Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Thời gian cứ thể trôi qua, Hạo Thạc cũng đã quen với lối sống trong hoàng cung. Việc triều chính không tới tay hắn quản, trên triều có thừa tướng nhiếp chính, Hạo Thạc là một viên chức có giấy khám bệnh, không cần đi làm vẫn có lương, cả ngày đều chơi với nít Linh An 8 tuổi, cải trang thành một đứa nhóc sống qua ngày. Hắn không như người khác có suy nghĩ vĩ đại như xuyên không về sẽ phải thống trị tam giới, hắn chỉ muốn làm một người thường nắng mưa không đến mặt, ăn ngủ đúng giờ. Thái giám bên cạnh hắn cũng không hạ thuốc vào đồ ăn nữa, chắc nghĩ hắn ngốc thật rồi không cần hạ dược thêm hoặc là có kế hoạch mới. Hạo Thạc hi vọng sẽ là phướng án thứ 2 vì biểu hiện của hắn rất thông minh, người bình thường không thể hiểu nhầm hắn thành kẻ ngốc được.

"Phụ hoàng, người chịu thua hả? Cá ngựa của người mới về chuồng được một con kìa."

Hạo Thạc quệt đi vết mực đen còn đọng trên chóp mũi do thua cờ cá ngựa, búng trán đứa nhỏ phía trước.

"Con chơi ăn gian!"

Vương Bảo hài lòng nhìn hai cha con mặt nhọ nhem, viết báo cáo gửi cho tư bản thông qua đường hàng không của lũ bồ câu nuôi sau cung điện.

===================
Chẳng mấy chốc đã đến lễ trung thu, đèn lồng giăng khắp từ cổng lớn đến viện nhỏ trong cung, sắc đỏ ngập tràn cung điện, nhìn vào rất trù phú ấm no. Hạo Thạc ngắm nhìn khung cảnh bình yên này mà không hiểu tại sao dưới triều đại hưng thịnh bình yên như vậy lại bắt buộc đổi chủ, là sợ thế gian chưa đủ loạn sao. Hắn ngậm ngùi chẹp miệng, thay một bộ lễ phục khoa trương hết sức, tốt nay trong cung có tiệc trung thu cũng như thiết đãi chư vị võ tướng đặc biệt là cháu trai thứ hai cửa Kim thừa tướng vừa từ biên ải trở về. Thừa tướng muốn nhân cơ hội này để cháu trai mình vào cung hợp thời tác thàn cho công chúa nhỏ.

Hạo Thạc chỉ có thể mắng hắn cầm thú, lại có thể gả đứa nhỏ chưa thành niên nhà mình cho một tên nam nhân già sấp tuổi cha nàng. À hắn xin đính chính một chút, tuổi của Trịnh đế bằng với tuổi của hắn trước khi xuyên, đều chưa có già, nhưng mà kết hôn với đứa trẻ 8 tuổi thì vẫn là cầm thú đi.

Hắn rất muốn vò đầu bứt tai một trận nhưng bên trên lại có rất nhiều trang sức, còn có mấy chuỗi châu che mất tầm nhìn.
Hắn gẩy gẩy mấy chuỗi châu đang rủ xuống trước mắt, trước đây hắn đều thắc mắc mấy vị quân vương làm sao có thể nhìn được. Nhắc tới chuyện trước đây mới nhớ, khi còn sống sách sử hắn đọc đều là công chúa Linh An thành thân với cháu trai thừa tướng, nhưng vị cháu trai này rõ ràng là sấp tuổi Linh An, chỉ mới tập viết chữ cầm kiếm sao hiện tại lại biến thành tướng quân từ chiến trường trở về được. Hạo Thạc lục lại ký ức nguyên chủ đến nỗi khiến đại não đau nhức cũng không tìm ra thông tin nào liên quan.

Màn trời đen lấp ló vài ánh sao được chiếu sáng bởi trăng rằm tháng tám tròn trịa trên cao, phía dươi là yến tiệc khoa trương do Hạo Thạc cầm trịch dưới danh nghĩa bù nhìn vương. Hạo Thạc mặc một bộ long bào thêu rồng vàng ở vạt áo một cách tỉ mỉ, trên nền y phục đen điểm xuyết những sợi tơ bạc tự như vẩy rồng sáng lấp lánh đặt cùng một chỗ với mái tóc đen dài được trải gọn đang phủ sau lưng. Hạo Thạc nhàm chán nhấp một chén rượu, nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài của bá quan, phi tần qua tấm rèm che đen với lý do bệnh tật.

Bỗng nhiên bên ngoài trở nên im lặng, giọng nói trầm nam tính vạng lên.

"Khởi bẩm bệ hạ, thần đã trở về sau khi dẹp loạn xong tộc Man ở phía Tây biên giới, hiện trở về đợi lệnh từ bệ hạ."

Hạo Thạc thông qua rèm che mơ hồ thấy một bóng dáng to lớn, chưa biết nên đáp lại ra sao liền nghe thấy bên ngoài tiếp tục vang lên tiếng nói.

"Miễn lễ! Thừa tướng ta sẽ thay bệ hạ trọng thưởng cho tướng quân. Ngài đường xa trở về, mời."

Thanh niên thấy người đáp lại không phải Trịnh đế cũng không quá ngạc nhiên, hắn không ở trong cung lâu năm nhưng cũng biết hiện tại Thừa tướng thay bệ hạ nhiếp chính, một câu miễn lê kia không có gì không thể nói thay.

Hạo Thạc nghe cuộc đối thoại ngoài kia chán muốn chết, hắn là bù nhìn vương không có mặt cũng không ai biết, vì vậy hắn to gan cởi ngoại bào nặng trịch, tráo y phục với một thái giám lẻn ra ngoài. Bình thường hắn không có quyền lực nhưng mấy chuyện vặt vãnh như vậy đám cung nhân vẫn có thể đáp ứng.

Lễ trung thu trong cung nhộn nhịp, người người qua lại, một hoàng đề bù nhìn trên danh nghĩa mang trọng bệnh ít khi ra ngoài như hắn quả nhiên không ai nhận ra.

Hắn dạo quanh hồ lớn trong cung, không khí cũng ổn hơn so với mùi rượu thịt nồng nặc trong yến tiệc. Hạo Thạc ở bên ngoài trốn nửa canh giờ đang định quay lại tráo y lại thấy hai thân ảnh giằng co cạnh đình nghỉ. Một nam nhân cao lớn ấy vậy mà bị đẩy xuống hồ một cách dễ dàng, người đẩy còn không lưu tình ở lại quan sát mà một mạch bỏ đi.

Hạo Thạc chạy nhanh đến chỗ xô xát, mặt nước vẫn còn dao động dữ dỗi, tia nước tung toé vẫn còn dấu vết trên sàn gỗ của đình nghỉ chứng minh hắn không hể nhìn nhầm, chỉ là không thấy người bị đẩy xuống có động tĩnh gì. Hạo Thạc dù sao cũng không phải là người thấy chết không cứu.

Hắn vươn tay phi người xuống mặt nước đen tối, xa xa là một nam nhân mặc bạch y thanh thoát đang dần chìm xuống, môi thoi thóp giữ lại ngụm khí cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top