Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 : Tìm hiểu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Kỳ sau khi tựa lưng vào ghế thì nhận ra, hình như ngôi nhà này trống vắng. Tử Hà. Phải rồi Tử Hà tại sao lại không có ở nhà!? Tiểu Kỳ đi lại mở đèn lên thì đúng là Tử Hà không có ở nhà. Cô vội lên tầng trên thay một bộ đồ ngăn nắp lại rồi cầm điện thoại gọi cho Tử Hà.

Chuông reo khá lâu mới được Tử Hà nhấc máy : " Alo. Tiểu Kỳ sao. A.~ tối nay chị về không được mai chị về nhé!!! "

Tiểu Kỳ chưa kịp lên tiếng thì bên kia đầu dây đã buông điện thoại mà còn chưa kịp gác máy. Nhiều âm thanh truyền đến tai Tiểu Kỳ mà dường như là toàn âm thanh trong một cuộc quan hệ. Tiểu Kỳ vội tắt máy, suy nghĩ thử tại sao Tử Hà lại quay lại con đường đó chứ. Mọi thứ trong hôm nay đã khiến cô rất mệt khiến cô ngủ thiếp đi trên sofa suốt đêm.

_________________________________

" Thiên Bảo. Cậu đưa tài liệu đó qua đây. Tài liệu bên kia nữa!! "- Trong lúc Tiểu Kỳ đã ngủ thì Triệu Tổng của chúng ta đang tìm hiểu về Diêu Tổng Diêu Chí Vỹ. Thu thập mọi bằng chứng để tìm ra thân phận của Tiểu Kỳ. Mọi điều mà anh có thể thu thập chỉ có thể nói lên rằng Tiểu Kỳ chính là con gái thất lạc 13 năm trước của Diêu Tổng.

Buông tài liệu xuống cũng là 1 giờ sáng. Anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế : " Cậu nghĩ xem tại sao cô ta không nói ngay từ đầu!? "

" Có thể cô ấy không muốn ai biết Diêu Chí Vỹ có một người con là kĩ nữ!!! " - Thiên Bảo vừa nói vừa thu dọn lại tất cả tài liệu để anh có thể nghỉ ngơi.

" Cô ấy cưỡng lại tôi!! " - Anh ngồi đó nhớ lại khoảnh khắc vào buổi tối ấy. Một kĩ nữ không thể sợ đàn ông đụng chạm được. Còn Tiểu Kỳ thì lại bị anh dọa đến phát khóc.

" Cũng có thể cô ấy đi ra từ lầu xanh nhưng chưa hề bị đàn ông nếm trải qua thì sao!? "

" Mà tại sao chúng ta lại suy nghĩ đến cô ấy!? Cậu mau dọn cho xong rồi về nhà. Tôi mệt rồi! "- Triệu Tổng cầm áo bước ra khỏi công ty.

__________________________

Ánh sáng bao trùm cả thành phố. Tử Hà tỉnh dậy nằm trong vòng tay của Nhất Bân. Cậu nhân viên văn phòng kế toán ấy. Tử Hà qua lại không bao lâu thì đã phải lòng Nhất Bân. Hôm qua là buổi tiệc sinh nhật của người trong công ty. Nhất Bân đến tìm Tiểu Kỳ đi cùng thì Tiểu Kỳ không có ở nhà Tử Hà lại muốn đi chung nên cả hai thành một cặp khi tham gia. Nhưng vì anh uống quá nhiều thành ra bây giờ có tỉnh dậy cũng không nhớ bản thân tối qua đã làm gì.

" Tử Hà. Sao cô lại ở đây!? " - Nhất Bân vừa nói vừa xoa đầu có lẽ vì hôm qua uống quá nhiều mà anh không thể kiểm soát.

" Nhất.... Nhất Bân. Thật ra ngay từ đầu em đã thích anh rồi. Hôm qua em cũng cùng anh ở chung một chỗ... hay chúng ta...!!"- Tử Hà vừa che chiếc mền trắng vừa nói.

" Nhưng tôi không thích em. Xin lỗi!! "- Nói rồi anh bước xuống giường mặc lại quần áo.

" Anh thích Tiểu Kỳ đúng chứ!? Nếu người anh quen không phải em thì anh cũng đừng mong gặp lại Tiểu Kỳ nữa! "

" Tử Hà. Em quá đáng vừa phải thôi. Tình yêu cưỡng ép em thấy em hạnh phúc sao!? "

" Em không cần biết. Tóm lại là anh có làm người yêu em hay không do em định. Chuyện này đổ bể ra anh đi cưỡng hiếp em đấy!! "- Tử Hà cười thật tươi rồi rời khỏi đó. Xem ra anh chạy đằng trời rồi.

___________________________

Thiên Bảo không cho Tiểu Kỳ ra khỏi nhà nên cô chán nản nằm đó không biết nên làm gì. Thật sự cô muốn gặp lại ba của mình. Triệu Tổng. Anh ở đâu. Anh đến đây thả tôi ra đi chứ!!

" Tiểu Kỳ. Chúng ta nói chuyện một chút đi! "- Thật tình anh là yêu quái phương nào. Vừa nhắc trong đầu thì anh đã trước mặt. Khiến cô không bất ngờ cũng không được.

Tiểu Kỳ nhìn anh có chút e ngại về chuyện tối hôm qua. Nhưng vì muốn gặp ba đó là động lực khiến cho cô mạnh mẽ hơn : " Triệu Tổng...."

" Em và Diêu Tổng là cha con!? "- Anh ngồi xuống sofa hỏi.

Tiểu Kỳ đến nước này không thể không nói nữa : " Triệu Tổng. Anh cần uống gì khi trò chuyện chứ!? "

" Không cần. Trả lời tôi!!! "

" Phải. Tôi là đứa con gái thất lạc 13 năm trước của nhà họ Diêu. Diêu Chí Vỹ là ba tôi. Mẹ tôi là Diêu Phu Nhân. Tên là Nhã Mai! "

Anh ngẩn ra một lát : " Em tại sao lại muốn giấu!? "

" Nếu nói ra không phải bôi bác nhà họ Diêu chúng tôi sao!? "

" Nhưng nếu em nói ra ít nhất sẽ gặp lại ba mẹ sớm hơn chứ không phải đến bây giờ! "

" Triệu Tổng. Anh đừng giam tôi ở đây. Có thể cho tôi đi gặp ba mẹ được không coi như tôi cầu xin anh đấy!! " - Tiểu Kỳ quỳ xuống trước anh. Thật sự Tiểu Kỳ không thể chờ được nữa. Sợ sẽ không kịp báo đáp ba mẹ thì đã muộn.

" Em cứ đi làm. Mai Diêu Tổng sẽ đến công ty một chuyến. Lúc đó em muốn gặp cũng không muộn. "

Nói rồi anh bước ra ngoài lên xe đi về phía công ty. Tiểu Kỳ chỉ biết nhìn theo mà trong lòng không khỏi vui vẻ. " Ba. Mẹ. Chúng ta sắp gặp nhau rồi..."









End chương 17
Phong_My_Ho_Ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top