Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[10.11.12] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[10] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Cũng Không Biết Sau Này Ai Tiện Nghi Ai

***

Kế Giai Doanh cùng Bùi Văn là hai người theo bên cạnh Du Phong Hành lâu nhất, ba người là bạn học chung trường, chỉ là mấy năm ở trường Bùi Văn chỉ nghe danh Du Phong Hành chứ chưa từng thấy người.

Cho tới sau khi tốt nghiệp bị Du Phong Hành lừa tới S thị, gia nhập Phong Hành, trở thành thư ký thứ hai.

Bởi vì Bùi Văn học quản lý công thương, hoàn toàn không biết gì về lập trình.

Du Phong Hành tận dụng khả năng, giao rất nhiều chuyện cho Bùi Văn, chính mình thì chuyên tâm nghiên cứu, thỉnh thoảng hỗ trợ lôi kéo nhân tài.

Thế nhưng nó không biểu thị Du Phong Hành không bận.

Anh bận rất nhiều việc.

Căn cốt cùng chi tiết của trò chơi hết bảy mươi phần trăm là ý tưởng của Du Phong Hành.

Lúc suy nghĩ vấn đề này, anh cần tốn rất nhiều thời gian để thu thập tư liệu thực tế, linh cảm.

Nếu nói phần lớn người chơi game vì giết thời gian thì Du Phong Hành chơi game để tìm kiếm yếu tố lưu giữ được 'phần lớn người' này.

Vì thế chuyện mà Du Phong Hành quản không nhiều nhưng tuyệt đối là nhân vật linh hồn trong đoàn đội.

Vị này một khi lu bù thì một ngày một bữa hoặc thường xuyên thức thâu đêm suốt sáng cũng là chuyện bình thường.

Kế Giai Doanh cùng Bùi Văn hiểu rất rõ tình huống của Du Phong Hành, cũng từng muốn quản vị này một chút, tránh Du Phong Hành tuổi còn trẻ đã mất sớm.

Đáng tiếc ngoài mặt Du Phong Hành thoạt nhìn thờ ơ nhưng lại ngang ngạnh hơn bất kỳ ai, tính tình thúi như cái bệ xí, người ngoài rất khó nhúng tay.

Mà trưa hôm nay, Kế Giai Doanh cùng Bùi Văn giật mình nhìn Du Phong Hành ăn hết một phần cơm có phân lượng khá lớn.

Một chút cũng không dư lại.

Mặc dù quả thực ăn rất ngon, thế nhưng khẩu vị của Du Phong Hành trước nay không tốt, rất ghét ăn cơm.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Du Phong Hành ợ một cái, ánh mắt dời về phía quả táo ở bên cạnh.

Tâm Kế Giai Doanh cùng Bùi Văn lộp bộp, trong đầu nghĩ, không phải chứ, ông chủ còn muốn ăn cả quả táo này sao?!

Cũng may, Du Phong Hành chỉ nhìn hai lần, giọng điệu lộ rõ tiếc nuối: "No quá rồi, để chiều ăn."

Không đợi Kế Giai Doanh cùng Bùi Văn thở phào, Du Phong Hành đã nói tiếp: "Hai người từ từ ăn, tôi đi rửa hộp cơm."

Chỉ thấy ông chủ thân cao một mét chín cả người tỏa ra khí chất kiệt ngạo bất tuân cầm hộp đựng thức ăn cùng một quả táo, hài lòng rời đi.

Rất kỳ quái.

Vô cùng kỳ quái.

Bùi thư ký liếc nhìn Kế tổng giám, muốn nói lại thôi: "Kế tổng giám, sao tôi cứ cảm thấy gần nhất ông chủ rất khác thường ấy nhỉ?"

Kể tổng giám cũng rơi vào trầm tư, thực đồng cảm gật đầu: "Không sai, gần nhất tên này quả thực có chút bệnh thần kinh, đúng rồi, có lần nửa đêm tự dưng gọi điện thoại cho tôi hỏi có tới nhà ổng không nữa."

Nói tới chuyện này, Kế Giai Doanh liền rất tức giận, cắn răng nói: "Gần nhất công ty bận rộn như vậy, bà đây ngày ngày phải tăng ca, nào có thời gian rỗi rảnh chạy tới nhà ổng chứ."

Hơn nữa từ sau khi chia tay, cô chưa từng đặt chân tới chỗ ở của bạn trai cũ.

"Hả?" Bùi Văn đột nhiên nghĩ tới gì đó, cả người bình tỉnh đại ngộ: "Tôi biết rồi."

Thế nhưng Bùi Văn không tính toán nói cho Kế Giai Doanh biết có một người theo đuổi đang dùng thủ đoạn đánh đổ bao tử để câu bạn trai cũ của cô, hơn nữa hiệu quả còn rất lớn.

Kế Giai Doanh nghi hoặc hỏi: "Ông biết cái gì?"

Bùi Văn cười ha hả: "Không có gì, bên kia vẫn chưa sắp xếp xong, mau ăn cơm nhanh đi, buổi chiều qua đó xem một chút."

"Ừ." Kế tổng giám nghĩ tới còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, cũng không rảnh rỗi nghĩ tới chuyện bệnh tình của bạn trai cũ, vẫn làm việc trước rồi nói.

Hai ba ngày kế tiếp, Tô Tinh Thần mỗi ngày đều đưa hai phần thức ăn một phần trái cây, thỉnh thoảng thêm canh để phối hợp làm cơm cho bốn người; một phần cho chó, một phần cho mình, hai phần còn lại thì cho chủ nhà.

Cứ tính như vậy thì chi tiêu hàng ngày cũng không nhỏ, làm người ta khá áp lực.

"..." Tô Tinh Thần liền có chút hối hận vì ngày đó mình khoe khoang khoác lác nói mình có một hớp thì chủ nhà cũng có một hớp... thật ra thì, đối phương có nhiều tiền hơn cậu a, xấu hổ.

Thế nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.

Tô Tinh Thần không muốn nuốt lời.

Mấy ngày nay cậu xới đất vườn rau, tưới nước cùng phủ một lớp lá cây mục, tro than, chờ mua cây con cùng hạt giống là có thể gieo hạt.

"Chú Ngưu!"

Sáng hôm nay Tô Tinh Thần lái xe tới trước cửa nhà chú Ngưu, hỏi ông cụ sống đơn độc một thân một mình: "Chú có cần mua gì không? Con muốn lên trấn trên một chuyến."

Chú Ngưu ở một mình thực không dễ dàng, bình thường mua củi gạo dầu muối khẳng định rất tốn sức.

Quả nhiên ông cụ đi ra híp mắt trò chuyện một hồi liền nhờ Tô Tinh Thần mua giúp 30 cân gạo, 10 cân bột mì, thuận tiện mua thêm hai túi muối ăn.

Tô Tinh Thần âm thầm ghi nhớ.

Chú Ngưu hòa ái nhìn cậu: "Chú đã chuẩn bị vật liệu để làm đồ gia dụng cho con rồi, ngày mai sẽ bắt đầu làm giúp con."

Tô Tinh Thần nói: "Không vội, chú cứ từ từ làm, con không gấp đâu."

Chú Ngưu gật đầu, từ trong túi mò ra một túi có nhãn hiệu là trà hoa cúc, lấy ra một xấp tiền: "Cậu nhóc, tiền gạo và bột mì này."

Tô Tinh Thần sửng sốt, vội vàng xua tay: "Ui, không cần đâu ạ, chú cứ trừ vào phí làm đồ gia dụng, không cần đưa tiền cho con."

Thấy chú Ngưu không chịu, Tô Tinh Thần liền co cẳng phóng lên xe, chạy đi như một làn khói: "Tạm biệt chú Ngưu!"

Chú Ngưu bị lưu lại tại chỗ dở khóc dở cười nhìn giao lộ, thế nhưng trong lòng lại thực ấm áp, lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này thật là..."

Không chỉ dáng dấp tốt, tâm địa cũng hiền lành.

Chờ Tô Tinh Thần từ trấn trên trở lại thì đã là xế trưa, gạo cùng mì cậu cũng mang về cho chú Ngưu. Còn lấy danh nghĩa biếu tặng đưa thêm một ít cho chú, thuận tiện hỏi một chút chuyện cần chú ý khi vào núi.

"Con muốn vào núi à?" Chú Ngưu giật mình, sau đó khoát tay không đồng ý: "Trong núi rất nguy hiểm, một mình con đi sẽ không an toàn."

"Có dã thú hả chú?" Tô Tinh Thần hỏi.

"Kia thì không có." Chú Ngưu muốn nói lại thôi, quan sát Tô Tinh Thần một vòng từ trên xuống dưới, đứa nhỏ này lớn lên trong thành phố, da non thịt mềm, rất dễ bị thương, vì thế liền căn dặn: "Tóm lại con đừng chạy loạn khắp nơi, cũng đừng có lội sông, biết không?"

Tô Tinh Thần bừng tỉnh, biết chú Ngưu lo lắng, liền cười nói: "Dạ, nghe chú Ngưu."

Bởi vì cậu không muốn làm chú lo lắng nên không hỏi về vấn đề này nữa.

Lần lên trấn trên này, Tô Tinh Thần mang về một ít cây con cùng hạt giống.

Chiều hôm đó cậu chuẩn bị trồng cây con ra vườn, còn hạt giống thì còn cần phải ươm, đến chiều mai mới gieo được.

Sau lần livestream xới đất trước đó, Tô Tinh Thần cảm thấy xới đất có chút khô khan nên không tiếp tục livestream nữa.

Tới hôm nay, trồng cây con là một hạng mục tốt.

Cậu cảm thấy có thể livestream.

"Chào mọi người, tôi là Đưa Tay Hái Sao Trời, hôm nay sẽ livestream trồng cây con." Tô Tinh Thần mở APP livestream, hướng camera gật đầu chào, sau đó cầm lấy số cây con mình vừa mua về giới thiệu: "Bây giờ là tháng năm, cơ hồ tất cả loại rau cải có chu kỳ ngắn đều có thể trồng, mọi người xem nè, loại cây con màu đỏ tím này là rau dền, tin tưởng tất cả mọi người đều từng ăn qua, mùi vị rất ngon, còn loại cây con khó nhìn ra chủng loại này là cây cải canh, mùi vị hơi đắng chát, thêm trứng vịt muối hầm thành canh thì ăn vào mùa hè rất ngon miệng, không biết mọi người đã từng ăn thử chưa?"

Còn có đậu đũa, ớt xanh, dưa leo.

Khoai Tây Trái Tim: tiểu soái ca, nhiều loại thức ăn như vậy, một mình cậu ăn hết được sao?

Thấy câu chat này, Tô Tinh Thần nhớ ra người này là trình tự viên, nhất thời tâm tình tốt nói: "Mọi người quên tôi có xe ba bánh à? Ăn không hết tôi có thể chở xuống cho mọi người trong thôn a."

Với lại, cậu cũng không phải ăn một mình, cậu phải nuôi cả một gia đình a.

Ngoại trừ hai con cún con thì còn nuôi một vị tinh anh nữa.

Giới thiệu xong những loại rau cải mình muốn trồng, Tô Tinh Thần bắt đầu chuyên tâm trồng cây, thỉnh thoảng lớn giọng phổ cập yêu cầu của từng loại cây, là do bà cụ bán cây con đã nói cho cậu biết.

Lúc này lượng người xem livestream lục đục gia tăng.

Từ mới đầu hơn một trăm biến thành hơn năm trăm, hơn tám trăm, cuối cùng đột phá một ngàn.

Người xem cũng không rõ khẩu vị của mình, rõ ràng chỉ là một buổi livestream nhàm chán không hề có điểm sáng, sao mình lại xem nồng nhiệt thế nhỉ?

Đúng là kỳ lạ.

Sau khi suy tư thì cho ra kết luận, bởi vì nội dung livestream tràn đầy khí tức cuộc sống, không hề có chút giả tạo nào, cộng thêm thanh sơn lục thủy cộng hưởng, thực dễ dàng làm nhóm tộc đi làm tràn đầy áp lực với cuộc sống sinh ra hảo cảm, cũng thực hướng tới cuộc sống điền viên mà bọn họ không có khả năng thực hiện, hơn nữa...

Được rồi, không dông dài nữa.

Bởi vì dáng dấp cậu trai streamer thực dễ nhìn nha, tính cách cũng rất tốt nha.

Không chỉ lúc cười lên ánh mắt lấp lánh đầy ngôi sao, giọng nói cũng thực ôn nhu hiền lành; quan trọng nhất là người trẻ tuổi bây giờ chỉ thích hưởng thụ, không thích lao động, có thể từ bỏ cuộc sống thành phố quay về quê làm ruộng ẩn cư, hơn nữa còn có thể an bài cuộc sống thực thỏa đáng như vậy thật sự làm người ta bội phục a.

Vì thế có rất nhiều người xem livestream xong liền theo dõi Tô Tinh Thần, còn gửi lời nhắn cầu gả cũng không quá kỳ quái.

0210 Ngôn Tiểu Vãn: tôi muốn gả cho anh trai dáng dấp dễ nhìn lại còn biết làm ruộng này a, mọi người đẩy tôi lên đi!

Những lời bình tương tự thế này có xác xuất trở thành bình luận hot rất cao.

Tô Tinh Thần ngượng ngùng không đáp lại, chỉ làm như mình không nhìn thấy.

Sau đó giống như lơ đãng nói một câu trong lần livestream sau: "Thấy có bạn hỏi tôi năm nay mấy tuổi, có ý tưởng nói yêu đương hay không... ừm, thật ra thì tôi sinh năm 99, tuổi cũng không tính là lớn, trước mắt không có ý định nói chuyện yêu đương."

Lúc nói vấn đề này, dáng vẻ của Tô Tinh Thần có vẻ rất nghiêm túc, theo mắt thường có thể nhìn thấy cậu hơi mất tự nhiên, ánh mắt né tránh camera, nhóm người xem xem mà gào khóc, em trai manh quá a.

Nhận được một nhóm cô gái xin phương thức liên lạc, Tô Tinh Thần đều nói xin lỗi, còn chúc bọn họ có cuộc sống hạnh phúc, sớm ngày tìm được lang quân như ý.

Nhóm cô gái kia nhận được câu trả lời đứng đắn như vậy thì trong lòng thực xúc động, bọn họ quả thực không nhìn nhầm, cậu trai streamer này thực sự là người rất rất nghiêm túc, thoạt nhìn chính là ứng tuyển ba tốt, bạn tốt bồ tốt chồng tốt a.

Đáng tiếc, chỉ mới mười chín tuổi!

Cũng không biết sau này tiện nghi cho ai.

.10.

[11] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Chủ Nhà Vừa Trẻ Tuổi Vừa Soái Lại Có Tiền

***

Nói chuyện yêu đương, Tô Tinh Thần quả thực không nghĩ tới, cũng không có tâm tình xao động khi nhìn thấy những cô gái xinh đẹp.

Ngược lại, xem chút sách vở hoặc làm chút thủ công này nọ lại càng hấp dẫn sự chú ý của cậu hơn.

Mà bây giờ, trừ bỏ những thứ yêu thích trước kia, Tô Tinh Thần còn có thêm thú vui lên núi xuống sông, làm ruộng nuôi chó.

Vô thức từ cuộc sống uể oải không chút dao động biến thành cuộc sống điền viên bận rộn mấy ngày nay, cứ như thay đổi hẳn cuộc đời.

Chạng vạng tối hôm đó, lại là một ngày thu công.

Tô Tinh Thần đỉnh một thân mồ hôi nóng quay trở lại lầu hai, thừa dịp chủ nhà đang tập thể dục, cậu nhanh chóng tắm một phát, sau đó quay trở ra xem xem tối nay ăn món gì.

Bắp cải xé?

Hôm qua đã ăn rồi.

Củ sen chiên?

Quy trình hơi khó, còn mệt mỏi.

"Được rồi..." Tô Tinh Thần nhìn một vòng, chuẩn bị làm trứng chiên cà chua, vừa đơn giản lại ngon miệng, món chính là thịt luộc phết tỏi mà cậu đã chuẩn bị xong nguyên liệu từ buổi trưa.

Thịt luộc phết tỏi là một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, nguyên liệu chủ yếu là thịt ba rọi, có thịt có mỡ, béo mà không ngán, trước tiên dùng nước sôi chần sơ một chút, loại trừ đi lớp dầu mỡ bên ngoài, sau đó cho hồi hương lá thơm cùng gia vị rồi nấu đến chín hẳn.

Sau khi nguội thì dùng dao sắc bén thái thành miếng mỏng như cánh ve, dĩ nhiên đao công của Tô Tinh Thần khá phế, chỉ có thể tận lực cắt thật mỏng mà thôi.

Món này có thể bày tùy ý, xếp lớp hay cuộn lại cũng được, cuối cùng dùng rưới nước sốt từ gừng tỏi và ớt lên, bên cạnh đặt chút dưa leo sống, khẩu vị vừa vặn, vừa có thịt đậm đà lại có dưa leo tươi mát, ăn với cơm là ngon tuyệt vời.

Liên tục làm thức ăn suốt một tuần cho chủ nhà, Tô Tinh Thần ít nhiều biết được vị chủ nhà thoạt nhìn cao to này kỳ thực không ăn cay được.

Chỉ có thể hơi cay một chút mà thôi.

Vì thế trước khi cho vào nồi, Tô Tinh Thần cầm muỗng run run hai cái, phát hiện còn khá nhiều thì nhịn tay run thêm hai cái nữa.

Cuối cùng nhìn chủ nhà ăn thực nồng nhiệt, Tô Tinh Thần vẫn nhịn không được cho thêm hai muỗng tương ớt vào chén của mình, lúc này mới vui vẻ ăn cơm...

Bình thường, mỗi khi bận rộn Du Phong Hành sẽ không nhớ nổi chuyện ăn cơm.

Hơn nữa tám giờ tối nay Ma Vực Online sẽ chính thức closebeta, trước đó mọi người trong công ty đều sẵn sàng đón địch, chuẩn bị trước tâm tư phải tăng ca.

Mọi người đều cho là ông chủ cũng sẽ lưu lại cùng bọn họ tăng ca.

Thế nhưng không có, vừa tới giờ cơm Du Phong Hành liền phủi mông bỏ đi, chỉ lưu lại một câu: "Tôi tan tầm đây, phương diện kỹ thuật có mọi người là tôi yên tâm."

Toàn thể nhân viên: "? ? ?"

Toàn thể nhân viên đều cảm thấy không thể tin nổi, đây là ông chủ Du vẫn luôn liều mạng với công việc mà bọn họ biết à?

"Lão Du nói chuyện yêu đương hả?" Đám trâu bò kỹ thuật viên lưu lại tăng ca trố mắt nhìn nhau.

Xét sâu xa thì bọn họ cùng Du Phong Hành có quan hệ lại càng sâu xa hơn một chút, xa xưa từ hơn mười năm trước, lúc hai bên vẫn còn là cấp đầu tiên của trung học, bọn họ thường làm ổ trong phòng net ngoài cổng trường đánh ma thú, đánh truyền kỳ.

Khi đó trừ bỏ tiền tiêu vặt nhiều thì Du Phong Hành không có gì cả.

Thế nhưng cái người được cho là cô độc hay tịch mịch này mỗi khi cao hứng hay không cao hứng đều vung tiền mời mọi người chơi net, nhờ đó mới quen biết được vài người nhiệt tình với game tới tận xương.

Sau đó bọn họ trùng hợp cũng trở thành trình tự viên, chuyên ngành học cùng nghề làm game của Du Phong Hành xét theo tâm lý học thì có thể nói là cực kỳ sâu xa.

Sau khi tốt nghiệp, tất cả mọi người trở lại S thị cùng nhau tụ họp.

Mọi người tuổi tác cũng không nhỏ, ngồi một hồi tự nhiên liền nhắc tới thời thanh xuân, game cùng với tương lai, ly biệt.

Nhìn nhóm thanh niên ngà ngà say mếu máo khóc than, Du Phong Hành trước nay ít nói chuyện đột nhiên nói: "Tôi có tiền, mọi người có kỹ thuật, không bằng chúng ta cùng nhau làm ra một trò chơi đi."

Nhóm trình tự viên kinh ngạc ngừng khóc, bắt đầu hưng phấn thảo luận hết thảy khả năng có thể.

Ngày hôm sau thì có Phong Hành.

Đây chính là cuộc gầy dựng sự nghiệp đầy cảm xúc điển hình.

May mắn kết quả rất thành công.

Theo trò chơi thứ hai sắp ra mắt, toàn thể nhân viên Phong Hành đều kích động không thôi, toàn bộ đội kỹ thuật vừa thần bí lại cao lớn sẵn sàng đón địch, chuẩn bị tinh thần kịp thời tu sửa BUG.

Du Phong Hành coi như lão đại đoàn đội thì lúc này lại đang ở nhà, vừa ăn cơm vừa dòm máy tính, xem đồng chí Diệp Tiếu Hàn là nhóm trưởng bộ kỹ thuật kiêm bộ thảo mở livestream trò chơi thổi gió.

Nội dung dĩ nhiên là thổi Ma Vực Online có thể vừa đấm đá vừa ăn gà, ta đá đá đá đá...

Tô Tinh Thần không phải người mê game ở bên cạnh nghe cũng cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào, muốn xem thử trò chơi có thể làm người ta gia tăng adrenaline này.

Đáng tiếc hiện giờ đang trong giai đoạn close beta, không thể tạo tài khoản.

Muốn thấy nội dung trò chơi thì chỉ có thể tiến tới bên cạnh chủ nhà, nhìn anh đăng ký lúc tám giờ.

Lúc thông báo nhắc nhở tạo tên trong game, Du Phong Hành thuần thục nhập ID quen thuộc trong nghề, Vân Phi Dương, tên trong game là Đại Phong Khởi Hề Vân Phi Dương.

Trong danh sách một trăm người tham gia closebeta, Vân Phi Dương được xếp ở top đầu, là nhân vật được các công ty lớn chú ý, thế nhưng nội bộ Phong Hành không hề biết Vân Phi Dương là ID của Du Phong Hành.

Đây là bí mật của anh.

Cùng lúc đó, rất nhiều đại thần trò chơi nằm trong danh sách tham gia closebeta cũng rối rít mở livestream Ma Vực Online, muốn giành lấy một lượng lớn fan, tình cảnh hỗn loạn nhưng cũng cực kỳ náo nhiệt kích thích.

Ngay cả người đi đường ăn dưa cũng nhịn không được sáp vào xem náo nhiệt.

Tỷ như vị người đi đường ăn dưa Tô Tinh Thần này đây, cậu ngồi bên cạnh chủ nhà, từ lúc ban đầu xem thao tác biến thành chú ý tới đại chiến antifan trên diễn đàn cùng kênh livestream.

Sau đó cậu phát hiện một hiện tượng kỳ quái, không quản là bên nào mắng chửi bên nào, cuối cùng cũng sẽ réo tới ID của chủ nhà, thế nhưng rõ ràng chủ nhà không mở livestream cũng không lên tiếng, cứ vậy vô tội trúng đạn.

Tỷ như bài post vừa xuất hiện, #Gà cay Vân Phi Dương là con chim thối*, dám đè Thương thần cũng nữ thần Phỉ Phỉ nhà tao, mày đi chết đi!# [dịch chuẩn là tục tĩu con c*c thối]

Tô Tinh Thần liếc nhìn nhân vật trong game của chủ phòng, phát hiện trong lúc mình lướt xem diễn đàn cùng livestream thì đối phương đã tăng lên mấy cấp.

Xem ra đã vừa đè ép đại nhân vật nào đó.

Đối với chuyện Vân Phi Dương có phải gà cay hay không, Tô Tinh Thần không dám kết luận, thế nhưng Vân Phi Dương là con chim thối?

Kết luận này có từ đâu vậy?

Tô Tinh Thần cảm thấy người đăng bài post này thực xấu miệng, nói năng thực quá đáng.

Ngay cả một người không quá thân thiết với chủ nhà như cậu mà cũng cảm thấy có chút tức giận, vì thế nhịn không được đăng ký tài khoản diễn đàn, đặt tên là Ngó Sen Chua Ngọt đáp lại lâu chủ một câu.

Ngó Sen Chua Ngọt: Dám hỏi lâu chủ làm sao biết Vân Phi Dương là con chim thối?

Lâu chủ cho là quân bạn, liền kiên nhẫn giải thích: Cậu là người mới nên không biết hả? tài khoản Vân Phi Dương này nổi hai ba năm rồi, thế nhưng bình thường căn bản không dám nói lời nào cũng không dám ló mặt, nhất định là vì vừa già lại xấu xí, nói không chừng còn có khiếm khuyết thân thể. Xì, thế mà đám fan cứ bảo hắn thần bí cao lãnh, cứt chó.

Tô Tinh Thần hết ý kiến, này là suy luận gì vậy?

Bất quá cũng đúng, có thể viết ra tiêu đề cay mắt như vậy thì khẳng định không phải người có tư chất cao.

Cậu vốn lười xen vào chuyện người khác, thế nhưng vẫn mất kiên nhẫn nói: Vân Phi Dương trẻ tuổi đẹp trai còn có tiền, ông không cần quan tâm thay người ta đâu.

Vốn chỉ cho là một câu không quan trọng, nào ngờ lâu chủ thấy câu trả lời của Tô Tinh Thần thì đặc biệt tạo một bài post mới, thực giễu cợt viết #Ha ha ha, Vân Phi Dương lập nick nhỏ tự nói mình trẻ tuổi đẹp trai lại có tiền, mọi người mau tới xem#

Bên dưới tiêu đề, phần nội dung ghi là: xem xem cái tên cặn bã rác rưởi không biết xấu hổ này này!

Tô Tinh Thần nhìn mà mờ mịt, giận tới đỏ cả mặt, này là cái người không biết lý lẽ gì đây, cậu nói mình là nick nhỏ của Vân Phi Dương khi nào chứ?

Đúng là ăn nói vô căn cứ, vớ va vớ vẩn.

Nếu như làm theo ý đối phương tiếp tục đấu khẩu thì chỉ càng loạn hơn, Tô Tinh Thần hiểu đạo lý này, vì thế cậu nhẫn nhịn, cố nén không để tâm tới nữa.

Thế nhưng không ngờ sau đó lại có nhiều người tin tưởng tên kia, vẫn luôn hỏi cậu có phải là bản thân Vân Phi Dương hay không? Hoặc là có biết Vân Phi Dương hay không?

Lúc này Tô Tinh Thần mới biết mình có lẽ đã gây đại họa.

Cậu có chút chột dạ áy náy nhìn chủ nhà không hề hay biết chuyện, quyết định buông di động đi xem sách.

Tài khoản trong game của Du Phong Hành không có nhiều bạn tốt, người có quan hệ không tệ duy nhất chính là một gamer khách mời tham gia closebeta, Trắc Trắc Khinh Hàn.

Bất quá hai người cũng chỉ là quen biết, thỉnh thoảng trao đổi chút tin tức mà thôi.

Trắc Trắc Khinh Hàn nhìn thấy tin tức về Vân Phi Dương, cảm thấy có hứng thú nên trực tiếp tìm tên Vân Phi Dương trong game, gửi lời mời kết bạn.

Vân Phi Dương: Chuyện gì?

Hiện giờ tất cả mọi người đều vội vàng tìm hiểu trò chơi, anh không rõ cái tên Trắc Trắc Khinh Hàn này không lợi không lộc tự dưng tìm mình làm gì.

Trắc Trắc Khinh Hàn không nói câu nào, trực tiếp gửi một bức hình, chính là nội dung Tô Tinh Thần bảo vệ Vân Phi Dương trên diễn đàn.

Trắc Trắc Khinh Hàn: Người anh em, biết ông lâu như vậy, hôm nay mới biết ông trẻ tuổi đẹp trai lại còn có tiền a [icon móc mũi]

Du Phong Hành chỉ nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào bốn chữ Ngó Sen Chua Ngọt, không biết vì sao miệng lập tức trào nước miếng, ngược lại cũng không quá để tâm tới nội dung.

Vân Phi Dương: Tôi trẻ tuổi đẹp trai có tiền thì sao, chẳng lẽ ông muốn theo đuổi tôi? [icon cười đểu] [icon cười đểu]

Trắc Trắc Khinh Hàn vội vàng phủi phủi tầng da gà trên cánh tay: Dẹp đi dẹp đi, tôi đi luyện cấp còn hơn, tránh bị ông đè bẹp dí!

Vân Phi Dương: Ha ha ha.

Trắc Trắc Khinh Hàn: Tự luyến như vậy, không phải thật sự là nick nhỏ của ông chứ?

Vân Phi Dương: Không phải.

Trắc Trắc Khinh Hàn: Vậy là bạn của ông à?

Vân Phi Dương: Tôi lấy đâu ra bạn.

Trắc Trắc Khinh Hàn: -_-|| hóa ra tôi không phải bạn của ông?

Thật lâu sau bên Vân Phi Dương không đáp lại, Trắc Trắc Khinh Hàn cảm thấy trong lòng mình có chút khó chịu.

Thế nhưng không phải Vân Phi Dương cố ý không trả lời mà là anh đã vào phó bản, không rảnh để tâm tới Trắc Trắc Khinh Hàn.

Giờ phút này Tô Tinh Thần ở phòng khách đọc sách, nghe thấy tiếng chủ nhà lách cách lách cách chơi game, phỏng đoán nhất thời sẽ không dừng lại.

Thanh niên có chút mệt nhọc dứt khoát đứng dậy quét dọn trong ngoài nhà vệ sinh, bao gồm cả phòng ngủ của chủ nhà.

Dọn dẹp thật chỉnh tề.

Sau đó đi ngủ.

Đêm khuya Du Phong Hành ngừng lại dựa vào ghế phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, bởi vì trò chơi Ma Vực Online này rất thành công, trước mắt vẫn chưa phát hiện BUG gì lớn, hoàn toàn là dáng vẻ lý tưởng mà anh tưởng tượng.

Ba năm tâm huyết hôm nay rốt cuộc cũng chân thực phơi bày trước mắt, có thể coi là lão đại đoàn thể, có được kết quả này Du Phong Hành thực sự vui vẻ.

Anh mở group chat wechat của công ty, nhìn nhóm cú đêm vẫn chưa ngủ, tiền tay phát một bao lì xì.

Du Phong Hành: Ma Vực rất thành công, khổ cực mọi người.

.11.

[12] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Con Trăng Bị Cậu Trai Streamer Đánh Bay!

***

Lão tổng đêm khuya xuất hiện còn gửi bao lì xì làm nhóm wechat vốn đã sôi nổi lại càng náo nhiệt hơn nữa, rối rít hô hào không để Du Phong Hành đi.

Bộ kế hoạch Á Mỹ: Lão đại, sao anh biết Ma Vực rất thành công, chẳng lẽ anh có trong danh sách thử nghiệm?

Khảo sát viên Ben: Á Mỹ nói nhảm gì đó, chúng ta thử nghiệm cả trăm ngàn lần rồi, có thành công hay không chẳng lẽ còn cần lão tổng tự mình khảo sát sao?

Bộ thị trường: Tôi nói này, bộ mấy ông mấy bà không xem tin tức bên ngoài à? Các diễn đàn game lớn sắp nổ tung rồi kia kìa, tất cả đều là tin tức về Ma Vực. Có lòng tin với tác phẩm của công ty mình một chút được không?

Mỹ công cầm tử: A! A a a! ! Kênh livestream của Thương Thần cũng phát bạo rồi! Bọn họ thật sự rất hài lòng, thật là tốt quá, Ma Vực của tôi sắp hot rồi!

Khảo sát viên Ben: [hot/][hot/][hot/]

Bộ kế hoạch Mỹ Á: Ơ? Lão đại đâu mất rồi? Phát bao lì xì xong liền chạy à?

Lúc bọn họ trò chuyện quên cả đất trời, Du Phong Hành đã tắt máy tính chuẩn bị ngủ.... bất quá anh phát hiện, tối nay hình như có cảm giác thiếu thiếu gì đó thì phải?

Đúng rồi, thức ăn khuya.

Du Phong Hành rời khỏi phòng sách đi tới phòng ăn, chỉ thấy trên bàn bày hai phần bánh kẹp thịt, lộ rõ hai chữ lười biếng...

Không biết vì cái gì, Du Phong Hành chợt nhếch khóe miệng cười khoái trá.

Có thể vì gần nhất đối phương vẫn luôn chuẩn bị thức ăn nên anh có thể nhạy bén cảm nhận được tâm tư khác biệt của đối phương khi nấu nướng.

Lúc muốn nấu cơm, đối phương sẽ làm rất tinh xảo, cứ như một tác phẩm nghệ thuật vậy, mỗi món ăn đều tràn ngập cảm giác nghi thức.

Lúc lười nấu thì mặc dù mùi vị thức ăn vẫn rất ngon nhưng không đặc biệt bày biện, không tinh xảo, không cuốn hút.

Tối nay chỉ có bánh kẹp thịt, một cái kẹp ớt xanh, một cái chỉ có thịt.

Du Phong Hành nhận ra, có vẻ đối phương không biết khẩu vị của mình nên vẫn luôn cố gắng làm hai loại, cực kỳ quan tâm.

Ừm, không sai, Du Phong Hành cảm thấy chuyện quỷ dị này thực đương nhiên, hơn nữa còn cảm thấy đối phương rất săn sóc.

Nếu như đổi lại là người khác thì chỉ sợ đã bị dọa chết rồi đi?

Nhưng Du Phong Hành có trải nghiệm trưởng thành không như người bình thường, anh căn bản không có mong đợi, ngược lại cảm giác không gần không xa này lại quỷ dị phù hợp với anh.

Cứ vậy đi, Du Phong Hành nghĩ.

Ăn xong hai miếng bánh có hương vị thơm ngon, anh uống một ly nước rồi leo lên giường ngủ.

Nói tới ngủ, có thể bởi vì gần nhất ăn ngon tâm tình tốt nên Du Phong Hành phát hiện chất lượng giấc ngủ của mình cũng được cải thiện...

Đó là dĩ nhiên, bởi vì mỗi nửa đêm đều nháo tới đánh thức khách trọ ngoài phòng khách, sau đó khách trọ không thể không tiến vào kiểm tra tình huống của anh.

Bình thường chỉ cần đắp khăn nóng một chút, nắm tay một chút là chủ nhà có thể ngủ an ổn, lúc này Tô Tinh Thần có thể ngáp một cái thành công lui thân.

Đó chính là nguyên nhân Tô Tinh vẫn luôn ngủ sớm, bằng không nếu thiếu ngủ thì hôm sau sẽ không làm việc được.

"Oáp, sớm a." Lại là một buổi sáng tinh mơ, Tô Tinh Thần đứng trước cửa sổ ngắm nhìn thanh sơn lục thủy, gửi lời chào hỏi với thiên nhiên.

Ăn xong bữa sáng, Tô Tinh Thần mặc quần áo lao động, chân mang giày leo núi, vai đeo ba lô, cùng hai nhóc cún con lên núi.

Đám chó con vừa mũm mĩm lùn tịt vẫn chưa nẩy nở hưng phấn vui sướng lắc lắc đuôi chạy nhảy rượt đuổi trên đường núi rậm rạp cây cối.

Tô Tinh Thần mở di động, quay hai con cún đang tung tăng lao tới trước ở phía trước: "Chào mọi người, hôm nay tôi và hai nhóc cún này sẽ vào núi một chút, không biết sẽ gặp cái gì, cũng không biết sẽ thu hoạch được gì, thế nhưng nếu không đi thử một chuyến thì sao biết được đúng không?"

Sáng sớm trên núi vẫn còn làn sương mù dày đặc chưa tản đi.

Thông qua kỹ thuật quay hình có thể nói là tạm của Tô Tinh Thần thì ít nhiều cũng quay ra được mấy phần mỹ cảm tiên cảnh.

Cộng thêm giọng nói dễ nghe cùng tiếng thở dốc hấp dẫn, không thể nghi ngờ mang tới cảm giác chấn động cho nhóm bạn mạng vẫn còn chưa rời khỏi giường, cứ vậy bị dụ dỗ follow cùng thả tim.

Bởi vì sương mù lượn lờ dày đặc cùng những giọt sương mai long lanh tích trên cành lá thật sự quá đẹp, Tô Tinh Thần liền mở livestream, đặt máy quay hình cố định trên trán, dẫn mọi người tìm tời nguồn nước đang phát ra tiếng róc rách.

Lúc này nhóm người xem livestream có thể nhìn thấy một thác nước nho nhỏ ở giữa thiên nhiên, dòng nước tùy ý xinh đẹp tựa như đang chờ đợi người khác phát hiện vẻ đẹp tuyệt vời của nó.

Ngọn núi tháng năm là một mảnh xanh mượt.

Bên cạnh dòng suối là những khóm dương xỉ cao dài, xanh biếc tươi non, sinh cơ bừng bừng.

Đi lên thêm một xíu, trong kẽ đá, từng chùm từng chùm mâm xôi hệt như trăm ngàn chiếc đèn lồng đỏ bé xíu, kinh diễm ánh mắt mấy trăm vị khán giả đang xem livestream.

Tô Tinh Thần cười nói: "Là mâm xôi, một loại quả mơ có thể làm thức ăn cũng có thể làm thuốc."

Này cũng có thể xem là nguyên liệu nấu ăn khó tìm, bình thường muốn có mâm xôi tươi để nấu ăn rất khó, vì thế hiện giờ gặp được Tô Tinh Thần liền trèo lên hái vài quả đỏ tươi ướt át nếm thử: "Đã chín hẳn rồi, rất mọng nước, tôi muốn hái một ít mang về, nếu ăn không hết thì mang đi phơi khô, đúng rồi, mâm hôi là một vị thuốc bắc rất có giá trị, có thể bồi bổ gan thận, ừm... còn có tác dụng điều trị gan hư mộng tinh..."

Nhóm người xem thấy nhiều quả mâm xôi đỏ đỏ hồng hồng ở trước mắt như vậy liền vô thức tiết ra nước miếng, tựa hồ cũng đang nếm được hương vị chua chua ngọt ngọt kia, hơn nữa nhìn thấy streamer ăn hết quả này tới quả khác thì thật sự thèm ăn tới phát điên.

Bắt đầu có người gửi lời nhắn: Nhiều mâm xôi như vậy, streamer chắc ăn không hết đâu, cậu hái một ít bán cho tụi tôi được không?!

Tô Tinh Thần tiếc nuối nói: "Mâm xôi dễ hư lắm, chỉ sợ không thể chia sẻ cho mọi người được."

Ăn một ít quả mâm xôi, Tô Tinh Thần tiếp tục lên đường, lại gặp một mảnh cây chi nhót, trên cành kết từng chuỗi từng chuỗi quả, cũng là màu đỏ hồng cực kỳ bắt mắt, quả lớn cỡ ngón cái có hình bầu dục, rất giống đèn lồng thời cổ.

Nhóm người xem xúc động: Loại màu sắc đỏ đỏ hồng hồng này nhìn thực vui mắt, từng cây từng cây san sát nhau, thực muốn leo lên hái a.

Tô Tinh Thần bật cười, leo lên hái một ít ở trên cây ăn: "Mọi người ơi, quả nhót có vị ngọt thanh, có chút giống vị táo ta nhưng nhiều nước hơn, mọi người có thể tưởng tượng một chút."

Cả đám người vừa xem livestream vừa chảy nước miếng, còn nói phải lập tức chạy đi mua táo ta về ăn cho đỡ thèm.

Lúc này số người xem livestream đã lên hơn một ngàn, khoảng thời gian này có thể đạt được lượng người xem này hoàn toàn là dựa vào tình yêu thương của nhân dân dành cho trái cây.

Dân tộc chúng ta từ trong xương đã thích mùa màng tươi tốt, thích thức ăn, nhìn thấy cây trổ quả liền dừng tầm mắt, muốn ăn no muốn nhìn đã mắt.

Còn có rất nhiều người đi làm từng lớn lên ở vùng nông thôn, bây giờ ra lăn lộn ngoài xã hội, đã rất lâu rồi không được nếm trải hương vị lúc bé, tức cảnh sinh tình là khó tránh.

Lần livestream này làm Tô Tinh Thần nhận được lễ vật đầu tiên khi làm streamer.

Mặc dù không nhiều, chỉ có 100NDT mà thôi.

Nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống, thanh niên vừa mừng vừa lo vội vàng nói cám ơn: "Cám ơn lễ vật của bạn Khoai Tây Trái Tim." Sau đó còn nói thêm: "Nếu bạn không ngại thì PM mật gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ gửi chút quả chi nhót, quả này có thể giữ được vài ngày."

Tô Tinh Thần vừa nói vậy, người xem livestream lập tức bùng nổ, liên tiếp hai ba người tặng quà cho cậu.

Tam Điều Miêu Ngân_: Streamer! Nhìn tôi nhìn tôi nhìn tôi đi! Tôi cũng muốn quả nhót, tôi thật sự rất muốn nếm loại quả này, xin hãy gửi cho tôi một chút đi, tôi có thể dùng tiền để mua!

Ngoại trừ người bạn này thì còn rất nhiều người thành phố cảm thấy trái cây trong núi tự nhiên là đồ tốt, cũng tranh nhau mua.

Tô Tinh Thần chưa từng mua trái cây rừng, đối mặt với thái độ tràn đầy nhiệt tình của người xem, cậu chỉ nói: "Năng lực của tôi có hạn, chỉ có thể bán mười phần quả nhót thôi, mỗi phần một trăm đồng, gói miễn phí, cân nặng tầm hai cân, cần thì PM mật gửi địa chỉ liên lạc cho tôi, ai PM trước thì được trước."

Người xem kháng nghị: Mảnh cây nhót này ít nhất cũng tới mấy trăm cân, cậu chỉ bán mười phần thôi á? Này không phải phí của trời quá sao?

"Một người không thể hái nhiều như vậy, tôi chỉ có thể mang hai mươi cân về thôi." Tô Tinh Thần bất đắc dĩ nói.

Người xem: Ngày mai lại tới a!

Tô Tinh Thần tàn nhẫn cự tuyệt: "Không, ngày mai tôi muốn làm ruộng."

Người xem: ! ! ! Chàng trai nông thôn này sao tính khí lại cứng nhắc như vậy a?

Mười phần ít ỏi lập tức bị nhóm trạch nam FA hai mươi năm cướp đi, người không cướp được chỉ đành lực bất tòng tâm tiếp tục kiên nhẫn năn nỉ Tô Tinh Thần ngày mai lại tới.

Đáng tiếc tính cách chàng trai streamer này thật sự rất quật cường, hái được một bao trái cây liền quay trở về thác nước hái quả mâm xôi, sau đó dẫn hai nhóc cún thu công quay về.

Đi được nửa đường, Tô Tinh Thần đang định tắt livestream thì nhìn thấy hai nhóc cún ở phía trước không ngừng sủa ỏm tỏi.

"Sao vậy?" Tô Tinh Thần không để ý tới di động, vội vàng đi tới trước thì thấy một con trăn gấm to bằng cánh tay nằm trong bụi cỏ chậm chạp dịch chuyển.

Nhìn kỹ thì dưới bụng nó đang quấn một con khỉ không nhỏ, đã thoi thóp.

Trên tảng đá bên cạnh còn nằm một con khỉ con, miệng nó phát ra tiếng kêu yếu ớt, tựa hồ đang gọi con khỉ mẹ đã sắp chết.

Tô Tinh Thần không nghĩ ngợi nhiều, lập tức ném đồ trên lưng xuống đất tìm kiếm ở xung quanh, rốt cuộc cũng tìm được một nhánh cây...

Người xem thấy streamer định ra tay thì sợ tới hoảng hồn, rất nhiều người gửi lời nhắn: Streamer! Ngàn vạn lần đừng xung động! Đó là trăn đó, một mình cậu làm sao đối phó được chứ? !

Thế nhưng di động nằm trên trán Tô Tinh Thần, người xem nhắn cái gì cậu không thấy được.

Lúc này Tô Tinh Thần chỉ có một ý niệm là gỡ con trăn ra, giải cứu khỉ mẹ.

Chỉ thấy Tô Tinh Thần tay trái cầm lưỡi liềm có chuôi dài đề phòng con trăn gấm quay đầu công kích, tay phải cầm nhánh cây gọt nhọn tập trung đâm vào cúc hoa con trăn.

Một lần không được thì thọt hai lần, hai lần không được thì ba lần...

Con trăn bị quấy rối lập tức quay đầu công kích Tô Tinh Thần, người xem thấy một màn như vậy thì tê cả da đầu, vì Tô Tinh Thần mà túa mồ hôi lạnh, này cũng quá mạo hiểm đi!

Thế nhưng Tô Tinh Thần lại rất trầm ổn, vừa dùng lưỡi liềm dây dưa với đầu con trăn vừa tiếp tục chọt cúc hoa của nó.

Người xem: Này là động tác khiêu khích gì vậy? Cậu trai streamer gì đó ơi, cậu kiềm chế một chút a!

Sau đó không bao lâu, trong sự chờ đợi hồi hộp nín thở của mọi người, chuyện thần kỳ đã xảy ra, nhánh cây bị vót nhọn rốt cuộc cũng chọt vào cúc hoa con trăn gấm, sau khi bị Tô Tinh Thần tàn nhẫn công kích một trận, trăn gấm chầm chậm buông lỏng thân mình rồi trốn chạy vào núi sâu.

Người xem: Ôi trời ơi sợ quá! ! ! Con trăn bị cậu trai streamer KO rồi!

.12.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien