh lái dừng đối diện một quán bar, nơi vốn vẫn luôn nổi danh〚 Kích tình vô hạn 〛 kia cũng là chỗ Phác Chí Mẫn thường hay lui tới để mua vui thâu đêm.

Vừa đặt chân xuống xe, chứng kiến cảnh trước mắt đôi ngươi Trịnh Hạo Thạc bất giác mở to, sở dĩ tưởng hắn sẽ dẫn cậu đến một nhà hàng nào đó để ăn tối.

Đệt mợ, lâu không gặp ông đây tới tuổi này còn bị bạn học cũ gạt.

Quán bar này xem như rất có danh tiếng ở chốn Thượng Hải, tiêu phí không thấp, có thể tới nơi đây để thư giãn, ăn chơi thỏa sức, giá trị con người muốn vào được cũng đều không phải dạng vừa.

Đáy lòng thầm đánh giá một lượt, vô thức lườm sang Phác Chí Mẫn, biểu tình trên mặt hắn dần đậm ý cười, chẳng bận giải thích mà nham nhở bắt lấy tay cậu tiến về phía trước.

Đập vào mắt Trịnh Hạo Thạc là cả đoàn người toàn đàn ông khoác tây trang đeo kính râm phô trương thanh thế đứng nghênh đón, thoạt nhìn trông rất xa hoa lãng phí.

Bọn họ từ đầu khi chiêm ngưỡng chiếc xe thiếu gia nhà họ Phác đã lái đến hôm nay, sống lưng ai nấy nhất thời phát lạnh từng cơn.

Đợi hắn đến gần, bọn họ lập tức đồng thanh cúi đầu cung kính nói " Chào Phác tổng ".

Nghe câu này, tức thì khiến cho Phác Chí Mẫn thỏa mãn gật đầu vừa ý, vài giây sau đã không chần chừ khoác vai người nhỏ bên cạnh mà cưỡng chế đẩy cậu vào.

Dưới không gian u tối mập mờ, đủ loại ánh đèn chói mắt, cả đám người ăn mặc thiếu vải uốn éo cùng nhau, mùi rượu hòa lẫn với hương nước hoa nồng khiến đầu Trịnh Hạo Thạc quay cuồng.

Hắn đi bên cạnh, trên tay cầm vật gì đó lại tiến sát nói nhỏ thêm vào tai cậu " Đeo thứ này vào đi ".

Trịnh Hạo Thạc hơi khựng lại, hiện tại mới cơ hồ nhìn rõ được thứ mà Phác Chí Mẫn bỏ vào tay mình là một chiếc mặt nạ có phần hơi sặc sỡ, hắn vừa đưa xong cũng tự đeo lấy một cái kiểu dáng y hệt lên mặt.

Giờ đây cậu mới chính thức sững sờ, nơi này ai ai cũng đều không để lộ diện mạo, tất thảy khéo léo sử dụng mặt nạ che đi nửa trên của khuôn mặt.

Lặng lẽ quan sát dáng vẻ kinh ngạc của cậu, hắn là vô cùng hài lòng.

Đêm khuya mà còn ở quán bar, thì chỉ có đa số những người các ngành các nghề tìm đến đây để kiếm chút thú vui tiêu khiển, phần khác vẫn là dân thất nghiệp lang thang cùng với một số ít sinh viên rảnh rỗi đến nhàm chán lại muốn tận hưởng cuộc sống.

Phác Chí Mẫn chính là một trong những sinh viên nhàm chán đó.

Bản thân định sẵn là người thừa kế của gia tộc, từ nhỏ cha mẹ luôn hết mực cưng chiều, càng chưa bao giờ hạn chế tiền bạc của hắn, hơn nữa ngay lúc còn bị thất tình, tối nào hắn cũng đốt tiền bằng cách dành cả đêm ở các quán bar mà ăn chơi cho tới rạng sáng.

Ban ngày Phác Chí Mẫn lại phải quay về vai diễn như thường lệ, làm một đứa cháu đức tôn, thiếu gia mẫu mực.

Nói thật, hắn đã phát chán với việc sống dựa trên khuôn mẫu được người nhà tùy ý sắp đặt sẵn. Duy chỉ có ban đêm, Phác Chí Mẫn mới được thoải mái sống theo sở thích của mình.

Quán bar này lại trùng hợp đạt đủ ý muốn của hắn, lý tưởng nhất là việc đeo mặt nạ để che giấu thân phận giúp hắn vô tư vui chơi mà không sợ ai dòm ngó.

Phác Chí Mẫn đơn thuần nghĩ hắn thích nơi đây thì Trịnh Hạo Thạc chắc chắn cũng sẽ cảm thấy thích.

Nhưng điều hắn không ngờ đến là cậu căn bản không hứng thú, ngược lại còn âm thầm đánh giá hắn là loại người tệ nạn đổ đốn của xã hội.

" Chí Mẫn à, lâu không gặp thành ra cậu bây giờ đúng là có bệnh thần kinh "

" C-cậu sao lại mắng tôi ?! " Người kia vừa bị chửi nhất thời không cam tâm, miệng lưỡi vội đáp trả " Chẳng phải cậu vừa ly hôn nên tôi mới tinh tế dẫn cậu đến để tổ chức tiệc độc thân cho cậu à."

" Tiệc tùng cái rắm ! Ông đây mặc cậu, chúng ta về đi "

Phác Chí Mẫn cứng họng, lòng có hơi tan nát, đờ người một lúc rồi thở dài biết không thể thuyết phục được nữa.

Đậu xanh là cậu ép tôi.

Đợi Trịnh Hạo Thạc tính quay đi, hắn trong khoảng ngắn liền chớp thời cơ chòm người lên bá cổ bạn học cũ, kiên quyết lôi người vào trong.

Vóc người hắn cao hơn cậu, bị bá cổ như thế chỉ biết khom lưng, cúi đầu. Trịnh Hạo Thạc vô lực rũ mắt, nhìn Phác Chí Mẫn lôi cậu tiến đến chỗ bàn rượu.

" Bỏ mình ra " Trịnh Hạo Thạc căng mặt.

" Ứ đấy " Lá gan của Phác Chí Mẫn béo múp như dám chắc đối phương sẽ không bao giờ có cơ hội phản kháng " Tên Kim Tại Hưởng hại cậu suốt ba năm bị ghẻ lạnh, bây giờ cuối cùng cũng ly hôn được, cậu giữ mình kĩ như vậy làm cái đếch gì ? "

Từ lúc hai người bước vào, hắn đã nhận ra có vài người luôn để ý đến, Phác Chí Mẫn phớt lờ mấy ánh mắt đó, chỉ liếc quanh một vòng, tìm bàn trống gần lối đi rồi cực lực đem người nhỏ ngồi xuống.

Phục vụ như thường lệ đến hỏi hắn muốn uống gì, Phác Chí Mẫn cười gian muốn ra vẻ một chút, ngay tức khắc gọi ngay vài chai rượu mạnh.

Giờ đã gần khuya.

Đây là khung giờ mà nơi đây bắt đầu tấp nập đón khách.

Hệt khung cảnh của bất kì quán bar thông thường nào, đèn chùm đủ sắc màu chiếu rọi xung quanh làm không gian thập phần mờ ảo khiến người ta choáng váng. Nhạc nổi lên xập xình, toàn là những ca khúc đang thịnh hành gần đây. Qua dàn loa cỡ đại, càng tạo cảm giác đinh tai nhức óc nhưng hưng phấn đến cực điểm.

Hiển nhiên, chỉ trong một lát phía sàn nhảy liền chật kín người.

Lần đầu đặt chân tới chỗ này, Trịnh Hạo Thạc bỡ ngỡ ngả người trên ghế quan sát xung quanh. Gần như mỗi bàn đều có từ hai người trở lên, tư thế của bọn họ rất mờ ám, có người ôm eo, có người ngồi luôn trên đùi ve vãn nhau, cậu thậm chí còn liếc thấy có hai người đàn ông còn hôn nhau đắm đuối.

Cảnh tượng kích thích này gây cho cậu không ít ngượng ngùng, cũng quên luôn không dời mắt đi, cứ thế nhìn không chớp mắt hai người đàn ông nọ, mãi tới khi người phục vụ đặt rượu lên bàn cậu mới sực tỉnh.

Phác Chí Mẫn hệt bị bỏ khát lâu ngày, cầm chai rượu lên tu ừng ực như uống nước lọc, xong vẫn cảm thấy chưa đã, lại kêu phục vụ mang thêm mấy chai nữa.

Ngồi sát bên, Trịnh Hạo Thạc nheo mắt nhìn từng lít rượu được bạn học cũ nuốt chửng làm cậu không khỏi khâm phục tửu lượng của người kia.

Thoạt nghĩ sẽ không tới lượt mình ai ngờ hắn lại bất chợt nhớ ra gì đó, quay qua bên cạnh bật cười lớn, tay linh hoạt rót rượu cho người nhỏ.

" Nào, cậu cũng thử đi "

" Th..thôi " Trịnh Hạo Thạc yếu ớt chặn lại " Mình không biết uống ".

" Cậu là không nể tôi rồi " Thấy biểu tình trên mặt người nọ chán ghét, Phác Chí Mẫn chau mặt đưa ly rượu lên sát miệng cậu mà dùng sức đổ vào.

Trịnh Hạo Thạc chống cự không nỗi.

Cứ thế mà liên tục bốn năm ly bị cậu cưỡng chế nuốt vào, miệng hắn thì luyên thuyên nói không ngơi nghĩ, Trịnh Hạo Thạc hoa mắt, nhìn cái gì cũng thấy nhân đôi nhân ba, đầu càng lúc càng nặng nhưng tên Phác Chí Mẫn đáng ghét cứ nằng nặc đòi rót rượu thêm cho cậu uống.

Cái quái ?

Ông đây không phải là bợm rượu !!

Càng không phải nhân viên phụ trách nhiệm vụ tiếp rượu với khách.

Ngay cả Phác Chí Mẫn cũng không ngờ khi say khướt dáng vẻ của cậu lại quyến rũ đến vậy, hai mang tai đỏ ửng, ẩn sau ánh nhìn ôn nhu như nước là mi mắt cong cong đầy khiêu gợi.

Hắn mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, chỗ nào trên người Thạc Thạc tất thảy đều làm tim hắn dao động kịch liệt.

Tên khốn đốn Kim Tại Hưởng đúng là có phước mà không biết hưởng.

Lão Vương đằng sau quầy bar vừa từ tốn lau chùi chỗ ly thủy tinh khiến chúng sáng bóng lên, dường như soi được cả mặt trong đó vừa tiếp vài vị khách nữ. Bất giác, mắt lia đến một thân ảnh quen thuộc.

Phác thiếu gia ?

Nhưng hôm nay, bên cạnh hắn đặc biệt lại có thêm một người nữa. Người này dù đeo mặt nạ nhưng đường nét vẫn lộ ra thập phần xinh đẹp giống nữ nhân, khí chất nho nhã, thanh tú. Lại sánh bên người được mệnh danh đứng đầu Phác gia không ai là không biết tới Phác Chí Mẫn, hàng tá các thiếu nữ ngày đêm đều ao ước muốn được làm ấm giường cho hắn.

Nếu có thể lọt vào mắt xanh của hắn, tư vị chắc chắn không tầm thường.

Cũng không tiện làm phiền hai người nọ, Lão Vương là rất nể mặt mũi vị sư đệ của gã mà không sấn tới chào hỏi, chỉ nhẹ nhàng đi lách qua để dọn bàn ở gần đấy.

Chẳng hiểu sao lần này Phác Chí Mẫn lại có hứng chủ động bắt chuyện với gã.

" Vương tiên sinh, hôm nay khỏe không ? "

Lúc này phía Trịnh Hạo Thạc mừng thầm trong bụng, thành ngữ của người xưa quả là không có sai, ở hiền tức sẽ gặp lành.

Vừa thấy người kia ngồi xuống đối diện hắn, chăm chú tán ngẫu với Phác Chí Mẫn hồi lâu, nhờ đó mà nhân khi tên công tử họ Phác lơ là, cậu lặng lẽ nhích người ra sau dứt khoát đứng dậy rời đi.

Âm nhạc trong quán bar đẩy đến đoạn cao trào, kèm theo đó là tiếng hú hét sỗ sàng của cả đám người, cậu bị ầm ĩ đến ù tai, vội đi về phía trước.

Rượu càng ngày càng ngấm, vừa đi vệ sinh xong, Trịnh Hạo Thạc bắt đầu loạng choạng, đi ra còn phải vịn tường, cậu không thèm để ý đến tình hình phía sau nữa, mặc dù đi không vững nhưng cậu vẫn dựa theo ký ức lúc mới vào đây để tìm lối ra.

Đến chỗ ngoặt thì đụng phải một người, tên đó mắng chửi vài câu, sau đó vừa nhìn ngắm cậu chút lại bèn xáp gần, giọng điệu mờ ám hỏi cậu tên gì, còn đưa tay ôm lấy eo cậu.

Trịnh Hạo Thạc cảm nhận ngón tay sờ eo mình mấy cái, liền cau mày muốn hất ra, người kia căn bản là không buông tha, càng đẩy ra càng kìm chặt.

Không biết có phải do ánh đèn trong quán bar quá chói lòa hay không mà cậu nhìn được đằng sau chiếc mặt nạ của người này, là một đôi mắt rất đẹp, lạnh lùng xa cách nhưng lại mang theo thứ ánh sáng rực rỡ.

Chất lượng độ sáng của nơi này vô cùng mờ ảo, tiếng nhạc trộn lẫn tiếng người, Trịnh Hạo Thạc cố vùng ra được một lúc hơi men lại sộc lên, đành phải tựa vào người đàn ông lạ mà tiếp tục nâng mắt nhìn.

Kẻ kia cứ như vậy để cậu nhìn tùy thích, sau cùng vẫn chẳng yên tay sờ soạng khắp nơi, bản thân được một đôi mắt đẹp như vậy nhìn chằm chằm, hơi thở người đàn ông đột ngột dồn dập, đã vậy vì quá say nên cậu dần buông cảnh giác mà khẽ cười làm đầu óc người kia rối tung một phen, bảo sao rất nhiều người lại ưa chuộng vẻ đẹp phi giới tính đến vậy.

Tâm trí Trịnh Hạo Thạc bị rượu mạnh kích thích, khổ sở muốn thoát thân nhưng bây giờ chỉ có thể nhìn người đàn ông xa lạ thỏa thích làm loạn trên cơ thể mình, lồng ngực kẻ đó cách một lớp vải sơ mi dán sát vào cánh tay cậu, giọng nói cũng trầm thấp không có chút cảm xúc dư thừa nào kỳ thực hơi thở phả vào tai cậu lại nóng bỏng thiêu đốt.

Hành động của người đàn ông dần trở nên luống cuống, động tác tay càng khẩn trương, khó khăn cất tiếng " Tôi bị chuốc thuốc, trùng hợp gặp được cậu là nam nhân chắc chắn sẽ không để lại hậu quả. "

Kẻ kia chậm rãi nói tiếp " Chỉ cần ngoan ngoãn g..giúp tôi đêm nay. "

Ánh mắt Trịnh Hạo Thạc lộ rõ vẻ mơ hồ, đờ đẫn nhìn đối phương như thể dù nghe hiểu nhưng không thể làm được gì khác, miệng xinh khoảng lâu liền thốt ra một câu " Đê tiện ".

Vài phút sau, cậu phát hiện ra người nọ vẫn là đang dìu mình đi ra khỏi quán, ngoài trời thời tiết đã thay đổi rõ rệt, tuyết rơi dày đặc phủ trắng đường xá, hầu như không có bóng người đi lại, lâu lâu có chiếc ô tô chạy ngang rồi cũng chìm vào màn sương tuyết mờ.

Ngẩn ngơ nhìn con đường phía trước, lúc sang đường cậu bị tuyết tạt vào mặt nên có hơi tỉnh táo, nhưng cũng nhanh chóng bị đêm đen đưa trở lại cơn mê man.

Lý trí của Trịnh Hạo Thạc bay biến sạch, rượu làm cậu mụ mị, ngoại trừ chờ đợi những việc sắp xảy ra thì cậu chẳng thể nghĩ gì được nữa, yên lặng ngước nhìn kẻ kia.

Chiều cao của cậu và tên đó có vẻ không chênh lệch nhiều, nhưng vì cậu đang tựa vào người nọ nên trông thấp hơn hẳn. Vốn nghĩ rằng người đàn ông này phải khó khăn lắm mới dìu được cậu tới đây, chẳng ngờ xem ra lại thực hiện đơn giản như vậy.

Ngắm một nửa khuôn mặt hoàn mỹ trước mắt, Trịnh Hạo Thạc nuốt nuốt nước miếng, trông tên đó thế này, cho dù bị cưỡng đoạt có lẽ cũng không ảnh hưởng đáng kể.

Giống như lời Phác Chí Mẫn nói, dù sao suốt ba năm trời cậu cũng đã tận tụy hết mực rồi, hiện tại vẫn nên hưởng thụ một chút.

Hồi lâu, trước mắt đã là bên trong khách sạn, kẻ kia để cậu ngồi trên sô pha, còn người đàn ông đó thì lấy chứng minh đến chỗ quầy lễ tân.

Trịnh Hạo Thạc ngửa đầu lia mắt đến chùm đèn thủy tinh sáng choang trên trần lóa tới nhắm chặt hai mắt, cậu lại lần nữa chóng mặt. Một lát sau, tên đó quay trở về chỗ cậu, tưởng cậu đã ngủ thiếp đi nhưng khi vừa chạm nhẹ vào vai thì cậu lại bất giác mở mắt nhìn sang.

" Có phòng rồi, chúng ta lên thôi " Người đàn ông cúi người nói nhỏ.

Lên tới trên, kẻ nọ nhanh tay xoay cửa phòng, đem cậu đi vào trong, Trịnh Hạo Thạc đột nhiên bị hôn, theo bản năng muốn quay đầu né tránh, tay cậu túm chặt mặt nạ của người kia giật ra.

Vừa nhìn thấy toàn vẹn gương mặt của đối phương, đầu óc cậu lập tức nhũn ra như bị ngâm nước, miệng vô thức bật ra cái tên quen thuộc.

" Kim Tại Hưởng !? "

Mọi thời không như ngưng đọng lại đối với Trịnh Hạo Thạc, cậu phải thừa nhận bản thân rằng có chết cũng không bao giờ quên được anh ta, người mà tận ba năm chẳng thèm động vào mình một cái lúc này lại sắp cướp đi lần đầu của cậu.

Không thể nào..

Đại não rối bời, không kịp tiếp nhận được thông tin, đêm nay cậu uống hai loại rượu trộn với nhau, mới bị hôn hôn một chút cả người đã nóng ran. Giờ phút này, Kim Tại Hưởng cũng không còn bận tâm đến việc tại sao cậu lại biết anh, mất khống chế dồn cậu đến sát mép giường, liền té nhào xuống gối.

Trịnh Hạo Thạc mệt mỏi thở hắt ra, Kim Tại Hưởng cũng nằm theo, anh đè lên người cậu, đôi môi ấm áp lưu luyến mãi giữa má và cổ cậu, hai tay anh xoa eo cậu vài cái, rồi vòng ra mở khóa thắt lưng cho cậu.

Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, nhưng tiềm thức mách bảo cậu không nên tiếp tục loại chuyện này với chồng cũ, rượu làm tư duy cậu chậm đi chứ không đến nỗi đánh mất ý thức.

Trịnh Hạo Thạc nắm lấy khuỷu tay Kim Tại Hưởng, sau nhiều lần thất bại khi cố gắng đè lại, cậu đẩy đẩy anh " Ai cho phép anh đè..đè tôi hả ?"

Mắt anh nãy giờ đã quen trong bóng tối, Kim Tại Hưởng nhìn chằm chằm người phía dưới thân mình, sau khi thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu, cuối cùng cũng hiểu được ý trong lời vừa nói.

Tra nam họ Kim cười một tiếng, hắn thuần thục cởi thắt lưng, tựa cằm lên hõm vai cậu, quay sang kề sát vành tai nóng rực của Trịnh Hạo Thạc, ngó đến nét mặt cậu từ từ căng thẳng, anh lại nỗi cơn muốn trêu chọc " Tiểu mao mao, để tôi dạy em ."

Kim Tại Hưởng vừa dứt câu, bắt đầu ghì chặt tay cậu, chặt đến mức tay cậu hằn những vết đỏ, Hạo Thạc ánh mắt vô định hướng về đầu giường, không cách nào kìm chế được tiếng rên rỉ đang phát ra của mình.

Cậu mù mờ níu lấy cạp quần bị người phía trên cởi một nửa, nói năng cầu khẩn " Không đúng, đừng..đừng mà ."

Anh thổi hơi nóng vào phần ngực nhạy cảm của Trịnh Hạo Thạc, làm cậu hít thở không thông, nóng nảy đưa tay chống lên vai người kia muốn đẩy anh ra, nhưng Kim Tại Hưởng lúc này đang cuống cuồng ngậm lấy vú của cậu, nhẹ nhàng nút đầu ti, Hạo Thạc theo đó bị kích thích đến rên rỉ càng lớn.

Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên có tiếng rên rỉ vang lên khiến Trịnh Hạo Thạc cảm thấy nhục nhã, đẩy mạnh đầu anh ra. Tên Kim Tại Hưởng nào cho cậu cơ hội phản kháng, anh tiếp tục liếm mút đầu vú, tay thì bắt đầu tăng tốc độ vuốt ve an ủi thân dưới.

Trịnh Hạo Thạc nằm lún vào gối, toàn thân như một khối than bị thiêu đốt, tầm nhìn càng mờ đi, khoái cảm từ ngực và thân dưới dâng lên mãnh liệt, động tác của chồng cũ chuyển thành vuốt ve mơn trớn, cậu mặc kệ tiếng rên la nghèn nghẹn của mình, chỉ mong Kim Tại Hưởng nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Vài lát sau, cậu muốn bắn. Vô thức ưỡn thẳng eo, bị cồn làm cho lu mờ mà chủ động đưa đẩy với Kim Tại Hưởng, vốn nghĩ sẽ lập tức bắn ra nhưng tra nam họ Kim lại dừng đột ngột, anh buông dương vật cậu ra, cũng không xoa nắn đầu vú nữa.

Cậu đã gần đến cao trào rồi thì tự dưng bị cắt ngang, cả người không còn sức lực, thở dốc vài cái rồi mới lấy lại tinh thần, định đưa tay xuống tự mình xuất ra.

Kim Tại Hưởng cũng không vội ngăn cản, để cho cậu tự sờ vài lần sau đó bắn hết lên đầy người mới kéo tay cậu ra, không muốn lãng phí thời gian thêm đưa hai ngón vào hậu huyệt người nọ, suốt một hồi liên tục đè nhấn, thành công làm Trịnh Hạo Thạc mềm nhũn cả người, phân thân vốn xuất ra trước đó một lần nữa của cậu lại cương cứng, lỗ niệu đạo ẩm ướt chảy ra chút dịch nhờn.

Chẳng nhịn được tiếp, chồng cũ đê tiện bắt đầu cởi thắt lưng giải phóng dục vọng sở dĩ đã cương đau của mình, nâng hai chân Trịnh Hạo Thạc lên đặt trên khuỷu tay, tiếp theo đỡ lấy phân thân nhắm thẳng vào hậu huyệt được mở rộng từ trước.

Lưng cậu run rẩy như có dòng điện chạy qua, một cảm giác ấm nóng ập vào hậu huyệt, mới nãy vừa trải qua kích thích chưa kịp phản ứng lại, vẫn nghĩ rằng đó là ngón tay của Kim Tại Hưởng. Cho đến khi hậu huyệt truyền đến cảm giác như bị xé rách ra, cậu liền đau đớn hét lên, dùng sức bấu chặt lấy cánh tay của người phía trên rồi hít một hơi thật sâu.

Khoái cảm từ phía dưới mang lại hoàn toàn tiêu tan cùng cơn đau, Trịnh Hạo Thạc nghiến chặt răng mắng chửi " Mau rút ra ! "

" Shh ah..ah tên khốn a cút ra cho tôi "

Vừa chửi xong, cậu lại không kìm được hít vài ngụm khí. Kim Tại Hưởng lạnh lùng tiến vào sâu hơn, anh cầm lấy dục vọng của cậu rồi cúi người áp sát ngực xuống, đôi mắt thâm thúy của anh lưu luyến nhìn bờ môi mọng hấp dẫn của người đối diện, cuối cùng nặng nề mút lấy môi cậu, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cậu dần đưa lưỡi vào sâu.

Trịnh Hạo Thạc chưa kịp thoát khỏi cảm giác nóng lạnh hỗn loạn thì bị nụ hôn của Kim Tại Hưởng làm cho chấn động. Từ lúc trộm thích thầm anh, cậu thú thật đã vô số lần tưởng tượng nụ hôn đầu của mình sẽ diễn ra trong hoàn cảnh như thế nào. Nhưng không đoán được, nụ hôn đầu của mình lại bị mất trên tình huống lăn lộn trên giường như này, còn là với chồng cũ.

Lửa giận trong người cậu bốc lên, muốn giơ chân đá Kim Tại Hưởng, anh vừa cản lại đã nhanh chóng rời môi cậu, hôn đến yết hầu rồi cắn mút nó.

Cậu đã cố gắng hết sức né người sang một bên để tránh khỏi sự vuốt ve quá mức kích tình này, nhưng kỹ năng của tên sắc lang phía trên thật sự quá tốt, cậu bị anh tấn công liên tục đến mức không thể tức giận nỗi.

Ngay khi Trịnh Hạo Thạc ưỡn eo lần nữa, Kim Tại Hưởng đột nhiên dùng lực nhân lúc cậu không đề phòng mà mạnh mẽ đẩy hông tiến thẳng đến chỗ sâu nhất trong hậu huyệt.

Tiếng kêu của cậu bị nghẹn lại ở cổ họng, cảm giác đau đớn khi hậu huyệt bị đâm mở khiến cậu choáng váng, liên tiếp dấy lên sự khủng hoảng. Tra nam họ Kim vẫn tiếp tục vuốt ve phần thân dưới của cậu, ngón tay mơn trớn quy đầu, thỉnh thoảng còn ấn ấn lỗ niệu đạo, anh làm như vậy vài lần dần gây cho cậu mất khống chế, phải đưa tay lên che miệng rồi xuất tinh trong cơn mê loạn.

Thân thể Trịnh Hạo Thạc không ngừng run bần bật, sau khi lên đỉnh hai lần người đã chính thức mệt lả, hậu huyệt vẫn đau nhức nhưng cậu cũng không ý định phản kháng nữa, vô hồn đón nhận từng cú nhấp của Kim Tại Hưởng, anh va chạm liên tục đến nỗi phát ra tiếng nước dâm mỹ " bạch bạch ", cậu nặng nề mở mi mắt nhìn người bên trên đổ mồ hôi đầm đìa.

Vạt áo sơ mi của anh buông lơi, mồ hôi lấm tấm trên cơ ngực, chảy dài xuống cơ bụng săn chắc của Tại Hưởng, bắp thịt đẹp đẽ khẽ run theo chuyển động. Cảnh tượng trước mắt khiến Trịnh Hạo Thạc chẳng thể dời mắt, lướt mắt từ trên xuống dưới qua hai bên xương chậu, cuối cùng ánh mắt lại dừng chỗ hai người đang nhiệt liệt dung hòa.

Rất nhanh hiện tại Kim Tại Hưởng hơi mất bình tĩnh, dựa vào tầm mắt của cậu rồi nhìn chằm chằm tới chỗ đang kết hợp, sau đó đẩy nhanh tốc độ đưa hông, sướng đến mức da đầu tê rần, người phía dưới lại bất giác rên lớn, bấu víu lấy tay anh để tìm chỗ tựa.

Khác với ngón tay, dương vật thô dài của anh đâm sâu vào tận hậu huyệt đến không còn kẽ hở, đã thế còn cọ xát tuyến tiền liệt, thật sự là muốn lấy mạng cậu mà, nước mắt theo đó trượt dài xuống má, Kim Tại Hưởng càng chuyển động thì lý trí cậu càng nát vụn.

Đến đợt chạy nước rút cuối cùng, tên sắc lang bất ngờ lật người cậu lại, còn bảo cậu nằm sấp xuống rồi nâng mông lên, va chạm không ngừng, dịch nhờn từ lỗ niệu tiết ra vung vẩy khắp ga giường. Kim Tại Hưởng cứ thế nhắm vào sâu tuyến tiền liệt của cậu mà đâm rút mấy chục lần rồi cong người bắn hết vào trong không thương tiếc, cậu theo đó cũng đạt được cực khoái mà xuất tinh.

Cả người Trịnh Hạo Thạc như bị ném vào đại dương mênh mông, thân thể lẫn ý thức đều bị xô đẩy điên cuồng, ngày càng trôi dạt về phía biển xa xôi.

Sáng hôm sau, Trịnh Hạo Thạc mới chợt bừng tỉnh, cảm nhận được hơi ấm khó tả.

Giấy dán tường màu vàng đầu tiên đập vào mắt cậu, muốn xoa xoa cái trán đau nhức nhưng vừa giơ tay lên liền thấy mỏi nhừ. Phát giác ra sau lưng mình có luồng hơi tỏa ra, hình như có ai đó đang ôm cậu.

Đầu óc uể oải của cậu bắt đầu hoạt động trở lại, mở mắt ra lần nữa, mới nhận ra giấy dán tường này hoàn toàn xa lạ, vừa quay đầu lại nhìn thì bị cảnh tượng phía sau dọa đến giật nảy.

Kim Tại Hưởng đang ôm lấy cậu từ đằng sau, lồng ngực trần trụi áp vào lưng cậu. Xúc giác toàn cơ thể theo đó mà khôi phục lại, đứng phắt dậy làm hạ thân đau điếng, suýt kêu thành tiếng mà khó khăn nuốt nước miếng, cổ họng đau như bị dao cứa qua. Cậu mặc lại đồ rơi vãi ở dưới đất lòng tràn đầy hoang mang nhưng rất nhanh sau đó cậu đã nhớ chuyện xảy ra tối qua.

Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cảnh tượng bị chồng cũ đè ép, lăn qua lăn lại nhiều lần cũng hiện ra rõ ràng, như một bộ phim chiếu lại lấp đầy tâm trí cậu.

Trịnh Hạo Thạc nhớ đến lập tức muốn buồn nôn, khinh rẻ lấy ra từ trong túi quần vài tờ tiền quăng hết lên người đang ngủ say, trong đầu liền nảy chữ " Chuyện hôm qua coi như ông đây xí xóa cho ngươi, thái độ phục vụ phải nói là khá tốt nên đặc biệt thưởng thêm nhé ."

Chuông của chiếc điện thoại đặt bên trên đầu giường chợt vang, Trịnh Hạo Thạc tò mò tự ý cầm điện thoại của anh, nhấn bắt máy rồi đưa lên tai nghe lén " Tại Hưởng ca ca, em vừa xuống máy bay, anh mau đến đón em đi. "

Giọng nữ được cất lên, vừa nghe xong cậu đã cảm thấy tức cười không thôi, thành ra mấy năm qua mỗi lần tới dịp họp mặt gia đình, anh ta đều nhẫn tâm bỏ mặc cậu một mình mà báo bận, hẵn là bận cặp kè với mấy cô nhân tình tươi trẻ này.

Đúng là khốn nạn hết thuốc chữa.

Trịnh Hạo Thạc ranh mãnh liền nghĩ ra trò hay, để lại bên phía đầu điện thoại kia một lời nhắn " Tại Hưởng ? Ý cô là người đêm qua ở cùng tôi trên giường á hả, không biết quan hệ hai người là gì nhưng xin lỗi nha. "

Cậu cúp máy rồi khoái chí ôm bụng cười từng đợt, cuối cùng là vẫy tay chào tạm biệt tên chồng cũ đê tiện xong cuốn gói rời đi.

Làm ơn vote cho toy có chút động lực iii..😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top