Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[4.5.6] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[4] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Bánh Nướng Áp Chảo Vẫn Còn Bốc Hơi Nóng, Hương Thơm Tỏa Ra Ngào Ngạt

*******

Trừ bỏ Bùi Văn thì chỉ có bạn gái cũ Kế Giai Doanh biết mật mã mở khóa nhà anh.

Nếu không phải Bùi Văn đưa bữa trưa tới thì chính là bạn gái cũ đưa.

Phát hiện sự thật này, tâm tình Du Phong Hành có chút phức tạp.

Bởi vì anh không ngờ đã chia tay bốn năm rồi mà bạn gái cũ bình thường giỏi giang kiêu ngạo cư nhiên lại có phương thức âm thầm quan tâm như vậy.

Mấy năm nói yêu thương với Kế Giai Doanh chính là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời Du Phong Hành.

Vì muốn thoát khỏi sự khống chế của Đường Đại Quân, anh đã cố ý lựa chọn trường ở Bắc Kinh, ở đó anh đã quen biết Kế Giai Doanh cũng là người S thị.

Kế Giai Doanh không chỉ đẹp mà còn có tài, vừa vào học đã trở thành hoa khôi của hệ.

Du Phong Hành cũng không rõ vì sao Kế Giai Doanh lại nhìn trúng một người tối tăm ít nói như mình, lần đầu tiên bày tỏ bị cự tuyệt, Kế Giai Doanh vẫn thực kiên trì theo đuổi nửa năm.

Sau đó Du Phong Hành cùng cô ở chung một chỗ.

Tình yêu không sóng gió không trắc trở kéo dài từ học kỳ cuối năm nhất đại học tới khi tốt nghiệp.

Du Phong Hành từ Bắc Kinh trở lại S thị gầy dựng sự nghiệp, thành lập công ty game Phong Hành.

Khi đó Kế Giai Doanh mới biết bạn trai mình có xuất thân rất tốt nhưng không biết vì lí do gì mà tính khí rất quật cường, thời điểm khó khăn nhất cũng không đưa tay đòi hỏi gia đình một phân tiền.

Kế Giai Doanh không biết đó là khoảng thời gian Du Phong Hành tranh cãi kịch liệt nhất với gia đình.

Cô chỉ biết, mỗi ngày Du Phong Hành đều rất bận rộn, mỗi ngày đều không lộ ra nụ cười, cảm giác luôn rất mệt mỏi, trong lòng tựa hồ phải gánh vác rất nhiều thứ.

Sau đó Du Phong Hành đưa ra đề nghị chia tay để Kế Giai Doanh tìm một người phù hợp để xây dựng gia đình hạnh phúc.

Khi ấy Du Phong Hành uống rượu, mang theo men say nói với cô: "Giai Doanh, tôi không phải một người bạn trai tốt, cũng không phải một người chồng tốt, càng không có khả năng làm một người cha tốt, em theo tôi sẽ không hạnh phúc đâu, chia tay đi."

Kế Giai Doanh nhịn nhiều năm như vậy đã không còn là thiếu nữ u mê thời đại học, cô hiểu rất rõ chính mình cùng Du Phong Hành chỉ có thể như vậy.

Lúc Du Phong Hành nói chia tay, cô đã là tổng giám mỹ thuật của công ty game Phong Hành, đồng thời cũng có 5% cổ phần, là Du Phong Hành cho cô.

Là một cô gái ngoại nhu nội cương, sau khi đồng ý chia tay, Kế Giai Doanh đã kiêu ngạo ra ngoài du lịch một tháng, sau khi trở về thì trở thành bằng hữu kiêm đồng nghiệp với Du Phong Hành.

Bình thường gặp Du Phong Hành ở công ty vẫn luôn giữ thái độ làm việc nghiêm nghị, thậm chí còn không thèm nể mặt.

Da mặt Du Phong Hành có dày thế nào cũng không tiện gọi điện hỏi bạn gái cũ là cơm tự làm hay cơm tiệm.. nếu là cơm tiệm thì... cho xin số điện thoại?

Vì thế chuyện này cứ vậy chấm dứt.

...

Quay lại thì Tô Tinh Thần đã dùng cả buổi chiều quét dọn khoảng sân sạch sẽ.

Sau đó dời số đồ dùng bằng gỗ đã mục nát trong nhà dọn ra mảnh đất trống gần sân, châm lửa đốt sạch.

Tô Tinh Thần làm vậy là vì cậu cảm thấy mảnh đất trống này có thể làm vườn rau, sau khi đốt ra có tro sẽ làm đất càng phì nhiêu hơn.

Làm phân bón còn có số lá rụng đã mục nát quét ra từ khoảng sân, cậu đang phơi ở gần đó.

Chờ tới khi xới đất thì có thể chôn xuống đất để chúng lên men tự nhiên, trở thành chất dinh dưỡng cho nông sản.

Tô Tinh Thần canh giữ bên cạnh đống lửa, chờ đốt cháy hết thì dùng cuốc cào một lằn mương để ngừa cháy lan.

Sau khi xong việc Tô Tinh Thần trở về phòng khách tiếp tục quét mạng nhện, chà rửa sàn nhà, lau cửa sổ.

Bận rộn một phen như vậy, đừng nói suy nghĩ linh tinh, ngay cả buổi tối ăn gì mà Tô Tinh Thần cũng không rảnh suy nghĩ.

Tới tận khi bụng truyền tới âm thanh ọt ọt, Tô Tinh Thần mới biết hóa ra đã muộn lắm rồi.

Tô Tinh Thần khóa kỹ cổng và cửa nhà rồi lên lầu, rón rén kiểm tra thì phát hiện chủ nhà đang ở phòng thể dục rèn luyện: "..." Cậu không khỏi quan sát trên dưới một chút, cảm thấy vóc người đối phương thật tốt, nếu có thời gian chắc cậu cũng nên tập luyện một chút.

Bất quá giơ giơ cánh tay vì dọn dẹp mà đau nhức của mình, Tô Tinh Thần cảm thấy khoảng thời gian ở trong núi cậu không thiếu rèn luyện a!

Thừa dịp chủ nhà vận động không rảnh rang chạy sang nơi khác, Tô Tinh Thần lập tức nhanh tay nhanh chân rửa thịt ướp thịt rồi xử lý bông cải trắng.

Loại thức ăn này ở trong trấn nhỏ bán khá rẻ, chỉ cần hai đồng là mua được một bắp lớn.

Là nông gia tự trồng, rất tươi mới, ăn vào miệng có vị giòn ngọt. Đây là món ăn khá phổ biến, rất được bọn nhỏ yêu thích.

Nếu ở Bắc Kinh tự nấu cơm là hại mình phá sản thì ở miền quê lại là cách tiết kiệm tiền.

Bởi vì vật giá tiện nghi nên lúc Tô Tinh Thần lái xe ba bánh ra chợ liền thấy cái gì cũng muốn mua mang về.

Thịt heo chỉ có sáu đồng một cân, là loại nguyên miếng.

Gà thì hơi đắt một chút nhưng khẳng định không đắt bằng Bắc Kinh.

Lúc còn ở Bắc Kinh, Tô Tinh Thần có thể xem là gia đình bậc trung, một bữa cơm tốn hơn năm sáu chục đồng tiền là rất bình thường.

Ở bên này năm sáu chục đồng tiền có thể dùng cho hai ngày.

Nồi là nồi cậu tự mua nên lúc xào rau Tô Tinh Thần rất thoải mái, cho dù xào thế nào chủ nhà cũng không nghe được.

Nếu chủ nhà đột nhiên xuất hiện thì chỉ thấy bếp ga tự động mở mà thôi.

Làm món ăn xong, Tô Tinh Thần đặt phần cơm của mình ở một gọc bàn cơm mà chủ nhà tuyệt đối sẽ không ngồi ở đó.

Sau đó nhân lúc chủ nhà đang ở trong phòng vệ sinh bỏ hộp thức ăn vào phòng tối như lúc trưa.

Hộp đựng thức ăn cùng chén dĩa đã từng truyền tống có thể truyền tống một lần nữa không?

Tô Tinh Thần ôm nghi vấn này đi ra ngoài phòng khách, thấy hộp thức ăn nằm trên mặt đất thì thở phào một hơi.

Hóa ra có thể lặp đi lặp lại.

Như vậy có thể tiết kiệm tiền mua chén dĩa.

Tô Tinh Thần đi tới cầm lấy hộp thức ăn, trực tiếp đặt lên bàn cơm rồi tự ngồi vào góc bắt đầu ăn cơm.

Sở dĩ cậu làm vậy, nguyên nhân rất đơn giản, một là cám ơn đối phương đã cung cấp không gian, mặc dù đối phương kỳ thực không biết chuyện, hai là vì đối phương một thân một mình thực đáng thương, làm thêm một phần thức ăn cho đối phương cũng không phiền toái gì...

Mặc dù có nguy hiểm bị phát hiện nhưng Tô Tinh Thần vẫn làm như vậy.

Lạch cạch....

Cửa phòng tắm bị một bàn tay mạnh mẽ mở ra.

Một người nam nhân quấn khăn tắm từ phòng tắm bước ra, mặc dù thân hình cao lớn, bắp thịt rõ ràng, thế nhưng chiều cao xấp xỉ một mét chín làm anh trông rất gầy gò.

Người nam nhân này chính là Du Phong Hành.

Tóc Du Phong Hành nhỏ giọt nước, lúc đi ngang qua bình phong ngoài phòng ăn thì nhìn thấy hộp đựng thức ăn để trên bàn.

Anh nhớ rõ buổi trưa mình đã đặt nó trong phòng bếp...

Không biết nghĩ tới chuyện gì, lông mày Du Phong Hành nhướng lên, sau đó bước tới mở hộp thức ăn.

Mùi thức ăn thơm lừng xộc vào mũi làm anh lộ ra biểu tình khó tin: "..." Bởi vì anh không thể nào tin được, Kế Giai Doanh lại đưa tới cho anh?

Không thể nào.

Du Phong Hành khó hiểu đi tới phòng bếp xác nhận, anh phát hiện hộp cơm trên bàn thực sự chính là hộp cơm buổi trưa.

Như vậy vấn đề chính là Kế Giai Doanh đã cầm hộp cơm đi từ khi nào, rồi mang tới lúc nào?

Du Phong Hành nghĩ không thông, anh trực tiếp cầm di động gọi cho Kế Giai Doanh, sau khi máy thông liền thẳng thừng hỏi: "Kế tổng giám, hôm nay cô có ghé qua nhà tôi không?"

Cô gái đầu dây bên kia lạnh lùng nói: "Không có."

Du Phong Hành khựng một chút, nhíu mày nói: "Nói thật."

Kế Giai Doanh liền tức giận ném bút vỗ bàn: "Ông chủ Du, ông cho là công ty không cần làm việc à? Ông không đi làm cũng được đi, nhưng bà thì vẫn phải làm! Ai con mẹ nó rảnh rỗi chạy tới nhà ông hả?"

Du Phong Hành: "..."

Sau khi phun lửa một phen, Kế Giai Doanh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại: "Nhà ông mất đồ à? Đang tìm nghi phạm?"

"Không có." Du Phong Hành biết Kế Giai Doanh không nói dối, liền nói: "Không có việc gì, cô còn tăng ca ở công ty à?"

Kế Giai Doanh hừ lạnh: "Chứ không thì sao, việc gì tôi phải nổi giận với ông?"

Du Phong Hành liền nói: "Ăn cơm trước đi rồi làm tiếp, tôi cũng đi ăn đây."

Nói vậy xong liền cúp máy, Kế Giai Doanh phẫn nộ đến mức muốn ném bay di động, này rốt cuộc là ông chủ kiêm bạn trai cũ cặn bã gì đây? Ngay cả gọi thức ăn tới cho cô cũng không biết!

Sau khi cúp điện thoại của bạn gái cũ, Du Phong Hành hoàn toàn mất đi đầu mối về người đưa thức ăn.

Nhưng khẳng định không phải kẻ thù muốn dùng phương thức này để độc chết anh.

Vì thế Du Phong Hành ngồi xuống bàn, không chút để tâm ăn sạch sành sanh.

Khẩu vị giống như buổi trưa, không thể nói rõ là ngon chỗ nào nhưng cứ từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ.

Điểm không hài lòng duy nhất cũng giống như buổi trưa, còn chưa ăn thỏa mãn đã hết rồi.

Du Phong Hành đen mặt nói: "Phân lượng gì mà có chút xíu? Đút thỏ chắc!"

Tô Tinh Thần ở bên cạnh nghe vậy thì gò má trắng noãn kinh ngạc đỏ ửng, cảm thấy cực kỳ áy náy, bởi vì cậu dựa theo sức ăn của mình mà chuẩn bị phần ăn cho đối phương...

Cậu chưa từng nghĩ tới vấn đề đối phương ăn không đủ no.

Tô Tinh Thần gãi gãi mặt, thu thập chén đũa đi vào phòng bếp, định chờ chủ nhà không còn ở đây thì đi tắm.

Sau đó thầm nghĩ, buổi tối làm bữa khuya gì cho chủ nhà?

Tầm chín giờ, chủ nhà vào phòng sách, có lẽ đang làm việc.

Tô Tinh Thần lén lén lút lút mở tủ chứa đồ trong phòng bếp, lấy bột mì ra nhồi bột, cắt hành, đánh trứng gà, định làm bánh hành.

Nghĩ tới ban ngày đã làm hai món không cay, lần này Tô Tinh Thần rốt cuộc không nhịn được làm một phần có tương ớt một phần không.

Nếu chủ nhà chỉ ăn phần không ớt thì chứng minh khẩu vị hai người không đồng nhất, không thể làm bạn.

Đã mười giờ rưỡi, Tô Tinh Thần đưa bánh hành qua cho đối phương, cậu cũng hơi đói nên ngồi bên bàn ăn ăn bánh hành chấm tương ớt.

Ăn rất ngon, bánh vừa thơm vừa mềm dẻo, trứng gà chiên vàng thơm phức quyện với mùi hành lá, cắn một miếng liền có đầy đủ sắc hương vị, cộng thêm tương ớt thơm mà không cay, cho dù không đói cũng có thể ăn mấy miếng.

Du Phong Hành đang ở phòng sách làm việc thì đột nhiên ngửi thấy mùi thơm từ khe cửa xông vào, anh cứ tưởng mình bị ảo giác.

"..." Buổi tối anh ăn không no, lúc này ngửi thấy mùi này thì làm gì còn tâm tư làm việc.

Muốn xác nhận xem mình có bị ảo giác hay không, Du Phong Hành đứng dậy đi ra khỏi phòng sách, cái mũi hít hít mùi thơm một đường đi tới phòng ăn, chỉ thấy trên bàn đặt một khay bánh nướng áp chảo.

Vẫn còn bốc hơi nóng, hương thơm lan ra bốn phía.

.4.

[5] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Vì Miếng Ăn, Tháo Camera

******

Thế nhưng Du Phong Hành không lộ ra biểu tình vui mừng, ngược lại lại càng ngưng trọng hơn.

Này là lần thứ mấy rồi?

Nhà không giải thích được xuất hiện thức ăn.

Mấy lần trước còn có thể nói là có người làm, thế nhưng lần này Du Phong Hành tuyệt đối không tin, lúc anh hoàn toàn tỉnh táo cư nhiên có người thần không biết quỷ không hay đưa thức ăn tới rồi lại thuận lợi rời đi là không thể.

Vấn đề làm Du Phong Hành hoài nghi không chỉ là độ thần thông của đối phương, anh càng muốn biết, vì sao đối phương lại đưa thức ăn cho mình hơn.

"Bùi Văn, ngày mai tới lắp đặt một bộ camera trong nhà trong tôi." Du Phong Hành dứt khoát phân phó, sau đó bưng phần bánh lai lịch không rõ kia đi vào phòng sách.

Tô Tinh Thần ngây ngốc, ngay cả miếng bánh trong miệng cũng quên nhai.

Lắp camera?

Được rồi, cậu thầm quyết định, sau này không nấu cơm cho nam nhân này nữa, cứ để anh ta tự tìm cơm mà ăn.

Tô Tinh Thần ăn no, vỗ vỗ tay, quyết định hôm nay ngủ trên chiếc ghế sô pha dài sang trọng.

Khác ngày hôm qua là trên bụng cậu đắp một tấm thảm lông mỏng.

Đêm tháng năm nên cũng không quá lạnh.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tinh Thần tự làm cho mình một tô mì trứng gà cải xanh, ăn xong liền xuống lầu một tiếp tục làm việc, tranh thủ trong vòng hôm nay sẽ quét dọn sạch sẽ.

Bên S thị, mười giờ sáng, Bùi Văn mang theo nhân viên kỹ thuật đi tới nhà boss gắn camera.

Anh thực hiều kỳ, boss rốt cuộc đã gặp chuyện gì a?

"Sao đột nhiên lại muốn gắn camera?" Bùi Văn hỏi.

"Bây giờ gắn camera trong nhà không phải rất thông dụng à?" Du Phong Hành hút thuốc, đứng trong phòng nhìn nhân viên kỹ thuật bận rộn, anh ôm tay nói: "Đặc biệt là người có thân phận như tôi, có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm a."

Bùi Văn thầm nghĩ, có không?

Boss của bọn họ bất quá chỉ là xí nghiệp gia hơi giàu hơi trẻ một chút mà thôi, bình thường vẫn rất điệu thấp, nào có ai nhìn chằm chằm a.

Bất quá... Bùi Văn sờ cằm, rất có thể vì chuyện song thân bị mưu sát mất mạng ảnh hưởng nên boss đặc biệt phòng bị đối ngoại đi, này cũng thực bình thường.

Camera giám sát rất nhanh đã lắp đặt xong.

Lúc gần đi, Bùi Văn nhìn trang phục nhàn nhã của boss nhà mình hỏi: "Ông chủ, khi nào ngài tới công ty?"

Du Phong Hành nói: "Nghỉ ngơi mấy ngày." Đồng thời nghi hoặc: "Thế nào? Cao tầng có ý kiến à?"

Bùi Văn cười cười lắc đầu: "Không có, chỉ là Kế tổng giám..."

Nghe thấy tên bạn gái cũ, Du Phong Hành lập tức sẵn sàng đón địch, bởi vì không quản thế nào, Kế Giai Doanh là cô gái tốt mà anh đã phụ lòng: "Kế tổng giám thế nào?"

Anh sợ nhất là mấy năm nay Kế Giai Doanh vẫn còn băn khoăn chính mình.

Thực không đáng giá.

"Khụ khụ." Bùi Văn nói: "Tối hôm qua Kế tổng giám mời nhóm nhân viên tăng ca ăn khuya, còn mua rượu, vừa uống vừa kể cố sự cho mọi người nghe..."

"..." Du Phong Hành lặng lẽ hút thuốc, ánh mắt lộ ra tang thương của lão súc sinh.

"Ha ha ha." Nhân viên công ty game cơ hồ đều được nghe cố sự lão súc sinh cùng tiểu cô lương quá (cô bé lạnh lùng), chẳng qua rất ít người biết lão súc sinh trong câu chuyện chính là tổng tài Du Phong Hành trẻ tuổi anh tuấn nhà mình.

"Tôi trở lại công ty sẽ giúp ngài nhìn Kế tổng giám." Bùi Văn vỗ vỗ vai boss, đột nhiên có chút tiếc nuối, nếu vẫn ở chung một chỗ thì tốt biết bao nhiêu.

Bùi Văn cảm thấy Kế tổng giám là một cô gái rất tốt, một cô gái có trái tim thất xảo linh lung, vĩnh viễn biết rõ mình nên làm gì.

Thế nhưng vài lúc bị Du Phong Hành kích thích cũng sẽ nổi điên, tỷ như tối hôm qua.

Một cô gái sinh động như vậy, ai lại không thích chứ.

Lại đến buổi trưa, Tô Tinh Thần nhìn mấy khung cửa sổ trong nhà được mình lau tới sáng bóng, trong lòng tự hào không thôi.

Cậu thực nôn nóng gọi điện thoại cho bác sĩ Phương: "Alo, chào bác sĩ Phương, ngài đã ăn cơm trưa chưa?"

Tô Tinh Thần rời đi hai ba ngày, đây là lần đầu tiên gọi điện về Bắc Kinh.

Bác sĩ Phương sớm đã lo lắng tình huống của Tô Tinh Thần nhưng không dám tùy tiện liên hệ.

Trưa hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Tinh Thần, hơn nữa nghe âm thanh thì tình huống tinh thần của cậu tựa hồ rất tốt, bác sĩ Phương vội vàng hỏi: "Tinh Thần? Thả lỏng hơn rồi hả?"

"Vâng." Âm thanh Tô Tinh Thần lộ ra ý cười, một tay chống chổi nhìn xung quanh nói: "Hôm trước con vừa về tới quê, hai hôm nay vẫn luôn thu dọn nhà cửa, cảm giác cuộc sống cũng phong phú hơn nhiều. Hiện giờ con chỉ muốn sớm dọn dẹp cho xong rồi bố trí thành dáng vẻ mình thích, sau đó nuôi thêm hai con chó, một ít gà vịt, đúng rồi, bác sĩ Phương, cảnh sắc quê con đẹp lắm, chốc nữa con gửi cho bác sĩ hai tấm hình."

Cậu không biết, bác sĩ Phương lúc này đã cao hứng không thôi.

"Được được được, con gửi đi, tôi cũng muốn xem xem đẹp thế nào."

"Vâng! Vậy con cúp máy trước, lập tức gửi hình cho ngài." Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Thần liền tìm kiếm mấy tấm hình thanh sơn lục thủy cùng con đường mòn nhỏ mình chụp sáng nay, chọn vài tấm có góc độ cùng ánh sáng tốt gửi cho bác sĩ Phương.

---Bác sĩ Phương, con đi nấu cơm, chờ con xử lý xong mọi việc rồi liên lạc với ngài.

---Đi đi, tôi xem hình một chút.

Trưa hôm nay không cần làm thức ăn cho vị nam tinh anh kia, Tô Tinh Thần liền giảm phân lượng xuống phân nửa, đơn giản làm một dĩa dưa leo xào thịt.

Ăn xong bữa cơm hôm nay thì hết thịt, buổi tối chỉ có thể ăn trứng gà.

Bất quá... nhìn về phía con sông trong vắt bên kia, Tô Tinh Thần thầm nghĩ sáng sớm mai lên trấn trên mua chút dụng cụ bắt cá mang về.

Người ta hay nói kháo thủy cật thủy kháo sơn cật sơn. (gần núi ăn sơn sản, gần biển ăn hải sản, tức là có cái gì thì ăn cái nấy)

Nơi này non xanh nước biếc thoạt nhìn hẻo lánh, kỳ thực chỉ cần có tâm thì cho dù không có siêu thị hay giao hàng hỏa tốc vẫn có thể sống rất tốt.

Sau khi ăn tối xong, Tô Tinh Thần cẩm quyển nhật ký để dưới đèn bàn bắt đầu viết, thuận kiện liệt kê những món đồ cần mua vào ngày mai, tỷ như dao chẻ củi, dao phay, các loại trang bị để vào núi này nọ.

Còn cả chó con nữa.

Lại nói, sau khi bảo người lắp đặt camera xong, Du Phong Hành an vị ngồi trước màn hình nhìn chằm chằm động tĩnh trong phòng.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Du Phong Hành bị đói bụng tới mức liên tục kiểm tra thời gian ở góc dưới bên trái màn hình.

Cuối cùng đến tận mười hai giờ rưỡi, bàn cơm vẫn trống trơn, không hề nhìn thấy hộp đựng thức ăn màu đỏ nâu kia xuất hiện.

Do Phong Hành nhịn không được cơn đói, liền cầm di động gọi thức ăn ngoài.

Lại qua nửa giờ, thức ăn được đưa tới, phần cơm thần bí kia vẫn không xuất hiện.

Du Phong Hành mở hợp cơm, ngay khoảnh khắc đó liền có cảm giác chán ngán phần cơm trưa này.

Xem đi, đây mới là phần cơm ngoài tiêu chuẩn.

Không quản là hộp đựng hay hương vị đều lộ ra hương vị thương nghiệp nồng nặc, hoàn toàn không có linh hồn của bữa cơm.

Du Phong Hành cầm đũa nếm thử một miếng, sau đó không muốn ăn nữa.

"..." Đột nhiên nhớ tới trong tủ lạnh còn để nửa khay bánh hành còn dư lại tối qua, anh đứng dậy mang bánh đi hâm nóng.

Hương vị tương ớt từ lò vi sóng truyền ra làm người ta ứa nước miếng.

Tối qua Du Phong Hành không ăn nửa này là vì dạ dày anh không tốt, ăn cay sẽ bị đau.

Thế nhưng hiện giờ anh không để ý nhiều như vậy, hâm nóng xong liền mang ra ăn, anh kinh ngạc phát hiện tương ớt không hề cay, chỉ là màu sắc đỏ rực có chút dọa người mà thôi...

Ăn xong nửa khay bánh hành, Du Phong Hành thỏa mãn ợ một cái.

Không khỏi thở dài: "Phân lượng thực đầy đủ."

Khoan, anh đột nhiên ngồi thẳng người, đúng rồi, tối hôm qua lúc ăn cơm anh từng chê phân lượng quá ít, sau đó không lâu bàn cơm liền xuất hiện thêm một khay bánh...

Da đầu Du Phong Hành tê rần, có cảm giác rợn tóc gáy vì bị người ta giám thị.

Thế nhưng không khỏi không thừa nhận thức ăn ăn rất ngon, có hương vị gia đình thật khó nói.

"..." Du Phong Hành nhìn xung quanh, tự nhủ: "Em là ai? Đưa thức ăn cho tôi có mục đích gì?"

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có âm thanh của chính anh.

"Nếu em nghe thấy, buổi tối có thể đưa cơm cho tôi không?" Du Phong Hành nói xong liền rời khỏi phòng sách đi ngủ trưa.

Chạng vạng tối, Tô Tinh Thần dè dặt lên phòng khách lầu hai, quả nhiên nhìn thấy mấy góc khuất trên trần nhà gắn camera.

Cậu mím môi đi vào nhà bếp, ngửa đầu nhìn một chút, phát hiện nơi này không lắp camera thì vui vẻ thở phào.

Bởi Vì ban ngày Tô Tinh Thần không ở trên lầu nên không biết chủ nhà có đi ra ngoài hay không.

Chỉ biết lúc mình lên lầu thì đối phương đã ở nhà.

Vì thế lúc Tô Tinh Thần nấu cơm cùng tắm rửa cần phải cẩn thận lợi dụng khoảng trống.

Cũng may quy luật làm việc và nghỉ ngơi của chủ nhân căn nhà này khá quy luật, mỗi ngày lúc chạng vạng sẽ ở phòng thể dục ngây ngô một tiếng.

Khoảng thời gian này đủ để Tô Tinh Thần chuẩn bị nấu cơm, sau đó chờ đối phương tắm xong vào phóng sách làm việc thì cậu có thể đi tắm rồi ngủ.

Tối nay, trên bàn cơm vẫn không xuất hiện thức ăn thần bí.

Du Phong Hành không thể không suy đoán, có lẽ chuyện lắp camera theo dõi đã bị đối phương phát hiện.

"..." Xem ra tối nay lại phải ăn thức ăn ngoài rồi.

Từ khi gây dựng sự nghiệp tới nay, Du tổng đã ăn thức ăn ngoài tới phát ngán, tâm tình đặc biệt không tốt.

Giống như một người đã quen ngủ giường ván cứng ngắc, đột nhiên có một ngày hai ngày được ngủ giường nệm ấm êm, sau đó quay về ngủ giường cứng sẽ có cảm giác khó chịu.

Rõ ràng có thể thoải mái hơn.

Ăn cơm cũng vậy, rõ ràng có thể ăn thực thỏa mãn.

Cho nên, vì sao phải làm khó dạ dày mình chứ?

'Kính coong...'

Có người nhấn chuông cửa.

Tô Tinh Thần ngồi trên ghế sô pha đọc sách, không có ý định ra ngoài mở cửa, bởi vì cho dù cậu mở cửa thì không gian cũng không phải là không gian bên ngoài nhà chủ nhà.

Vì thế cậu tròn mắt nhìn chủ nhà đi ra mở cửa, nhận lấy một phần thức ăn ngoài.

Chủ nhà trực tiếp ngồi ở phòng khách mở hộp cơm, thế nhưng chỉ ăn vài miếng đã không ăn nữa, thoạt nhìn không mấy thích thú.

Lòng trắc ẩn trong lòng Tô Tinh Thần mơ hồ dâng lên, thế nhưng không có cách nào a, ai bảo chủ nhà tự tìm đường chết, cứng rắn muốn gắn camera trong nhà làm chi?

Thế là Tô Tinh Thần chỉ nhìn một chút rồi tiếp tục giơ sách đọc tiếp.

"Aiz..." Du Phong Hành ném phần thức ăn ngoài vào thùng rác, tự rót cho mình một cốc trà: "Ngày mai, tôi sẽ tháo camera."

Quyển sách che trên mặt Tô Tinh Thần khẽ run lên, tựa hồ đang cố nhịn cười.

Bởi vì cậu không ngờ, vị nhân sĩ thành công thoạt nhìn rất có tiền này cư nhiên vì ăn mà tới tới lui lui giày vò nhà mình như vậy.

Bùi Văn cũng không ngờ, camera mới gắn chưa được hai ngày, hôm sau boss đã bảo gỡ đi.

"Sao vậy boss? Có chỗ nào không tốt à?"

Du Phong Hành nói: "Rất tốt." Thế nhưng gắn rồi sẽ không có cơm ăn, anh phải thử một chút, xem xem gỡ camera rồi thì hiện tượng thần bí đó có xuất hiện nữa hay không.

.5.

[6] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Canh Cá Không Cay Là Không Có Linh Hồn

****

Hôm sau Bùi Văn dẫn nhân viên kỹ thuật tới tháo gỡ camera mà boss không thích, thuận miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy boss, sao vừa gắn đã kêu tháo ra rồi?"

Du Phong Hành nói: "Cảm thấy không thoải mái."

Cũng coi như trả lời thẳng vấn đề của Bùi Văn.

Bùi Văn nghĩ, có khi nào mấy chuyện phiền toái gần nhất đã hành hạ boss đến suy nhược thần kinh rồi không? Ngay cả camera cũng chịu không nổi?

"Boss thật sự... không cần tìm một người tâm sự, hoặc bầu bạn sao?"

"Không cần." Du Phong Hành biết Bùi Văn lo lắng cho mình nhưng thật sự không cần, anh không phải cô gái có trái tim thủy tinh, bị kích thích một chút là tan vỡ.

"Vậy anh sớm quay trở lại công ty làm việc đi." Bùi Văn nói: "Tuần sau Thiên Vực sẽ khảo sát nội bộ, công ty quyết định chọn ra một trăm gamer may mắn tiến hành khải sát, cần anh tự lựa chọn."

"Ừm." Kỳ thực Du Phong Hành đã quyết định ngày mai sẽ đi làm, chỉ là không nói với Bùi Văn mà thôi.

Thiên Vực Online là trò chơi thứ hai được công ty phát hành game Phong Hành tung ra, đã được năm năm.

Sau khi trò chơi đầu tiên là Ma Vực Online đại thành công, đoàn đội Du Phong Hành đã dốc hết tâm huyết chuẩn bị Thiên Vực Online, mục tiêu chính là vượt qua Ma Vực Online.

Rất nhiều người suy đoán ban đầu Ma Vực Online thành công phổ biến khắp đại giang nam bắc như vậy chỉ là Du Phong Hành đụng phải vận may cứt chó mà thôi, mà Thiên Vực Online muốn thành công như Ma Vực Online là chuyện không thể nào.

Lão tổng Du Phong Hành cực kỳ trẻ tuổi ngược lại nhàn nhã bình tĩnh, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Lúc tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, Du Phong Hành trả lời cực kỳ bá đạo: "Tôi không lo lắng, vì sao tôi không lo? Bởi vì tôi trẻ, tôi chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, tương lai hết thảy đều có thể."

Người xem buổi phỏng vấn này đều bừng tỉnh, đúng vậy, Du Phong Hành chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà thôi.

Nghĩ lại xem lúc mình hai mươi bảy tuổi đang làm gì?

Lúc đó, bọn họ có thể phát hành trò chơi hot như Ma Vực Online sao?

Phần lớn đều là không thể.

Thực sự không khoa trương chút nào, vì thế sau khi đoạn video phỏng vấn được phát ra, Ma Vực Online có thêm một lượng người chơi nữ không nhỏ.

Thực sự làm đoàn đội Ma Vực có xung động muốn loại hết nhóm tiểu thịt tươi đại diện, trực tiếp đưa Du Phong Hành ra thay thế.

Đáng tiếc Du Phong Hành bình thường rất điệu thấp, số lần lộ diện trước mặt truyền thông có thể đếm trên đầu ngón tay, thực sự làm nhóm fan hâm mộ muốn truy đuổi cũng không có cửa.

Sáng hôm sau tầm sáu giờ, Tô Tinh Thần liền đi ra ngoài.

Trước tám giờ phải nhanh chóng chạy tới trấn trên, đây là thời điểm nháo nhiệt nhất của khu chợ.

Đậu xe xong, Tô Tinh Thần nhìn thấy bên cạnh có một tiệm ăn nhỏ.

Không nói hai lời, Tô Tinh Thần liền vào tiệm ăn một chén hoành thánh lót dạ, sau đó mới ôm một cái thùng giấy nhỏ cùng túi da rắn đi vào chợ.

Theo lời chú Vương thì trị an ở trấn trên rất tốt, dân tình chất phác.

Rất ít khi xuất hiện hiện tượng trộm đồ.

Tô Tinh Thần cũng không biết là thật hay giả, cuối cùng vẫn khóa xe lại đi mua thức ăn cùng công cụ, toàn bộ để trong túi da rắn, dùng sợi thô buộc chặt trên xe để tránh có người tiện tay trộm dê.

"Cậu bé, mua chó không?" Một ông cụ hơn sáu mươi tuổi đạp xe đạp có treo hai cái giỏ trúc ngang qua Tô Tinh Thần.

Tiếng kêu ẳng ẳng của đám chó con sớm đã hấp dẫn sự chú ý của Tô Tinh Thần, cậu vội nói: "Ngài dừng lại để con xem thử xem."

Ông cụ chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, thật không ngờ Tô Tinh Thần thật sự muốn mua, liền vui vẻ dừng xe lại: "Được được, đám chó này rất đủ tháng, con xem này, xương đầu lớn, tứ chi tráng kiện, cha mẹ đều là chó săn."

Chó săn?

Tròng mắt Tô Tinh Thần khẽ nhúc nhích, nhận lấy con chó con ông lão lựa cho mình, trên dưới quan sát, là một con chó vàng rất thường thấy ở vùng quê, khỏe mạnh bụ bẫm, quả nhiên phẩm loại rất tốt.

"Bán thế nào ạ?" Tô Tinh Thần cười hỏi.

"50 một con." Ông lão vội vàng xòe một bàn tay.

"Rẻ vậy ạ? Vậy con mua hai con." Tô Tinh Thần thực sự rất kinh ngạc với cái giá này, vui vẻ ôm chó con vuốt ve.

Chó con vẫn còn xa lạ nên cẩn trọng nằm trong cậu run run cái đuôi nhỏ, nhỏ giọng kêu ư ử.

"Đừng sợ đừng sợ." Tô Tinh Thần áp tới gần liền ngửi thấy mùi sữa đặc trưng của chó con.

"Con thấy con này thế nào?" Ông lão nghiêm túc lựa chọn một con chó khỏe mạnh cường tráng cho cậu bé mặt non nớt trước mặt.

Cũng là chó vàng, mắt lộ hung quang.

Tô Tinh Thần theo bản năng cảm thấy không thích, ngược lại liếc nhìn con chó trắng ngồi trong giỏ ngẩng đầu lom lom nhìn mình, lập tức quyết định: "Ông lão, con muốn con này."

Ông lão không hiểu: "Nó là con nhỏ nhất, không cường tráng bằng mấy con khác."

Tô Tinh Thần cười cười: "Không sao, con sẽ nuôi nó khỏe mạnh."

Cứ vậy, Tô Tinh Thần dùng một trăm đồng tiền mua hai con chó béo ú mang về nhà.

Cậu dùng hộp giấy đâm thủng vài lỗ để hai con chó con, sau đó để trên xe, tránh bị mặt trời chiếu tới.

Sau khi mua đầy đủ mọi thứ thì cũng đã gần trưa, Tô Tinh Thần hài lòng lái xe về nhà.

Về tới thôn thì cậu mới nhớ ra một chuyện.

Chính là chiều hôm qua sau khi dọn dẹp xong, Tô Tinh Thần đã gọi điện hỏi ý chú Vương về vấn đề mua đồ dùng trong nhà.

Chú Vương thực tận tình giới thiệu mấy cửa tiệm bán đồ tốt trên trấn, bất quá còn nhấn mạnh một câu: "Giá cả thực sự không rẻ, nếu con muốn giá rẻ một chút thì có thể vào thôn chúng ta tìm chú Ngưu, ông ấy biết đóng."

Tô Tinh Thần dĩ nhiên biết giá cả không rẻ, cậu quyết định tìm chú Ngưu hỗ trợ nhưng không phải vì rẻ mà vì nghe chú Vương nói, chú Ngưu là một ông cụ sống một mình.

Dựa theo địa chỉ chú Vương đưa, Tô Tinh Thần trực tiếp đạp xe ba bánh của mình tới nhà chú Ngưu.

Là một căn nhà trệt hiếm thấy trong thôn, lưng dựa vào một mảnh cây trúc, có thể trực tiếp theo đường mòn đi lên núi.

Mảnh đất trống phía trước nhà quả nhiên đặt không ít thành phẩm làm từ gỗ và trúc, chủng loại không ít, cái gì cũng có.

"Chú Ngưu?" Tô Tinh Thần xuống xe, đứng ở cổng gọi khẽ một tiếng.

"Đây, ai vậy?" Một ông cụ cầm chén vui vẻ từ trong nhà đi ra, đi chân đất, da ngăm đen, tinh thần khá phấn chấn, thấy Tô Tinh Thần thì có chút kinh ngạc, cậu nhóc ở đâu tới đây?

Chưa từng thấy qua.

"Chú Ngưu, con gọi là Tô Tinh Thần, muốn nhờ chú giúp con đóng đồ đạc trong nhà." Tô Tinh Thần tự giới thiệu.

Họ Tô là họ trong thôn, chú Ngưu cũng họ Tô, tên là Tô Thụy Ngưu. Cậu nhóc lạ mặt này mặc dù chưa thấy qua nhưng thấy là người gốc ở đây liền vui mừng hỏi: "Là người ở đây hả, ba con tên là gì?"

Tô Tinh Thần nhu hòa nói: "Ba con là Tô Kiến An, ông nội con là Tô Thế Kiệt."

Chú Ngưu gật đầu: "Cậu nhóc, chú biết ông nội con, là một người rất bản lĩnh." Sau đó cũng không nói thêm gì, bởi vì ông biết hai người đã mất.

"Vào trong đi." Chú Ngưu gọi: "Con muốn đóng đồ gì, chú làm một bộ cho con."

"Cám ơn chú Ngưu." Tô Tinh Thần đi vào nhà, có chút kinh ngạc nhìn thấy trên vách tường có treo rất nhiều áo tơi.

Những chiếc áo tơi này được chế tạo rất tinh xảo, nhìn như tác phẩm nghệ thuật vậy.

"Đẹp quá." Tô Tinh Thần thật tâm khen ngợi.

Chú Ngưu đang châm trà ngẩng đầu nhìn tác phẩm của mình, cười ha hả: "Ông cha chú làm áo tơi, thế nhưng sau này thứ này lỗi thời, không còn ai dùng nữa."

Sau đó liền đổi sang nghề làm đồ dùng trong nhà, làm sản phẩm đan bện, lăn lộn kiếm miếng cơm.

Thế nhưng mấy năm gần đây xã hội ngày càng phát đạt, người cần dùng giỏ trúc cùng đồ gỗ trong nhà ngày càng ít.

"Chú Ngưu, con quay video chú và sản phẩm của chú được không ạ?" Nghe thấy lời chú Ngưu, trong lòng Tô Tinh Thần chợt nảy ra một ý tưởng, bất quá không xác định có thành công hay không nên nhịn không nói ra.

Chú Ngưu sửng sốt: "Hả?" Mấy thứ của người trẻ ông không rành lắm, thế nhưng thấy Tô Tinh Thần cầm điện thoại hướng về phía tường thì liền hiểu, lúc ống kính camera chỉa về phía mình, ông cụ lớn tuổi liền lộ ra nụ cười chất phác cẩn trọng.

Quay video xong, Tô Tinh Thần ngồi xuống nói ra những món đồ mình cần.

Nghe nói sản phẩm làm từ trúc dễ làm hơn, Tô Tinh Thần không chút do dự chọn nguyên liệu là trúc.

Trước khi đi cậu hỏi chú Ngưu: "Chú Ngưu, mấy cái áo tơi này chú bán thế nào ạ?"

Mặc dù không biết có người muốn mua hay không, lỡ như có thì sao?

Chú Ngưu chỉ nghĩ là Tô Tinh Thần tò mò nên mỉm cười hòa ái: "Trước kia còn người mua thì bán tám mươi đồng một bộ."

Sau đó ngay cả tám mươi đồng cũng không còn ai mua.

Tô Tinh Thần lại hỏi: "Một bộ phải làm bao lâu?"

Chú Ngưu giơ ba ngón tay: "Ba ngày."

Tô Tinh Thần trầm mặc, ba ngày kiếm tám mươi NDT, còn là bao cả phí tài liệu cùng tiền công.

"Chú Ngưu, con mới từ trên trấn trở lại, có mua rất nhiều trái cây, để con lấy một ít cho chú." Tô Tinh Thần vừa nói vừa đi tới chỗ bóng râm đậu xe ba bánh, từ trên xe lấy hai quả dưa lê, ba quả táo Phú Sĩ lớn, dùng vạt áo bao lại mang vào nhà đưa cho chú Ngưu.

Đã lâu rồi không được ai tặng quà, ông cụ có chút vừa mừng vừa lo, khoát tay không nhận: "Thôi thôi thôi, cậu nhỏ mang về ăn đi, chú không ăn đâu."

Tô Tinh Thần không chỉ cho trái cây mà còn muốn cho ông một con cá: "Con thích giỏ chú bện để ở bên ngoài, con dùng mấy thứ này để đổi một cái được không?"

Chú Ngưu suy nghĩ một chút, lộ ra biểu tình không tiện cự tuyệt.

Tô Tinh Thần lập tức đặt trái cây lên bàn, quay lại xe lấy một con cá, cười híp mắt nói: "Con muốn chọn cái lớn!"

Thế là chú Ngưu liền nhét hết mấy cái giỏ lên xe ba gác của Tô Tinh Thần.

Tính ra thì người lỗ vẫn là chú Ngưu.

Tô Tinh Thần chiếm được tiện nghi chạy xe ba bánh cao hứng trở về nhà.

Lúc này đã vào buổi chiều, không còn sớm nữa.

Bữa sáng Du Phong Hành ăn khá muộn nên hiện giờ cũng không tính là quá đói, thế nhưng từ khi tháo gỡ camera tới giờ, trong lòng anh mơ hồ có chút mong đợi.

Cảm giác này làm anh vẫn luôn phân tâm.

Tô Tinh Thần an trí tốt hai con chó con rồi mới ôm thức ăn tươi mới đi lên lầu.

Thấy camera quả nhiên đã tháo sạch, Tô Tinh Thần liền không chút cố kỵ nghênh ngang vào phòng bếp, sau đó nhanh lẹ vo gạo nấu cơm, rửa rau cắt thức ăn.

Nguyên liệu hôm nay là một con cá trắm nặng ba cân, ông chủ nói là bắt được trên núi, từ nhỏ uống nước suối mà lớn, thịt rất tươi ngon. (1 cân = 1/2 kg)

Hơn phân nửa là thổi phồng.

Thế nhưng nuôi ngoài tự nhiên thì hẳn là thật.

Tô Tinh Thần làm cá xong bắt đầu cắt lát, ướp gia vị, sau đó bắt đầu rửa rau xà lách.

Là xà lách búp nhà ông tự trồng, xanh nhạt rất đáng yêu, vị ngọt.

Nửa tiếng sau, món canh cá cùng xà lách nóng hổi ra lò.

Tô Tinh Thần mang phần cá giữ nguyên vị tự nhiên không thêm ớt cho vị chủ nhà vì miếng ăn mà nguyện tháo camera kia.

Còn phần cậu thì đương nhiên là phải cay rồi.

Canh cá không cay không có linh hồn a.

.o.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien