Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[64.65.66] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[64] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Có Nên Liêu Học Trưởng Hay Không Chính Là Vấn Đề

***

Tô Tinh Thần nằm trên giường sững sờ, nhìn chiếc ghế gỗ từ thời cậu học tiểu học vẫn còn bảo tồn hoàn hảo đến nay dưới sự đè ép của Du tiên sinh kêu rên cót két.

"..."

Cậu rốt cuộc ý thức được, đồ đạc nơi này có vẻ không hợp kích cỡ với người vóc người cao lớn như Du Phong Hành.

Du Phong Hành vừa mới ngồi xuống liền nghe cái ghế kêu cót két, đời này anh đã gặp qua không ít sóng to gió lớn lại lộ ra hoang mang hiếm thấy, anh vội vàng đứng dậy đi qua bên cạnh.

Tô Tinh Thần thấy vậy liền bối rồi, vội vàng ngồi dậy leo xuống giường: "Thực xin lỗi học trưởng, là em không suy nghĩ chu đáo." Cậu lúng túng gãi gãi mặt: "Chúng ta ra khách sạn đi!"

"Ừm." Du tiên sinh đồng ý.

Nhanh chóng dẫn Tô Tinh Thần đi tới khu nhà gần A đại: "Đây là căn nhà anh mua để tiện lúc đi học."

Mặc dù không rộng rãi bằng căn nhà ở Thượng Hải, thế nhưng cũng khá rộng rãi dễ chịu, so với nhà Tô Tinh Thần lớn hơn không ít.

"Nhà đẹp quá." Tô Tinh Thần khen ngợi, cậu nghĩ, làm bạn với tư sản chính là có điểm không tốt này, luôn bị thực lực nghiền ép.

Bất quá có nhà lớn để ở, cậu vẫn rất vui vẻ.

Hành lý đều bị Du Phong Hành dọn vào phòng ngủ chính, Tô Tinh Thần nghi hoặc hỏi: "Nơi này cũng giống như Thượng Hải, không có phòng cho khách hả anh?"

Nếu có phòng cho khách thì cậu vẫn muốn ở riêng một phòng hơn, không muốn cứ luôn quấy rầy Du Phong Hành như vậy.

Du Phong Hành khựng một chút rồi gật đầu: "Ừ."

Anh nói gì là Tô Tinh Thần tin cái nấy, cậu nhóc đảm đang vừa về tới nhà mới liền ngứa tay muốn làm vệ sinh.

Bất quá nhìn một vòng thì phát hiện nơi này sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.

Tô Tinh Thần nghĩ một chút liền hiểu được mấu chốt, lập tức đỏ mặt.

Hẳn là Du Phong Hành đã sớm sắp xếp xong chỗ đặt chân ở Bắc Kinh, nếu không phải vừa xuống máy bay cậu đã mời đối phương tới nhà mình thì rất có thể bọn họ đã trực tiếp tới căn hộ này rồi.

Tô Tinh Thần nấu nước xong thì rót một chén trà đi tới bên cạnh Du Phong Hành, nhỏ giọng nói: "Đều tại em làm rộn."

Dáng dấp nhút nhát nhu thuận xin lỗi này làm tâm nam nhân cũng căng thẳng theo.

"Không có chuyện gì." Hiện giờ bọn họ là bạn bè, là học trưởng học đệ, không tới mức có thể đỡ đầu đối phương mà hôn.

Du Phong Hành cảm thấy mình thực quá hèn mọn cùng không biết xấu hổ.

"Học trưởng đang xem gì vậy à, chơi game à?" Tô Tinh Thần sáp tới, ngồi xổm bên tay Du Phong Hành, lộ ra nửa cái đầu dòm màn hình laptop.

Du Phong Hành bị sợi tóc của cậu quẹt ngứa, ngứa tới tận trong tâm.

"Tùy tiện xem thôi." Học trưởng thân thiết nói, dứt khoát kéo Tô Tinh Thần lên đùi: "Ngồi ổn một chút, ngồi xổm như vậy mỏi lắm."

Tô Tinh Thần thật ngượng ngùng, thế nhưng đùi học trưởng cường tráng lại bằng phẳng, còn có lồng ngực dày rộng làm chỗ dựa lưng, thật sự rất thoải mái!

Cho nên cậu không muốn xuống, vì cám ơn học trưởng chiếu cố, cậu do dự nói ra một bí mật: "Học trưởng, em có một bí mật muốn nói cho anh biết."

"Hử?" Toàn bộ dây thần kinh nhận biết của Du tổng lúc này đều tập trung trên bắp đùi cứng như sắt thép, nghe vậy thì không để ý hỏi: "Bí mật gì?"

Tô Tinh Thần tròn mắt, dời tay học trưởng ra khỏi bàn phím, ẩn cửa sổ trò chơi trên màn hình, sau đó click vào icon trò chơi.

Đã lâu rồi không đăng nhập nick đạo tu rác của mình, lúc nhập mật khẩu có chút không chắc chắn lắm.

May mắn, mật mã không sai.

Mở list bạn bè, bên trong vẫn như cũ trơ trọi một người bạn duy nhất, Vân Phi Dương.

Lúc này Du tổng đã sợ ngây người.

Chuyện phát sinh chỉ mới hai ba tháng trước, anh đương nhiên vẫn còn ký ức, càng miễn bàn tới chuyện anh có ký ức khắc sâu với ID Củ Sen Chua Ngọt.

Kỳ thực trước đây khi nghe âm thanh quen thuộc anh đã có chút hoài nghi, thế nhưng sau đó thì không chú ý nữa.

Không ngờ Củ Sen Chua Ngọt trước kia cư nhiên chính là nhóc thối đang ngồi trong lòng anh cười trộm.

"Đứa nhỏ hư này...." Trong lòng Du Phong Hành thực rối rắm, thực khó miêu tả, anh liền ôm chặt Tô Tinh Thần, hung hăng hôn mặt cậu mấy cái.

Tô Tinh Thần bị hôn tới bối rối, cậu nghĩ học trưởng sẽ nghiêm phạt hoặc là giận mình chứ không phải kích động hôn mình như vậy.

Rốt cuộc là học trưởng quá dễ thương hay tư tưởng của cậu quá phức tạp?

"Học trưởng." Cậu nằm trong lồng ngực nóng hổi của học trưởng nhỏ giọng cảm khái: "Chúng ta thật có duyên a."

Du Phong Hành nghe cậu nói mà lỗ tai mềm nhũn, hai mắt đỏ ngầu, đổi phương hướng hung hăng hôn vài ngụm nữa.

Tâm Tô Tinh Thần trướng to, cảm giác mình thật hạnh phúc.

Học trưởng cũng yêu thích cậu như ba cậu vậy.

"Học trưởng, chúng ta đi ngắm phong cảnh đi." Tô Tinh Thần giành quyền điều khiển laptop, điều khiển nhân vật trong trò chơi gặp mặt ở một nơi có phong cảnh xinh đẹp.

Nhìn một hồi lại nhịn không được tiếc nuối: "Nếu đổi thành y phục có màu sặc sỡ thì tốt rồi."

Nhân vật của cậu mặc đồ màu xám tro, phong cảnh xinh đẹp thế nào cũng không chịu nổi bộ trang phục màu đất này.

"Ừm, mua trang phục đi." Du tổng còn có thể nói gì.

Du tổng hít một hơi thật sâu, liên hệ phòng kỹ thuật lập tức tăng thêm hai bộ trang phục bản limited rồi gửi tới cho anh.

Phòng kỹ thuật: ! ! !

Trò gì đây? ?

Phòng trang trí: ? Kiểu dáng cùng màu sắc hỉ khánh?

Ý ông chủ là áo hoa Đông Bắc hả?

Với uy quyền của Du boss, nhóm chị gái phòng trang trí có thêm mười lá gan cũng không dám gửi áo hoa Đông Bắc cho anh.

May mắn có một chị gái từ trong số tác phẩm của mình trước kia lấy ra hai bộ, chỉnh sửa một chút là có thể dùng.

Tô Tinh Thần nhận được quần áo mới, dựa theo lộ luyến lựa chọn vừa nãy bắt đầu chụp ảnh, sau đó hiếu kỳ nhìn một lần.

Không thể không thừa nhận, có một số phong cảnh quả thực rất đẹp.

Vì thế sắp xếp buổi chiều hôm nay liền biến thành chơi game.

Chơi tới bốn năm giờ, Tô Tinh Thần mệt mỏi rã rời, muốn đi ngủ.

"Cơm nước xong rồi ngủ? Hửm?" Du Phong Hành thân mật ôm lấy cậu, áp bên tai nhẹ giọng dỗ dành.

"Ưm." Tô Tinh Thần nghe lời lầm bầm.

Rõ ràng đã mệt tới không mở mắt ra được nhưng vẫn cố nói chuyện với anh, thật sự dụ người ta phạm tội.

Du Phong Hành trầm mặc đút cậu uống chút nước nóng để tỉnh táo.

Tô Tiểu Thần cầm cái ly, ngón tay vẽ vòng trên vành ly hỏi: "Học trưởng, có phải anh đã quá thân thiết với em rồi không?"

Bọn họ như vậy, kỳ thực không đúng a.

"Có ý gì?" Lão súc sinh lăn lộn xã hội nhiều năm giả vờ không hiểu hỏi.

"Ý là chúng ta quá thân mật." Tô Tinh Thần chăm chú giải thích.

"Sẽ không." Du tiên sinh lấy nhân cách của mình ra đảm bảo: "Chúng ta chăm sóc lẫn nhau, không phải rất bình thường à?"

Tô Tinh Thần cũng cảm thấy vậy, đây là chuyện của hai người bọn họ, người khác thấy thế nào kỳ thực không quan trọng.

"Ừm." Cậu giống như đà điểu dúi đầu vào trong cát.

Bất quá tay học trưởng vịn bên eo cậu, ngón tay xuyên qua vạt áo trực tiếp chạm vào da thịt, cậu thực nghiêm túc cầm tay đối phương chuyển lên trên quần áo.

"Xấu hổ?" Học trưởng cười thực đáng ăn đòn.

Tô Tinh Thần nhìn anh một cái, không nói gì.

Đi toilet xong liền đi ra ngoài ăn.

Tô Tinh Thần cảm thụ được sau khi mình nói ra bí mật tiểu đạo tu, cũng không biết vì sao Du Phong Hành đối xử với cậu tốt lên gấp bội.

Này thực oan uổng cho Du Phong Hành, anh đối tốt với Tô Tinh Thần không phải vì vụ trò chơi, mà bởi vì Tô Tinh Thần không phản cảm.

Loại suy nghĩ cầm thú này làm Du Phong Hành tự giễu, cho dù có nốc mười chai rượu anh cũng không dám cuồng vọng nói ra lời này.

Tô Tinh Thần hiển nhiên không phải đối tượng có thể dùng một đôi dép đầu chó cùng một hộp bột sữa dừa dụ dỗ.

Làm một nam nhân kiên nhẫn, hiểu được nguyên tắc chậm rãi nấu nước ấm thành nước sôi.

Đêm đó, Tô Tinh Thần nằm trong lòng học trưởng không ngủ được có chút tâm sự nặng nề.

Hiện giờ cậu rất phiền não.

Cảm giác mình rất có thể thích học trưởng của mình.

Không phải thích của bạn bè....

Nhưng học trưởng rõ ràng là yêu thích người khác phái, chỉ thích mỹ nữ thôi.

Não Tô Tinh Thần hư rồi mới muốn đi liêu học trưởng thẳng nam.

"..."

Cộng thêm gần đây đã sắp khai giảng, vẫn là tựu trường rồi nói.

Cậu nghĩ, nếu như không thích tới trình độ nhất định thì cứ dùng thân phận bạn bè tiếp tục ở chung.

Học trưởng tốt như vậy, không quản là làm bạn bè hay bầu bạn, đều là lựa chọn tốt.

Sau khi nghĩ thông suốt, cả người Tô Tinh Thần liền sáng sủa hẳn.

Trong lòng thật vui sướng, cậu xoay người lặng lẽ hôn một cái lên mặt học trưởng.

Lúc này học trưởng đang ngủ, có thể là vì hành trình hôm nay quá mệt mỏi.

Cộng thêm hôm qua bị dày vò nhiều, ngủ say như vậy cũng rất bình thường.

Hiếm khi có dịp học trưởng ngủ say, Tô Tinh Thần liền vươn tay tới nơi mình hiếu kỳ đã lâu---- cơ bụng của học trưởng, xúc cảm quả thực giống như tưởng tượng, thực kích thích!

Sau đó lại lén sờ những nơi khác không tính là phạm quy.

Sau khi chơi mệt, Tô Tinh Thần rốt cuộc nhắm mắt lại, vù vù ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Du Phong Hành thức dậy trước, còn là rất sớm.

Quay đầu nhìn gương mặt ngủ tới đỏ bừng của Tô Tinh Thần, anh do dự hai giây rồi nhanh chóng mổ một cái lên môi đối phương.

Vì thế lúc hai người ăn mặc nghiêm chỉnh đối mặt ăn sáng, biểu tình cả hai đều thực vui vẻ, anh nhìn em, em nhìn anh, ai cũng giấu giếm tâm tư trong lòng.

"Học trưởng." Nụ cười của Tô Tiểu Thần hôm nay thực dính người: "Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?"

Du tổng bị chói sáng tới ngẩng người, trả lời: "Ngủ rất ngon."

Nhớ tới nụ hôn sáng nay thì gương mặt già nua đỏ ửng, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng lão súc sinh của mình.

"Vậy thì tốt rồi." Nhớ tới hành động lớn mật của mình đêm qua, Tô Tinh Thần cũng cúi đầu: "Vậy chúng ta tới trường thôi."

Thủ tục nhập học trở lại của cậu cần chút thời gian.

Bất quá có Du Phong Hành ở đây, tự nhiên là bầu bạn toàn bộ hành trình, cũng coi như khá nhanh.

Lúc này người trong văn phòng cũng không còn nhiều, mọi người đều lục tục rời đi ăn cơm trưa.

Chị gái làm thủ tục lúc chuyển tư liệu có hỏi Tô Tinh Thần một câu: "Chứng trầm cảm đã tốt hơn rồi à?"

Mí mắt Tô Tinh giật giật, bị lời nói của chị gái dọa hoảng.

"Vâng...." Cậu hàm hồ đáp, cuối cùng coi như không có chuyện gì cúi đầu, làm như bận rộn thu dọn đồ đạc.

Không biết Du Phong Hành có nghe thấy hay không, ngược lại ánh mắt không xê dịch vẫn nhìn chằm chằm mặt Tô Tinh Thần, có chút kinh ngạc.

"Xong rồi, chúng ta đi thôi." Âm thanh của Tô Tinh Thần nhỏ tới mức không thể nghe thấy, cực kỳ ỷ lại kéo tay Du Phong Hành.

[end 64]

[65] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Bản Bảo Bảo Muốn Làm Người Yêu Của Anh

****

Nháy mắt đó, phản ứng của Du Phong Hành cũng không tốt hơn Tô Tinh Thần bao nhiêu, anh cũng giống như Tô Tinh Thần, bị lời nói của chị gái kia chấn động ngây người.

Thẳng đến khi truyền tới cảm xúc lạnh buốt, Du Phong Hành mới ý thức được đó là tay của Tô Tinh Thần, anh lập tức nhíu mày.

Bởi vì ngón tay của Tô Tinh Thần rất lạnh, thập chí còn có chút co quắp bất quy tắc....

Du Phong Hành không nói hai lời, lập tức trở tay nắm ngược lấy bàn tay lạnh như băng kia, dùng nhiệt độ bàn tay bao lấy ngón tay lạnh ngắt của đối phương: "Làm sao vậy, không cho phép nghĩ linh tinh."

Anh hé miệng muốn nói đó không phải khuyết điểm không thể nói cho người ta biết, không việc gì phải sợ cả, thế nhưng nghĩ một chút thì quyết định trực tiếp ôm chặt bả vai Tô Tiểu Thần, cực kỳ thân mật thu hút sự chú ý của đối phương: "Ngoan, đừng sợ, học trưởng yêu em mà."

Mà Tô Tinh Thần kỳ thực không phải sợ bại lộ bí mật của mình rồi mất mặt, chỉ là cậu không muốn Du Phong Hành dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

Tuy cậu biết, học trưởng đối với cậu tốt như vậy khẳng định không phải người như thế.

Mà sự thực chứng minh Du Phong Hành quả thực không phải.

Tô Tinh Thần nhất thời cảm động tới chua chua mũi, cọ gương mặt trắng bệch vào lòng học trưởng, cực kỳ xúc động nói: "Học trưởng, em cũng yêu anh."

Sau đó hai tay ôm chặt học trưởng, ôm thật chặt!

Nam nhân bất ngờ không kịp đề phòng bị đùa giỡn lưu manh, gương mặt anh tuấn kinh ngạc một chút, nghi hoặc một chút, thế nhưng lại không dám suy nghĩ miên man tới phương diện kia.

Chính là, cuối cùng lại bị liêu tới nổi lửa, chỉ có thể càng dùng sức ôm chặt đối phương, dùng sức xoa nắn vài cái, nhóc con, thực biết giày vò người mà.

Du Phong Hành cắn răng, xoa xoa mặt học đệ xem có khóc hay không.

Thế nhưng xoa tới xoa lui chỉ có một loại cảm thụ, gương mặt học đệ thật con mẹ nó non mà.

"Học trưởng." Tô Tinh Thần mang theo giọng mũi nũng nịu, nghiêng đầu cọ cọ lòng bàn tay dày rộng của học trưởng.

Thế nhưng cảm thấy như vậy quá rõ ràng, sớm muộn gì cũng bị phát hiện bí mật không thể cho người biết của mình.

"Con trai phải kiên cường một chút." Du tiên sinh cũng nghĩ vậy, dù sao thì quần tây cũng rất mỏng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Hai người cùng ý tưởng buông nhau ra, trong sạch hệt như thẳng nam.

Thế nhưng Tô Tinh Thần vẫn cảm giác được, trong bầu không khí này, da mặt mỏng của cậu đã bắt đầu nóng lên.

Ngay cả dũng khí ngẩng đầu nhìn thẳng học trưởng cũng không có.

May mắn, học trưởng không có thần kinh không ổn như thẳng nam trong thiên hạ, không hề phát hiện tâm tình biến hóa của người bên cạnh.

Nói không chừng thấy cậu cúi đầu thì còn tưởng là cậu đang thương cảm.

"Đừng buồn." Không nhìn ra tư xuân của học đệ, đầu gối Du tiên sinh trúng ngay một mũi tên.

Anh lộ ra tư thế bảo hộ Tô Tinh Thần, nắm tay đối phương tiếp tục tiến tới.

Đã gần tới trưa, hai người trực tiếp rời khỏi trường học.

Lái xe tới một cửa hàng khá u nhã, chọn phòng riêng: "Tới đây ngồi." Du Phong Hành bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện.

Nói thật, áp lực của Tô Tinh Thần rất lớn.

Thế nhưng may mắn là tâm tình không xấu.

Đồng thời cũng biết Du Phong Hành muốn hỏi gì.

Cậu ngẩng đầu liếc mắt muốn nói lại thôi, biểu tình do dự, gần như là cẩn thận từ li từng tí: "Học trưởng, hiện giờ em đã tốt lắm rồi."

Thật sự.

Cậu nghĩ, hẳn là tốt lắm rồi.

"Anh không hỏi cái này." Du Phong Hành nói, trong lòng ngứa ngáy đặc biệt muốn hút thuốc, thế nhưng anh bảo hộ Tô Tinh Thần còn không kịp, sao có thể để cậu hít khói thuốc.

"A?" Tô Tinh Thần ngẩn người, không phải hỏi cái này?

Vậy thì hỏi cái gì?

Dù sao thì cũng không phải là học trưởng phát hiện cậu là gay mà mất hứng....

Chợt nghe học trưởng nói: "Trường học có sắp xếp ký túc xá đơn cho học trưởng, bên trong rất rộng rãi, buổi chiều dẫn em qua đó xem, nếu em thích thì chúng ta ở đó."

Dù sao thì phòng ở ngoài trường mặc dù không xa nhưng vẫn có chút khoảng cách.

Du Phong Hành đoán chừng giờ học của Tô Tinh Thần không ít, vẫn là ở trong trường thuận tiện hơn.

"Được ạ." Tô Tinh Thần cười nói.

Trong lòng vẫn đang nghĩ, học trưởng quả nhiên là thẳng nam, đừng có trông mong học trưởng phát hiện được gì.

A, chờ đã....

Ký túc xá nghiên cứu sinh? ?

Tô Tinh Thần nói: "Học trưởng, anh muốn em ở chung ký túc xá nghiên cứu sinh với anh hả?"

Này rất kỳ quái a!

Người xung quanh sẽ nghĩ thế nào?

Tô Tinh Thần thầm khóc thảm, cái móng heo bự học trưởng này thực sự quá vô tư mà.

"Có vấn đề gì không?" Vẻ mặt Du tiên sinh không quá để tâm: "Nếu như em sợ người xung quanh cười em cọ ký túc xá thì em cứ nói mình là người thân của anh."

Tô Tinh Thần: ...

Chỉ sợ anh không biết bản bảo bảo muốn làm người yêu của anh.

Ký túc xá của nghiên cứu sinh A đại, phòng ốc vuông vức, rộng mở sáng sủa, vị trí nằm ở góc tây nam vườn trường, phụ cận chính là cửa hông, ra vào rất thuận tiện.

Khoảng cách tới lầu dạy học cũng không tính là quá xa, nếu như muốn ngủ thêm một chút thì thêm một chiếc xe đạp là có thể thoải mái ở đây.

Chính là bày biện trong phòng có chút đơn sơ, cần phải sắm thêm không ít đồ.

Mấy ngày khai giảng, Tô Tinh Thần bận như con quay.

Có tiết học thì vui vẻ chạy đi học, không có tiết thì trở về ký túc xá dọn dẹp, trang trí cho chỗ ở trong hai năm tới của mình và Du Phong Hành có chút nhân khí.

Mà muốn có nhân khí thì nhất định phải có nồi có chén có muôi có chậu.

Lúc rảnh rỗi có thể xuống bếp làm một bữa cơm, như vậy mới gọi là sinh hoạt.

Mấy ngày nay Tô Tinh Thần vẫn luôn ra ra vào vào ký túc xá, mọi người ở trong tòa nhà này gần như đều gặp cậu.

Trong lòng bọn họ đều thấy nghi hoặc, hiện giờ đứa nhỏ đã trâu bò như vậy rồi sao, nhỏ như vậy mà đã học tiến sĩ??

Sau đó mới biết cậu bé này là sinh viên năm ba đại học, tới đây ở nhờ người thân đang học tiến sĩ, này thì không có gì.

Hiện giờ ký túc xá đơn rất khó xin, đồng thời mọi người cũng khá hiếu kỳ, Tô Tinh Thần là người thân của vị trâu bò nào.

Mà Du Phong Hành thì mấy ngày qua cũng rất bận, đều là ra ngoài cả ngày, cơ bản không hề lộ diện trong trường.

Cho dù trở về cũng là làm việc cùng thầy hướng dẫn, có khi ngay cả cơm trưa cũng không ăn.

Lúc mới khai giảng Tô Tinh Thần không rảnh nên không nói, qua một tuần thì cơ bản đã thu thập thỏa đáng, có thể dành chút thời gian đưa bữa trưa cho học trưởng.

Trưa hôm nay cậu tan học sớm nên nhanh chóng đạp xe đạp quay trở lại ký túc xá, làm hai món ăn cùng một món canh trứng.

Món ăn là củ sen chua ngọt.

Ngày hôm nay lúc xem thời khóa biểu, Tô Tinh Thần liền hỏi Du Phong Hành muốn ăn gì?

Du Phong Hành đã một đoạn thời gian không ăn cơm Tô Tiểu Thần làm: "Anh muốn ăn củ sen chua ngọt."

Lúc nghe thấy vấn đề này, anh không chút suy nghĩ, trong đầu liền hiện lên bốn chữ này.

Nếu móng heo lớn đã yêu cầu thì Tô Tinh Thần liền trì độn ha hả đáp ứng, trong nội tâm thì hỗn loạn suy nghĩ kiều diễm.

Một món ăn nữa là gà om.

Tô Tinh Thần tăng thêm chút nguyên liệu, thành phẩm làm ra óng ánh xinh đẹp, mùi hương thơm lừng, có thể nói là lan khắp tòa ký túc xá tiến sĩ, làm nhóm anh trai ngủ sát vách gào khóc, là người nào không phúc hậu gọi gà om vậy chứ.

Thơm quá xá thơm!

Thậm chí có người mở cửa đi ra ngoài muốn hỏi xem là tiệm nào bán.

Kết quả chỉ ngửi thấy hương vị thơm lừng thật lâu vẫn không tiêu tan trong hành lang.

Tô Tinh Thần mang theo hai chiếc hộp giữ ấm, lấy di động ra nhìn vị trí học trưởng gửi tới cho mình.

Rất nhanh liền tìm tới nơi, chỉ là mọi người ở bên trong hình như đều đang bận rộn.

Tô Tinh Thần từ cửa sổ nhìn vào trong vài lần, thấy học trưởng nhà mình mặc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng lại giống như hạc lạc giữa bầy gà, đặc biệt bắt mắt.

Không khó nhìn ra người xung quanh không quá thân thiết với anh, thỉnh thoảng sẽ theo bản năng quan sát anh vài lần.

Hoặc có lẽ chỉ là thuần túy thưởng thức soái ca mà thôi!

Tô Tinh Thần có chút vinh dự, thừa dịp lúc Du Phong Hành nhìn qua liền quơ quơ móng vuốt.

Vừa thấy Tô Tinh Thần tới, gương mặt chăm chú nghiêm túc của Du Phong Hành lập tức biến đổi, trong phản ứng sửng sốt của mọi người, anh cười hệt như gió xuân, dù sao thì nhóc con đã tới, ba ba liền đóng giả thành một con sói lớn nhiệt tình vẫy đuôi.

"Tới đây." Du tổng đặt thứ trong tay xuống rồi đi tới bên cửa sổ bắt chuyện với Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần ngọt ngào gọi một tiếng: "Học trưởng." Thế nhưng không có ý định tiến vào, chỉ tới cạnh cửa nhét bữa trưa vào tay học trưởng: "Anh mau ăn lúc còn nóng đi, đừng để đói bụng."

Du Phong Hành trực tiếp nắm lấy tay cậu: "Em ăn chưa?"

Bây giờ vẫn còn sớm, Tô Tinh Thần lắc đầu: "Em về mới ăn."

Buổi chiều còn phải đi học, không có thời gian ở đây lâu: "Anh mau vào đi." Cậu lén nhéo tay Du Phong Hành, phát hiện sau khi về trường học, người này ăn mặc thực mộc mạc, ngay cả đồng hồ cũng không đeo, tóc cũng thực tùy ý.

Bất quá vẫn rất tuấn tú, cũng thực soái.

"Vậy em hôn học trưởng một cái." Du Phong Hành đưa mặt qua.

Biểu tình Tô Tinh Thần có chút bối rối, thế nhưng không thể phủ nhận, cậu thật sự muốn hôn gương mặt thực làm người ta yêu thích này.

Nhìn xung quanh không có ai, cậu liền nhanh chóng hôn một cái, muốn nói như vậy được rồi, giãy giãy tay muốn thoát ra.

Kết quả Du Phong Hành tiến tới, giữ mặt cậu hôn mỗi bên hai cái: "Ngoan, trở về đi, học tập cho thật giỏi."

Trái tim thiếu nam nhộn nhạo của Tô Tinh Thần lập tức vì nửa câu sau mà ỉu xìu, bởi vì học trưởng thương cậu hôn cậu chẳng khác gì với ba cậu.

"Em biết rồi." Cậu nghiêm túc trả lời.

Thật sự là đứa nhỏ đàng hoàng ngay thẳng, nhìn bóng lưng gầy gò của Tô Tinh Thần, Du tiên sinh thầm nghĩ.

"Du tiên sinh, là em trai của anh à?" Một nữ nghiên cứu sinh thấy bọn họ rất thân thiết, hiện giờ còn nhìn thấy hộp giữ ấm liền suy đoán như vậy.

"Ừ." Đối ngoại, Du Phong Hành vẫn luôn nói vậy.

"Dáng dấp cậu bé thật tuấn tú, tương lai nhất định rất có tiềm lực." Lần này mở miệng cư nhiên là thầy hướng dẫn: "Cao Vân, tuổi trò cũng không lớn, có muốn quen biết một chút không?"

Mọi người đều biết nữ tiến sĩ muốn tìm bạn trai khá tốn sức, nếu lúc đi học không tìm được, sau này lại càng khó hơn.

Du Phong Hành nghe vậy thì gương mặt già nua lại càng nghiêm nghị hơn, thẳng thắn nói với giáo viên hướng dẫn: "Em ấy còn nhỏ, trước khi tốt nghiệp đại học, em không cho phép em ấy nói chuyện yêu đương."

Mọi người cười ha hả trêu ghẹo vài câu, đề tài này cũng trôi qua.

Mặc dù thời đại này còn loại tư tưởng gia trưởng này thì thật sự không ra sao.

Thế nhưng người ta quản đứa nhỏ nhà người ta, bọn họ có cái rắm gì mà quản.

Tô Tinh Thần trở về ký túc xá, vừa mới mở cửa liền nghe thấy anh trai phòng kế bên ló đầu ra, cười tươi rói hỏi: "Chú em, cho anh hỏi chú em gọi thức ăn ngoài của tiệm nào vậy?"

Tô Tinh Thần liền bối rối, thức ăn ngoài?

Cậu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Tôi không có đặt đồ ăn ngoài, là tôi tự làm cơm."

Anh trai cách vách lộ ra biểu tình tuyệt vọng, cứ như bị thương tổn nặng nề!

Bởi vì không phải đồ ăn ngoài thì có nghĩa là anh không có cơ hội ăn đồ ăn thơm ngon như vậy.

"Ách, anh có đói không?" Tô Tinh Thần không đành lòng nói: "Tôi làm hơi nhiều, không bằng để tôi chia cho anh một chén nha?"

Anh trai cách vách sống lại, ánh mắt lóe sáng: "Tốt quá tốt quá."

Chỉ có thể nói dáng dấp của đối phương thật sự đẹp, vẻ mặt hiền hòa, giọng nói cũng ôn hòa lịch sự, Tô Tinh Thần rất thích giao tiếp với người như vậy.

Du tiên sinh ngay từ đầu đã biểu hiện chán chường đại khái là một ngoại lệ.

Thế nhưng thực chất, Du tiên sinh cũng là một người rất ấm áp.

[end 65]

[66] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Nếu Bây Giờ Em Trở Về, Anh Vẫn Là Học Trưởng Tốt Của Em

****

"Tôi tên Chu Gia, cậu tên gì?" Được mời tiến vào căn phòng ngủ sát vách, vừa bước vào căn phòng thoải mái ấm áp này, Chu Gia liền ngây ngẩn cả người, không thể nào tin nổi, má ơi đây là ký túc xá nam sinh sao?

Không khỏi cũng quá sạch sẽ chỉnh tề, quá ấm áp rồi đi!

Không nói quá chứ lúc tiến vào đây, Chu Gia có cảm giác vào nhầm mái ấm ân ái của vợ chồng son....

Chu Gia lắc lắc đầu, cảm giác mình nghĩ quá nhiều rồi.

"Chu Gia học trưởng, em là Tô Tinh Thần." Tô Tinh Thần nói: "Mời ngồi, em rót cho anh cốc nước."

Thế nhưng lại phát hiện trong phòng ngủ chỉ có hai cái ly, một của cậu, một của Du Phong Hành.

May mắn Tô Tinh Thần nhớ là hôm qua lúc dạo siêu thị mua đồ, siêu thị có tặng một vài chiếc ly giấy có in hình hoa anh đào, lúc này vừa vặn phát huy tác dụng.

"Cám ơn học đệ" Chu Gia nhận lấy nhìn một chút, cư nhiên không phải nước đun sôi bình thường, là trà lài hoa cúc cùng cẩu kỷ.

Trình độ tinh xảo thật sự dụ người ta suy nghĩ sâu xa.

Nhất thời ánh mắt nhìn về phía Tô Tinh Thần tăng thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu.

"Không cần khách khí." Tô Tinh Thần nói vậy rồi xoay người bưng thức ăn dọn lên bàn.

Hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện.

Chu Gia quả nhiên là người tính tình ôn hòa lại hoạt bát, Tô Tinh Thần biết được đối phương cũng đang học lên tiến sĩ, chuyên ngành sinh vật học, nhất thời kính trọng không thôi.

Sau khi ăn xong, Chu Gia cực kỳ cảm tạ nói: "Cám ơn Tinh Thần học đệ đã chiêu đãi, tối thứ sáu học trưởng mời cậu ăn cơm, đi không?"

Sát vách có một học đệ biết nấu cơm, Chu Gia có mơ cũng muốn làm bạn với đối phương.

Huống chi dáng dấp học đệ vừa đáng yêu lại đẹp như vậy, Chu Gia lập tức có ý định muốn kéo Tô Tinh Thần vào vòng bạn bè của mình.

Tô Tinh Thần sửng sốt, theo bản năng muốn cự tuyệt, thế nhưng ngẫm lại thì không khỏi quá không hòa hợp.

Mấy hôm trước còn thề với học trưởng là mình đã ổn rồi, kết quả lại lập tức sinh ra thói cũ, muốn co rụt vào trong vỏ.

"Được ạ." Tô Tinh Thần đáp ứng lời mời của Chu Gia.

Buổi chiều, Du Phong Hành đặc biệt trở về trước giờ cơm tối.

Bắc Kinh đầu tháng chín, khí trời vẫn còn rất oi bức.

Nam nhân từ lầu dạy học trở lại, ra một thân mồ hôi mỏng.

Vào cửa xong liền mở nút áo, nút quần, dáng vẻ cực kỳ phóng khoáng không chịu gò bó, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ nghiêm cẩn ở phòng làm việc.

Nếu như nói lúc đi học Du Phong Hành là thanh niên văn nghệ lộ ra khí tức cán bộ kỳ cựu dày đặc.

Như vậy khi về tới nhà, Du Phong Hành trước mặt Tô Tinh Thần chính là lão súc sinh buông thả lại lười biếng, nói đúng hơn là thờ ơ không để tâm.

Phần thờ ơ kia kéo dài tới khi anh đi tới bên bàn, nhìn thấy chiếc ly giấy in hình hoa anh đào mới thôi.

Du Phong Hành đi tới chỗ cửa phòng tắm đóng chặt, gõ cửa một cái.

Người ở bên trong vừa vặn tắm xong, đỉnh cái đầu ướt nhẹp mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cơ ngực của học trưởng cuồng bạo suýt chút nữa đã đập vào mặt mình.

"Học trưởng, về rồi ạ?" Tô Tinh Thần hơi lui về sau một chút, ngẩng gương mặt đầy hơi nước.

"Có ai tới nhà à?" Du Phong Hành hỏi, không chút che dấu ý muốn kiểm soát của mình.

"Ách, làm sao anh biết?" Tô Tinh Thần đặc biệt thành thật nói: "Em mới quen được bạn mới, mời qua ăn bữa cơm."

Hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt học trưởng nhà mình biến đổi, Tô Tiểu Thần thao thao bất tuyệt nói: "Ảnh gọi là Chu Gia, là nghiên cứu sinh hệ sinh vật, ở kế bên phòng chúng ta, tính tình rất tốt, vóc người cũng rất đẹp mắt."

Lúc này Tô Tinh Thần mới phát hiện vẻ mặt Du Phong Hành không thoải mái, vì thế nói: "Học trưởng không hi vọng em kết giao bạn mới sao?"

Một câu nói thức tỉnh Du Phong Hành, anh vội vàng mỉm cười xoa đầu Tô Tinh Thần: "Làm gì có, em có thể kết giao bạn mới, anh rất vui cho em."

Đúng rồi, với tình huống của Tô Tinh Thần, kết giao vài người bạn ở đại học mới tốt, anh tuyệt đối không thể ngăn cản.

Hơn nữa không chỉ ngăn cản mà còn phải ủng hộ nhiệt tình.

Du Phong Hành cố đè nén suy nghĩ ích kỷ trong lòng mình xuống, gạt sợi tóc ướt trước trán Tô Tinh Thần hôn một cái, sau đó thấp giọng bảo cậu ra ngoài sấy khô tóc: "Anh tắm đã."

Thế nhưng Tô Tiểu Thần giống như học xấu, liều mạng lắc tay anh: "Hay là học trưởng giúp em sấy tóc đi."

Yêu cầu này cầu còn không được, Du Phong Hành nào có khả năng cự tuyệt, tất nhiên là hớn hở gật đầu: "Được."

Áo sơ mi trong tay bị anh thuận tay ném vào sọt để đồ trong phòng tắm.

Sau đó đi ra ngoài lấy máy sấy, vì phối hợp với độ cao của Tô Tinh Thần ngồi trên ghế sô pha, anh giơ một chân, dùng đầu gối tì vào sô pha, cực kỳ nghiêm túc sấy khô từng lọn tóc trên đầu Tô Tiểu Thần.

Ôn nhu tới mức làm lòng người ta rối loạn.

Tô Tinh Thần cảm thấy trái tim trong lồng ngực nảy lên thình thịch.

Thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn gương mặt đẹp trai rạng ngời của đối phương, thật sự có xúc động muốn thổ lộ.

Thế nhưng cậu sợ a.

Không dám thổ lộ, chỉ dám ôm thắt lưng học trưởng cọ cọ, làm bộ như mình thực ngay thẳng.

"Được rồi." Không ôm được bao lâu đã bị học trưởng đẩy ra, dáng vẻ học trưởng có vẻ rất nóng, chỉ muốn lập tức đi tắm.

"Aiz." Tô Tinh Thần cào tóc, cảm giác đã dài hơn không ít.

Chắc là đã có thể lén học trưởng đi cắt một kiểu tóc thật soái.

Sau khi trở nên thành thục rồi, có phải học trưởng cũng không coi cậu là đứa nhỏ nữa không?

Tô Tinh Thần cảm thấy ý tưởng này rất hay, liền quyết định thứ sáu này sẵn dịp đi ăn cùng Chu Gia học trưởng sẽ đi cắt tóc luôn.

Nghĩ tới đây, cậu lập tức gửi tin wechat cho Chu Gia, biểu đạt sau khi cơm nước xong muốn đi cắt tóc, nhờ Chu Gia giới thiệu tiệm cắt tóc cho mình.

Chu Gia: ...

Chu Gia: Cắt tóc mà cậu nói là cắt tóc đơn thuần hả?

Tô Tinh Thần: Đúng vậy a, tôi không muốn nhuộm, cũng không muốn uốn.

Chu Gia thở phào nhẹ nhõm, anh còn tưởng cơm nước xong học đệ muốn chơi lớn massage này nọ.

Nói thật, trong trường có rất nhiều nam sinh ăn chơi đàng điếm rất ghê rợn.

Cứ vậy rất nhanh đã tới thứ sáu, Tô Tinh Thần đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa nói chuyện buổi tối Chu Gia mời mình ăn cơm với Du Phong Hành.

Vừa vặn buổi trưa học trưởng gửi tin wechat cho cậu.

Tô Tinh Thần: Buổi tối anh ăn cơm một mình đi nha [cười trộm]

Du Phong Hành: ? ? ?

Tô Tinh Thần: Chu Gia học trưởng mời em ăn cơm.

Du tổng liếc nhìn tin nhắn, vẻ mặt không vui.

Du Phong Hành: Vậy à, vậy thì tốt, chơi vui vẻ một chút.

Tô Tinh Thần: Vâng ạ, ảnh nói muốn giới thiệu vài chị gái cho em làm quen.

Du tổng xem tin nhắn.

Du tổng mặt không biến sắc để di động xuống.

Qua một lúc lâu sau, Tô Tiểu Thần lại gửi tin: Học trưởng, yêu đương là cảm giác gì ạ?

Nếu như trước đó chỉ là thấy khó chịu trong lòng thì những lời nãy đã trực tiếp làm Du Phong Hành bùng nổ.

Du Phong Hành: Em dám? Trước khi tốt nghiệp đại học mà dám nói yêu đương sẽ cắt đứt cái chân chó của em.

Tô Tinh Thần: Oh

Tô Tinh Thần: Vậy còn anh, anh có yêu đương không?

Du Phong Hành: Sẽ không.

Tô Tinh Thần: Thế nhưng lỡ như không khống chế được tình cảm của mình thì phải làm sao?

Du Phong Hành: Nghĩ lại xem yêu đương quan trọng hay chân quan trọng hơn?

Tô Tinh Thần: Em cảm thấy chân quan trọng hơn [cười khóc]

Du Phong Hành: Tuổi em còn nhỏ, đừng cho mấy suy nghĩ mộng mơ đó là tình yêu, chỉ là xao động thời kỳ trưởng thành thôi.

Tô Tinh Thần nghĩ thầm, thời kỳ trưởng thành cái con khỉ.

Cậu không muốn nhắn tin wechat nữa.

Sau khi tan học buổi chiều, Tô Tinh Thần cùng Chu Gia theo ước định gặp mặt trong trường rồi cùng ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước xong, Chu Gia dẫn Tô Tinh Thần đi cắt một kiểu đầu thật soái.

"Anh sớm đã muốn hỏi cậu, trước đó sao cậu lại cắt kiểu tóc ngây ngô như vậy?"

Tuy cũng đẹp mắt nhưng nhìn rất trẻ con.

Có nói là học sinh trung học cũng không quá đáng.

Nói tới chuyện này, Tô Tinh Thần liền tức: "Không phải tôi tự nguyện đâu."

Chu Gia thông minh như vậy, lập tức đoán được đại khái, hẳn là gia trưởng hoặc anh chị gì đó của Tô Tinh Thần quyết định.

"Đi thôi, các chị đã đặt phòng ở KTV rồi, đang chờ chúng ta qua." Chu Gia nhận một cuộc điện thoại rồi gọi Tô Tinh Thần.

"A?" Nghe tới KTV, Tô Tinh Thần có chút muốn rút lui.

Chủ yếu là lỡ như bị học trưởng biết rồi đòi đánh gãy chân chó của cậu thì phải làm sao? Thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện hôm nay liền tức, dòng tin của Du Phong Hành lộ rõ khinh thường tình cảm của cậu, cũng gián tiếp khinh thường tuổi tác của cậu.

Này thật sự làm người ta rất căm tức a.

Tô Tinh Thần nghĩ lại liền tức, lập tức đồng ý lời mời của Chu Gia.

Một lát sau, Du Phong Hành gửi tin nhắn wechat tới di động của cậu, dùng giọng điệu cực kỳ ôn hòa gửi tin nhắn thoại hỏi: "Tô Tinh Thần, ăn cơm với bạn xong chưa? Khi nào về?"

Tô Tinh Thần chụp một tấm hình đèn màu rực rỡ, gửi đi: Học trưởng học trưởng, em đang nhảy disco.

Du Phong Hành: ...

Du Phong Hàng: Ráng mà nhảy đi, thừa dịp vẫn còn chân.

Tô Tinh Thần: Em nói cho anh biết nha, anh mà còn làm em sợ như vậy thì tối em không về đâu.

Du tổng đang tức tối cũng không khỏi sửng sốt, bởi vì trong ấn tượng của anh, Tô Tinh Thần không phải như thế.

Tô Tinh Thần: Cho anh em kiểu tóc em mới cắt nè, có soái không? [hình ảnh]

Du Phong Hành nhìn, tuy ánh sáng có hạn nhưng nhóc con có căn cốt tốt, lúc này đường nét có cảm giác rất rõ ràng.

Sao có thể không soái, soái tới mức anh muốn hoá cầm thú.

Thế nhưng vừa nghĩ tới Tô Tinh Thần vì chị gái mà thay đổi mình như vậy, anh liền không bình tĩnh được.

Du Phong Hành: Đừng đùa, trở về.

Tô Tinh Thần: Mới tới không bao lâu đã về thì không phải phép, sau này em làm sao có thể lăn lộn ở ký túc xá được nữa?

Du Phong Hành cắn răng, bị tức tới mức toàn thân khô nóng phiền muộn: Bọn em ở đâu, gửi địa chỉ qua cho anh.

Tô Tinh Thần: Em không muốn anh tới, cho nên không nói cho anh biết đâu.

Nhận được đáp án cự tuyệt, Du Phong Hành rốt cuộc nhịn không được suy nghĩ, mình rốt cuộc đã chọc giận nhóc Tô Tiểu Thần này lúc nào?

Không đến mức vì cấm yêu đương mà cáu kỉnh đi?

Trước kia cũng đâu phải không nói, khi đó đối phương rất ngoan, nói không cho liền nhu thuận gật đầu.

Hiện giờ đột nhiên lại phản nghịch như vậy, cho dù Du Phong Hành không muốn tiếp nhận sự thật cũng không thể không thừa nhận, Tô Tinh Thần rất có thể đã có người mình thích....

Nghĩ tới đây, tâm Du Phong Hành thực buồn phiền.

Dựa vào cái gì người mà anh che chở cẩn thận từng li từng tí trong lòng bàn tay, vất vả lắm mới có dáng vẻ đáng yêu lại hoạt bát như thế lại bị một người xa lạ nhào tới chờ trai cò tranh nhau rồi làm ngư ông đắc lợi chứ.

Du Phong Hành mới không phải người tốt thật sự.

Trên thế giới này, cũng chỉ có một mình Tô Tinh Thần cảm thấy anh ấm áp mà thôi.

Muốn biết địa chỉ vui chơi của bọn họ cũng không khó.

Du Phong Hành lên diễn đàn trường, hỏi là đêm nay có hoạt động gì.

Nếu như có nữ sinh trong trường đi cùng, thấy Du Phong Hành hỏi thì hơn phân nửa người biết sẽ trả lời, thậm chí còn mời anh tới.

Tô Tiểu Thần vẫn quá non nớt, cho là nếu mình không nói thì học trưởng sẽ không biết.

Trên đường tới KTV kia, Du Phong Hành cầm điện thoại hỏi Tô Tinh Thần: Em rất muốn nói chuyện yêu đương à?

Tin nhắn của học trưởng lại tới nữa rồi, thật sự là một gia trưởng hợp cách.

Tô Tinh Thần thở dài suy nghĩ một chút rồi đáp lại: Thay vì nói là em muốn nói chuyện yêu đương thì nên nói là em hi vọng anh tôn trọng tình cảm của em.

Cậu muốn biểu đạt suy nghĩ cùa mình: Tuy em còn rất trẻ nhưng không có nghĩa là tình cảm của em không nghiêm túc, anh không thể mang tình cảm của em ra quy kết là xúc động thời kỳ trưởng thành như vậy, em không chấp nhận.

Du Phong Hành: Em thích ai?

Tô Tinh Thần: Không nói với anh.

Hay rồi, nan giải.

Du tổng hạ cửa sổ để gió thổi vù vù vào mặt, hi vọng có thể làm mình nguội lạnh một chút.

Tuy anh tự an ủi mình, tình cảm của thiếu niên tuổi mười tám mười chín kỳ thật chỉ là chó má mà thôi.

Có thể chỉ qua một học kỳ, thậm chí là nửa học kỳ, bọn họ sẽ lại thay đổi thích một nữ thần khác.

Thế nhưng bình tĩnh xem xét lại thì, Tô Tinh Thần là loại người như vậy sao?

"..." Du Phong Hành buồn phiền vứt di động qua một bên, làm bác tài từ kính chiếu hậu liếc nhìn anh một chút.

Nếu là trước đây, có người hỏi Du Phong Hành, anh cảm thấy xác xuất một nam sinh mười chín tuổi cùng một nam nhân trưởng thành hai mươi bảy tuổi ở chung với nhau là bao nhiêu?

Anh căn bản lười tính, bởi vì đó rõ ràng mèo mù vớ cá rán, chỉ có gặp không thể cầu.

Mà hiện thực hôm nay cũng vậy, anh biết rõ là chỉ có gặp không thể cầu nhưng vẫn muốn cưỡng cầu.

Tô Tinh Thần làm anh muốn từ bỏ cơ hội làm người tốt.

Lần này đi, nói không chừng lúc bước vào cổng trường A đại sẽ triệt để là một lão súc sinh giả trang đạo mạo nghiêm trang.

"Đến rồi." Tài xế nói.

Du Phong Hành mở cửa xe, ngẩng đầu nhìn ánh đèn nê ông rực rỡ, một lần nữa gửi tin cho Tô Tinh Thần: Tô Tiểu Thần, nếu bây giờ em trở về, anh vẫn sẽ là học trưởng tốt của em.

[end 66]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien