Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[PN] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm

[70] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – PN 1

****

Trước kỳ nghỉ đông năm nay, đây là tiết học cuối cùng của Tô Tinh Thần.

Cậu ngồi gần cửa sổ, học được nửa tiết thì thoáng nhìn thấy có một soái ca đang dựa vào ban công bên ngoài cười híp mắt chăm chú nhìn cậu.

Là Du Phong Hành, anh đang chờ Tô Tinh Thần tan học.

Phát hiện Tô Tinh Thần rốt cuộc cũng nhìn thấy mình thì dùng khẩu hình miệng nói: "Bảo---- bối."

Tô Tinh Thần: ...

Tô Tinh Thần lặng lẽ quay đầu, dựng thẳng quyển sách che khuất gò quá của mình, bởi vì quá mất mặt!

Từ khi cậu cùng Du Phong Hành thẳng thắn, người này chỉ hận không thể để người của toàn thế giới biết bọn họ là một đôi.

Bình thường nếu rảnh liền chạy tới chờ cậu tan học cũng thôi đi, lại còn trắng trợn gọi cậu là bảo bối.

Làm Tô Tinh Thần bị không ít đồng học vây xem.

Cho dù bọn họ đã ở một chỗ bốn tháng, gần như chưa từng phát sinh xích mích.

Bởi vì Du Phong Hành không phải người có chuyện liền giấu trong lòng không nói, nếu có chuyện nóng giận sẽ lập tức bùng nổ.

Tô Tinh Thần rất sợ anh lên cơn.

Ví dụ như lần trước bọn họ đi xem phim thì gặp phải một tên côn đồ lớn lối muốn đổi chỗ ngồi của cậu.

Du Phong Hành suýt chút nữa đã đánh nhau với tên côn đồ kia.

Sau khi tan học, Tô Tinh Thần thu thập đồ đạc xong thì đi ra ngoài cửa, nhất thời cảm thấy một làn gió lạnh đập vào mặt.

Thế nhưng rất nhanh, một bóng người cao to liền ôm lấy cậu.

Cậu ở trong lòng ngực đối phương rầu rĩ nói: "Trời lạnh như thế này, sao anh lại tới đây?"

"Bởi vì nhớ em." Du Phong Hành lấy khăn quàng lông dê trên cổ xuống quấn quanh cổ Tô Tinh Thần: "Sao vậy, thấy anh không vui sao?"

Tô Tinh Thần gấp gáp, ngẩng đầu lên thì thấy Du Phong Hành đang mỉm cười: "Anh thật là...."

Sau đó cậu cũng cười, vói tay vào trong túi áo lông ấm áp của bạn trai, cảm thấy như vậy thật tốt.

Hai người vừa sóng vai đi tới vừa nói chuyện cười đùa, trở về ký túc xá có máy sưởi, Tô Tinh Thần vui vẻ cởi từng lớp từng lớp quần áo trên người.

"Bên ngoài lạnh chết được, làm biếng ra ngoài ăn cơm luôn ấy, vẫn là mình tự làm thoải mái hơn."

Mấy ngày nay cho dù việc học khá bận bịu nhưng Tô Tinh Thần vẫn kiên trì tự mình làm cơm.

Du Phong Hành thích ăn nhất là cơm cậu làm nên làm sao không ủng hộ, chỉ là sợ cậu quá cực khổ mà thôi.

"Chờ em thi xong thì chúng ta trở về Thượng Hải, tham gia buổi tiệc hàng năm của công ty, sau đó sẽ dẫn em trở về nhà cũ một chuyến, em cảm thấy như vậy được không?" Du Phong Hành cùng Tô Tinh Thần ở cùng một chỗ bốn tháng, việc nhà bình thường cùng hỗ trợ phụ bếp đều làm rất thành thạo.

Lúc này cũng xắn tay áo hỗ trợ.

"Tốt lắm ạ." Tô Tinh Thần nghiêng người hôn lên gò má nam nhân một cái.

Sau đó nhận lấy đồ đối phương mới rửa xong, đặt lên thớt cắt cạch cạch cạch, rất có dáng vẻ của đầu bếp lớn.

Du Phong Hành nhìn không chuyển mắt.

Du Phong Hành rất thích rất thích cảm giác khói lửa bên kệ bếp của Tô Tinh Thần, thật sự rất mê người.

So với cuộc sống mà anh thường ảo tưởng khi bé còn hạnh phúc hơn.

Sau khi thi xong, Tô Tinh Thần bị Du Phong Hành hung hăng thu thập cả đêm, bởi vì trước đó sợ ảnh hưởng việc thi cử của cậu nên không dám quấy rối.

Ngày hôm sau dùng áo lông thật dày quấn chặt thanh niên mệt lả, đóng gói mang về Thượng Hải.

Tô Tinh Thần ngủ cả một ngày, tinh thần vừa mới khôi phục được bảy tám phần liền ngựa không ngừng vó mặc tây trang mà bạn trai chuẩn bị, lao tới nơi công ty tổ chức buổi họp hàng năm.

Mùa đông năm nay so với mùa hè năm trước, cậu đã trưởng thành hơn một chút.

Vóc người cao hơn, cũng có thịt thà hơn, chủ yếu nhất là kiểu tóc thay đổi.

Cho nên nhân viên Phong Hành mới nhìn thấy cậu đều có chút không nhận ra, soái ca tới cùng boss rốt cuộc là ai a?

Sau đó tiểu soái ca kia mỉm cười, lộ ra nụ cười quen thuộc, dần dần làm người ta nhớ lại, này không phải cậu nam sinh nháo scandal với tổng tài bọn họ mùa hè năm ngoái sao?

Mấy tháng không gặp, đã cao hơn rồi.

Lại còn đẹp trai hơn!

Quan trọng nhất là quan hệ với tổng tài của bọn họ lại càng khó phân biệt hơn.

Xem đi, đi cùng một chỗ, tổng tài lại còn ôm vai cậu ta.

Tô Tinh Thần có chút cố kỵ nên gạt tay Du Phong Hành: "Chú ý một chút, anh muốn công khai hay sao vậy?"

"Anh muốn mà, nhưng em không đồng ý."

"Em còn đang đi học."

Hơn nữa còn ảnh hưởng tới công ty.

"Nghe lời em a, ông chủ Tô." Du Phong Hành cà phất cà phơ nói, thỉnh thoảng nhìn về phía camera đang quay hình mình cùng Tô Tinh Thần, thả ra nụ cười đẹp trai không cần lấy tiền làm sợ ngây người nhóm nhiếp ảnh hàng năm đều tới.

Phải biết trong bữa tiệc năm ngoái, vị tổng tài này tiếc nụ cười chẳng khác nào tiếc vàng.

"Ai u, thêm cái thảm đỏ nữa thì hệt như kết hôn rồi." Một mỹ nam có gương mặt yêu nghiệt ăn mặc đầy phong cách ở phía trước đi tới, tay bưng một ly sâm banh cùng một ly nước trái cây đưa qua cho Du Phong Hành cùng Tô Tinh Thần.

Nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly, Tô Tinh Thần hơi khựng một chút.

"Là nước việt quất, không phải rượu." Diệp Tiếu Hàn u oán nói: "Lần trước mời nhóc có một ly rượu, bạn trai nhóc hành xác anh đây cả bốn tháng, anh đây nào dám đưa rượu cho nhóc nữa?"

"Cám ơn." Tô Tinh Thần mỉm cười nhận lấy, chuyện lần trước cậu đã quên rồi.

Hửm, bạn trai?

Phỏng chừng biểu tình của Tô Tinh Thần quá rõ, Diệp Tiếu Hàn cười nhạo nói: "Lẽ nào nhóc tưởng đó còn là bí mật à? Bùi thư ký đã thay hai người phát bánh kẹo cưới rồi, chỉ có quần chúng ăn dưa là không hiểu thôi."

Chứ nhóm bằng hữu lâu năm của Du Phong Hành đều biết cả.

"Bánh kẹo cưới?" Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn Du Phong Hành.

Đối phương mặt mũi hớn hở uống sâm banh: "Sao, chỉ có mình em được đưa điểm tâm, không cho anh đưa tặng bánh kẹo cưới à?"

Bị đâm thủng chút tâm tư, sắc mặt Tô Tinh Thần lập tức đỏ rực.

Thấy vậy thì Diệp Tiếu Hàn không nói thêm gì nữa, nâng ly rượu hướng về phía hai người: "Chúc mừng hai người."

"Chờ đã, còn tôi nữa!" Bùi thư ký một thân âu phục xám tro từ trong đám người nhảy bật ra.

Buổi tiệc năm nay đặc biệt vui vẻ.

Phỏng chừng là buổi tiệc hàng năm vui vẻ nhất từ trước tới nay của nhân viên Phong Hành.

Bởi vì phân đoạn rút thưởng thật sự quá kích thích!

Ngoại trừ phần thưởng mà công ty chuẩn bị để rút quà ngẫu nhiên, đầu tiên là ông chủ dùng danh nghĩa cá nhân tặng mười chiếc laptop cấu hình cao cho mọi người rút thưởng!

Sau đó nhóm cổ đông công ty cũng lục tục xuất tiền túi, trao tặng tiền mặt!

Cuối cùng, ông chủ lại lên đài: "Xét thấy nhiệt tình của mọi người tăng vọt, vẫn còn muốn rút thưởng, vậy thì lấy danh nghĩa của tôi, trao thêm ba chiếc chìa khóa xe ô tô con...."

"A a a a a-----"

Anh còn chưa nói xong, dưới đài đã sôi trào.

Ba chiếc ô tô con!

Tô Tinh Thần kích động giơ tay: "Học trưởng, em! Cho em đi cửa sau đi!"

Mọi người nhìn nam nhân chói mắt trên đài, không khó nhìn ra toàn thân đối phương nháy mắt tỏa ra khí tức hạnh phúc, nói tiếp: "Có nhân sĩ muốn đi cửa sau, xin hãy tự trọng một chút."

Người biết chuyện đều cười nghiêng ngã.

Tô Tinh Thần bị phê bình, vẻ mặt quả thực xấu hổ, thế nhưng so với ô tô thì mặt mũi tính là gì: "Hừ, em rút trúng một chiếc cho anh xem!"

Số trên tay cậu vẫn chưa được mở a!

Mười phút sau, ba chiếc ô tô toàn bộ bị rút mất.

Không có chiếc nào thuộc về Tô Tinh Thần.

Ô tô hiển nhiên chính là món quà hot nhất tối nay, cao trào qua đi, có người vui cũng có người buồn.

"Đêm nay lại rút thêm một giải đặc biệt a." Lúc mọi người cho rằng đã tan cuộc thì âm thanh trầm thấp gợi cảm của ông chủ lại quanh quẩn bên tai.

Đám người thất vọng mất mát lập tức lên tinh thần!

Kết quả ông chủ nói: "Rút một người đặc biệt may mắn có thể được bản soái ca hôn một cái, an ủi tâm tình mất mát vì đêm nay không rút được món quà nào."

Còn chưa dứt lời, đám người bên dưới đã không ngừng ồn ào.

Tô Tinh Thần cũng nhận được ánh mắt chăm chú tới từ bốn phương tám hướng.

Mặt cậu đỏ bừng nghĩ, nếu bây giờ dưới đất có một cái lỗ, cậu nhất định sẽ lập tức nhảy xuống.

"...." Học trưởng thật là!

Vừa gian xảo lại còn đắc ý vênh váo.

"Bằng hữu cầm số 32, xin mời lên đài." Du Phong Hành nói.

Tô Tinh Thần: Bằng hữu cái đầu anh!

"Mau lên nhận phần thưởng của bạn nào." Du Phong Hành hối thúc: "Nếu bạn không lên, tôi sẽ rút số khác a."

Học trưởng gian xảo lại còn uy hiếp.

"..."

Tô Tinh Thần cắn khẽ đôi môi, đỏ mặt đi tới, eo thon chân dài, khí chất pha lẫn giữa ngây ngô cùng thành thục thật sự mê người.

Nhìn động tĩnh bên dưới cũng biết mị lực của cậu không thua gì tổng tài anh tuấn nhiều tiền của bọn họ.

Dù sao thì ngay cả bản thân tổng tài cũng cảm thấy mở cờ trong bụng.

"Là một tiểu soái ca, xem ra người may mắn chính là tôi." Đây là lời nói sau cùng của Du Phong Hành trong đêm nay.

Bởi vì rất nhiều chuyện đã không cần phải nói nhiều nữa.

Anh biết, Tô Tinh Thần biết, người nên biết cũng đều biết.

Lúc Du Phong Hành trân trọng nâng gương mặt bạn trai nhỏ của mình, biểu tình thành kính đặt xuống một nụ hôn, trần nhà cao cao trên đỉnh đầu bọn họ giống như ảo thuật mà rơi xuống một mảnh bong bóng như mộng ảo.

Toàn trường giống như được phủ một làn hơi nóng, tiếng huýt gió cùng tiếng vỗ tay náo nhiệt.

Thì ra ô tô không phải cao trào, cảnh hai nam nhân hôn môi mới là cao trào!

Nụ hôn này kéo dài ước chừng mười giây đồng hồ!

"Nói xem, ô tô tốt hơn hay nụ hôn của chồng em tốt hơn?" Du Phong Hành ôm lấy phần eo nhỏ gầy làm nữ giới phải hâm mộ của Tô Tinh Thần.

"Đương nhiên là ô tô rồi." Tô Tinh Thần không chút nghĩ ngợi thở phì phò nói.

"..."

Dù sao thì ô tô khó có, nụ hôn của học trưởng dễ có hơn.

Lại còn không tốn tiền.

*

Sau buổi tiệc hằng năm, Du Phong Hành cùng Tô Tinh Thần mang theo bao lớn bao nhỏ trở về núi vài ngày.

Chủ yếu là thăm chú Ngưu, mang quà tết về cho chú.

Chú Ngưu nuôi đám gà lớn hơn không ít, cơ hồ đã hoàn toàn thay đổi, không còn là dáng vẻ vàng ươm đáng yêu khi xưa nữa.

Cho nên Tô Tinh Thần ăn mà không hề đau lòng.

Thế nhưng bọn họ không thể ở quá lâu, cuối cùng cũng phải trở về ăn tết.

Lúc bọn họ chuẩn bị trở về thì gặp cháu trai chú Ngưu lái xe trở về đón chú lên thành phố mừng năm mới.

Điều này thật sự làm Tô Tinh Thần cảm thấy vừa mừng vừa sợ, nói như vậy, bọn họ phải mang đám cún về Thượng Hải, còn số gà chưa ăn xong cũng phải mang về.

Trên đường trở về, ánh mắt Tô Tinh Thần có chút chua xót nói với Du Phong Hành: "Nhất định là chú Ngưu sợ làm phiền em nên mới gọi điện cho cháu mình, kỳ thực chú Ngưu rất mạnh mẽ, không thích làm phiền người khác."

Du Phong Hành xoa xoa đầu Tô Tinh Thần: "Nhưng chú ấy cũng lớn tuổi rồi, chung quy vẫn cần có người chăm sóc."

Về phần anh đã liên hệ với cháu chú Ngưu từ sớm, anh không nhắc tới.

"Vâng." Tô Tinh Thần hiểu, vui mừng nói: "Anh Ngưu thoạt nhìn là người tốt."

Tuy tính cách có vẻ không năng động lắm nhưng khẳng định không phải người xấu.

"Anh cũng nghĩ vậy." Du Phong Hành thoải mái nói, thấy cậu cười, anh cũng cười.

Tô Tiểu Thần rất thích suy nghĩ cho người khác, thật ra người có lý tưởng chủ nghĩa cực đoan.

Toàn tâm toàn ý hi vọng người bên cạnh sống thật tốt.

Du Phong Hành tự tin nhếch khóe miệng, anh nghĩ, có anh bầu bạn thì sẽ không để Tô Tinh Thần đi ngược với lý tưởng của mình.

Mỗi ngày đều thật vui vẻ trưởng thành chính là Tô Tiểu Thần trong lòng anh.

"Học trưởng." Tô Tinh Thần vốn đã sắp ngủ nhưng lại đột nhiên nghiêm túc kéo kéo tay áo Du Phong Hành: "Trong buổi tiệc hàng năm em lừa anh đó, kỳ thực so với nụ hôn của anh, ô tô căn bản không đáng giá nói tới."

Lời yêu thỏ thẻ!

Du tổng thật vui!

[end 70]

[71] Vì Cái Nhà Này Ta Trả Giá Nhiều Lắm – PN 2

****

Tô Tinh Thần vốn rất thích vuốt chó, lần này mang cả hai con về Thượng Hải, trong lòng thật sự rất vui vẻ, rất kích động.

Bởi vì thời gian đã muộn nên không thể trực tiếp dẫn chúng đi chích ngừa.

"Học trưởng, em dẫn chúng nó đi tắm." Tô Tinh Thần nói.

Cậu xắn tay áo lùa hai con chó vào toilet, giúp chúng tắm.

Du Phong Hành nhìn mà không nói gì, chỉ lẩm bẩm: chơi với chó quên cả chí hướng.

Quả thật.

Tô Tinh Thần quay vòng vòng quanh hai con chó, vội vàng một phen đã là hai giờ.

"Này." Du Phong Hành xốn mắt đứng ở cửa phòng tắm khoanh tay nhìn cậu.

"Sao thế? Em sắp xong rồi." Hai con chó ngoan ngoãn ngồi trước mặt Tô Tinh Thần, tùy ý cậu dùng lược chải lông.

Du Phong Hành đói bụng nhưng không trông mong Tô Tinh Thần có thể làm cơm, không thể làm gì khác hơn là tự lo, tự mình xoay người đặt mua vài món.

"Học trưởng, anh đặt thức ăn ngoài ạ?" Tô Tinh Thần ló đầu ra nhìn Du Phong Hành: "Đặt nhiều một xíu nha, hai con chó cũng phải ăn."

Du Phong Hành buồn bực, nhóc con này cuối cùng cũng chịu nhìn anh, thế nhưng vẫn là vì chó.

"Đúng rồi." Một chốc sau Tô Tinh Thần lại hỏi: "Thượng Hải có chỗ nào bán thức ăn gia súc vậy anh?"

Du Phong Hành: .....

Cùng bạn trai quay trở về nhà cũ một chuyến, sau đó bọn họ mang về toàn mấy thứ kỳ kỳ quái quái?

Hai con chó được Tô Tinh Thần tắm xong thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cũng khá mập mạp khỏe khoắn.

Ăn cơm xong Tô Tinh Thần dùng gạo tẻ cho đám gà ăn, sau đó đi tắm trước.

Tắm rửa xong cậu mặc đồ ngủ in hình chíp bông ngồi ở phòng khách chơi với hai con chó.

Thẳng tới khi thấy Du Phong Hành một thân hơi nước đứng ở cửa phòng ngủ, vẫy vẫy tay: "Em qua đây."

Tô Tinh Thần kinh sợ, cẩn thận nghĩ lại biểu hiện của mình hôm nay có chỗ nào không đúng.

"Sao vậy anh?" Cậu đi tới trước mặt Du Phong Hành.

Du Phong Hành nhìn cậu một chốc rồi trực tiếp nắm cằm cậu, u oán hôn.

Nụ hôn này mút mạnh tới mức làm lưỡi Tô Tinh Thần đau đớn, cậu không khỏi nhíu mày nhưng không nói gì.

Hôn xong, tâm tình Du Phong Hành có chút bình ổn buông cậu ra, dùng ngón cái ấn khóe miệng ửng đỏ của cậu.

"Chó chơi vui hơn hay anh chơi vui hơn?"

Tô Tinh Thần: "..."

"Vào phòng đi, anh sấy tóc xong thì ra tìm em." Du Phong Hành không chờ nghe đáp án, nói xong liền xoay người đi vào toilet.

Tô Tinh Thần khựng một chút rồi đi theo sau: "Để em giúp anh."

Du Phong Hành vui vẻ, nhưng lập tức nghĩ tới hình ảnh Tô Tinh Thần sấy lông cho đám chó khi nãy, sắc mặt lại khó coi: "Không cần, anh tự làm."

Anh ghen với chó.

Tô Tinh Thần cho rằng anh không thích mình dẫn chó về, trong lòng cũng thực buồn phiền.

Thế nhưng không có cách nào a, không thể bỏ mặc chúng ở dưới quê không ai chăm a?

Đã mấy tháng qua tâm tình Tô Tinh Thần không hề dao động động, thế nhưng hiện giờ lại vì đám chó mà sinh ra cảm giác hối hận.

Cậu nghĩ, nếu như không phải trở về đi học, cậu ở dưới quê chăm chó chăm gà sống cũng không tệ.

Lúc này Du Phong Hành đi ra, mắt thường có thể nhìn thấy tóc vẫn còn ướt, hiển nhiên chưa sấy khô hẳn.

"Trời lạnh như vậy, sao anh không sấy cho khô?" Tô Tinh Thần nhất thời nhíu mày, ý nghĩ vừa nãy cũng bị ném ra sau đầu.

Du Phong Hành không muốn nói, anh sợ Tô Tinh Thần chờ lâu lại chạy ra ngoài chơi với đám chó.

"Thật là...." Tô Tinh Thần lẩm bẩm, sau đó lấy máy sấy ra, cắm ở ổ điện đầu giường rồi gọi Du Phong Hành đi qua.

Bởi vì chênh lệch chiều cao nên chỉ có thể một người đứng một người ngồi.

"Anh không yêu quý thân thể mình như vậy, cẩn thận sau này già rồi ôm một thân bệnh." Tô Tinh Thần vừa giúp anh sấy tóc vừa nhỏ giọng càm ràm.

Du Phong Hành lập tức nghĩ tới chênh lệch tuổi tác của hai người tới tám tuổi.

Nhất thời trong lòng có chút khó chịu.

Cho dù lên kế hoạch cai thuốc kiêng rượu, giảm số lần thức đêm nhưng tuổi tác không phải anh muốn là thay đổi được.

Tô Tinh Thần không biết Du Phong Hành đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy hôm nay tính tình người này thật sự không đoán biết được.

"Có phải anh không thích em nuôi chó không?" Cậu hỏi.

Kết quả Du Phong Hành mơ hồ hỏi: "Hả?" Anh không phải đang nghĩ tới chuyện nuôi chó, thật ra thì chuyện mang hai con chó về đây chính là đề nghị của anh: "Không có, ngày mai em dẫn chúng tới cửa hàng thú cưng chích ngừa, thuận tiện mua thức ăn cho chúng."

"Oh." Tô Tinh Thần liền an tâm.

Nếu không phải nguyên nhân này, cậu nhíu mày, người này rốt cuộc đang nghĩ gì?

"Trước đây anh hút thuốc uống rượu thức đêm rất nhiều." Du Phong Hành cầm lấy cổ tay tinh tế đang giúp mình sấy tóc, tắt máy đi.

Tô Tinh Thần cảm thấy cũng đã khô rồi, liền thuận thế đặt máy xuống.

Về phần lời Du Phong Hành: "Anh biết vậy thì tốt rồi, sau này phải chú ý một chút."

"Em có sợ anh tráng niên mất sớm, để em phải tuổi trẻ thủ tiết không?" Du Phong Hành không đứng đắn hỏi.

Tô Tinh Thần nhìn anh một cái, lười tiếp lời.

Nam nhân kia lại cố tình quay mặt cậu qua, để hai người bốn mắt nhìn nhau.

Lúc này Tô Tinh Thần mới ý thức được người này không phải đang đùa, anh thật sự nghiêm túc hỏi cậu: Nếu như anh chết, em phải làm sao bây giờ?

"Nếu anh thật sự tráng niên mất sớm, em liền đổi bạn trai." Tô Tinh Thần cũng nghiêm túc nhìn Du Phong Hành: "Nghe thấy không hả? Cho nên anh phải sống lâu một chút, đừng có chết sớm như vậy. Bằng không sẽ có nam nhân khác ngủ với người anh yêu.... ưm....."

"Đừng nói đùa." Du Phong Hành duỗi tay ôm bạn trai của mình vào lòng, nhiệt tình chặn miệng đối phương, không cho cái miệng này nói ra những lời làm mình căm tức.

Chỉ là tám tuổi mà thôi, không có gì lớn lao cả, anh cố kiên trì vài năm thì nhất định có thể bồi Tô Tinh Thần đến già.

"Anh....hôm nay anh uống thuốc kích thích à?" Tô Tinh Thần cảm thấy hôm nay có chút gắng sức.

Dựa theo thói quen trước kia của đối phương, anh sẽ ưu tiên lo lắng cho tình trạng của cậu.

Hôm nay cứ như tận hết sức phân cao thấp vậy, làm cậu thật sự ăn không tiêu.

Đây cũng là điểm Tô Tinh Thần đặc biệt bội phục Du Phong Hành, rõ ràng từng hút thuốc uống rượu, lại còn thức đêm mà tinh lực vẫn dồi dào như vậy, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ tráng niên mất sớm.

Ngược lại là Tô Tinh Thần, đang tuổi trưởng thành, ăn bao nhiêu cơm cũng giống như không thấy đáy, trên người chẳng có bao nhiêu lạng thịt.

So với Du Phong Hành, thật sự không thể so sánh.

"Hiếm khi được nghỉ, em không cố gắng khao anh thì định tới bao giờ thỏa mãn anh đây hả?" Du Phong Hành chưa thỏa mãn dục vọng nói.

Anh chính là trực tiếp như vậy.

Lúc ở trường cứ bận tâm cái này lại bận tâm cái kia, rất khó tận hứng.

Tô Tinh Thần biết anh nói có lý.

Ở trong phòng ký túc xá có rất nhiều hạn chế, nhất là sợ phòng kế bên nghe thấy.

"....vậy tùy anh." Cậu từ bỏ chống cự.

Du Phong Hành hài lòng hôn cậu, động tác lại không hề ôn nhu như nụ hôn kia.

Tô Tinh Thần khổ không thể tả, mơ hồ mong đợi kỳ nghỉ đông mau mau kết thúc.

Sáng hôm sau mặt trời lên cao, hai con chó ở ngoài cửa phòng ngủ đói bụng tới kêu ăng ẳng.

Tô Tinh Thần đánh thức Du Phong Hành: "Anh đi xem chó với gà thế nào đi."

Du Phong Hành: "..."

Đứng dậy mặc quần áo, cảm thấy trên lưng có chút khác thường, anh xoay đầu lại nhìn bả vai một chút, phát hiện có dấu vết rõ ràng.

Bất quá anh không để ý, mặc đại cái quần dài rồi đi ra ngoài.

Dùng lò vi sóng hâm lại phần cơm còn lại tối qua cho hai con chó ăn no.

Du Phong Hành phát hiện, gà vẫn chưa cho ăn.

Nơi nào ở Thượng Hải này bán thức ăn gia súc, anh làm bên ngành game làm sao biết được.

"Lão Bùi, gần đây chỗ nào bán thức ăn gia súc cho gà?"

Bùi Văn ngơ ngác không hiểu gì?

Lúc này Du Phong Hành mới kể lại sự tình từ dưới quê về hôm qua.

Bùi Văn Nói: "Cái này phải hỏi bà cụ nhà tôi đã."

Cúp máy một hồi, Bùi Văn gọi điện lại cho Du Phong Hành.

Cụ bà Thượng Hải thật sự là hộp bảo bối, Du Phong Hành nghĩ thầm.

Tô Tinh Thần ngủ tới tận trưa mới ngồi dậy đánh răng rửa mặt, lúc cùng bạn trai dẫn theo hai con chó ra ngoài thì đã qua giờ cơm.

Một nhà bốn miệng ăn tùy tiện tìm một nhà hàng cho phép mang sủng vật vào, ăn một bữa cơm chiều.

Khóe mắt thanh niên đầy yêu mị, cả ngày nay mang theo khí tức bị giày vò thực thảm.

Nam nhân đối diện nhìn mà ngứa ngáy trong lòng.

Bất quá cũng hiểu rõ là Tô Tinh Thần ăn không tiêu, tối nay không thể tiếp tục giằng co nữa.

Lúc mang hai con chó tới cửa hàng thú cưng, Tô Tinh Thần liền nói nhân viên cắt móng của chúng.

Hôm qua cậu không tự cắt vì trong nhà không có công cụ thích hợp.

Lúc này có thể sẵn tiện mua một cái ở cửa hàng.

"Móng tay của em cũng nên cắt đi." Du Phong Hành liếc nhìn Tô Tinh Thần.

"Vậy ạ?" Tô Tinh Thần nhớ là mình vừa mới cắt không bao lâu, có chút ngốc ngốc giơ móng lên xem.

"Ừ, cào đau lắm." Du tổng nói.

Bé con Tô Tinh Thần thuần khiết đến lúc này mới hiểu anh nói gì, nhất thời sắc mặt đỏ lên, trầm mặc buông nắm tay xuống.

Vì muốn xua tan bầu không khí quỷ dị này, cậu giả vờ như không có chuyện gì nói: "Trước kia anh ăn tết thế nào?"

Du Phong Hành biết da mặt người yêu mình trước giờ vẫn luôn rất mỏng nên cũng không miễn cưỡng, nhưng chủ đề ăn tết này, anh cũng không biết nói gì.

Bởi gì trước đây anh căn bản không có khái niệm ăn tết, bình thường sống thế nào thì ngày tết cũng sống y như thế.

"Làm sao vậy? Anh không muốn nói à?" Tô Tinh Thần tò mò hỏi.

Một lát sau Du Phong Hành mới nói: "Trước kia anh sống như thế nào à? Đại khái chính là đang chờ em xuất hiện."

Tô Tinh Thần sửng sốt, nghĩ đi nghĩ lại một hồi rốt cuộc mới hiểu được ý của đối phương.

Thật không nói rõ được cảm giác trong lòng mình là gì.

Cậu nắm lấy tay Du Phong Hành, mười ngón tay siết chặt.

Cho dù ánh mắt nhìn lén bọn họ không ít nhưng cậu cảm thấy, so với ánh nhìn của người khác, cậu lại càng để tâm tới cảm thụ của Du Phong Hành hơn.

"Em đúng là dễ cảm động mà." Du Phong Hành cười nói, liếc nhìn bàn tay đang bị Tô Tinh Thần nắm chặt, khựng một chút rồi đưa lên bên môi hôn một cái.

Nói chung, chỉ cần Tô Tinh Thần dám bước một bước về phía anh, phần còn lại chính là chuyện của anh.

Người này chỉ cần hảo hảo được anh yêu thì tốt rồi.

Tô Tinh Thần mím môi, nhỏ giọng nói: "Anh từng thấy qua người nào vì cảm động mà liền ở chung với đối phương chưa?"

Bên cạnh không có động tĩnh, cậu lại tiếp tục thì thầm: "Bởi vì yêu có được không hả?"

"Em còn đáng yêu như vậy nữa thì anh sẽ hôn em đấy." Dáng vẻ Du Phong Hành cực kỳ nhẫn nại, thoạt nhìn có vài phần dọa người.

Tô Tinh Thần nghe vậy liền thành thật.

"Đệt...." Du Phong Hành dời mắt đi nghĩ thầm, Tô Tiểu Thần của anh, cho dù là trợn mắt như cá chết thì vẫn đáng yêu, muốn thịt.

...

[Toàn Văn Hoàn 12.3.19-16.12.20 Cáo khìn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #chungdien