Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[67.68.69] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[67] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Vậy Em Kết Giao Với Anh A

****

Trong ánh đèn sáng tối cùng tiếng nhạc đinh tai nhức óc.

Tô Tinh Thần cự tuyệt Chu Gia lôi kéo mời ca hát, tự mình ngồi trên ghế sô pha, yên lặng uống bia.

Bia vừa lạnh lại vừa đắng chát chảy vào cổ họng làm cậu hơi sặc, Tô Tinh Thần không khỏi cảm khái, thì ra vì tình mà muốn chết muốn sống chính là cảm giác như vậy.

Rõ ràng bình thường vẫn luôn cảm thấy đó chuyện rất ngây thơ, cũng rất cực đoan nhưng khi chìm đắm vào tình cảm thì vẫn mù quáng làm....

Mặc dù biết rõ là không nên làm.

Có lẽ sẽ chọc học trưởng tức giận mà đánh gãy chân chó của cậu.

Bả vai Tô Tinh Thần run run, cũng không biết là điều hoà quá lạnh hay vì nghĩ tới khả năng Du Phong Hành có thể sẽ giận điên.

Chuyện này.

Cậu đặt lon bia xuống, xoa xoa gương mặt nhỏ nóng bừng, cầm điện thoại đi ra ngoài hít thở không khí.

Lúc này di động chấn động một cái, không cần nhìn cũng biết là đoạt mệnh liên hoàn call của học trưởng.

"..." Tô Tinh Thần cảm thấy áy náy, kỳ thực chuyện này đối phương cũng không sai, các vị trưởng bối vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn đứa trẻ mà nhìn hậu bối nhỏ hơn mình, đó là khuyết điểm đặc trưng của người lớn tuổi.

Cậu đứng trong hành lang, liếc nhìn nội dung tin tức mới nhận được, là uy hiếp....

Giống như giận thật rồi.

Tô Tinh Thần cười khổ, học trưởng thật sự coi cậu là con trai nuôi, quản cậu còn nghiêm hơn cả quản con trai ruột.

Cậu cầm di động lên nói: "Học trưởng, anh quản em nghiêm như thế chỉ đơn thuần vì sợ em nói chuyện yêu đương lúc học đại học thôi sao?"

Ở ngoài cửa nghe thấy đoạn ngữ âm này, Du Phong Hành nghĩ thầm, anh không phải sợ em nói chuyện yêu đương, nhóc con thối, anh đây chỉ sợ em nói chuyện yêu đương với người khác chứ không phải anh.

Thế nhưng giả vờ thì vẫn phải giả vờ, đại lão đứng ở ven đường khai hỏa toàn bộ khí thế: "Bớt giả bộ ngớ ngẩn lừa đảo đi, rốt cuộc em có về hay không?"

Nếu vẫn không chịu về, Du Phong Hành cũng không còn tâm tình tán dóc với Tô Tinh Thần.

Giọng điệu này vừa nghe đã biết đối phương đang tức giận, Tô Tinh Thần nào dám chọc giận: "Oh, em ăn khuya xong sẽ về."

Du Phong Hành ngẩn người, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh trước kia Tô Tinh Thần làm bữa khuya cho mình mỗi đêm.

Thế mà bây giờ con thỏ con chết bầm này không chỉ không làm bữa khuya cho anh mà còn đi ra ngoài ăn khuya với người khác, gọi thế nào cũng không chịu về.

Nhất thời trong lòng giống như bị người ta đập một tảng đá, đau nhức khó chịu không thôi.

"Ăn khuya cái rắm, em trở về ngay bây giờ cho anh!" Du Phong Hành không chút báo trước quát khẽ, anh nghe thấy âm thanh của mình tràn ngập ghen tị cùng ghen tuông không thể che giấu, ngay cả người qua đường cũng chú ý nhìn qua.

Tô Tinh Thần cũng hoảng sợ, nội tâm lo sợ không thôi, hình như mình thật sự làm học trưởng bực rồi....

Vậy có cần tìm chỗ tránh một chút không?

Cậu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Nếu quả thật làm vậy, lúc trở về lại càng thảm hơn nữa đi?

"Tô Tinh Thần?" Du Phong Hành chờ một hồi, phát hiện nhóc con này cư nhiên không đáp lại.

"Em đúng là biết cách chọc anh tức giận." Du Phong Hành nóng nảy đá bậc tam cấp.

Trong ánh mắt của người đi đường, anh lúc này chính là một người bạn trai biến thái đang nổi điên muốn trừng phạt đối tượng không nghe lời.

Nếu trên người có thuốc, Du Phong Hành nhất định sẽ hút thuốc để bình tĩnh lại, không tới mức lập tức xông vào bắt người.

Thế nhưng gần đây anh đang cai thuốc, trên người không còn luôn mang theo thuốc nữa.

Du Phong Hành mang theo bộ mặt âm trầm làm người ta run sợ đi vào cánh cổng đèn màu rực rỡ, trực tiếp đi tới phòng của Tô Tinh Thần.

Lúc này Tô Tinh Thần đã quay trở lại phòng.

Dưới sự hướng dẫn của Chu Gia cùng mọi người chơi đoán số, chơi rất náo nhiệt lại hài hòa.

Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, một bóng dáng cao lớn thon dài đi tới nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Chính vì hình tượng cao lãnh thần bí lại không dễ tiếp cận mà nhóm nghiên cứu sinh thảo luận không ít về Du Phong Hành.

Biết anh là người sáng lập công ty game Phong Hành, trong lòng có chút kính nể lại có chút xa lánh, không dám kết giao.

Hiện giờ Du Phong Hành lại tự mình tới phòng tụ hội của bọn họ, rất nhanh liền có người nhận ra anh, muốn tiến tới bắt chuyện.

Thế nhưng Du Phong Hành lại trực tiếp lướt qua đối phương, đi thẳng tới chỗ Tô Tinh Thần đang chơi hăng say.

Bởi vì ánh mắt mọi người đều nhìn về phía anh, Tô Tinh Thần cũng có cảm giác mà quay đầu nhìn lại.

Phát hiện là học trưởng thì lập tức ngơ ngác: "Học.... học trưởng?"

Mà Du Phong Hành thì từ trên cao nhìn cậu, mặt không biến sắc nói: "Nếu chơi vui vẻ như vậy thì anh cũng muốn chơi cùng."

Mọi người sửng sốt, cho rằng vị Du tổng tài lạnh lẽo cô quạnh này rốt cuộc bằng lòng buông bỏ khí thế, cùng vui đùa với thứ dân.

"Được a, hoan nghênh." Một cô gái ở bên cạnh thấy vậy thì lập tức nhích mông nhường ra một vị trí.

Thế nhưng Du Phong Hành không tiếp nhận, anh đi tới chỗ Tô Tinh Thần, kéo cậu lên tự mình ngồi xuống rồi để Tô Tinh Thần ngồi trên đùi mình.

Cho dù biết hai người tựa hồ là quan hệ họ hàng nhưng người trong phòng vẫn có chút sửng sốt.

Trong đó người giật mình nhất chính là bản thân Tô Tinh Thần, cậu thật sự không ngờ ở bên ngoài mà học trưởng cũng không chút e dè ôm tới ôm lui như vậy, thật sự quá mất thể diện mà.

Làm cậu không thể không hoài nghi, học trưởng cố ý nghiêm phạt mình vì không chịu về.

Tô Tinh Thần xấu hổ đỏ bừng mặc, nắm chặt bàn tay quấn bên hông mình của Du Phong Hành: "Học trưởng, không chơi nữa, em trở về với anh."

Dừng một chút lại quẫn bách nói: "Em sai rồi, thật sự."

Hai người bọn họ ngồi rất gần, nói chuyện cũng thì thầm.

Người kế bên chỉ cảm thấy hai người thân mật ôm lấy nhau, tràn ngập cảm giác ám muội làm người ta đỏ mặt tim đập.

Du Phong Hành rõ ràng nghe thấy Tô Tinh Thần nhận sai, cơn cuồng nộ mới vừa nãy vô thức dịu đi.

Tâm tình vò mẻ không sợ vỡ cũng bình tĩnh lại, tóm lại là không muốn huyên náo quá khó coi.

Cho nên lúc Tô Tinh Thần giãy giụa thoát khỏi giam cầm nhảy xuống khỏi đùi anh, anh cũng không ngăn cản.

Tùy ý Tô Tinh Thần gãi đầu nói dối với mọi người: "Thực xin lỗi học trưởng học tỷ, anh trai tới bắt em về làm bài tập, em phải về trước đây."

Những lời này lập tức xua tan đi không khí ám muội vừa nãy, lập tức làm người ta tiếp nhận phương thức ở chung của hai người.

Đồng thời cũng gián tiếp xoa dịu ấn tượng lạnh lùng cô quạnh của Du Phong Hành.

"Không phải chứ, cậu đã sắp tốt nghiệp đại học rồi mà còn bị anh trai quản chặt như vậy à?" Người có gan to dùng ánh mắt trêu chọc nhìn Du Phong Hành.

Du Phong Hành cười cười, phối hợp nắm lấy bả vai Tô Tinh Thần kéo về phía mình: "Tôi đã cho em ấy cơ hội, là tự em ấy không muốn nên mới phải tự mình tới tận đây bắt người."

Người xung quanh cười ha hả, Tô Tinh Thần thì thật sự cười không nổi.

"Đi thôi, em trai." Du Phong Hành ôm vai cậu đi ra cửa.

Điềm báo gian khổ sắp ập tới làm Tô Tinh Thần theo bản năng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, muốn làm gì thì làm cái đó, không dám phản kháng.

Thế nhưng vẫn bị học trưởng đẩy vào một góc tường tối, đối phương một cước đá mạnh vào tường, động tĩnh làm cậu sợ run, cốt khí hoàn toàn sụp đổ: "Học học trưởng, em em em sai rồi..."

Sau đó bị nâng cằm: "Nếu em thật sự muốn nói chuyện yêu đương thì nói với anh."

Tô Tinh Thần tròn xoe mắt: "Cái... cái gì cơ?"

Cái người này... đang nói linh tinh gì vậy?!

"Anh nói, nếu như em thật sự muốn nói chuyện yêu đương như vậy thì cùng nói với anh." Du Phong Hành cố làm cho âm thanh mình thật lãnh tĩnh ôn hòa, không mang theo bất kỳ cảm xúc quá khích nào.

Thế nhưng anh không biết những lời này kích thích Tô Tinh Thần lớn tới thế nào.

"Học trưởng, anh đang đùa em à?" Tô Tinh Thần ngơ ngác hỏi, cả người bị kích động tới mờ mịt, luống cuống.

Mà dáng vẻ giật mình của cậu trong mắt Du Phong Hành lại chính là chống cự, là khó có thể tiếp nhận, dù sao thì đề nghị này quả thực rất kinh người.

Du Phong Hành bật cười trong lòng thầm cầu nguyện cho dù Tô Tinh Thần chán ghét người đồng tính nhưng vì thương cảm, thương hại mà chậm rãi cho anh chút hi vọng.

"Không phải đùa, là thật." Anh vạch rõ tầng cửa sổ cuối cùng, chặt đứt khả năng trở lại như trước.

Anh cùng Tô Tinh Thần, hoặc là tương lai sẽ thân mật như người yêu, hoặc là từ hôm nay trở đi trở thành kẻ thù, chính là hai cực đoan.

Thanh niên khiếp sợ mở to mắt, quả nhiên giống như Du Phong Hành tưởng tượng, không thể nào tiếp thu được tin tức này.

Cuối cùng cúi đầu xuống, không trực tiếp đối diện với anh.

Đó là thái độ im lặng cự tuyệt.

Du Phong Hành cười cười nghĩ thầm, ít nhất cũng không phải chán ghét.

Mà Tô Tinh Thần lúc này đang nghĩ, trời ơi, thời kỳ hưng thịnh của Tô Tiểu Thần tới rồi sao?

Sao ngay cả kết cục khó như vậy cũng có thể đạt được một trăm điểm hoàn mỹ chứ?

Bất quá vẫn hoài nghi, có phải học trưởng phát hiện tâm ý của cậu nên mới cố ý nói vậy không?

Vì thế Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn dáng vẻ của học trưởng trong ánh sáng tối lờ mờ vẫn đẹp trai như cũ: "Cái kia.... anh đang thổ lộ là, anh thích em à?"

Du Phong Hành đã nói ra suy nghĩ chôn sâu trong lòng, hiện giờ cũng không cần giấu giếm, anh nhìn thẳng mắt Tô Tinh Thần: "Đúng vậy, thích em."

"Là loại tình yêu sao?" Tô Tinh Thần hỏi.

"Là loại tình yêu." Du Phong Hành chém đinh chặt sắt nói, không để cậu có bất cứ cơ hội nào hiểu sai ý.

Tô Tinh Thần lộ ra ý cười, thật tốt quá, cậu cũng vậy a: "Yêu em từ khi nào?"

Nhóc con này, xem ra thật sự không phải rất bài xích.

Du Phong Hành thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, áp sát gần như chạm phải nhau trả lời: "Lúc đón em tới Thượng Hải, hoặc là sớm hơn."

Nhận được đáp án, Tô Tinh Thần quay mặt đi, ngại ngùng gật đầu: "Vậy em sẽ cùng anh kết giao a."

Nam nhân dán trước người cậu phừng lên nhiệt huyết, hé miệng muốn nói gì đó, thế nhưng phát hiện có một chuyện muốn làm mà không thể chờ đợi thêm phút giây nào nữa.

Du Phong Hành nâng mặt Tô Tinh Thần, sợ đối phương phản cảm lại khó có thể kiềm chế cúi thấp đầu, ngậm chặt lấy cánh môi mềm mại, nội tâm nhắc nhở chính mình chỉ lướt qua một chút liền ngừng lại, không nên dọa vật nhỏ này, thế nhưng cuối cùng lại tiến quân thần tốc, điên cuồng đòi hỏi.

Cưỡng chế cướp đoạt đi mùi bia nhàn nhạt của Tô Tinh Thần, lưu lại mùi vị bá đạo thuộc về chính mình.

"..."

Tô Tinh Thần khó chịu nhíu mày, thật sự bị dọa sợ.

Cảm giác thật là đau...

Học trưởng muốn cắn miệng cậu sao?

Vậy sau này cậu còn nói được không?

Thế là Tô Tinh Thần kinh hoảng túm lấy tóc của học trưởng...

Trên đầu truyền tới cảm giác đau đớn, kỳ thực nó lại chính là chất kích thích đối với nam nhân.

Bất quá Du Phong Hành cuối cùng cũng nhớ được học đệ ngây thơ muốn mình kết thúc màn lưu manh đã chờ đợi bao lâu nay.

Tô Tinh Thần co rúm né tránh hô hấp nóng hổi, âm thanh khàn khàn bất lực: "Học trưởng.... anh dọa em."

[end 67]

[68] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Vậy Em Phải Luôn Yêu Thích Anh

****

Không quản là nụ hôn mãnh liệt kia hay lời thổ lộ quá đột nhiên này, cái nào cũng làm Tô Tinh Thần bị dọa hoảng.

Du Phong Hành nghe vậy thì trân trọng ôm chặt thân thể nhỏ gầy của thanh niên, giống như đang đè nén khát vọng vô hạn, chậm mười mấy giây mới mở miệng: "Em là con trai, phải kiên cường một chút."

Chỉ mới một cái hôn mà thôi, kế tiếp còn dọa người hơn.

"..." Tô Tinh Thần cạn ngôn, chuyện này liên quan gì chuyện cậu là con trai chứ?

Thế nhưng học trưởng gục trên vai cậu cười rất vui vẻ, làm cậu cũng nhịn không được cười ngây ngô.

Du Phong Hành cười rồi thân mật hôn tai cậu hỏi: "Tô Tiểu Thần của anh, sao em lại ngoan như vậy chứ? Hử? Anh nói anh thích em, em liền đáp ứng, em không có chủ kiến à?"

Hay là, con thỏ con này vốn đã nảy sinh tình cảm với anh từ lâu rồi?

Tô Tinh Thần suy nghĩ một chút, bình tĩnh nói: "Anh đã nói vậy thì em sẽ suy nghĩ vài ngày."

"Không cho phép." Du Phong Hành lập tức nói, sau đó lại cúi đầu hôn, không cho Tô Tinh Thần có cơ hội suy nghĩ.

Hành vi cũng vậy, ngôn ngữ cũng vậy, thật sự cực kỳ bá đạo.

Tô Tinh Thần có dự cảm sau này mình sẽ bị quản rất chặt, còn chặt hơn bây giờ.

Sau khi từ KTV ra ngoài, miệng Tô Tinh Thần đã sưng đỏ, cậu xấu hổ đưa tay che mặt.

Mà tay còn lại thì bị bạn trai mới bá đạo nắm lấy, dẫn cậu đi đón xe ở ven đường.

Đứng chờ xe một chốc, đối phương lại phát rồ đẩy tay cậu, ôm lấy gặm....

Tô Tinh Thần cực kỳ sa mạc lời.

"Anh như thế thật sự dọa em a, em phải nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói với anh."

"Suy nghĩ cái rắm." Du Phong Hành tâm tình vui sướng ôm lấy bạn trai nhỏ, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng.

Lúc xuống xe thì lại dọa hoảng bác tài, bởi vì anh cho không ít tiền boa.

Bên cạnh cửa hông trường có một tiệm tiện lợi hai mươi bốn giờ.

Sau khi xuống xe, Du Phong Hành ôm Tô Tinh Thần sắc mặt hốt hoảng do dự tiến vào.

"Học trưởng, em không đồng ý!"

"Em sợ cái gì chứ? Cũng không nói là đêm nay phải dùng."

Du tổng lần đầu tiên mua thứ này, thế nhưng trước mặt nhân viên thu ngân lại biểu hiện như lão tài xế.

Nụ cười sung sướng vẩy cho cô nàng thu ngân ăn no bánh chó.

Tô Tinh Thần thầm nghĩ, phi!

Không tin.

Chính là Du Phong Hành nhất quyết muốn mua, cậu cũng không cản được.

Thấy nhân viên thu ngân nhìn chằm chằm Du Phong Hành, trong lòng cậu cũng có chút ghen tức.

Tô Tinh Thần quyết tâm đưa tay ôm lấy móng heo bự nhà mình.

"Đừng sợ." Du Phong Hành làm bạn trai đặc biệt thành thục, lập tức hôn lên trán cậu một cái, bánh chó cũng văng bôm bốp vào mặt nhân viên thu ngân.

Lúc này ngược lại làm Tô Tinh Thần cảm thấy ngượng ngùng, mua đồ xong lập tức thình thịch chạy ra ngoài, để gió đêm làm mát gương mặt nóng hừng hực của mình.

Cậu cảm thấy không chân thật.

Cứ vậy liền có bạn trai...

Cậu chỉ mới mười chín tuổi mà đã thoát FA rồi sao?

Điều này làm nhóm học trưởng học tỷ đã hai lăm hai sáu vẫn còn FA trong phòng KTV chịu sao nổi.

"Em đang nghĩ gì đó?" Du Phong Hành thoạt nhìn rất khẩn trương, muốn áp tới gần hơn nhưng cố nhịn xuống.

Tô Tinh Thần hoảng hốt nói ra điều mình đang nghĩ: "Đột nhiên có bạn trai, cảm giác không chân thật lắm."

Du Phong Hành nghe vậy liền mỉm cười, từ phía sau ôm lấy bạn trai nhỏ của mình, ánh mắt thâm tình nói: "Anh sẽ để em có cảm giác thật chân thật."

Mới đầu Tô Tinh Thần vẫn không hiểu lời này có ý gì.

Sau khi trở về ký túc xá, học trưởng dùng kế nước ấm nấu ếch được phân nửa thì cậu liền biết!

Cái tên cầm thú này...

Quả nhiên cái gì mà đêm nay không dùng, cái gì mà chỉ cọ cọ không tiến vào đều là lời nói dối đê hèn của nam nhân.

Tô Tinh Thần thừa nhận mình ngốc, thật sự tin tưởng lời Du Phong Hành là chỉ hôn một chút ôm một chút.

Phía sau thành như vậy thì cậu cũng chỉ bất đắc dĩ tiếp nhận.

Sau đó lại tin Du Phong Hành nói chỉ một chốc mà thôi, tuyệt đối không quá nửa tiếng.

Tốt, trí chướng Tô Tiểu Thần vừa mới ra lò, ai gạt cũng tin.

"Anh cũng chỉ muốn làm em có cảm giác chân thật thôi." Du Phong Hành ôm lấy Tô Tinh Thần, trân trọng như bảo bối, đêm nay không biết anh đã hôn Tô Tinh Thần bao nhiêu lần.

"Phi." Tô Tinh Thần nói.

Cực kỳ tàn ác dày vò thiệt nhiều lần làm cậu mệt muốn chết rồi, mí mắt cũng bắt đầu đánh lộn với nhau.

Chính là không thể không thừa nhận, cùng học trưởng ngủ một giấc thật sự rất có cảm giác chân thật, mà cảm giác này rất có thể phải tới mấy ngày sau mới có thể tiêu trừ.

Trước khi ngủ Tô Tinh Thần cảm tạ trời đất nghĩ, ngày mai không có tiết học thật sự tốt quá.

Mà Du tổng thì không thể nào ngủ được, không có khả năng ngủ.

Khoảnh khắc này đáng giá được khắc ghi vĩnh viễn, thích hợp thanh tỉnh tới tận hừng đông.

Mà loại thanh tỉnh này khác với mất ngủ, giờ phút này, tâm tình Du Phong Hành tốt chưa từng có.

Cảm giác vui sướng so với năm xưa gầy dựng sự nghiệp thành công lại càng làm anh quý trọng hơn.

Nghĩ tới đây, Du Phong Hành lại hôn trán Tô Tinh Thần một cái.

Cả gương mặt Tô Tinh Thần đều bị anh hôn.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.

Hai nam nhân một lớn một nhỏ hồ nháo một đêm, tư thế ngủ cực kỳ thân mật.

"Ưm...?" Tô Tinh Thần tỉnh dậy, phát hiện mình không mặc quần áo thì nhất thời biểu tình có chút mờ mịt.

Ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai của học trưởng gần trong gang tấc, trong đầu hiện lên ký ức hôn môi với đối phương.

Tô Tinh Thần đỏ mặt, vội vàng ngồi dậy, nhặt quần áo dưới đất, động tác có chút vụng về buồn cười mặc vào.

"Ui...." Liên lụy tới nơi nào đó, cậu hít một hơi khí lạnh.

Có thể là vì....kích cỡ không phù hợp nhưng lại cứng rắn muốn yêu.

Gương mặt Tô Tinh Thần nóng bừng, kỳ kỳ kèo kèo đi vào phòng tắm.

Tiếp đó cậu phát hiện, vô luận mình làm gì, rửa mặt hay đánh răng, trong lòng vẫn khó tránh hồi tưởng lại những chuyện kia.

Trong lòng trướng căng, thân thể lâng lâng, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, thật sự là cảm giác kỳ quái!

Nếu cứ như thế này thì biểu hiện thật sự giống như kẻ ngu vậy.

Tô Tinh Thần hi vọng mình có thể bình tĩnh một chút.

Lúc này một người cao lớn không chút xấu hổ đứng dựa ở cửa nhìn cậu.

So với cậu đang cố gắng bình tĩnh thì khóe miệng đối phương thật sự đã nhếch lên tận thái dương.

"Sớm a Tô Tiểu Thần." Âm thanh của Du Phong Hành cực kỳ gợi cảm, nháy mắt làm Tô Tinh Thần nhớ tới, đêm qua đối phương đã dùng âm thanh này nói biết bao nhiêu lời thâm tình.

Trái tim nhỏ bé của cậu nảy lên thình thịch, vội vàng dùng khăn mặt lau một cái, vội nói: "Sớm a học trưởng."

"Có phải em đã quên anh là bạn trai em rồi không?" Du Phong Hành đi tới, từ phía sau ôm lấy Tô Tinh Thần: "Buổi sáng thế này không phải nên gọi là chồng à?"

"Khụ khụ khụ..." Tô Tinh Thần giật mình, là cái gì làm học trưởng nghiêm trang biến thành dáng vẻ khó có thể chống đỡ như thế này vậy chứ?

Chồng là cái quỷ gì vậy?

"Đùa em thôi." Du Phong Hành nói, cánh tay săn chắc rời khỏi người Tô Tinh Thần, đi tới xả nước tắm rửa.

Hình ảnh này kỳ thực cũng không khác gì bình thường.

Tô Tinh Thần giật mình, sau đó thu hồi ánh mắt, chăm chú rửa mặt.

Xét thấy thời gian đã không còn sớm, Tô Tinh Thần trực tiếp đi làm bữa trưa.

Được Du Phong Hành căn dặn, cậu làm đặc biệt thanh đạm.

Sau khi cơm nước xong, hai người ở trong phòng nhàn nhã nghỉ ngơi.

"Tô Tiểu Thần, em tắm chưa?" Du Phong Hành áp sát bạn trai có chút lãnh đạm hỏi.

"Chưa, làm sao vậy?" Tô Tinh Thần thu hồi lực chú ý, ngẩng đầu nhìn đối phương.

"Không có gì, nếu tắm thì nhớ bôi thuốc." Du Phong Hành giống như một con chó bự bị vứt bỏ, vấn đề là con chó bự này tối hôm qua vừa gây ra lỗi lầm lớn.

Sau khi bình tĩnh lại liền cảm thấy mình quá súc sinh.

Tô Tinh Thần lạnh đạm với anh cũng bình thường.

"Oh, em biết rồi." Tô Tinh Thần nhỏ giọng nói, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách, dùng sách để che giấu đi biểu tình mất tự nhiên trên mặt.

Vì thế cậu không chú ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của Du Phong Hành.

"Có phải em giận không?" Không khí trong phòng an tĩnh, Du Phong Hành vẫn nhịn không được hỏi.

Tô Tinh Thần thấp giọng nói: "Bình thường ạ."

Tâm Du Phong Hành bị giọng điệu lạnh nhạt của cậu nhéo một cái, ẩn ẩn đau, liền áy náy nói: "Là anh không tốt."

Nhận sai, thế nhưng không hối hận.

Nếu như làm lại lần nữa, Du Phong Hành vẫn sẽ nuốt miếng thịt Tô Tiểu Thần này vào bụng.

Chung quy Tô Tinh Thần cũng là người thẳng thắn, nghe vậy liền nói: "Dù sao cũng làm rồi, không cần xoắn xuýt."

Cậu nghĩ một chút: "Chỉ là trong đầu em vẫn còn nhớ rõ, anh nói nếu em dám yêu đương lúc học đại học thì sẽ đánh gãy chân chó của em."

Nói tới đây, ánh mắt chớp chớp nhìn Du Phong Hành: "Bây giờ còn giữ lời không ạ?"

Du Phong Hành nghẹn, vẻ mặt lúng túng.

Tiếp đó lại nghe Tô Tinh Thần nói: "Anh còn nói độ tuổi này của em tình cảm chỉ là xúc động thời kỳ trưởng thành thôi, anh nói coi thời gian cụ thể sẽ là bao lâu nhỉ? Một tháng? Một học kỳ?"

Tô Tinh Thần sờ sờ cằm: "Cũng không thể nào là một tuần a."

Du tổng nghe mà tái mặt, cái gì mà một tháng rồi một học kỳ chứ, nhóc con này cố ý châm chích trêu đùa anh, anh sao có thể không hiểu.

"Nếu em thật sự tức giận thì cứ đánh vào mặt anh, anh cam đoan sẽ không né tránh." Du tiên sinh nói: "Nhưng em đừng giày vò anh, anh chịu không nổi."

Vừa nói anh vừa nắm lấy hai tay Tô Tinh Thần, mở tay cậu ra đưa tới bên mặt mình.

"Cái tát này đánh ra, mặt anh đau hay tay em đau chính là vấn đề." Tô Tinh Thần rút tay lại: "Em không đánh, em cũng không tức giận, chỉ là trêu anh một chút thôi, có gì mà anh không chịu nổi chứ?"

Một người sáng lập công ty lớn trẻ tuổi, mấy năm nay sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, tố chất tâm lý rất mạnh mẽ.

"Em quản à? Không chịu nổi chính là không chịu nổi." Du Phong Hành nhân cơ hội ôm lấy, hôn hôn người bên cạnh.

Mấy chuyện thân thân thiết thiết này đối với người có tình thật sự là không cự tuyệt được.

Tô Tinh Thần không nhịn được mỉm cười, nghiêng đầu hôn một cái lên gương mặt đẹp trai của học trưởng: "Được rồi, vậy em sẽ nói một câu làm anh vui vẻ a."

Du Phong Hành vểnh tai: "Nói cái gì?"

Tô Tinh Thần ngượng ngùng nói: "Em cũng lén thích anh."

Những lời này nào chỉ làm Du Phong Hành vui vẻ, rõ ràng là muốn hóa thân thành sói, bổ gục tới lôi Tô Tiểu Thần lên giường.

Trên thế giới này sao lại có người đáng yêu như vậy chứ, anh nghĩ.

Nhất định là ông trời thấy anh quá khổ nên cố ý đưa người tới cứu rỗi.

"Ừm, vậy em phải luôn yêu thích anh." Ở phía sau đầu Tô Tinh Thần, Du Phong Hành thu liễm đi tia điên cuồng trong mắt.

[end 68]

[69] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Sẽ Luôn Luôn Luôn Thích Anh

****

Vấn đề này thực không dễ nói.

Cuộc sống này quá dài, nếu như cuối cùng không làm được chẳng phải sẽ thành lời nói dối sao.

Tô Tinh Thần mơ hồ biết được chút chuyện cũ của Du Phong Hành, mặc dù không nhiều, chỉ là thỉnh thoảng nhìn thấy chút đầu mối ở trên mạng mà thôi.

"Đương nhiên rồi." Cậu lại bẹp một cái lên mặt Du Phong Hành: "Em sẽ luôn luôn luôn thích anh, thích anh nhất."

Mặc dù nói những lời thế này, Tô Tinh Thần vẫn không hề xấu hổ.

Bởi vì rõ ràng là thích, việc gì phải giấu chứ.

Hơn nữa... đối phương ôm cậu chặt như vậy, hiển nhiên là rất dễ chịu.

Nếu như lời này có thể làm Du Phong Hành cảm thấy quãng đời còn lại không còn mất mác, vậy thì Tô Tinh Thần cũng cảm thấy mình không mất mác.

Ôm nhau một hồi rồi cũng buông ra.

Dù sao đều là nam nhân, ban ngày ban mặt dính lấy nhau cũng có mức độ.

Tô Tinh Thần tiếp tục dựa vào cánh tay săn chắc của học trưởng tiếp tục đọc sách, gặp phải chỗ không hiểu thì nhỏ giọng hỏi, mỗi lần đều được học trưởng hệ lịch sử ở kế bên uyên bác giải thích.

Du Phong Hành gập một chân trên ghế sô pha, trên đùi đặt laptop, rõ ràng là đang làm việc.

Bùi Văn ở đối diện trò chuyện với anh một chút, đột nhiên nghe anh phun ra một câu: "Bùi Văn, cậu cũng mau tìm đối tượng đi."

Bùi Văn ngơ ngác không kịp phản ứng, người đang nói chuyện là ông chủ trước nay vẫn không xen vào chuyện người khác của anh à?

Thế nhưng dựa vào khứu giác nhạy bén, từ trong lời nói của Du Phong Hành nắm bắt được trọng tâm: "Ông chủ, ngài đang nói chuyện yêu đương sao?"

Để anh đoán chút xem nào: "Là em trai Tinh Thần?"

Này giống như lời nói đùa, kỳ thực Bùi thư ký càng nghiêng về suy đoán Du Phong Hành yêu đương với mỹ nữ hơn.

"Đúng vậy." Thế nhưng ông chủ không cho anh cơ hội cười chúc mừng.

Bùi Văn: "Ngài..... ngài...."

Còn chưa nói ngài làm sao thì đối diện đã gửi cho anh một bao lì xì.

Thấy tiền lì xì Bùi thư ký liền theo phản xạ mở ra, sau đó toàn bộ lời nói đều bị tiền trong bao đập trở lại!

Bùi thư ký: "Chúc mừng ông chủ! Chúc mừng ông chủ! Chúc ngài và em trai Tinh Thần 99999999!"

Du tổng thực thoải mái, cảm thấy số tiền đó không lỗ.

Cười cười, lại phân phó Bùi thư ký phát kẹo cưới cho mọi người trong công ty.

Bởi vì anh thật cao hứng, cũng muốn để mọi người cùng vui vẻ một chút.

Tô Tinh Thần phát hiện, học trưởng cười thật vui vẻ a.

Cả người giống như tỏa ra một tầng sáng nhu hòa, so với lần đầu tiên gặp mặt quả thực khác nhau một trời một vực.

Không cần phải nói, Tô Tinh Thần khẳng định càng thích học trưởng bây giờ hơn.

Cứ như vậy, ngày thứ bảy nhàn nhã chớp mắt đã qua.

Sáng chủ nhật, tình trạng cơ thể của Du Phong Hành cơ bản đã hồi phục như thường.

Sáng sớm thức dậy, cậu bảo Du Phong Hành cùng mình đi siêu thị mua chút đồ rồi trở về.

Chuẩn bị làm bánh táo đường đỏ cùng bánh khoai môn, hơn nữa phân lượng không ít, chỉ nguyên liệu thôi đã tầm mười mấy kí.

"Nhiều như vậy, em muốn mang đi bán à?" Du Phong Hành cảm thấy hai người không thể nào ăn hết nhiều như vậy.

Tô Tinh Thần ngượng ngùng nói rõ ý tưởng: "Ngày đó rời đi như vậy thật ngại quá, em muốn làm chút đồ tặng cho học trưởng học tỷ. Còn anh nữa a...."

Cậu nhìn Du Phong Hành nói: "Tuy anh quả thực không cần thiết phải xã giao, nhưng thường xuyên gặp mặt nhau trong trường, vẫn nên khách khí một chút."

Tuy đêm hôm đó mọi người không nói rõ nhưng đều ẩn ý hỏi cậu, Du Phong Hành ở chung ký túc xá với cậu có phải rất bận rộn hay không.

Tô Tinh Thần muốn làm bánh chia cho mọi người, Du Phong Hành không phản đối, coi như phát bánh kẹo cưới mà thôi, thế nhưng không thể không nhắc nhở bạn trai mình một chút: "Tô Tiểu Thần đồng học, bọn họ hỏi thăm em về anh, không phải chỉ vì muốn kết giao bằng hữu với anh."

"Vậy thì muốn làm gì a?"

Cũng không thể nào là bàn chuyện làm ăn đi?

Mọi người đều làm bên học thuật a, Tô Tinh Thần nghĩ thầm, cũng không phải ai cũng giống như anh, học lịch sử lại chạy đi làm công ty game.

"Đương nhiên là muốn cua anh rồi." Du Phong Hành cười như không cười nói.

"Ha ha." Tô Tinh Thần lắc cười, lười nói với học trưởng.

Trước khi bắt đầu làm bánh, cậu đột nhiên nhanh trí lấy giá điện thoại ra, đặt bên cạnh phòng bếp.

Đã rất lâu rồi không phát sóng trực tiếp, ngày hôm nay liền phát sóng làm bánh vậy.

Du Phong Hành nhìn cậu làm, cũng không ngăn cản, ngược lại cầm lấy tạp dề tự mặc vào, sau đó ở bồn nước giúp cậu xử lý mớ khoai môn.

Tô Tinh Thần thỉnh thoảng ngẩng đầu, thấy anh tay không ra trận thì lập tức nhịn cười nói: "Anh đúng là lành sẹo quên đau, lại muốn ngứa tay à?"

Du Phong Hành sửng sốt, nhìn nụ cười tươi rói của cậu, lại nhìn củ khoai môn trong tay: "Sao vậy, anh làm không đúng à?"

Thứ này chẳng lẽ gọt vỏ như vậy là sai?

"Học trưởng ngốc, khoai môn giống như củ từ vậy, nếu dùng tay không như vậy thì sẽ bị ngứa." Tô Tinh Thần vừa nói vừa mở phát sóng trực tiếp.

Mới đầu một khán giả cũng không có, thế nhưng cậu cũng không để ý, sau khi đặt di động xong liền đi qua cùng hỗ trợ bận rộn.

"Mang bao tay nylon vào, ngốc quá."

"Chuyện này anh không biết cũng thực bình thường."

Du tổng cao hơn bạn trai nhỏ tầm một cái đầu nghiêm trang đứng bên cạnh giải thích.

Tô Tinh Thần: "Gọt hết vỏ rồi dùng cái này bào thành sợi, giống như vầy nè..."

Thao tác rất đơn giản, Du tổng biểu thị cái này mình biết.

"Cái này làm món mặn à?"

Sau đó bánh táo đường đỏ là ngọt, làm hai dạng như vậy thật sự rất chiếu cố khẩu vị của mọi người, rất đúng với tính cách của Tô Tinh Thần.

"Vâng ạ, nam sinh thích ăn bánh khoai sọ, nữ sinh thích ăn bánh táo đường đỏ, thân thể khỏe mạnh, lại có thể dưỡng nhan." Dáng dấp chăm chú giải thích của Tô Tinh Thần thật sự rất ấm áp, khán giả tiến vào xem liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nếu như không phải là gay thì nhất định chính là ông chồng tốt trong lòng nữ giới.

Vừa biết nấu cơm lại biết làm việc nhà, còn săn sóc.

Sau này có con cũng tuyệt đối không phát sinh tình huống chồng không chịu trông con.

Đáng tiếc tuổi còn nhỏ đã gay rồi.

Bạn trai cao lớn anh tuấn còn ở ngay bên cạnh trông chừng, nhóm em gái trong phòng phát sóng đều không hẹn mà cùng rên rỉ: quả nhiên nam nhân tốt đều đi yêu nhau cả rồi.

Tô Tinh Thần đang xử lý táo: "Học trưởng, em mở phát sóng trực tiếp nhưng không quay mặt anh, bởi vì anh quá cao, nếu anh muốn lộ mặt thì có thể khom lưng một chút."

Cậu cảm thấy phòng phát sóng nhỏ của mình hẳn là không có bao nhiêu người đang xem.

Cậu muốn chia sẻ với số người ái mộ không nhiều của mình rằng mình đã tìm được người yêu, cậu cảm thấy rất vui sướng.

"Sao em không nói sớm một chút, hại anh cứ luôn tìm góc độ." Du Phong Hành nói xong thì làm theo lời Tô Tinh Thần, khom lưng nghiêng đầu hướng về phía điện thoại nháy mắt rồi mỉm cười một cái.

Ở cùng khung hình với Tô Tiểu Thần, anh hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

"Em nói coi bọn họ có đoán được quan hệ của chúng ta không?" Du Phong Hành lo lắng hỏi.

Cũng chỉ có Tô Tinh Thần biết, học trưởng lo không phải sợ người ta cho rằng hai bọn họ có mờ ám, học trưởng chỉ lo người ta không nhìn ra bọn họ là một đôi thôi.

Tô Tinh Thần nhớ lại đặc tính của khán giả: "Anh yên tâm, nam diễn viên của hai bộ phim khác nhau còn bị bọn họ mạnh mẽ kéo lại thành đôi ấy."

Chính là Du Phong Hành vẫn cảm thấy không đủ thẳng thắn, liền khom lưng hôn một cái lên mặt Tô Tinh Thần.

Qua vài giây, Tô Tinh Thần cũng ngẩng đầu hôn lại!

Kế tiếp cứ qua qua lại lại không biết hôn bao nhiêu lần, ngay cả miệng cũng hôn.

Về phần bình luận trong phòng phát sóng cùng số người xem, Tô Tinh Thần không xem, tới cuối cùng cũng không xem.

Có lẽ bình luận nhiều đến mức muốn nổ màn hình, có lẽ có rất nhiều người xem, cũng có lẽ căn bản không có người quan tâm hai người bọn họ dính lấy nhau.

Thế nhưng Tô Tinh Thần rất vui vẻ.

Cậu cùng Du Phong Hành cũng làm rồi cùng đi tặng bánh.

Tuy là Du Phong Hành cũng chỉ đi cùng mà thôi, xét về phương diện xã giao căn bản không có tác dụng gì.

Rõ ràng là cao lãnh, còn nói là làm như vậy để tránh có người đào góc nhà Tô Tiểu Thần.

Ha ha.

Tô Tiểu Thần không khỏi nghĩ lại, mình làm thế nào cua được Du tiên sinh nhỉ?

Làm cơm? Giấy ghi chú?

Tô Tinh Thần nghĩ lại, cuối cùng đưa ra một kết luận đầy cảm khái, Du tiên sinh kỳ thật rất dễ truy.

Lúc này nhóm nghiên cứu sinh nhận được bánh táo đường đỏ cùng bánh khoai môn đã sôi sùng sục, bắt đầu bát quái trong nhóm riêng!

Nhóm cô gái có thần kinh nhạy cảm mở đầu vấn đề: sao hôm nay nhận được phần điểm tâm cứ như nhận được bánh kẹo cưới thế nhỉ?

Mẹ ơi, xem màu sắc đi nà, hai miếng bánh khoai môn, hai miếng bánh táo đường đỏ song song ở cùng một chỗ!

Tỉnh lại đi!

Thẳng nam không có khả năng tỉ mỉ như vậy!

Nam sinh thần kinh khá thô đã ăn bánh hơn phân nửa: Cái điz*, bà không nói thì tôi cũng không phát hiện, quả thật là vậy a. [chửi tục]

Hơn nữa, lại còn cùng nhau đi đưa bánh.

Một người đi là đủ rồi, cố tình lại là hai người cùng đi!

Chu Gia là người khôn khéo, nhìn ra được vô số gian tình.

Đám nghiên cứu sinh kêu khóc suy đoán một hồi, sau đó tới phiên Chu Gia biết nội tình bước lên sân khấu.

Chu Gia: Cư nhiên bị mọi người nhìn ra.

Mọi người: Mau! Khai báo! !

Chu Gia: Lần đầu tiên bước vào phòng ký túc xá của bọn họ tôi đã biết rồi, bày bố cực kỳ tinh xảo ấm áp, còn tự mình làm cơm, nếu không phải là vợ chồng son thì tôi vặn đầu ra cho bọn họ làm cầu để đá.

Học trưởng biết tuốt nằm vùng trong đám: Tổng kết một chút, này chính là cp bá đạo cao lãnh niên thượng công x hiền lành nhu thuận nhân thê thụ điển hình, là thể loại đám nữ sinh các cô yêu thích nhất.

*

Một ngày mới.

Chín giờ sáng hôm nay hai người đều có tiết học, trước khi đi ra cửa nhìn nhau mỉm cười, đặc biệt ăn ý giang tay ôm lấy đối phương.

Đêm qua lăn lộn ở cùng một chỗ, Tô Tinh Thần cảm thấy hiện giờ cả người như muốn nhũn ra.

"Hay là xin nghỉ cho em?" Du Phong Hành áp lên trán cậu, thấp giọng khẽ nói, ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý.

Quả thực làm Tô Tinh Thần hoàn toàn quên mất trước kia Du tiên sinh là người thế nào.

Bởi vì.... hai ngày nay, cậu đã triệt để thay đổi hết thảy ấn tượng vốn có về Du Phong Hành.

Có thể nói là ngọt ngào siêu cấp.

"Không cần, không nghiêm trọng như anh tưởng đâu, xin anh đó, tỉnh lại đi được không?" Tô Tinh Thần lãnh tĩnh nói móc.

Du tổng: ....

Du tổng: ? ? ?

Em gia nhập phái ném dao từ khi nào vậy, sao anh không biết?

"Hôn một cái, học tập vui vẻ nha." Tô Tiểu Thần phái ném dao cười híp mắt nói.

"Ừm, học tập vui vẻ."

Du Phong Hành giữ chặt tay Tô Tinh Thần, hôn xong thì buông cậu ra.

Cuối cùng lại hôn một cái.

Du Phong Hành cùng Tô Tinh Thần kề vai xuất môn.

"Học trưởng, tới đầu đường rồi." Tô Tinh Thần khựng một chút, mỉm cười nói với nam nhân bên cạnh.

Du Phong Hành cũng dừng lại, đưa tay xoa đầu bạn trai nhỏ.

Nơi này là lối rẽ của sân trường, Du Phong Hành đi bên trái, Tô Tinh Thần thì đi thẳng, hai phương hướng bất đồng.

Thế nhưng bọn họ đều biết, mặc kệ là đi bao xa, trước khi mặt trời lặn bọn họ sẽ quay trở lại bên cạnh đối phương.

Vành tai tóc mai chạm vào nhau, thân mật tiếp xúc, hô hấp hòa lẫn cùng nghênh đón buổi sớm ngày hôm sau.

[end 69]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien