Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[49.50.51] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[49] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Em Có Thể Xem Tôi Là Người Thân

****

Thị trấn ở vùng quê của Tô Tinh Thần quả thực không khoa trương với cái tên trấn nhỏ của nó, chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé.

Đặc trưng của nơi này chính là tiệm burger ở ngã tư đường của khu trung tâm phồn hoa nhất.

Tô Tinh Thần lần đầu tiên bước vào nơi này, không phải vì ăn mà là vì chờ người.

Chỉ thấy một gương mặt học sinh ngồi ở vị trí sát cửa sổ sát đất, thường xuyên nhìn xe cộ bên ngoài.

Đương nhiên cậu biết Du tiên sinh sẽ không tới nhanh như vậy, chẳng qua vẫn nhịn không được nên nhìn mà thôi.

Sáng sớm hôm nay, Tô Tinh Thần ăn sáng từ rất sớm, cơ hồ là trời vừa mới sáng đã thức dậy làm cơm, vì thế lúc này mới hơn mười giờ ngửi thấy hương vị thức ăn ở xung quanh liền đói bụng.

Thế nhưng đã sắp mười một giờ rồi, Tô Tinh Thần xoắn xuýt xem nên chờ Du tiên sinh tới ăn cùng hay mình sẽ ăn trước.

Sau đó cậu ngẫm lại, Du tiên sinh sao có thể ăn thực phẩm rác chứ?

Sau khi nghĩ thông suốt Tô Tinh Thần không chút đắn đo chạy đi xếp hàng chọn món, nói với chị nhân viên là mình muốn thêm một ly sữa bò nóng, một phần thịt gà cuộn, còn có một phần khoai tây chiên nữa.

Nói thật, cậu cũng rất hiếm khi có cơ hội ăn thứ này.

Hôm nay coi như nếm thử một chút.

Sau khi ăn rồi Tô Tinh Thần cảm thấy thỉnh thoảng đổi món ăn thịt gà cuộn cũng không tệ, khoai tây chiên cũng vừa tới, rất ổn.

Vấn đề là đã mười một giờ nhưng trên đường vần không hề thấy bóng dáng xe Du tiên sinh.

Tô Tinh Thần sợ ảnh hưởng việc lái xe của đối phương nên không dám gọi điện thoại, chỉ là có chút lo lắng trong lòng.

Lúc gần tới mười một giờ hai mươi phút, Du Phong Hành lái một chiếc Suv tới nơi hẹn với Tô Tinh Thần.

Anh dừng xe ở ven đường, định gọi điện cho Tô Tinh Thần, thế nhưng vừa nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một bóng người trong cửa tiệm thì sửng sốt, mặc dù không quá xác định đó là Tô Tinh Thần nhưng anh vẫn để di động xuống, mở cửa xuống xe.

Lúc bước vào cửa tiệm kia, Du Phong Hành nhìn thấy một bóng người có vài phần ấn tượng giống như hai tháng trước, dáng dấp thanh khiết, trắng trẻo, toàn thân trần ngập khí tức học sinh.

Hoàn toàn không phù hợp với vòng quan hệ bình thường của Du Phong Hành.

Sao mình lại dính líu tới con thỏ trắng thuần lương này nhỉ? Hiện giờ Du Phong Hành không muốn suy nghĩ chuyện này, đi thẳng tới chỗ đối phương.

Khoảng cách ngày càng gần lại càng cảm nhận được khí tức thanh khiết của Tô Tinh Thần.

Nó làm Du tổng chuyên tâm chạy tới đây không thể tự chủ thu liễm khí thế, đặc biệt dè dặt.

Lúc này Tô Tinh Thần đặt hai tay lên bàn, cúi đầu nhìn quyển sách vừa mới lấy ra không lâu.

Phần tóc trước trán hơi dài, gần như che khuất nửa gương mặt làm người ta chỉ nhìn thấy chút chóp mũi cùng cái cằm nhọn.

"..." Du Phong Hành đi tới bên bàn, rũ mắt nhìn xuống, liếc nhìn hai cánh tay gầy tong teo cùng ngón tay mảnh khảnh cầm cây bút bi thỉnh thoảng nghịch ngợm xoay một vòng.

Tô Tiểu Thần không phải nói mình chán ghét việc học à?

Du tổng lộ ra biểu tình bất ngờ, rõ ràng không phải học rất tốt sao?

Tô Tinh Thần chuyên tâm học tập tựa hồ cảm nhận được gì đó.

Cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên cạnh, nhìn thấy một cặp chân dài thì sửng sốt, sau đó tựa như nghĩ tới gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn lên.

Không giống như Du Phong Hành đã hơn hai tháng mới gặp lại Tô Tinh Thần mà trong lòng không khỏi có chút dao động; Tô Tinh Thần ngày ngày đều nhìn thấy Du Phong Hành, vì vậy lúc này chỉ kinh ngạc một chút liền đứng dậy nói: "Du tiên sinh, anh tới rồi."

Tô Tinh Thần lộ ra nụ cười mỉm cao hứng, thế nhưng dáng vẻ thì không biểu lộ rõ rệt.

Du Phong Hành bị dáng dấp bình tĩnh của Tô Tinh Thần làm nhíu mày, bất quá cũng không nói gì, gật đầu ừ một tiếng, sau đó nhìn sách của cậu: "Em chờ lâu lắm rồi à?"

"Không có." Tô Tinh Thần lắc đầu, sau đó cầm quyển sách trên bàn bỏ vào ba lô: "Du tiên sinh, anh có mệt không?"

Cậu nhìn thẳng Du Phong Hành, ánh mắt không chút che giấu quan tâm, cực kỳ thẳng thắn.

Đây là dĩ nhiên, dù sao thì trong mắt Tô Tinh Thần thì mình cùng Du tiên sinh đã rất quen thuộc, không cần nói mấy lời khách sáo.

"Cũng tạm." Du Phong Hành không mệt, anh đưa tay tới: "Đưa tôi."

Tô Tinh Thần sửng sốt, theo ánh mắt Du tiên sinh nhìn ba lô của mình, nghĩ nghĩ một chút vẫn cởi xuống đưa cho đối phương.

Kết quả cậu phát hiện Du tiên sinh chỉ đơn thuần mang ba lô giúp cậu mà thôi.

"Đi thôi." Du Phong Hành một tay xách ba lô, một tay nắm tay Tô Tinh Thần, sải bước rời khỏi cửa tiệm.

Tô Tinh Thần sửng sốt, đã không còn kịp suy tư, chỉ có thể theo sát, bởi vì so với chân của Du tiên sinh, chân của cậu thật sự quá ngắn.

Sau đó cậu được ngồi trên ghế phó lái của chiếc xe việt dã.

"Thắt dây an toàn." Du Phong Hành thấp giọng nói, thấy biểu tình Tô Tinh Thần có chút sững sờ, anh liền tự mình làm.

"Cám ơn." Tô Tinh Thần nói cám ơn xong thì ngẩng đầu nhìn bên trong chiếc xe việt dã này, đột nhiên nghĩ tới gì đó mà nhếch miệng cười.

Du tổng vẫn luôn quan tâm cậu ngồi ở ghế lái nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"

Tô Tinh Thần ngẩn người: "Không có."

Ánh mắt Du Phong Hành tràn đầy nghi hoặc: "Ừm, tôi lái xe, nếu em bị say xe thì phải nói ngay cho tôi biết."

"Vâng." Tô Tinh Thần gật đầu.

Dáng vẻ rất kiệm lời.

Này không phải cậu cố ý tỏ vẻ như vậy mà là bản thân vốn đã ít nói, cũng không biết nên nói gì.

Nhưng cứ trầm mặc như vậy cũng không tốt.

Tô Tinh Thần nói: "Du tiên sinh lái xe việt dã tới là vì tôi nói đường núi nơi này rất khó đi à?"

Du Phong Hành nhìn cậu một cái, không phủ nhận.

"Em có lạnh không?" Nam nhân thoạt nhìn không phải người nói nhiều dùng ngón tay điều chỉnh cánh quạt điều hòa.

"Không lạnh." Nhiệt độ bây giờ rất thoải mái, làm Tô Tinh Thần có chút buồn ngủ.

Còn chưa ra tới đường cao tốc thì cậu đã nghiêng đầu ngủ mất.

Du tổng đậu xe ở ven đường, từ ghế sau cầm lấy một tấm chăn mới, đắp lên cho Tô Tinh Thần.

Sau đó mới tiếp tục lái xe.

Suốt quãng đường Tô Tinh Thần ngủ say như chết, không hề tỉnh lại lần nào.

Bên trong xe an tĩnh làm Du Phong Hành nhịn không được nghĩ thầm, con thỏ con chết bầm này cũng thực bớt lo.

Sau đó lại duy đoán có phải đêm qua Tô Tinh Thần không ngủ hay không?

Bằng không sao lại ngủ say đến vậy.

Cứ vậy, Du Phong Hành thẳng một đường bôn ba suốt sáu tiếng, cuối cùng cũng lái xe về tới địa phận Thượng Hải.

Tô Tinh Thần mơ màng tỉnh lại, chợt nghe Du tiên sinh nói: "Tới Thượng Hải rồi."

"A?" Thanh niên lần đầu tiên trong cuộc đời đặt chân tới Thượng Hải nhích tới sát cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Phát hiện toàn là nhà cao tầng, dáng dấp cũng không quá khác biệt với Bắc Kinh.

"Có đói bụng không?" Du Phong Hành nhìn ót Tô Tiểu Thần, cũng là lần đầu tiên trong đời chăm sóc đối tượng như Tô Tiểu Thần, trong lòng anh hoàn toàn kém xa biểu tình thành thạo ngoài mặt.

Ví dụ như, anh cảm thấy Tô Tiểu Thần không có khả năng thích ăn thức ăn rác như gà rán, món này hẳn là không có khả năng thỏa mãn Tô Tiểu Thần.

"Đói, chúng ta đi ăn gì?" Tô Tinh Thần nghĩ tới thức ăn còn trong tủ lạnh: "Hay là về nhà làm cơm?"

Đề nghị này lập tức bị Du tiên sinh gạt bỏ: "Không làm cơm, tôi dẫn em đi ăn."

Đồ ăn ngoài tuy ăn nhiều sẽ ngán nhưng thỉnh thoảng ăn một chút thì Du Phong Hành vẫn có thể tiếp nhận.

"Vâng." Tô Tinh Thần không có ý kiến.

Thứ nhất là chủ muốn thế nào khách nghe theo thế ấy, thứ hai là gặp Du Phong Hành, cậu kỳ thật vẫn có chút câu nệ, hy vọng mình không làm gì sai sót.

Du Phong Hành dẫn Tô Tinh Thần tới một nhà hàng cách đó không xa, gọi cá nướng, sườn cừu nướng cùng súp nấm giải ngán.

Lúc đầu Tô Tinh Thần vẫn còn chút câu nệ, sau khi thấy sườn cừu nướng thì ánh mắt lóe sáng, mang bao tay gặm ngon lành, hai má ăn tới phồng lên, hệt như một bé chuột hamster.

Du tiên sinh ở đối diện như có như không quan sát mà đầu ngón tay ngứa ngứa, có xúc động muốn giơ tay chọt chọt một chút.

Cuối cùng Du Phong Hành dùng hành động ăn súp để che giấu ý niệm này.

Tô Tiểu Thần thấy vậy cũng cúi đầu uống một ngụm súp, hương vị tuyệt vời làm cậu ngẩng đầu mỉm cười với Du tiên sinh, thích thú liếm liếm nước canh bên khóe môi, sau đó tiếp tục gặm sườn cừu.

"Khụ khụ..." Du tiên sinh ấp úng ho hai tiếng, quay mặt đi dùng khăn ướt lau môi.

Lộ vẻ mình đã ăn no, đang chờ Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần rốt cuộc cũng ăn xong miếng sườn cừu cuối cùng, cậu thỏa mãn ôm bụng, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn con cá nướng vẫn chưa ăn.

Vẻ mặt của Tô Tinh Thần quá rõ ràng, Du Phong Hành căn bản không cần suy đoán cũng biết cậu đang nghĩ gì: "Em cảm thấy ăn ngon thì lần sau lại dẫn em tới."

"Cũng được." Tô Tinh Thần không muốn Du tiên sinh tốn kém: "Chúng ta có thể mua sườn cừu về tự nướng a."

"Được." Du tiên sinh thản nhiên nói.

Đưa tay xem đồng hồ, năm giờ chiều, anh đoán Tô Tinh Thần nhất định đã mệt rồi, liền chở đối phương về nhà.

Tô Tinh Thần đứng trước cánh cửa phòng quen thuộc, trong lòng có cảm tình phức tạp như lần đầu tiên quay trở về quê.

Sau đó liếc nhìn Du tiên sinh đang đứng ở huyền quan nhìn mình.

Đối phương thúc giục: "Tô Tiểu Thần, mau vào."

Tô Tinh Thần không muốn làm đối phương hoài nghi, lập tức mỉm cười đi tới, ngồi dưới đất đổi giày.

Nhóc con này ở ngoài đời kém nhanh nhẹn sáng sủa hơn hẳn lúc nói chuyện trong điện thoại....

Du Phong Hành giống như nghĩ tới điều gì đó, sâu xa nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Tô Tiểu Thần.

Tô Tinh Thần thay dép xong, đang định đứng dậy thì nhìn thấy Du tiên sinh ngồi xổm xuống trước mặt mình, nhìn mình chằm chằm, giống như đang nghiên cứu gì đó.

"Tô Tiểu Thần...." Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó một bàn tay to trùm lên đỉnh đầu Tô Tinh Thần, âm thanh có thể nói là rất ôn nhu: "Tôi không biết em nghĩ thế nào, nhưng em có thể xem tôi là người thân của em."

Tô Tinh Thần mở to hai mắt, hiển nhiên rất kinh ngạc.

"Du tiên sinh..."

"Ừm, tôi biết em rất khó chịu." Du Phong Hành thầm thở dài trong lòng, tuổi còn nhỏ lại phải chịu nỗi đau mất đi người thân như vậy, con thỏ nhỏ này không thể kiên cường cũng khó tránh.

"...." Trong lòng Tô Tinh Thần tỏa nhiệt, ánh mắt nhìn về phía Du Phong Hành không còn câu nệ như vừa nãy nữa.

"Cám ơn anh." Tô Tinh Thần thật sự cảm động, theo động tác khom người hướng tới gần mình của Du tiên sinh, quả quyết tiếp nhận lòng tốt của đối phương, vòng tay ôm lấy vai đối phương, tạo thành một cái ôm của tình bạn bè.

Hành vi làm nũng quá bất ngờ trực tiếp cắt đứt biểu tình ôn nhu mà Du Phong Hành rất nghiêm túc cùng cố gắng biểu hiện....

Du tổng sờ sờ đầu Tô Tiểu Thần, ôm cậu nhóc dựa vào người mình, thầm nghĩ, anh cố gắng cái X.

Đứa nhỏ không người thân mới cần cố gắng.

[end 49]

[50] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Du Tiên Sinh Mua Dép Đầu Chó

****

Lúc đầu Tô Tinh Thần chẳng qua muốn thuận theo Du Phong Hành mà ôm đối phương một chút, dùng hành động này để cứu vãn khuyết điểm ăn nói vụng về của mình.

Phải biết, ôm chính là phương thức biểu đạt tình cảm tốt nhất, nó có thể khiến Du tiên sinh cảm thụ được tâm tình của cậu mà không cần miệng lưỡi vụng về nói thêm gì.

Kết quả Du tiên sinh giữ chặt lấy cậu, không chỉ vậy còn dùng sức kéo cậu qua, làm cậu giống như một con gấu koala nằm úp sấp trên bả vai anh.

Tô Tinh Thần sửng sốt cúi đầu nhìn tư thế hai người, phát hiện Du tiên sinh quỳ gối dưới đất, mà mình thì thành thành thật thật nằm úp sấp trên vai đối phương....

Ánh mắt Tô Tinh Thần không khỏi nóng lên, cực kỳ cảm khái nghĩ, trên thế giới này sao lại có người tốt như Du tiên sinh vậy chứ?!

Thử nghĩ đi, một người không quen không biết kỳ thực không cần phải đối xử tốt như vậy, cũng không cần lái xe đường dài suốt mấy tiếng đồng hồ chỉ vì muốn tới đón bạn.

Tô Tinh Thần là người biết tốt xấu, nhất thời cũng ôm lấy Du Phong Hành, không nói thêm gì.

Nam nhân bị Tô Tinh Thần cực kỳ ỷ lại dựa sát vào người có chút cứng còng cơ thể, sau đó trong lòng hiểu rõ, nhóc con ôm lấy mình làm nũng kỳ thực không phải không hoạt bát, cũng không phải không thân người, có thể là trước đó còn ngại ngùng mà thôi.

Hiện giờ anh chủ động thân thiết, đối phương lập tức không có chút cố kỵ đáp lại.

Tâm tình Du Phong Hành thật phức tạp, nhất thời cảm xúc bất đắc dĩ trong mắt hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn chút nghi hoặc cùng chút thành tựu khó hiểu.

Nói thế nào đây, mới đầu khi bảo Tô Tinh Thần tới đây, anh vốn muốn giáo dục nhóc con này một phen, sau đó để đối phương ngoan ngoãn đi học.

Kết quả hôm nay gặp Tô Tinh Thần, còn chưa nói gì đã bị dáng dấp ngoan ngoãn của đối phương làm cho trố mắt, hoàn toàn thu hồi tính cách nóng nảy ngày thường.

Một lòng quan tâm đối phương có lạnh hay không, có đói bụng hay không, có mệt hay không, những kỹ năng này năm đó nói chuyện yêu đương cũng không xuất hiện, thế mà vào năm hai mươi bảy tuổi này lại đột nhiên thức tỉnh.

Du Phong Hành không khỏi suy đoán, có khi nào anh đã già rồi không, cho nên chưa kết hôn chưa sinh con đã sinh ra tâm tình cha hiền.

Chính là nhìn người trên vai mình, Du tổng nhíu mày, cho dù bị tâm tình cha hiền quấy phá thì cũng không thể nào phát tác với một đứa nhỏ lớn như vậy....

Bất quá khi tưởng tượng tình cảnh mình ôm trẻ sơ sinh, Du tổng liền rùng mình, cảm thấy vẫn là ôm Tô Tinh Thần thích hợp hơn.

"Du tiên sinh, anh lạnh à?" Tô Tinh Thần đẩy Du Phong Hành, từ trên người anh leo xuống, cũng quỳ gối dưới đất: "Có phải điều hòa trong nhà mở quá thấp không?"

Lúc sáng khi rời đi Du Phong Hành cũng không tắt điều hòa, vừa nãy khi bọn họ vào nhà liền cảm thấy đặc biệt mát lạnh.

"Không phải." Du tiên sinh lắc đầu, lại nhìn chằm chằm thanh niên quỳ trước mặt.

"Ừm." Tô Tinh Thần bị nhìn mà ngượng.

Dù sao hành động vừa nãy có thể gọi là làm nũng.

Chỉ là đối tượng là Du tiên sinh nên cũng không ảnh hưởng lắm.

Du Phong Hành đứng dậy nói: "Em mệt rồi, tôi dẫn em đi tắm rồi ngủ một giấc."

Tô Tinh Thần cũng đứng dậy, cười nói: "Du tiên sinh quên rồi sao, tôi quen thuộc nhà anh có khi còn hơn cả anh ấy."

Căn bản không cần dẫn.

Du tổng giật mình, đương nhiên cũng hiểu được ý của Tô Tinh Thần, cũng không có không vui, chỉ là rơi vào trầm tư, nhất định là đời trước anh thiếu nợ Tô Tinh Thần nên đời này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã có rất nhiều ngoại lệ.

"Ừm." Nếu Tô Tinh Thần rất quen thuộc với căn nhà này, Du Phong Hành sẽ để cậu tự do hoạt động: "Bất quá...." Trước khi tiến vào phòng ngủ thay quần áo, anh nhớ tới một vấn đề làm mình phải nhíu chặt mày: "Chỗ tôi không có phòng cho khách, chỉ có một cái giường lớn mà thôi."

Không thể không nói, căn nhà bốn phòng một phòng ngủ quả thật rất lớn.

Thế nhưng lúc sắp đặt căn nhà này, anh căn bản không nghĩ tới chuyện để người khác vào ở.

Nơi này là không gian cá nhân của anh, ngoại trừ vài người có quan hệ rất tốt từng tới thì người quen thuộc nơi này nhất chính là Tô Tinh Thần.

"A?" Tô Tinh Thần sửng sốt, cũng nhớ tới vấn đề này.

Bất quá không sao cả, ánh mắt cậu nhanh chóng chuyển về phía ghế sô pha giường của nhà Du tiên sinh, kể lại từng trải: "Không sao đâu, sô pha nhà Du tiên sinh rất êm, trước đây tôi từng ngủ vài đêm rồi."

Nghe thấy lời Tô Tinh Thần, ánh mắt Du tổng có chút đình trệ chuyển về phía sô pha nhà mình, Tô Tiểu Thần từng ngủ ở đó, chuyện khi nào?

"Du tiên sinh yên tâm, tôi không có rình xem cuộc sống riêng của anh, cũng không lén nhìn anh tắm này nọ." Tô Tinh Thần vội vàng xua tay thanh minh, thế nhưng tựa hồ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, khí thế lập tức xìu hẳn: "Chỉ... chỉ có đôi lúc vào phòng ngủ của anh mà thôi."

"Vào phòng ngủ của tôi?" Âm thanh của Du tiên sinh đột nhiên nâng cao.

"Vâng...." Tô Tinh Thần căng thẳng nhưng vẫn tiếp tục thẳng thắn nói: "Buổi chiều đầu tiên tôi trở về quê, phòng ở vì mấy chục năm không có người ở nên đã mục nát, không ở được, vì thế tôi đã ở trong nhà Du tiên sinh."

Đêm hôm đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

"Du tiên sinh hình như lúc đó tâm trạng không tốt, đã hơn nửa đêm mà còn ngồi ở phòng khách hút thuốc uống rượu, cuối cùng say mèm loạng choạng đi vào phòng ngủ, tôi liền..."

Cậu ấp úng không nói, Du Phong Hành liền nhướng mày truy hỏi: "Em liền làm gì?"

Tô Tinh Thần mím mím môi: "Tôi liền giúp anh cởi giày với quần..." Càng nói âm thanh lại càng nhỏ, vẻ mặt như muốn khóc: "Giờ nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mình làm không đúng."

"Không đúng chỗ nào?" Du Phong Hành nhíu mày, khẳng định: "Em nguyện ý giúp đỡ tôi mà thôi, tôi không cảm thấy em có chỗ nào không đúng cả."

Tình thế xoay chuyển, không chỉ không bị trách cứ mà còn được khen, này đúng là chuyện vui ngoài ý muốn với Tô Tinh Thần: "Anh không cảm thấy tôi không hiểu lý lẽ à?"

"Không có."

Nhận được đáp án khẳng định, Tô Tinh Thần nói tiếp: "Đêm đó anh còn mơ thấy ác mộng nữa, dáng vẻ rất khó chịu, còn đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, tôi không biết nên làm thế nào giúp anh nên tự chủ trương dùng khăn lông ấm giúp anh lau mồ hôi, đắp mắt, giày vò một hồi lâu thì tình huống tốt lên."

Du Phong Hành mở to mắt, ánh mắt lộ ra kinh ngạc, còn có chút sóng ngầm.

Bầu không khí hôm nay tốt như vậy, nhất định là thời điểm thẳng thắn tốt nhất, thấy Du tiên sinh không hề không vui, cậu liền không ngừng nghỉ nói: "Từ ngày đó trở đi, mỗi ngày cứ tầm hai giờ đêm là anh lại gặp ác mộng, tôi ngủ trên ghế sô pha nên liền đặt giờ báo thức để giúp anh xua ác mộng."

Thế nhưng sau đó, cậu chuyển xuống lầu một.

Tô Tinh Thần xấu hổ nhỏ giọng nói: "Sau khi chuyển xuống lầu một, tôi kiên trì làm được vài đêm thì không còn lên xem anh nữa...."

Thế nhưng những lời thẳng thắn này đã đủ làm Du Phong Hành chấn động.

Anh thật không ngờ Tô Tinh Thần đã lặng lẽ làm nhiều chuyện như vậy vì mình.

Ánh mắt nóng rực liếc nhìn nhóc con đang hổ thẹn, Du tiên sinh nhịn không được vỗ vỗ vai đối phương: "Không cần tự trách, sau đó tôi đã khá hơn rất nhiều."

Khi đó anh được ăn ngon nên cũng ngủ ngon, tới hôm nay mới biết, hóa ra có người ngốc nghếch đặt báo thức đúng giờ giúp mình xua đuổi ác mộng.

Du Phong Hành nhìn Tô Tinh Thần, trong mắt tràn đầy tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời.

Thế nhưng Du Phong Hành là một nam nhân EQ khá thấp, một cái ôm tình cảm đối với anh mà nói đã là phương thức biểu đạt tình cảm cực hạn, nhiều hơn nữa thì có vẻ sai sai.

"Đi thôi, chờ em nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta nói chuyện tiếp." Anh nhìn Tô Tinh Thần nói.

"Vâng." Tô Tinh Thần nói xong chuyện muốn nói, đồng thời còn được Du tiên sinh lý giải, cả người giống như phun ra được một ngụm phiền não, tinh thần khoan khoái!

Cậu nhanh nhẹn thuần thục đi trong nhà Du tiên sinh, mở cửa phòng để quần áo, tìm được vali hành lý mà mình đã truyền tống qua.

Quần áo cùng đồ dùng hằng ngày đều ở đây.

Lấy ra là có thể sử dụng.

"Cảm giác thật kỳ diệu..." Tô Tinh Thần vừa cảm thán vừa ngâm nga khúc hát đi vào phòng tắm.

Nam nhân biểu tình có chút thâm trầm đứng bên góc tường lắng nghe động tĩnh của Tô Tiểu Thần, thẳng tới khi cửa phòng tắm đóng lại mới giật mình tỉnh khỏi cơn mơ, dáng vẻ ta đang ở đâu ta đang làm gì, chậm chạp xoay người trở về phòng ngủ.

Sau khi tắm xong, Tô Tinh Thần mặc đồ ngủ tay ngắn mùa hè, mang theo một thân hơi nước tươi mát đi tới phòng ngủ của Du tiên sinh tìm người: "Du tiên sinh, anh có dư gối với chăn không?"

Du Phong Hành: "Không có."

Tô Tinh Thần sửng sốt, ánh mắt liếc nhìn về phía chiếc giường lớn trong phòng ngủ, bên trên rõ ràng có hai cái gối.

Du Phong Hành nhìn theo ánh mắt Tô Tinh Thần, cũng phát hiện lời nói dối bị vạch trần, liền thẳng thắn không biến sắc nói: "Để em ngủ sô pha không tốt, em ngủ giường đi."

"Ồ?" Tô Tinh Thần thật cảm động: "Chính là sô pha quá ngắn so với Du tiên sinh, vẫn là để tôi ngủ thích hợp hơn."

Bởi vì chân cậu ngắn a!

Đây đúng là một vấn đề.

Du Phong Hành ngẫm lại một chút: "Vậy tôi cũng ngủ giường."

Tô Tinh Thần lại ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía giường ước lượng một chút, trong đầu thầm tính toán xem nếu ngủ cùng Du tiên sinh thì mình có bao nhiêu không gian hoạt động.

"Ừm, tôi ngủ sô pha được rồi."

Chủ yếu là nghĩ tới Du tiên sinh cao lớn như vậy, đến khi đó cậu bị đè bẹp cũng không biết.

"Em có khát không?" Du Phong Hành nhíu nhíu mày với kết luận của Tô Tinh Thần, chuyển chủ đề: "Đi ra ngoài đi, tôi lấy cho em chút đồ uống."

Tô Tinh Thần theo sau.

Chỉ chốc lát sau, Du Phong Hành dùng nước vừa mới đun sôi, động tác lưu loát pha một ly sữa nóng hổi, dùng muỗng nhỏ khuấy đều, đồng thời hỏi: "Em muốn thêm bao nhiêu đường?"

Tô Tinh Thần sửng sốt, lập tức dựng thẳng hai ngón tay.

Du Phong Hành gật đầu, bỏ hai viên đường.

Mùi vị sữa dừa thơm ngát, Tô Tinh Thần cầm ly sữa trong tay không khỏi đưa mặt tới gần hít một hơi thật sâu, sau đó một tay ôm gối ôm hình kẹo đặt lên bụng, một tay bưng ly sữa đưa tới bên miệng hớp từng ngụm sữa nóng.

Đồng thời nghi hoặc, cậu nhớ rõ nhà Du tiên sinh trước kia không có bột sữa dừa a!

Đúng rồi, trong phòng tắm cũng không có bông tắm màu xanh da trời và khăn mặt có in hình con gà con!

Tô Tinh Thần cực kỳ nghi hoặc, lại giơ chân liếc nhìn chiếc dép đầu chó trên chân mình....

"...." Lẽ nào hết thảy những thứ này đều là Du tiên sinh gấp gáp chuẩn bị hôm qua?

Tô Tinh Thần cảm thấy rất có thể.

Du tiên sinh thật đáng yêu!

[end 50]

[51] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Gạt Đi Cơn Giận Bùng Lên Vì Sự Tởm Lợm Của Thế Gian

****

"Sao rồi?" Thấy nhóc con dùng ánh mắt khá vi diệu nhìn mình không chớp mắt, Du Phong Hành không khỏi cúi đầu nhìn mình, có chỗ nào không đúng sao?

Hôm nay anh mặc một bộ đồ ở nhà màu lam xám thuần bông, thân thể cường tráng cao gầy được bao lấy có hiệu quả ẩn giấu đi sức mạnh.

Nói tóm lại là nhu hòa gấp trăm lần khi mặc âu phục thường ngày.

Đặc biệt là đối mặt với Tô Tiểu Thần hư hư thực thực đang ở thời kỳ phản nghịch lại càng bó tay bó chân, hành sự cẩn thận hơn.

"Không có." Tô Tinh Thần lắc đầu, vui sướng tiếp tục uống sữa dừa.

Đôi chân mang dép đầu chó ở vị trí khó nhìn thấy dưới sô pha dao động theo quy luật, biểu thị tâm tình của Tô Tiểu Thần lúc này đang rất vui vẻ.

Du Phong Hành là người quan sát tinh tế, anh đã sớm nhìn ra dáng vẻ đắc ý của Tô Tiểu Thần.

Anh không khỏi khẽ nhếch khóe miệng.

"...." Tô Tinh Thần uống xong ly sữa dừa nóng thì mệt mỏi ngáp một cái, muốn nghỉ ngơi.

Sau đó không biết xảy ra chuyện gì, cậu ngơ ngác bị Du tiên sinh cướp đi gối ôm kẹo, còn cả cái ly trong tay.

"Vào trong nghỉ ngơi đi." Âm thanh Du tiên sinh trầm thấp như có như không.

Tô Tinh Thần không chống chịu được cơn buồn ngủ, nghe vậy thì ngoan ngoãn đi vào trong, chui vào chăn.

Giấc ngủ này Tô Tinh Thần ngủ rất ngon, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.

Cậu ngồi dậy, đỉnh cái đầu rối bù, có chút ngái ngủ nhìn xung quanh, mờ mờ mịt mịt.

Đây là nơi nào?

Thẳng đến khi nhìn thấy bóng người mạnh mẽ rắn rỏi ngồi trên sô pha trong góc phòng phòng, cậu mới nhớ ra sự tình trước đó.

Cậu đến nhà Du tiên sinh nghỉ hè!

Tô Tiểu Thần đã hoàn toàn tỉnh táo nhìn Du Phong Hành trên ghế sô pha mà đờ người.

Cậu cảm thấy Du tiên sinh đọc sách dưới ánh đèn có cảm giác mông lung mỹ cảm kỳ lạ.

Hai tính từ mâu thuẫn này lại gộp chung với nhau, kỳ quái tạo thành một hình ảnh hài hòa đến mức làm người ta thất thần.

Không chút nào hoài nghi, Du tiên sinh thật sự rất tuấn tú, là sự tồn tại trong mơ ước của mọi người.

Mà cậu làm bạn bè với Du tiên sinh khẳng định chính là một con chó cải*, Tô Tinh Thần có chút than thở nghĩ. [ý là cùi bắp, kém cỏi]

Không biết Tô Tinh Thần nhìn Du Phong Hành bao lâu, lâu đến mức cậu phát hiện một vấn đề kỳ quái: Du tiên sinh đọc một trang sách lâu đến như vậy sao?

"Em dậy rồi à?" Du Phong Hành rốt cuộc ngẩng đầu nhìn thanh niên sau khi tỉnh giấc thì ngơ ngơ ngác ngác nhìn mình.

"Vâng." Tô Tinh Thần nhìn Du Phong Hành, lại nhìn vị trí không có người nằm qua ở bên cạnh: "Thật ngại quá, tôi chiếm mất giường của Du tiên sinh."

"Không sao, là tôi mời em tới làm khách, em không cần khách khí như vậy." Du Phong Hành đặt quyển sách trong tay xuống: "Dậy đi, thay quần áo xong tôi với em ra ngoài."

"Vâng." Tô Tinh Thần không hề xoắn xuýt, từ trên giường leo xuống, phát hiện bụng dưới có chút căng căng liền phóng vào toilet hệt như một làn khói.

Qua loa rửa mặt chải chuốc tóc một chút, Tô Tinh Thần thay một bộ quần áo tiêu chuẩn sinh viên----- áo sơ mi cùng quần jean.

Còn có một đôi giày vải.

Nói ra thì loại trang phục này làm Tô Tiểu Thần nhìn rất thuận mắt, có cảm giác ấn tượng rất tốt, rất ngoan.

Nói chung chính là hình tượng mà các bác có tuổi yêu thích nhất.

Du tổng cũng rất thích, liếc nhìn Tô Tinh Thần vài lần nhưng không nói gì.

Lặng lẽ chờ Tô Tiểu Thần mang giày, dẫn cậu ra khỏi cửa.

Hai người đi tới thang máy, Tô Tinh Thần chầm chậm đuổi theo, ở phía sau hít hà nghĩ, chân Du tiên sinh dài thật a!

Đối phương đi một bước tương đương cậu đi hai bước!

Này là vóc người làm người ta hâm mộ cỡ nào chứ, Tô Tinh Thần hy vọng xa vời là một ngày nào đó mình cũng sẽ cao lớn được như Du tiên sinh.

Bất quá nhìn lại cổ tay mình, cậu cảm thấy có chút không thực tế.

Lần đầu tiên dẫn nhóc con ra ngoài, Du tổng mở cửa xe bên ghế phó lái thì phát hiện Tô Tinh Thần vẫn chưa đi tới.

Anh giật mình, ánh mắt chuyển tới chân Tô Tinh Thần, không nói gì.

"Du tiên sinh! Chúng ta đi đâu vậy?" Tô Tinh Thần lên xe rồi xuống xe, đi ăn cơm tối, sau đó Du tiên sinh lại kéo cậu lên xe.

Theo trí nhớ xuất sắc của cậu thì cảnh sắc bên ngoài cửa sổ không phải đường về nhà!

Lẽ nào Du tiên sinh muốn dẫn cậu đi mở mang kiến thức về thành phố Thượng Hải phồn hoa này?

Nghĩ vậy, trong đầu Tô Tinh Thần lập tức tưởng tượng cuộc sống vàng son choáng ngợp của mình ở nơi này.

Một bàn tay to đưa tới bao trùm lấy cái đầu đang suy nghĩ linh tinh của Tô Tinh Thần, nhẹ nhàng xoa mái tóc đã hơi dài của cậu: "Dẫn em đi cắt tóc."

Tiến hành ba việc tốt dành cho đứa nhỏ trong kỳ nghỉ hè, ăn, mua quần áo, cắt tóc!

Bởi vì tóc Tô Tiểu Thần quá dài nên bị lướt bỏ qua phân đoạn mua quần áo, trực tiếp bị Du Phong Hành mang tới tiệm cắt tóc mình thường tới, để nhà thiết kế quen biết cắt tóc cho Tô Tiểu Thần.

"Muốn cắt kiểu gì?" Nhà thiết kế khá là giật mình, ánh mắt nghiên cứu đảo qua đảo lại trên người Tô Tinh Thần cùng Du Phong Hành, không hiểu hai người có quan hệ thế nào.

Cắt tóc là chuyện lớn, chuyện này Tô Tinh Thần biết.

Lỡ như cắt hỏng thì không tốt, vì thế cậu phải cân nhắc thật kỹ.

"Đầu học sinh." Du Phong Hành trực tiếp nói, căn bản không để ý tới Tô Tinh Thần đỉnh cái đầu tóc còn ươn ướt lộ ra ánh mắt kinh ngạc ở trong gương.

"Không, muốn cắt kiểu soái ca." Tô Tinh Thần lập tức phản bác.

"Đầu học sinh." Du Phong Hành nói với nhà thiết kế, căn bản không để tâm tới yêu cầu của Tô Tiểu Thần.

Nhà thiết kế Aron gật đầu, ánh mắt lộ vẻ đã get được quan hệ của hai người, tự nhiên sẽ không đắn đo ý kiến của Tô Tinh Thần, trực tiếp dựa theo lời của Du Phong Hành bắt đầu cắt.

Đường nét gương mặt Tô Tinh Thần tròn trịa, ngũ quan tuấn tú ngây ngô, trong mắt nhà thiết kế chính là dạng vẫn còn mang nét trẻ con chưa nảy nở, quả thật rất phù hợp cắt kiểu đầu học sinh.

Nếu như gương mặt không có nét thiếu niên hồn nhiên này mà lại gắng gượng cắt kiểu đầu học sinh sẽ có cảm giác giả vờ nai tơ, giống như vẽ hổ lại ra cẩu vậy, rất không phù hợp.

Tô Tinh Thần mở to mắt nhìn phần tóc trước trán mình bị cây kéo cách cách xén ngắn, rơi vãi xuống đất.

"Thiết kế, tôi muốn cắt thành soái ca." Tô Tinh Thần nhỏ giọng nói với nhà thiết kế, bởi vì cậu nhìn thấy Du tiên sinh hình như đã ra ngoài hút thuốc.

Không còn quan sát cậu nữa!

"Không được a em trai." Aron lắc đầu cự tuyệt, cây kéo trong tay cách cách không ngừng.

Tô Tinh Thần mím môi: "Vì sao lại không được?"

Aron ngừng một chút, kiên trì nói: "Bởi vì ai trả tiền thì nghe theo lời người đó."

"Tôi trả tiền a." Tô Tinh Thần nhìn chăm chăm nhà thiết kế trong kính: "Tôi trả tiền mà, phiền anh cắt cho tôi kiểu tóc thật là soái."

Aron vẫn lắc đầu, bất quá trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, không chỉ vậy còn nói ra một câu làm Tô Tinh Thần thật tức giận: "Tôi chỉ có thể giúp em trai cắt dễ thương một chút thôi."

Tô Tinh Thần: ? ? ?

Tô Tinh Thần trừng nhà thiết kế đang cười nhạo mình ở trong kính, sau đó buồn bực thu hồi ánh mắt, không nhìn Aron cũng không nói thêm gì nữa.

Aron cười không nhịn được, ngay cả bả vai cũng ẩn ẩn phát run.

Du Phong Hành đứng bên ngoài hút thuốc lơ đãng nhìn qua cửa kính sát đất thì thấy Aron cười có chút dị thường.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, chân mày sắc bén nhíu lại, dụi tắt điếu thuốc chỉ mới hút hai hơi ném vào thùng rác.

Thời gian kế tiếp, Du Phong Hành đứng thẳng tắp bên cạnh Tô Tinh Thần, không rời đi nữa.

Tô Tinh Thần cùng Aron bị bao phủ trong áp lực vô hình, trong lòng đã sớm nổ tung, thầm nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

"Xong rồi." Aron cắt nhát cuối cùng.

"Anh xác định?" Nhìn thấy đầu mới của mình, Tô Tinh Thần trợn tròn mắt.

Cậu ở trong kính thoạt nhìn chỉ mới có mười lăm mười sáu tuổi.

"Rất tốt!" Du Phong Hành thỏa mãn gật đầu, sau đó đi trả tiền.

Tô Tinh Thần ngồi trên ghế được mở khăn choàng, sau đó cậu từ vò rối tóc, khôi phục dáng vẻ nên có của vị thành niên.

"Đến Thượng Hải nghỉ hè à?" Aron thấy Du Phong Hành không ở đây liền nói chuyện với Tô Tinh Thần.

"Vâng." Tô Tinh Thần không quá hăng hái gật đầu.

"Cậu gọi anh ta là gì?" Aron chỉ Du Phong Hành ở quầy tính tiền.

Tô Tinh Thần bị hỏi có chút sửng sốt, sau khi hiểu được ý của Aron thì ngậm miệng không nói.

Bởi vì cậu đột nhiên cảm thấy Du tiên sinh là một xưng hô rất xa cách.

Cậu cùng Du tiên sinh tựa hồ không có xa cách như vậy.

Aron thấy vậy thì cho là Tô Tinh Thần vẫn còn tức giận: "Ha hả, anh ta cũng vì muốn tốt cho em trai thôi. Dù sao em trai cũng còn đang đi học, đúng không?"

Tô Tinh Thần dần tiêu tan cơn giận, cảm thấy rất có lý: "Vâng."

"Học tới đâu rồi? Bao giờ thi đại học?" Aron vỗ vỗ em trai đã chuyển sắc mặt dễ nhìn hơn, cảm thấy cậu bé này hẳn là học sinh cấp ba.

Chỉ thấy cậu nhóc mới nãy vừa biến sắc dễ nhìn một chút nháy mắt trợn mắt nhìn mình chằm chằm, sau đó xụ mặt không nói chuyện nữa.

Du Phong Hành đi nhanh tới, kéo Tô Tinh Thần tới bên cạnh mình, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Aron: "Xảy ra chuyện gì?"

Aron bị gia trưởng của em trai trừng tới lạnh người, nhưng quả thực là không hiểu gì cả: "Tôi..."

Có làm gì đâu!

Nhưng nhìn biểu tình của em trai thì rõ ràng là có làm gì....

Aron gãi đầu!

"Đi." Du Phong Hành ôm Tô Tiểu Thần ưu tư lập tức rời khỏi cửa tiệm cắt tóc vừa bị kéo vào list đen này.

Tô Tinh Thần đương nhiên không biết quyết định trong lòng Du Phong Hành, lúc này cậu giống như thiên sứ bị cắt gãy mất đôi cánh, chỉ chuyên chú nghĩ xem lúc nào tóc mình mới dài trở lại?

Một tháng có thể khôi phục như cũ không?

Nếu gội đầu với bia cùng gừng thì sao?

Thế nhưng cậu không chú ý tới cánh tay Du Phong Hành đặt trên người mình, còn cả sắc mặt đen xì xì.

"Vừa nãy anh ta đã làm gì em?" Du Phong Hành khom lưng bao phủ thanh niên hiển nhiên đã bị kinh hách ngồi trên ghế phó lái.

"A?" Tô Tinh Thần quay đầu qua, kinh ngạc nhìn gương mặt hoàn mỹ của Du tiên sinh nghịch chiều ánh sáng, lại một lần nữa thất thần.

Nếu có gương mặt như Du tiên sinh thì khẳng định là kiểu tóc nào cũng hold được!

"Có phải anh ta quấy rối em không?" Giọng nói Du Phong Hành thực bình tĩnh, thế nhưng bàn tay đặt trên lưng ghế phía sau Tô Tinh Thần lại chậm rãi siết chặt, tích tụ phẫn nộ cùng nguy hiểm khó có thể che giấu.

"Quấy rối?" Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, cho rằng Du tiên sinh muốn biết nguyên nhân làm mình mất hứng: "Không có, anh ta chỉ nói tôi nhìn giống học sinh cấp ba, còn nói muốn cắt tóc của tôi dễ thương một chút."

Đó là nguyên nhân làm cậu tức giận.

Bất quá bây giờ đã không sao nữa rồi, qua một tháng nữa lại làm hảo hán.

"..." Du Phong Hành vì thế mà giận tái mặt, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt ngốc nghếch của Tô Tiểu Thần, lại ngẫm tới những điều bẩn thỉu của thế giới người trưởng thành.

"Du tiên sinh, có vấn đề gì không?" Tô Tinh Thần thấy anh vẫn chưa đi liền hỏi.

"Không có." Du Phong Hành giơ tay, dự định xoa xoa đầu Tô Tinh Thần, thế nhưng nghĩ tới đối phương vừa mới cắt tóc xong thì có chút cố kỵ.

Ánh mắt Tô Tinh Thần sáng lên, nhanh tay nhanh mắt chụp lấy tay Du tiên sinh đặt lên đầu mình, lại còn cọ loạn một trận.

"Du tiên sinh, he he!"

Ánh mắt Du Phong Hành nhu hòa, bị nụ cười sạch sẽ của cậu nhóc xua tan đi cơn giận vì những thứ tởm lợm của thế gian.

[end 51]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien