Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[7.8.9] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[7] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Đáng Sợ Không Phải Quỷ Thần Mà Là Lòng Người

****

Đầu cá cùng đuôi cá còn dư lại đang được hầm trong nồi, mùi thủy sản tỏa ra nồng đậm.

Là chuẩn bị cho nhóm chó con ăn.

Tô Tinh Thần đưa thức ăn cho chủ nhà xong liền vội vàng quay trở lại phòng bếp tắt nồi hầm đầu cá, lọc xương bỏ ra ngoài, phần thịt cá thì để hòa vào trong nước canh, sau đó bắt nồi để vào thao nước lạnh để nguội bớt.

Bởi vì phải cho chó ăn nên cậu nấu lượng cơm khá nhiều.

Tô Tinh Thần bới cho mình một chén cơm, cơm trong nồi vẫn còn không ít, vì thế cậu nhìn nồi cơm mà có chút thất thần, vừa rồi bới cho chủ nhà hai chén cơm lớn, lần này đối phương sẽ không nói là đút thỏ ăn nữa đi?

Một giờ ba mươi phút, người nam ngồi trước máy vi tính vô thức chìm đắm vào công việc giải quyết xong báo cáo cấp dưới gửi tới thì dừng lại uống nước.

"Ùng ục..." Cái bụng rỗng phát ra âm thanh kháng nghị.

Du Phong Hành đen mặt xoa xoa dạ dày đầy dịch chua của mình, có chút mệt mỏi ngả lưng về phía sau, thuận tiện nâng tay xoa xoa mi tâm.

Mặc dù mỗi lần Bùi Văn hỏi anh đều nói mình không sao, thế nhưng tâm tình thật sự có chút tệ hại, thậm chí không muốn gặp người ngoài.

Nói ra thì hai vị thân nhân đã qua đời của anh, một vị chưa từng thấy thì nói gì tới tình cảm, vị còn lại thì cuồng công việc, căn bản không chú ý gì tới vợ con.

Bằng không tuổi thơ của Du Phong Hành cũng không đến mức không nơi cầu trợ như vậy.

Nguyên nhân dẫn tới tâm tình không tốt rất phức tạp, một là Du Phong Hành cảm thấy mình ngày càng giống Du Anh Phàm, có thể chính là bản sao, vì thế anh đã chia tay với Kế Giai Doanh trước khi bi kịch xảy ra.

Mặt khác... chính là hối hận đã đưa Đường Đại Quân vào ngục giam.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Du Phong Hành trở nên lạnh lẽo, anh bật người ngồi thẳng lại, biểu tình tràn đầy sát khí.

Mới đầu anh cho rằng chỉ cần đưa Đường Đại Quân vào ngục là mình sẽ được giải thoát.

Thế nhưng mỗi lần nghĩ tới Đường Đại Quân vẫn còn sống liền nuốt không trôi cơn hận vì bị hành hạ mười mấy năm.

Cảm xúc đó dày vò làm tâm tình anh trở nên cực kỳ kém cỏi, lệ khí nồng đậm, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Cộng thêm ăn không ngon ngủ không ngon, tâm tình lại càng tệ hại hơn.

"Fuck...." Du Phong Hành biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho cơ thể.

Anh nhắm mắt đứng dậy, cầm chìa khóa xe chuẩn bị ra ngoài kiếm ăn.

Lơ đãng nhìn qua bức bình phong chạm trổ hoa văn thì phát hiện hộp thức ăn thần bí kia đã xuất hiện.

Du Phong Hành ngẩn ngơ, lập tức đi tới mở hộp ra.

Một mùi hương thơm lừng xộc vào mũi hấp dẫn dạ dày đang phản đối của anh hung hăng co rút một cái.

Du Phong Hành cũng không quản nhiều như vậy nữa, trực tiếp cầm muỗng lên múc một muỗng canh cá cùng thịt cá, ăn một ngụm để hóa giải cảm giác khó chịu trong dạ dày.

Miếng thứ nhất không nếm ra mùi vị gì, chỉ biết mặn nhạt thích hợp, thịt không nấu quá nhừ.

Ăn miếng thứ hai, cảm giác khó chịu trong dạ dày đã hóa giải không ít, Du Phong Hành liền ăn chậm lại.

Lúc này mới cảm nhận được mùi vị của món canh cá này cực kỳ tự nhiên ngon miệng, tuyệt đối không phải thức ăn do đầu bếp ở tiệm cơm làm ra, anh dám khẳng định như vậy.

Mọi người đều biết, một khi bụng đói nhìn thấy thức ăn thì đầu óc sẽ trống rỗng, chỉ biết không ngừng lùa cơm vào miệng.

Đến khi ăn no bốn năm phần, Du Phong Hành mới chậm rãi thả chậm động tác, bắt đầu ăn chậm nuốt kỹ, cẩn thận thưởng thức.

Trước đó anh không để ý tới mấy lá rau xà lách xanh biếc lóng lánh ở bên cạnh, lúc này dùng đũa gắp một lá bỏ vào miệng, nhai nhai vài cái liền nếm ra mùi vị khác biệt....tựa hồ có chút không giống loại xà lách trước kia anh từng ăn.

Dù sao thì... nó càng hợp khẩu vị hơn.

Du Phong Hành thỏa mãn ăn hết sạch, sau đó dựa vào ghế ợ một cái.

Bên này Tô Tinh Thần cũng đã ăn cơm xong, hiện giờ tay trái cầm nồi tay phải cầm chậu inox vui vẻ xuống lầu cho nhóm chó con ăn.

Hai con chó con một vàng một trắng lăng xăng chạy giỡn trong sân, tựa hồ rất nhanh đã thích ứng với hoàn cảnh xa lạ này.

Lúc Tô Tinh Thần đi tới thì thấy hai đứa đang vui vẻ rượt đuổi nhau trên khoảng đất trống.

"Này này! Ăn cơm!" Tô Tinh Thần gõ chậu inox, sau đó ngồi xổm xuống chia cơm trộn canh cá vào hai chậu.

Cái chậu này chính là chậu cơm của chúng, mỗi con một chậu, công bình công chính.

Còn có chậu uống nước, Tô Tinh Thần nhìn quanh một chút, sau đó tới cạnh giếng lấy cái chậu rửa mặt nhỏ làm chậu uống nước cho chúng.

Chậu cơm cùng chậu nước đặt ở chỗ râm mát sát tường, cũng gần chuồng của chúng.

Làm xong hết thảy, Tô Tinh Thần quay đầu lại thì thấy hai con chó con ngoắc ngoắc đuôi muốn mà không dám tới gần mình.

"Tụi mày ăn đi." Tô Tinh Thần phì cười, xoay người trở về lầu hai.

Thấy cậu rời đi, hai con chó con nhìn nhau một chút rồi vui vẻ chạy tới chỗ chậu inox, lang thôn hổ yết ăn phần cơm trong chậu của mình.

Thanh niên lúc này vẫn chưa đi, cậu núp trong góc dùng di động quay video hai con chó nhỏ.

Sau khi biên tập kỹ lưỡng, Tô Tinh Thần kết hợp video và lời bình đăng lên kênh của mình.

Nền tảng cậu đăng ký chủ yếu post mảng kinh doanh cùng livestream, là nền tảng đang hot nhất trong quốc nội hiện giờ.

Nghe nói số lượng người xem đã vượt quá dân số quốc gia, thực sự kinh người.

Trong nền tảng có lượng người xem lớn như vậy, vô số người bình thường thành danh chỉ trong một đêm, có trăm nghìn người ái mộ; song song đó là tài phú, tài nguyên, có thể nói là danh lợi song thu.

Thế nhưng Tô Tinh Thần phát video không phải vì lợi ích, cậu chỉ muốn truyền đạt một chút về đời sống sinh hoạt; muốn trao đổi với bạn bè trên bạn về tình hình sức khỏe gần nhất mà thôi.

Mở video đã đăng vào buổi sáng mấy hôm trước, không ngoài dự liệu, người xem chỉ lác đác không bao nhiêu, bất quá cũng nhận được hai lời bình ủng hộ.

Tô Tinh Thần dùng icon mặt cười nói cám ơn.

Trước kia cậu post video nấu ăn nên tích lũy được mấy trăm người ái mộ, khi đó cậu không cảm thấy số lượng người ái mộ ít là vấn đề, thế nhưng hôm nay đột nhiên có chút tiếc nuối vì trước kia không cố gắng biểu hiện.

Tô Tinh Thần muốn bán áo tơi giúp chú Ngưu, thế nhưng không có người ái mộ thì bán thế nào đây?

"Aiz...." Thanh niên thở dài, ngồi trên bậc thang bắt đầu khổ sở suy nghĩ, rốt cuộc nên làm video gì mới hút được người ái mộ chứ?

Trên nền tảng có không ít chủ kênh dựa vào mặt hút fan, nói ra thì mặt của Tô Tinh Thần cũng không tệ, thế nhưng cậu không hóa trang cũng không làm dáng, không biết làm hài, lại càng không biết nói chuyện nũng nịu hay dùng ánh mắt quyến rũ này nọ...

Đó không phải phong cách của cậu.

Cậu rất bảo thủ.

Tô Tinh Thần tạm thời không nghĩ ra kế hoạch nào hay ho, vì thế liền không nghĩ nữa, quay trở lại tầng hai, cầm một quyển sách nằm trên ghê sô pha đọc, đọc một hồi liền ngủ.

Tầm ba giờ chiều, Tô Tinh Thần thức dậy rửa mặt rồi vội vàng xuống lầu, lấy công cụ bắt cá vừa mua ban sáng, muốn tới bờ sông thử vận may một chút.

Cậu vừa mở cửa thì hai con chó con đã nhanh như chớp phóng ra, đứng ở cạnh cửa hướng cậu ngoắc ngoắc đuôi.

Thoạt nhìn tràn đầy sức sống, Tô Tinh Thần thầm nghĩ, thực không hổ là đời sau của chó săn.

Biết rõ chúng không hiểu nhưng cậu vẫn cười nói: "Được rồi, cho phép tụi mày đi theo tao, thế nhưng không được chạy loạn đâu đấy."

"Uông uông." Nhóm chó con sủa hai tiếng.

"Đi bên này." Tô Tinh Thần cầm cần câu, vợt cùng một thùng nước đi về phía đám cỏ dại cao gần nửa người bên bờ sông, vừa đi vừa dùng liềm gạt cỏ, tạo thành một con đường mòn.

Hai con chó nhỏ thè lưỡi chạy theo phía sau, chốc thì ngửi nơi này chốc lại ngửi nơi khác, còn nâng chân sau tiểu tiện đánh dấu lãnh thổ.

Tô Tinh Thần đi dọc theo bờ sông mọc đầy cây trúc, chọn một nơi thích hợp thả câu cắm cần câu xuống đất, sau đó dùng liềm cào đất bắt giun làm mồi câu.

"Grừ... grừ..." Hai con chó con đứng bên mé nước gầm gừ kêu hấp dẫn sự chú ý của Tô Tinh Thần.

"Cái gì vậy?" Cậu chuẩn bị mồi ném xuống nuốc xong liền đi qua xem thử.

Nhìn một cái liền vội vàng xoay người cầm vợt vớt một cái, vớt con cua to tầm nửa lòng bàn tay lên.

Vỏ màu xanh có lông mao, là cua nước ngọt chính tông a.

Tô Tinh Thần mỉm cười, nơi này cư nhiên có cua, hơn nữa kích thước còn không nhỏ.

Tiếp đó Tô Tinh Thần liền đi dọc theo bờ sông bắt cua.

Ước chừng bắt được bảy tám con thì quay trở lại trông cần câu.

Cậu câu được một con cá trắm cỏ nặng hơn một cân, một con cá tuyết nặng không tới một cân, thấy sắc trời cũng không còn sớm liền thu dọn cần câu quay về nhà.

Hai con chó nhỏ một tấc cũng không rời quấn quít theo sát bên chân Tô Tinh Thần, đôi mắt đen láy lộ rõ trung thành.

Tô Tinh Thần cảm khái, cậu chẳng qua chỉ cho chúng ăn một bữa cơm mà thôi, cư nhiên đổi được lòng trung thành như vậy.

Sau khi mặt trời lặn, trên núi chỉ còn lại chút ánh sáng lờ mờ.

Thanh niên đi bên bờ sông nhìn bầu trời cùng đàn chim ở xa xa, trong lòng dâng lên niềm thương nhớ thân nhân.

"Ba, con sống tốt lắm." Thanh niên lẩm bẩm.

Sau khi về tới nhà, Tô Tinh Thần thả cá vào chậu nước bên cạnh giếng, hi vọng chúng có thể sống đến ngày mai.

Còn bảy tám con cua kia thì dùng bàn chải cọ rửa sạch sẽ, chuẩn bị làm thức ăn khuya hôm nay.

Trước khi gặp phải chuyện li kỳ này, Du Phong Hành tuyệt đối là người kiên định tin tưởng thuyết vô thần, chưa bao giờ tin tưởng thần quỷ.

Thế nhưng gần nhất liên tục ăn vài bữa cơm không rõ lai lịch, anh liền bắt đầu phiền não suy nghĩ, rốt cuộc làm sao mới tìm được chân tướng.

Manh mối duy nhất chính là bộ đồ ăn đột nhiên xuất hiện kia.

Lúc rửa chén, Du Phong Hành đảo đáy hộp thức ăn lại, thấy dưới đáy có đề là nhãn hiệu XX.

Anh lên mạng tra thử, công ty này cách S thị xa cả mười vạn tám ngàn dặm.

"Bùi Văn, cậu giúp tôi tra thử hộp thức ăn trong hình xem cửa hàng nào ở phụ cận có bán." Du Phong Hành gửi hình cho Bùi Văn, ngắn gọn bảo đối phương tra xét thử.

Đến buổi tối, Bùi Văn gọi tới: "Ông chủ, cửa hàng cùng siêu thị có bán hộp đựng thức ăn ở gần đây đều không có bán loại anh muốn, anh lấy cái này ở đâu ra vậy?"

Du Phong Hành cảm thấy kỳ quái, bất quá vẫn dứt khoát nói: "Không có thì thôi, không cần tìm nữa."

Bùi Văn mờ mịt, phát hiện Boss nhà bọn họ ngày càng có triệu chứng bệnh xà tinh.

Cho dù tìm được thì sao, một công ty sản xuất ra vô vàn hộp thức ăn, cho dù tìm được cũng vô ích.

Chỉ là phụ cận S thị không hề bán loại hộp đựng này làm chuyện này lại càng kỳ hoặc hơn.

"Chả lẽ thật sự có quỷ?" Du Phong Hành đỉnh hai quầng mắt đen xì xì, miệng nói ra từ cấm kỵ nhưng biểu tình hoàn toàn không có chút sợ hãi nào, ngược lại còn có chút lười biếng.

Đảo mắt lại đến giờ cơm.

Hộp đựng thức ăn kia lúc trời tối đen liền dùng phương thức quỷ dị lần thứ N xuất hiện trên bàn cơm.

Nếu là người nhát gan thì đừng nói ăn thức ăn, chỉ gặp chuyện này thôi đã sợ tới bể mật rồi.

Thế nhưng Du Phong Hành không phải người bình thường, anh ung dung thong thả mở hộp thức ăn, không chút cố kỵ bắt đầu thưởng thức.

Đầu tiên là máy báo động đặt ở cửa cùng cửa sổ không vang lên chứng minh người làm ra chuyện này không phải người, thứ hai, Du Phong Hành anh trước nay vẫn luôn quang minh lỗi lạc, chưa từng làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm cũng không sợ quỷ gõ cửa.

So với quỷ thần, lòng người lại càng đáng sợ hơn.

Chỉ cần loại trừ khả năng là người làm ra, Du Phong Hành cảm thấy không có gì đáng sợ cả.

Nếu nói đời này Du Phong Hành sợ cái gì nhất thì đại khái chính là đứa bé trai chồng chất vết thương ở trong lòng anh, mỗi đêm trong giấc mộng nó vẫn luôn dùng ánh mắt thống khổ nhìn anh, chất vấn anh vì sao không giết chết Đường Đại Quân để nó được giải thoát.

.o.

[8] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Du Phong Hành Dựa Vào Mặt Hấp Dẫn Người Chơi Không Phải Thổi Phồng

****

Bởi vì thế mà mấy đêm gần nhất Du Phong Hành đã không thể ngủ ngon, cặp mắt lộ rõ vài lằn tơ máu làm anh trông khá tiều tụy, cũng có chút chán chường.

Vì dưỡng tinh thần để ngày mai đi làm, buổi tối chín giờ Du Phong Hành rời khỏi phòng sách, ngồi ở phòng khách pha cho mình một cốc trà an thần, từ từ thưởng thức.

Bất quá trong lòng vẫn nhớ chuyện Thiên Vực Online cần tiến hành khảo sát nên cầm một phần danh sách cùng tư liệu ở trong tay, cẩn thận đọc.

Vì thế thực ra là chọn lựa theo danh sách người chơi nổi tiếng cùng chủ đề khảo sát để lựa chọn, không phải lựa chọn ngẫu nhiên như mọi người tưởng.

Du Phong Hành vừa uống trà vừa dùng bút điểm dấu, rất nhanh đã chọn ra danh sách một trăm người may mắn.

"Mùi gì vậy?"

Du Phong Hành đột nhiên ngẩng đầu ngửi một cái, phát hiện trong không khí có mùi thơm tươi mới, không giống mùi cá cũng không giống mùi thịt, đặc biệt mê người.

Đã có trải nghiệm vài lần, Du Phong Hành nhanh chóng đoán được một khả năng, chẳng lẽ 'người' thần bí kia lại đưa thức ăn cho anh?

Du Phong Hành lập tức buông sấp tư liệu trong tay xuống, đứng dậy đi tới phòng ăn nhìn một cái, quả nhiên là một phần ăn khuya làm người ta bất ngờ.

Chờ đã...

Cái loại ngày uy bốn bữa này hình như làm người ta có cảm giác ngường ngượng đi?

Thế nhưng loại lão súc sinh da mặt dày như Du Phong Hành thì không giữ được tâm tình này quá lâu.

Anh không nói hai lời mở hộp thức ăn: "..." Đầu tiên là mùi hương tươi mới pha lẫn hành và gừng, chính là mùi vị anh ngửi thấy lúc còn ở phòng khách.

"Cháo cua?" Du Phong Hành nhướng mày, nhìn chân cua cùng phân nửa phần xác lộ ra, cua đã được cọ rửa sạch sẽ, tô điểm trong phần cháo trắng trắng mềm mại, chỉ nhìn thôi đã làm ngón tay người ta đại động.

Tô Tinh Thần cũng không xác định được chủ nhà có thích ăn hành và gừng hay không, thế nhưng cậu thì không thể không bỏ gừng và hành.

Bởi vì cua có tính hàn, nếu không thêm hành và gừng sẽ rất dễ bị đau dạ dày.

Thứ hai là gừng và hành có tác dụng làm ấm dạ dày, ăn xong chén cháo nóng này, buổi tối sẽ ngủ rất an ổn.

"Danh sách khảo sát Thiên Vực Online..." Tô Tinh Thần bưng chén cháo cua của mình đứng bên cạnh bàn phòng khách, vô tình nhìn thấy sấp tư liệu Du Phong Hành đặt trên bàn.

Trò chơi này, Tô Tinh Thần cảm thấy có chút quen mắt.

Gần nhất trên mạng có một trò chơi được tuyên truyền rất hot, hình như là trò này.

Tô Tinh Thấn bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra chủ nhà là tinh anh IT khai phá game, khó trách áp lực lớn như vậy, ăn không ngon ngủ không ngon, dáng vẻ không quá vui vẻ...

Thực đáng thương, Tô Tinh Thần thầm nghĩ.

Chén cháo cua gừng hành nóng hôi hổi được nuốt xuống bụng, dạ dày thường xuyên không thoải mái của Du tổng lập tức có cảm giác ấm nóng, thậm chí còn sinh ra cơn buồn ngủ.

Đối với một người vốn không ngủ ngon như anh thì điều này vừa kinh lại vừa vui, anh vội vàng ném bay chén đũa không quản, trực tiếp rửa tay leo lên giường ngủ.

Không tới mười phút sau, Du Phong Hành đã chìm vào giấc ngủ say.

Lúc này Tô Tinh Thần đã ăn cháo xong, đi vào bếp nhìn thấy chén đũa bừa bộn trong bồn mà không khỏi cảm thấy đối phương thực không dễ dàng, một người nam nhân suốt ngày rầu rĩ về công việc, cố gắng kiếm tiền, bên người ngay cả một người hỗ trợ thu dọn chén đũa cũng không có.

Lúc này Tô Tinh Thần nhịn không được suy đoán, đối phương có phải cũng giống như cậu, cũng cô đơn một mình hay không?

"..." Xúc cảnh sinh tình, thanh niên nhu hòa rửa sạch sẽ chén đũa của mình cùng đối phương.

Sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Gặp nhau chính là duyên, sau này chỉ cần tôi còn ở nơi này, tôi sẽ không để anh đói bụng đâu."

Đồng thời còn nghĩ, ngày mai có thể thêm một phần trái cây cho đối phương, ăn như vậy tương đối tốt cho sức khỏe.

Dù sao thì nuôi thêm một người cũng không tốn bao nhiêu tiền đi?

Nghĩ vậy, Tô Tinh Thần dùng khăn lông lau sạch bọt nước trên tay rồi đi ra phòng khách đọc sách.

Vô thức, nhiệt độ ban đêm dần dần lạnh hơn.

Tô Tinh Thần đặt sách xuống, từ trong hành lý của mình tìm ra một chiếc áo khoác vải bông rồi vội vàng chạy xuống lầu xem hai con chó con.

Nhiệt độ trong núi cũng không kém nhiệt độ trong phòng chủ nhà nhiều lắm.

Hai con chó con nghe thấy tiếng bước chân của Tô Tinh Thần lập tức từ chân tường bò dậy, ử ử lởn vởn quanh chân Tô Tinh Thần.

"Bọn mày lạnh không?" Tô Tinh Thần ngồi xổm xuống chơi đùa với chúng một chốc, sau đó trải áo khoác trong một góc cản gió, làm ổ cho chúng.

Hai con chó con tựa hồ biết đó là ổ của mình, chúng lắc lắc cái đuôi nhỏ nằm vào, thuận tiện ngẩng đầu liếm liếm ngón tay Tô Tinh Thần.

Tô Tinh Thần xoa xoa đầu chúng, sau đó cảnh cáo chúng đừng rời khỏi sân.

Sau khi quay trở lại lầu hai, vừa mới rửa tay xong thì nghe thấy âm thanh kỳ quái truyền ra từ phòng ngủ của chủ nhà.

Hình như là tiếng nói mớ.

"..." Tô Tinh Thần đi tới phòng ngủ của chủ nhà xem thử một chút thì phát hiện không phải nói mớ, là chủ nhà gặp ác mộng.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, vội vàng đi nhanh vào phòng, dùng lòng bàn tay ấm áp của mình áp lên trán chủ nhà, sau đó kinh ngạc phát hiện tay mình sờ trúng giọt nước.

Nhìn kỹ lại thì không chỉ túa mồ hôi lạnh, chủ nhà còn đang mê sảng, run rẩy, thoạt nhìn đặc biệt khó chịu.

Tô Tinh Thần thực lo lắng nhưng không biết phải làm sao mới tốt.

Suy nghĩ một chút rồi cậu đi nhanh vào phòng tắm lấy khăn lông thấm nước nóng đặt lên mắt cùng trán chủ nhà.

Như vậy phỏng chừng sẽ thoải mái hơn đi, Tô Tinh Thần nghĩ.

"Không có việc gì đâu..." Nhìn người nằm trên giường khó chịu như vậy, Tô Tinh Thần nắm tay đối phương, còn áp sát bên tai thử dùng phương pháp ngốc nghếch này giải quyết vấn đề: "Đừng sợ đừng sợ, chỉ là một cơn ác mộng thôi, đều là giả, không phải thật."

Tô Tinh Thần không rõ như vậy có hữu dụng hay không, cậu chỉ ôm hi vọng thử nghiệm lặp đi lặp lại vài lần.

Sau đó cậu phát hiện chủ nhà dùng sức nắm lấy tay mình, Tô Tinh Thần có chút đau đớn.

Cũng may sau khi dùng sức một trận thì người gặp ác mộng tựa hồ tìm được chỗ tị nạn, không còn thống khổ mê sảng nữa, hô hấp cũng dần dần ổn định.

Thật sự tốt quá.

Tô Tinh Thần thở phào một hơi, cứ như người vừa gặp ác mộng là cậu vậy, sống lưng cũng toát một tầng mồ hôi lạnh.

Bất quá chủ nhà vẫn còn nắm chặt tay cậu, làm cậu có chút khó xử.

"..." Giữa gỡ từ từ cùng trực tiếp đánh thức đối phương, Tô Tinh Thần khẳng định lựa chọn từ từ gỡ...

Quá trình này có chút dài đằng đẵng, bởi vì đối phương nắm quá chặt.

... giống như nắm lấy cọng rơm cứu mạng vậy.

Tô Tinh Thần lần thứ N cảm thấy bộ dáng của chủ nhà có chút đáng thương.

Vì thế cậu đứng bồi hồi ở mép giường một hồi mới cầm khăn lông đã nguội lạnh lặng lẽ rời đi: "Ngủ ngon."

Một đêm ngon giấc.

Du Phong Hành tỉnh lại trong căn phòng ngủ yên tĩnh, nhìn ánh sáng mặt trời nhàn nhạt từ khe hở rèm cửa chiếu rọi vào phòng...

Ánh sáng mặt trời?

Chẳng lẽ không phải là nửa đêm bị đánh thức vì ác mộng?

Du Phong Hành: "? ? ?"

Đầu óc mơ hồ nháy mắt thanh tỉnh, sau đó anh kinh ngạc ngồi dậy, cầm di động ở đầu giường xác nhận thời gian một chút, là tám giờ rưỡi sáng...

Nói cách khác một kẻ ngủ không ngon lâu năm như anh đã ngủ từ mười giờ tối qua đến tận tám giờ sáng hôm nay?

Điên rồi sao? Đây là ý niệm duy nhất của Du Phong Hành.

Thế nhưng ánh mặt trời đã nói cho anh biết, là thật.

Thân thể vì ngủ đủ giấc mà truyền ra sức sống cũng nói cho anh biết, là thật.

Cả ngày hôm qua ăn ngon ngủ tốt, sáng sớm hôm nay Du Phong Hành được thể nghiệm cảm giác thoải mái đã lâu không có.

Anh hít sâu vài hơi, vén chăn từ trên giường bước xuống, tận lực xác nhận một chút, rất tốt, không có cảm giác choáng đầu hoa mắt, chỉ có cảm giác tinh thần sung mãn.

Du Phong Hành kìm không được nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười vui sướng.

Đột nhiên nghĩ tới gì đó, nam nhân lập tức đi tới phòng bếp nhìn một cái, phát hiện chén dĩa mình để bừa vào bồn rửa đã không cánh mà bay.

Mà trên bàn ăn hình bầu dục bằng gỗ đào đặt sẵn một hộp cơm chờ người hưởng dụng.

"Sớm vậy sao?" Anh nhíu mày, cũng không nóng nảy mở ra mà ung dung thong thả rửa mặt thay áo, ăn mặc chỉnh tề.

Cuối cùng mới mở hộp đựng thức ăn ra.

Trước mắt là một hàng trứng cuộn có hình dáng cùng màu vàng kim rất đẹp.

Du Phong Hành gắp một cái lên cắn thử, nhất thời nếm ra cà rốt, chân giò cùng hành tây cắt sợi, khẩu vị phối hợp rất tốt, so với các loại trứng cuộn anh từng ăn thì thanh đạm ngon miệng hơn, hoàn toàn không có cảm giác ngán.

Bên cạnh còn có một chén cháo trắng.

Du Phong Hành nghĩ là cháo trắng, thế nhưng múc một muỗng ăn thử thì phát hiện không phải.

Dĩ nhiên, đây là món cháo cá tuyết mà Tô Tinh Thần làm, bên trong có thịt cá tuyết, gừng cắt sợi cùng nhụy hoa huệ tây.

Cháo đặc tan trong miệng kết hợp với vị tươi ngon của cá tuyết làm người không thích ăn sáng như Du Phong Hành cũng nhịn không được nghiêm túc ăn hết rồi mới ra cửa.

Trụ sở chính của công ty game Phong Hành tọa lạc ở trung tâm phồn hoa của thành phố, một tòa cao ốc chọc trời hai mươi ba tầng chiếm cứ diện tích hơn một ngàn bảy trăm mét vuông ở S thị tấc đất tấc vàng này có thể xưng là một công ty có quy mô không nhỏ.

Ban đầu thuê nơi này, Du Phong Hành còn từng bị bạn bè trêu ghẹo, đừng để có ngày thua lỗ ngay cả tiền thuê mặt bằng cũng không trả nổi.

Kết quả một người trẻ tuổi vừa mới tốt nghiệp chỉ gần hai mươi hai tuổi tay trắng gầy dựng sự nghiệp, phát triển trò chơi đầu tiên mình nghiên cứu tới phong sinh thủy khởi, thực sự làm đám lão làng trong ngành trợn mắt há hốc.

Chỗ ở của Du Phong Hành cách công ty cũng không xa, lái xe chỉ mất tầm mười phút.

Lão tổng đột nhiên quay lại làm nhóm nhân viên Phong Hành kinh hỉ, hoặc nên nói là kinh sợ thì thích hợp hơn.

Bây giờ là mười giờ sáng, bộ thị trường đang họp.

Một nhân viên không chuyên tâm trong cuộc họp vô tình nhìn ra cửa một cái liền bị Du tổng đứng đó mỉm cười dọa tới tê cả da đầu, lập tức xoay người giống như thấy quỷ mà chia sẻ với đồng bạn kế bên: "Mẹ ơi, bọn ông nhìn ra cửa kìa! Du tổng đang nghe a, lại còn mỉm cười nữa chứ...

Nhân viên kế bên cũng tê da đầu, run run nói: "Cười? Ông không nhìn nhầm chứ?"

Trong công ty có lưu truyền một câu thế này... không sợ Du tổng nhíu mày, chỉ sợ Du tổng mỉm cười.

Có thể thấy dâm uy của Du Phong Hành ở công ty gắt cỡ nào.

Cũng không vì anh trẻ tuổi mà không phục chúng, phải biết trong công ty có không ít nhân viên độ bốn mươi, cũng có không ít người đảm nhiệm chức vị trình tự viên cùng kế hoạch, thế nhưng hết thảy đều phục sát đất vị tổng tài hai mươi bảy tuổi này.

Giám đốc bộ thị trường đang nói chuyện ngừng lại: "Du tổng?"

Du Phong hành giơ túi tài liệu ra hiệu cho ông tiếp tục, sau đó tiêu sái trở về văn phòng của mình, ném tài liệu cho Bùi Văn vừa vào sau: "Bảo người phát số đi."

"Oh." Bùi Văn kinh ngạc nhìn boss, cảm thụ đặc biệt rõ ràng nói: "Ông chủ, anh mới ăn hồi xuân hoàn à?"

Du Phong Hành ngồi trên ghế xoay một vòng hỏi: "Có ý gì?"

Này còn cần phải hỏi sao?

Bùi Văn cười nói: "Anh tự nhìn mình trong gương đi." Ngày hôm qua còn tiều tụy như dân tị nạn, hôm nay đã nét mặt tỏa sáng tinh thần sung mãn.

Ngay cả thẳng nam sắt thép như Bùi Văn cũng cảm thấy trên mạng nói rằng Du Phong Hành dựa vào mặt hấp dẫn người chơi cũng không phải thổi phồng, ông chủ nhà bọn họ thực sự rất tuấn tú.

.8.

[9] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – Không Giống Anh Trai Nông Dân Bận Bịu Làm Ruộng

****

Bên này, cuộc sống nhà nông của Tô Tinh Thần vẫn còn tiếp tục.

Trải qua một đêm suy nghĩ, buổi sáng cậu dẫn đám chó con tới rừng trúc chặt một cây trúc mang về làm một cái giá ba chân đơn giản.

Làm giá xong, cậu đặt di động lên giá, mở ứng dụng thu hình trực tiếp.

ID: Đưa Tay Hái Sao Trời

Tên kênh livestream: Anh trai nông thôn bận làm ruộng

Bạn mạng vô tình tiến vào kênh này liền thấy bối cảnh thanh sơn lục thủy, phía trước có một bãi cỏ, có một cậu trai đội nón rơm mặc áo hoa ngắn tay quần ống rộng đang quơ cái cuốc, hì hục hì hục cuốc đất, bên cạnh còn có hai con chó vườn.

Mộng Chủ Tuyết Phong: Không phải chứ? Này là đang làm việc à?

Tôi Tên Là Bản Tiểu Đắng: Giả thôi, nhìn tay chân bé xíu trắng nõn kia thì biết rồi, anh trai nhà nông làm gì có nước da này chứ? Trắng nõn nà luôn, không biết còn tưởng là con gái ấy.

Xi Vưu cưỡi gấu mèo: Muốn giả làm anh trai nhà nông để nổi tiếng à? Mặt mũi thế nào?

Lhl đã lâu không gặp jy: Thật là thế đạo đổi thay, bây giờ vì muốn nổi tiếng mà cái gì cũng nghĩ ra được!

Tiểu Vương Dương 2012: Buồn cười thật ấy, sao mấy người biết người ta giả? Các người có thiên nhãn à?

Tôi Là Anh Trai Thâm Quyến: Có gì hay mà ồn ào, anh đây là dân quê chính gốc này, cứ xem tiếp thì biết thật hay giả thôi. Nếu là người thành phố thì làm không được vài phút đâu, không tin cứ xem tiếp.

Augustma: Chụp một quả bong bóng, vậy tôi yên lặng xem xem cậu ta có thể làm được bao lâu.

Lưu Vân Xuy Hào: Yên lặng xem +1

Cháu Trai Muốn Gạt Tôi Kêu Ba Ba: [móc mũi] ông đây cũng yên lặng xem mười phút, hắc hắc, nói thật, vì nổi tiếng mà đi thể nghiệm làm nông thì vẫn tốt hơn khối người chỉ biết xoay xoay cái mông, mấy người nói coi phải không?

Mạch Tá Sjie: Thiệt là chịu không nổi đám người mấy người, nhìn người ta xới đất mà cũng có thể say sưa như vậy, mấy người có phải rảnh quá rồi không?

Hóa ra con số xem livestream vô thức đã tăng lên hơn trăm người.

Người xem tùy tiện tiến vào, nhìn thấy hơn trăm người đang vừa xem streamer xới đất vừa gửi tin nhắn tán dóc, thực sự muốn quỳ bái đám nhân sĩ nhàm chán này.

Là trong nhà có mỏ vàng không cần đi làm không cần đi học à? Có thời gian rỗi rảnh như vậy còn không bằng đi dọn hai khối gạch.

Mà lúc này, Tô Tinh Thần cuốc đất hơn nửa tiếng thì ngẩng cái đầu túa đầy mồ hôi lên, miệng khô lưỡi khô.

Chỉ thấy cậu xách cuốc đi tới ngồi cạnh giá ba chân, cầm bình nước phỏng theo dạng quân đội nốc vài ngụm, sau đó cởi nón lá ra quạt gió, đồng thời nói với máy thu hình: "Sau này tôi sẽ làm hàng rào tre rào lại nơi này, làm vườn rau, trồng những loại rau cải mà tôi thích ăn."

Nói xong, cậu lại xoay điện thoại: "Nhìn nè, bên đó là nhà tôi, mười dặm xung quanh không có ai cả, hướng này trở đi chính là núi non trùng điệp, có cơ hội sẽ livestream cho mọi người xem cảnh tôi vào núi."

Lúc ống kính một lần nữa quay trở lại mặt Tô Tinh Thần, nhóm người xem lập tức bùng nổ, cho dù Tô Tinh Thần đang đổ mồ hôi đầy đầu nhưng tuyệt đối không thể nào là anh trai nông thôn.

Bởi vì mặt mũi Tô Tinh Thần quá tuấn tú thanh thuần, ngũ quan cũng có thể xem là xuất chúng, hơn nữa da thịt trắng nõn, ánh mắt trong veo làm người ta có cảm giác điềm tĩnh u nhã, tóm lại là cả người từ trên xuống dưới không có nửa điểm quan hệ với nông thôn.

Mạch Tá Sjie: Thấy rồi, người này rõ ràng là muốn đỏ, giám định xong.

Tôi Là Anh Trai Thâm Quyến: Người anh em, cậu lớn như vậy ai tin tưởng cậu là người nhà nông chứ? Nông dân tụi tôi không giống cậu a!

Xi Vưu Cưỡi Gấu Mèo: Tôi đã nói tên này muốn nổi rồi mà, các người còn giải thích giúp hắn, chặc chặc, đúng là lãng phí thời gian của ông đây mà.

Sau đó vị Xi Vưu này liền cưỡi gấu mèo lui room.

Tiếp theo cũng lục tục lui thêm hai ba chục người.

Tô Tinh Thần cũng không gấp, dùng khăn lông lau mồ hôi, ôn hòa nói: "Có nhà ai ba đời không có người làm nông chứ? Ngôi nhà này là ông nội tôi để lại, ông ấy là nông dân thực thụ, sau đó đi biển buôn bán ở Bắc Kinh sinh ra ba tôi, ba tôi khi bé cũng từng sống ở nhà cũ nhiều năm, bất quá tôi thì đây là lần đầu tiên trở lại, sau này sẽ thường xuyên ở nơi này."

Tôi Là Anh Trai Thâm Quyến: Là điều gì làm cậu từ bỏ cuộc sống ở Bắc Kinh quay về nông thôn, là cuộc sống ở đó quá khó khăn hay là thất tình bị bạn gái đá?

Tô Tinh Thần lắc đầu: "Bởi vì ông nội cùng ba tôi qua đời, Bắc Kinh chỉ còn có một mình tôi mà thôi, tôi cảm thấy không có ý nghĩa nên muốn về quê ở vài năm."

Còn rốt cuộc sẽ là bao nhiêu năm thì chính cậu cũng không nói được.

Chỉ cần vui vẻ là được.

Tô Tinh Thần nói: "Tốt lắm, mọi người tiếp tục trò chuyện đi, tôi đi làm việc."

Những người đã nói cậu muốn nổi tiếng khi nãy sau khi nghe mấy câu giải thích ngắn ngủn này thì khó hiểu cảm thấy mình đã trách nhầm người.

Nếu thật sự vì nổi danh thì đối phương đã bịa ra nhân thiết bi thảm hơn rất nhiều, tỷ như nợ nần mấy triệu hay gì đó, chứ không phải chỉ có vài câu đơn giản như vậy.

Mùa Đông Năm Ấy Bông Tuyết Bay Bay: Cuộc sống ở nông thôn cũng rất tốt nha, có nhà có núi có sông có ruộng, còn có chó con bầu bạn, rõ ràng là người thắng nhân sinh a?

Khoai Tây Trái Tim: "Phong cảnh chỗ anh trai thực không tệ, nhớ livestream phong cảnh sinh thái nhiều hơn nha.

Đến lúc mặt trời treo cao cao, Tô Tinh Thần vác cuốc lên vai, đáp ứng yêu cầu của người xem livestream, dẫn bọn họ đi một vòng xung quanh ngắm nhìn núi non sông nước: "Con sông này rất đẹp, giống như một chiếc thắt lưng bằng ngọc vậy, chờ có dịp tôi làm bè trúc rồi dẫn mọi người đi ngắm cảnh sắc ở thượng du."

Sau đó cậu dẫn đám chó con về nhà, cho người xem xem nhà mình một chút: "Tôi sống một mình, hai con chó, sau này sẽ nuôi thêm chút gà vịt, đây là xe ba bánh mua lại, hết 1500 đồng tiền, đúng rồi, đây là cá trắm cỏ tôi bắt được ở dưới sông hôm qua, trưa hôm nay sẽ ăn nó."

Khoai Tây Trái Tim: Người anh em, làm trình tự viên, tôi có chút hâm mộ cuộc sống của cậu a, aiz...

Tô Tinh Thần cười nói: "Trình tự viên hả? Là công ty game sao? Nghề này quả thực áp lực rất lớn, nhớ phải chăm sóc bản thân nhiều hơn a.

Buổi livestream đầu tiên tới đây thì kết thúc, Tô Tinh Thần nhìn một chút, tăng thêm trăm người ái mộ, so với trước đó lục đục nấu ăn nhiều hơn nhiều.

Tô Tinh Thần thật cao hứng, vừa cười vừa xử lý cá trắm cỏ rồi xách lên lầu làm thức ăn.

Con cá trắm cỏ nhỏ gầy này chỉ nặng hơn nửa kg, hai người ăn khẳng định không đủ, huống chi còn phải chia cho hai con chó nhỏ, vì thế Tô Tinh Thần giã nát thịt cá, trộn trung với thịt băm, bột khoai sọ, nấm hương cắt nhuyễn, làm thành thịt viên hấp.

Có thêm thịt cá thì món thịt viên sẽ ngon miệng hơn thịt heo bình thường.

Ăn cũng không ngán.

Mà nấm hương thì để gia tăng hương vị.

Vì muốn làm nhanh nên thức ăn hôm nay Tô Tinh Thần làm món miếng xào cay ăn chung với thịt viên.

Món này rất thích hợp để khai vị đầu hè, hơi cay nhưng không béo ngậy, nhẹ nhàng khoan khoái lại có chút vị ngọt của miếng đậu xanh, là khẩu vị đặc trưng của Tô Tinh Thần.

Ngon miệng nhất chính là phần miếng đậu xanh đặt dưới lớp cải tươi non, ăn chung với thịt băm cùng thịt viên, có thể nói là bữa ngon nhân gian.

Tô Tinh Thần cũng bị món ăn mình làm ra dụ cho thòm thèm, mau chóng đưa phần của chủ nhà đi rồi vội vàng ngồi xuống hưởng dụng bữa cơm.

***

Lúc này, công ty trò chơi Phong Hành.

Còn nửa tiếng nữa là tới giờ cơm, nhóm nhân viên gọi mang cơm tới rồi ra ngoài ăn.

Bùi Văn vào hỏi lão tổng Du Phong Hành: "Boss, trưa nay anh muốn ăn gì?"

Du Phong Hành rút sự chú ý ra khỏi công việc, xoay bút nói: "Không cần, tôi tự giải quyết."

"Vâng." Bùi Văn chỉ gọi phần cơm cho mình.

Sau khi Bùi Văn rời đi, Du Phong Hành đặt công văn xuống, xoa xoa phần mép chân mày, thở dài một hơi.

Tập trung làm việc với cường độ cao trong suốt mấy giờ, thật sự vẫn có chút miễn cưỡng.

"Du tổng, đi ăn cơm sao?"

"Ừ..." Du Phong Hành cầm chìa khóa xe, lúc rời khỏi công ty khó tránh bị hiểu nhầm.

Hai mươi phút sau, Du Phong Hành cầm một cái hộp thức ăn màu nâu đỏ quay trở lại công ty. Anh trực tiếp tới khu vực công cộng công ty cung cấp cho nhân viên dùng cơm, cùng mọi người ngồi ăn.

Là một phần tử bận bịu thần long thấy đầu không thấy đuôi chưa từng lộ mặt ăn cơm chung với mọi người, lúc này Du Phong Hành xuất hiện dẫn tới một trận oanh động không nhỏ.

Người xung quanh đều kinh hãi, tất cả đều nhìn anh xì xào bàn tán, châu đầu ghé tai.

Có người si mê giá trị nhan của anh, một đoạn thời gian không thấy tựa hồ lại càng đẹp trai hơn, thực muốn nhào tới, có người thì thảo luận về hộp cơm của anh, kỳ quái, là bạn gái đưa sao?

Vào lúc này, trong lòng nhóm nhân viên nữ công ty đều là: Trời ơi, ông chủ có bạn gái, không sống nổi nữa mà!

Nhân viên nam thì ổn định hơn: Lão Du có bạn gái? Khó trách chịu ngoan ngoãn ăn cơm, hóa ra là sức mạnh tình yêu.

"Kế tổng giám, ông chủ có bạn gái hả?" Mỹ nữ ngồi cạnh Kế Giai Doanh cũng là nhan phấn của Du Phong Hành, cô chỉ biết tổng giám cùng ông chủ nhà mình là đồng học kiêm bạn bè, không biết hai người từng có một đoạn tình nên không chút do dự hỏi.

"Không biết." Kế Giai Doanh cũng nhìn thấy hộp đựng thức ăn kia, tâm tình cô khá phức tạp, vì thế liền trực tiếp bưng phần cơm của mình đi tới: "Du tổng, thoát kiếp FA rồi hả?"

Du Phong Hành nâng mắt nhìn lên: "Nghe tin tức giả từ đâu đấy?"

Kế Giai Doanh lại hỏi: "Vậy hộp thức ăn này là ai đưa cho ông?"

Lúc này, Bùi Văn xách cơm trưa đi tới cạnh bàn, cứ tưởng mình bị hoa mắt: "Ông chủ?" Càng giật mình hơn là hộp thức ăn đặt trước mặt Du Phong Hành: "Ơ, này không phải hộp thức ăn ông chủ bảo tôi tìm à?"

Có hóa thành tro anh cũng nhận ra được!

Kế Giai Doanh vừa nghe thì thở phào: "Hóa ra không phải bạn gái đưa." Cô bỏ đi, cái loại lão súc sinh FA cả đời này làm sao có thể thoát kiếp sớm hơn mình được chứ.

"Nghĩ nhiều quá." Du Phong Hành liếc Kế Giai Doanh một cái, sau đó mở hộp thức ăn trước mặt.

Hiệu quả giữ ấm của hộp thức ăn này không tệ, sau khi mở nắp thức ăn bên trong vẫn còn tỏa hơi nóng, cũng không cần bỏ vào lò vi sóng hâm lại.

"Thức ăn này nhìn thực không tệ." Bùi Văn chỉ có thể ăn thức ăn ngoài, nhìn hộp thức ăn của ông chủ mà thèm thuồng, lúc nhìn thấy bên trong còn đặt một quả táo thì lòng hiếu kỳ dâng cao tới đỉnh điểm: "Wow, rốt cuộc là ai đưa mà lại tỉ mỉ đến vậy a?" Còn có cả trái cây nữa, nói không phải bạn gái thì ai tin chứ!

Nhìn quả táo đỏ hồng kia, Du Phong Hành cũng sửng sốt, lộ rõ giật mình.

Bởi vì bình thường chỉ có thức ăn, chưa từng xuất hiện trái cây.

Thế nhưng không biết vì sao quả táo bình thường này lại làm anh có chút ngạc nhiên vui sướng, vì thế liền cầm lên tay nghịch một chút.

"Wow, là miếng xào cay, không phải anh không ăn cay được à?" Kế Giai Doanh nhìn thấy màu sắc trong hộp đựng thức ăn thì thèm tới sắp nhỏ dãi, theo bản năng vươn đũa tới.

Cũng may cô vẫn không quên mình cùng Du Phong Hành đã chia tay, không phải quan hệ thân thiết đến mức có thể chia sẻ phần cơm với nhau.

Du Phong Hành cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra nói: "Không cay, chỉ là nhìn thấy cay mà thôi." Sau đó bày các khay ra ngoài, phân lượng cũng không ít, vì thế liền rộng rãi nói với Bùi Văn cùng Kế Giai Doanh: "Hai người cũng nếm thử một chút đi."

Kế Giai Doanh: "Vậy tôi không khách khí." Sớm đã thấy thèm rồi, cô lập tức kẹp một đũa cải bỏ vào miệng: "Oa oa, ăn ngon."

Bùi Văn đột nhiên cất cao giọng nói: "Bên dưới còn có miếng nữa hả?"

Này là cô gái khéo tay nào vậy, tay nghề cũng quá tinh xảo đi?

Bùi Văn nếm thử một chút miếng, ăn ngon tới mức liên tục gật gù bật ngón cái: "Lợi hại, tỏi, thịt băm cùng tiêu đen hòa lẫn, mùi vị thực tuyệt vời, rất ngon miệng."

Anh ở S thị này chưa từng được ăn thức ăn nhà làm, này rõ ràng không phải cách nấu nướng của S thị.

"Ăn ngon." Vừa nói vừa kẹp một đũa.

Du Phong Hành nhíu mày, dùng đôi đũa chưa dùng qua của mình gắp cho hai vị cấp dưới hai viên thịt cùng hai đũa rau cải, sau đó nói: "Được rồi, ăn phần cơm của hai người đi, đừng có mơ ước bữa trưa của tôi."

Bùi thư kí cùng Kế tổng giám không thể tin nổi: "..." Cả hai cùng dùng ánh mắt u oán nhìn Du Phong Hành, này là ông chủ keo kiệt gì đây, cư nhiên ăn một mình mà còn tỏ vẻ trắng trợn như vậy?

Bất quá nói thật thì... tay nghề của bà chủ tương lai thực tốt.

Kế tổng ăn xong phần thịt viên của mình, trong lòng cũng thực xúc động, người ta nói muốn bắt lấy tâm nam nhân thì nhất định phải bắt được bao tử của họ, đừng nói nam nhân, cho dù là nữ thì cô cũng cảm thấy kỹ năng nấu nướng này thật sự quá nghịch thiên.

.o.

[Tác giả] Tinh Tinh: Bà chủ tương lai? ? Tôi không đồng ý, cám ơn.

.9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien