Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[19.20.21] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[19] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Xấp Tiền & Giấy Ghi Chú

***

Tổng tài vốn có thói quen nói một là một trên thị trường, tạm thời không ý thức được mình đã chọc giận đối phương thế nào.

Chỉ thực tự nhiên gõ chữ: Acc đạo tu Lv 30 cũng giống như chai nước suối bên đường, mặc dù có thể nhặt về nhưng chỉ đáng giá năm đồng tiền, nhiều không nhiều, ít không ít.

Vân Phi Dương: Nếu cậu cần, tôi có thể giúp cậu luyện một acc ma tộc, ma tộc mới là vương giả Ma Vực.

Nhìn tới đây, Tô Tinh Thần đã giận tới mức không muốn nói chuyện với người này nữa.

"Anh mới là chai nước suối..." Chủ nhà đáng ghét lại còn độc miệng, dựa vào cái gì nói acc người ta chỉ đáng giá năm đồng tiền?

Tô Tinh Thần cắn môi, ngón tay nhấn chuột nặng nề click vào nút xóa bạn tốt, đến khi ngón tay trắng bệch mới ý thức được tâm tình mình mất khống chế.

Tô Tinh Thần rốt cuộc biết vì sao mỗi lần đối mặt với chủ nhà mình lại mất đi tâm tính bình thường, thậm chí khó tiếp nhận thái độ tồi tệ của chủ nhà dành cho mình.... là vì cậu thật lòng muốn làm bạn với chủ nhà.

Đáng tiếc đối phương tựa hồ không có suy nghĩ này...

Đó chính là nguyên nhân làm Tô Tinh Thần mất hứng.

"Thôi vậy." Bằng hữu có thể gặp không thể cầu, đạo lý này Tô Tinh Thần dĩ nhiên hiểu, vì thế cậu thuyết phục chính mình dùng tâm tình bình thường để đối đãi với chủ nhà.

Vì thế sau khi thu hồi ý niệm xóa bạn bè, Tô Tinh Thần gõ một hàng chữ: Cám ơn anh, thế nhưng tôi không cần anh luyện acc giúp tôi, tôi phải đi làm nhiệm vụ, tạm biệt.

Du Phong Hành trơ mắt nhìn tiểu đạo tu rời đi ngay trước mặt mình, ngón tay gõ bàn phím hơi khựng lại, có chút kinh ngạc.

Nhưng nếu cứ để tiểu đạo tu rời đi như vậy thì tuyệt đối không phải phong cách Du Phong Hành.

Chỉ một chốc sau, tiểu đạo tu nhận được yêu cầu giao dịch từ thanh niên ma tộc, cậu mở ra xem thì thấy là 500 đồng vàng, còn có vài món đồ quý giá.

Tô Tinh Thần cảm thấy thực cạn lời, chủ nhà đưa nhiều đồ quý như vậy cho cậu để làm gì?

Vì thế cậu cự tuyệt giao dịch.

Lại một lần nữa bị cự tuyệt, Du đại tổng tài mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm thông báo của hệ thống, không làm gì nữa, hai tay rời bàn phím, dựa vào ghế châm một điếu thuốc.

Cứ vậy tầm mười phút.

Vân Phi Dương: Nếu tôi là cậu, tôi sẽ chờ nhiệt độ qua rồi mới lên mạng.

Tiểu đạo tu khá phản cảm với mình, cho dù Du Phong Hành là người chết cũng cảm giác được.

Vì thế nói xong câu này, anh liền điều khiển nhân vật chạy tới nơi khác.

Củ Sen Chua Ngọt: Cám ơn anh nhắc nhở, Vân Phi Dương.

Phần PM mật này vẫn luôn nằm trong list đối thoạt của Vân Phi Dương, không bị mở ra xem.

Trên đường làm nhiệm vụ, Tô Tinh Thần quả nhiên bị không ít người quấy rầy, cậu quyết định nghe theo đề nghị của chủ nhà, tạm thời từ bỏ ý niệm chơi game, chờ qua một đoạn thời gian ID Củ Sen Chua Ngọt của mình hạ nhiệt rồi mới chơi lại.

Vừa vặn lúc này Du tổng tài mở xem tin tức của tiểu đạo tu, tận mắt nhìn thấy avatar của tiểu đạo tu từ sáng chói biến thành xám tro.

Tâm tình Du Phong Hành khó hiểu có chút phiền não, lại không khỏi lẩm bẩm: "Thật nghe lời."

"Hắt xì!" Bị nhắc tới, Tô Tinh Thần hắt xì lần thứ hai trong ngày, lo lắng mình bị cảm mạo, cậu lén lút tìm kiếm hòm thuốc ở trong phòng.

Kết quả ngay cả rễ bản lam (vị thuốc bắc) cũng không tìm được.

"..."

Tô Tinh Thần chỉ có thể vào bếp, cắt hai lát gừng ngâm vào nước, lại thêm hai muỗng đường đỏ.

Sau khi uống xong thì thấy cả người thật ấm áp, gò má cũng ấm nóng một chút.

Sau đó Tô Tinh Thần đi ngủ.

Mà bên S thị, Du Phong Hành tự pha một bình hồng trà đậm, uống hết ly này tới ly khác, cố ngăn cản cơn buồn ngủ lặng lẽ ập tới.

Du Phong Hành chưa muốn ngủ.

Không phải anh không ngủ được.... mà vì anh chán ghét cơn ác mộng âm hồn bất tán kia, đoạn thời gian trước không biết vì sao biến mất một khoảng thời gian, tối hôm qua lại tiếp tục trở lại dây dưa.

Chuyện này làm Du Phong Hành cực kỳ phiền não, đồng thời tra cứu nguyên nhân mấy hôm trước mình không bị ác mộng đánh thức.

Thế nhưng vô luận Du Phong Hành nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra điểm nào đặc biệt.

Thuốc lá liên tục hút vài điếu, nam nhân mặt mũi tuấn mỹ nhưng cực kỳ âm trầm, dụi tắt điếu thuốc hút được một nửa trong tay, trở về phòng ngủ.

Nửa đêm.

Tô Tinh Thần ngủ sớm một lần nữa nghe thấy tiếng mê sảng khổ sở không chịu nổi truyền ra từ phòng ngủ của chủ nhà.

"Lại thấy ác mộng sao?" Thanh niên buồn ngủ mắt lim dim từ ghế sô pha ngồi dậy dụi dụi mắt, mang dép, bước chân không quá vững vàng đi về phía phòng vệ sinh, nhúng ướt khăn bằng nước ấm, sau đó đi tới bên người chủ nhà, đắp lên mắt, làm liền một mạch.

À đúng rồi, còn phải nắm tay.

"Không sợ không sợ." Tô Tinh Thần mệt rã rời ngồi bên mép giường, còn ngáp một cái nên giọng nói mơ hồ không rõ, có vẻ đặc biệt qua quít.

Thần kỳ là mỗi lần mơ thấy ác mộng, chỉ cần nghe thấy tiếng trấn an của Tô Tinh Thần, không quản có tiêu cực biếng nhác hay không, chủ nhà sẽ ngay lập tức chuyển biến tốt.

"Ưm...." Gương mặt tuấn mỹ của chủ nhà dần thả lỏng, từ thống khổ chuyển thành thư giãn, sau đó hô hấp dần dần thả nhẹ, trong quá trình này vẫn luôn nắm chặt tay Tô Tinh Thần.

Thấy chủ nhà khó chịu như vậy, Tô Tinh Thần liền không chán ghét cái miệng cay độc của chủ nhà nữa.

Nói không chừng.... nói không chừng chủ nhà đã trải qua thống khổ không muốn người biết nên mới biến thành dáng vẻ không thích nói chuyện ở trong game.

Được rồi, mình phải bao dung một chút, thấu hiểu thống khổ của người khác cũng là giải phóng tâm tình bản thân.

Tâm cảnh của Tô Tinh Thần lập tức thông suốt: "Ngủ ngon, Vân Phi Dương." Ngay cả giọng nói cũng mang theo ánh sáng rực rỡ.

Tâm tình này tựa hồ ảnh hưởng tới Du Phong Hành đang ngủ, làm anh cảm nhận được giấc ngủ vô mộng vô lo, hoàn toàn thoải mái thả lỏng, vừa cảm giác ngủ thì đã hừng sáng.

Tỉnh.

Du Phong Hành trầm mặc nhìn trần nhà, cẩn thận nhớ lại, tối hôm qua anh hình như có nằm mơ, thế nhưng không phải ác mộng là một giấc mộng rất thoải mái.

Loại cảm giác ấm áp đó giống như bồng bềnh trên mây, làm người ta ăn một lần liền nhớ vị, muốn tìm kiếm lại.

Sau khi hưởng thụ qua cảm giác thoải mái đó lại phải rơi trở lại thực tế, trong tim lưu luyến một tia buồn bã.

Bởi vì thực tế không có gì cả, chỉ có cuộc sống làm người ta không dám lơi lỏng như cũ.

"..." Du Phong Hành than nhẹ một tiếng, tâm tình không tốt không xấu thức dậy, chuẩn bị đi làm.

Buổi sáng Tô Tinh Thần làm bữa sáng, là xôi cồi sò điệp khô đã chuẩn bị sẵn tối qua, phần nhân ngoại trừ sò khô còn có hạt bắp, cà rốt cắt hạt lựu, rau và thịt, bên ngoài dùng lá sen bọc lại, hương vị thoang thoảng đậm đà, tươi mới mọng nước.

Sò khô là nguyên liệu nấu ăn Tô Tinh Thần mang tới từ Bắc Kinh, có hơi đắt nên phân lượng không nhiều, chỉ có tác dụng tươi mới mà thôi.

Thành phẩm làm xong, ăn thật ngon.

Du Phong Hành liên tục ăn hai gói cũng không thấy ngán.

Du tổng gia tài vạn quán đột nhiên chú ý tới chỉ có vài miếng sò khô, so với thể tích của gói lá sen thì phân lượng sò quả thực quá ít.

Kết hợp với nguyên liệu nấu ăn của người thần bí, đều là nguyên liệu bình thường, chưa từng xuất hiện mấy loại đắt tiền như hải sản, dê bò, Du Phong Hành đoán, người thần bí này phỏng chừng không giàu có.

Mà người thần bí không giàu có này không biết vì nguyên nhân gì một ngày ba bữa liên tục đưa cơm cho anh.

Nghĩ tới đây, Du tổng tài có chút phiền não lẩm bẩm: "...hai ngày rồi người thần bí không làm bữa khuya."

Tô Tinh Thần đang ở nhà chú Ngưu dọn đồ dùng, mũi đột nhiên ngứa ngứa, liền nói: "Vậy con mang bàn ghế về trước, ngày mai tới lấy giường, sau đó cùng chở chú qua giúp con ráp lại."

"Ừm, quyết định như vậy." Chú Ngưu mỉm cười, mấy ngày nay ngày càng thích Tô Tinh Thần, ông giữ cậu lại nói: "Con đừng về vội như vậy, bây giờ chú đi làm cơm, ăn cơm rồi đi."

Vừa nói chú Ngưu vừa xoa xoa tay, xoay người muốn đi lấy gạo.

"Không cần, không cần đâu chú Ngưu...." Tô Tinh Thần thấy vậy vội nói: "Chờ mai chú qua bên con rồi cùng ăn cơm."

"Bây giờ con phải về à?" Chú Ngưu luyến tiếc không thôi: "Bằng không chờ một chút, chú làm cơm nhanh lắm."

"Thật sự không được." Tô Tinh Thần mỉm cười cự tuyệt, kiểm tra lại dây thừng lần cuối rồi chạy xe ba bánh quay về nhà.

"Uông uông!"

Hai con cún thấy chủ nhân quay trở lại thì không ngừng ngoắc đuôi, hưng phấn chạy theo xe ba bánh vào sân.

Tô Tinh Thần từ trên xe bước xuống, cẩn thận cởi bỏ dây thừng, mang đồ đạc từ trên xe xuống.

Cậu đặt ở ngoài sân phơi nắng chứ không gấp mang vào phòng khách lầu một.

Ghế trúc tổng cộng có ba cái, một cái bàn dài để ăn cơm, một cái tủ, bên trong có thể để thức ăn cùng vật phẩm, trên nóc cũng có thể để đồ.

Chú Ngưu làm rất tinh xảo xinh xắn, bất quá cũng có trọng lượng nhất định.

Dọn mớ gia cụ này xong, trên người Tô Tinh Thần đã rướm một tầng mồ hôi mỏng.

Tô Tinh Thần thừa dịp chủ nhà có thể đang đi làm, còn chưa về nhà để lên lầu tắm rửa sạch sẽ một phen, sau đó bắt đầu nấu cơm.

Mấy ngày qua Tô Tinh Thần đã thăm dò, chủ nhà hẳn là tộc đi làm từ 9 am đến 5 pm.

Bình thường vào cuối tuần cũng trạch ở nhà, rất ít khi ra cửa, cũng không xã giao bạn bè, hoặc là... căn bản không có bạn.

Sở dĩ Tô Tinh Thần đoán như vậy là vì di động của chủ nhà rất ít khi reo vang, cho dù có thì cũng là nói chuyện công việc.

Cơ hồ có thể xác định chủ nhà là cẩu độc thân.

À không, Tô Tinh Thần thầm nghĩ mình nói sai rồi, chủ nhà không phải cẩu độc thân, cậu mới là cẩu độc thân, chủ nhà là người đàn ông độc thân hoàng kim.

Là cái loại siêu suất.

Ngay cả tiểu rác rưởi như Tô Tinh Thần cũng nảy ra ý muốn muốn kết bạn với đối phương, có thể tưởng tượng được thực tế chủ nhà được phái nữ theo đuổi cỡ nào.

Tô Tinh Thần gật đầu, thực đồng ý với suy nghĩ của mình.

Sau đó mở tủ lạnh 'để mà không dùng' của chủ nhà, sức chứa không nhỏ, ngoại trừ vài chai rượu Âu Mỹ thì còn lại toàn bộ là nguyên liệu nấu ăn.

Trưa hôm nay Tô Tinh Thần còn số nếp ban sáng dư lại, cậu định làm bánh trôi trân châu cùng trứng xào đậu Hà Lan.

Bánh trôi trân châu phải dùng nếp, nhân thịt heo, củ mã thầy (củ năng).

Bởi vì hiện giờ không có củ mã thầy, Tô Tinh Thần thay bằng cà rốt cùng bắp cải nhuyễn, trộn đều với thịt băm, nêm chút gia vị, vo thành viên lớn nhỏ vừa phải, phủ lên một tầng nếp, thế là một bàn bánh trôi trân châu đại công cáo thành.

Trong nhà có một cái dĩa sứ tám tấc, có thể để bày hai mươi viên bánh trôi trân châu trắng tinh óng ánh.

Bỏ vào nồi hấp chín, rắc lên chút hành lá xanh biếc cắt nhỏ, vừa đẹp mắt lại vừa có ngụ ý tốt đẹp, mùi vị cũng cực kỳ thơm ngon, là món ăn tốt lành trong ngày lễ tết.

Tô Tinh Thần cũng rất thích.

Sau khi làm xong liền không nhịn được nếm thử một viên, vị nếp mềm dẻo làm thanh niên thích ăn gạo nếp híp mắt thoải mái hừ nhẹ: "Ăn ngon."

Tô Tinh Thần tăng nhanh động tác làm xong trứng xào đậu Hà Lan, chia cho vị chủ nhà có sức lăn lớn kia mười hai viên bánh trôi trân châu.

Tô Tinh Thần mở hộp đựng thức ăn chuẩn bị bày thức ăn thì phát hiện bên trong có một sấp tiền mặt chói mù mắt.....

Là một sấp NDT giá trị lớn rực rỡ chói mắt.

Tô Tinh Thần nhìn mà chậc lưỡi hít hà, chủ nhà sao cứ thích đưa tiền cho người ta thế nhỉ?

Mặc dù chủ nhà có vẻ rất có tiền, thế nhưng tiền này không thể nhận, Tô Tinh Thần nghĩ vậy, lúc đưa tay lấy sấp tiền mặt ra ngoài thì phát hiện còn có một tờ giấy.

Tô Tinh Thần mở giấy ra, đầu tiên là chữ viết như rồng bay phượng múa, đặc biệt cứng cáp, rất dễ nhìn.

Trên giấy viết: Xin hãy tiếp tục làm bữa khuya, cám ơn.

Tô Tinh Thần: "..."

Tô Tinh Thần mặt không biến đổi nghĩ, chủ nhà ngay cả giấy ghi chú hối lộ cũng làm được, kia giấy ghi chú chọn món ăn còn xa sao?

...

[tác giả] Tô Tinh Thần: Không thể cổ vũ nếp sống này.

.19.

[20] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Huyết Linh Chi Có Thể Gặp Không Thể Cầu

***

Tô Tinh Thần coi như không thấy tờ giấy ghi chú kia, cũng không thấy xấp NDT này.

Tô Tinh Thần bày cơm xong thì đặt tờ giấy cùng xấp tiền trên hộp cơm.

Buổi trưa, Du đại Boss không quản mưa gió quay trở về nhà ăn cơm, mấy ngày gần đây anh vẫn luôn ăn cơm ở nhà, nghỉ ngơi một hồi rồi đi làm.

Du Phong Hành dễ dàng nhìn thấy thứ trên hộp cơm, có chút thâm trầm nhíu mày, thầm nghĩ: Không nhận NDT? Lẽ nào muốn tiền âm phủ? (giấy tiền vàng bạc)

Tô Tinh Thần khẳng định không biết chủ nhà nghĩ như vậy, bằng không nhất định sẽ bị dọa giật mình.

Lúc này Tô Tinh Thần quần áo nón chỉnh tề, lưng đeo ba lô, chuẩn bị ra ngoài.

"Đi thôi." Thanh niên đội nón rơm nói với hai con cún, sau đó khóa cổng lại, đi lên núi.

Lần này ngoài trừ hái một ít quả mâm xôi, Tô Tinh Thần còn muốn tìm thử xem có thứ quả hoang nào ăn được hay không.

Tỷ như củ từ cùng rễ sắn, những thứ này đều là dược liệu thường thấy trên núi.

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá rậm rạp lấm tấm chiếu rọi vào người hai con cún, tạo thành cảm giác như mộng ảo.

Tô Tinh Thần mở phát sóng trực tiếp, chào hỏi mọi người: "Chào buổi chiều a mọi người, hôm nay rảnh rỗi nên tôi lại vào núi, muốn thử vận may xem có thể tìm được củ từ hay không."

Lúc này khán giả xem live cũng không nhiều, nguyên do là vì thời gian này đại đa số mọi người đều đang ngủ trưa.

Vì thế Tô Tinh Thần không nói thêm gì, đi dọc theo dòng suối nhỏ đi về phía thượng du.

Một mảng thực vật xanh mướt long lanh đột nhiên xuất hiện trước mắt người xem, sau khi streamer tiểu ca tới gần thì rất nhanh sau đó có người nhận ra tên của loại thực vật này.

Xích Danh Lỵ Hương: A! Là hoa linh lan a!

Sợ Hãi Thời Gian: Hoa lan chuông đẹp quá ~

Xích Danh Lỵ Hương: Streamer tiểu ca có thể giúp mình chụp vài tấm hình không? Mình thật sự rất thích hoa linh lan, hơn nữa còn là hoang dã, thật sự quá hiếm thấy.

Tô Tinh Thần cũng nghĩ vậy, khi thấy một mảng lớn hoa lan chuông nở rộ, nụ cười của cậu vô thức lộ ra, ôn nhu giới thiệu với mọi người: "Chúng ta gặp một mảng hoa lan chuông đang nở, rất đẹp, tôi phải chụp vài tấm hình mới được."

Trong quá trình chụp hình, âm thanh khe khẽ của Tô Tinh Thần ở trong núi đặc biệt thanh u: "Hoa lan chuông còn gọi là hoa linh lan, sơn cốc bách hợp, quân ảnh thảo, đều là những cái tên rất dễ nghe, chúng nở hoa vào tháng năm tháng sáu hàng năm, ừm, đúng rồi, ý nghĩa của hoa lan chuông là hạnh phúc tìm lại."

Xích Danh Lỵ Hương: Đúng vậy đúng vậy, rớt nước mắt, chính là hạnh phúc tìm lại, là loài hoa mà mối tình đầu đã tặng cho mình, hiện giờ bọn mình lại ở bên nhau, sau này sẽ không tách ra nữa.

Tô Tinh Thần chụp hình xong, lúc quay trở lại màn hình phát sóng trực tiếp, nhìn thấy lời nhắn của bạn mạng này liền cười nói: "Chúc mọi người nhìn thấy hoa lan chuông hôm nay nhất định sẽ có được hạnh phúc a."

Giá trị nhan đẹp mắt kết hợp với ngôn từ êm tai, phong cảnh xinh đẹp, giờ phút này vững vàng bắt lấy tâm người xem.

Trên thế giới này có lẽ có rất nhiều người đẹp mắt, người biết nói chuyện cũng nhiều, chính là giống như streamer tiểu ca, vừa đẹp lại vừa làm người ta thoải mái như vậy thật sự quá ít.

"Chúng ta tiếp tục đi thôi." Tô Tinh Thần một lần nữa để di động lên trán, lúc này chiếc mũ rơm được cầm trong tay, thỉnh thoảng quạt quạt gió hai cái.

Rễ sắn sinh trưởng ở nơi khô hanh lại không có bóng mát, những khoảng dốc nhỏ gần con suối chính là vị trí lý tưởng.

"Chúng ta tìm được rễ sắn hoang rồi." Âm thanh của streamer tiểu ca đầy vui sướng, sau đó cởi ba lô xuống, lấy ra một cái cuốc chuôi ngắn bắt đầu đào.

Hai con cún thè lưỡi một nằm bên trái một nằm bên phải, mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng, cực kỳ giống hai vị thần bảo hộ.

"Tháng năm tháng sáu là thời gian rễ sắn sinh trưởng, không phải thời điểm tốt nhất để đào rễ sắn." Tô Tinh Thần vừa lau mồ hôi vừa nói: "Tháng mười hai đến tháng hai mới là thời điểm tốt đào rễ sắn, bởi vì khi đó rễ sắn đang trong thời kỳ ngủ đông."

Tô Tinh Thần nói thêm: "Rễ sắn hoang có kích thích tố đặc biệt, có thể điều trị nội tiết, cân bằng âm dương, cân đối phủ tạng, còn có thể nâng cao năng lực cơ thể, là một loại thuốc để ăn rất tốt."

"Ừm, kích cỡ khá lớn." Lúc đang nói chuyện, Tô Tinh Thần dùng sức lôi ra một cũ rễ cắn mập mạp, gạt đi bùn đất rồi ném vào túi.

Kênh phát sóng lúc này sôi sùng sục, không ngừng hỏi streamer tiểu ca có bán rễ sắn hay không?

Thế nhưng tiểu ca chỉ mãi mê đào rễ sắn, căn bản không nghĩ tới chuyện mua bán.

"Gâu!" Đột nhiên cún con sủa một tiếng, thu hút sự chú ý của Tô Tinh Thần.

Nơi này là trong núi ẩn tàng rất nhiều nguy hiểm, Tô Tinh Thần không dám lơ là vội vàng buông thứ trong tay, nhìn qua hướng chó sủa kiểm tra: "Làm sao vậy?"

Tô Tinh Thần sửng sốt, nhếch môi cười, còn quơ quơ tay: "Oh!" Là hai mẹ con khỉ lần trước! Chúng nó đang núp trên cây nhìn về phía bên này!

Sau khi Tô Tinh Thần phất tay chào hỏi, khỉ mẹ ôm khỉ con từ trên thân cây trượt xuống, cư nhiên chạy về phía Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần sửng sốt, vui vẻ nói: "Là hai mẹ con khỉ lần trước, mọi người có còn nhớ không?"

Chỉ thấy khỉ mẹ chạy tới trước mặt Tô Tinh Thần, tìm một tảng đá ngồi xuống, giống như một vị khách không mời thấy bạn đang làm việc thì chạy tới tán gẫu vậy.

Tô Tinh Thần sờ sờ túi tiền, tìm được một viên kẹo sữa thỏ trắng đưa qua cho khỉ con ánh mắt ngập nước: "Này, cho mày đó."

Khỉ con nhút nhát nhìn kẹo, lại nhìn Tô Tinh Thần, dáng vẻ muốn đưa tay lấy lại không dám.

Lúc này khỉ mẹ giật giật miệng, tựa hồ khuyên bảo khỉ con, sau đó khỉ con lấy dũng khí vươn tay cầm lấy kẹo sữa, nhét vào trong miệng.

Tô Tinh Thần ảo não, cảm thấy đáng ra mình nên giúp khỉ con lột giấy gói kẹo...

"..." Khỉ con dùng miệng nhanh chóng phun giấy gói kẹo ra ngoài, bắt đầu vui vẻ ăn kẹo.

Tô Tinh Thần cảm thấy mình bị sự thông minh của khỉ khinh bỉ.

Tô Tinh Thần gãi gãi đầu, xoay người bỏ củ rễ sắn thứ hai vào túi.

"Khẹc khẹc." Khỉ mẹ leo tới bên chân Tô Tinh Thần, vươn tay nắm lấy ống quần cậu.

"Hử?" Tô Tinh Thần hiểu được hành động của khỉ mẹ, có chút kinh ngạc hỏi: "Mày muốn tao đi với mày hử?"

Khỉ mẹ tiếp tục nắm ống quần Tô Tinh Thần, lui về sau.

Tô Tinh Thần dở khóc dở cười, thế nhưng cũng có chút kinh ngạc, khỉ mẹ muốn dẫn mình đi đâu?

"Chờ đã, tao mang đồ theo." Tô Tinh Thần nói xong thì đeo ba lô công cụ lên lưng, xách túi rễ sắn, sau đó cùng khỉ mẹ đi xuống con dốc nhỏ, đi sâu vào trong núi.

Khán giả xem livestream cũng nhìn thấy khỉ mẹ kéo ông quần tiểu ca, nhao nhao nói con khỉ mẹ này đã thành tinh rồi, streamer tiểu ca ngàn vạn lần đừng để bị nó dụ a!

Còn trêu chọc nói khỉ mẹ coi trọng dáng dấp xinh đẹp của streamer tiểu ca, muốn dẫn cậu về làm áp trại tướng công...

Độ bổ não phong phú khủng khiếp.

Khỉ mẹ chạy rất nhanh, Tô Tinh Thần cùng hai con cún thở hồng hộc đuổi theo phía sau, thoáng cái đã biến mất trong núi rừng.

Không biết chạy bao lâu, Tô Tinh Thần cảm thấy mình sắp té xỉu tới nơi thì nhìn thấy khỉ mẹ dừng lại đứng trên một tảng đá cao cao.

Tô Tinh Thần đặt mông ngồi trên mặt đất đầy lá rụng, lấy nước trong ba lô ra uống vài ngụm, lúc này mới dễ chịu một chút.

"Này." Tô Tinh Thần dùng nắp chứa nước cho hai con cún uống.

Lúc này khỉ con lông xù cùng sáp tới, muốn xin Tô Tinh Thần nước uống.

Tô Tinh Thần vừa uy khỉ con vừa cười hỏi: "Khỉ bảo bảo, có phải bị kẹo dụ rồi không?"

Khỉ bảo bảo nghe không hiểu tiếng người, chỉ biết dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Tô Tinh Thần xoa đầu khỉ con, xoay người nhảy lên tảng đá gần đó.

Tô Tinh Thần đứng lên đuổi theo, đi qua xem thử.

Lúc này kênh trực tiếp một lần nữa nổ tung, bởi vì từ xa xa bọn nhìn thấy tựa hồ là hai cây nấm linh chi cực lớn sinh trưởng ở gần tảng đá, bên cạnh một gốc cây khô khổ lồ.

Thu Từ Miêu: Ôi trời ơi! Là linh chi à? ? !

Streamer tiểu ca đã đến gần, ngồi xổm trước hai thứ kia, người xem cơ bản đều đã xác định, không sai.

Dĩ Tâm Bách Khởi: Này là linh chi hoang dã, có thể đã sinh trưởng mấy chục năm thậm chí là trên trăm năm, có thể đã là huyết linh chi rồi, công hiệu gấp mấy chục lần loại bình thường, thích hợp nhất để bồi bổ cho các cụ lớn tuổi ốm yếu.

Chó Con Không Ăn Cá: Trời, hai cây này trị giá bao nhiêu tiền? Streamer tiểu ca phát tài rồi a.

Dĩ Tâm Bách Khởi: Linh chi hoang dã chân chính bình thường đã mấy ngàn NDT một ký, càng lâu năm lại càng đáng giá, hai cây này của streamer tiểu ca ít nhất cũng phải hai trăm ngàn. (~ 700tr vnd)

Bình Phàm Thập Niên: Hai cây này của streamer tiểu ca tuyệt đối không phải giả, là linh chính hoang dã chân chính, nếu tôi có khả năng chi ra số tiền này thì khẳng định sẽ mua.

Bên này, Tô Tinh Thần không hề biết kênh phát sóng của mình đã nổ tung.

Tô Tinh Thần ngơ ngác nhìn hai cây nấm linh chi thật lớn kia, không cám đưa tay chạm vào, cái này thật là.... nấm linh chi sao?

Thì ra khỉ mẹ dẫn cậu tới vì muốn nói cho cậu biết ở nơi này có hai cây nấm linh chi.

Tô Tinh Thần nhất thời cảm động tới đỏ vành mắt, nhìn thoáng qua khỉ mẹ ở bên cạnh, lúc này nó đang giúp khỉ con bắt rận.

"Cám ơn mày." Tô Tinh Thần chậm rãi nói, sau đó thật cẩn thận hái cây nấm linh chi thật lớn kia xuống, không biết nên để ở đâu, chỉ đành để chung với đám rễ sắn.

Tô Tinh Thần giống như đứa nhỏ nhặt được bảo bối, đặc biệt hưng phấn lại có chút lo sợ bất an.

Vì thế cậu nhanh chóng theo đường cũ mang nấm linh chi về nhà.

Tô Tinh Thần phát hiện khỉ mẹ không đi theo mình nữa thì liền quay người lại vẫy tay tạm biệt: "Tạm biệt, lần sau tao sẽ quay lại thăm hai đứa."

Lúc này ở thành phố Bắc Kinh, một cuộc điện thoại gọi tới cho một vị chủ nhiệm trẻ tuổi vừa nhậm chức ở ban ngành nào đó.

"Hàn chủ nhiệm, tôi phát hiện một thứ tốt, có lẽ hữu ích cho thân thể ông cụ nhà ngài."

Gần nhất Hàn chủ nhiệm vì thân thể cha già ngày càng hư yếu mà ăn ngủ bất an, nhận được cuộc điện thoại này mặc dù không quá tin tưởng nhưng vẫn ôm hi vọng hỏi: "Thứ tốt gì?"

Người kia nói: "Huyết linh chi hoang dã hơn trăm năm."

Hai phút sau, một đoạn video được gửi tới điện thoại Hàn chủ nhiệm, chính là video buổi phát sóng trực tiếp của Tô Tinh Thần trưa nay, vốn là người ái mộ muốn ghi lại cất giữ, kết quả lại gặp được huyết linh chi.

Hàn chủ nhiệm tên là Hàn Mộ Kha, năm nay ba mươi, làm người cẩn trọng đa nghi.

Vốn sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường như vậy.

Thế nhưng bây giờ thân thể cha già suy yếu, ăn cái gì cũng không bồi bổ nổi, mà huyết linh chi có thể gặp mà không thể cầu, mua một cây thử xem có làm sao.

"Tôi muốn phương thức liên lạc của cậu ta." Hàn Mộ Kha gọi điện cho người nọ.

.20.

[21] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Anh Đã Mập Rồi, Còn Ăn Khuya....

***

"Ách..." Người bên kia đầu dây lúng túng nói: "Hàn chủ nhiệm, không có phương thức liên lạc trực tiếp, bất quá nếu ngài muốn thì tôi lập tức hỏi."

Người này cũng không ngờ Hàn Mộ Kha lại tin tưởng mình.

Sau khi nói với đối phương mình sẽ cố gắng hết sức, người này liền gửi PM riêng cho streamer tiểu ca hái được huyết linh chi.

Nội dung cực kỳ thành khẩn, đồng thời cũng nói là giá cả không thành vấn đề.

Thực tế, rất nhiều bạn mạng nhắn tin như vậy, Tô Tinh Thần căn bản không kịp kiểm tra từng tin một.

Chỉ có thể nói vận khí của người này không tệ, PM riêng gửi cho Tô Tinh Thần được đẩy lên trên cùng, cũng nói rõ mình muốn mua linh chi để cứu trị thân thể suy yếu của một ông cụ chứ không phải yếm hàng kiếm lợi.

Tô Tinh Thần thấy vậy thì có chút do dự.

Thuyết phục Tô Tinh Thần là một câu của đối phương: Tiểu ca, ông cụ kia là lão binh đã cống hiến rất nhiều cho quốc gia, hiện giờ trong thân thể còn lưu lại một mảnh đạn, cậu hiểu không?

Đầu óc Tô Tinh Thần ong một tiếng, sau khoảnh khắc ngơ ngác thì vành mắt nóng lên: Được, nếu thật sự là vậy thì tôi không lấy tiền.

Bên kia rõ ràng sửng sốt: Không lấy tiền?

Tô Tinh Thần: Ừm, không lấy tiền. Đây là phương thức liên lạc của tôi, chúng ta nói chuyện trực tiếp.

Huyết linh chi rất trân quý, Tô Tinh Thần muốn làm rõ sự tình thật hay giả, như vậy mới dễ quyết định.

Rất nhanh một vị xưng là Hoàng tiên sinh gọi điện cho Tô Tinh Thần, hai người nói chuyện gần hai mươi phút.

Tô Tinh Thần từ Hoàng tiên sinh hiểu đơn giản được sự tích của ông cụ kia, hiện giờ cụ đang tu dưỡng ở Bắc Kinh.

"Bắc Kinh?" Tô Tinh Thần động tâm, một ý tưởng lóe lên: "Tôi cũng lớn lên ở Bắc Kinh..."

Hoàng tiên sinh mỉm cười: "Tôi biết, nghe khẩu âm của cậu là biết rồi."

Tô Tinh Thần nói: "Bất quá bây giờ tôi đang ở quê, tôi rời khỏi Bắc Kinh cũng hai mươi ngày rồi, bằng không như vầy đi, tôi sẽ dành thời gian trở lại Bắc Kinh một chuyến, sẵn tiện mang nấm linh chi tới cho lão tiên sinh."

Hoàng tiên sinh không ngờ Tô Tinh Thần lại nhiệt tâm như vậy, mừng rỡ không thôi: "Tốt, tốt quá, vậy cậu xem chừng nào tới được, tôi sẽ nói với bên nhà ông cụ."

Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, không xác định: "Hẳn là trong vòng tuần này, tôi còn chút chuyện, lúc xuất phát tôi sẽ liên lạc với ngài."

Hoàng tiên sinh: "Được, được."

Sau khi cúp điện thoại với Tô Tinh Thần, Hoàng tiên sinh lập tức gọi điện cho Hàn Mộ Kha nói: "Hàn chủ nhiệm, đã liên lạc xong với chủ nhân huyết linh chi, bất quá cậu ấy nói..."

Khoảng dừng này làm gương mặt nghiêm nghị của Hàn Mộ Kha nhíu lại: "Nói gì? Muốn sư tử ngoạm hay yêu cầu gì khác?"

Hoàng tiên sinh nghe vậy thì sửng sốt: "Không phải không phải, người bán không có sư tử ngoạm." Sợ Hàn Mộ Kha hiểu nhầm nhân phẩm Tô Tinh Thần, Hoàng tiên sinh nhanh chóng giải thích: "Kỳ thực người bán là một thanh niên tuổi còn nhỏ, vừa nghe người mua là người từng làm ra cống hiến cho quốc gia liền lập tức đáp ứng bán huyết linh chi, đồng thời..."

Một hơi không thể nói một câu dài như vậy, Hoàng tiên sinh dừng lại.

"Đồng thời cái gì?" Giọng nam lạnh băng hỏi.

Hoàng tiên sinh chậm rãi nói: "Cậu ấy không lấy tiền, đồng thời trong vòng một tuần này sẽ đích thân mang huyết linh chi tới cho ông cụ."

"Ông tiết lộ thân phận ông nội tôi à?" Hàn Mộ Kha lập tức lạnh giọng chất vấn.

"Không có không có." Hoàng tiên sinh thề: "Tôi không hề tiết lộ gì cả, người bán lớn lên ở Bắc Kinh, hiện giờ đang ở dưới quê, trong vòng tuần này sẽ trở lại Bắc Kinh thuận tiện mang nấm linh chi tới cho ông cụ." Nói xong, sợ Hàn Mộ Kha không tin, Hoàng tiên sinh hoảng sợ cam đoan: "Tôi thật sự không nói gì cả.

Hàn Mộ Kha suy nghĩ một chút, hướng Hoàng tiên sinh yêu cầu phương thức liên lạc của người bán: "Tôi tự mình nói chuyện với đối phương."

Vì thế điện thoại của Tô Tinh Thần một lần nữa vang lên.

Tô Tinh Thần đang nấu cơm, sau khi bắt máy thì vừa loảng xoảng nấu nướng vừa nói: "Alo, ai vậy?"

Hàn Mộ Kha: "..."

Tô Tinh Thần: "Alo?"

Hàn Mộ Kha rốt cuộc cũng hiểu Hoàng tiên sinh nói người bán tuổi còn nhỏ là ý gì.

Âm thanh của đối phương non tới mức... có thể bóp ra nước.

Quan trọng nhất là so với những người bạn trai của Hàn Mộ Kha trước kia còn dễ nghe hơn.

Tô Tinh Thần phát hiện bên kia không nói chuyện thì cũng không để ý, bởi vì cậu là bên nghe, không sợ tốn tiền.

"Cạch cạch cạch...."

Tô Tinh Thần đang bằm nhân.

"Xin chào." Bên kia đầu dây vang lên giọng nam nghiêm nghị: "Tôi họ Hàn, là người mua mà vị tiên sinh liên lạc với cậu khi nãy giới thiệu, có chút nghi vấn hi vọng cậu có thể trả lời."

Tô Tinh Thần khựng dao lại: "A? Vừa nãy tôi không nghe rõ lắm, anh nói cái gì?"

Bên kia: "..."

Vị kia tốt tính lặp lại.

Tô Tinh Thần gật đầu: "Anh nói đi."

Hàn Mộ Kha bình tĩnh hỏi: "Hoàng tiên sinh nói cậu không lấy tiền, vậy cậu muốn gì?"

Tô Tinh Thần sửng sốt, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Cái gì cũng được à?"

Nam nhân bên kia đầu dây nghĩ thầm, quả nhiên trên đời này không có người không cầu lợi ích: "Cậu có thể nói thử xem." Hàn Mộ Kha chờ xem công phu sư tử ngoạm của đối phương.

Tô Tinh Thần kỳ thực không muốn gì cả, chỉ là cậu cảm thấy nếu mình không muốn gì cả thì đối phương nhất định rất băn khoăn, vì thế cười nói: "Tôi muốn cùng ăn tối với ông cụ."

Hàn Mộ Kha nhìn di động, cứ tưởng mình nghe nhầm: "Cậu nói cái gì?"

Tô Tinh Thần nói: "Tôi muốn cùng ăn tối với lão tiên sinh."

Hàn Mộ Kha: "..."

Có vẻ không quá tin tưởng.

"Thật a." Tô Tinh Thần hiểu được tâm tình của đối phương, có khả năng là quá khó tin, thế nhưng hiện giờ thời gian đã không còn sớm: "Hàn tiên sinh, tôi còn phải làm cơm tối, hay là hôm khác chúng ta nói chuyện tiếp được không?"

"Ừm." Hàn Mộ Kha hoàn hồn nói: "Hôm khác nói chuyện tiếp."

Âm thanh của Tô Tinh Thần quá thuần lương, làm người ta vô thức có ấn tượng tốt.

Lại nói, sau khi làm xong phần cơm tối hôm nay, Tô Tinh Thần dán một tờ ghi chú nhỏ, bên trên là chữ xinh đẹp: Anh đã mập rồi mà còn muốn ăn khuya....

Du tổng tài ngày hôm nay lười biếng không tập thể dục, sau khi tan tầm liền vùi đầu trong phòng sách chơi game, sau đó mới ra phòng ăn tìm cơm.

Nhìn thấy tờ giấy ghi chú trên hộp cơm, con ngươi sâu thẳm của Du Phong Hành lóe lên chút ánh sáng, anh đi tới, cầm giấy lên xem.

Đầu tiên là chữ viết uyển chuyển thanh khiết dễ nhìn hương vị trong veo như cây trúc, làm người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Nhất định là một cô gái thanh tú, Du Phong Hành nghĩ.

"Anh..." Du Phong Hành đọc một cái liền sặc: "Khụ khụ...." Nội dung của tờ giấy ghi chú này làm anh có cảm giác bị sét đánh ngang tai, đặc biệt ghim tâm.

Mập?

Du tổng nắm tờ giấy chạy vào phòng tắm, đứng trước gương tự ngắm nghía bản thân...

"...." Mập chỗ nào?

Ba phút sau, Bùi Văn nhận được một tấm hình tự chụp nửa người trên của Boss nhà mình, còn kèm theo một câu: Bùi thư ký, anh có cảm thấy tôi mập không?

Bùi thư kí thầm nghĩ, đó là một vấn đề nghiêm túc.

Bùi thư kí cẩn thận quan sát bức hình, không nói không biết, nói ra thì quả thực cảm thấy gò má Boss đẫy đà hơn trước, khí sắc cũng hồng nhuận, ngay cả ánh mắt cũng khá có thần thái.

Bùi thư kí lập tức chúc mừng ông chủ: Mập.

Du Phong Hành: "..."

Du Phong Hành ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một tiếng, sau đó bắt đầu tập bù thời gian rèn luyện hôm nay, còn tăng thêm nửa tiếng.

Trong phòng vang lên động tĩnh luyện tập loảng xoảng, thanh niên ngồi trên sô pha đọc sách thực nghi hoặc, sao giờ này rồi mà chủ nhà vẫn còn luyện tập? Chốc nữa lại đói thì phải làm sao?

Không hiểu nổi...

Tô Tinh Thần không quản, ngược lại bữa khuya không có khả năng làm tiếp, bởi vì khoảng thời gian này vì ăn khuya theo chủ nhà mà cậu cũng xuất hiện cái bụng nhỏ rồi.

Sáng hôm sau, Tô Tinh Thần đúng hẹn đi tới nhà chú Ngưu mang tủ quần áo cùng giường về, thuận tiện mời chú Ngưu tới nhà ăn cơm.

Đến nơi, Tô Tinh Thần mỉm cười giới thiệu: "Chú Ngưu, đây là nhà con, đây là vườn rau, còn có hai con cún con, Tiểu Hoàng với Tiểu Bạch."

Chú Ngưu: "Ồ!" Dạo quanh một vòng, phát hiện non xanh nước biếc, ý cười trên mặt chú dào dạt: "Nhà này quả thực không tệ!"

Tô Tinh Thần nghe có người khen nhà mình thì thật vui vẻ: "Dạ!"

Buổi sáng này, Tô Tinh Thần cùng chú Ngưu lắp xong giường, chỉ cần trải nệm cùng chăn là có thể ngủ.

Tủ quần áo đơn giản làm bằng trúc được đặt ở đầu khác trong phòng.

Chú Ngưu thấy vậy thì khoa tay múa chân ở trong phòng nói: "Ở đây đặt cái bàn... ở đây đặt một cái ghế dài hai người..."

"Không không." Tô Tinh Thần cự tuyệt: "Chú Ngưu, con sống có một mình thôi."

Nhiều gia cụ như vậy, không cần thiết.

"Không sao, dù sao chú cũng rỗi rảnh." Chú Ngưu khoát tay nói.

"Rảnh thì làm áo tơi đi chú." Ánh mắt Tô Tinh Thần sáng lên, đắc ý nói: "Hiện giờ người ái mộ của con cũng tăng lên bảy chục ngàn rồi, chú làm bao nhiêu con sẽ giúp chú bán bấy nhiêu, bất quá một cái áo tơi chỉ bán được hai trăm đồng mà thôi, thực không xứng với tay nghề thủ công của chú."

Chú Ngưu ngại ngùng nói: "Kia chú cháu mỗi người chia phân nửa?"

Tô Tinh Thần lắc đầu như trống bỏi, vậy sao được, cậu có nghèo cỡ nào cũng không thể kiếm lời trên tiền mồ hôi nước mắt của chú Ngưu: "Việc này không thể thương lượng, chú phải nghe con!"

Chú Ngưu: "Vậy..."

Tô Tinh Thần: "Con có chuẩn bị cho chú chút trái cây, chú ngồi đây uống nước đi, con đi làm cơm." Nói xong cậu liền chạy đi hệt như một làn khói, dùng giỏ trúc mà chú Ngưu làm đựng vài quả tuyết lê mua trên đường, một hộp sữa bò trăm phần trăm, bởi vì tủ lạnh không để được nên không được ướp lạnh.

Chú Ngưu ngồi một lát thì phát hiện nhà không có điện, đứa bé này rốt cuộc sống thế nào?

Bất quá chờ không bao lâu thì Tô Tinh Thần đã dọn cơm nước nóng hổi xuống, cùng chú Ngưi dùng bữa trưa.

Sau khi ăn xong.

"Chú Ngưu, con có chuyện muốn nhờ chú." Tô Tinh Thần vừa nói vừa đưa một miếng tuyết lê cho chú Ngưu.

Chú Ngưu cười cười nhận lấy, nghiêm túc nhìn thanh niên: "Chuyện gì, con nói đi."

Tô Tinh Thần nói chuyện vài ngày nữa mình phải về Bắc Kinh một chuyến với chú Ngưu, đồng thời nhờ chú giúp mình chăm sóc hai con chó con vài ngày.

"Chỉ vậy à? Được." Chú Ngưu còn tưởng là sự tình khó khăn gì, nghe vậy thì an tâm thoải mái gặm miếng lê.

Hai người ngồi nghỉ một hồi, Tô Tinh Thần đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Đồng thời mang số rau củ thịt quả chưa kịp ăn cùng gạo đưa tới nhà chú Ngưu.

Thuận tiện tính toán số tiền làm gia cụ, kín đáo đưa cho chú.

Chú Ngưu cầm tiền, lập tức rút ra hai tờ đưa lại cho Tô Tinh Thần, làm Tô Tinh Thần thật sự ngượng ngùng.

Trước khi chạy đi, cậu nói: "Chú Ngưu, con ra tạm biệt hai con cún, chú mau cất tiền đi!"

Cứ vậy hai con chó con béo tròn bị cột ở cửa nhà chú Ngưu khẽ kêu ô uông, tựa hồ muốn Tô Tinh Thần cởi bỏ dây xích, chúng muốn theo cậu về nhà.

"Ngoan." Tô Tinh Thần ôm chúng vuốt ve mấy lần, cũng lưu luyến không thôi.

Trong mắt chú Ngưu, Tô Tinh Thần giống như một đứa bé chưa lớn.

.21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien