Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[13.14.15] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[13] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Đàn Ông Chân Chính Tô Tinh Thần, Không Sợ

***

Quá trình đánh lui con trăn nói thì đơn giản nhưng cũng mất hơn mười mấy phút.

Tô Tinh Thần không có tâm tư quản kênh livestream sắp nổ tung, cậu lo lắng nhất chính là con khỉ mẹ vừa thoát chết, cậu vội vàng chạy tới đút cho khỉ mẹ một chút nước, lại xoa xoa lồng ngực của nó.

Còn con khỉ con kinh hoảng bên kia, Tô Tinh Thần cũng không có cách nào bỏ nó lại đây không quản.

Sau một phen suy nghĩ, Tô Tinh Thần dứt khoát mang cả khỉ mẹ cùng khỉ con đi, nói cách khác sức nặng cậu đang mang vác từ ba bốn chục cân trở thành năm sáu chục cân, thậm chí còn nặng hơn.

Đi một đoạn đường Tô Tinh Thần mới nhớ điện thoại trên đầu mình vẫn còn đang mở chế độ livestream, vì thế hổn hển nói: "Mọi người ơi, bây giờ tôi cũng không biết có thể cứu được con khỉ này hay không, nhưng nếu không cứu thì khỉ mẹ và khỉ con đều sẽ mất mạng, vì thế... hộc hộc... vẫn mang chúng về nhà xem thử xem sao..."

Lúc này kênh livestream sớm đã đầy ắp người, mọi người đang bàn luận xôn xao về hành động dũng cảm xả thân chọt trăn cứu khỉ của streamer.

Người xem vùn vụt tăng lên, Tô Tinh Thần thoáng cái đã tăng hơn mấy ngàn người yêu thích.

Hóa ra lúc Tô Tinh Thần chọt cúc hoa con trăn, kênh livestream chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đã tràn vào một đám người, có thể thấy tinh thần khoái xem náo nhiệt của quần chúng thật sự không thể dùng khoa học giải thích.

Khoai Tây Trái Tim: Người anh em ơi, cậu thật sự quá dũng cảm, nếu là tôi thì khẳng định không thể làm được như cậu.

1766496031: Trước vào xem thấy cậu em da non thịt mềm cứ tưởng là thứ ẻo lả nũng nịu, kết quả.... cậu thật sự là đàn ông chân chính, tôi bội phục!

Lời chat trên kênh có rất nhiều, thế nhưng đều là khen Tô Tinh Thần dũng cảm, là đàn ông chân chính, còn thảo luận nếu chính mình gặp phải tình huống này thì sẽ làm gì?

Người xem lớn lên ở vùng nông thôn thì khá tốt, cũng không phải lần đầu tiên thấy rắn, nếu tình huống ổn thì sẽ thử sức một phen. Mà đại đa số cư dân thành phố thì cả đời ngay cả rắn cũng không thấy chứ nói là một con trăn gấm to như vậy, cũng không chút giấu diếm nói mình có lẽ sẽ không động thủ.

Dĩ nhiên, không động thủ cũng không sai, dù sao an toàn vẫn là trọng điểm, phải bảo vệ tốt chính mình.

Người xem tới hóng náo nhiệt cũng không rời đi, cũng thực quan tâm tình huống an nguy của khỉ mẹ khỉ con.

Bọn họ thấy cậu trai streamer sau khi về tới nhà thì để khỉ mẹ ở một chỗ râm mát trong phòng khách lầu một; trong quá trình này, khỉ con vẫn luôn mở to đôi mắt long lanh nằm trong lòng khỉ mẹ, hai cánh tay gầy guộc ôm lấy cổ mẹ mình, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng.

"Đừng sợ." Tô Tinh Thần cười với nó, sau đó từ trong túi lấy ra một ít quả mâm xôi, quả chi nhót cùng chút nước trong, để khỉ mẹ sau khi tỉnh lại có cái để ăn.

"Uông ô...." Hai nhóc cún con ở cửa khẽ kêu, vừa tò mò lại không dám đi vào, dáng vẻ rất nôn nóng.

Bởi vì Tô Tinh Thần đã tỏ ý bảo chúng không được dọa khỉ con.

"Đi đi." Tô Tinh Thần đóng cửa phòng khách tầng một, dẫn hai con cún rời đi, lúc này lấy điện thoại xuống mới phát hiện đã sắp hết pin, hơn nữa thời gian cũng quá trưa rồi: "Mọi người, nghỉ ngơi ăn cơm đi, lần sau chúng ta gặp lại."

Cầm chiếc di động đã hơi nóng, Tô Tinh Thần có chút áy náy bước nhanh hơn, bởi vì cậu về quá giờ cơm, cũng không biết vị chủ nhà kia đã ăn cơm chưa nữa?

Câu trả lời dĩ nhiên là vẫn chưa.

Hôm nay là thứ bảy, Du Phong Hành mười giờ mới dậy dùng bữa sáng.

Giờ chỉ mới hơn một giờ rưỡi một chút, anh vẫn chưa cảm thấy đói.

Bất quá cũng có chút hiếu kỳ, mỗi ngày đều đưa cơm rất đúng giờ, sao hôm nay lại đột nhiên tới muộn?

Không thể nào là người thần bí biết cuối tuần anh sẽ dậy muộn nên bây giờ vẫn chưa thấy đói đi? Không thì đúng là quá thần thông quảng đại.

Du Phong Hành lơ đãng nghĩ, đồng thời vẫn luôn âm thầm chờ đợi, tới hơn hai giờ, khi bụng đã đói rồi mới ra xem thử... lúc này lại phát hiện hộp đựng thức ăn kia đã xuất hiện.

Anh híp mắt hệt như một con động vật họ mèo lớn đang vui thích, đi tới mở hộp đựng thức ăn, một dĩa quả mâm xôi đỏ rực ướt át bất ngờ đập vào mi mắt.

Loại vật nhỏ này rất dễ làm người ta nảy sinh hảo cảm, Du Phong Hành nhịn không được bóc một quả ném vào miệng, vừa chua lại ngọt, nháy mắt làm người ta nhớ tới hương vị thiên nhiên.

Tiếp theo Du Phong Hành làm một hành động mà anh chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ làm, chính là.... chụp lại khay cơm làm người ta cảm thấy tràn trề hành phúc này lại, gửi lên vòng bạn bè.

Quả mâm xôi đỏ mọng xếp trong dĩa màu trắng giống như một đống hồng ngọc có giá trị liên thành, dưới ánh nắng ban trưa phản xạ ra vầng sáng nhàn nhạt.

Thịt xào với đậu cô ve, nấm mèo, ớt xanh, màu xanh lá, màu đỏ, màu đen phối hợp thành một dĩa thức ăn đầy màu sắc tươi sáng làm người ta kích thích vị giác.

Còn món mặn, vì không làm kịp nên Tô Tinh Thần chỉ đành làm hai cái trứng chần nước sôi, rắc chút hành lá xanh nhạt cùng một xíu nước tương.

Cực kỳ đơn giản.

Hoàn toàn không giống món ăn dành cho tổng tài một công ty!

Thế nhưng nhìn một cái liền tràn đầy cảm giác hạnh phúc, làm người ta ứa nước miếng, rốt cuộc là sao chứ?

Diệp Tiếu Hàn: Lão Du, trưa nay ông ăn cái này à?

Bùi Văn: [cười/] cư nhiên post lên vòng bạn bè, lúc nào mới giới thiệu bạn gái đây?

Hùng Viễn Phi: Ô? Mâm xôi? Hôm nay tôi cũng thấy cây mâm xôi, lão đại! Nó còn được gọi là phúc bồn tử, nghe nói phơi khô có thể làm thuốc, có thể bồi bổ gan thận, chữa mộng tinh!

Đối với cậu nhỏ thành thực bộ kỹ thuật này, Du Phong Hành đặc biệt cười đáp trả: "Viễn Phi đồng học, thận của lão đại nhà cậu rất tốt, không cần nghi thần nghi quỷ, cám ơn.

Còn câu bạn gái của Bùi Văn thì Du Phong Hành lười rep.

Bị người ta hiểu nhầm cũng không có gì không tốt.

Cứ vậy trên dưới công ty Phong Hành nhanh chóng ngầm thừa nhận ông chủ Du nhà mình là người đã có bạn gái, sau này không thể thầm YY ông chủ nữa.

Bên này sau khi cơm nước xong, Tô Tinh Thần liền ở phòng khách tầng một chăm sóc khỉ mẹ.

Nhìn nó từ từ khôi phục, vừa ăn trái cây vừa cho khỉ con bú sữa, trái tim thấp thỏm của Tô Tinh Thần cũng an tâm không ít.

Cậu thuận tiện quay video khỉ mẹ cùng khỉ con cho mọi người an tâm.

"Bây giờ khỉ mẹ cùng khỉ con đều đã bình an, mọi người không cần lo lắng, tôi định sáng sớm mai sẽ đưa chúng trở về núi, đưa xong thì sẽ gửi hàng hỏa tốc cho những người đã mua quả chi nhót, cám ơn mọi người."

Post video xong, Tô Tinh Thần nhìn số lượng người yêu thích mình hiện giờ thì sợ hết hồn.

Cư nhiên trực tiếp tăng lên hơn mười ngàn?

Hơn nữa vừa mới post video lên đã lập tức nhận được rất nhiều lượt khen ngợi cùng lời nhắn...

Tô Tinh Thần vẫn một mực vắt óc để gia tăng lượng fan kinh ngạc không thôi, hóa ra 'một đêm lên đời' chính là như vậy sao?

Mặc dù mười ngàn fan chưa đến mức bạo đỏ nhưng đối với Tô Tinh Thần mấy hôm trước chỉ có mấy trăm fan thì đã là thành tích rất lợi hại.

Đáp ứng yêu cầu mãnh liệt của người ái mộ, Tô Tinh Thần liên tiếp quay vài đoạn video về khỉ mẹ và khỉ con, phát hiện mọi người xem hai mẹ con này ăn trái cây cũng xem thực nồng nhiệt thì thực khó hiểu.

Khỉ mẹ được cứu, tay trái ôm khỉ con cho bú sữa, tay phải cầm quả mâm xôi, vừa ăn vừa dòm Tô Tinh Thần, thế nhưng không phải ánh mắt cảnh giác mà là có chút tò mò, lại có chút thờ ơ.

Tóm lại là không xem Tô Tinh Thần là sự tồn tại có uy hiếp.

Vì thế Tô Tinh Thần để hai mẹ con chúng ở trong phòng nghỉ ngơi, bản thân cậu thì ra ngoài sân đóng gói quả chi nhót để sáng sớm mai đi gửi hàng hỏa tốc.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tinh Thần mang khỉ mẹ cùng khỉ con lên núi, thuận tiện quay video tạm biệt, chỉ thấy hai mẹ con khỉ được thả ra chạy một đoạn rồi leo lên cây nhìn Tô Tinh Thần.

Lo lắng chúng ở đây sẽ gặp phải nguy hiểm, Tô Tinh Thần giống như kẻ ngốc giơ tay reo hò: "Mau trở vào trong núi đi! Tạm biệt!"

Hai bên đối mặt một lúc lâu, sau đó Tô Tinh Thần xoay người rời đi.

Bạn mạng nhìn thấy video cậu đăng lúc sáng sớm liền rối rít dặn dò cậu phải cẩn thận, tránh gặp phải con trăn gấm kia.

Người Đưa Đò Khốc Khốc: Từ hôm qua vẫn luôn chú ý, cậu trai streamer này thực hiền lành a, cảm giác không giống những người ở xung quanh tôi.

Nghe Mà Nát Tâm 2: Dù sao tuổi cũng còn nhỏ, chưa trải qua bầu không khí u ám của xã hội, như vậy cũng tốt, hi vọng streamer có thể tiếp tục giữ vững.

Hảo Danh Cũng Để Heo Chọn: Như vậy ở trong xã hội rất dễ bị thua thiệt đi? Có nhiều người bình luận đúng là đứng nói chuyện không sợ đau thắt lưng, nếu sau này người ta không làm như vậy nữa thì mấy người có cảm thấy người ta trở nên xấu xa không? Khỏi cần phải nói, nhất định là vậy.

Đông Mộc Vũ Vũ: Đúng vậy, đã thấy qua rất nhiều người bản tính kinh tởm, càng lúc lại càng thích dạng con trai hiền lành không thích tranh giành này, nếu là tôi, tôi cũng nguyện ý vứt bỏ cuộc sống thành phố về quê làm ruộng ẩn cư.

Trong khu bình luận có đủ ý kiến rối ren, tranh luận kịch liệt.

Tô Tinh Thần ngược lại không nghĩ nhiều, sau khi về đến nhà thì lập tức lái xe ra ngoài, tranh thủ trước giữa trưa gửi xong số hàng cho bạn mạng, sau đó vội vàng mua một ít nguyên liệu nấu ăn quay trở về thôn.

Quẹo vào nhà chú Ngưu, Tô Tinh Thần đưa số quả chi nhót cùng mâm xôi còn dư lại cho ông cụ nếm thử.

Chú Ngưu thấy mấy loại quả rừng quen thuộc này thì gương mặt ngăm đen phủ đầy nếp nhăn lộ ra bất đắc dĩ: "Con lên núi à?"

Tô Tinh Thần cười khan hai tiếng, nhìn trái nhìn phải nói: "Hắc hắc, chú Ngưu, có người muốn mua áo tơi, chú có chịu bán không ạ?"

Chú Ngưu đang làm ghế lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn đứa bé dạo này rất thường xuyên tới thăm mình: "Ai muốn mua?"

Tô Tinh Thần đơn giản giải thích: "Bây giờ có chuyện bán hàng trên mạng, chú có biết không? Ngày đó không phải con có chụp lại tác phẩm của chú sao? Sau khi con treo hình lên thì có khách muốn mua."

"Có chuyện này sao?" Chú Ngưu làm áo tơi chính vì muốn bán, có cơ hội bán dĩ nhiên đồng ý: "Mấy cái áo này chú làm một khoảng thời gian rồi, không phải mới, có người mua thì để chú làm cái mới."

"Không không không." Tô Tinh Thần vội nói: "Mấy món này cũng có thể bán được, một trăm năm mươi đồng một cái, chú thấy được không?"

Xấp xỉ gấp đôi giá tiền trước kia, con số này làm chú Ngưu giật mình, làm sao cũng không chịu bán mắc như vậy, cuối cùng quyết định một trăm đồng một cái áo tơi.

Tô Tinh Thần liền đưa tiền bán quả chi nhót vừa nhận được cho chú Ngưu, sau đó mang mười cái áo tơi chú treo trong nhà đi.

Tô Tinh Thần có chút chua xót nghĩ, hai cân quả chi nhót mọc hoang cư nhiên bằng một chiếc áo tơi chú Ngưu phải làm một ngày một đêm, thật sự làm người ta xúc động.

.13.

[14] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Giọng Của Thiếu Niên Ngó Sen Chua Ngọt

***

Thật ra chuyện mua áo tơi này Tô Tinh Thần cũng không nắm chắc, chẳng qua cậu cảm thấy nếu không có người mua thì cũng không sao.

Dù sao bán quả chi nhót được một ngàn đồng tiền cũng là một món tiền bất ngờ có được, dùng nó mua mười cái áo tơi của chú Ngưu, cậu cảm thấy thực đáng giá.

Sau khi trở về, Tô Tinh Thần tìm video lưu trong di động post lên kênh, còn viết: "Đây là ông cụ sống một mình trong thôn, hôm nay tôi tới thăm ông ấy, nếu mọi người muốn mua áo tơi mà ông ấy làm thì có thể liên hệ tôi."

Rất nhanh đã có người comt Tô Tinh Thần hỏi áo tơi này bán thế nào?

Biết được chỉ có một trăm năm mươi đồng một cái thì lập tức sảng khoái trả tiền, dù sao thì một trăm năm mươi đồng thật sự không nhiều, ở trong thành phố ăn một buổi ăn khuya còn không đủ.

Sau vài lần làm ăn, khu bình luận có người cảm khái: cậu đúng là streamer bán đồ tiện nghi nhất trong giới.

Tô Tinh Thần liền trả lời: Ha ha, bởi vì tôi vốn không muốn kiếm lời.

Lam Lam Lộ Lộ Lộ Đạt: Cậu streamer ơi, còn áo tơi không? Tôi muốn mua một cái treo ở phòng sách.

Tô Tinh Thần trả lời: Còn một cái cuối cùng, cậu tới kịp lúc a.

Hai hôm sau, khách hàng nhận được quả chi nhót gửi tới, phản hồi rất tốt, đều nói Tô Tinh Thần gói gém rất cẩn thận, trái cây nhận được không bị dập, còn rất tươi.

Lại qua hai ngày nữa, áo tơi cũng nhận được.

Tô Tinh Thần nhận được phản hồi kèm theo hình chụp của nhóm khách hàng, cậu dở khóc dở cười phát hiện bọn họ đều mua áo tơi về làm đồ trang trí...

Cũng đúng, nếu đầu năm nay còn dùng áo tơi thì mọi người đã không lên mạng mua rồi.

Tô Tinh Thần đưa mấy bức hình này cho chú Ngưu xem, chú Ngưu cười toe toét, ông cảm thấy thực tự hào, tác phẩm của mình được người khác yêu thích treo khí phái trong phòng sách như vậy.

Tô Tinh Thần cũng rất vui vẻ, số hạt giống cậu gieo vào đất mấy hôm trước đã nảy chồi non, một mảnh xanh non mươn mướt cực kỳ đáng yêu, cần phải cẩn thận yêu thương.

Lúc tưới nước buổi chiều, Tô Tinh Thần không chút keo kiệt chia sẻ hình ảnh tân sinh mệnh sức sống bừng bừng này với dân mạng.

"Xem nè mọi người, đây là ống trúc tưới nước tôi tự làm, rất thích hợp để tưới cho những cây con vừa nảy mầm, chờ chúng lớn thêm chút nữa thì phải đổi gáo lớn hơn."

Giọng nói vui vẻ ôn hòa của cậu thanh niên dưới ánh chiều tà an tĩnh trong núi rừng thông qua di động truyền vào tai người xem ở các nơi làm người ta có cảm giác chính mình bị lạc vào một cảnh giới thoải mái một cách kỳ lạ.

"Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, về nhà thôi." Tô Tinh Thần gọi.

Hai con cún con đang nối đuôi đùa giỡn rượt đuổi nhau, nghe thấy chủ nhân gọi lập tức ở bãi cỏ đằng xa vui sướng chạy tới.

O Cuộc Sống Không Có Ý Nghĩa O: Hắc hắc, chữa lành quá tuyệt vời, đây chính là cuộc sống mà tôi vẫn luôn hướng tới a.

Khoai Tây Trái Tim: "Thật tốt quá, thật hâm hộ thật thích!

Anh trai Khoai Tây lập trình viên này tựa hồ là người không thiếu tiền, hôm nay lại tặng cho Tô Tinh Thần gói lễ vật 200 NDT.

Kết quả Tô Tinh Thần thực thẳng thắn nói: "Cám ơn bạn đã tặng lễ vật, thế nhưng sau này đừng tặng nữa, bởi vì công ty nền tảng có tính tiền hoa hồng, phần lớn đều bị công ty thu đi, tôi không nhận được bao nhiêu."

Những lời này vừa nói ra thì người xem livestream liền biết cậu trai streamer này thực sự không phải vì tiền mới livestream, lại càng chú ý tới cậu hơn.

Mấy ngày nay Tô Tinh Thần sửa sang lại bãi đất trống trước và sau nhà, chuẩn bị trồng hoa cỏ cây cối, có lẽ có thể trồng một vườn hoa xinh đẹp?

Quy mô công trình khá lớn, có lẽ phải hao tốn nửa năm một năm cũng không biết được.

Mà Tô Tinh Thần không nghĩ nhiều như vậy, dù sao hiện giờ cũng rảnh rỗi, tìm chút chuyện làm để cuộc sống của mình phong phú no đủ hơn, như vậy sẽ không suy nghĩ nhiều nữa.

S thị, Du tổng tài vì trò chơi mới ra mắt mà bận tới bể đầu sứt trán, sau khi Ma Vực Online chính thức open beta mới thở phào một hơi.

Đồng thời còn phải cám ơn vị thần bí chưa từng vắng mặt kia, mỗi ngày đều đưa cơm ba bữa cùng bữa khuya cho anh, thậm chí.... còn giúp anh dọn dẹp phòng ốc?

Do Phong Hành cảm thấy có chút ý tứ, trong lòng thầm đặt một nickname cho đối phương, gọi là cô gái ốc đồng đi.

Dù sao thì xú nam nhân chắc chắn sẽ không có tâm tư quét dọn nấu cơm lấy lòng một tên xú nam nhân khác. [đàn ông thúi]

Sau khi Ma Vực Online chính thức open beta thì lập tức tràn vào một lượng lớn người chơi, dẫn tới sever bị đầy, mỗi lần login đều phải xếp hàng chờ.

Tô Tinh Thần ôm laptop đợi thật lâu mới có thể tạo nhân vật tên là Ngó Sen Chua Ngọt, tiến vào game.

Trước mắt chỉ mới mở khu Hoa Đông, thứ tự phân biệt là Thiên Địa Vô Cực, Nhất Phương Thanh Uyên, Nguyệt Vũ Thần Huy, còn có Phi Tuyền Minh Ngọc, tổng cộng bốn khu.

Nhìn tên đã biết đây là một trò chơi phong cách tiên ma cổ xưa, phong cảnh xinh đẹp huyền ảo, nhân vật tinh xảo linh động, tự nhiên cũng có không ít nội dung rung động tâm can.

Không quản là tiên ma tranh chấp hay hận yêu của tuấn nam mỹ nữ, hết thảy đều có trong Ma Vực Online.

"Wow, phong cảnh quả nhiên rất đẹp." Tô Tinh Thần vừa đăng ký vừa thầm than thở.

Nhân vật bị cậu điều khiển là một nam đạo tu mặt mũi thanh tú, trên người mặc đạo bào bình thường màu xanh da trời sậm màu, bên hông đeo một thanh bội kiếm không có bất cứ thuộc tính cộng thêm nào, tay cầm một cây phất trần cũng không có thuộc tính cộng thêm.

Đây chính là vũ khí của đạo tu, một dùng để công kích, một dùng để phụ trợ. Nói cách khác, đạo tu xông tới thì có thể giết địch, lùi lại thì có thể làm vú em, thế nhưng nào có chuyện tốt như vậy.

Đạo tu một thân kiêm hai chức vụ, hai thứ đều ổn nhưng lại không tinh thông, có thể nói là một chart nhân vật khá gân gà.

Chỉ có mấy kẻ tay mơ mới tiếp xúc với trò chơi mới chọn chức nghiệp đạo tu rác rưởi này.

Tô –tiểu rác rưởi- Tinh Thần hoàn toàn không biết chuyện này, cậu cảm thấy đạo tu rất tốt, có thể vừa tự buff cho mình vừa có thể đánh nhau.

Tiểu đạo tu rác rưởi không có gì đặc biệt phất phơ phất trần hì hục chạy nhiệm vụ sơ cấp, ước chừng nửa giờ cuối cùng cũng up lên được lv 15, có thể cùng người chơi khác tổ đội đánh quái!

[Hệ Thống]: Người chơi Vân Phi Dương mời bạn tổ đội, đồng ý or từ chối.

Trên màn hình nảy ra khung thông báo để người chơi lựa chọn.

Tô Tinh Thần không có chứng mau quên, cũng không có chứng mất trí nhớ hay gián đoạn tạm thời.

Thấy ba chữ 'Vân Phi Dương' thì trên gương mặt tuấn tú lộ ra chút ngạc nhiên, này hình như là nhân vật trong game của chủ nhà, sao lại mời người mới như cậu tổ đội?

Có chút kỳ quái.

Thế nhưng Tô Tinh Thần không có lý do cự tuyệt.

Tô Tinh Thần nhấn đồng ý, mở cửa sổ đội ngũ thì không ngoài dự kiến nhìn thấy một ma tộc uy phong lẫm lẫm, mặt mũi tuấn mỹ, cặp mắt đỏ thẫm, tóc dài buộc lện gọn gàng sạch sẽ, trên người mặc áo bào rộng màu đen có hoa văn chìm, tay cầm tam xoa kích, chân mang giày ống có thuộc tính nhìn cực kỳ trâu bò.

[Đội Ngũ] Vân Phi Dương: Ngó Sen Chua Ngọt?

[Đội Ngũ] Ngó Sen Chua Ngọt: Oh, anh biết tôi à?

Ngoài mặt ổn định nhưng trong lòng cực kỳ chột dạ, Tô Tinh Thần lập tức nghĩ tới chuyện xấu mà mình gây ra trên diễn đàn, chẳng lẽ mình bị đối phương phát hiện nên tới vấn tội....

Cậu thật hối hận, đáng ra cậu nên đổi ID mới rồi hãy đi lang thang a.

[Đội Ngũ] Vân Phi Dương: Người ở trên diễn đàn nói tôi trẻ tuổi đẹp trai lại có tiền có phải là cậu không?

Tô Tinh Thần nhìn dòng chữ, trước mắt tối sầm, suýt chút nữa đã ngất đi.... quả nhiên là tới vấn tội, thế nhưng cậu thật sự không hiểu nỗi, cư nhiên lại có thể gặp mặt, có phải có chút không khoa học không?

[Đội Ngũ] Ngó Sen Chua Ngọt: Thật xin lỗi, tôi không cố ý...

[Đội Ngũ] Vân Phi Dương: Hử? Nói xin lỗi làm gì, tôi chỉ muốn hỏi, cậu làm sao biết tôi trẻ tuổi đẹp trai lại có tiền? Biết tôi là ai à?

[Đội Ngũ] Ngó Sen Chua Ngọt: Ách, không biết.

Gặp chủ nhà trong trò chơi, lại còn trực tiếp nói chuyện, cảm giác này đối với Tô Tinh Thần thật sự có chút huyền huyễn lại có chút cảm khái, duyên phận của hai người có phải hơi tốt quá không?

Nếu là một nam một nữ thì đã có thể làm tình lữ rồi a?

Bất quá nếu là hai nam thì có thể coi là bạn đi.

Chuyện chủ nhà không thích ăn cay, Tô Tinh Thần cảm thấy mình có thể chịu đựng được.

[Đội Ngũ] Vân Phi Dương: Vậy chỉ là nói đại thôi?

[Đội Ngũ] Ngó Sen Chua Ngọt: Ừm.

Phản ứng lạnh nhạt, Du Phong Hành nhíu mày, vị Ngó Sen Chua Ngọt này quả thực có chút khó hiểu, lại còn có tình tình cao lãnh thuần túy.

[Đội Ngũ] Vân Phi Dương: Cần dẫn không?

Vừa vặn, anh cũng là người cao lãnh.

[Đội Ngũ] Ngó Sen Chua Ngọt: Oh.

[Đội Ngũ] Vân Phi Dương: ...

Tô – tiểu rác rưởi cao lãnh- Tinh Thần, kỳ thật cũng không phải cao lãnh gì, chẳng qua cậu cảm thấy... nói nhiều lỗi nhiều, không bằng nói ít.

Mà Du Phong Hành sở dĩ bắt chó đi cày, chủ động đề nghị dẫn một người mới LV 15 chỉ vì hai nguyên nhân không bình thường, một là có hảo cảm với ID của con gà mới này, hai là con như báo đáp đối phương đã lên tiếng bảo vệ anh.

Liền dẫn một lần, sau này không liên hệ nữa.

[Đội Ngũ] Vân Phi Dương: Đuổi kịp.

[Đội Ngũ] Ngó Sen Chua Ngọt: Oh.

Tiểu đạo tu tiên phong đạo cốt vạt áo tung bay đi theo ma tộc cao lớn ở phía trước chạy một đoạn, dành chút thời gian gõ chữ hỏi: Anh không hỏi tôi làm nhiệm vụ gì à?

Du Phong Hành đi ở phía trước thầm nghĩ trong đầu, toàn bộ Ma Vực này là thiên hạ của tôi, còn cần hỏi sao...

Thế nhưng đầu ngón tay lại gõ vài chữ: Cậu nói đi.

Tô Tinh Thần thao tác một chút, phát hiện mình thật không hổ là tiểu rác rưởi, mỗi khi gõ chữ sẽ không thể khống chế nhân vật: Hay là anh lên YY đi, tôi nói chuyện cho dễ.

Sau đó lại gõ thêm một câu: Tay tôi hơi cùi bắp.

Du Phong Hành theo bản năng nhíu mày, phải biết ID này anh chưa từng lộ diện cũng chưa từng lộ âm thanh.

Ngó Sen Chua Ngọt: Nếu anh cảm thấy phiền quá thì thôi, tôi từ từ làm cũng được.

Du Phong Hành nhìn ra được đối phương không phải nói khách khí với mình.

"Không sao." Anh quăng một dãy số phòng: "Cậu vào đi."

Không lâu sau, một ID trò chơi tiến vào phòng, Du Phong Hành mở mic nói: "Nghe thấy không?"

Tô Tinh Thần chỉnh mic nói: "Nghe rồi."

Qua thật lâu bên kia không nói thêm gì, Tô Tinh Thần không khỏi hỏi: "Vân Phi Dương, anh nghe thấy không?"

Du Phong Hành ngoáy ngoáy tai, ấn tượng cao lãnh về Ngó Sen Chua Ngọt hoàn toàn bị quét sạch: "Uhm, nghe thấy, cậu mấy tuổi rồi?"

Tô Tinh Thần: "..."

Tô Tinh Thần bị hỏi có chút sửng sốt.

Nghĩ lại thì đối phương thật sự không phải hỏi cậu cấp mấy là mà là mấy tuổi.

Lúc cậu còn mờ mịt, bên kia đã thực nghiêm túc nói: "Tiểu học hay trung học? Nếu là học sinh tiểu học thì chú không kéo con chơi game đâu cậu bé, mau mau tắt máy tính làm bài tập đi."

Làm một người chế tác trò chơi, Du tổng tài rất nghiêm túc.

.o.

[Tác giả] Tô Tinh Thần: ? ? ?

.14.

[15] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Vân Phi Dương Là Rác Rưởi, Bỏ Qua Cho Tôi Đi

***

Âm thanh của Tô Tinh Thần ngoài thực tế trong trẻo dễ nghe, không làm người ta cảm thấy tuổi tác và tướng mạo không phù hợp, nhưng khi cách biệt 25 thứ nguyên trên internet, người quen biết thì không cảm thấy có gì không ổn, thế nhưng người xa lạ hoàn toàn chưa từng gặp mặt sẽ cảm thấy âm thanh này là một người còn nhỏ tuổi.

Từ nhỏ đến lớn Tô Tinh Thần rất ít khi gặp phải chuyện thế này, vì thế cậu khá sửng sốt.

"Xin hỏi, tiếng của tôi nghe rất giống học sinh tiểu học à?" Tô Tinh Thần hỏi.

Từ câu hỏi của Tô Tinh Thần, Du Phong Hành liền biết đáp án, nhất định là anh đã hiểu nhầm, thế nhưng lại không có ý thừa nhận: "Ừ, bản thân cậu không biết à?"

Gân trán Tô Tinh Thần khẽ giật giật, thầm nghĩ, quả thực không biết: "Xin lỗi, tôi là sinh viên, năm nay mười chín tuổi rồi chú à."

Du Phong Hành ngoài cười nhưng tâm không cười nhếch khóe miệng, không so đo với câu nói móc của cậu em nhỏ này: "Vậy còn cần tôi kéo nữa không? Sinh viên."

Tô Tinh Thần: "..."

Tô Tinh Thần do dự, không nói gì.

Thật ra cậu không hề muốn làm phiền người khác, thế nhưng đã tới rồi lại rời đi sẽ có cảm giác không lịch sự, thậm chí còn có ấn tượng quái gở không chịu hợp tác.

Cậu nhỏ giọng nói: "Nếu anh không cảm thấy phiền toái."

Du Phong Hành nói thẳng: "Không có gì phiền hay không phiền cả, tôi kéo cậu môt lần là muốn cám ơn cậu đã quản việc của người khác."

Tô Tinh Thần kinh ngạc, thật sự bị khả năng độc miệng của chủ nhà dọa tới ngây người.

"Mau nói nhiệm vụ." Du Phong Hành nói.

"Được rồi..." Tô Tinh Thần cố đè nén ưu tư không thoải mái kia, thu hồi ý niệm muốn cự tuyệt đề nghị của đối phương, lấy tinh thần chuyên chú chơi game.

Dù sao đối phương cũng nói rồi, chỉ một lần mà thôi.

Tô Tinh Thần vừa chạy sau lưng Du Phong Hành vừa lẳng lặng nghĩ, mình xem đối phương là bạn mà bảo hộ, thế nhưng đối phương không biết cũng căn bản không cần.

Bây giờ thì cậu đã biết rồi, sau này sẽ không xen vào chuyện của chủ nhà nữa, cho dù đối phương bị mắng khó nghe thế nào cũng không để ý.

Còn nữa, buổi tối cũng không làm thức ăn khuya.

"Cậu đứng ở nơi này, đừng lộn xộn, chờ tôi đánh xong thì nhặt thẻ." Du Phong Hành lạnh nhạt phân phó, vì thế anh cũng không nhìn thấy tiểu đạo tu quần áo màu xám đứng cách đó xa xa căn bản không hề có ý niệm tới gần.

"Oh." Tô Tinh Thần lười biếng đáp, sau đó liền đứng ở gần đó trơ mắt nhìn thanh kinh nghiệm của mình tăng vun vút.

Này có lẽ là chênh lệch của cấp bậc cao cùng tiểu rác rưởi đi.

"! !" Chỉ cần đứng im bất động là thăng cấp!

Này cũng quá sảng khoái đi?

Tô Tinh Thần nhìn thuộc tính nhân vật, thấy thanh exp cơ hồ gần full thì vội vàng nói với Du Phong Hành đang định thu công: "Đừng có ngừng nha, đánh thêm chút nữa đi, chỉ còn kém một chút là có thể up Lv rồi..."

Du Phong Hành đang chuẩn bị thu công thì trượt tay khỏi bàn phím, suýt chút nữa đã chết tươi giữa đám tiểu quái Lv 2x 3x.

"Khụ khụ...." Nếu cậu nhóc này không phải học sinh tiểu học, anh sẽ bỏ thuốc, ông chủ Du mặt không biến sắc nghĩ.

Tô Tinh Thần kỳ quái hỏi: "Vân Phi Dương, sao anh không đánh?"

Ông chủ Du không có cách nào, chỉ đành nâng tam xoa kích đầy khí khái đầy suất khí của mình tiếp tục đánh heo núi.

Rất tốt, kinh nghiệm lại bắt đầu tăng lên, nếm trải được hương vị trò chơi, Tô Tinh Thần thầm vui mừng trong lòng sau đó điều khiển tiểu rác rưởi, à không tiểu đạo tu bận rộn chạy khắp núi nhặt thẻ nhiệm vụ rơi từ người heo rừng.

Tổng cộng cần ba mươi thẻ là hoàn thành nhiệm vụ.

"Xong rồi!" Âm thanh trong trẻo của Tô Tinh Thần truyền tới đánh thức thanh niên ma tộc đang chết lặng hành xác lũ heo rừng.

"Nhiệm vụ tiếp theo là giúp La Sát Nữ tìm tín vật đã đánh mất..." Âm thanh tràn đầy sức sống của Tô Tinh Thần vang vọng trong phòng, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất chuyện không vui vừa nãy: "Vân Phi Dương, anh nói xem nên đi tìm tín vật trước hay trở về Huyết Nguyệt thành trả nhiệm vụ trước?"

Du Phong Hành nhàn nhạt nói: "Cả hai nhiệm vụ đều phải về Huyết Nguyệt thành trả nhiệm vụ, kẻ ngu cũng biết phải đi tìm tín vật trước đi?"

Tô Tinh Thần nghẹn, buồn buồn nói: "Oh."

Đúng rồi, thăng cấp làm cậu vui tới mờ mắt, quên đi người trước mắt không phải là bạn nhỏ của mình mà là một người độc miệng nhất thời nổi lòng bố thí kéo mình mà thôi.

Được rồi.

Trong quá trình đi tìm tín vật của La Sát Nữ, Tô Tinh Thần liền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm bám theo, chỉ xem đối phương là một người xa lạ vô tình gặp gỡ, không còn lộ ra ý gần gũi.

Du Phong Hành dọc đường đi dọn dẹp quái vật làm Tô Tinh Thần ở trong đội nhận được thêm không ít kinh nghiệm.

Thế nhưng trong phòng YY an tĩnh cực kỳ không khỏi làm Du Phong Hành hoài nghi tai nghe của mình có phải bị hư hay không.

"Alo?" Anh thử thăm dò gọi một tiếng.

"Hử?" Tai nghe lập tức vang lên âm thanh nghi hoặc của đối phương.

"..." Du Phong Hành âm trầm hỏi: "Mệt rồi à? Vậy đừng chơi nữa."

Tô Tinh Thần thật ra không mệt, thế nhưng vẫn biết thời biết thế gật đầu: "Oh, hôm nay cám ơn anh." Tiếp đó do dự nói: "...ngủ ngon?"

Du Phong Hành: "Ngủ ngon."

Tô Tinh Thần rời khỏi phòng YY, sau đó lấy tai nghe xuống, vừa xoa tai vừa sững sờ, qua một chốc sau mới điều khiển 'Ngó Sen Chua Ngọt' đi hoàn thành nhiệm vụ tín vật.

Đúng vậy, bây giờ chỉ mới hơn chín giờ tối, Tô Tinh Thần không cảm thấy mệt, ngược lại đang rất hứng thú với trò chơi.

Ngẫm lại thì để người khác kéo mình chỉ là một loại treo máy biến thể mà thôi, mặc dù có thể không làm mà hưởng, thăng cấp nhanh chóng, thế nhưng trò chơi vui là ở chỗ có thể thể nghiệm từng ly từng tí trong game.

Vì thế một mình chậm rãi mày mò cũng rất tốt, Tô Tinh Thần nghĩ.

Du Phong Hành nhìn phòng YY trống rỗng, nhất thời không biết nên làm gì.

Chờ hồi phục lại tinh thần, anh phát hiện mình đã tới Hà Úy Điện, là nơi cất giấu tín vật của La Sát Nữ...

Hơn nữa nơi này không phải chỉ có một mình anh, còn có một bóng dáng nhỏ gầy đang hì hục chạy tới, này không phải là cậu nhóc sinh viên nói mệt muốn đi ngủ sao?

[Phụ Cận] Vân Phi Dương: "Mệt? Muốn đi ngủ? Hử?

Lúc này Tô Tinh Thần cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn màu đen đầy tà mị đứng ở phía trên mục tiêu mà mình muốn.

Được bầu không khí âm u ở Hà Úy Điện phụ trợ, ma tộc này lại càng quỷ dị đáng sợ hơn.

[Phụ Cận] Ngó Sen Chua Ngọt: ...

Tô Tinh Thần không biết nên nói gì, cũng không thể nói trùng hợp quá đi?

Ngay lúc cậu định mượn cớ để đánh vỡ bế tắc thì nhân vật của đối phương chợt động, tam xoa kích vung lên...

Không phải chứ?

Tô Tinh Thần run lên, theo bản năng cảm thấy sợ hãi, cho rằng đối phương muốn làm thịt mình.

[Phụ Cận] Vân Phi Dương: Đứng ngớ ra đó làm gì, mau tới nhặt tín vật.

Hóa ra thanh niên ma tộc kia chỉ giật giật thân mình mà thôi chứ không phải muốn phát động công kích.

[Phụ Cận] Ngó Sen Chua Ngọt: Oh.

Tô Tinh Thần lấy lại bình tĩnh, bước lên bậc thềm đi tới trước mặt con chim phượng hoàng sau lưng thanh niên, nhặt lấy tín vật.

[Phụ Cận] Ngó Sen Chua Ngọt: Kia cám ơn anh, tôi đi.

Cậu xoay người bước xuống đài, bỏ đi thực tiêu sái.

Trở lại Huyết Nguyệt thành, giao hai nhiệm vụ, thanh kinh nghiệm một lần nữa đầy ắp, đạt tới cấp 25.

Nghe nói sau khi lên cấp 30 thì có thể kết đội với người chơi khác đi phụ bản, mỗi lần sẽ nhận được rất nhiều kinh nghiệm, đó thật sự là cám dỗ làm người ta động lòng, vì thế Tô Tinh Thần quyết định không off, trước tiên phải để nick rác của mình đạt tới cấp 30.

Người chơi game lâu ngày đều biết những cấp độ đầu thăng cấp là việc rất đơn giản, thế nhưng càng về sau lại càng khó hơn, bất quá cũng càng chơi vui hơn.

Vì thế giai đoạn đầu sẽ có rất nhiều người tìm người luyện nick thay, thăng cấp nhanh chóng.

Chỉ có Tô Tinh Thần vừa không chịu bỏ tiền thuê người vừa không có bạn bè nâng đỡ, chỉ có thể hì hục hì hục một mình chạy nhiệm vụ.

....vấn đề là cậu thực hứng thú.

Gì mà tới Đọa Tiên Nhai thu thập tiên hồn, tới Lưu Đan Hà giết thủy quỷ, tới Ảnh Chiếu sơn trang thăm dò tin tức, Tô Tinh Thần đều cảm thấy thú vị.

Hơn nữa cậu còn đọc xong nội dung tình tiết vở kịch rồi mới đi làm nhiệm vụ.

Người chơi nghiêm túc như vậy, hiện giờ thật hiếm có.

Làm xong số nhiệm vụ kia, lúc này nhân vật trong game của Tô Tinh Thần đã đạt tới cấp 30, có thể học tâm pháp môn phái, võ công bí tịch, thế nhưng cần phải tiêu hao tiền vàng cùng giá trị kinh nghiệm.

Phải gia tăng thực lực của mình mới có cơ hội gia nhập đoàn đội tương đối tốt.

Bằng không đội trưởng vừa mở thông tin lên sẽ không chút khách khí đá bạn ra khỏi đội.

Tô Tinh Thần nghèo khố rách áo ôm, trong túi chỉ có vài đồng vàng, mua tâm pháp võ công cùng mana còn không đủ, chỉ có thể tạm kiềm chế tâm tư đi phó bản, trước tiên rời khỏi thành làm vài nhiệm vụ kiếm chút tiền.

Vừa mới truyền tống tới khu dã ngoại, còn chưa kịp nhìn rõ thì Tô Tinh Thần đã thấy màn hình u ám, nhân vật của cậu ngã bẹp xuống đất không dậy nổi, tựa hồ vừa mới bị người ta giết.

Cậu mờ mịt, sao lại bị giết chứ?

Chẳng lẽ giết nhầm?

Tô Tinh Thần chỉ có thể nghĩ tới cách giải thích này, cậu mở danh sách kẻ thù, nhìn thấy người giết cậu là một kiếm tu Lv 50 tên là Giết Ma.

Tô Tinh Thần nằm dưới đất không sống lại, chỉ gõ chữ hỏi rõ tình huống.

[Phụ Cận] Ngó Sen Chua Ngọt: Bạn Giết Ma gì đó ơi, có phải bạn giết nhầm người không?

[Phụ Cận] Giết Ma: Không nhầm, ông đây giết chính là mày.

Vị nam kiếm tu này giết tiểu đạo tu da dòn thịt mỏng cấp 30 xong thì vẫn thủ tại chỗ, không rời đi.

[Phụ Cận] Ngó Sen Chua Ngọt: Bạn có nhầm gì không? Tôi với bạn không thù không oán, bạn giết tôi làm gì?

Tô Tinh Thần lại càng ngơ ngác hơn.

[Phụ Cận] Giết Ma: Mày là bạn của Vân Phi Dương đúng không? Đừng có ngụy biện, ông tận mắt thấy nó kéo mày đi làm nhiệm vụ, ha hả.

Tô Tinh Thần hiểu ra, hóa ra mình bị vạ lây, mà vị chủ nhà kia tựa hồ có không ít thù hận, kẻ thù cơ hồ có khắp thiên hạ, ai ai cũng ghét...

Chuyện gì đây a?

[Phụ Cận] Ngó Sen Chua Ngọt: Vân Phi Dương làm gì mà mọi người lại ghét anh ta như vậy?

Đối mặt với câu hỏi tràn đầy hiếu kỳ của tiểu đạo tu, Giết Ma cảm thấy thực cáu kỉnh, không phải người này nên thở hồng hộc phẫn nộ báo cho Vân Phi Dương chạy tới báo thù mới đúng sao?

[Phụ Cận] Giết Ma: Cút! Ông đây không rảnh tám chuyện với mày, mau nói một tiếng Vân Phi Dương là rác rưởi, như vậy tao sẽ bỏ qua cho mày.

[Phụ Cận] Ngó Sen Chua Ngọt: Vân Phi Dương là rác rưởi, bỏ qua cho tôi đi.

[Phụ Cận] Giết Ma: ...

Giết Ma phát điên, tại sao thằng nhóc này không có chút cốt khí nào hết vậy? Tình nghĩa bạn bè đâu rồi chứ?

Dễ dàng khuất phục như vậy làm hắn chẳng có chút thành tựu nào, cũng chả hả giận nổi! Ngược lại còn ôm một bụng tức!

.o.

[tác giả] Tô Tinh Thần: tôi là tiểu rác rưởi không có cốt khí

.15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien