Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[43.44.45] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[43] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Hai Người Đều Là Sinh Viên A Đại, Học Trưởng Học Đệ A!

****

Du tiên sinh khí thế dồi dào thông qua một chiếc điện thoại, giống như xông pha chiến trường đánh du kích làm người ta mệt lả.

Tô Tinh Thần có chút cảm thán, đồng thời may mắn vì tài ăn nói cùng phản ứng của mình cũng không tệ lắm, ít nhất cũng không phá hư tình bạn này.

Cho nên chốc nữa phải làm cơm thật tốt, dù sao thì chủ nhà dễ dàng tha thứ cho cậu như vậy, phần lớn nguyên nhân xuất phát từ thưởng thức tài nấu nướng của cậu đi?

Tô Tinh Thần cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác.

Cậu thầm AC* tâm trí, chuyên tâm đặt nồi, nhóm lửa, dùng một miếng thịt mỡ heo tráng mặt nồi một lần. [* all clean, xóa hết tất cả]

Thẳng tới khi miếng thịt heo được chiên tới khô vàng, mà mặt nồi cũng được tráng một lớp mỡ óng ánh.

Cách xử lý nồi mới này là phương thức sinh hoạt hằng ngày mà ba ba Tô Tinh Thần đã dạy cậu lúc còn sống.

Thanh niên bình tĩnh cẩn thận làm một lần, trong lòng lẳng lặng tưởng niệm tới ba mình.

Loại chậm rãi tưởng niệm này so với nỗi đau tột cùng trước kia đã là tốt hơn rất rất nhiều.

Tô Tinh Thần xoay người rời khỏi phòng bếp, lên nhà chủ nhà trên lầu hai, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn hôm nay, có xương bò đã chặt sẵn, tôm he, còn có cả sứa.

Nhiều nguyên liệu nấu ăn tươi ngon như vậy, có thể làm xương bò tiêu đen, tôm he ướp tỏi, rau trộn sứa.

Trong đó món rau trộn sứa là món mà Tô Tinh Thần tin tưởng là ăn ngon nhất, cậu rất tự tin với khả năng nêm nếm của mình.

Nhất định có thể làm chủ nhà ăn ngon khen không dứt miệng, sau đó sẽ quên mất chuyện bị cậu lừa.

Người ta nói ba món ăn một món canh, trừ bỏ ba món này, Tô Tinh Thần nghĩ một chút, sẽ dùng rau cải mình trồng làm món canh rau cải trứng vịt muối.

Mùi vị đó, ngửi một cái liền có cảm giác tự nhiên mới mẻ đập thẳng vào mặt.

Tô Tinh Thần thực hài lòng lấy một quả táo đỏ, phát huy khả năng cắt tỉa của mình, cẩn thận cắt thành miếng táo có dáng vẻ con thỏ nhỏ.

Làm xong một bàn thức ăn, bày biện trang trí làm người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Tô Tinh Thần nhịn không được quay hình up lên tài khoản: Tới giờ cơm trưa rồi, hy vọng người ăn bữa cơm này cảm thấy thật vui vẻ!

Còn có, tình bạn trường tồn!

Học tập & công việc thuận lợi!

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Du Phong Hành cũng nhận được âm báo nhắc nhở xa lạ, anh nhíu mày, tạp âm đâu ra vậy?

Tất cả các phần mềm thông báo đều bị anh thô bạo tắt hết, không có khả năng có cá lọt lưới.

Du tổng tức tối giận cá chém thớt, sau đó nghĩ lại, hôm nay điện thoại của mình vừa cài đặt một app mới.

"..." Có đối tượng trút giận, Du tổng lập tức cầm điện thoại lên kiểm tra.

Kết quả nhìn thấy trên màn hình thông báo, Đưa Tay Hái Sao Trời mà bạn theo dõi vừa đăng video mới, xin hãy kiểm tra.

Du Phong Hành không chút do dự nhấn vào, chậm rãi nhìn thấy một đám 'thỏ con' đáng yêu xuất hiện trước mặt, còn có âm thanh chúc phúc đầy chân thành vang lên, lượn lờ bên tai.

Lạnh lùng xem xong toàn bộ video lần thứ N, Du tổng kìm lòng không đặng liếc nhìn thời gian bên góc dưới màn hình, mười một giờ rưỡi.

Làm tròn lên thì chính là giờ tan tầm.

Sau mười lăm phút, Du tổng phong trần mệt mỏi xuất hiện ở cửa nhà mình.

Nhìn cánh cửa đóng kín, nam nhân đang nhập mật khẩu mở khóa đột nhiên khẽ động tâm tư, cực kỳ hốt hoảng nghi hoặc, vì sao mình lại khẩn cấp muốn trở về nhà đến như vậy?

Thực tế thì mở cửa ra, bên trong là không gian trống rỗng, quạnh quẽ không giống nơi được gọi là nhà.

Thật không nghĩ ra là thứ gì làm anh gấp gáp đến như vậy?

Thế nhưng mùi cơm canh thơm lừng bay tới sau khi mở cửa thành công vả chát chát chát vào mặt Du Phong Hành.

Phải biết rằng, nhà của anh hiện giờ không còn như xưa nữa.

Hiện giờ bên trong có một người bạn thần bí đúng giờ giúp anh chuẩn bị ba bữa cơm, còn dọn dẹp nhà cửa.

Giống như nằm mơ vậy.

Du Phong Hành bước vào căn nhà quen thuộc lại có vẻ rất xa lạ của mình, vẻ mặt mất tự nhiên mở miệng, hướng về phía không khí trầm giọng nói một câu: "Tôi, về rồi đây..."

Tô Tinh Thần đứng bên cạnh sô pha kinh ngạc nhìn một màn này, sau đó trong lòng ấm áp mỉm cười: "Mừng anh đã về."

Tuy là chủ nhà không nghe được.

A, đúng rồi.

Tô Tinh Thần dùng điện thoại gửi tin cho đối phương: Mừng anh đã về! Du tiên sinh ^^

Ting, điện thoại vang lên.

Trái tim già nua của Du Phong Hành theo âm báo điện thoại run lên.

Nam nhân biểu tình trấn định nhưng nội tâm đã có chút gợn sóng lấy di động ra, liếc nhìn một cái, nhìn thấy quả nhiên là tin nhắn của Tô Tinh Thần: "...."

Cậu nhóc quả nhiên đang ở trong nhà!

Du tổng hỏi: Em có thể nhìn thấy tôi sao?

Tô Tinh Thần ngồi xuống nhìn nam nhân đứng ở huyền quan, lại nhìn nội dung tin nhắn anh gửi cho mình, ngượng ngùng nói: Vâng, cà vạt màu lam Du tiên sinh thắt hôm nay rất đẹp mắt.

Gửi tin xong, trong lòng cậu có chút run rẩy, thừa nhận mình có thể nhìn thấy như vậy, có khi nào sẽ bị Du tiên sinh đấm cho bẹp dí luôn không?

Du tổng: ....

Anh cúi đầu liếc nhìn cái cà vạt mình tùy tiện thắt lúc sáng sớm nay, cư nhiên cảm thấy chiếc cà vạt cực kỳ bình thường này đang lấp lánh sáng.

Anh trả lời: Cám ơn.

Sau đó anh cất di động, giống như đã quen với việc được khen nên tâm tình không chút dao động đi vào phòng, thay quần áo rồi mới ra ăn cơm.

Tô Tinh Thần giống như thường ngày, đứng trong phòng bếp ăn cơm.

Thói quen này Du Phong Hành biết, anh cũng giống như thường ngày, vừa ăn bữa trưa của mình vừa vểnh tai lắng nghe động tĩnh trong bếp.

Cho dù chỉ nghe được chút âm thanh thôi cũng cảm thấy rất hài lòng.

Dù sao thì nó cũng chứng minh là đối phương thật sự tồn tại, cùng tồn tại với anh trong một căn nhà.

Du Phong Hành găm một miếng táo cắt thành hình thỏ, bỏ vào miệng cắn một cái, mùi vị trong veo nháy mắt chiếm đoạt vị giác của anh, tựa hồ cả thế giới chỉ còn lại vị ngọt....

Quá ngọt rồi.

Du Phong Hành cảm thấy mình ăn không vô, lại không muốn lãng phí.

Hay là đưa cho Tô Tinh Thần ăn?

Du tổng tự tìm cớ cho mình, sau đó dứt khoát bưng đám thỏ con, từng bước từng bước đi tới cạnh cửa bếp rồi dừng lại.

Nếu như tiến thêm một bước nữa thì anh có thể nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bếp.

Do dự một hồi lâu, chủ nhà quyết định đưa cái tay cầm dĩa táo tới: "Tô Tinh Thần, dĩa trái cây này cho em ăn."

Tay cùng âm thanh của chủ nhà đột nhiên xuất hiện dọa Tô Tinh Thần suýt chút nữa đã ném văng tô cơm trong tay: "A?"

Sao lại cho cậu ăn?

Quá đột nhiên a.

Du tổng tự nhiên nói: "Ngọt quá, tôi không thích ăn."

Tô Tinh Thần ngẩn người, nhưng, mà.... lúc trước đưa táo anh đều ăn hết mà?

"Mau tới cầm đi, giơ tay mỏi chết được." Du Phong Hành hối thúc, căn bản không quản tới chuyện trọng lượng của dĩa táo kỳ thật rất nhẹ.

Được rồi.

Tô Tinh Thần đặt tô cơm trong tay xuống, đi qua cẩn thận cầm lấy dĩa táo, nghĩ thầm, chắc là chủ nhà không thích tạo hình ngây thơ kiểu thỏ con này.

Xem ra lần sau phải cắt thành khối hình học cho thật oách.

Khoảnh khắc Tô Tinh Thần cầm lấy cái dĩa, cảm nhận được một sức lực lấy cái dĩa đi, nhịp tim của Du Phong Hành cũng khựng lại một chút, thẳng tới khi tay trống rỗng mới có cảm giác rơi trở xuống nhân gian.

Du Phong Hành thu tay lại, vân vê ngón tay mình.

Tô Tinh Thần cầm lấy dĩa táo thỏ con, cầm một con bỏ vào miệng, răng rắc cắn rụng đầu thỏ: "Quả thật rất ngọt."

Thảo nào Du tiên sinh không thích ăn.

Tô Tinh Thần mơ hồ nhớ rằng Du tiên sinh từng chính miệng nói rằng mình không thích ăn ngọt, ví dụ như là bánh ngọt.

Ơ, cho nên trong tình huống không hề biết mình là Tô Tinh Thần, Du tiên sinh không thích ăn bánh ngọt lại cố ý tới tiệm bánh ngọt mua bánh ngọt mang về làm quà tặng cho mình?

Này nào phải là thiên sứ nhân gian nữa, rõ ràng là bạn tốt Trung Quốc!

Tô Tinh Thần vui vẻ ăn sạch sẽ dĩa thỏ con.

Trước đó cậu có nói với chủ nhà là có bạn học mời cậu hè này đi chơi, này quả thật là có.

Chỉ là hành trình mà bọn họ sắp xếp quá dày đặc.

Chuẩn bị du lịch ở bên ngoài cả một kỳ nghỉ.

Tô Tinh Thần thật sự không chịu nổi, hiện giờ cậu chỉ có thể ở ngoài tối đa một tuần mà thôi.

Cho nên cậu chỉ có thể tiếc nuối từ chối lời mời của bạn học.

Trong lúc nói chuyện phiếm, bạn học phát hiện bây giờ cậu đang ở vùng nông thôn xa xôi thì hoảng sợ hỏi cậu không thấy chán à?

Tô Tinh Thần đáp: Không chán chút nào.

Mặc dù đang ở trong núi nhưng cậu có cún con, có bạn bè, muốn ăn cái gì có thể đạp xe ra ngoài mua, thời gian cực kỳ phong phú.

Buổi tối lúc nhắn tin trò chuyện với chủ nhà, Tô Tinh Thần vô ý tiết lộ: Ngày mốt nhóm bạn của tôi xuất phát đi Lệ Giang rồi, ước gì được như bọn họ.

Chỉ một câu nói ngắn ngủi nhưng bao hàm rất nhiều tin tức.

Du tổng tinh thần tỉnh táo: Ồ? Em không đi à?

Tô Tinh Thần không sợ phiền gõ một chuỗi dài: Không đi, tôi không thể rời nhà đi quá lâu. Tôi nuôi gà với cún, nếu đi thì không ai chăm sóc chúng cả. Với lại bọn họ đi lâu quá, cả một kỳ nghỉ luôn, tôi không bắt kịp tiết tấu.

Du tổng: Ừm, có lý, vậy lần trước em đi Bắc Kinh ai chăm sóc chúng?

Tô Tinh Thần: Chú Ngưu ở trong thôn chăm sóc, nhưng tôi ngại nhờ chú ấy chăm đám cún thường xuyên lắm.

Du tổng: Đúng là vậy, thế nhưng đi chơi năm ba ngày vẫn được mà.

Tô Tinh Thần: Đúng rồi, tôi cũng nghĩ vậy.

Du tổng: Vậy em sắp xếp thời gian đi.

Tô Tinh Thần: Vâng, chờ đám gà con của tôi lớn một chút đã, giờ chúng còn nhỏ lắm.

Du tổng: ....

Gà con chết tiệt.

Kỳ thực Du Phong Hành cũng không phải không thấy Tô Tinh Thần là không được, anh chỉ cảm thấy Tô Tinh Thần tuổi còn nhỏ lại mất đi cha mẹ, có chút thương cảm.

Cộng thêm Tô Tinh Thần lại nháo ghét học, hiển nhiên là đã gặp phải bước ngoặt cuộc đời.

Lúc này Tô Tinh Thần cần gì?

Hiển nhiên là cần một vị trưởng bối đủ lý trí đủ tỉnh táo ở bên cạnh giám sát dẫn dắt, giúp cậu vượt qua nghịch cảnh này.

Du Phong Hành là người trưởng thành đã được cuộc đời này tôi luyện, chuyện trải qua không dám nói là bao nhiêu, thế nhưng khẳng định là nhiều hơn Tô Tinh Thần.

Du tổng: Sau khi rời trường, em có đọc sách thường xuyên không?

Tô Tinh Thần chớp chớp mắt, không hiểu vì sao trọng tâm câu chuyện lại xoay chuyển nhanh như vậy, thế nhưng không sao, cậu vẫn vui vẻ theo sát tiết tấu: Có!

Nếu như bị hỏi chừng nào đi học thì cứ giả chết là được!

Du tổng: Tôi biết em không muốn nói về chuyện tạm nghỉ học, như vậy tâm sự một chút về trường học của em đi.

Anh suy đoán, Tô Tinh Thần rất có thể là sinh viên một trường đại học hạng ba, không thể cao hơn.

Tô Tinh Thần: Vâng.

Nói tới trường học, cậu vẫn rất tự hào.

Tô Tinh Thần: Tôi là sinh viên A đại!

Nam nhân ở trong nhà vừa uống trà vừa cầm di động đọc tin nhắn Tô Tinh Thần vừa gửi tới, phụt một phát phun ra ngụm trà nóng vừa uống vào miệng.

"Khụ khụ.... A đại....."

Đó không phải là trường cũ của anh sao....

Cái con thỏ chết bầm Tô Tinh Thần này cư nhiên là sinh viên A đại?

Du Phong Hành quả thực hoài nghi nhân sinh tới cực điểm.

Sau khi lau sạch bọt nước, anh trợn tròn mắt gọi điện thoại qua, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em có biết A đại là trường đại học mà biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước không hả?"

Mà cái con thỏ này, khó khăn lắm đậu vào được cư nhiên lại chơi trò tạm nghỉ?

Du Phong Hành cảm thấy mình sắp tức chết rồi!

[end 43]

[tác giả] Du tổng: Ah, học đệ a, thật sự quá ngọt mà!

-------

[44] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Rõ Ràng Là Rất Có Tâm Nha

****

A đại là trường đại học ước mơ của biết bao nhiêu người, Tô Tinh Thần đương nhiên biết.

Chính là cậu không rõ, vì sao chủ nhà lại tức giận?

"Du... Du tiên sinh?" Tô Tinh Thần muốn nói, anh như vậy tôi sẽ nhịn không được nghĩ rằng anh là anh ruột đã thất lạc nhiều năm a.

Ừm, nếu không phải độ tuổi không phù hợp thì ba ruột lại càng thích hợp hơn!

"Bây giờ tôi thật sự rất muốn biết." Du Phong Hành bình tĩnh lại một chút, hỏi: "Em rốt cuộc là tại sao phải tạm nghỉ học?"

Là nguyên nhân nghiêm trọng gì làm cậu nhóc này phải tạm nghỉ như vậy?

Đối mặt với vấn đề khó có thể mở miệng này.

Tô Tinh Thần vẫn giữ thái độ cũ, quyết tâm giả chết: "Du tiên sinh đừng hỏi, nếu tình huống cho phép thì tôi sẽ sớm quay trở về trường."

Hơn nữa, cũng tuyệt đối không lơ là chuyện học.

Xem ra nhất thời không thể nào cạy được miệng nhóc con này, Du Phong Hành ép mình phải tỉnh táo, dùng tâm tình bình thường đối đãi chuyện này.

"A đại là trường cũ của tôi." Du tiên sinh bất thình lình nói.

"A?" Tô Tinh Thần kinh ngạc: "Vậy, chúng ta chính là học trưởng học đệ sao?"

Thật vậy sao?

Kinh hỉ trong giọng điệu của cậu nhóc không giống giả vờ, nó làm tâm tình của Du Phong Hành có chút bình phục, không còn quá phiền muộn nữa: "Ừm, tôi học khoa lịch sử."

Một chuyên ngành nghe có vẻ rất cao quý.

"Wow!" Phản ứng của Tô Tinh Thần rất chân thật.

Bởi vì cậu cảm thấy chuyên ngành không lấy tìm việc làm mục đích đều là chuyên ngành thần tiên.

Chỉ có đại gia mới chọn lựa.

"Tôi học khoa báo chí." Tô Tinh Thần xấu hổ tự giới thiệu.

Du tiên sinh hừ nhẹ: "Tôi biết."

Tô Tinh Thần lại ngẩn người, muốn hỏi chủ nhà làm sao lại biết.

Sau đó cậu mới nhớ ra hình như có lần đang đọc sách thì bị chủ nhà hỏi tên sách.

Nói cách khác chủ nhà có thể từ tên sách mà đoán được cậu là sinh viên khoa báo chí, chắc hẳn là vậy.

Vì thế cậu thật lòng khen ngợi: "Du tiên sinh thật thông minh."

Du Phong Hành nhếch khóe miệng, thật sự, nếu là người khác khen như vậy, anh nhất định sẽ cho rằng người đó muốn giễu cợt mình.

Thế nhưng những lời này phát ra từ miệng Tô Tinh Thần thì nhất định là có ý nghĩa đúng với những từ đó.

"Em thật biết khen người." Anh nghĩ một đằng nói một nẻo, còn ha hả hai tiếng.

Tiếp đó, hai người cực kỳ xa lạ nói đông nói tây trò chuyện gần hai mươi phút.

Tô Tinh Thần nhìn đồng hồ, kéo chăn trên bụng che lên tới ngực, âm thanh có chút buồn ngủ: "Du tiên sinh, ngày mai anh không cần đi làm à?"

"Ừ." Du Phong Hành nói: "Mai là thứ bảy."

"Nhưng mà tôi có hơi mệt." Tô Tinh Thần nhỏ giọng nói: "Không bằng ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp được không?"

Vô thức, thời gian đã là mười một giờ khuya.

"Ừm." Du Phong Hành rất tán thành chuyện bạn nhỏ cần phải ngủ sớm.

Sau khi cúp điện thoại, Du Phong Hành vô thức phát hiện từ khi mỗi tối anh bắt đầu gọi điện nói chuyện với Tô Tinh Thần trước khi ngủ, đối phương vẫn luôn nói xong liền ngủ, không làm bữa khuya....

Anh đói bụng cũng chỉ ăn chút trái cây cùng đồ ăn vặt lấp bụng chứ không có ý niệm gọi Tô Tinh Thần dậy nấu cơm.

Sáng hôm sau, lại là một ngày trời trong nắng đẹp.

Lũ ve trên tàng cây râm ran kêu to, mang tới một phần náo nhiệt cho vườn rau nông gia an tĩnh.

Trải qua hai tháng nỗ lực của Tô Tinh Thần, cảnh tượng trước nhà từ một mảng cỏ dại hoang vu biến thành vườn rau dưa xanh tươi.

Hiện giờ có thể mang đi nấu có cải bẹ xanh, cải thìa, rau dền.

Trong đó Tô Tinh Thần có cảm tình đặc biệt với rau dền, nhớ rõ lúc còn bé, cậu đặc biệt thích ăn loại rau có thể nhuộm cơm thành màu đỏ tía này.

Ba ba biết cậu yêu thích, không chỉ không cười cậu mà còn nói cho cậu biết, nước rau dền còn có thể nhuộm đỏ quần áo.

Mùa hè đó, những chiếc áo sơ mi trắng trong tủ của Tô Tinh Thần đều bị tai ương.

Trưa hôm nay, quyết định ăn loại rau dền có thể nhuộm đỏ cơm này.

Tô Tinh Thần hái được rất nhiều, cậu dùng rổ đựng, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu xới đất, bắt sâu bọ.

Rau cải tinh khiết không dùng thuốc trừ sâu nên khó tránh có một ít côn trùng sâu bọ.

Đám cún tự cho mình là tay bắt sâu bọ giỏi dò xét ngửi tới ngửi lui đám rau, không chỉ không bắt được sâu mà còn làm vườn rau hỗn loạn nát bét.

"Cút." Tô Tinh Thần không chút suy nghĩ xua chúng nó ra khỏi vườn rau.

"Ngao ô, ngao ô." Cửa rào tre bị đóng lại, chúng không thể vào được.

Khán giả xem live stream nhao nhao thương cảm cho hai con cún, thật sự quá không có cún quyền mà.

Tô Tinh Thần không cần nhìn cũng biết bọn họ đang nói gì, liền phản bác: "Ăn không rồi còn quấy rối chủ kiếm sống, đổi lại thành mọi người, mọi người có chịu được không hả?"

Vì thế người xem lại ùn ùn gửi tin nhắn, có người nói anh trai streamer làm đúng, không thể nuông chìu cún con được, có người nói thịt chó ăn rất ngon, ủng hộ hầm cả hai con cún ngốc.

Đương nhiên chỉ là nói đùa mà thôi, người có thể thích xem phát sóng cuộc sống điền viên chắc chắn là người hướng tới sự yên tĩnh, không phải người nóng tính.

Hoặc là có vài người tới xem không phải vì xem điền viên mà là vì anh trai streamer mà thôi.

Ví dụ như vị tổng tài công ty game Du Phong Hành tiên sinh từ đầu đến cuối không hề tắt app phát sóng trực tiếp này đây.

Buổi sáng ăn xong bữa sáng của Tô Tinh Thần, Du Phong Hành như bình thường mở máy vi tính tìm kiếm tư liệu.

Thẳng đến khi điện thoại vang lên âm báo nhắc nhở mới tùy tiện điểm vào phòng phát sóng trực tiếp.

Lần đầu tiên thông qua ống kính camera nhìn thấy hoàn cảnh sinh hoạt của đối phương; trong dự liệu là một vùng núi rất hoang vắng.

Đời này đừng nói ở lại, ngay cả du lịch Du Phong Hành cũng rất hiếm khi đi tới vùng nông thôn.

Lúc này nhìn thấy thanh niên khí chất trầm tĩnh một mình bận rộn trong vườn, vừa trồng rau vừa nuôi gà nuôi chó.

Anh cảm thấy trong lòng có chút dị động.

Cảm giác không bình thường này làm Du Phong Hành lại càng hiếu kỳ hơn, rốt cuộc là nguyên nhân gì có thể làm một sinh viên một trường danh tiếng có bất động sản ở Bắc Kinh từ bỏ hết thảy ở thành phố, một thân một mình trở về nông thôn sinh sống?

Kịch bản này, thấy thế nào cũng giống như bị đả kích nặng nề....

Chẳng lẽ là thất tình?

Du Phong Hành nhướng mày, cảm thấy rất có thể là khả năng này, người trẻ tuổi bây giờ chỉ chịu chút thất bại trong tình cảm liền đòi sống đòi chết.

Ví dụ như Kế tổng giám công ty bọn họ, trước đây chỉ chia tay thôi đã trốn việc suốt một tháng.

Du Phong Hành không thể nào hiểu được.

Nếu Tô Tinh Thần thật sự bởi vì thất tình mà nháo tạm nghỉ học thì thật sự làm người ta quá thất vọng.

"..." Anh phải hỏi rõ chuyện này.

Lúc Tô Tinh Thần kết thúc phát sóng trực tiếp, Du Phong Hành lập tức gọi điện.

"Là tôi." Sau khi kết nối, nam nhân xem thường tình cảm nghiêm túc hỏi: "Tôi muốn biết, em tạm nghỉ học có phải vì vấn đề tình cảm hay không?"

Tô Tinh Thần: "A?" Mờ mịt suy nghĩ một chút, nếu như tình cảm đối với ba ba cũng coi là vấn đề tình cảm: "Ừm." Thì đúng là vậy.

Nhận được đáp án, Du Phong Hành có cảm giác tim mình nhói đau một cái, thế nhưng cảm giác đó biến mất quá nhanh nên anh không kịp để tâm, chỉ cảm thấy thất vọng mà thôi.

Cứ tưởng cậu nhóc Tô Tinh Thần này đặc biệt, kết quả cũng bình thường như người bình thường mà thôi.

Đương nhiên đó không phải lỗi của Tô Tinh Thần, Du Phong Hành nghĩ thầm, là yêu cầu chọn bạn của anh quá cao, người khác khó có thể đạt tới.

Thật sự quá đáng tiếc.

"Kỳ thực...." Tô Tinh Thần nhỏ giọng tâm sự với bạn hữu: "Trước khi ba ba mất, tôi không phải như vậy, tôi cũng từng tràn đầy nhiệt tình muốn chinh phục biển lớn...."

Sau khi ba ba mất đi, cậu đột nhiên mất đi năng lực đối mặt với thế giới.

Chỉ muốn trốn tới một nơi, sinh sống một mình.

Đặc biệt là sau khi đi ra ngoài một chuyến, Tô Tinh Thần lại càng kiên định với ý tưởng quay trở về núi sinh sống một mình hơn.

Nơi này rất an toàn, trong lòng cũng thực an tĩnh.

Du tổng: ? ? ?

Chờ đã, Tô Tiểu Thần đang nói gì vậy?

Không phải đang nói về vấn đề tình cảm à?

Sao tự dưng lại nhắc tới ba ba?

Du tổng cảm thấy mình và Tô Tiểu Thần không cùng tần số não.

Thế nhưng thật kỳ lạ, tâm tình buồn bực lại đột nhiên biến mất....

"Ừm...." Du tiên sinh trịnh trọng làm đại biểu lớp tâm lý nói: "Ý là, bởi vì ba ba mất nên tâm tình em không tốt, vì thế mới muốn tạm nghỉ học về quê ẩn cư?"

Nếu là vậy thì Tô Tinh Thần thật sự rất hiếu thuận.

"Vâng, chính là như vậy..." Tô Tinh Thần nóng mặt hàm hồ nói, kỳ thực nói như vậy cũng không sai, hết thảy đều vì ba ba qua đời đả kích: "Du tiên sinh có cảm thấy tôi quá mỏng manh, quá yếu đuối không?"

Du Phong Hành lập tức nói: "Sẽ không, nó chứng tỏ em rất hiếu thuận."

Những lời này làm Tô Tinh Thần cảm thấy rất vui vẻ, lập tức cao hứng, đồng thời còn có chút ủy khuất: "Tôi mồ côi mẹ, chỉ có ba ba thôi."

Nói cách khác, trong cuộc đời này, thân nhân duy nhất của cậu chính là ba ba.

Từ khi hiểu chuyện, cậu đã biết mình không giống với mọi người, cậu không có mẹ, ông bà cũng đã qua đời.

Lại càng không có cô dì chú bác.

Du Phong Hành giật mình, lập tức nảy ra ý tưởng muốn xoa đầu Tô Tinh Thần.

Đáng tiếc điều kiện không đáp ứng, chỉ có thể siết chặt nắm tay.

Nói thế nào nhỉ, tuy Du Phong Hành có cha có mẹ, có ông bà nội, thậm chí còn có ông bà ngoại.

Thế nhưng thực nực cười, có cũng như không có.

Cho nên xét theo phương diện nào đó mà nói, anh rất hiểu được tình cảnh cùng sự yếu đuối của Tô Tinh Thần.

"Ba ba nhất định rất yêu em." Du tiên sinh suy đoán.

"Dĩ nhiên." Tô Tinh Thần rất ít khi khoe ba mình thương mình thế nào, chỉ là đối với Du tiên sinh, cậu cảm thấy mình có thể khoe một chút: "Ba ba chưa bao giờ đánh tôi, buổi tối còn hát ru tôi ngủ, chỉ là hát rất khó nghe, lại còn ngủ trước ngáy ồn tôi nữa."

Hừm, giờ nhắc lại vẫn còn tức!

"Ừm." Du tiên sinh không chút tình cảm đáp lời.

Bởi vì... dạng hồi ức vui vẻ này, anh không có, vì thế thực cứng nhắc tiếp lời.

"Vậy còn Du tiên sinh? Anh ở một mình bao lâu rồi?" Tô Tinh Thần cảm thấy cứ nói chuyện của mình mãi không tốt, làm bạn bè nên quan tâm sinh hoạt của Du tiên sinh một chút: "Bởi vì tuổi của anh thoạt nhìn cũng không còn nhỏ nữa, anh không nghĩ tới chuyện kết hôn à?"

Du Phong Hành: ? ? ?

Nghĩ tới trên mạng đánh giá mình là người đàn ông độc thân kim cương trẻ tuổi nhất, Du Phong Hành thực chấm hỏi.

Cho nên Tô Tiểu Thần rốt cuộc từ chỗ nào nhìn ra tuổi tác mình không còn nhỏ chứ?

"Tôi chỉ có hai mươi bảy tuổi thôi."

Tô Tiểu Thần: "A? Đúng rồi." Sau đó gật đầu: "Tôi mười chín tuổi."

Du tổng: ....

Du tổng hít một hơi thật sâu, trước mặt bạn nhỏ ở độ tuổi thanh xuân vô địch ứa máu thừa nhận mình là một cây củ cải già nua, sau đó mềm giọng nói: "Em thật đáng yêu."

Thế là cả buổi trưa hôm đó, trong đầu Tô Tinh Thần vẫn luôn quanh quẩn lời khen của Du tiên sinh, cảm giác này thật tốt đẹp.

Phải biết, ngoại trừ ba ba đeo một chiếc kính lọc thật dày không biết xấu hổ khen lấy khen để cậu, Du tiên sinh chính là người thứ hai biểu thị thưởng thức cậu như vậy.

Những người khác đều là nhìn mặt, khen cậu đẹp.

Nào có người quan sát tỉ mỉ như chủ nhà chứ, rõ ràng là rất có tâm a!

[end 44]

[tác giả] Du tổng lưu manh phà khói thuốc: Phiu, đúng là rất để tâm.

Tô Tiểu Thần: cối xay gió hạnh phúc quay quay quay.jpg

-------

[45] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Thỏ Ngốc Không Hiểu Được Phiền Não Của Người Lớn

****

Tô Tinh Thần từ nhỏ chỉ có ba ba thương, ngoại trừ ba thì người quản cậu nhiều nhất là giáo viên ở trường.

Trong lòng cậu, giáo viên quản học sinh xuất phát từ trách nhiệm nghề nghiệp, đạo đức nghề nghiệp.

Một khi học sinh rời khỏi trường, giống như tình trạng của cậu hiện giờ, thì giáo viên trong trường sẽ không còn quản học sinh nữa.

Cho nên khi chủ nhà hết lần này tới lần khác quan tâm chuyện học cùng sinh hoạt của mình, Tô Tinh Thần thậm chí không ghét mà còn cảm thấy rất ấm áp.

Cậu nghĩ, người chân thành như Du tiên sinh có thể không e ngại kết giao với bạn bè vô dụng như cậu thật sự là rất may mắn.

Ý thức được thiếu sót của mình, Tô Tinh Thần liền thay đổi tâm tình, không kiếm cớ không đọc sách như mấy hôm trước nữa.

Cậu vui vẻ chạy tới phòng ngủ lấy sách tới phòng khách, vừa ăn củ cải chua làm hôm qua vừa lấy tinh thần đọc sách.

Group bạn học bị cậu ẩn đi rất lâu, lúc này một lần nữa mở ra.

Bên trong không ngoài dự kiến là nội dung trò chuyện về kỳ nghỉ hè.

Có người nói muốn xuất ngoại du lịch, cũng có người nói muốn đi làm thêm, đủ loại kế hoạch, hai người bạn đan xen trò chuyện, có vẻ rất hòa hợp.

Tô Tinh Thần nhìn một hồi rồi lặng lẽ gửi tin: Hi.

Dòng chữ có độ tồn tại không mạnh, chữ rất nhanh bị tốc độ 99 chữ trên phút đẩy trôi, Tô Tinh Thần nhìn mà sửng sốt.

Cảm giác nhóm đồng học tốc độ gõ chữ thật nhanh.

Cậu thấy mình nên tìm học bá hỏi luôn thì tốt hơn.

Học bá bị Tô Tinh Thần nhìn trúng là bạn học có quan hệ không tệ với cậu ở trường.

"Ô, Tô Tinh Thần? Cậu mất tích lâu như vậy, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi à?" Học bá nhìn thấy tin tức thì cực kỳ kinh ngạc nói.

Điều này thật sự làm Tô Tinh Thần xấu hổ, có cảm giác như có việc cần mới tìm người ta: "Anh Kỳ, thật sự ngại quá, muốn tìm anh hỏi về chuyện học."

"À, không sao không sao, chỉ là cậu đột nhiên rời trường, hỏi thì thầy cũng không nói cậu rốt cuộc gặp chuyện gì, bọn tôi đều rất lo lắng." Học bá nói: "Nghe thấy cậu muốn hỏi chuyện học tập thì chắc không có việc gì đâu nhỉ?"

Tô Tinh Thần vội gật đầu: "Không có việc gì, chắc qua kỳ nghỉ hè tôi sẽ quay lại trường thôi."

Đây là kế hoạch trong suy nghĩ của cậu.

Thế nhưng có làm được hay không thì phải chờ tới đó mới biết.

"Vậy thì tốt rồi." Học bá nói: "Cậu nghỉ hai tháng, bây giờ có vẻ mờ mịt nhỉ?"

"Ừm." Tô Tinh Thần gật đầu, cực kỳ đồng ý.

Bên kia cười khẽ, thực hùng hồn nói: "Để tôi dạy bù cho cậu, dù sao cũng đang nghỉ hè, ngoại trừ chơi game cũng không còn trò chơi gì nữa."

"Anh Kỳ...." Được học bá đồng học chiếu cố, Tô Tinh Thần cảm động không thôi, lại càng xấu hổ vì trước kia mình quá yếu đuối: "Ừm, vậy cám ơn anh Kỳ."

Nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Tôi sẽ gửi đặc sản quê tôi cho anh."

"Cái gì?" Học bá sửng sốt.

Chuyện đặc sản tạm thời không nói, dù sao cho dù không gửi, chờ tới khi trở về trường, cậu cũng sẽ mang về cho mỗi người một phần.

Từ hôm nay, Tô Tinh Thần rút kinh nghiệm xương máu quyết định, cậu phải triệt để thay đổi, theo học bá học tập thật giỏi.

Cứ như vậy, thời gian lên núi xuống sông của cậu liền giảm bớt không ít, gần như là tình trạng đình chỉ.

Ngay cả Du Phong Hành cũng cảm thấy gần đây nhóc con này không quá hăng hái nói chuyện phiếm với anh, thậm chí ngay cả kênh livestream cũng không có đổi mới, không biết cả ngày bận rộn cái gì.

Hôm nay sau chín giờ tối, Du tổng bị lạnh nhạt mấy ngày quyết định gọi điện cho Tô Tinh Thần.

"Chào buổi tối, Du tiên sinh." Âm thanh không hề có chút xâm lược nào của Tô Tinh Thần từ bên kia đầu dây truyền vào tai Du tổng, làm anh có ảo giác mình chỉ cần dùng một ngón tay là có thể ấn bẹp đối phương....

Du Phong Hành lắc đầu, ném ý tưởng kỳ quái đó ra khỏi đầu: "Ừm, em đang làm gì vậy?"

Tô Tinh Thần nói: "Đang gọi video với đồng học." Sau đó tròn to mắt, quan tâm hỏi: "Cổ họng Du tiên sinh không thoải mái à?" Cậu cảm thấy âm thanh của Du tiên sinh quá trầm thấp, gần như đạt tới tình trạng khàn khàn.

"Gần đây khá bận, có chút nóng." Du Phong Hành tùy ý trả lời, quan tâm tới lời Tô Tinh Thần vừa nói: "Em đang gọi video với bạn học à?"

Là bạn học nam hay bạn học nữ?

Du tổng nhíu mày, phát hiện trong đầu mình xuất hiện vấn đề này.

"Vâng, đồng học đang giúp tôi học bù." Tô Tinh Thần không muốn làm chủ nhà thất vọng, vì thế đặc biệt cặn kẽ báo cáo: "Bắt đầu học bù từ tám giờ, bây giờ đang là thời gian làm bài, làm xong sẽ gửi cho đồng học kiểm tra."

Nhóc con bận bịu học tập, này hiển nhiên là chuyện tốt.

Thế nhưng nghe vào tai Du Phong Hành lại cảm thấy có chút không thoải mái: "Thành tích đồng học em rất tốt à? Bài tập của em cũng đưa cho người ta kiểm tra?"

"Đúng rồi!" Tô Tinh Thần khen ngợi đồng học không dứt lời: "Anh Kỳ rất lợi hại, là người trâu bò số một số hai trong chuyên ngành của tôi! Với lại tính tình lại rất tốt, nguyện ý hy sinh thời gian chơi game dạy bù cho tôi."

Mày Du Phong Hành lại càng nhíu chặt hơn, thực không đồng ý với suy nghĩ của Tô Tiểu Thần.

Du Phong Hành nghĩ thầm, tôi cũng có thể hy sinh thời gian chơi game để dạy bù cho em.

Thế nhưng miệng há ra nhưng Du đại lão không nói ra lời nào, dù sao đó cũng là đồng học của Tô Tinh Thần, sinh hoạt gần với Tô Tinh Thần hơn.

"Vậy được rồi, em chuyên tâm làm bài tập đi, làm xong thì ngủ sớm một chút." Du tổng ngắn gọn nói.

"Vâng." Tô Tinh Thần ngoan ngoãn gật đầu, còn nói: "Vậy làm bài xong có thể gọi điện cho anh không?"

Du Phong Hành nhếch môi: "Có thể."

Kỳ thực anh muốn nhìn Tô Tiểu Thần làm bài, thế nhưng anh không nói.

"Vậy tôi viết ngay đây." Tô Tinh Thần tranh thủ từng giây nói.

Còn có, giọng của Du tiên sinh....

Cậu vừa làm bài vừa suy nghĩ nên làm tuyết lê đường phèn cho Du tiên sinh, thanh nhiệt nhuận phổi, rất thích hợp cho người hút thuốc lá uống.

Giữa trưa hôm sau, Tô Tinh Thần làm một nồi tuyết lê đường phèn đủ cho Du Phong Hành uống mấy ngày.

"Du tiên sinh, anh thấy cái ly đặt trên bàn không?" Tô Tinh Thần gọi điện cho Du Phong Hành: "Là tuyết lê đường phèn tôi làm, anh mang tới công ty uống nha, có lợi cho cổ họng của anh."

Ly?

Du Phong Hành nhận được điện thoại, liền từ phòng ngủ đi ra, ánh mắt nhìn thấy... một đống ly trên bàn.

Chính xác là ba cái.

Ly thủy tinh trong suốt tạo hình tròn vo, nắp đậy bằng nhựa hình đầu gấu, theo thứ tự là màu xanh da trời, màu xanh lá nhạt, màu hồng....

Du tổng: ....

Du tổng: ? ? ?

Mang ba cái ly này tới công ty, ai dám mang ra uống chứ?

Thế nhưng đây là tấm lòng của Tô Tinh Thần, bình thường Du tổng vốn đã rất bao dung, lúc này cũng chỉ nhắm mắt mở mắt coi như mình bị mù.

Ôm tâm thái mình là người mù, Du tổng quang minh chính đại mang ba cái ly nước này đi họp.

"...."

Thế là ngày đó tất cả nhân viên nội bộ công ty tham gia cuộc họp đều nhìn thấy ba con gấu xếp hàng trước mặt lão tổng nhà mình.

Sau đó nhóm cao tầng công ty cảm thấy như vậy rất có lợi cho việc nâng cao hình tượng của lão tổng, liền up hình lên mạng.

Lúc Du Phong Hành nhận được tin tức, tin tức về anh cùng gấu của anh đã sôi sùng sục.

"..."

Quần chúng ù ù cạc cạc ăn dưa cảm thấy nhất định là sắp đặt, nhất định là thủ đoạn để Du Phong Hành thoát khỏi hình tượng tiêu cực của mình.

Die!

Một tên cặn bã lòng lang dạ sói hai mươi năm không để tâm tới ông bà mình sao lại có tính cách trẻ con như vậy?

Đúng là nực cười!

Đối với ngôn luận về chuyện này, Du Phong Hành chỉ cười nhạt.

Lười giải thích.

Đừng nói quần chúng ăn dưa không tin ba con gấu kia là của Du Phong Hành, thật ra ngay cả người trong công ty cũng không tin.

Ông chủ làm sao có thể manh như vậy chứ?

Bọn họ nghĩ thầm, nhất định là bên quan hệ công chúng nghĩ ra chủ ý này.

Có nên hỏi Bùi thư ký không nhỉ?

Bùi thư ký được hỏi liền lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Tui, tui cũng không biết ba con gấu của boss từ đâu ra...."

Nếu thật sự là bên quan hệ công chúng thì anh thề là anh không hề tham dự!

Nói thật, ký ức nhìn boss mang theo ba cái ly này xếp thành một hàng hùng hồn khí phách trên bàn hội nghị trong buổi họp hôm qua vẫn còn mới mẻ trong đầu Bùi thư ký, thật sự là chấn kinh tới khó tưởng tượng.

Đồng nghiệp giật dây nói: "Vậy ông đi hỏi đi."

Bùi thư ký nuốt nước miếng: "Ừm, để tui hỏi thử xem."

Bùi thư ký không sợ chết ôm một xấp văn kiện mở cửa phòng tổng tài đi vào: "Ông chủ, có mấy phần văn kiện cần anh ký tên." Vừa nói ánh mắt vừa quét về phía mặt bàn Du Phong Hành, một lần nữa nhìn thấy ông chủ không chút hình tường đặt ba cái ly cực kỳ dễ thương ở đó, Bùi thư ký nhịn không được chấn kinh tột độ.

"Ừm." Du Phong Hành cầm lấy xem một chút rồi ký tên.

Loại văn kiện bình thường này, Bùi thư ký đều đã đánh máy lại, có thể trực tiếp ký tên.

"Cái kia..." Bùi thư ký muốn nói lại thôi.

"Có việc?" Du Phong Hành ngẩng đầu nhìn anh, dáng vẻ nghiêm túc hoàn toàn đối lập với ba cái ly hình dáng cực kỳ cute đặt trên bàn.

Tổ hợp quỷ dị làm Bùi thư kỳ không quản được cái tâm bát quái đang cào cấu trong lòng: "Ông chủ mua mấy cái ly này ở đâu vậy? Nhìn rất dễ thương nha, tôi cũng muốn mua một cái cho cháu gái tôi."

Còn chưa nói hết lời, đã thấy Du Phong Hành nhìn mình chằm chằm: "Bùi Văn."

Bùi thư ký kinh sợ, lập tức rụt cổ không dám tin hỏi: "Không cần không cần không cần nữa, cháu gái tôi không thiếu ly nước."

Sau đó lại lớn gan nhìn thoáng qua, phỏng đoán trong ly là miếng tuyết lê, chậc chậc, cư nhiên là tuyết lê đường phèn!

Thật sự quá tri kỷ mà.

Vị trí bà chủ hư hư thực thực sắp có chủ.

"Cậu nhìn cái gì vậy?" Du Phong Hành rốt cuộc phát hiện ánh mắt Bùi thư ký vẫn luôn đảo quanh cái ly mà Tô Tinh Thần đưa cho mình, vừa nhìn đã biết là đang suy nghĩ chuyện linh ta linh tinh.

Bùi thư ký không biết lấy dũng khí đâu ra, xoa xoa tay điên cuồng ám chỉ: "Hắc hắc, tôi đang nghĩ tuyết lê đường phèn có mùi vị thế nào?"

Sau đó liền thấy Du Phong Hành mắt điếc tai ngơ, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Bùi thư ký: ...

Bùi thư ký tức tối mà không dám nói gì, chỉ có thể thầm mắng ông chủ keo kiệt!

Sau đó tức giận chạy ra ngoài pha cà phê.

Mấy ngày gần đây, Du Phong Hành so với trước kỳ nghỉ hè bận rộn hơn không ít.

Chủ yếu vì tiến vào kỳ nghỉ hè chính là thời gian cao điểm dành cho các trò chơi, cũng là thời gian cao điểm để giao dịch.

Một công ty game, muốn dựa vào một hai trò chơi thành công để kiếm lời ăn cả đời không phải không thể, thế nhưng nó hiển nhiên không phải phong cách của Du Phong Hành.

Anh login trò chơi, nghiêm túc xem xét nội dung mới.

Trải qua sàng lọc lựa chọn cẩn thận, Du Phong Hành nhìn trúng tình tiết kết cấu một quyển tiểu thuyết trên Tấn Giang, nó khá tương tự với ý tưởng mới trong trò chơi của anh.

Chỉ là vấn đề chi tiết cần phải trực tiếp nói chuyện với tác giả tiểu thuyết.

Nếu đối phương nguyện ý kéo dài tình tiết cùng mở rộng mạch suy nghĩ để nội dung càng đặc sắc hơn thì công ty có thể ra giá cao mua bản quyền chỉnh sửa bộ tiểu thuyết này.

Vừa vặn tác giả này cũng ở Thượng Hải.

Du Phong Hành ở trên mạng nói chuyện với đối phương chưa tận hứng, liền dứt khoát hẹn người ra ngoài, mặt đối mặt nói chuyện.

Bất quá anh có chút giật mình, tác giả viết quyển tiểu thuyết này lại là nữ.

Khó trách cách hành văn nhẵn nhụi, văn phong so với những tác giả nam khác lại càng tinh tế hơn.

Du Phong Hành cũng không nghĩ nhiều, vẫn như cũ dựa theo suy nghĩ của mình thảo luận với đối phương.

Bàn xong cũng là giờ cơm, đối phương nói thời gian không còn sớm, Du Phong Hành cũng không giữ lại, chỉ gật đầu nhìn đối phương rời đi.

Sau khi đám người đi rồi, anh nhìn đồng hồ rồi lập tức gọi điện cho Tô Tinh Thần: "Thật ngại quá, tôi bàn chuyện công việc quên mất thời gian, em ăn cơm chưa?"

"Du tiên sinh?" Chờ đối phương nói xong, Tô Tinh Thần thật ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Tôi, tôi xem sách quên cả thời gian, bây giờ vẫn chưa nấu cơm."

Đang định gọi điện thoại nói một tiếng với chủ nhà, kết quả....

Du Phong Hành sửng sốt, phát ra tiếng cười khẽ mà bình thường Tô Tinh Thần rất ít khi nghe thấy: "Vậy thì trùng hợp quá, không bằng...."

"Ừm." Tô Tinh Thần đợi hồi lâu: "Không bằng sao ạ?"

"Không có việc gì." Âm thanh của Du Phong Hành khôi phục bình tĩnh, kỳ thực vừa nãy anh muốn nói vậy không bằng không cần nói cơm, ra ngoài tôi mời em đi ăn cơm, thế nhưng chuyện này là không thể.

"Bây giờ em làm cơm đi, tôi về nhà ăn." Anh bình tĩnh nói.

"Oh."

Tô Tiểu Thần vẫn ngây ngốc, không hề hay biết phiền não của người lớn.

Du tổng đột nhiên rất muốn hút thuốc.

[end 45]

[tác giả] Tô Tiểu Thần: Phiền não của người lớn là gì?

Du lão súc sinh: Sau này tôi sẽ dạy cho em.

------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien