Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[61.62.63] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[61] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Tô Tiểu Thần Của Ông Đây Có Thể Không Đáng Yêu Sao?

****

Không giống bầu không khí nghiêm nghị của Du Phong Hành cùng Diệp Tiếu Hàn trong phòng làm việc của tổng tài, Bùi thư ký cùng Tô Tinh Thần hiển nhiên ôn hòa hơn rất nhiều.

Bởi vì bản thân Bùi thư ký đã là người ôn nhu, đồng thời còn đa mưu túc trí.

Nếu như ngay từ đầu anh đã lộ ra bản tính bát quái, túm lấy Tô Tinh Thần không chút kiêng kỵ hỏi này hỏi kia, rất có thể đã dọa Tô Tinh Thần sợ mất dép.

"Đi thôi, chúng ta đi thăm phòng trang trí trước, bên đó đều là chị gái ôn nhu đáng yêu." Bùi thư ký ôn hòa nói, ánh mắt vẫn như có như không cẩn thận quan sát bảo bối đứng bên cạnh.

Bùi thư ký thật sự quá khiếp sợ.

"Vâng, cám ơn anh." Tô Tinh Thần mỉm cười, đây là đãi ngộ mà cậu dành cho những người mình thích: "Hi vọng không làm chậm trễ công việc của anh."

Bùi thư ký sửng sốt một chút, vội vàng xua tay nói: "Không có."

Sao có thể chậm trễ công việc của anh được chứ, lúc này không cần ông chủ tự mở miệng phân phó, Bùi thư ký cũng biết công việc quan trọng nhất sáng nay chính là chăm sóc Tô Tinh Thần thật tốt.

Anh cùng Tô Tinh Thần cười cười nói nói một đường vui vẻ đi tới phòng trang trí, quả nhiên vừa tiến vào khu vực của các nàng liền có cảm giác tiến vào thế giới màu sắc, có cảm thấy hưởng thụ rất thoải mái.

"Nơi này thật đẹp mắt." Tô Tinh Thần thật lòng tán thưởng.

"Chứ sao. Còn bên này là phòng Kế...." Bùi thư ký đột nhiên nghẹn, giây sau đó liền kéo Tô Tinh Thần rời khỏi phòng trang trí.

Bởi vì đúng là muốn chết mà!

Anh cảm thấy đầu mình bị nước vào rồi mới kéo Tô Tinh Thần tới tham quan địa bàn của Kế tổng giám.

Tô Tinh Thần không rõ hỏi: "Làm sao vậy?"

Bùi thư ký sứt đầu mẻ trán nói: "Tôi cảm thấy.... chúng ta qua phòng kỹ thuật có vẻ thú vị hơn, đúng rồi, bên đó có một con mèo mập!"

Độ tuổi giống như Tô Tinh Thần hẳn là rất thích động vật nhỏ đi?

Bùi thư ký thật khẩn cầu Tô Tinh Thần chính là người thích động vật nhỏ!

"Vâng, được ạ." Tô Tinh Thần quả thật là người thích động vật nhỏ, vừa nghe phòng kỹ thuật có mèo mập liền cảm thấy ngứa tay: "Chúng ta mau đi đi."

Thế nhưng lúc này đã muộn.

Kế tổng giám đạp trên chiếc giày cao gót năm phân ưu nhã đi tới, thấy Bùi thư ký dẫn theo một cậu bé ngây ngô liền cười hỏi: "Lão Bùi, dẫn người mới à?"

Lão Bùi chảy nước mắt cảm tạ trời xanh, vội vàng gật đầu nói: "Đúng vậy, đang tham quan công ty."

Kế tổng giám nghĩ, có thể phiền Bùi thư ký dẫn đi tham quan công ty như vậy nhất định là người có tiềm lực tốt, vì thế liền quan sát Tô Tinh Thần nhiều hơn.

"Tới thăm phòng bọn tôi à?" Kế tổng giám cảm thấy rất thích tướng mạo của cậu em này.

"Vâng." Bùi thư ký không muốn ở đây thêm một phút một giây nào nữa, sau khi nói vài câu với Kế tổng giám liền dẫn Tô Tinh Thần rời đi, chạy nạn tới phòng kỹ thuật.

Tô Tinh Thần vừa đi vào phòng kỹ thuật, Hùng Viễn Phi lập tức nhảy dựng khỏi ghế, biểu tình rất kích động, thế nhưng miệng lại ngậm rất kín, chọn lựa làm một khán giả im lặng.

Chính là Bùi thư ký lại đi tới hỏi: "Tiểu Hùng, A Mập đâu?"

Hùng Viễn Phi nhìn streamer tiểu ca chân chân thật thật đứng ở trước mặt nghĩ, so với trong video còn đẹp hơn! Đồng thời cũng trông nhỏ tuổi hơn, không có thành thục như vậy.

Sau đó nhìn A Mập làm ổ trong góc, một tay che miệng, một tay chỉ mèo!

Bùi thư ký không chú ý tới sự khác thường của Hùng Viễn Phi nhưng Tô Tinh Thần thì lại chú ý, anh trai này vẫn luôn nhìn cậu, dáng vẻ có chút kích động.

"Chào anh." Tô Tinh Thần mờ mịt đi qua, mỉm cười chào hỏi.

"Chào cậu!" Hùng Viễn Phi buông tay bụm miệng, cao hứng trả lời.

A a a a a, thế nhưng trong nội tâm lại là như vầy.

Streamer tiểu ca đẹp trai quá đi!

Sau khi ngồi xuống, Hùng Viễn Phi lập tức bay lên weibo đổi mới trạng thái, cùng tấm hình chụp sườn mặt một thanh niên nhỏ gầy mặc áo sơ mi trắng quần jean xanh nhạt đang ôm mèo Orange.

Sau đó Bùi thư ký tâm tình phức tạp phát hiện, bởi vì có mèo tồn tại, Tinh Thần tiểu ca ca không chịu đi nữa!

"Bùi Văn, hai người đang ở đâu?" Boss gửi tin nhắn wechat cho anh.

Hiển nhiên trong quá trình bàn công việc với Diệp bộ trưởng, boss lén gửi tin cho anh.

Bùi thư ký: Bọn tôi đang ở phòng kỹ thuật....

Tách một phát, Bùi thư ký chụp hình Tô Tinh Thần yêu thích ôm mèo không chịu buông tay gửi cho boss.

Bùi thư ký: Tới phòng kỹ thuật rồi ở lại đây luôn.

Du Phong Hành: Có đáng yêu không?

Nhìn thấy bốn chữ này, cách màn hình Bùi thư ký cũng cảm nhận được ý tứ khoe khoang của ông chủ nhà mình, thật sự làm anh suýt chút nữa đã tự chọt hai mắt, không dám nhìn thẳng!

"Bùi thư ký." Tô Tinh Thần nhìn A Mập ngáy o o trong lòng mình: "Con mèo này ngoan quá."

Bùi thư ký vội vàng để điện thoại xuống, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, A Mập rất ngoan."

"Vậy...." Tô Tinh Thần thực sự không nỡ buông tay: "Tôi ở đây ôm A Mập được không? Lần sau rồi hãy tham quan công ty."

Bùi thư ký cũng không kinh ngạc với quyết định của Tô Tinh Thần, anh cười thực ấm áp nói: "Đương nhiên là được rồi, cậu cứ ở đây chơi với A Mập đi."

"Vâng, cám ơn. Vậy Bùi thư ký cũng không cần ở cùng tôi đâu." Tô Tinh Thần thật ngượng ngùng.

"Không sao không sao." Bùi thư ký vội vàng xua tay, tìm một cái ghế ngồi xuống ở bên cạnh, dáng vẻ thong thả không bận bịu gì cả.

Tô Tinh Thần liền cười cười, cũng tìm ghế ngồi xuống vuốt mèo.

Bùi thư ký giả vờ xem di động kỳ thực tách tách tách chụp rất nhiều hình ảnh, cuồn cuộn không dứt gửi cho boss, tạo thành gián tiếp quấy nhiễu cho Diệp trưởng phòng.

Bởi vì nam nhân đang bàn công việc với anh cứ không ngừng nhìn điện thoại, như vậy cũng thôi đi! Khóe miệng cư nhiên còn nhếch lên thành nụ cười dọa người, thật sự làm người ta nổi da gà.

"Lão Du, nói suy nghĩ của ông đi." Diệp Tiếu Hàn không nhịn được nữa ngừng trình bày ý kiến, trực tiếp vứt vấn đề cho Du Phong Hành đang ngồi nơi này mà hồn nơi khác.

Càng làm anh không lời nào để nói chính là sau khi đặt di động xuống, Du Phong Hành không chỉ trật tự phản bác hết thảy những điều anh đắn đo vừa nãy mà còn đưa ra quan điểm làm anh có giác ngộ mới.

Loại năng lực biến thái này làm Diệp Tiếu Hàn hiểu được, ông chủ của bạn quả thật chính là ông chủ của bạn.

"..."

Bất quá nói sao nhỉ, những chuyện này trước giờ vẫn luôn là vấn đề Du Phong Hành cần suy nghĩ.

Diệp Tiếu Hàn cảm thấy, anh chỉ là trưởng phòng kỹ thuật mà thôi, không thể hơn được.

Nói xong ý tưởng của mình, Du Phong Hành hiển nhiên không muốn tiếp tục đợi nữa, anh đứng dậy vỗ bai Diệp Tiếu Hàn: "Tôi đi Bắc Kinh, công ty nhờ ông."

Đây mới chính là nhiệm vụ Diệp Tiếu Hàn vẫn luôn kháng cự.

Ngẫm lại mà xem, anh chỉ là một kỹ thuật viên mà thôi, đâu có am hiểu quản lý công ty.

Diệp Tiếu Hàn tan vỡ gãi gãi đầu: "Ông có thể giao cho Bùi Văn hoặc Giai Doanh cũng được, sao lại là tôi?"

Du Phong Hành quay đầu nói: "Cái nhìn đại cục của Bùi Văn không bằng ông, về phần Giai Doanh, ông cảm thấy tôi dám à?"

Diệp trưởng phòng sửng sốt, sau đó cười thô bỉ, đồng thời phức tạp nhìn đối phương, có chút ngũ vị tạp trần nói: "Xem ra ông vẫn còn chút tự hiểu mình."

Câu nói này không đầu không đuôi, Du Phong Hành cũng không quản, trong lòng anh bây giờ đang nghĩ tới nhóc con đang đùa mèo ở phòng kỹ thuật, thẳng một mạch đi ra ngoài, đi tới phòng kỹ thuật.

Mặc kệ nhân viên nhìn bao nhiêu lần vẫn vô thức bị bóng dáng vội vàng gấp gáp của boss thu hút, thẳng đến kia bóng dáng cao ngất kia hoàn toàn biến mất mới thôi.

Ngắm nhìn mỹ sắc của lão tổng xong, mọi người lại tiếp tục tập trung tinh thần làm việc, không đúng, là xì xào mới đúng!

"Bạn trai scandal của lão tổng ở bên phòng kỹ thuật ấy, Bùi thư ký dẫn đi!"

"Ai qua bên đó xem chưa?"

"Vừa nãy lúc đi ngang qua không thấy à?"

Đại đa số nhân viên đều nhìn thấy, bởi vì Bùi thư ký cùng Tô Tinh Thần không phải quá thân thiết nhưng lại vừa đi vừa giỡn, có thể nói là làm người ta mở rộng tầm mắt.

Thế nhưng mọi người nhìn một chút liền cảm thấy không thoải mái.

Bởi vì cho dù lão tổng đáng ghét thế nào cũng nhất định không làm ra chuyện thương thiên hại lý này.

Nhất định sẽ không.

Toàn thể nhân viên Phong Hành đều tin chắc như vậy.

Du Phong Hành vẫn rất có tiết tháo.

"Tô Tiểu Thần." Nam nhân cứ như một cơn gió, người còn chưa thấy đã truyền tới tiếng gọi đặc biệt của mình.

"Học trưởng." Tô Tinh Thần cũng không chút trở ngại, vừa nghe tiếng đã đứng dậy nghênh đón, lúc thấy người thì thực vui vẻ ôm mẹo cọ cọ đi tới: "Anh xem, con mèo này ngoan lắm, vẫn luôn nằm trong lòng em kêu gru gru!"

"Vậy à?" Du Phong Hành biết phòng kỹ thuật có mèo nhưng trước giờ chưa từng tiếp xúc: "Ừm, rất đáng yêu." Ngày hôm nay bởi vì con mèo làm ổ trong lòng Tô Tinh Thần nên anh phá lệ đưa tay sờ một cái.

A Mập: Đỉnh phong nhân sinh a gr gr zZ

Du Phong Hành biết Tô Tinh Thần vẫn chưa tham quan công ty nên không ôm hi vọng hỏi: "Em có muốn anh dẫn em đi tham quan không?"

Ôm mèo lâu như vậy, cũng đã đã ghiền, Tô Tinh Thần nghe vậy thì gật gật đầu: "Dạ muốn."

"Vậy đi thôi." Du Phong Hành liếc nhìn con mèo mập hiển nhiên cũng không phải quá trọng yếu, cũng không lưu lại ấn tượng sâu sắc.

Vì bế mèo nên trên người khó tránh dính không ít lông mèo, Tô Tinh Thần vừa đi theo Du Phong Hành ra ngoài vừa cúi đầu xử lý mớ lông mèo dính trên người.

Bùi thư ký đi theo ở phía sau, trơ mắt nhìn boss không chút mất kiên nhẫn mà đứng lại giúp bảo bối phủi lông mèo.

May mà trước khi mọi người chú ý vây xem, Tô Tinh Thần phủi phủi quần áo nói: "Thôi kệ đi, tối về dùng bàn chải chà một chút."

Du Tổng: "Trong nhà không có bàn chải."

Bởi vì anh không tự giặt quần áo.

Tô Tinh Thần mờ mịt một hồi thì vui vẻ quyết định: "Vậy chúng ta đi dạo siêu thị."

Ở chung một chỗ với Tô Tinh Thần lâu, Du tổng dĩ nhiên biết đứa bé này rất thích dạo siêu thị.

Quả thực là yêu thích giản dị.

Bùi thư ký: ? ? ?

Bùi thư ký tử trận trong cuộc nói chuyện không coi ai ra gì của hai người.

Cách phòng kỹ thuật gần nhất chính là phòng trang trí vừa đẹp lại vừa thú vị.

Nghĩ tới nhân tố Kế tổng giám, Du Phong Hành không đành lòng để Tô Tinh Thần bỏ qua nơi đáng thưởng thức như vậy, vì vậy vẫn dắt cậu tới.

Biết được lộ tuyến tử vong này, Bùi thư ký che mắt.

Lúc anh muốn len lén chạy đi thì nhìn thấy Kế tổng giám cắn răng đứng ở gần đó nhìn mình chằm chằm.

Kế tổng giám nhìn bạn trai cũ xưa nay không thèm để ý tới ai lại đặc biệt chiếu cố em trai ở bên cạnh, liền đoán được Tô Tinh Thần chính là bạn trai scandal của Du Phong Hành chứ không phải người mới công ty gì cả.

Đã chia tay lâu như vậy, Kế Giai Doanh dĩ nhiên không còn chút cảm tưởng gì với Du Phong Hành.

Ngược lại, cô lại càng thích thú khi Du Phong Hành rơi vào lưới tình nữa kìa!

Tốt nhất chính là biến đổi tới mức làm người ta theo không kịp!

"Ông tới đây cho tôi!" Kế tổng giám khí phách túm lấy cà vạt Bùi thư ký, kéo người tới phòng nghỉ khi dễ một trận: "Người mới của công ty hử? Hử? Dám gạt tui? Ông đi tìm chết đi!"

"A!" Bùi thư ký yếu ớt thỉnh cầu: "Bà cô ơi, đừng giẫm đừng giẫm! Ui!"

[end 61]

[62] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Nhỏ Vô Tình Lớn Có Ý

****

Cảm tưởng của Tô Tinh Thần sau khi tham quan công ty game chính là: rất lớn, rất trâu bò.

Quay đầu lại nhìn người trẻ tuổi sáng lập công ty này, đôi mắt hạnh nhân của cậu lộ ra chút sùng bái vô cùng nóng rực.

"Anh rất lợi hại." Cậu không chỉ một lần nói như vậy, thế nhưng lần này đặc biệt nghiêm túc.

"Cũng chỉ vậy thôi." Du Phong Hành không chút che giấu biểu lộ sự ngạo mạn của mình trước mặt Tô Tinh Thần, sau đó cầm lấy cổ tay đối phương: "Đi thôi, chắc em đói bụng rồi."

Dù sao thì người nọ cũng đang ở độ tuổi giữa ăn cùng trưởng thành.

Tô Tinh Thần theo ánh mắt nhóm nhân viên nhìn về phía bàn tay giao nhau của mình cùng Du Phong Hành, đột nhiên ý thức được như vậy không quá thỏa đáng.

Cậu hơi giãy một chút, rút tay mình ra.

Thế nhưng chuyện này không phải cậu quyết định, vì thế cậu ngẩng đầu mỉm cười với Du Phong Hành.

Du Phong Hành nhíu mày: "Làm sao vậy?"

Tô Tinh Thần nhỏ giọng giải thích: "Sợ người khác hiểu nhầm."

Du Phong Hành ngẩn người sau đó quan sát Tô Tinh Thần trên dưới vài lần, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía kiểu tóc nhu thuận quá phận kia, cười tới thật thiếu đòn nói: "Có scandal với học trưởng của cưng đều là đại mỹ nữ, em thì thôi đi."

Tô Tinh Thần: ...

Trong vẻ mặt buồn bực của Tô Tinh Thần, Du Phong Hành một lần nữa nắm tay cậu, không chỉ vậy mà còn không sợ hiềm nghi cọ cọ vài cái, có thể nói là cực kỳ thản nhiên.

Động tác này trong mắt người khác lại cực kỳ ám muội, làm tim người ta phải đập rộn.

Tô Tinh Thần cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngứa, cũng không cam chịu yếu thế gãi gãi tay học trưởng.

Bị Du Phong Hành liếc mắt thì liền hung ác trừng trở lại.

Thế nhưng Tô Tinh Thần như vậy, Du Phong Hành không hề cảm thấy hung dữ, ngược lại còn thấy đáng yêu.

"Tô Tiểu Thần, em hư rồi nha." Anh nhếch môi nói.

"Vậy anh có sợ không?" Tô Tinh Thần tức giận nói, thế nhưng cậu cũng không cần nghe đáp án, học trưởng sợ cậu mới là lạ: "Chỉ hai chúng ta đi ăn cơm thôi à?"

"Ừm." Du Phong Hành dẫn cậu đi vào thang máy, dùng cánh tay tách cậu cùng nhóm người ra: "Nếu không.... em còn muốn đi với ai?"

"Bùi thư ký a, em rất thích anh ấy." Tô Tinh Thần nói.

Giây tiếp theo đã bị học trưởng nhéo cằm, đối phương giả vờ hung ác hỏi: "Thích Bùi thư ký? Không thích anh à?"

Mặc dù Tô Tinh Thần biết học trưởng không có khả năng thật sự hung với mình, thế nhưng đột nhiên bị hỏi như vậy vẫn theo bản năng sợ hãi, bản năng cầu sinh mạnh mẽ nói: "Cái này không thể so sánh, thích ai cũng không có khả năng thích nhiều hơn anh được."

Là người đặc biệt duy nhất trên thế giới này.

"Này thì còn tạm được." Du Phong Hành vuốt ve phần cằm sáng bóng của cậu, lại nhìn gương mặt đỏ ửng kia, trong lòng khẽ động.

Cửa thang máy đúng lúc này mở ra, bọn họ đứng phía trước chỉ có thể lập tức bước ra.

Vừa nãy Tô Tinh Thần cũng cảm nhận được, học trưởng muốn hôn mặt mình.

Đáng tiếc bị đánh gãy nên gương mặt học trưởng liền quạu đen.

Nhóm người tản đi, hoàn cảnh xung quanh cũng tối đi, Tô Tinh Thần kéo kéo tay áo Du Phong Hành, thấy anh nhìn mình liền nghiêng mặt điểm điểm má.

Du Phong Hành quả thực sửng sốt, bởi vì nam sinh làm dáng ám chỉ như vậy thật sự dễ thương quá mức.

"Em...." Anh trầm thấp cười khẽ hai tiếng, sau đó không phụ lời mời của Tô Tinh Thần, kéo đối phương tới trước mặt, cúi đầu hôn lên mặt cậu một cái.

Thế nhưng không phải hôn một cái rồi rời đi, mà là lặp đi lặp lại hôn mấy lần....

Cảm xúc ấm áp không ngừng dò xét bên khóe môi Tô Tinh Thần nhưng cậu không hề có cảm giác, chỉ cảm thấy học trưởng hôn có hơi lệch vị trí một chút, mà vị trí đó lại còn có chút phong tao.

"Được rồi." Tô Tinh Thần ngừng nói, đưa tay lau cảm giác ướt át như có như không bên môi.

Buổi trưa sau khi cơm nước xong, hỏi ra Du Phong Hành còn muốn tới công ty, cậu liền nói mình sẽ ngồi xe về nhà.

Bởi vì cậu thật sự không muốn quấy rầy công việc của Du Phong Hành.

Thế nhưng đề nghị này vừa mới nói ra đã bị học trưởng nhìn thực âm trầm, còn đổi trắng thay đen nói: "Nhanh như vậy đã chán ghét học trưởng rồi à?"

Tô Tinh Thần quả thực....

Chán ghét cái gì?

Lời như vậy... thật sự rất kỳ quái.

Cho dù cậu chỉ là sinh viên chưa ra ngoài xã hội cũng biết, nếu như học trưởng thật sự muốn tới Bắc Kinh lấy bằng tiến sĩ thì không có khả năng không để ý tới công ty, như vậy khoảng thời gian trước khi đi không phải rất bận rộn sao?

Tô Tinh Thần nghĩ như vậy nên mới không muốn quấy rầy đối phương.

Vì khuyên nhủ đối phương chuyên tâm làm việc, ma xui quỷ khiến nói ra một câu: "Chúng ta còn nhiều thời gian, thế nhưng nửa tháng này công ty rất cần anh, anh sẽ rất bận."

Du Phong Hành mới nghe câu đầu đã ho sặc sụa tới mất hình thượng....

Tô Tiểu Thần, em ấy đang nói gì vậy?

"Aiz, anh tốt nhất là đi làm việc đi, sau khi về trường không phải chúng ta có thể ngày ngày ở cùng một chỗ à?" Tô Tinh Thần vỗ vỗ lưng sư huynh.

Trong lòng thực bất đắc dĩ với vị học trưởng dính người này.

"Ừm..." Du Phong Hành khó khăn nói.

Anh nghĩ, nếu có một ngày anh bắt đầu có tâm tư gì đó không nên có thì đó chính là lỗi của Tô Tiểu Thần.

"Em đi đón xe." Tô Tinh Thần đứng dậy muốn đi.

"Anh đưa em đi." Du Phong Hành lập tức nói.

"Không cần tiễn em đâu." Tô Tinh Thần nghiêm túc nói: "Học trưởng, anh cứ xem em như bảo bối như vậy thì em vĩnh viễn không lớn lên được đâu."

Du Phong Hành nghĩ thầm, không lớn lên mới tốt, lớn rồi có rất nhiều thứ thay đổi.

"Không phải chứ, tự mình đón xe là gọi là lớn lên hả?" Du Phong Hành cười cười kéo Tô Tinh Thần ra ngoài: "Sau này học trưởng sẽ dạy em biết cái gì gọi là lớn lên."

Bởi vì Du Phong Hành vẫn luôn nghiêm chỉnh đứng đắn nên Tô Tinh Thần cũng thực nghiêm túc gật đầu: "Em chờ a."

Từ sau ngày đó, Tô Tinh Thần không còn quay lại công ty Du Phong Hành nữa.

Nhân viên Phong Hành mỗi ngày đều ngóng trông cậu tới, thế nhưng mỗi lần đều thấy chỉ có một mình ông chủ, không khỏi có chút thất vọng.

Tin đồn cuối cùng vẫn là tin đồn, nhìn biểu tình thản nhiên của ông chủ, kỳ thực không có người nào cho là anh thật sự come out.

Suốt nửa tháng không nhìn thấy sự tình gì liên quan, đoạn scandal này cũng dần qua đi.

Gần đây tin tức khiến người ta khiếp sợ nhất là ông chủ đột nhiên muốn đi Bắc Kinh học tiếp, vì vậy công ty giao cho Diệp trưởng phòng quản lý.

Buổi tối trước ngày đi, Du Phong Hành mời toàn bộ nhân viên đi ăn tối.

Tình huống náo nhiệt này thường là tiệc mừng cuối năm của công ty.

Tô Tinh Thần cũng đi.

Gặp lại cậu, mọi người rốt cuộc cũng hiểu được, chuyện kia không hề qua đi, nó vẫn luôn ở đó!

Mà Tô Tinh Thần thì chỉ quen biết có Bùi thư ký, cho nên lúc Du Phong Hành ứng phó xã giao, cậu liền nói chuyện với Bùi thư ký.

"Bùi thư ký, người đang uống rượu với học trưởng là ai vậy?" Thấy quan hệ của hai người có vẻ rất tốt, cậu liền hiếu kỳ hỏi.

Bùi thư ký ồ một tiếng: "Cậu không nhớ à, là Diệp trưởng phòng của phòng kỹ thuật, ngày đó cậu từng gặp ở phòng làm việc của boss ấy."

Nghĩ tới hẳn là qua nửa tháng, đứa bé này đã quên mất rồi, Bùi thư ký liền nói: "Ông chủ cùng cậu tới Bắc Kinh học, cục diện rối rắm lưu lại cho ổng xử lý, ổng ôm bụng tức nên mới không ngừng rót rượu như vậy."

"Thì ra là vậy." Tô Tinh Thần gật đầu, lại nghe Bùi thư ký nói: "Hai bọn họ là bạn học cấp ba, tình cảm rất sâu, không ai có thể so sánh, mà tôi với Kế tổng giám là bạn đại học, nói ra thì cũng là học trưởng học tỷ của cậu."

Chủ đề thay đổi, Bùi thư ký hỏi Tô Tinh Thần: "Cậu với boss quen biết bao lâu rồi?"

Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Năm sáu bảy tám, tròn bốn tháng."

Bùi thư ký sửng sốt, sao cơ?

Kế Giai Doanh không phải có ý định nghe lén, chỉ là cô vừa vặn đi tới nên nghe thấy cuộc nói chuyện của Bùi thư ký cùng Tô Tinh Thần mà thôi, nghe vậy thì cũng phản ứng giống Bùi thư ký, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Bất quá cũng nhanh chóng đi ngang qua bọn họ, hướng tới ông chủ đang không ngừng bị rót rượu, thế nhưng không phải tới giải vây, mà là rót rượu!

Diệp trưởng phòng thấy một nhân vật hung ác càng khó dây dưa hơn cả mình, thoạt nhìn có chút hả hê thối lui tới bên cạnh xem náo nhiệt.

Đột nhiên, Diệp trưởng phòng nhìn thấy lão Bùi đang chuyên chú nói chuyện với đứa nhỏ thì trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Thế nhưng nhìn gương mặt trẻ tuổi quá đáng của Tô Tinh Thần, lại nhìn Kế Giai Doanh bồi Du Phong Hành suốt mấy năm lại không có kết quả tốt thì lại giận không có chỗ phát tiết.

Diệp Tiếu Hàn nương theo men say đi tới, phá vỡ bầu không khí hài hòa của Bùi thư ký cùng Tô Tinh Thần: "Mọi người đều đang uống rượu, hai người lại làm gì thế? Giả trang thánh khiết à?"

Bùi thư ký lập tức đẩy Diệp Tiếu Hàn: "Lão Diệp, ông say rồi, đi đi đi, đừng có ở đây quấy rối."

Uống rượu gì đó, Du Phong Hành đã sớm phân phó không cho Tô Tinh Thần đụng vào một giọt rượu.

"Bạn nhỏ, cậu thấy sao hả?" Diệp Tiếu Hàn không để ý tới xua đuổi của Bùi thư ký, lại từ một bên khác tiến tới gần Tô Tinh Thần: "Tới, tôi với cậu uống một ly."

Tô Tinh Thần nhìn ly rượu bị nhét vào tay, ngơ ngác không kịp phản ứng, chỉ ngửi thấy từ trong ly tỏa ra mùi rượu sặc người.

"Aiz, cậu không uống cái này được đâu!" Bùi thư ký cuống cuồng, đưa tay muốn lấy ly rượu kia đi.

Diệp Tiếu Hàn đẩy tay Bùi thư ký ra: "Một ly rượu nhỏ thôi, ông im miệng cho tôi."

Người nào người nấy bảo kê cứ như con nít ba tuổi ấy, nhìn thôi cũng thấy tức rồi.

Cũng đâu phải người bị ngốc không thể tự chăm lo sinh hoạt chứ, Diệp Tiếu Hàn nghĩ thầm.

Tô Tinh Thần nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Du Phong Hành, bởi vì cậu mẫn cảm nhận ra vị Diệp trưởng phòng này rõ ràng là có ý không tốt.

"Đừng có nhìn, ổng đang bận uống rượu với tiền nhiệm rồi." Diệp Tiếu Hàn nhếch khóe miệng nói: "Mới nãy bị anh đây rót rượu tới sắp ói luôn rồi, thế nhưng bạn gái cũ vừa tới kính rượu, ổng lại không dám không uống."

Tô Tinh Thần mở to mắt nhìn Kế tổng giám xinh đẹp, là bạn gái cũ của học trưởng, cư nhiên là vậy sao?

Từ trong đôi mắt của Tô Tinh Thần, Diệp Tiếu Hàn chỉ nhìn thấy kinh ngạc, ngoài ra không có gì cả.

Anh không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ chuyện không phải như vậy?

Hay là Du Phong Hành đơn phương?

Chuyện này rốt cuộc là thế nào, muốn biết cũng không khó.

Diệp Tiếu Hàn trầm giọng nói với Tô Tinh Thần: Cậu không uống rượu tôi mời, có phải cậu khinh thường tôi không?"

Tô Tinh Thần không biết đối phó với kiểu nói chuyện này, nghe vậy liền lắc đầu: "Không có, chỉ là tôi không biết uống rượu."

Cậu liếc nhìn cốc trà, dè dặt nói: "Hay là tôi lấy trà thay rượu, được không?"

Diệp Tiếu Hàn ghét bỏ cười cười, bĩu môi nói: "Cậu không uống cũng được, vậy cậu tới kính lão Du một ly đi, coi như ổng uống thay."

Theo ánh mắt của Diệp Tiếu Hàn, Tô Tinh Thần nhìn về phía Du Phong Hành vừa mới ngửa đầu uống ly rượu tiếp theo...

Tuy từ biểu tình nhìn không ra khó chịu nhưng uống nhiều rượu như vậy, không khó chịu mới là lạ.

Hơn nữa dạ dày học trưởng lại không tốt.

Nghĩ vậy, Tô Tinh Thần thấy chết không sờn nắm mũi, bưng ly rượu đổ vào miệng....

Đúng lúc này, một bàn tay cản lại, giành lấy cái ly trong tay cậu.

"Lão Diệp, cần gì phải làm khó em ấy." Du Phong Hành bưng ly rượu đổ vào miệng, vừa uống vừa dùng mắt liếc nhìn Diệp Tiếu Hàn vừa làm chuyện xấu.

Ẩn chứa cảnh cáo, bảo Diệp Tiếu Hàn nên thu liễm lại.

"Chậc chậc." Diệp Tiếu Hàn sáng tỏ.

Mặc kệ nhỏ có tình hay không, lão Du nhà bọn họ khẳng định có ý.

"Xin lỗi, tôi đi toilet một chút." Uống xong ly rượu kia, Du Phong Hành đặt cái ly xuống bàn, sau đó nhấc bả vai Tô Tinh Thần: "Đi, bồi học trưởng đi nào."

[end 62]

[63] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Sợ Đè Sập Cái Giường Nhỏ Của Tô Tinh Thần

****

Trên đường cùng Du Phong Hành đi tới phòng vệ sinh, vẻ mặt Tô Tinh Thần tràn đầy lo lắng, muốn đỡ học trưởng bị người ta rót rượu thật thảm đêm nay thì nghe thấy đối phương không chút men say rành mạch nói: "Anh không sao, em không cần lo lắng."

Vì vậy Tô Tinh Thần lại nhìn anh một chút, phát hiện bước chân của anh rất trầm ổn, ánh mắt trong veo, cũng an tâm không ít.

"Chuyện vừa nãy anh xin lỗi, thay lão Diệp xin lỗi em." Du Phong Hành ôm lấy bả vai Tô Tinh Thần: "Bình thường ổng không phải người như vậy, chỉ là gần đây bị anh giao cho trọng trách, lại uống hơi nhiều một chút, em đừng để ý."

Còn một nguyên nhân quan trọng hơn, thế nhưng Du Phong Hành không nói.

Kỳ thực anh biết rõ sở dĩ Diệp Tiếu Hàn làm khó dễ Tô Tinh Thần trước mặt mọi người như vậy chủ yếu là vì muốn anh nhìn, mục đích là muốn thăm dò thái độ của anh đối với Tô Tinh Thần rốt cuộc là gì.

Bị thăm dò như vậy Du Phong Hành có chút không thoải mái, cậu nghĩ, lão Diệp có phải mù rồi không, tình cảm của anh đối với Tô Tiểu Thần còn cần phải thăm dò sao?

Từ khi nửa ép buộc dẫn Tô Tinh Thần quay lại Thượng Hải, anh chưa từng che giấu.

Mọi thứ đều biểu lộ rõ ràng.

"Không sao." Tô Tinh Thần cúi đầu gãi gãi mặt nói: "Dù sao em cũng không uống mà, đều là anh uống."

"Ừm, thật sự không có chút không vui nào?" Du tổng nhìn rõ nam sinh có chút suy sụp tinh thần nhưng lại không tự hiểu.

Bị hỏi như vậy Tô Tinh Thần có chút sửng sốt, sau đó hé miệng muốn nói kỳ thật có chút không vui, cậu không thể giải thích được nhưng vẫn có chút phân bì, cảm thấy trong lòng Du tiên sinh, phân lượng của bạn bè quen biết mấy chục năm chắc chắn sẽ nặng hơn cậu.

Còn nữa, thì ra Du tiên sinh có nhiều bạn bè như vậy.

Cũng không phải hình tượng cao ngạo không có bạn bè như cậu nghĩ.

Tô Tinh Thần nghĩ thầm, bị mất mặt a, sưng mặt chưa?

Thấy cậu không trả lời, Du Phong Hành thầm thở dài một tiếng, ở trong lòng thầm chửi Diệp Tiếu Hàn gây thêm rắc rối cho mình.

"Du tiên sinh, tới toilet rồi, anh vào đi." Tô Tinh Thần nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra câu trả lời, vì thế liền nói lảng sang chuyện khác, đồng thời cũng không có ý định bồi Du Phong Hành vào trong.

Ngay cả học trưởng cũng không gọi nữa.

Sắc mặt Du Phong Hành biến đổi, miễn cưỡng lộ ra nụ cười nhàn nhạt: "Đầu hơi choáng váng, hay là em dìu anh vào đi, được không?"

Tô Tinh Thần nhìn anh một cái, uyển chuyển cự tuyệt: "Anh nhanh chút đi."

Tô Tinh Thần không có ý đi vào, càng không muốn vào đó ngửi mùi.

Nếu Du Phong Hành ẩn ẩn dụ dụ nói ra suy nghĩ trong lòng thì phỏng chừng Tô Tinh Thần sẽ rất mờ mịt, bởi vì cậu thật sự không tức giận.

Còn cứng rắn thì sẽ có chút sầu não.

Không quan trọng.

Du Phong Hành hiếm khi cảm thấy nản lòng với Tô Tinh Thần như vậy, nói ra thì từ khi quen biết tới nay, Tô Tinh Thần đối với anh tốt tới không thể tốt hơn nữa, mấy ngày nay ngày càng tích cực ôm ôm hôn hôn anh.

Thỉnh thoảng còn nói ra những lời thề non hẹn biển!

Thậm chí còn viên đạn bọc đường gì mà còn nhiều thời gian, ngày ngày ở chung một chỗ, Du tổng cảm thấy mình bị tẩy não tới nơi....

Thật sự cho rằng anh là gió em là cát, dây dây dưa dưa tới tận chân trời.

Thế nhưng đột nhiên Tô Tinh Thần lại mắt lạnh mày lạnh, anh thích ứng mới là lạ.

Nhưng Du Phong Hành không phải người có tính cách 'thiểm cẩu'*, bị cự tuyệt thì chỉ lặng lẽ tiếp thu: "Vậy em ở đây chờ anh, đừng đi ra ngoài." [*liếm cẩu, có nghĩa là dùng mặt nóng áp mông lạnh]

Anh vào toilet, dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết vấn đề cá nhân.

Sau khi rửa mặt xong thì mang theo gương mặt đầy bọt nước đi ra ngoài tìm Tô Tinh Thần.

Thành thật mà nói, nhìn dáng dấp gợi cảm lại liêu nhân như vậy của Du Phong Hành, trái tim chưa từng tiếp xúc với tình ái của thiếu nam có chút run rẩy.

"Học trưởng, anh thực soái a." Tô Tinh Thần bật thốt.

Giọng điệu ca ngợi cực kỳ ngây ngô này suýt chút nữa đã làm Du Phong Hành biểu diễn đấu vật ngay tại chỗ, cho dù không đấu vật thì tâm hồn chấn động cũng không tốt hơn là bao.

"Em cũng rất dễ thương." Du tiên sinh xoa xoa trái tim già nua có phản ứng cự kỳ đặc biệt của mình, không biết vì sao lực sát thương từ những lời ca ngợi của Tô Tinh Thần lại lớn tới vậy.

Từ trước tới giờ người khen anh soái rất nhiều, lời nói của Tô Tiểu Thần thực sự không có gì mới mẻ.

Tô Tinh Thần cảm thấy học trưởng thật khách khí, vì thế cũng không để lời khen của đối phương trong lòng.

Kết thúc bữa tiệc tiễn biệt hại dạ dày, hai người ngày mai phải lên máy bay sau khi về tới nhà liền ngủ một giấc thẳng tới trưa hôm sau.

Tô Tinh Thần thức dậy trước, trên người không có chỗ nào khó chịu.

Đó là đương nhiên, bởi vì đêm qua người khác uống rượu, cậu chỉ uống trà mà thôi.

Tô Tinh Thần cào cào mái tóc rối bời, tìm điện thoại xem thời gian một chút.

Đúng mười hai giờ trưa, thời gian lên máy bay là mấy giờ thế nhỉ?

Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, hoảng sợ phát hiện chỉ cách giờ lên máy bay có hai tiếng.

Cậu dùng lực đạp một cái, đạp học trưởng đang ngủ như heo chết ở bên cạnh: "Tỉnh dậy đi!"

Liên tục đạp bốn năm lần rồi cậu nhảy xuống giường, đi chân trần tới phòng tắm rửa mặt.

Hành lý này nọ đã thu thập xong từ sớm.

Tô Tinh Thần túm lấy áo, vừa mặc quần vừa tức giận rống lớn với người trên giường: "Học trưởng, thức dậy đi mà!"

Mười phút sau, Du Phong Hành ngồi dậy đi rửa mặt, trên người còn mặc chiếc áo sơ mi không cài nút, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch.

Đặc biệt là vì chưa cạo râu nên nhìn anh lại càng...

Hình dung thế nào nhỉ?

Tô Tinh Thần nghĩ nghĩ, lại đặt thêm nickname phóng đãng cho học trưởng.

"Được chưa?" Du Phong Hành vừa cài nút quần vừa nhàn nhạt nhìn về phía học đệ ngồi trên vali tức giận chờ mình.

Học đệ tức giận lên án: "Tối hôm qua lúc em định cài đồng hồ báo thức, anh lại nói đồng hồ sinh học của mình rất chuẩn xác, sẽ không bị rượu ảnh hưởng!"

Kết quả cái rắm ý!

"Lời nói của nam nhân ở trên giường có thể tin được sao?" Du Phong Hành véo véo mặt Tô Tinh Thần: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."

Giờ phút này Tô Tinh Thần thật sự rất muốn cắn người, chỉ là đã sắp tới thời gian lên máy bay, vì thế liền nhảy xuống, đeo chiếc ba lô mới mua gần đây lẹp bẹp đi xuống lầu.

Du Phong Hành bị bỏ lại với hai chiếc vali lớn thì lại lộ ra ý cười, huýt sáo thích thú.

Tiếp đó anh tự mình lái xe với tốc độ làm Tô Tinh Thần hoảng sợ thuận lợi tiến tới sân bay.

"Gặp lại sau, Thượng Hải." Lên máy bay, Tô Tinh Thần vẫy vẫy tay với sân bay ngày càng nhỏ, nhỏ giọng nói.

Vị Du tiên sinh kia vừa mới biểu diễn một màn lái xe bay, sau khi lên máy bay liền đeo chụp mắt ngủ bù.

Đúng rồi, cái chụp mắt kia cũng là cướp của Tô Tinh Thần, là một cái chụp mắt hoa văn cute.

Tô Tinh Thần nhìn một chút, ôm chặt cái chăn của mình, không buồn ngủ chút nào.

May mắn trước khi máy bay đáp xuống, Du tiên sinh ở kế bên cũng tỉnh lại, tránh được khốn cảnh Tô Tinh Thần phải đạp anh ở ngay trước mặt mọi người.

"Học trưởng, anh là heo à?" Ánh mắt vị thành niên tràn đầy cười nhạo làm dáng mũi heo với người kế bên.

Nam nhân bị cười nhạo biểu tình tự nhiên, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây, học trưởng muốn hôn em một cái."

Nghe vậy Tô Tinh Thần nhìn nhìn xung quanh, phát hiện khoảng cách mọi người ở rất xa mới yên tâm phỉ nhổ Du Phong Hành: "Anh đúng là không sợ xấu hổ mà."

"Ha ha." Du Phong Hành cũng không mong đợi cậu bằng lòng, chỉ là mới tỉnh ngủ nên thuận theo tâm mình nói thôi.

Nếu Tô Tinh Thần chịu thì tốt, nếu Tô Tinh Thần không chịu thì coi như nói cho đã ghiền mà thôi.

Mà Tô Tinh Thần cũng chỉ cho rằng Du Phong Hành đùa mình, muốn nhìn cậu lúng túng.

Về phần học trưởng có ý gì khác hay không, cậu căn bản không dám nghĩ tới phương diện đó, đó là vũ nhục học trưởng.

Gay gì đó, suy nghĩ này dừng lại một giây trong đầu Tô Tinh Thần liền bị cậu xấu hổ gạch bỏ.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, học trưởng vừa anh tuấn lại vừa đại gia hẳn phải cảm thấy hứng thú với mỹ nữ.

Ở trong lòng Tô Tinh Thần, học trưởng từng trải qua 'vạn bụi hoa', là tay già đời trong tình yêu.

Cậu nghĩ, chờ tới ngày nào đó không biết cách theo đuổi vợ, nói không chừng có thể lĩnh giáo học trưởng hai chiêu.

Máy bay hạ cánh, Tô Tinh Thần nhiệt tình bắt chuyện Du Phong Hành: "Học trưởng, em có nhà ở Bắc Kinh, anh còn nhớ không?"

Cậu cho rằng Du Phong Hành muốn ở khách sạn, vì vậy lập tức kéo tay anh: "Tới nhà của em đi!"

Lúc ở Thượng Hải cậu được học trưởng nhiệt tình chiêu đãi, học trưởng còn chia sẻ nửa cái giường cho cậu.

Hiện giờ tới Bắc Kinh, làm chủ nhà, cậu đương nhiên muốn mời học trưởng tới nhà làm khách.

Du Phong Hành nghĩ một chút, phía sau mông có một cái đuôi sói vô hình đang vui sướng lắc lắc, ngoài miệng lại bất đắc dĩ nghi hoặc: "Nhà em lâu như vậy không có người ở, bây giờ qua ở được không?"

"Đương nhiên." Tô Tinh Thần cam đoan: "Lần trước khi đi em đóng cửa sổ kỹ lắm, một con muỗi cũng không vào được, trong nhà cũng rất gọn gàng."

"Vậy đi thôi." Du Phong Hành yên lặng giấu nhẹm chuyện mình cũng có nhà ở Bắc Kinh, vui vẻ theo Tô Tinh Thần về nhà.

Không ngoài dự đoán, căn nhà này rất nhỏ.

Đại khái là căn nhà nhỏ nhất mà Du Phong Hành từng ở.

Tô Tinh Thần rất vui vẻ bận bịu, tuy lời nói nói là Du Phong Hành đừng ghét bỏ, thế nhưng từ cử động cùng nét mặt có thể nhìn ra cậu rất có cảm tình với căn nhà của mình, không hề cảm thấy nó nhỏ bé.

Du Phong Hành ngồi trên ghế sô pha, đụng trúng cái gì cũng đặc biệt thận trọng, rất sợ đụng hư đồ của Tô Tiểu Thần.

"Học trưởng, anh vào phòng em ngủ đi, mau tới đây, em dọn dẹp xong rồi." Tô Tinh Thần kéo Du Phong Hành vào phòng trong, nói cho anh biết cái nào có thể, sau đó thật săn sóc đi ra.

Du Phong Hành: ...

Du Phong Hành ngồi trên chiếc giường mini của Tô Tiểu Thần, sợ mình chỉ cần hơi nhúc nhích một chút thì giường sẽ sập mất.

Cho nên anh, không dám di chuyển!

Nghĩ tới chuyện ra ngoài ngủ sô pha, nhưng ghế sô pha cũng mini không kém.

Còn cả cái nhà này nữa, cái ghế này cái bàn này... hết thảy đều làm Du Phong Hành cảm thấy mình vừa tiến vào đất nước người tí hon...

"Học trưởng." Tô Tinh Thần chạy vào: "Giường bên phòng ba em bị em tháo dỡ lúc về lần trước rồi, em với anh chen một chút a."

Du Phong Hành nhìn Tô Tinh Thần, lại nhìn chiếc giường nhỏ kia, biểu tình lộ rõ nghiêm túc.

Mà Tô Tinh Thần thì đã bò lên giường, đắp tấm chăn nhỏ, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh: "Học trưởng, mau tới nha."

Du Phong Hành sợ mình sẽ đè sập cái giường nhỏ của Tô Tinh Thần, thở dài nói: "Anh không mệt, em ngủ đi."

Nói xong anh đứng dậy ngồi trước bàn đọc sách của Tô Tinh Thần, giống hệt như một pho tượng thủ hộ.

[end 63]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien