Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13. Cúp liên nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi hai đứa tỉnh lại thì cũng đã là ba ngày sau.

Harry là người tỉnh lại đầu tiên, trước mặt cậu là gương mặt tươi cười của cụ Albus Dumbledore:

"Chào con, Harry!"

Harry nhìn cụ đăm đăm, rồi cậu sực nhớ ra:

"Thưa thầy! Chính thầy Quirrell! Thầy ấy đã đánh cắp hòn đá! Radiata, cậu ấy và con bị thầy tấn công, thầy phải mau.."

Cụ Dumbledore bình tĩnh nói:

"Bình tĩnh nào, con trai ta, con hơi lạc hậu tình hình rồi. Quirrell không hề lấy được hòn đá."

"Vậy thì ai? Thưa thầy, con.."

"Harry, con cần thư giãn một chút, nếu không bà Pomfrey sẽ quẳng thầy ra khỏi đây."

Harry bình tĩnh lại, cậu nhìn quanh mình. Cậu nhận ra mình đang nằm trong bệnh thất. Cậu được nằm trên giường bệnh trải trắng tinh và giường kế bên cậu là Radiata, cô ấy vẫn đang nhắm mắt nằm đó.

"Radiata, cậu ấy.."

"Con bé không sao, nó chỉ bị bạo động ma lực một chút lên ngất đi thôi. Con bé sẽ sớm tỉnh lại." Cụ Dombledore nhìn Lycoris giải thích.

Rồi cụ lại rạng rỡ, cụ chỉ vào cái bàn đặt ở phía cuối giường:

"Đây là quà của những người hâm mộ và bạn bè tặng cho con và Lycoris. Những chuyện xảy ra giữa con và giáo sư Quirrell dưới hầm là chuyện hoàn toàn bí mật, cho nên đương nhiên là cả trường đều biết hết! Thầy tin cái bồn cầu tiêu chính là của hai người bạn Fred và George Weasley bạn của con ưu ái gửi tặng, Nhất định chúng nghĩ con khoái lắm. Tuy nhiên, bà Pomfrey cảm thấy không được hợp vệ sinh, nên bà tịch thu mất rồi."

"Con đã nằm đây bao lâu rồi thầy?"

"Ba ngày. Ron và Hermione chắc là sẽ nhẹ người nếu biết rằng con đã tỉnh, hai đứa nó vô cùng lo lắng."

"Ron và Hermione, hai cậu ấy.."

"Khỏe, hai đứa nó đều rất khỏe."

"Viên đá thì sao ạ?"

"Thư giãn đi cậu bé. Viên đá đã bị hủy. Ông bạn Nicolas và thầy đã có cuộc trao đổi nhỏ.. và thống nhất đó là cách tốt nhất."

"Nhưng vậy thì ngài Flamel sẽ chết, phải không ạ?"

"Ông ấy có đủ thuốc trường sinh để sắp xếp công việc đâu vào đấy. Nhưng đúng, ông ấy sẽ chết."

"Vậy sao con có thể lấy được viên đá đó ạ? Con chỉ mới nhìn vào tấm gương rồi sau đó.."

"Con thấy đấy, chỉ có ai muốn tìm thấy nó, chỉ tìm thấy mà không sử dụng nó thì sẽ có nó. Đó là ý tưởng thông minh của thầy, và đó là bí mật giữa con và thầy." Cụ Dombledore nhỏ giọng nói vào tai Harry.

"Vậy có nghĩa là Voldemort sẽ không thể trở lại nữa ạ?"

Cụ trầm ngâm, rồi cụ nói: : "Thầy e rằng, sẽ có nhiều cách để cho hắn có thể quay lại. Harry, con có biết vì sao thầy Quirrell không thể chạm vào con không?"

Harry lắc đầu, cụ nói tiếp: "Đó là bởi vì mẹ con, mẹ con đã hy sinh bản thân để cứu con và hành động đó đã để lại một dấu vết, không phải là vết sẹo hay thứ gì có thể nhìn thấy bằng mắt. Nó tồn tại trong da thịt con."

"Là gì ạ?" Harry hỏi.

"Tình yêu, Harry. Đó là tình yêu." Rồi cụ đưa tay xoa đầu cậu bé một cách trìu mến.

"À, Harry, ta nghĩ con bé sẽ tỉnh lại trong ngày hôm nay. Vì vậy khi con bé tỉnh lại, con hãy an ủi con bé dùm ta nhé. Giờ thì ta phải đi xử lý một đống công việc cuối năm. Ôi trời ạ! Thật là nhiều việc, ta muốn vứt quách đống công việc đi. Tạm biệt con, Harry."

* * *

Khi Lycoris tỉnh lại thì đã là chiều tối, đúng lúc Hermione cùng với Ron đến thăm.

"Cậu tỉnh rồi, Lycoris." Tiếng của Hermione truyền đến bên tai.

"Hermione.." Lycoris thì thầm nói, giọng cô khàn khàn

"Bồ ngủ ghê thật đó, đến bà Pomfrey cũng phải trào thua khả năng ngủ của bồ." Hermione cười nói.

Lycoris cũng cười nhẹ, có lẽ đây là giấc ngủ dài nhất của cô sau cuộc thi vừa rồi.

"Potter, cậu ấy sao rồi?" chợt nhớ đến trước khi cô ngất đi thì cái bóng đen đó đang có ý định tấn công Harry.

"Harry, cậu ấy ổn, cậu ấy đang nằm giường bên cạnh cậu nè." Hermione ngồi dịch ra một chút, phía bên kia giường Harry cũng đang ngóc đầu lên nhìn sang phía bên này.

"Chào buổi tối, Radiata. Thật vui vì cậu đã tỉnh lại đúng giờ ăn tối, nếu không tớ sẽ phải ăn tối một mình buồn chết mất."

Đúng lúc này bà Pomfrey đấy cửa đi vào, bà quát:

"Hết giờ thăm bệnh, các trò đã lê la ở đây hơn chục phút rồi đó. Giờ thì đi về nào, để cho bạn con ăn tối rồi nghỉ ngơi. A.. Radiata, con tỉnh rồi sao?"

Bà Pomfrey vui mừng đi đến giường của Radiata: "Ôi, con yêu, con ngủ lâu quá, làm ta lo muốn chết. Đợi một chút rồi chúng ta sẽ dùng bữa tối. Còn giờ thì, hai trò Granger và Weasley các trò hãy về dùng bữa tối ở Đại sảnh đi nào."

Hermione và Ron đành đứng vậy ra về.

Sau đó bà Pomfrey lấy đĩa đồ ăn đầy ắp và ép chúng nó phải ăn nhiều vào nhanh khỏe lại. Bà lấy thuốc cho chúng nó uống, khi chắc rằng cả hai đứa đã uống xong cái thứ thuốc đen xì, tanh như nước công kia thì bà mới yên tâm dặn dò chúng nó hãy nghỉ ngơi đi.

"Potter, thầy Quirrell.."

"Cậu có thể gọi tớ là Harry, nếu cậu muốn. Tớ có thể gọi cậu là Lycoris chứ?"

"À, ừm, được chứ Harry."

"Thầy Quirrell đã chết, thầy ấy đã theo phe Voldemort. Vào ngày chơi Quidditch đó, chính lão đã yểm bùa cây chổi bay của tớ, còn thầy Snape thì đã cố giải nó. Vậy mà tớ cứ nghĩ là thầy Snape mới là người có ý định lấy cắp hòn đá." Harry chậm rãi nói. "Có một lần tớ dùng áo tàng hình để đi vao khu giới hạn của thư viện để tìm hiểu về ngài Nicolas, tớ đã tình cờ phát hiện thầy Snape đang đe dọa thầy Quirrell. Bọn tớ còn nghĩ thầy Quirrell đang bị uy hiếp, và thầy ấy đang cố gắng trông cự lại thầy Snape để bảo vệ hòn đá."

"Có lẽ do tính cách thầy Snape, nên khó có người tin thầy là người tốt." Lycoris đáp.

"Đúng vậy, cho đến giờ tớ vẫn không tin được thầy ấy đã cố gắng giúp mình thoát chết." Harry áy náy nói.

"Nhưng mà tớ vẫn không hiểu được, lão Quirrell nói thầy Snape ghét tớ vì ghét ba tớ. Tớ đã hỏi cụ Dumbledore, cụ bảo rằng ba tớ và thầy Snape ghét cay ghét đắng nhau, không khác gì tớ và Malfoy bây giờ. Rồi cụ bảo ba tớ đã làm một điều mà khiến thầy ấy không thể tha thứ được."

"Đó là điều gì?" Lycoris tò mò hỏi.

"Tớ cũng hỏi giống y như cậu, và cụ nói rằng ba mình đã cứu thầy."

"Cứu thầy Snape? Vậy sao lại không thể tha thứ?" Lycoris không hiểu.

"Cụ nói là giáo sư Snape không thể chịu nổi ý nghĩ là ông ấy mắc nợ ba mình.. Và lý do ông ấy bảo vệ mình là để san bằng tỷ số với ba mình. Để sau đó thầy có thể tiếp tục căm ghét ba mình trong thanh thản.." Harry nhún vai nói.

"Rất hợp lý, tớ nghĩ một người như thầy Snape sẽ luôn có những suy nghĩ khác thường, Harry à."

"Có lẽ vậy." Harry thở dài đáp.

* * *

Tối ngày hôm sau là bữa tiệc bế giảng cuối năm học. Bà Pomfrey, sau khi giữ chúng lại để làm kiểm tra sức khỏe lần cuối rồi mới chịu thả hai đứa đi. Ở phía bên ngoài, Hermione cùng Ron đã ở sẵn bên ngoài đợi chúng, và còn có cả Malfoy. Lycoris vô cùng ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây.

"Đi thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi." Malfoy nhàn nhạt nói.

"Sao cậu lại đến đây vậy?" Lycoris thắc mắc hỏi.

"Huynh trưởng Crouch bảo tớ đến đây đón cậu."

"Ồ, ra vậy."

Malfoy và Harry lại có dịp mắt qua mày lại với nhau, một cách đắm đuối. Bọn chúng cùng nhau đi đến Đại sảnh để tham dự bữa tiệc cuối năm, khi tới nơi thì Đại sảnh đã đầy nhóc người. Phòng tiệc tràn ngập màu sắc của nhà Slytherin- màu xanh lá và màu bạc- để biểu dương nhà Slytherin đã thắng giải Cúp nhà bảy năm liên tục. Một biểu ngữ to vẽ hình con trăn Slytherin được treo trên bức tường đằng sau dãy bàn dành cho giáo viên.

Khi bọn nó bước vào thì bỗng có tiếng suỵt, rồi sau đó lại hết sức ồn ào. Malfoy nhếch mép một cái rồi đi thẳng về dãy nhà Slytherin, Lycoris thì cũng lẽo đẽo đi theo cậu về chỗ ngồi. Mọi người trong nhà Slytherin đều đang nâng ly chúc mừng vì đã thắng cúp liên nhà, thấy cô thì mọi người đều sững lại nhìn chằm chằm, rồi lại quay đi như không có chuyện gì.

"Radiata, cậu nổi tiếng rồi đó. Giờ thì ai cũng biết cậu quen thân với Harry Potter, và cùng tham gia trận chiến đêm đó. Cậu có thể kể chi tiết lại cuộc chiến đêm đó cho mình nghe được không?" Blaise vẻ mặt hết sức ngứa đòn nói. Cả bàn ăn cũng im phăng phắc để hóng câu chuyện.

"Khi tớ đến thì các cậu ấy đã làm xong hết mọi thứ rồi, tớ là sợ quá mà ngất đi thôi." Lycoris nhún vai nói. "Vì vậy, xin lỗi nhé. Tớ không biết gì để kể cho cậu nghe cả."

Blaise vẻ mặt tiếc nuối, mọi người thấy vậy thì cũng chán nản quay đi tiếp tục thưởng thức bữa ăn. Malfoy thì nhàn nhạt liếc cô một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa.

Một lát sau, Cụ Dumbledore bước vào đại sảnh, cụ phấn khởi nói:

"Lại một năm học nữa đã qua! Và tôi lại quấy rầy quý vị bằng những lời lảm nhảm rè rè của một ông già. Một năm học qua tuyệt đến biết nhường nào. Giờ đây, hy vọng ban đầu của các con đã đầy hơn năm ngoái một tý.. Các con có cả một mùa hè chờ phía trước để đổ rác trong đầu ra và làm cho cái đầu mình nó tử tế lại trước khi năm học mới bắt đầu.. Bây giờ, theo như tôi biết, thì đã tới giờ trao Cúp Nhà và điểm số là như thế này: Hạng tư là Gryffindor, 312 điểm; hạng ba là Hufflepeff, 352 điểm; Ravenclaw được 412 điểm; Và Slytherin được 472 điểm.

Một cơn bão reo hò và dậm chân bùng lên từ phía bàn nhà Slytherin. Malfoy đang gõ cái cốc của cậu với vẻ đắc thắng.

Cụ nói tiếp:

" Được rồi, được rồi, Slytherin, thành tích tốt lắm. Nhưng mà những chuyện xảy ra gần đây cũng cần phải được tính điểm đấy.

Nghe tới đó, cả Đại sảnh đường bỗng im phăng phắc. Nụ cười của học sinh nhà Slytherin héo đi chút.

"E hèm! Có mấy điểm giờ chót tôi xin được công bố. Để coi. Đây rồi.. Trước tiên là điểm cho Ron Weasley vì đã chơi ván cờ hay nhất trường Hogwarts từ nhiều năm nay trở lại đây. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Học sinh nhà Gryffindor hò reo muốn long cái trần nhà. Đâu đó còn có tiếng huynh trưởng Percy nói với những huynh trưởng khác: "Đó là em út của tôi đó! Nó thắng được ván cờ khổng lồ của giáo sư McGonagall."

Sau cùng trật tự được lập lại, sảnh đường lặn như tờ.

"Thứ hai, điểm cho Hermione Granger vì đã dùng đầu óc nhanh nhạy để đối phó với tấm lưới Sa tăng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 50 điểm,"

Hermione dụi đầu vào hau cánh tay, cô òa lên khóc.

"Thứ ba, điểm cho Harry Potter.. vì khí phách trong sáng và lòng dũng cảm xuất chúng. Tôi thưởng cho nhà Gryffindor 60 điểm."

Lúc này phía bên nhà Gryffindor vô cùng náo nhiệt, tiếng reo hò ầm ĩ khắp sảnh đường. Những người đang reo hò và tiếng thét biết rằng nhà Gryffindor giờ đây đã có 472 điểm bằng số điểm nhà Slytherin. Còn nhà Slytherin thì lặng ngắt như tờ.

Cụ Dumbledore lại nói tiếp:

"Có đủ loại dũng cảm. Đứng lên chống lại kẻ thù đương nhiên cần rất nhiều lòng dũng cảm, nhưng đấu tranh với bạn bè cũng cần lòng dũng cảm không kém. Vì vậy tôi thưởng cho Neville Longbottom 10 điểm."

Cơn bão nhà Gryffindor dâng trào đến mức khiến cho người khác tưởng ở đây đang có một vụ nổ xảy ra. Mặt Malfoy bây giờ vô cùng khó miêu tả khi đón nhận kết quả nhà Slytherin thua nhà Gryffindor.

Nhưng cụ Dumbledore bỗng dơ tay, mọi người đều im lặng chờ đợi, vẫn còn điểm cộng cho nhà Gryffindor nữa ư?

Cụ đợi tất cả im lặng rồi mới nói:

"Để có được chiến thắng ngày hôm nay, còn có một người nữa xứng đáng nhận được điểm thưởng. Người đó đã bỏ qua tất cả các khuất mắc và tranh đấu giữa hai nhà, sẵn sàng giúp đỡ bạn bè thoát khỏi hiểm cảnh. Vì vậy, điểm thưởng thứ năm trong buổi tối ngày hôm nay là dành cho.. Lycoris Radiata, nhà Slytherin được thưởng thêm 10 điểm."

Nhà Slytherin nghe vậy thì òa lên, mọi người đều nhìn Lycoris với ánh mắt khen ngợi. Ít nhất nhà Slytherin bây giờ cũng đã bằng điểm nhà Gryffindor.

Cụ Dumbledor phải cao giọng trấn áp cơn bão hoan hô, bởi vì cả bốn nhà đang hò reo ầm ĩ.

"Như vậy, năm nay chúng ta sẽ có hai nhà đồng hạng trong cuộc tranh giành cúp. Chúng ta cần thay đổi cách trang trí một chút nhỉ."

Cụ vỗ tay. Trong nháy mắt, những giải trang trí được thay đổi, một nửa là màu xanh lá và màu bạc, còn một nửa là màu tím và vàng. Con trăn khổng lồ biểu tượng cho nhà Slytherin và song song là con sư tử của nhà Gryffindor. Thầy Snape thì đang bắt tay với giáo sư McGonagall với một nụ cười khủng khiếp nhất mà thầy cố vặn ra.

Hai nhà Slytherin và Gryffindor đã cùng nhau giành được chiếc cúp. Lycoris ngẩng đầu nhìn lá cờ với hai màu khác nhau nhưng lại vô cùng hòa hợp, cô mỉm cười. Chợt cô bắt gặp ánh mắt của cụ Dumbledore ở phía trên, cụ đang mỉm cười nâng ly nhìn cô, Lycoris cũng vội nâng ly lên hướng cụ chúc mừng. Một năm có nhiều điều đáng nhớ đây.

* * *

Lycoris cuối cùng cũng nhận được phiếu điểm của mình. Năm nay người đứng nhất khối là Hermione Granger cùng Draco Malfoy, người đứng thứ hai chính là cô, kém họ ba điểm môn Độc dược. Đồ đạc của bọn chúng đã được thu dọn xong hết, hiện tại là 11 giờ, đợi đến 12 giờ thì chúng nó sẽ lên tàu. Lycoris cầm hộp quà trong tay, cô vuốt cho thẳng sợi ruy băng buộc quà. Đây là quà sinh nhật của Draco Malfoy, vào hôm sinh nhật cậu thì cô đang nằm trên giường hôn mê, không biết trời chăng mây gió gì cả. Lycoris nhét hộp quà vào túi nhỏ khoác bên người, cô đi khỏi phòng ngủ ra phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Malfoy đang ngồi một mình trên ghế sofa, trong tay cậu là tờ báo tuần san phù thủy mới nhất. Đám Crabbe và Goyle thì mải mê với đống đồ ăn của bữa tiệc chia tay. Pansy thì đang ôm bạn khóc nức nở, vì phải chia xa gần ba tháng. Blaise ở bên cạnh vỗ về cô ấy.

Lycoris đi đến chỗ Malfoy, cô lấy món quà đưa cho cậu. Cô nói:

"Quà sinh nhật cậu, hơi muộn. Mong là cậu sẽ thích."

Malfoy nhìn hộp quà, cậu đưa tay ra nhận lấy nó, khẽ nói: "Cảm ơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top