Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Đoàn kiệu phô trương dàn dài hết lối trong hoa viên cuối cùng cũng dừng lại. Hạo Thạc thu lại tay chân vẫn còn vắt vẻo một cách thiếu nghi lễ, chỉnh lại vạt áo bước xuống kiệu.

Ô che bằng lụa vàng ươm phát sáng dưới ánh năng ban trưa ngày lập hạ, đôi tay mảnh mai vén nhẹ rèm lụa che khuất nửa tầm nhìn, hắn hơi tiến lên vài bước nheo mắt nhìn bóng dáng nữ tử đang trú nắng dưới một đình nghỉ nhỏ nằm bên hồ. Nữ tử thân mang vẻ nho nhã, khuân mặt được trang điểm tỉ mỉ mà điềm đạm đang rũ mắt nhìn chén trà trong tay, không biết đang nghĩ điều gì. Hạo Thạc đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng với đám cung nhân, khẽ bước gần đến phía đình nghỉ. Hắn không kìm được hơi câu khoé môi, dù sao cũng là lần đầu được diện kiến người trong mộng của bao thi sĩ thế hệ trước, quả thật nhan sắc không hề khác với những gì được miêu tả trong thơ văn. Nữ nhân xinh đẹp tuyệt thế như vậy hiện tại lại là phi tử của trẫm, đúng là mãn nguyện. Hắn hớn hở bước nhanh tới phía trước, đầu tưởng tưởng ra đủ loại cảnh tưởng trong phim cổ trang mình từng xem, đương lúc hắn còn loay hoay không biết mở lời trước ra sao lại bị tạt cho một gáo nước lạnh.

Hoàng hậu vốn nên cung kính với bậc đế vương là hắn hiện lại ném cho hắn một ánh mắt lạnh nhạt, đáy mắt dường như không có nhiệt độ nói.

"Bệ hạ, người thân mang trọng bệnh không nên ra ngoài sớm như vậy, vẫn nên ở lại điện Thiên An tĩnh dưỡng thêm một thời gian." nói rồi cũng không thèm liếc hắn thêm một giây mà tiếp tục rũ mi nhìn mặt nước trà đang dao động.

Vốn là tiết lập hạ, không khí trong lành, nhiệt độ cũng ấm áp mà hắn lại cảm thấy thâm tâm lạnh lẽo, kí ức của nguyên chủ lại ập về. Tròng mắt Hạo Thạc tối đi vài phần, hắn không nói thêm gì mà quay gót, khom lưng trở lại kiệu. Đám cung nhân không dám ho he gì, bọn họ cảm thấy chủ nhân đột nhiên không vui nên tự động điều chỉnh thái độ, họ không thể như hoàng hậu mà lạnh nhạt với bệ hạ. Nàng ta dù sao cũng là con gái của võ tướng trong triều, có chỗ dựa vững trãi, con đám nô tỳ như họ dù biết người trên kiệu là một bù nhìn vương thì dù sao vẫn còn chữ vương bên cạnh, bọn họ không dám hành động lỗ mãng.

Hạo Thạc cảm giác không khí trùng xuống rõ rệt, cũng không còn hứng thú dạo chơi nữa. Hắn phẩy tay, đoàn người phô trương lại quay đầu về tẩm cung của hoàng đế. Hắn nhìn mặt hồ tĩnh lặng, vốn tưởng có thể vô tâm vô phế một tay ôm người đẹp một tay thưởng rượu thơm, hiện tại chỉ có thể thở dài. Chỉ trách hắn đến hơi muộn, thế cục đã bắt đầu hình thành, hoàng hậu thức thời theo phụ thân chọn phe mạnh, đương nhiên hắn không ở phe này. Hạo Thạc sờ sờ cái đầu của mình, tận hưởng cảm giác còn tóc ngắn ngủi, một thời gian nữa đầu hắn cũng không còn tóc để sài dầu gội đầu rồi.

Hắn lẩm bẩm lại tuyến thời gian một lần nữa, đột nhiên nhớ đến nguyên chủ còn có một tiểu công chúa xinh đẹp đáng yêu, đáng tiếc chỉ là quân cờ nhỏ trong bàn cờ quân sự của thừa tướng. Hắn ra lệnh truyền công chúa tới cung. Con gái sắp bị gả, người cha hờ cũng nên để lại cho nàng chút của hồi môn.

Hạo Thạc nằm trên long ỷ rộng lớn đợi mãi cuối cùng cũng thấy một bóng người nhỏ nhỏ đi vào. Nha đầu buộc tóc hai chỏm lễ phép cúi đầu hành lễ, khuôn miệng cười như mảnh trăng khuyết còn điểm một chiếc má lúm nhỏ đáng yêu khá giống với Hạo Thạc, hai mắt long lanh lúng lính nhìn thẳng vào hắn, kích thích bản năng làm cha của một thẳng nam chưa vợ đoản mệnh xuyên không do không chịu lấy vợ. Hắn nhanh chóng hô miễn lễ, muốn xuống giường lại gần tiểu công chúa linh động phía dưới.

Linh An công chúa tinh nghịch mỉm cười nhìn phụ thân mình, cũng rất thương sót thân thể gầy đi trông thấy của hắn. Nàng còn rất nhỏ tuổi, đôi mắt trong sáng không thể tìm thấy chút vẩn đục, ấy vậy mà không lâu sau lại bị kéo vào vòng xoáy quyền lực không lối thoát.

Hai cha con nhìn nhau, mỗi người một tâm tư. Công chúa nhỏ thương phụ hoàng nhất, quyết định sau này đều sẽ lui tới cung An Thiên mỗi ngày chăm sóc phù hoàng. Hạo Thạc mỉm cười một cách chân thành, từ khi hắn xuyên vào Trịnh đế đến giờ, đây có lẽ là người đầu tiên đối xử với hắn thật lòng mà không phải suy nghĩ trước sau. Ấy vậy mà đứa trẻ này lại phải chịu một cái kết đau lòng như vậy, có đáng không.

Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong lòng Hạo Thạc trong một tháng trời, Linh Anh nhỏ cũng cứ như vậy, một tháng tròn không ngày nào không ghé qua cùng hắn trải qua những ngày tẻ nhạt trong cung điện lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top