Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12: Bộc phát triệu chứng "cậu quay quanh tớ, tớ quay quanh cậu"* (Part 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng chán. Hôm nay tôi bị 3 thằng kia chọc ghẹo cả ngày đến nỗi đầu óc chỉ toàn chuyện của thằng Sarawat, thằng Sarawat và thằng Sarawat. May là còn được nghỉ ngơi lấy lại hơi thở để tách ra đến câu lạc bộ vào buổi chiều. Thế nên chuyện của thằng mặt đơ tạm thời gác qua một bên.
Hôm nay cũng giống như mọi bữa. Thằng Sarawat không đến câu lạc bộ vì phải tập nhạc với các anh chuẩn bị là nhóm mở màn cho Scrubb. Trong lúc đó tôi cũng tận dụng thời gian để quay video trong phòng để gửi cho đàn anh.
Sau khi kết thúc ở câu lạc bộ, tôi định bụng đi thẳng đến khoa Y tìm Prae, song chẳng biết tại sao trái tim lại buộc tôi phải dừng bước và quay đầu đi về mà không rõ lý do. Chắc là bị ám ảnh chuyện thằng Sarawat ra lệnh cấm không được giao du với ai dù là bạn của nó. Cơ mà hình như sẽ khó đây. Từ bên đó đi tới rồi kìa.
P'Man-ối-giời...sải bước ngúng nguẩy không khác gì như trên thảm đỏ. Ánh mắt này, điệu bộ này, mày muốn gì ở tao đây chứ.

"Tình cờ gặp ghê. Tao tưởng mày về kí túc xá rồi chứ."
"Có chuyện gì với tao nữa đây." Tôi mau chóng đáp. Không muốn tiếp xúc với nó lâu, sợ bị kiếm rận trên đầu.
"Tối nay có hứng đi xem live không?"
"Live gì chứ mày."
"Nhóm Sssss...! sẽ lên diễn ở quán rượu quen. Tụi tao định đi xem thằng Sarawat. Mày hứng thú không?"
"Không."
"Nhưng 3 thằng bạn của mày đồng ý với tao rồi."
"Hả! Hồi nào chứ?"
"Mới hồi nãy. Tóm lại là mày cũng đi nha. Ok. 9 giờ gặp. Nhóm nhạc sẽ lên chơi lúc 9 giờ 30. Dù sao tao cũng mong mày đúng giờ nhé. Chụt chụt." Thằng Man chu mỏ tới gần mặt tôi với dáng vẻ siêu giả tạo trước khi bỏ đi cùng với tiếng huýt sáo vui vẻ. Tự biên, tự diễn, tự đồng ý luôn. Tóm lại là hỏi tao làm gì khi mà mày ép buộc tao như vậy, thứ âm binh.
Tôi lập tức nhắn Line cho tụi nam chính hỏi chi tiết. Và đáp án nhận được y hệt như những gì thằng Man nói. Vậy nên sau khi ăn uống bữa tối xong xuôi, tôi vội vàng tắm rửa thay đồ, xịt nước hoa thơm phức rồi bước chân sáo đến quán rượu lâu lắm rồi mới ghé qua, không quên mang theo điện thoại và bóp tiền trả lại cho chủ nhân của nó.

3 thằng kia và tụi Bạch Hổ đã ngồi đợi từ trước, trên bàn là vài chục chai bia. Thấy vậy tôi từ từ chen chúc với người trong quán để đi đến bàn. Mọi người chào hỏi nhau như thường lệ, không ai nhắc đến thằng Sarawat hay chọc ghẹo quá mức như trên Instagram.
Chao ôi...Như thế này quả là khiêm tốn quá rồi đấy tụi mày.
Chúng tôi cùng nhau uống rai lai. Tôi là người dễ say, chỉ uống được một chút. Thế mà không hiểu sao tụi Bạch Hổ cứ đẩy ly qua bắt tôi uống kiểu không kịp thở luôn. Chỉ cần thấy lượng bia giảm xuống một chút là nó lập tức rót cho đầy ly. 1 2 3 dô, 1 2 3 hết ly, rồi tao 1 2 3 chết trước luôn bây giờ.
"Rốt cuộc thằng Sarawat sắp lên chưa? 9 giờ 30 rồi đó." Thằng Fong hỏi một cách ngờ vực, song không một ai trả lời được. Thật ra chẳng biết nhóm Sssss...! đã đến quán chưa nữa vì quan sát phía sau cánh gà vẫn chưa thấy bóng dáng thành viên nào của nhóm xuất đầu lộ diện.
Vậy nên tôi không để ý sân khấu lắm, dành thời gian ngồi uống với tụi bạn cùng bàn giải khuây vui hơn. Cho đến khi...
"Xin chào. Chúng tôi là nhóm Sssss...!"
"Ayyyyyyyyyy." Ánh đèn phía trước sân khấu bật sáng cùng giọng nói của ca sĩ chính. Đàn anh đó tao nhớ vì tôi từng trông thấy một lần ở đêm hội Freshy night.
"Hôm nay chúng tôi xin phép sử dụng sân khấu của quán để tập dượt máy móc trước khi biểu diễn trong live show của Scrubb thứ 7 này. Các bạn nam thanh nữ tú không được bỏ lỡ đâu nhéeee."
"Không bỏ lỡ đâu ạ."
"Í á, N'Sarawat."
"Chồng ơi, vợ ở đây." Ờm...Đây có lẽ là tiếng xầm xì của tụi vợ Sarawat đồng lòng để thu hút sự chú ý của cái người thân cao bằng ánh mắt. Thằng Sarawat mặc áo thun màu đen với chiếc quần jeans rách gối. Mỗi lần đứng giữa luồng sáng trông nó đỉnh vô cùng, song phong cách thì vẫn như cũ. Không nói, không cười, cúi đầu nhìn guitar không rời mắt.
Tựa như hai người khác nhau so với người ở trong phòng tôi. Tựa như ma quỷ vừa thoát khỏi thân xác nó. Dường như trở thành một người mà ai ai cũng đều quen thuộc nhưng lại không hề quen thuộc đối với tôi. Ai mà quên được cái sự xảo trá của nó chứ.
Thằng Sarawat ấy mà, dù có ngồi yên một chỗ hít thở không thôi thì người ta cũng la hét ầm ĩ rồi, không cần chơi guitar để kêu gọi rating cũng vẫn có người theo đuổi. Nhiều lúc tôi nghĩ cuộc đời của thằng khỉ này có ngày nào được bình yên không.
"Bài đầu tiên tôi muốn mọi người cùng nhảy...Nào ta cùng Dancing!"
Bọn cú đêm bắt đầu say sưa, đứng dậy nhảy nhót ngay khi bài hát vừa cất lên. Bài "Dancing" của nhóm Musketeers đánh thức cảm giác ma mị của tụi Bạch Hổ và đám bạn của tôi. Mẹ nó, vô cùng điên loạn. Tụi nó cầm ly bia chạy vòng vòng khắp các bàn. Hở ra là lén đi cụng ly với mấy em bàn bên, bỏ tôi ngồi ngắm thằng Sarawat một cách buồn tẻ.
Tụi bê đê và đám con gái mạnh bạo tranh nhau bắt tay bắt chân thằng Sarawat. Tôi thì không có gì, chỉ cảm thấy cảnh tượng đó không được thuận tai thuận mắt cho lắm.
Thời gian ngồi ở bàn thở dài một cách bực dọc cũng khá lâu, cộng thêm đã đến đoạn cuối của bài hát, thằng Sarawat ngẩng đầu khỏi cây guitar rồi nhìn về phía bàn của tôi. Tôi chỉ lặng lẽ nhìn nó một cách chăm chú, không cười, không chửi, không làm gì hết. Còn nó...


Ít biểu cảm còn hơn tao. Đần thối có lẽ dùng để miêu tả nét mặt của nó bây giờ là hợp nhất.
Sau khi bài hát đầu tiên kết thúc, các anh trong nhóm Sssss...! chơi tiếp bài thứ 2 và thứ 3 kiểu non-stop. Cũng may là những bài về sau thay đổi không khí, có thể ngồi chill và hát theo được.
Tôi không rõ lắm là bài gì, có bài biết, có bài không biết nên đành quay sang uống bia với tụi bạn. Hình như thằng Theme, một đứa trong tụi Bạch Hổ làm việc không ngơi nghỉ. Mẹ nó, chả chịu đi đâu mà chỉ ngồi đó liên tục mời tôi cụng ly.
"Hới, thằng Tine. Uống thêm tí nữa đi bạn hiền." Đối phương nói trong lúc rót thêm bia vào ly của tôi.
"Đủ rồi. Không nổi. Hôm nay tao không muốn say quá." Tôi nói thẳng. Nói luôn là tao sợ lịch sử sẽ lập lại. Bộ dạng rã rời tối đó tao xin phép không trải nghiệm nữa. Mỗi vụ ăn chân thằng Fong đã là nỗi nhục nhã lớn nhất cuộc đời tao rồi.
"Thôi mà, một chút nữa thôi."
"Kêu thằng Ohm uống phụ đi, đúng không thằng Ohm?"
"Không chịu. Hôm nay tao muốn đẹp trai." Định ném phân qua cho bạn, ai dè nó trả ngược lại cho tao.
"Hỏi thật. Mày cố tình chuốc rượu tao đúng không?"
"Sao mày biết? Thằng Sarawat thuê tao 3000 baht để chuốc rượu mày. Cơ mà giờ mày đã bắt đầu lâng lâng chưa?" Thật muốn vỗ trán 10 lần với sự bất lực. Tôi nghĩ người say trước không phải tôi mà là bạn của thằng Sarawat. Ngu ngơ đến mức khai hết sự thật với tao.
Lũ đểu cángggggggggg.
Sau khi biết thằng Sarawat và bạn của nó lên kế hoạch chơi khăm, tôi không đụng đến bia nữa mà chỉ ngồi nghe nhạc cho đến bài cuối cùng. Bấy giờ đã là 10 giờ 30.
"Bài hát này là bài hát duy nhất sẽ không được biểu diễn trong live show thứ 7 này. Nhưng vì Sarawat yêu cầu nên chúng tôi sẽ đáp ứng."
"Íiiiiiiiiiiii." Tiếng hú hét lớn hơn bình thường khi tên của thằng Sarawat được xướng lên thông qua micro.
"Bài hát này dành tặng cho một người...không hát được bài nào như người ta."
"Chế này cưng! Chế chỉ biết nhảy thôi."
"Vậy nên lỡ có sơ sót gì mong mọi người thứ lỗi nhé."
Tiếng của người trong quán vẫn tiếp tục xôn xao, song không hề khiến tôi rời mắt khỏi người đang khoác cây guitar trên vai. Bài hát này là do thằng Sarawat yêu cầu. Dẫu nãy giờ tôi có không hát được bài nào đi chăng nữa thì chắc cũng không phải đâu ha.
Tao không quan trọng đến mức khiến ai đó phải chơi một bài nhạc ở buổi live như vậy.
"Hàng vạn vì sao trôi lững lờ trên bầu trời, có bao nhiêu vì sao đứng yên một chỗ
Không chịu xoay đi đâu, chưa bao giờ, chưa thấy dù chỉ là một vì sao
Vì sao của tớ, cậu nghĩ nó ở một nơi thật xa, nhưng vì sao nào mà chẳng cách xa nhau
Vì sao của cậu, tớ nghĩ cũng như thế, bao nhiêu năm ánh sáng thôi đừng đếm
Khi các vì sao xoay quanh rồi gặp nhau
Các mùa thay đổi, quỹ đạo cũng thay đổi
Khi cậu và tớ gặp nhau, cuộc đời biến chuyển
Không còn như xưa, biến đổi quỹ đạo của trái tim để gần nhau hơn"
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
Bài hát "cậu quay quanh tớ, tớ quay quanh cậu" của Scrubb một lần nữa tạo nên bầu không khí vui vẻ. Riêng đối với tôi thì cực kỳ vui vì tao hát theo được! Ô hồ, đến mức đứng dậy nhún vai show step lả lướt theo điệu nhạc mà chẳng hề ngại ngùng ai. May là khá tối nên không ai nhận ra.
Tôi quàng tay qua cổ thằng Peuk rủ nó hát chung. Có đôi lần quay qua nhìn thằng Sarawat nhưng không chạm mắt nhau lần nào mãi cho đến đoạn điệp khúc.
"Thằng Peuk, hát mau. Hát cùng nhau nào..."
"Ê!"
"Đến đoạn điệp khúc rồi."
"Bộc phát triệu chứng cậu quay quanh tớ, tớ quay quanh cậu
Nhưng hai vì sao vẫn quay quanh nhau
Cậu hấp dẫn tớ, tớ hấp dẫn cậu
Và hai vì sao vẫn tỏa sáng lung linh cùng nhau"
"Íiiiiiiiiiiiii, Sarawat."
"Hưuuuuuuuuuu, Sarawat kill tao."
"Shot này tao chết!"


Thằng Sarawat chơi trội một cách trơ trẽn làm mấy cô vợ hờ của nó quằn quại trên bàn rượu. Một số người mất trí, lôi cả điện thoại ra quay video.
Nó cười...
Tôi nhìn trước ngó sau vì muốn biết nó cười với ai hay chỉ thả thính tùm lum vậy thôi. Nhưng...trái tim tôi lại đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài khi chúng tôi vô tình chạm mắt.
"Bạn tao dữ dội ghê, thằng khốnnnnnnnnnnnnnn." Man-ối-giời chui lên từ lỗ nào không biết. Nó cười tủm tỉm rồi áp mặt tới gần trước khi giữ đầu tôi lại rồi đặt môi lên trán tôi một cái thật mạnh.
"Xin lỗi nha. Chọc tức bạn ấy mà."
Cái...thằng dâm tặc, hôi mùi rượu chết đi được.
Bài hát cuối cùng kết thúc trong tiếng vỗ tay và hò reo của người trong quán. Thằng Sarawat cởi guitar ra rồi bước xuống sân khấu. Nhưng thay vì đi thẳng tới bàn, thân hình cao cao bị tụi con gái bàn phía trước kéo lại ngồi chung.
Cảnh tượng tôi nhìn thấy quả là rất đáng nổi điên. Một vài đàn chị xinh đẹp vừa ôm vừa dụi, có người còn đưa ly rượu cho nó uống. Thế mà nó cầm. Tuy không là gì của nó hết nhưng nói luôn là bây giờ tao tức ghê hồn.
Tôi không thèm để ý đến nó nữa, quay sang nâng bia lên uống sống uống chết. Qua 10 phút, thằng Sarawat lại bị kéo qua một bàn khác. Chán đời! Biết vậy tao không đi thì hơn.
"Xin lỗi, phải Tine không?" Một lát sau ai đó đi tới. Là con trai nhưng người đúng trắng, mặc nguyên set đồ màu đen, lại còn vuốt tóc kiểu ngầu ngầu. Quan trọng là....tao không biết nó.
"Hửm? Chúng ta biết nhau à?" Tôi hỏi một cách mơ hồ.
"Ở đội cổ động. Sao lại không biết chứ?"
"À..." Cái thằng lạ mặt quay qua mượn ghế của bàn bên cạnh rồi ngồi xuống kế bên tôi giữa vô số cặp mắt nhìn chằm chằm như muốn giết người, đặc biệt là tụi Bạch Hổ.
"Rồi có chuyện gì không?"
"Xin số điện thoại đi."
"Đệttttttttttttttt." Sự xôn xao trong bàn một lần nữa diễn ra. Thấy thằng Big, Boss, Tee, Theme và thằng Man đồng loạt la lớn. Riêng tôi chỉ ngồi bất động chiêm nghiệm cảm giác cay đắng nhất trong cuộc đời sau khi bị thằng Green tán tỉnh. Đó chính là...bị con trai đến xin số trong quán rượu.
"Kiểu...Chúng ta chưa biết nhau nữa là."
"Vậy xin Line cũng được. Muốn làm quen."
"Chắc không? Bạn tôi dữ lắm đó. Ý là người bạn khác của tôi." Thằng Boss liếc sang bên cạnh, thiếu điều muốn lé con mắt. Vậy nên tất cả đều nhìn ra nét đăm chiêu của thằng Sarawat trong đáy mắt. Và quả thật là chúng tôi không đoán được tâm trạng của nó.
"Ơ, có người yêu rồi hả?"
"Chưa." Tôi lập tức phủ nhận. Tao mới ở trong giai đoạn tìm hiểu với Prae thôi mà.
"Vậy cho xin Line nhé."
"Ờ...không hay dùng Line lắm."
"Vậy xin chụp chung một tấm hình được không?"
"Ừ...chụp đi." Chết tiệtttttttttttttttttttt. Không chỉ có mình thằng Sarawat nữa mà giờ thì cả mấy nhóm bạn trong quán đều nhìn. Có điều không nhìn kiểu kì thị mà tụi nó cười kiểu đầy ý tứ.
"Ok, nhìn ống kính nhé."
Tách!
"Cảm ơn nha." Chụp hình xong liền cảm ơn rồi trở về bàn. Tôi nhìn theo tấm lưng rộng hướng thẳng về chỗ ngồi ở góc quán. Trong bàn có khoảng 5-6 thằng con trai vẫy tay với tôi làm tôi chẳng biết làm thế nào, cuối cùng đành cúi đầu cầm ly bia lên uống chữa ngượng.
Đây đã lần thứ bao nhiêu con trai đến kiếm tao nhỉ. Không tính thằng Sarawat thì là lần thứ 2 rồi! Thật đáng sợ.
"Ơ, tay guitar được về bàn chúng ta ngồi rồi à?" Chẳng bao lâu sau, thân hình cao cao của người mặt đơ đi tới bàn, đặt người ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh tôi mà không nói năng một câu nào. Chúng tôi cứ lặng lẽ uống đến nỗi cảm giác căng thẳng chợt ùa về.
"Rắc rối đến rồi, thằng Tine ơiiiiiiiiiiiiiii."


"Cái gì?"
"Này xem đi. Đệt mợ."
Ngay khi thằng Ohm thông báo, tụi bạn trong nhóm lập tức rướn đầu tới nhìn màn hình điện thoại của nó. Thiếu gia gặp phải chuyện tốt rồi. Đó là tấm hình có được từ việc check in quán rượu trên Instagram. Khi bấm vào xem chúng ta sẽ biết được những ai đã check in ở đây và đăng hình gì.
Shakemil Với đội cổ động.
Cùng với những comment nhảy lên một cách nhanh chóng.
NinkNink P'Mil có IG Tine chưa? Đây này. @Tine_chic
1994Meo Hồ...Hên ghê. Gặp ngay buổi Premier luôn.
Shakemil @1994Meo Người thật đúng đáng yêu.
Peat_lil Dám tán hả?
Úi! Giống như ngồi xem live trực tiếp chuyển đến tay tao. Không lâu sau bàn rượu trở thành nơi toàn dân cắm đầu cắm cổ không màng thế sự, không đứa nào uống bia, không đứa nào nói chuyện, chỉ chăm chăm vào điện thoại gõ gõ bấm bấm bình luận trước khi cảnh tượng thi đấu thể thao diễn ra.
Ting! Ting! Ting!
Bigger330 Thằng Tine, mày chụp hình ăn ảnh ghê. Nhìn trẻ măng.
i.ohmm Bạn tao đẹp trai chết người.
Boss-pol Anh tính tán bạn em hả? Hơi khó khăn đấy nhé.
Man_maman Không dễ tán vậy đâu. Có chó cản đường gần đây mà. 5555555555
KittiTee Đừng nổi nóng. Bình tĩnh nào.
Tôi nghĩ mệnh tôi đến đây là hết.
Sarawatlism ...
Thấy chưa! Chỉ với 3 dấu chấm nhưng tao vẫn cảm nhận được nguồn năng lượng nào đó. Và tuyệt đối không phải nguồn năng lượng tích cực. Giây phút ấy tôi quay sang nhìn người bên cạnh đang nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại không rời mắt. Uiiiiiiiiiiii, sao tự nhiên tao sợ.
"Người ta tới xin chụp hình." Chẳng hiểu sao phải vội vàng thanh minh, nhưng hiện giờ tao nói luôn là tao rất để tâm.
"Rồi mày để cho người ta chụp."
"Người ta chỉ chụp hình thôi mà. Mày bị người ở bàn số 10, bàn số 12, bàn số 27, bàn số 33 kéo đi mời rượu, kéo vào ôm mà tao đã nói câu nào đâu."
"Nhớ được cả số bàn luôn."
"Ờ...tao chỉ đoán vậy thôi."
"Tao không hề uống rượu người ta mời, không hề đưa người ra cho ai ôm. Mày hiểu mà, đúng không?"
"Thế hả?"
"Từ giờ không cho phép đến nữa." Thằng Sarawat đặt điện thoại xuống, dường như quyết làm cho ra lẽ.
"Từ giờ tao cũng không cho mày đến nữa."
"Phiền phức."
"Tao cũng phiền phức."
"Vô vị."
"Như nhau cả thôi."
"Biết tại sao tao phải làm vậy rồi chứ?"
"Thế mày có biết tại sao tao phải làm vậy không?"
"Tao giữ kỹ mày."
"Ờ, tao cũng giữ kỹ mà, thằng quần."
"Ok, đã rõ. Giải tán đi về nhà."
"..."
"Không cần nghĩ nhiều. Vợ chồng cãi nhau ấy mà. Giải quyết êm xuôi rồi." Câu cuối là của thằng Man-ối-giời trước khi tất cả người trong bàn đồng loạt đứng dậy rồi ra về một cách khó hiểu, bỏ lại tôi và thằng Sarawat thở phì phò vào nhau.
Tao đã nói cái gì vậy chứ. Tao là đang...giữ kỹ mày thật hả. Tim tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top