Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Hạo Thạc đã tỉnh lại được gần nửa ngày nhưng ngoài vị thừa tướng không mời mà đến xem xét tình hình thì một bóng người cũng không có.

Hạo Thạc nhớ lại ký ức của nguyên chủ, bệnh tình này của hắn vốn dĩ trước đây không có, một nam nhân mới 26 tuổi còn khoẻ mạnh hoạt bát cớ sao vài năm trở lại liền suy yếu như vậy? Không cần dùng đầu cũng biết phía bên trong chắc chắn có nội tình.

Mặt trời đã lên tới thiên đỉnh, cung nữ và thái dám cũng tất bật bày từng món lên bàn đá trong đình nghỉ ở hoa viên cho hoàng đế dùng thực. Hạo Thạc bị cưỡng chế nằm trên giường nửa ngày đã đói mờ mắt, muốn suy nghĩ đại cuộc cũng không còn sức. Cái mũi cao cao nhanh chóng đánh hơi được mùi thức ăn từ xa truyền tới, cái bụng nhỏ sau khi hay tin cũng lên tiếng ọc ọc. Nhân lúc hắn đang định xuống giường ra ngoài bên ngoài liền vang lên tiếng nói the thé quen thuộc của Vương Bảo.

"Bệ hạ, đã đến giờ, mời người tới dùng thực"

Hạo Thạc chỉ đợi có câu này liền không kìm nổi xúc động, nhanh chóng xỏ hài rảo bước thật nhanh theo nơi hương thơm toả ra, nhìn qua không giống một nam nhân mang trong mình trọng bệnh.

Hạo Thạc chống cằm suy tư cảm thấy làm hoàng đế cũng có nhiều nỗi khổ, như hiện tại hắn đang đói muốn chết nhưng cũng không thể ngay lập tức ngấu nghiến đồ ăn còn phải trơ mắt chứng kiến người khác nếm thử đồ ăn của mình, trước mắt mình. Đợi mãi cũng đến lúc được ăn, nam nhân hiện đại như hắn tất nhiên vẫn chưa ý thức được thân phận cao quý của mình vì vậy hắn không những được thưởng thức mỹ vị còn được tắm mình trong những ánh mắt soi mói ngọt ngào của các cung nhân, đặc biệt là Vương Bảo.

Họ Vương hơi bất ngờ nhíu mày, phải biết rằng vị hoàng đế trước mắt hắn tuy ngu xuẩn, nhu nhược nhưng sinh ra trong cung từ bé không nói đến diện mạo và phong thái nhưng cử chỉ luôn rất đỗi đạo mạo. Hiện tại nhìn thấy hắn dùng tay không thưởng thực, hoàng bào xắn qua bắp tay, một màn này tất nhiên lão thái giám già vẫn chưa thể chấp nhận. Bất quá cứ cho là tác dụng của phương thuốc kia rất tốt đi.

Hạo Thạc bỏ ngoài tiếng xì xào bàn tán của đám cung nhân tiếp tục tập trung vào việc trọng đại, hắn khéo cao tay áo với lấy món canh cá ưa thích, ngay khi hắn định nếm thử nước dùng mũi lại thu phải một mùi hương khó chịu quen thuộc.

Khi hắn còn ở quê, nhà hàng xóm bên cạnh có một ông lão bị hen xuyễn lâu năm cần dùng thạch tín để tiêu đờm, mỗi lần hắn sang chơi đều hít phải loại hương khó chịu này, tuy nhiên thạch tín không phải loại thuốc có thể dùng tùy ý nếu không cẩn thận dùng quá liều lâu ngày liền rất dễ trúng độc mà dẫn đến tử vong. Hạo Thạc nhìn chất lỏng vẫn đang sóng lánh trên thìa bạc vì một lượng nhỏ mà không thể phát hiện. Tuy nhiên mũi hắn rất thính đặc biệt trong lúc đói, lại là mùi hương quen thuộc khó mà không thể nhận ra. Để khẳng định thêm suy luận của mình hắn cúi đầu, đầu lưỡi lướt nhẹ qua thìa, vị chua cay lập tức sộc thẳng vào đầu mũi. Không còn gì để nghi ngờ nữa, bát canh này mà không có thạch tín thì hắn không làm người!

Hạo Thạc nghĩ tới cảnh một vị vua cũng từng vì thạch tín qua đời mà rùng mình, trên tóc của người nọ nồng độ độc cực kỳ cao dù mới chỉ dùng trong thời gian ngắn. Hắn ngay lập tức bỏ thìa xuống xoa xoa cái bụng vẫn còn bằng phẳng giả vờ đã no, vì mạng sống hắn đành phải để dạ dày chịu khổ một chút vậy.

Trịnh hoàng đế cao cao tại thượng bước lên kiệu, rất vô lễ nghĩa mà vắt chéo chân, nghiêng người hẳn về một phía, một tay chống cằm một tay đặt trên đùi vỗ liên hồi, còn không quên hành hạ người khác mà sai thêm một đoàn người đi hai bên cả đoạn đường chỉ chỉ để quạt mát.

Trịnh Hạo Thạc quyết định xong xuôi rồi, hắn sẽ thuận theo tự nhiên mà tận hưởng, sống một cuộc sống vinh hoa phú quý, kéo dài được mạng nhỏ này thêm ngày nào thì hay ngày ấy. Hắn đã chết một lần rồi, còn chuyện gì đáng sợ hơn sao?

Hạo Thạc nhất thời nhàn hạ, ngó đông ngó tây. Đường kiệu về hậu viện nhàm chán cuối cùng cũng bắt gặp nhận vật mà hắn mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top