Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34 : Hoang đảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Kỳ sau khi trải qua hoảng loạn lúc nãy vẫn chưa hết sợ. Nhìn thấy anh liền cảm thấy bình yên đến lạ : " Tiểu Kỳ. Em còn đau chỗ nào không!? " - Anh chỉ vì bận cầm lái thôi chứ không đã bay đến ngồi bên cạnh cô rồi.

" Tôi không sao...!! "- Tiểu Kỳ giận San San rất nhiều. Nhiều đến nỗi đáng lẽ ra phải giận cả anh. Nhưng sao lúc gặp được anh rồi. Những câu mắng nhiếc anh lại hóa thành từng giọt nước mắt mà thi nhau rơi xuống. Giống như chịu ấm ức đã lâu gặp được anh liền thấy mình được giải oan đến bật khóc.

Thuyền dần dần giảm tốc độ lại. Lại còn thêm phần bị giật liên hồi : " Triệu Tổng. Có... có chuyện gì sao!! "

Người như Triệu Mã Phong chưa từng cầm tay lái thuyền bao giờ. Bây giờ đi hỏi anh thuyền bị gì thật là làm khó anh mà. Nếu không phải người gặp nạn là cô thì chưa chắc anh đã mạo hiểm ra khơi đến vậy. Liếc mắt xuống nơi điều khiển liền thấy kim xăng của thuyền đã hết. Chẳng biết làm gì ngoài việc ngước mặt lên trời : " Aizz. Hết xăng rồi. Để tôi lái vào hoang đảo phía trước vậy...!! "

" Triệu Tổng à Triệu Tổng!! Mai sau anh lái cái gì anh nhìn xăng còn hay hết nhé!!! "

" Không vì con mèo hoang như cô gặp nạn tôi cần gì gấp đến vậy. Tôi đi tìm xăng dầu xong thì cô cũng bị xé ra chấm muối mất rồi!! "

Nghe xong câu nói bất giác không thể nhịn mà phát lên tiếng cười : " Haha. Xé ra chấm muối. Anh đang nghĩ tôi là cá à!!! "

Anh lái thuyền cập vào bờ biển. Nhảy xuống kéo chiếc thuyền sát một chút. Liền leo lên bế Tiểu Kỳ rời thuyền : " Em không phải cá. Mà là mèo!! "

Nói rồi di chuyển cẩn thận bước xuống. Không để cô va chạm vào nơi nào. Đến nơi khô ráo liền đặt nhẹ Tiểu Kỳ xuống. Tay nâng đỡ bàn chân sưng tấy.

" Đau không!? " - Tay anh xoay nhẹ cổ chân. Thấy Tiểu Kỳ nhăn mặt liền dừng lại. Kiểm tra điện thoại để gọi cho Thiên Bảo trợ giúp nhưng lại phát hiện điện thoại đã cạn pin từ lúc nào. Tiến đến chiếc thuyền kiểm tra kĩ lại lần nữa thì cũng chẳng có xăng dự phòng. Bất giác tức giận liền chửi một tiếng : " Mẹ kiếp!! "

" Triệu Tổng. Vậy bây giờ phải làm sao trở về!? "

" Đành phải ở lại đây thôi. Để tôi tìm xem trên thuyền có gì!! " - Nhìn trời nhìn đất ít nhất cũng đã là gần xế chiều. Anh leo lại lên thuyền thì chỉ nhìn thấy một túi đồ du lịch. Chỉ có hai cái lều và một số thức ăn đóng hộp. Anh đem xuống để cạnh Tiểu Kỳ rồi lại đi tìm một số củi cho đêm nay. Bởi vì chưa chắc sẽ có thể về đến nhà trong ngày hôm nay.

Đi được một lúc lâu khi quay lại lại là một mớ hỗn độn : " Diêu Tiểu Kỳ em đang làm gì vậy!! "

" Tôi.... tôi muốn giúp anh dựng... dựng lều lên thôi... mà! " - Tay cô vẫn cầm chiếc lều chưa dựng được nhưng nó cũng chẳng thể dựng được khi mà đầu này cô lại đi nối vào đầu kia. Anh để củi xuống chống tay cười như cười chọc cô : " Tiểu Kỳ ơi là Tiểu Kỳ. Em không biết thì để tôi dựng. Em làm như vậy làm cách nào tôi sửa lại đây. "

Anh cầm theo một nhánh cây thật lớn đặt một chỗ. Rồi bước đến đỡ cô qua đó đè cô ngồi xuống. Anh chỉ biết nhìn cái lều rồi bật cười thôi. Tiểu Kỳ thẹn quá hóa giận cũng chỉ biết xoay mặt đi chỗ khác. Dần dần hoàng hôn gần như xuất hiện. Anh liền nhanh tay dựng lại cái lều còn lại. Dùng diêm trong túi đồ ấy nhóm một ngọn lửa nhỏ đủ để giữ ấm cho cả hai.

" Tiểu nha đầu. Em cầu xin tôi cho em ngủ nhờ đi. Cái lều như vậy đã bị em phá nát rồi!! "

" Ai thèm ngủ chung với anh. Tôi hôm nay ngủ khách sạn ngàn sao!! "

Anh lắc đầu cười nhẹ. Bước đến túi đồ lấy một số hộp thức ăn ra. Có lẽ Tiểu Kỳ cũng đã đói. Lấy ra trước một hộp rồi đưa Tiểu Kỳ : " Có muốn hay không!? "

Không cần cô trả lời. Liền lấy đồ ăn nâng lên miệng cô. Vì một phần ngại nên cũng chẳng dám mở miệng. Anh vừa nhăn mặt thì bầu trời từ đâu lại kéo đến một đám mây đen. Vừa rớt xuống vài giọt nước mưa anh liền cười : " Thế nào. Có cầu xin tôi cho ngủ nhờ hay không!? "

Tiểu Kỳ nhăn mặt vẫn cứng miệng không nói. Anh dường như đã quen thuộc với tính bướng bỉnh này của cô rồi. Liền đưa tay bế cô từ đó vào lều. Không quên lấy theo túi đồ ăn cùng cô vào trong lều cũng là lúc cơn mưa ngày một trút càng lớn......

________________________

" Các người nói cái gì!? Triệu Tổng đi tìm Diêu Tiểu Kỳ!? " - Đường San San về đến công ty liền nhận thông tin anh bỏ mọi thứ để đi tìm Tiểu Kỳ. Vậy đồng nghĩa anh ấy biết mọi chuyện do cô làm!?

Tay San San đột nhiên rung lên không ngừng : " Không.... Không thể nào...!! "

San San chạy khỏi công ty với ý định sẽ đến hòn đảo ấy tìm anh giải thích. Nhưng chưa kịp đã bị Thiên Bảo cản lại.

" Đường San San. Tốt nhất cô đừng đi tìm Triệu Tổng. Mọi chuyện sẽ càng rối thêm thôi. "

End chương 34

By_Phong_My_Ho_Ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top