Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[34.35.36] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[34] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Nhắn Tin Trò Chuyện Vui Vẻ

****

Nhân sinh ngoại trừ Krypton Gold thì còn rất nhiều chuyện quan trọng cần phải băn khoăn, ví dụ như nhóc đáng yêu của Boss, cậu ta nhất định sẽ lên mạng đi?

Nếu lên mạng thì rất có thể sẽ nhìn thấy cư dân mạng chỉ trích đối tượng của mình như ong vỡ tổ, như vậy thì thật sự không tốt.

Nếu nhóc đáng yêu hiểu lầm nhân phẩm của Boss thì khổ.

Bùi thư ký suy nghĩ rất nhiều, nếu như nhóc đáng yêu cũng giống đám anh hùng bàn phím trên mạng, không tin tưởng Boss, như vậy thì nhóc đáng yêu ngốc nghếch này có lưu lại cũng chẳng được gì.

Bùi thư ký bổ não một phen, cư nhiên nảy sinh ra ý niệm đáng sợ là muốn khuyên Boss chia tay.

"Tiếp tục tra rõ rồi tính." Du Phong Hành không phải người dễ kích động, mặc dù công kích trên mạng quả thực làm tâm tình của anh không tốt: "Đúng rồi, gần đây có chỗ nào mua được nguyên liệu nấu ăn tươi mới không?"

Bùi thư ký: "Hả?"

Boss, ngài chuyển trọng tâm nói chuyện nhanh như vậy mà không thấy đau thắt lưng à?

"Tôi hỏi ở đâu có thể mua được nguyên liệu nấu ăn tươi mới." Du Phong Hành lặp lại.

Không biết có phải ảo giác của Bùi thư ký hay không, anh cứ cảm thấy đối với vấn đề này Boss đặc biệt kiên nhẫn.

"Cái này.... tôi cũng không rõ lắm." Bùi thư ký sờ cằm nói: "Bất quá tôi có thể gọi điện hỏi mẹ tôi một chút."

Du Phong Hành dùng ánh mắt xem xét nhìn Bùi thư ký, dáng vẻ trầm mặc không nói, lại có chút chờ mong.

Trong sự ám chỉ rõ rệt của ông chủ, Bùi thư ký lập tức lập tức gọi điện cho mẹ mình, thành công biết được top 10 khu chợ bán thức ăn trong phạm vi mười dặm!

"Cám ơn." Du Phong Hành cầm lấy tư liệu chợ bán thức ăn từ Bùi thư ký, chuẩn bị thừa dịp không bận rộn nghiên cứu đường đi một chút.

Lúc Bùi thư ký pha cà phê cho mình thì linh quang chợt lóe, nghĩ tới điều gì đó: "Khụ khụ...."

Không phải chứ, ông chủ cùng nhóc đáng yêu nhanh như vậy đã ở chung rồi sao?!

Mà Tô Tinh Thần bị Bùi thư ký 'nói xấu' lúc này đang hự hự dọn dẹp mớ cây cỏ bên chân tường. Dù sao cũng lâu rồi không xử lý, lúc này dọn dẹp khá khó khăn.

Tô Tinh Thần nhìn bao tay đã xù lông của mình, không khỏi mệt mỏi nghĩ, nếu có người phụ thì tốt biết bao nhiêu.

Tranh thủ lúc ngừng tay nghỉ ngơi, streamer tiểu ca đã lâu không lên mạng mở camera cho người xem nhìn thấy thành quả lao động của mình.

Người xem thấy một đống cây khô thì kích động gửi lời nhắn: "Đây là sản phẩm bán à? Là cái gì vậy? Thảo dược hả?"

Tô Tinh Thần: ....

Ấn tượng của mọi người đối với cậu là vậy à?!

Cái này khá lúng túng.

Tô Tinh Thần nghiêm túc lắc đầu: "Không bán, đống này là cỏ dại."

Người xem liền gửi cho cậu một chuỗi icon che mặt, đồng thời cũng tặng rất nhiều hoa: Vậy cậu đang làm gì vậy?

Lúc này Tô Tinh Thần mới mỉm cười nói: "Dọn dẹp rãnh nước trước với sau nhà, bị đám cỏ này mọc kín hết cả." Vừa nói cậu vừa đi tới nơi chưa xử lý, để mọi người nhìn rõ: "Công trình khá lớn đây, phỏng chừng phải làm hai ba ngày mới xong."

Nhắm Mắt Đánh Cáp Khâu: Streamer ở đâu vậy? Tôi có thể tới giúp cậu làm việc nha, chỉ cần cho ăn cho ở là được.

Một Con Cá Mỡ: Tui tui tui, tui cũng có thể giúp cậu làm việc, bao ăn bao ở là được!

Khu đàm thoại lập tức tràn ngập nội dung này.

Tô Tinh Thần không ngờ ảo tưởng vừa nãy cư nhiên chỉ trong vòng nửa phút đã có thể trở thành sự thật!

Thế nhưng, tỉ mỉ tính toán phí tổn lẫn hiệu suất thì cảm thấy không ổn lắm.

Tô Tinh Thần cự tuyệt: "Cám ơn mọi người, tôi làm từ từ được rồi."

Còn đang trong giai đoạn nuôi sống gia đình qua ngày, tạm thời không chống đỡ nổi dã tâm thuê người làm công.

Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, ngôi sao mới mười chín tuổi đầy hy vọng với tương lai giơ cái liềm, dùng sức chém cỏ, mồ hôi tuôn ào ào.

Làm việc tay chân tuy thân thể sẽ rất mệt mỏi nhưng tâm tình lại thả lỏng.

Tô Tinh Thần rất thích cảm giác sinh mạng đang hoạt động này, nó làm cậu có cảm giác mình không uổng phí thời gian quý giá.

Số ốc mò được hôm qua đã nhả hết bùn đất, trưa hôm nay có thể trở thành món ngon mỹ vị trên bàn ăn.

Đối mặt với nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, gương mặt Tô Tinh Thần nhịn không được đỏ lên, cũng nhịn không được vươn móng vuốt về phía số ớt.

Không có ớt thì sao gọi là ốc xào ớt được chứ?

Nghĩ tới chuyện chủ nhà không thể ăn cay, chỉ đành từ bỏ.

Sau khi đưa cơm nước cho chủ nhà, Tô Tinh Thần rưới một muỗng sốt ớt với tỏi băm lên phần ốc của mình.

Không tệ.

Ngửi mùi thôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Kỹ thuật ăn ốc của Tô Tinh Thần là hạng nhất, không cần dùng tăm khều thịt, trực tiếp dùng đũa gắp bỏ vào miệng, hút một cái là ra.

Vị thịt ốc cực kỳ ngon miệng, cay đến đặc biệt hăng hái.

Lao động một phen làm cái bụng trở nên trống rỗng, Tô Tinh Thần ăn nhiều hơn bình thường nửa chén cơm.

Sau khi tan tầm, Du Phong Hành cầm tư liệu top 10 khu chợ bán thức ăn, lái xe tới một khu có hoàn cảnh tốt nhất.

Đứng trước mặt vô số nguyên liệu tươi mới đủ chủng loại, Du Phong Hành có chút không biết làm sao.

Mua thế nào, mua bao nhiêu cũng là vấn đề.

Du Phong Hành nhíu mày, muốn gọi cho người thần bí hỏi một chút, đáng tiếc giây tiếp theo đã nhăn mặt nhớ tới, trong di động của mình không có số của đối phương.

Đại lão đã lâu rồi không gặp phải chuyện một cuộc điện thoại có thể giải quyết nhưng lại vì không lưu số mà phải phiền não.

Quả nhiên có số điện thoại cùng địa chỉ là chuyện quan trọng trước mắt.

Du Phong Hành nghĩ vậy, anh liền mua thịt bò, tôm tươi, sò, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở hộp đậu hũ non.

Lần đầu tiên người thần bí làm cơm hình như chính là dùng tàu hủ làm nguyên liệu.

Du Phong Hành vẫn còn ký ức rõ rệt về hương vị non mềm đó.

Vì vậy anh cầm lấy hai hộp đậu hũ, tâm sự nặng nề trở về nhà.

Số thức ăn này bị đạo lão thô bạo nhét vào ngăn trống tủ lạnh, nước sông không phạm nước giếng với đồ đạc mà Tô Tinh Thần đặt trước đó.

Du Phong Hành rất ít khi tiến vào phòng bếp có chút suy tư liếc nhìn phòng bếp nhà mình, hoàn toàn không nhìn ra chút dị dạng nào.

Nếu như.... anh chỉ nghĩ là nếu như mà thôi, nếu anh có thể xem đối phương nấu cơm thì đó là hình ảnh thế nào nhỉ?

Du Phong Hành tưởng tượng một chút, bị hình ảnh trong đầu làm cho nhíu mi, bởi vì anh vừa tưởng tượng ra một người trẻ tuổi mặc tạp dề đứng trong bếp rửa chén, mà người trẻ tuổi đó cư nhiên có gương mặt của Tô Tinh Thần.

Không sai, Du Phong Hành vẫn nhớ rõ cậu bé mà mình tình cờ gặp trong buổi tiệc ở Hàn gia một tháng trước.

Thế nhưng anh cũng hiểu rõ, người thần bí nấu cơm cho mình không thể nào là Tô Tinh Thần, sở dĩ lại liên tưởng như vậy có thể là vì cả hai đều mang tới cảm giác rất tương tự.

Tuổi còn trẻ, rất đơn thuần, làm việc tốt mà không cần hồi báo.

Nói khó nghe một chút chính là khá ngốc.

Lỡ như gặp phải kẻ xấu thì chỉ biết khóc mà thôi.

Tâm tình Du tổng tài có chút phức tạp, nếu là em trai của anh thì dễ rồi, cứ để nó đó bị đám người xấu dằn vặt vài lần, sau đó biết thế nào là nhân gian hiểm ác.

Chính là người thần bí đơn thuần lại dễ gạt như vậy, nếu bị khi dễ thì Du Phong Hành cảm thấy thật khó chịu.

Du tiên sinh lo lắng thay Tô Tinh Thần mở bữa trưa hôm nay ra.

Phát hiện bên trong không có giấy nhắn thì vỗ vỗ đầu mình: "..." Sáng nay lúc rời đi anh đã quên lưu lại giấy nhắn cho người thần bí.

Vì thế hiện giờ đối phương cũng không để giấy nhắn cho anh.

Du tổng buồn rười rượi nghĩ, bọn họ không phải là bằng hữu sao?

Du Phong Hành ỉu xìu mất đi khẩu vị nhìn lướt qua món ăn hôm nay, vẫn là một món chay một món mặn cùng hoa quả, thỉnh thoảng sẽ có món canh thanh đạm.

Thế nhưng hôm nay không có canh, chỉ có một dĩa gì đó rất tươi ngon.

Du Phong Hành biết cái thứ có dáng vẻ xấu xí này là một loại ốc, chỉ là không biết nó tên là gì; anh có chút hứng thú gắp lên, bỏ vào miệng hút một cái.... thịt không bị hút ra, lại dùng lực hút... thịt vẫn không ra.

Thử nghiệm vài lần không có kết quả, Du đại boss đặt đũa xuống, rửa tay rồi dùng tăm xỉa khều ra.

Mùi vị cực kỳ ngon.

Sau khi ăn xong, anh vội vàng ghi giấy nhắn cho người thần bí: bữa cơm không tệ, ăn rất hợp khẩu vị; thức ăn trong tủ lạnh em cứ tùy ý sử dụng, không cần khách khí; lưu lại số điện thoại cùng địa chỉ của em cho tôi đi.

Nhớ tới đối phương vẫn luôn để lại một chữ S, Du Phong Hành liền hào phóng lưu lại ba chữ 'Du tiên sinh' ở phía dưới.

Tờ giấy này được Du Phong Hành dán trên cánh cửa tủ lạnh mà Tô Tinh Thần nhất định sẽ mở, vị trí cực kỳ bắt mắt.

Lúc Tô Tinh Thần đi lên lấy hộp thức ăn liền nhìn thấy, cậu lấy xuống xem: "Hợp khẩu vị thì tốt rồi, hửm, cư nhiên đi mua thức ăn à?"

Tô Tinh Thần vui vẻ, lập tức mở tủ lạnh ra xem chủ nhà đã mua thứ gì: "Oa, thịt bò này, tôm này! Còn cả sò nữa, tàu hủ non!"

Chủ nhà thật sự rất biết mua.

Chỉ là phân lượng này....

Phân lượng này, hai người ăn hai ngày cũng không hết được!

"Người giàu chính là như vậy sao?" Tô Tinh Thần vừa hưng phấn lại buồn cười nói thầm, sau khi đóng cửa tủ lạnh, tiếp tục nhìn tờ giấy nhắn của chủ nhà thì ngây ngẩn: "Ách...."

Tô Tinh Thần sờ sờ ót, thầm nghĩ, chẳng lẽ tờ giấy nhắn mình viết sáng nay chưa đủ thẳng thắn, chủ nhà không Get được ý cự tuyệt từ những lời đó?

Nếu là vậy thì không dễ rồi...

Sáng sớm nay cự tuyệt Du tiên sinh một lần, Tô Tinh Thần đã rất áy náy, dù sao thì 'sống chung một nhà' lâu như vậy, được đối phương không chút khúc mắc tiếp nhận, nó có tác dụng rất lớn đối với tâm tình của cậu.

Tô Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng để lại số điện thoại của mình trên giấy nhắn.

Chào Du tiên sinh, đây là số điện thoại của tôi, nếu anh có chuyện gì thì có thể liên hệ với tôi, số nguyên liệu nấu ăn anh mua rất tuyệt, chỉ là phân lượng hơi nhiều một chút, lần sau anh nhớ kỹ là chỉ mua đủ dùng một ngày thôi nha.

Hai giờ rưỡi chiều, Du Phong Hành ngủ một giấc ngắn, sau khi thức dậy thì tinh thần rất phấn chấn.

Gương mặt anh tuấn có khí sắc rất tốt, hoàn toàn không còn dấu vết ủ rũ cùng áp suất thấp của hai tháng trước.

Này là đương nhiên, nhờ phúc của người thần bí, gần nhất Du Phong Hành ăn ngon ngủ ngon, tình trạng công ty cũng không tệ.

Anh cũng đã học được cách khống chế tâm tình, ngay cả thứ duy nhất làm anh phiền lòng chính là những người thân căn bản không hề yêu thương anh cũng không thể ảnh hưởng tới anh được nữa.

Du tổng chuẩn bị đi làm, lúc đi tới trước tủ lạnh, nhìn thấy trên tủ lạnh vẫn là tờ giấy mình dán trước lúc đi ngủ thì gương mặt với đường nét cứng cắn có chút trầm đi hẳn.

Thẳng đến khi nhìn thấy một chuỗi con số đáng yêu ghi ở bên trên thì ánh mắt hơi híp lại.

Du tổng cực kỳ trân quý gỡ tờ giấy dán xuống, lập tức lấy di động ra lưu số điện thoại trân quý khó lắm mới lấy được này vào danh bạ.

Ghi chú tên là: S.

Sau đó anh lập tức gửi tin nhắn cho vị S thần bí này: Xin chào, tôi là Du tiên sinh, em lưu lại số tôi nhé.

Sau đó dừng một chút, lại gửi thêm một tin: Những thứ để trong tủ lạnh, em có ăn được không? Nếu có thể thì có gì em muốn ăn, cứ nói với tôi, đừng khách khí.

Liên tiếp hai tiếng ting ting truyền tới, hai tin nhắn gửi tới di động của Tô Tinh Thần, đánh thức cậu khỏi giấc ngủ trưa.

Cậu cầm di động lên xem thời gian, phát hiện chỉ mới hai giờ rưỡi, bên ngoài vẫn còn nắng nóng đáng sợ, vì thế cậu từ bỏ ý định rời giường, tiếp tục ngủ.

Chỉ là Tô Tinh Thần sợ đám gà con trong chuồng gà bị cảm nắng, vì thế có chút buồn ngủ ngồi dậy, lấy một thùng nước mát lạnh dưới giếng thay phần nước đã bị nước nướng ấm trong chuồng gà.

Khí trời quả thực quá nóng, thanh niên đã quen với máy điều hòa ở thành phố có chút chịu không nổi lau lau trán.

Cậu quay trở lại bên cạnh giếng tắm một phen.

"Thoải mái quá." Tô Tinh Thần thở hắt một hơi, sau đó mặc quần đùi quay trở vào nhà, ngồi trên ghế tre hóng mát, vừa phẩy quạt vừa xem điện thoại.

Trong phần tin nhắn nằm chình ình hai tin tức của chủ nhà, Tô Tinh Thần liền mở ra xem.

Sau đó cảm thấy cảm thấy ngượng ngùng trả lời: "Chào Du tiên sinh, kỳ thực thức ăn anh mua tôi có thể ăn được. Chỉ là tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Du Phong Hành vừa tới công ty, còn chưa kịp ngồi nóng ghế đã nghe thấy di động đặt bên cạnh truyền tới động tĩnh.

Nam nhân hôm nay đặc biệt nhạy cảm với âm báo tin nhắn lập tức chộp lấy điện thoại kiểm tra, sau đó nghiêm mặt nghiêm túc trả lời tin nhắn của vị S có da mặt rất mỏng kia: Theo lời em nói thì hằng ngày tôi ăn chùa uống chùa của em không phải cũng không tốt à?

[end 34]

[35] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Tôi Khó Khăn Lắm Mới Quay Về Nông Thôn

****

Nhưng đây là chút bồi thường của tôi dành cho Du tiên sinh a.

Tô Tinh Thần nghĩ vậy, thế nhưng ngón tay bấm bàn phím lại không thể nói ra sự thật cho đối phương biết, đó cũng là nguyên nhân làm cậu rầu rĩ không vui.

Lúc Tô Tinh Thần cố gắng suy nghĩ xem làm sao trả lời chủ nhà thì đối phương lại cực kỳ tốc độ gửi tới thêm một tin nữa làm người ta cảm thấy rất áp bách, giống như ấn tượng của chủ nhà mang tới cho Tô Tinh Thần vậy, là một người rất lợi hại.

Chủ nhà gửi tin nhắn hỏi han rất đơn giản: Em vẫn còn ở đó chứ?

Tô Tinh Thần không suy nghĩ vấn đề kia nữa, lập tức đáp: Còn nha.

Chủ nhà: Vậy sao em không trả lời tin nhắn?

Tô Tinh Thần chỉ là một sinh viên bình thường, lần đầu tiên trong đời quen biết nhân sĩ thành công có thành tựu cao lại có địa vị xã hội rất cao như chủ nhà, hơn nữa cũng không phải trò chuyện xã giao bình thường, bây giờ bọn họ là bằng hữu.

Áp lực rất lớn!

Tin nhắn thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng thực tế thì Tô đồng học đã bắt đầu bứt tóc chống đỡ áp lực mà tuổi này không nên đối mặt, từng chữ từng chữ châm chước trả lời: Không có, anh tốt lắm.

Chủ nhà đáp lại rất nhanh: Vậy em sẽ ăn thức ăn tôi mua chứ?

Đối mặt với Du tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn, Tô Tinh Thần nghẹn chừng một giây đồng hồ rồi từ bỏ giãy giụa: Ừm.

Mặc dù chỉ là một chữ mà thôi, thế nhưng Du tổng lần đầu tiên kết giao kiểu bằng hữu này lại nhẹ nhõm thở phào một hơi: Bằng hữu với nhau nên như vậy.

Tô Tinh Thần còn có thể nói gì, đương nhiên là đáp lại bằng một gương mặt cười: Ừm.

Sau đó chăm chú soạn tin nhắn: Du tiên sinh, hiện giờ thời gian không còn sớm, tôi còn việc phải làm; anh cũng làm việc đi, buổi tối về nhà sớm ăn cơm.

Ngón tay đặt trên màn hình định gõ là mình phải làm việc của Du Phong Hành khựng lại khi thấy dòng tin này, trái tim đã rất lâu rồi không rung động đột nhiên tan chảy: Ừm.

Sau một lúc lâu, Du tổng có chút suy nghĩ: Thì ra đối phương đã đi làm rồi sao?

Đó cũng là một tin tức quan trọng.

Trong thời đại thông tin này, có số điện thoại chẳng khác nào nắm giữ được phần lớn tình hình của đối phương.

Thế nhưng Du Phong Hành không có ý nghĩ điều tra đối phương tên họ là gì đang ở nơi nào, trừ phi đối phương tự mình nói cho anh biết, bằng không anh sẽ không làm chuyện lén la lén lút như vậy.

Còn một nguyên do nữa mà Du Phong Hành không dùng thủ đoạn đặc biệt điều tra tư liệu của Tô Tinh Thần.

Vị đại lão này cảm thấy, người thần bí đơn thuần dễ dụ như vậy, không qua mấy ngày sẽ tự động khai báo đầy đủ ngày sinh tháng đẻ, cầm tinh con gì, chòm sao nào cho anh biết.

Sau khi nói hai người nên chăm chỉ làm việc, nửa tiếng sau, chủ nhà lại gửi tin cho Tô Tinh Thần: Em làm công việc gì?

Lúc này Tô Tinh Thần đã lao động liên tục suốt nửa tiếng, gò má trắng nõn tuôn mồ hôi như mưa, nóng không chịu được, cậu dừng lại lau một chút, uống chút nước muối nhạt mình tự pha để đề phòng ra mồ hôi quá nhiều dẫn tới tình trạng mất nước.

Vì vậy vừa vặn nhìn thấy tin nhắn của chủ nhà, cậu có chút kinh ngạc, không ngờ Du tiên sinh công việc bận rộn cư nhiên cũng nói chuyện phiếm với bạn trong giờ làm việc.

Tô Tinh Thần đột nhiên cảm thấy, chủ nhà như vậy không khỏi quá thân thiện đi?

Thấy thế nào cũng thực bình dân như cậu.

Vì vậy Tô Tinh Thần có đổi mới về ấn tượng cuồng công việc của chủ nhà, cậu mỉm cười trả lời: Tôi làm ruộng.

Trong tòa nhà cao tầng ở thành phố lớn, Du tiên sinh nhàn nhã ngồi trong phòng máy lạnh nhận được tin nhắn của bạn nhỏ thần bí, gương mặt có ngũ quan thâm thúy nháy mắt xuất hiện biểu tình dại ra.

Bất quá rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị: Tôi không ngại.

Kết giao bằng hữu không phân biệt giàu nghèo, Du Phong Hành sẽ không vì người bạn nhỏ thần bí này có xuất thân nông thôn mà thay đổi cái nhìn về đối phương.

Tô Tinh Thần cũng bối rối hai giây, sau đó mờ mịt trả lời: Oh oh.

Thấy đối phương không muốn nói thêm nhiều, trong đầu Du Phong Hành xuất hiện hình ảnh một chàng trai nông thôn trẻ đang vội vàng cày cấy dưới ruộng, thực không tốt đẹp chút nào.

Du tổng liếc nhìn mặt trời chói chang ngoài cửa sổ, nghĩ tới nhóm nhân viên nữ mỗi lần ra ngoài một chuyến đều gào khóc vì tia tử ngoại, nhất thời trầm mặc.

Ting một tiếng.

Thấy bên kia qua thật lâu cũng không gửi tin tới, Tô Tinh Thần đang định để điện thoại xuống tiếp tục làm việc thì lại một lần nữa nhận được tin nhắn.

Đối phương hỏi: Em có muốn tới thành phố làm việc không?

Tô Tinh Thần ngơ ngác nhìn tin nhắn này, không kịp phản ứng.

Cái này.... cậu.... à ưm...

Tôi khó lắm mới về tới nông thôn, Tô Tinh Thần nhỏ giọng lầm bầm.

Không chút do dự cự tuyệt ý tốt của chủ nhà: Tạm thời không có dự định đó, bây giờ tôi sống ở nông thôn rất tốt.

Du Phong Hành vừa xem tin nhắn vừa hồi tưởng lại trong hai tháng nay mình đã ăn bao nhiêu cơm tẻ của đối phương?

Sắc mặt Du Phong Hành ngày càng đen, cả người cũng cảm thấy không tốt.

Anh vốn tưởng người thần bí chỉ đơn thuần dễ lừa gạt một chút mà thôi chứ không phải ngốc tới mức hết thuốc cứu, thế nhưng bây giờ anh phải thu hồi lại lời này, người thần bí không chỉ ngốc mà còn khờ.

Rõ ràng là một chàng nông dân tay lấm chân bùn mà lại còn dùng tiền mình làm cơm cho người khác ăn!

Không đúng, Du Phong Hành đột nhiên nghĩ tới một chuyện cực kỳ quan trọng, anh gửi tin nhắn hỏi: Em làm cơm cho mấy người ăn?

Tô Tinh Thần: Không có, chỉ có anh, còn hai con chó con với mười con gà con nữa.

Tâm tình Du Phong Hành có chút chuyển biến tốt, thế nhưng sau khi biết được tình cảnh của người thần bí, anh giống như ngồi trên bàn chông, cảm giác ngồi máy lạnh cũng là giày vò chứ không phải hưởng thụ.

Du tổng cố đè nén tâm tình hỏi: Sao em lại nấu cơm cho tôi?

Tô Tinh Thần cầm di động, ánh mắt lóe sáng trả lời: "Bởi vì chúng ta có duyên phận, cho nên từ ở nơi xa xôi, anh lại có thể ăn được cơm tôi làm."

Hơn nữa còn cảm thấy rất hợp miệng, hoàn toàn không ghét bỏ cơm rau dưa, rất dễ nuôi, Tô Tinh Thần ở trong lòng thầm meo meo tăng thêm một câu.

Du tổng cao hứng, tiếp tục hỏi: Em thiếu tiền không?

Tô Tinh Thần không chút do dự đáp lại: Thiếu!

Du tổng hào phóng biểu thị: Tôi cho em.

Tô Tinh Thần đáp: Không, chúng ta là bạn.

Sau khi bị cự tuyệt, Du Phong Hành tự kiểm điểm chính mình, quả thực anh cùng người thần bí là quan hệ bằng hữu, đối phương kết giao với anh khẳng định không phải vì tiền, bằng không đã sớm lộ ra dấu vết mưu cầu tiền tài.

Du Phong Hành đáp lại: Ừm, thế tôi cũng không miễn cưỡng, nhưng nếu em gặp khó khăn gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào.

Tô Tinh Thần cảm thấy thực ấm áp, cười tủm tỉm đáp: Tôi biết rồi, cám ơn anh, tôi phải đi làm việc đây, sớm làm xong việc rồi về làm thịt bò xào ớt!

Gương mặt thờ ơ nghiêm nghị quanh năm của Du Phong Hành hiện lên một tia cha già vui vẻ: Ừm.

Người trẻ tuổi thuần phác như vậy, xã hội bây giờ biết đi đâu tìm chứ?

Trước hôm nay, anh vốn cho rằng Ma Vực thành công là thu hoạch lớn nhất năm nay, không ngờ người bạn thần bí này lại chính là hắc mã năm nay, bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống đầy buồn phiền của anh, thật sự làm người ta giật mình.

Tiếp đó Tô Tinh Thần ngâm nga bài hát được yêu thích mà mình nghe gần đây, nhổ cỏ dại cũng đặc biệt nhiệt tình, hiệu suất làm việc vô thức tăng cao rất nhiều.

Xem ra làm người vẫn cần bằng hữu khích lệ lẫn nhau, thời điềm suy sụp có thể an ủi nhau một chút.

Quen biết với chủ nhà làm Tô Tinh Thần hiểu ra được cho dù sức mạnh thoạt nhìn rất yếu ớt nhưng lại có thể đưa tới tác dụng cực kỳ trọng yếu.

Hôm nay làm việc tới năm giờ thì Tô Tinh Thần nhanh chóng kết thúc công việc.

Cậu quay trở về sân nhà, dùng nước giếng tắm rửa một phen, cảm giác cơ thể vốn rin rít khó chịu của mình rốt cuộc cũng nhẹ nhàng khoan khoái, lúc này mới lên lầu làm cơm.

Tô Tinh Thần mở tủ lạnh lấy miếng thịt bò vừa tươi mới lại siêu to kia ra, thán phục mà thưởng thức một chốc.

Đây chính là thịt bò nhập khẩu trong truyền thuyết sao?

Xem đi, lằn vân cực kỳ xinh đẹp, lớp mỡ mỏng dày vừa phải, còn chưa nấu nướng đã làm người ta chảy nước miếng.

Đáng tiếc Tô Tinh Thần không biết làm thịt bò nguyên tảng, cậu chỉ am hiểu chế biến nguyên liệu kiểu Trung Quốc.

Cho nên khối thịt bò thượng hạng này bị cậu cắt lát, dùng tinh bột cùng gia vị tẩm ướp.

Chủ nhà có mua đậu hũ non, tôm tươi cùng sò, ba món này phối hợp quả thực có thể làm món canh đậu hủ hải sản cực kỳ ngon.

Cho nên lúc đó Tô Tinh Thần mới nói chủ nhà thật sự rất có năng khiếu mua đồ, thật sự ấn tượng.

Tàu hủ non cắt thành khối vuông đều đặn; tôm to tầm ngón cái Tô Tinh Thần, lột vỏ rút ruột, không biết sò có cát hay không, cậu đun sôi trước rồi xả nước lạnh!

Trước tiên, Tô Tinh Thần làm xong món canh đậu hủ hải sản, rửa nồi rồi làm món thịt bò xào ớt.

Nếu không phải vì vị nhân sĩ chủ nhà S thị kia vừa có dạ dày không tốt vừa không ăn được ớt, Tô Tinh Thần thật sự rất muốn làm hương vị của món thịt bò xào ớt này càng nặng hơn nữa.

Thế nhưng nghĩ tới khẩu vị của bằng hữu, cũng không còn cách nào.

Hoa quả hôm nay cũng là dưa lê giá cả tiện nghi.

Loại dưa lê người nơi này tự trồng nên chỉ lớn cỡ nắm tay Tô Tinh Thần, thế nhưng hương vị rất thơm ngọt, tươi ngon mọng nước.

Gọt hai quả dưa lê bày ra dĩa, dáng vẻ trắng nõn non mềm làm người ta có xúc động muốn âu yếm.

Du Tổng được bằng hữu dặn dò tan tầm nhớ về nhà sớm, vừa tới giờ tan tầm lập tức tắt máy vi tính, thu dọn đồ đạc rời đi.

Dáng dấp vội vàng làm người ta không khó đoán Boss nhất định có việc gấp cần xử lý.

Kế tổng giám hàm hàm hồ hồ hỏi Bùi thư ký: "Chuyện trên mạng vẫn chưa xử lý tốt à?"

Bùi thư ký ngẩn người lộ ra vẻ mặt khổ sở, túm lấy Kế tổng giám kể khổ: "Tôi cũng muốn nhanh chóng xử lý lắm chứ! Thế nhưng mạch não của ông chủ lại quá kỳ quái, nói gì mà nhân sĩ quan tâm đất nước không có thời gian, không ảnh hưởng tới nạp krypton gold, tôi thiệt không hiểu nổi, hy sinh hình tượng phản bác một chút thì sao chứ? Thiếu mất miếng thịt hay thiếu mất khúc xương?"

Kế tổng giám cầm tách cà phê, không nói lời nào.

"Bà khuyên Boss chút đi." Bùi bí thư buồn phiền.

"Tôi bận hẹn hò rồi." Kế tổng giám lắc đầu, thở dài: "Chuyện của ông chủ của ông tôi khuyên không được, hiểu chưa? Trong mắt tôi thì đó chỉ là một lần không cẩn thận chơi trò yêu đương với một tên anh em to xác thôi."

Sau khi chia tay thì vẫn là anh em tốt.

"Aiz, nghiệp chướng mà." Bùi thư ký nhìn bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần của Kế tổng giám, có chút cảm thán rồi nhìn đồng hồ đeo tay: "Đệt, năm giờ rưỡi rồi á? Về thôi về thôi."

Đầu năm nay thứ có thể làm mọi người phát ra tình cảm chân thật nhất, ngoại trừ tiền lương thì chính là giờ tan tầm.

Còn chuyện của ông chủ thì ai thèm quản chứ!

Nói cách khác, Du Phong Hành còn chưa tới năm giờ rưỡi đã rời khỏi công ty.

Anh lái xe tới tiệm bánh ngọt ngon mà Bùi thư ký nói lần trước, mua một phần bánh, lúc về tới nhà cũng chỉ mới sáu giờ.

Du đại boss nhìn chiếc bánh ngọt được đặt trong hộp giấy trong tay mình, ánh mắt trầm tĩnh như nước.

Nếu như lần này đối phương còn không chịu nhận lấy món quà từng bị từ chối này, anh sẽ dỗi một trận.

[end 35]

[36] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Tôi Siêu Thích Bằng Hữu Mới Của Tôi, Anh Ấy Nói Chuyện Vừa Thành Thực Lại Dễ Nghe

****

Tiếng bước chân đi tới cửa phòng bếp làm Tô Tinh Thần đang chuyên tâm chuẩn bị hộp thức ăn suýt chút nữa đã làm rớt cái hộp xuống.

Là chủ nhà, hù chết người mà.

Thanh niên lần đầu tiên bị chủ nhà bắt gặp đang 'làm chuyện xấu', toàn thân cứng ngắc đứng im tại chỗ, một chút cử động cũng không dám.

Du Phong Hành nhìn thấy đồ ăn bốc hơi nóng cùng hộp thức ăn vẫn chưa mở ra, không cần nói cũng biết là anh đã về quá sớm, cắt đứt quá trình nấu cơm của người thần bí.

Một giây sau, anh giả vờ như không phát hiện, ôm hộp bánh xoay người cạch một tiếng quay trở về phòng mình.

Kỳ thực trái tim Du tổng lúc này đang nảy lên thình thịch thình thịch.

Thật sự không thể tin nổi mà.

Du tổng kiên định với thuyết vô thần có chút bao che khuyết điểm nghĩ, nhất định là trường hợp đặc biệt.

Vị bằng hữu thần bí ở nhà anh là một người sống sờ sờ chứ không phải là thứ gì gì đó, vì thế chuyện này cũng thực bình thường.

Rất rất rất bình thường.

Mười phút sau, Du Phong Hành từ phòng ngủ đi ra ngoài.

Đi tới phòng ăn, quả nhiên nhìn thấy thức ăn thơm phưng phức cùng hoa quả, từng món từng món bày trên bàn.

Đương nhiên đó là vì Tô Tinh Thần cảm thấy nếu chủ nhà đã nhìn thấy thì không cần tiếp tục giả vờ đựng trong hộp thức ăn nữa.

Nói thật, vừa nãy chủ nhà đột nhiên xuất hiện, Tô Tinh Thần thật sự rất kinh ngạc.

Kết quả đối phương rất tinh ý, chỉ nhìn thoáng qua một cái liền rời đi, có thể nói chính là phiên bản tiểu thiên sứ.

Lúc này, Du Phong Hành ngồi trước bàn cơm, chăm chú nhìn món ngon đầy đủ sắc hương vị ở trước mắt.

Anh lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tô Tinh Thần: Em ăn chưa?

Tô Tinh Thần ở bên cạnh thật không ngờ chủ nhà lại khách khí như vậy, liền đáp lại: Vẫn chưa, chờ anh ăn xong rồi tôi ăn.

Cậu có chừa một phần cho mình, đang đặt trong phòng bếp.

Du Phong Hành suy nghĩ một chút mới đè nén được xung động mời đối phương cùng ăn cơm: Ừm, hôm nay tôi có mua bánh ngọt, em nhất định phải nhận đấy.

Tô Tinh Thần đọc tin nhắn, sửng sốt, cảm xúc cảm động xen lẫn áy náy vì lần cự tuyệt trước: Oh, rất cám ơn anh.

Chủ nhà nhanh chóng đáp: Không cần nói cám ơn, chúng ta là bạn.

Sau đó đối phương thả lỏng, bắt đầu hưởng dụng bữa cơm thơm ngon.

Có thể nhìn ra được, hương vị rất vừa miệng chủ nhà, đây là chuyện đáng vui mừng.

Sau khi ăn xong, Du Phong Hành nói với không khí: Tôi ăn xong rồi, giờ tôi ra phòng khách pha trà, em cứ từ từ ăn.

Lời dặn dò quả thực ấm lòng tới khó tin!

Tô Tinh Thần cảm nhận được mình được tình yêu bằng hữu vây quanh.

Cậu không nhanh không chậm từ phòng bếp bưng phần cơm của mình ra, vui vẻ dùng nĩa xiên miếng dưa lê bỏ vào miệng, ngòn ngọt.

Ăn ngon thật!

Vừa rẻ lại vừa ngon!

Ngày mai lại mua thêm một ít để dành ăn từ từ.

Tô đồng học thoạt nhìn có vẻ rất chăm chú ăn cơm, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn lén lút liếc về phía món quà mà chủ nhà mang về, là món quà thuộc về cậu.

Nếu đã phát triển thành bạn của nhau thì phần quà này tự nhiên phải nhận.

Ôm suy nghĩ này, Tô Tinh Thần nhanh chóng ăn xong bữa cơm, sau đó dùng thái độ cực kỳ thành tín chậm rãi mở món quà của bạn mình ra.

Đó là một chiếc bánh ngọt rất đẹp.

Nó lớn cỡ sáu tấc, được trang trí bằng bơ sữa.

Tô Tinh Thần không nhịn được gấp gáp múc một muỗng, cộng thêm rất nhiều hoa quả tươi mới trang trí ở bên trên, ăn vào miệng mùi vị lập tức thu phục gai lưỡi của cậu làm tù binh, làm cậu phải nheo lại đôi mắt tròn vo.

Đáng tiếc là mới ăn cơm nên chỉ có thể ăn được một phần ba chiếc bánh.

Tô Tinh Thần đặt hai phần ba còn lại vào hộp giữ tươi, để tối đói bụng sẽ ăn tiếp.

Sau khi thuận lợi giải quyết xong bữa cơm, thanh niên lập tức gửi tin nhắn cho chủ nhà: Du tiên sinh, tôi đã ăn xong rồi, bánh ngọt ngon lắm, tôi rất thích.

Du tổng đang uống trà thì nhận được tin nhắn của người bạn thần bí.

Anh không biến sắc nghĩ thầm, quả nhiên rất thích bánh ngọt trên đường XX, sau này nhất định phải thường đi mới được.

Khoảng thời gian này Tô Tinh Thần đã lâu không đụng tới sách vở chuyên ngành mình học.

Hôm nay tựa hồ khôi phục trạng thái không chán học trước kia, đặc biệt rất muốn học bài.

Chuyên ngành Tô Tinh Thần học ở trường đại học là tin tức báo chí, là ba ba Tô Tinh Thần chọn cho cậu; bởi vì ông cảm thấy tính cách của đứa nhóc nhà mình không phù hợp với tài chính, cũng không thích hợp nghệ thuật.

Chọn tới chọn lui thì chỉ còn tin thời sự thực tế tương đối thích hợp với Tô Tinh Thần.

Thế nhưng Tô ba ba không biết, tin tức thập niên tám mươi chín mươi đúng là thực tế, thế nhưng tin tức thế kỷ hai mươi mốt thì khác.

Tô Tinh Thần là một người trẻ tuổi của thời đại mới này, cậu đương nhiên biết rõ hiện trạng tin tức xã hội bây giờ.

Loại tôm tép như cậu muốn làm ra sự nghiệp lẫy lừng hiển nhiên là chuyện không thể.

Mục tiêu của cậu không quá cao, chỉ hi vọng có thể dùng cán bút của mình viết ra những điều chân thật, không phụ lòng nội tâm của chính mình để đổi lấy chút tiền lương để nuôi sống gia đình qua ngày.

Dù sao thì cũng có thể làm truyền thông, Tô Tinh Thần thầm nghĩ.

Bất quá sách thì vẫn phải xem.

Tô Tinh Thần cầm lấy quyển Lịch Sử Báo Chí, chăm chú lật xem.

Nhưng chỉ qua nửa tiếng, chủ nhà lại gửi tin nhắn tới hỏi: Em đang làm gì?

Tô Tinh Thần đưa tay cầm lấy di động, đáp lại: Tôi đang đọc sách.

Trong đầu Du tổng tài chợt lóe lên bốn chữ 'không ngừng cố gắng' làm hảo cảm của anh dành cho người thần bí lại tiến thêm một bước: Người thích đọc sách chắc chắn sẽ không kém.

Tô Tinh Thần nhìn quyển sách chi chít chữ vừa nhìn liền choáng đầu của mình, kiên trì phụ họa: Anh nói không sai.

Nếu cậu không đọc sách thì sau này quay trở về trường sẽ không theo kịp chương trình.

Theo không kịp sẽ rớt tín chỉ, muốn tốt nghiệp cũng sẽ khó khăn!

Trường học tốt như vậy, nếu không cố gắng học tập thì không phải đã lãng phí điểm thi năm đó rồi sao?

Cho nên sau khi suy nghĩ một chút, Tô Tinh Thần cảm thấy mình nên chuyên tâm đọc sách thì tốt hơn.

Kết quả chuyên tâm một phát liền quên mất thời gian.

Đến khi Tô Tinh Thần dụi dụi con mắt đã bắt đầu mệt mỏi rã rời thì thời gian cũng không còn sớm; cậu vội vàng cầm di động lên, quả nhiên nhìn thấy có hai tin nhắn chưa đọc.

Tô Tinh Thần vừa kinh ngạc với sự chuyên tâm của mình vừa nhanh chóng gõ chữ trả lời tin nhắn, chỉ là đột nhiên ba chữ 'Du tiên sinh' bất ngờ không kịp đề phòng xuất hiện trên màn hình.

Là Du tiên sinh gọi điện tới!

Tô Tinh Thần ngơ ngác nghĩ, chủ nhà sao lại gọi điện cho mình?

Nếu như bởi vì không đúng lúc trả lời hai tin nhắn kia thì chủ nhà cũng quá cẩn thận rồi đi.

Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, sau đó cực kỳ do dự nhấn nút trả lời: "Alo?"

Đầu dây bên kia nghe thấy âm thanh của Tô Tinh Thần thì cả người liền không tốt, quá trẻ tuổi, lại còn có chút quen thuộc?

"Là tôi." Du Phong Hành đè nén nghi hoặc trong nội tâm, hỏi: "Em không sao chứ?"

Anh vừa hỏi vậy, Tô Tinh Thần liền biết vì sao anh gọi điện cho mình, cậu cảm động đáp: "Không có việc gì đâu, vừa nãy tôi mải đọc sách."

Giọng nói này thật sự có chút quen thuộc.

Du Phong Hành lơ đãng ừm một tiếng, có chút trêu chọc hỏi thêm hai câu: "Học tập thế nào? Nội dung gì, có thể nói cho tôi biết không?"

Tô đồng học không hề hay biết lòng người hiểm ác không hề phòng bị nói: "Tôi đang xem Lịch Sử Báo Chí, thấy cũng hay lắm, đều là những lý luận tri thức."

Kỳ thực đọc mấy cái này choáng đầu hoa mắt, chung quy cũng không nhớ rõ được bao nhiêu.

Tên sách thành công thu hút sự chú ý của Du tổng, anh nghi hoặc hỏi: "Sao em lại xem quyển sách này?"

Nếu như anh không nhớ nhầm thì đây là quyển sách cần thiết ở khoa Báo Chí.

Tô Tinh Thần thực ngượng ngùng nhỏ giọng nói: "Bởi vì phải thi a."

Du tổng sửng sốt.

Thi?!

Cậu nhóc này không phải người làm ruộng à?

"Du tiên sinh." Tô Tinh Thần hỏi: "Anh có đói không?"

Cậu nghĩ tới trong tủ lạnh vẫn còn một nửa chiếc bánh ngọt, nếu chủ nhà không đói thì đêm nay không cần phải làm bữa khuya....

Du Phong Hành cảm thấy mình có rất nhiều vấn đề nghi hoặc, dựa theo tính cách trực tiếp của anh, đương nhiên không có khả năng lén lén lút lút suy đoán.

Du tiên sinh nghiêm túc hỏi: "Em rốt cuộc là học sinh hay người đi làm, hay là người làm nông?"

Tô Tinh Thần đáp: "Nghề nghiệp học sinh, làm thêm nghề nông!"

Du tổng tài: ....

Du tổng tài cảm thấy đầu mình hơi căng, thì ra chỉ có tình huống là chân thật mà thôi, anh cứ tưởng vị này là người anh em nông dân chân chính.

Nếu là học sinh thì dễ rồi, ít ra thì sau khi tốt nghiệp có thể tìm được một công việc tốt, không cần phải về nhà làm nông.

Du tổng quan tâm tới tương lai của bạn nhỏ hỏi: "Học tới đâu rồi?"

Tô Tinh Thần nói: "Năm hai đại học.... thế nhưng đang tạm nghỉ, bởi vì.... bởi vì, tôi có chút khó khăn."

Du Phong Hành nhíu mày, giật giật môi, vốn muốn hỏi người bạn nhỏ tri kỷ này gặp khó khăn gì, thế nhưng cuối cùng sau khi suy nghĩ thì không hỏi: "Em nói chỉ nấu cơm cho tôi, vậy cha mẹ em đâu?"

Du tổng tự động gạt bỏ hai con cún cùng mười con gà con được xếp ngang hàng với mình.

"Họ đã mất rồi." Âm thanh của Tô Tinh Thần có chút nhỏ đi, sau đó mới nhớ ra chủ nhà hình như cũng không có người thân, lại hỏi: "Vậy còn Du tiên sinh?"

Du Phong Hành giật mình, nhỏ nhỏ giọng: "Tôi cũng giống như em."

Thì ra người bạn mới này là một cậu bé còn chưa tốt nghiệp đã mất cha mẹ, nghe âm thanh thực đáng thương.

"Ah...." Tô Tinh Thần nhớ tới ba ba, tâm tình liền không vui, ỉu xìu.

Du Phong Hành ăn cơm nhiều hơn Tô Tinh Thần gần mười năm, lăn lộn trong xã hội bấy lâu nay, cũng chính là nhân vật tinh anh, đương nhiên sẽ không lằng nhằng vấn đề dễ gây tổn thương này.

Anh lơ đãng nói: "Vậy sau này em muốn làm việc ở đâu?"

"Oh.... chuyện này à...." Bên kia đầu dây truyền tới âm thanh suy tư của Tô Tinh Thần, có vẻ như hiện tại vẫn chưa có đáp án cho vấn đề này.

"S thị có rất nhiều công ty truyền thông, tiền đồ phát triển không sai, chờ em tốt nghiệp rồi có thể suy nghĩ một chút." Du tổng tài chính là người trực tiếp như vậy.

"Vâng." Tô Tinh Thần gật đầu.

S thị quả thực là lựa chọn tốt, thế nhưng Bắc Kinh cũng rất tốt, bởi vì cậu có nhà ở Bắc Kinh!

Làm việc ở Bắc Kinh thì không cần thuê nhà, nếu làm việc ở thành phố của chủ nhà thì nhất định phải thuê nhà.

Tô Tinh Thần thầm tính toán trong lòng, chỉ là không nói với chủ nhà.

"Tôi cũng có chút ảnh hưởng ở thành phố này, nếu em tới thì sẽ không có khó khăn gì đâu." Du tổng tài không hài lòng với câu trả lời qua loa của đối phương, nếu là áp lực tìm việc ở thành phố thì không cần phải lo.

"A?" Tô Tinh Thần ngơ ngác.

Trong lòng thầm nghĩ, ý của Du tiên sinh là muốn đưa cái đùi vàng óng ánh ra cho cậu ôm à?

Đứa nhỏ này sao lại thành thật như vậy?

Du tiên sinh có chút hận rèn sắt không thành thép, đúng là đứa trẻ được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh đơn thuần, ngay cả giao tiếp với người trưởng thành cũng không biết.

Du tổng tài chỉ có thể kiềm chế nghi hoặc, bất đắc dĩ nói: "Em học thật giỏi lấy được bằng tốt nghiệp, sau đó tôi sẽ sắp xếp công việc cho em."

Tô Tinh Thần: ...

Lúc này Tô Tinh Thần mới thật sự tròn mắt, sắp xếp công việc? Ơ, chủ nhà cũng quá tốt rồi đi?

Nhưng mà, Tô Tinh Thần có chút tiếc nuối căn nhà ở Bắc Kinh.

Làm việc ở S thị, tiền thuê nhà thật sự rất đắt.

Tô Tinh Thần mím môi, trên mặt lộ ra biểu tình cự tuyệt: "Bao ăn ở?"

Ánh mắt Du tổng tối sầm, may mắn là người bạn ngốc này còn biết cò kè mặc cả, không ngốc triệt để: "Bao!"

Tô Tinh Thần ngã ngửa, có cảm giác sự tình phát triển hoàn toàn khác với mình tưởng, đó là S thị tấc đất tấc vàng a.

Thuê tay mơ chưa tính lại còn bao ăn ở, ông chủ có phải bị ngốc không a!

"Vậy...." Tô Tinh Thần đứng dậy, cảm giác mình phải dồn vào tuyệt lộ thì mới giải quyết được: "Tiền lương..... cỡ hai vạn không?"

Bụm mặt ngửa đầu ra sau, Tô Tinh Thần không ngừng nói một lèo: "Còn muốn ngũ hiểm nhất kim, muốn thưởng cuối năm, muốn phúc lợi du lịch, muốn mua sắm! Tốt nhất là công ty còn giới thiệu đối tượng gì gì đó nữa!"

Bên kia đầu dây trầm mặc.

Qua khoảng chừng năm giây.

Tô Tinh Thần nháy mắt đã cảm thấy hối hận, cực kỳ xấu hổ cười nói: "Du tiên sinh, vừa nãy tôi nói đùa đấy, anh không cần để ý đâu." Sau khi ngừng một chút lại nói tiếp: "Chuyện công việc còn xa vời lắm, tôi nghĩ là vài năm nữa suy nghĩ cũng không muộn."

"Không sao." Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Du tổng tài nói: "Em nói đúng, e rằng hai năm sau, có hai vạn tiền lương cũng chưa chắc mời được em."

"A?" Tô Tinh Thần ngẩn người.

Tô Tinh Thần thật cao hứng nghĩ, mình siêu cấp thích người bạn mới này, anh ấy nói chuyện vừa thành thực lại dễ nghe!

[end 36]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien